Không có cách nào quên được cậu ấy.
Ngay cả khi đang cùng Hứa Tử Mặc nằm trên một chiếc giường vẫn không ngừng nhớ đến bóng dáng Cố An Trạch cuộn tròn an tĩnh cạnh mép giường.
Tần Sở ngơ ngác nhìn chiếc khăn quàng cổ trong tay, sắc mặt dần trở nên dịu dàng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt hơi thô ráp của cái khăn, tuy thô ráp nhưng lại đủ ấm áp.
Càng ngày càng nhớ đến cậu ấy nhiều hơn.
Lúc trước tại sao lại đuổi cậu ấy đi như vậy?
Con người ngốc nghếch đó, coi hắn như cả thế giới, bị đối xử lạnh nhạt đến thế cũng chưa từng oán giận câu nào.
Dù cho có cố tình gọi tên Hứa Tử Mặc khi đang làʍ ȶìиɦ thì Cố An Trạch vẫn sẽ ngoan ngoãn ôm lấy eo hắn, rơi nước mắt cũng không rên một tiếng, giống như chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn thì mặc kệ có bạc đãi đến mức nào cũng cắn răng chịu đựng đến cùng.
Một người ngốc đến như vậy sao hắn có thể nhẫn tâm đuổi đi?
Tần Sở cười chua xót, lại tiếp tục cẩn thận xoa cái khăn kia.
Hắn làm sao có thể nhẫn tâm khiến cậu bị đập đầu đến chảy máu lại xem như không thấy, cũng không thèm nhìn qua một chút đã chạy trốn biệt mất cơ chứ?
Hắn khẽ thở ra một hơi, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sao hắn lại cho rằng mình chán ghét cậu?
Nếu thật sự chán ghét Cố An Trạch, vì sao mỗi một lần chạm mặt, mỗi một lần ở chung đều sẽ khắc ghi thật sâu vào đầu, không cách nào quên được?
Nếu thật sự chán ghét Cố An Trạch, vì sao vào lúc nửa đêm đều sẽ kéo cậu ôm vào lòng?
Tần Sở ngẩn người, trong tâm trí hiện lên khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cậu -- một bé con yên tĩnh thế đó, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn hắn, rõ ràng là rất muốn sang phía bên này rồi lại sợ sệt đứng nép vào ông nội bên cạnh.
Thật đáng yêu...!
Tại sao bản thân hắn lại có thể đối xử ác liệt với cậu như vậy?
Rõ mười mươi là đã yêu em ấy.
Nhưng vì cái thứ tình yêu không có nguyên tắc của Cố An Trạch.
Nên mỗi lúc làʍ ȶìиɦ đều cố tình khi dễ người đó, một hai phải nhìn cho được bộ dạng khóc lóc nức nở đầy bi thương của em ấy.
Bây giờ đuổi được người đi rồi lại cảm thấy không quen.
Tần Sở cười khổ, có chút bất đắc dĩ đỡ trán.
Hắn cho rằng người hắn yêu là Hứa Tử Mặc, cũng đem Hứa Tử Mặc biến thành chấp niệm.
Suy cho cùng, tình yêu cuồng nhiệt khi bị người lớn ép buộc chia cách bất kỳ ai cũng không dễ dàng cam lòng.
Nhưng mà đến cuối cùng, khi đã được ở bên cạnh Hứa Tử Mặc lại không hạnh phúc như trong tưởng tượng.
Hắn cũng từng muốn quên Cố An Trạch, nhưng hắn phát hiện bản thân không thể nào làm được.
Dường như mọi ngóc ngách đều xuất hiện hình bóng của người kia, ngay cả trong mơ cũng thương xuyên mơ thấy Cố An Trạch mỉm cười với hắn.
Đã lâu rồi không gặp em ấy.
Tần Sở mờ mịt thở dài một hơi, khuôn mặt hiện lên vẻ đấu tranh, rất nhanh sau vẻ mặt đấu tranh ấy lại được thay bằng nhớ nhung nồng đậm.
Muốn nhìn thấy em ấy, muốn dịu dàng hôn em ấy, muốn nói cho em ấy biết những chế giễu khi dễ lúc kia là cố ý, muốn nói yêu em ấy.
Hiện tại có còn kịp không?
Chiếc khăn quàng cổ trong tay như mang theo hơi thở ấm áp của người nọ, tỉ mỉ dệt từng đường kim mũi chỉ, ánh mắt Tần Sở trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, cúi đầu hôn nhẹ lên.
Hắn có lỗi với Hứa Tử Mặc
Nhưng hắn lại không có cách nào quên được Cố An Trạch.
Hắn muốn đi gặp Cố An Trạch, muốn một lần nữa ôm em ấy, muốn cho em ấy hết thảy những thứ tốt đẹp nhất, mang tất cả tình yêu của mình dành cho em ấy.
Hắn muốn ân ái với Cố An Trạch, làm cho em ấy không bao giờ chịu đựng thêm bất kỳ điều tủi thân nào, không bao giờ để khuôn mặt em ấy xuất hiện cảm xúc bi thương nào nữa.
Bản thân hắn trước kia đã làm sai rất nhiều, vì vậy từ giờ trở đi không nên tiếp tục mắc thêm bất cứ sai lầm nào nữa.
-
- Hết chương 17 -
-
Gòi xong, ông bị dính conduytinhiu rồi....