Không Thể Chạm Tới

Chương 3

Nghĩ như vậy, cho nên sau khi Tần Sở và Sở Vân Thâm tạm biệt nhau, tôi không theo anh lên văn phòng mà đi cùng sau lưng Đoạn Thụy Kỳ, Đoạn Thụy Kỳ nắm chặt lấy tay Sở Vân Thâm, cắn môi chực khóc đến nơi.
"Hắn ta sao có thể như vậy, An Trạch đối xử với hắn tốt như vậy..."


Sở Vân Thâm thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy cậu ấy trong góc hành lang.
"Đừng để ý, Cố An Trạch đã sang Mỹ rồi, em không phải lo lắng cho cậu ta nữa" Anh lại hôn hôn lên khóe mắt Đoạn Thụy Kỳ "Ngoan, cậu ấy sẽ tìm được người tốt hơn."
Đoạn Thụy Kỳ hít hít mũi, giọng không có sức sống "Dạ" một tiếng.


Tôi luôn đứng phía sau lưng họ, tâm tình chua xót, rõ ràng không thể có cảm giác đau khổ nhưng lúc này đây tôi cảm thấy cay cay sống mũi.
Xin lỗi.
Tôi đã không còn cơ hội gặp người tốt hơn được nữa.


Sở Vân Thâm vỗ về Đoạn Thụy Kỳ, anh nắm lấy tay cậu đi về phía cửa " Về nhà nào, trưa nay em muốn ăn gì?".
"...không biết, anh muốn ăn gì cũng được." Cậu ấy mím môi đi theo anh, hai người đi nhanh đến cửa chính tòa nhà.


Ánh mặt trời buổi trưa chói lóa gay gắt, tôi nheo mắt không kìm được quay đầu lại nhìn, kế đó hạ quyết tâm bước ra bên ngoài.
Cứ như vậy đi, Cố An Trạch.
Mày không nên tiếp tục làm phiền anh ấy.


Trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, tôi những tưởng mình đã buông xuống thứ chấp niệm về anh, thật không may là một tiếng "Phịch" đã kéo tôi bật ngược trở về sau khi đụng vào thứ gì đó.
Sở Vân Thâm cùng Đoạn Thụy Kỳ đã đi xa, tôi lại ăn đau ngồi bẹp dưới đất, nhè nhẹ xoa xoa cái trán.


Mọi người xung quan hiển nhiên không nghe thấy gì, tiếp tục việc đang dang dở.
Ngồi đó xoa cho đến khi chỉ còn hơi ê ẩm, tôi mới chậm chạp đứng lên, duỗi tay sờ vào cánh cửa một lần nữa.
Quả nhiên.


Cho dù cửa có mở, tôi vẫn bị nhốt lại trong một không gian như cũ, bất kể là hướng nào hay ở đâu, tôi cũng không thể ra ngoài.
Giống như một cái lồng, tôi thật sự bị giam cầm trong địa bàn của Tần Sở.


Lúc còn sống chạy không khỏi, chết đi rồi không đến mức mong chờ sẽ phải tiếp tục ở bên cạnh anh theo cách này.
Xung quanh lớp lớp người đến người đi, nhưng không có nơi nào dành cho tôi.
Bước chân dường như trở nên nặng nề hơn, tôi cười khổ, đành phải lên tầng trên.


Hứa Tử Mặc và Tần Sở đang dùng bữa trưa, tuy bị bỏ trong hộp nhựa hơi kém sang nhưng vẫn có thể nhìn thấy đồ ăn tinh sảo thơm ngon bên trong.
Chỉ là sắc mặt Tần Sở hơi lạnh lùng.


"Sao hôm nay lại có ý định đến đây đưa cơm?" Dù sao khó chịu thì khó chịu, khi đối mặt với Hứa Tử Mặc anh vẫn dịu dàng hơn chút.
Nhưng có lẽ nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trước đó, khóe môi lại cong lên, thể hiện sự khó ở một cách rõ ràng.


"Thế nào, anh không vui sao?" Hứa Tử Mặc luôn chú ý đến mỗi cảm xúc của Tần Sở, dừng đũa, nhìn anh đầy nghi hoặc "Tần Sở, có chuyện gì vậy?".


