Hắn bế nàng nhẹ nhàng từng bước đến bên chiếc giường lộng lẫy, dành cho bậc đế vương, hôn nhẹ vào bờ môi căng mọng của nàng, nàng cũng đáp trả lại hắn, dường như nhận thấy nàng gần hết hơi, hắn luồng môi xuống xương vai xanh quyến rũ của nàng cứ như thế hắn hôn đến đâu để lại ấn ký đến đó, y phục của cả hai từ từ được lột ra, nhìn thân hình quyến rũ nữ nhân dưới thân hắn không cưỡng nổi nữa rồi, đặt tay lên đôi gò bông cao vút đang căng cứng nàng mạnh bạo xoa nắn tạo đủ hình dạng, nàng phát ra những âm thanh yêu kiều cả mình cũng không tin:- Ái phi, nàng ướt hết rồi này_Hắn cười tà mị, nàng đỏ mặt úp mặt sâu vào cô hắn.
- Ta tiến đây_Hắn động thân, dương v*t to lớn ấm nóng tiến thẳng vào hoa huy*t.
- Đau_Nàng nhăn mặt, mồ hôi trên chán ròng rã (hơi quá)
- Ngoan, một lát sẽ hết_Hắn hôn nhẹ vào môi nàng, làm nàng bớt đau, hắn động, khoái cảm ập tới, nàng ưỡn người đón những cái động của hắn, hắn gầm lên phóng hết tinh dịch vào thân thể nàng, xong cả hai chìm vào giấc ngủ.
Khi nàng thức dậy đã là rạng sáng, nhìn nam nhân bên cạnh hắn thật đẹp, cũng từng là người nàng yêu nhỉ? À không, nàng vẫn còn yêu hắn nhưng.....hận thù quá lớn làm tình yêu đó bị chôn vùi cứ coi như tâm nàng đã chết.
- Suy nghĩ gì vậy?_Hắn mở mắt, mỉm cười nhìn nàng, hắn cười sao, chẳng phải hắn chỉ cười với mỗi hoàng hậu sao.
- Không có gì_Nàng lắc đầu
- Ừ, vậy nàng ngủ thêm đi, ta đi thượng triều_Hắn hôn nhẹ lên má nàng rồi rồi giường, lạ thật hắn chưa từng ngủ được với nữ nhân nào kể cả hoàng hậu, nhưng với vị hoàng phi này hắn có thể ngủ ngon giấc như vậy, thật kỳ lạ.
- Hoàng thượng, sao dạo này không đến tảm cung của thiếp_Hoàng hậu ôm lấy cánh tay hắn vuốt vẻ yểu điệu nói
- Ta dạo này hơi bận, nàng nghỉ ngơi đi ta đi gặp một số quan viên_Hắn vỗ nhẹ tay ả nói, rồi cũng rời đi. Ả nhìn theo tay nắm chặt thành nắm đấm, ả biết hắn không có đi gặp quan viên nào cả mà là đi gặp Dương Nguyệt Lan, còn tối hôm qua nửa ả biết hắn ở của nàng. Lúc trước khi nàng chết ngày đêm ngủ cạnh ả hắn cũng đều gọi tên Mộc Luân, sao khi nàng chết thì hắn cũng gọi, nhưng khi thức dậy thì hắn lại quên hết, Ả nghiến răng:- Đừng hòng cướp Tĩnh Long của ta, nếu ngươi không muốn chết như ả Mộc Luân đó"
Tại nơi nàng.
Nàng đứng đó nhìn quan cảnh xung quanh, kiếp trước nàng cũng như vậy luôn đứng ở nơi cửa sổ này, bộ y phục trắng bay phấp phới tạo nên khung cảnh thật đẹp, nàng cứ như một tiên nữ hạ phàm.
- Suy nghĩ gì vậy?_Hắn từ đâu ôm lấy nàng từ phía sau, nàng không giật mình vẫn cứ đứng yên đó.
- Không có gì, thiếp chỉ ngắm cảnh thôi_Nàng lắc đầu, quay lại nhìn hắn:_Sao nô tỳ không bẩm báo hoàng thượng tới?
- Là ta kêu im lặng đấy_Hắn mỉm cười nói, hắn còn không biết tại sao mình lại cười với nàng nữa, chỉ biết từ khi gặp nàng hắn đột nhiên thấy tâm tình vui lên cười nhiều hơn khi ở bên hoàng hậu người hắn yêu.
- Hôm nay nàng thật đẹp_Hắn vùi mặt vào cổ nàng, cố gắng hít lấy hương thơm trên người nàng.
- Hoàng thượng chẳng phải nói không thích thiếp mặc y phục như thế này sao?_Nàng bấc giác hỏi hắn
- Nhưng nàng mặc thật sự rất đẹp_Hắn mỉm cười nói, nhìn lên nàng:_Ta nói cho nàng nghe một bí mật, kể cả hoàng hậu cũng chưa từng biết.
- Xin hoàng thượng nói_Nàng nhẹ nhàng nói
- Thật ra, Mộc Luân đó mặc bạch y rất đẹp, cùng cách làm tóc rất thuần khiết_Hắn nói, tiếp tục hít lấy hương thơm trên người nàng:- À còn có hương thơm trên người nàng rất giống như Mộc Luân đó
Ngạc nhiên hắn thừa nhận kiếp trước nàng đẹp sao, nhận thấy biểu hiện của nàng hắn ngước lên:- Nàng ghen sao?
- Không.....làm gì có_Nàng giật mình trả lời, khuôn mặt đột nhiên trở nên đỏ hơn
- Nhìn biểu hiện của nàng kìa, ta còn tưởng nàng đang cố quyến rũ ta đấy_Hắn vừa nói xong, đã đặt môi bạc lên môi nàng, luồn lưỡi vào trong cuốn lấy lưỡi nàng.
- Ưm....hoàng thượng, bây giờ là giờ sáng_Nàng đẩy hắn ra
- Thôi nào ái phi, tối nay ta đến tẩm cung của nàng_Hắn nói, còn liếm môi nàng một cái.
- Hoàng thượng không đến nơi hoàng hậu sao?_Nàng hỏi, hắn không trả lời, một lát sau hắn lại kề môi mình vào tai nàng:- Nàng thích ta ở bên nàng hay hoàng hậu?
- Đương nhiên là bên ta_Nàng trả lời, nhưng nhận ra có gì đó không đúng trả lời lại:- À...không....ta
- Nàng cũng muốn ta bên nàng mà, tối nay ta đến_Hắn nói, hôn nhẹ vào môi nàng rồi rời đi, nhìn theo hắn, nếu như kiếp trước hắn cũng cười với nàng, yêu thương nàng như thế thì thật tốt biết bao, nhưng hắn là đang cười, cưng chiểu Dương Nguyệt Lan chứ không phải là Hoàng Tây Mộc Luân nàng.