Tần Sở và Hứa Tử Mặc, sao có thể chia tay được?
Phút chốc đó tôi cho rằng mình đang mơ, nhưng mặc kệ tôi cảm thấy thế nào thì Tần Sở vẫn trầm mặc nhìn về phía Hứa Tử Mặc, dáng vẻ đã hạ quyết tâm rồi.
Hứa Tử Mặc nghe xong lời anh nói cũng không thể tin được, mở to hai mắt, cánh môi run rẩy, hô hấp trở nên dồn dập.
"Tần Sở...anh đang đùa đấy à?"
Cậu ấy miễn cưỡng cười, môi dưới đã bị cắn chặt đến trắng bệch, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tần Sở, hy vọng tất cả những gì xảy ra từ nãy đến giờ đều là giỡn cả.
Nhưng mà Tần Sở lại hít sâu một hơi nhìn cậu ấy, trong mắt ngập tràn áy náy.
"...xin lỗi."
Giọng nói của anh rất thấp, như là trải qua suy ngẫm rất lâu mới trả lời.
Hứa Tử Mặc tức khắc đứng hình, giọt nước chực sẵn trong hốc mắt theo đuôi nhau lăn dài xuống.
Tay cậu ấy nắm thành quyền thật chặt, cơ thể vẫn ngồi thẳng tắp, không hề phát ra một chút âm thanh nào.
Mà tôi cũng không dám tin vào đáp án này, mờ mịt không biết làm sao nhìn Hứa Tử Mặc.
"Ý anh...là sao?" Trong mắt cậu ấy đã lấp đầy bi thương lẫn đau đớn, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, mím chặt môi, ép bản thân phải luôn duy trì tự tôn cao ngạo.
Tần Sở cũng ngước mắt nhìn cậu ấy, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Hứa Tử Mặc, nhìn cả người cậu ấy đang run lên.
Mày càng thêm nhíu chặt, cả người chìm trong cảm giác tội lỗi.
"Tất cả là lỗi của anh." Tần Sở siết chặt nắm đấm, sau đó lại bất lực buông lỏng.
"Em không làm sai gì cả, là anh sai..."
Móng tay Hứa Tử Mặc đã muốn ghim thủng luôn lòng bàn tay.
Từ đầu đến giờ cậu ấy vẫn luôn ẩn nhẫn.
Nhưng rồi lại không kiềm chế được xót xa cùng tức giận.
Tần Sở tuy rằng áy náy, nhưng thái độ rất kiên định, vẻ mặt phức tạp nhìn cậu ấy.
"Anh...Không có cách nào quên cậu ta, xin lỗi."
Cơ thể Hứa Tử Mặc càng run rẩy mãnh liệt hơn, bàn tay nắm chặt đã nổi đầy gân xanh dữ tợn.
Cậu ấy cắn chặt môi đến bật máu.
Lòng ngực bởi vì thở gấp mà không ngừng phập phồng, hiển nhiên là bị những lời này chọc tức tới đỉnh điểm.
"TẦN! SỞ! Đệch mịa anh!"
Tôi chưa từng nghĩ tới, người dịu dàng hòa nhã như Hứa Tử Mặc lại có ngày hét to văng tục thế này, còn nổi điên lên đánh một cú vào mặt Tần Sở.
Cú đánh kia chất chứa đầy phẫn nộ, tôi hoảng hồn chạy đến bên người Tần Sở, anh đỡ một bên mặt ho ra máu.
Dù vậy anh cũng không hề tức giận, ngược lại thở hổn hển đứng dậy.
" Nếu thế này có thể làm em nguôi giận thì cứ đánh đi."
Mặt anh nhanh chóng sưng phồng lên, khóe miệng không ngừng có máu loãng chảy xuống.
Tim tôi như bị bóp lấy, hít thở không thông, hoang mang nhìn khuôn mặt quyết liệt của anh.
Vì sao...!
Không phải anh yêu Hứa Tử Mặc nhất sao?
"Ha...Tần Sở, anh còn nói được nhưng lời này à..." Cú đấm kia dường như đã dùng hết sức lực của Hứa Tử Mặc, cậu ấy chao đảo lùi ra sau vài bước, thấp giọng lắc đầu cười "Chúng ta quen nhau 13 năm...Tôi đã từ bỏ rất nhiều thứ, chấp nhận giống như phụ nữ mà nằm dưới thân cho anh chịch, anh lại đối xử với tôi như thế này..."
"Tử Mặc...!" trong mắt Tần Sở cũng lộ ra vẻ không đành lòng nhưng vẫn buộc mình quay mặt đi "Thật sự xin lỗi."
"Cuối cũng lại là câu thật sự xin lỗi..." Hứa Tử Mặc cười, nước mắt không kiềm được chảy xuống.
"Tần Sở, anh thật vô tình."
Cả người Tần Sở hơi cứng lại.
Hứa Tử Mặc cúi đầu, móc trong túi lấy ra một cái hộp quà nho nhỏ bằng nhung, đoạn lẩm bẩm: " Tôi còn cho rằng hôm nay chúng ta sẽ làm lành với nhau."
"Thấy anh luôn đứng ngoài ban công hút thuốc, nên tôi mua cho anh cái bật lửa này.
Không ngờ những lúc đó anh đều nghĩ đến Cố An Trạch...!"
"Vậy thì cái này anh ném đi."
Cậu ấy lau khô nước mắt trên mặt, rồi cười tươi giống như bình thường, thản nhiên ném cái hộp trong tay về phía Tần Sở.
Hộp quà rớt xuống đất, chiếc bật lửa bên trong cũng văng qua ngoài.
"Sau này Cầu Cầu anh tự chăm sóc cho tốt đi, tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa." Hứa Tử Mặc khôi phục dáng vẻ không sao cả cười cười, dù cho hốc mắt vẫn còn sưng đỏ.
Cậu ấy xoay người khoác thêm áo ngoài, lưng thẳng tắp.
"Tôi chúc anh và Cố An Trạch hạnh phúc."
Từ trước đến nay cậu ấy luôn cao ngạo như vậy.
Vậy cho nên thời điểm ra đi cũng chưa từng lộ ra một chút yếu đuối nào.
Tôi mờ mịt nhìn bòng dáng Hứa Tử Mặc dần biến mất trong tầm mắt, vẫn không kịp tiêu hóa hết những gì vừa xảy ra.
Vì sao...vì sao mà Tần Sở lại không quên được tôi?
Chẳng phải là anh yêu Hứa Tử Mặc sao?
Hứa Tử Mặc đã đi rồi, Tần Sở không đuổi theo mà ngồi bên cạnh bàn trầm mặc.
Gương mặt anh do một đấm ban nãy của Hứa Tử Mặc chậm rãi sưng to lên, bộ dạng khá chật vật.
Một lúc lâu sau, Tần Sở mới từ từ đứng dậy, khom lưng nhặt chiếc bật lửa bị rớt ra đất lên.
"Tử Mặc...!Thật sự xin lỗi!"
- Hết chương 19 -.