"Không có gì" tuy rằng trước mặt bày đồ ăn thịnh soạn, nhưng chỉ cần nghĩ đến phiền phức Cố An Trạch mang đến, Tần Sở khó có thể kiềm chế cảm thấy bực bội trong người.
Hứa Tử Mặc lo lắng nhìn anh, Tần Sở trấn an cậu, anh mỉm cười dịu dàng hôn lên má Hứa Tử Mặc.


"Không có chuyện gì đâu, em ăn đi, anh ra ngoài hít thở không khí một chút."
"...vâng." Nhìn thấy thức ăn trong hộp đều chưa được anh động vào, Hứa Tử Mặc gật đầu cười cười.
Nụ cười ấm áp kia khiến Tần Sở cảm thấy thư thái hơn chút ít, nhưng sự khó chịu vẫn đang dâng lên trong lòng.


Anh không muốn lộ cảm xúc này trước mặt Hứa Tử Mặc, vì vậy sải chân bước ra khỏi phòng.
Khuôn mặt anh trong chớp mắt lạnh đi.
Tôi đứng một bên nhìn thấy rõ ràng, lòng không ngừng chua xót.
Hứa Tử Mặc có thể không hiểu vì sao Tần Sở khó chịu, nhưng tôi thì biết, tất cả là lỗi của tôi.


Đoạn Thụy Kỳ cho là anh có người mới phụ lòng tôi.
Bị hiểu lầm như vậy, cho dù là ai cũng sẽ khó chịu vô cùng, huống chi Tần Sở còn là người kiêu ngạo như vậy.


Anh đứng trong phòng hút thuốc, tay cầm điếu thuốc cháy dở, khuôn mặt còn khó coi hơn lúc đứng bên ngoài hành lang nhiều, tôi muốn khuyên anh đừng hút thuốc nữa, đừng vì tức giận tôi mà tổn hại sức khỏe của mình.
Nhưng mà tôi lại chỉ là hồn ma bóng quế, dù muốn cũng chẳng thể làm được gì.


Anh móc di động ra, lướt tới dãy số của tôi, nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Tôi ngạc nhiên vì anh chưa xóa số tôi ra khỏi điện thoại, dù sao đấy cũng không còn là tài khoản có thực, hơn nữa anh lại ghét tôi lắm.


Tôi không có nghị lực mà thấy vui sướng trong lòng, nhưng giây kế tiếp anh bấm vào dòng chữ xóa trên màn hình.
Tôi vui mừng quá sớm.
Anh nhếch môi cười lạnh, tay nhấn xóa số tôi không một chút do dự.


Trước đây chỉ là số điện thoại bị người lớn trong nhà ép lưu vào, chắc là anh muốn xóa từ lâu, có thể lưu được đến ngày hôm nay đã là ban ân cho tôi lắm rồi.


Như có một mũi tên xuyên qua lồng ngực, giọng cười chế nhạo kia không ngừng vang vọng bên tai tôi, tôi lảo đảo lùi về sau vài bước.
Cuối cùng mối liên hệ này...cũng không còn.
Cố An Trạch, mày nên sớm biết chuyện này sẽ đến.


Giống như đang trút giận, thô lỗ hút một hơi thuốc, sau đó dúi đầu thuốc vào trong gạt tàn.
Lông mày của anh gần như dính lại với nhau, sắc mặt cũng âm u một cách đáng sợ.
Tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nhuốm màu tức giận của anh, cố gắng thu mình lại trốn vào trong một góc.
"Cố.
An.


Trạch" Tần Sở nghiến răng gằn từng tiếng một kêu tên tôi, giống như vô số lần anh mắng chửi tôi lúc trước.
Tôi run rẩy liên tục, cảm giác kinh hoảng như thể đã bị anh phát hiện ra.


Tuy nhiên, anh vẫn không nhìn thấy tôi, chỉ đang lầm bầm với chính mình:"Đừng để tôi phải nghe thấy tên của cậu một lần nào nữa!".
Tôi cười khổ, chóp mũi cay cay, lại vẫn không chảy ra được giọt nước mắt nào, tôi chỉ có thể thì thầm "Xin lỗi", lòng hi vọng anh đừng giận nữa.


Tần Sở vẫn luôn nhíu chặt chân mày, bực bội châm thuốc.
Đầu thuốc cháy lên, dưới hơi thở của anh như một đầu tàu giận dữ, tỏa ra từng làn khói sặc người.
Anh lại chửi nhỏ một tiếng.
Tôi đã chết rồi, mãi mãi sẽ không còn quấn lấy anh nữa đâu...!
Nên anh đừng giận nữa.


