Viên Dã thấy chạy tới là một nữ sinh xa lạ, nháy mắt não bổ thân phận của đối phương vô hạn có thể, trong đó ” bạn gái Đậu Nhạc ” xoẹt một cái tông thủng bảng nguy cơ. Viên Dã theo bản năng hướng bên trái Đậu Nhạc dời một bước nhỏ.
“Nè! Không phải nói 10 phút là đến sao?!” Nữ sinh kia quyết đoán coi thường vóc dáng 1m83 của Viên Dã, trực tiếp chạy đến bên phải Đậu Nhạc hung hăng trừng mắt, cô đều ở chỗ này đợi hơn nửa giờ!
Viên Dã trong lòng ào ạt lệ rơi, hai người kia quả nhiên là hẹn hò, bọn họ trong lúc đó khẳng định có JQ! Sớm biết mình sẽ không cùng tới, có ai vội vàng đi làm bóng đèn của người mình thích a!
“Đồ đâu?” Đậu Nhạc không đáp hỏi lại, một lòng chỉ nghĩ cầm đồ mau trở về phòng ngủ hảo hảo quan sát.
“Chị mày chờ lâu như vậy, chú em không mời chị ăn một bữa cơm bồi thường một chút sao?” Ngụ ý chính là chú không mời chị ăn cơm, chị sẽ giấu nhẹm vật kia đi.
“…” Đậu Nhạc khẽ nhíu mày, nói: “Lần sau đi.”
Viên Dã một bên ở trong lòng mắng Đậu Nhạc là cục gỗ mục, ngay cả chủ động mời nữ sinh ăn cơm đều không hiểu, một bên lại vì cậu cự tuyệt nữ sinh kia mà âm thầm cao hứng. Bất quá, Đậu Nhạc tìm nữ sinh kia muốn cái gì a?
“Tốt lắm, đây chính là cậu nói.” Nữ sinh nói xong theo túi xách lý móc ra một cái USB, “Cho.”
“Cám ơn, bibi.” Đậu Nhạc đưa tay tiếp nhận USB liền nhét trong túi quần xoay người đi trở về.
Viên Dã thấy thế vội vàng đuổi kịp, trong lòng bất giác có chút căm giận: nghĩ hắn lù lù một đống ra đấy, lại bị hai người kia từ đầu tới đuôi coi thường cái hoàn toàn a! Trước khi đi lại đưa mắt nhìn nữ sinh kia, như thế nào cảm thấy được ánh mắt cô ta nhìn mình còn có bên miệng cười đều có điểm là lạ?
Ngẫm lại họ thoạt nhìn cũng không như là một đôi a, ít nhất Đậu Nhạc biểu hiện được quá lạnh nhạt. Chính là…
Đậu Nhạc cậu đang ở đây đỏ mặt cái gì a?!
“Đậu Nhạc, vừa rồi người nọ là ai a? Tớ như thế nào chưa thấy qua?” Viên Dã đuổi theo người sau vội vàng đánh tiếng.
“Bạn net.” Đậu Nhạc không phải nghĩ ngợi gì trả lời.
May mắn không phải bạn gái… A! Sẽ không phải là…
“Yêu qua mạng?”
“Mạng em cậu! Liền bạn net bình thường.”
“Nga, bình thường là tốt rồi bình thường là tốt rồi…” Viên Dã bị nghẹn một chút, cũng cảm giác mình có phải hay không nghĩ nhiều lắm, liền thu nhỏ miệng lại không hỏi nữa.
Lúc này Đậu Nhạc tâm tư toàn bộ nhào vào cái USB này, cũng không như thế nào để ý Viên Dã quái dị lặp lại lời của mình.