Tôi xoa xoa vết dao ở cổ tay, mỗi nhát cứa đều không hề có xu hướng khép miệng lại, vẫn còn đó hình dáng ghê rợn y như lúc tôi tạo ra nó.
Tôi sẽ không bao giờ bám riết lấy anh nữa, thật sự.


Tần Sở đen mặt hút xong điếu thuốc, sau lại mạnh mẽ dúi tắt đầu thuốc đi, thấy động tác thô bạo của anh, rõ ràng phải cảm thấy bi thương trong lòng, nhưng tôi lại chầm chậm mỉm cười.
Cửa kính phòng hút thuốc vang lên hai tiếng gõ, anh quay đầu lại nhìn, trông thấy Hứa Tử Mặc đang đứng bên ngoài.


"Tần Sở?" Hứa Tử Mặc lo lắng đẩy cửa định đi vào.
Vẻ mặt u ám của Tần Sở ngay lập tức trở lại bình thường, nhớ đến đối phương không thích mùi thuốc lá, nhanh chóng đứng dậy ngăn cản Hứa Tử Mặc đang tiến đến, đẩy người bước nhanh ra ngoài.


"Tử Mặc", giọng nói dịu dàng, không nghe ra được một chút xíu nào giống với tiếng gọi tên tôi ban nãy khi tức giận.
Trái tim như bị đặt vào tảng băng lạnh lẽo, tôi cho rằng mình sẽ không còn đau nữa, nhưng hiện giờ lại ẩn ẩn nhức nhối đến không thở nổi.
Dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn còn yêu anh.


"Trưa nay tính thế nào? Công ty anh chắc là có giờ nghỉ trưa hả?" Hứa Tử Mặc và Tần Sở cùng nhau đi về hướng văn phòng, vừa đi vừa nói, Tần Sở gật đầu, cất bước cùng cậu ấy vào bên trong.


"Ừ, từ 12 giờ đến 13 giờ." Giữa đôi mày anh là biểu tình ôn nhu, tôi chưa bao giờ được hưởng qua sự đối xử dịu dàng đến thế.
Tôi nở nụ cười gượng gạo, khó khăn cất bước theo sau.
"Chúng ta có một giờ" Hứa Tử Mặc cười nói, vươn tay kéo rèm cửa lại.


Cậu ấy không hề ngượng ngùng chút nào, ngược lại còn táo bạo cưỡi lên người Tần Sở, cúi đầu hôn lên môi anh.
Tần Sở cong môi, cũng mạnh mẽ hôn đáp trả.
Không khí trong phòng nhanh chóng trở nên nóng bỏng, anh vươn tay cởi quần áo Hứa Tử Mặc, nôn nóng muốn chiếm hữu người kia.


Tim tôi đau đớn đến tột cùng, gần như đã chết lặng.
Tôi tự ngược bản thân mình mà nhìn họ ân ái, bình tĩnh ngoài dự đoán.
Cố An Trạch, mày chết rồi.
Một tia sáng xuyên thấu qua rèm cửa, chiếu đến hai người đang quấn quýt trên sô pha.


Rõ ràng tôi đang đứng ngay tại đây, nhưng lại bị thế giới xung quanh vứt bỏ.
Buổi chiều, Tần Sở trước tiên đưa Hứa Tử Mặc về công ty rồi mới bắt đầu làm việc.
Có thể vì sự tình kiểu diễm lúc trưa mà tâm trạng anh phấn chấn trở lại, hoàn toàn quên đi chuyện của tôi.


Nhìn lại những hi vọng viễn vông trong quá khứ lại thấy nực cười, nếu muốn khiến anh vui vẻ, cách tốt nhất là không xuất hiện trước mắt anh nữa thôi.
Đạo lý đơn giản như vậy, tại sao đến bây giờ tôi mới hiểu ra?


Tôi đã có ý định hoàn toàn biến mất rồi, nhưng mà vẫn còn Cầu Cầu - con chó Samoyed ngốc nghếch kia.
Nhớ đến lại thấy lo lắng, cuối cùng cũng theo Tần Sở về đến nhà.
Cầu Cầu một thân một mình ngây người trong nhà suốt cả ngày, nằm cạnh cửa có vẻ rất chán chường.


Nghe tiếng động, nó nhanh chóng đứng dậy, hai mắt mong đợi nhìn người đang vào nhà.
Tần Sở vừa bước vô cửa, Cầu Cầu lập tức nhào đến.
"Xem ra nó rất thích anh!" Hứa Tử Mặc không nhịn được tươi cười, vươn tay xoa đầu Cầu Cầu.


Tần Sở vẫn không thích Cầu Cầu, hình như đang nghĩ đến điều gì mà sắc mặt đen đi mấy phần.
" Nó cũng chỉ là một con chó thôi".
Tần Sở vừa lôi kéo Hứa Tử Mặc vào phòng tắm, vừa dùng chân lạnh lùng đẩy Cầu Cầu.


Cầu Cầu rất thích Hứa Tử Mặc, giờ lại bị ép tách ra, ủy khuất kêu lên hai tiếng "Ẳng...ẳng...", cái đuôi cũng nhanh chóng cụp xuống, tôi nâng bàn tay hư vô sờ tai nó, thầm thở dài trong lòng.
Xin lỗi.
Cũng tại tao, anh ấy mới chán ghét mày.


Nhưng Cầu Cầu cũng chỉ buồn trong chốc lát, thoáng cái đã vui vẻ trở lại, thè thè cái lưỡi muốn tôi chơi trò vỗ tay với nó.
Tôi nhìn cơ thể mờ mờ ảo ảo của mình, bất đắc dĩ vươn tay ra.
"Uông...uông...!"


Tôi nhìn ra Cầu Cầu chơi hết sức vui vẻ, vì vậy có lẽ làm phiền đến hai người trong phòng tắm.
Tần Sở vẻ mặt âm trầm đi tới, trực tiếp đem Cầu Cầu đang "Ẳng...ẳng" quăng vào kho chứa đồ.
"Ẳng..." Nó thật sự bị tổn thương, đôi mắt rưng rưng sắp khóc.


Tôi thấy vừa đau lòng vừa bất lực, chỉ có thể ngồi xổm xuống bên cạnh an ủi nó.
"Đừng khóc, mày là con trai mà..." Tôi thở dài trong lòng.
"Vẫn là tại tao hết!"


"Ô..." Cầu Cầu chớp chớp mắt, có chút ỷ lại đi đến bên người tôi ngồi, đầu óc đơn giản của nó không thể nào hiểu được mâu thuẫn giữa tôi và Tần Sở, rõ ràng là tôi khiến nó bị Tần Sở ghét bỏ, nó lại hết lòng quý mến tôi.


"Cầu Cầu..." Tôi thấp giọng gọi nó, không nhịn được duỗi tay ôm nó vào lòng.
Tưởng rằng sẽ giống như trước xuyên thẳng qua người nó, nhưng Cầu Cầu vẫn ở trong ngực tôi, liên tục vẫy vẫy đuôi.


Tôi không hiểu sao bỗng nhiên mình có thể đụng vào thực thể, mà ngay lúc này đây cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ biết ôm nó nhẹ nhàng cọ cọ.
Mũi Cầu Cầu thở ra hơi nóng, lưỡi nó vươn ra liên tục ɭϊếʍƈ lên mặt tôi.
Tôi bị nó cọ cho nhồn nhột không nhịn được cười.


Nó sủa hai tiếng "Gâu gâu", không ngừng lao vào vòng tay tôi.
"Con chó này sao cứ ồn ào vậy?" Ngoài cửa vang lên âm thanh tức giận đùng đùng của Tần Sở, tôi giật mình vội vàng buông Cầu Cầu ra.
Hứa Tử Mặc hình như đang khuyên anh bớt giận, tiếng bước chân ngày càng gần đến đây, cuối cùng là rời đi.


Cầu Cầu nhận ra được anh đang nói mình, lập tức héo đi, cái đuôi rớt dài trên mặt đất.
Nó yếu ớt kêu một tiếng "Ẳng...", nhìn tôi một cách đáng thương, tựa như đang hỏi tại sao không đưa nó ra ngoài tản bộ.
Tôi thở dài.


Cũng may Cầu Cầu là một chú chó ngoan, sau khi được tôi dỗ dành một lúc đã thiu thiu ngủ gục trên đất.
Tôi lần nữa sờ sờ cái tai mềm mại của nó, sau đó xuyên qua bức tường rời đi.
Hứa Tử Mặc đã ngủ.


Tần Sở khoác áo ngủ, đầu tiên là giúp cậu ấy nhẹ nhàng đắp lại chăn, kế tiếp một mình đi đến ban công.
Thành phố ban đêm thật sự phồn hoa, cho dù là đã khuya, đèn neon vẫn luôn nhấp nháy.
Anh chậm rãi châm một điếu thuốc, đưa lên môi mỏng nhẹ nhấp một ngụm, xem ra vẫn không vui.


Đầu thuốc lặng lẽ cháy, chẳng bao lâu đã có tro tàn rơi xuống.
Anh không để ý giật nhẹ đầu ngón tay, tro thuốc rớt vào trong gạt tàn.
Gió đêm, đã có chút lạnh.
Tôi nhìn sườn mặt hoàn mỹ của anh, có hơi sững sờ.


Sinh mạng của tôi dừng lại vào ngày mười tám tháng bảy, đến giờ đã qua hơn một tháng, xác có lẽ sớm không còn *.
Nhưng còn anh vẫn đẹp trai ngời ngời như cũ, không có tôi anh càng sống tốt hơn.
(*nguyên văn là hủ bại bất kham – ý đại khái là đã nát, hư hỏng, bị hủy đến không chịu nổi.)


Một điếu thuốc đã hoàn toàn cháy hết, không biết Tần Sở đang nghĩ đến điều gì, môi cong lên, anh tùy tiện đem đầu thuốc quăng và trong gạt tàn, xoay người định về phòng.


Tuy nhiên, có vẻ như cái gạt tàn này vẫn y nguyên như vậy từ khi tôi dọn đi, chưa hề được lau qua, toàn thân bám đầy khói thuốc.
Cảm giác trên tay hơi khác thường, anh cau mày nhìn thoáng qua, thấy được đầu ngón tay đã dính đầy vết bẩn đen thui.


Anh tức giận nghiến răng, không suy nghĩ đã mắng:"Cố An Trạch, đem dẹp cái gạt tàn này cho tôi!".
Tôi sửng sốt, theo bản năng nói:"Xin lỗi".
Nhưng Tần Sở dường như tức khắc phản ứng lại, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Tôi đã chuyển đi gần hai tháng rồi.


Không khí xung quanh ngưng đọng lại, tôi vẫn như bị đóng băng tại chỗ, sợ anh nhận ra sự tồn tại của tôi.
Tần Sở siết tay thành nắm đấm, ánh mắt càng thêm u ám.
Anh đá mạnh vào chân bàn nhỏ kế bên, chửi vài tiếng như đang trút giận.


Cái gạt tàn lăn vèo xuống đất, tàn thuốc đầy ụ bên trong văng ra làm dơ gạch men sứ trên sàn nhà.
Một đá này giống như đang nhằm vào người tôi, khiến toàn thân tôi cứng ngắc, đến hít thở cũng khó khăn.
Như thế này...là chán ghét tôi đến vậy sao.


Tần Sở phát ra một tiếng cười lạnh, đoạn quay người rời đi không chút lưu tình.
Tôi đứng một bên, trong phút chốc như thấy sức lức cả người mình đều mất đi.
Thân thế dần trở nên cứng đờ, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa "Rầm" của anh mới chậm chạp di chuyển.


Trên nền gạch lấm lem dơ bẩn,tôi ngơ ngác đưa tay đến, nhìn đầu ngón tay bị nhiễm bẩn của tro bụi.
Lại một lần nữa chạm đến.
Hành động so với đại não không đồng nhất với nhau, tôi ngồi xổm trên mặt đất ngây ngốc nhìn đống hỗn độn kia.


Trái tim dường như đã đau đến chết lặng, nên giờ đây ngược lại không còn cảm giác được gì nữa.
Anh kêu tôi dẹp cái gạt tàn này đi...!vậy cứ đổ đi.


Cơ thể đã cứng ngắc, giờ cử động một chút lại thấy hơi khó khăn, tôi chậm rì rì đứng lên, nhặt cây chổi ở góc ban công lên.
Giống như vô số lần tôi đã làm trong cái nhà này trước kia, cẩn thận quét sạch bụi trên đất.


Dù anh có ghét tôi đến mấy, tôi vẫn cứ...hết thuốc chữa mà yêu anh.
- Hết chương 3 -.