Nàng yêu hắn, hoàng đế của nước láng giềng, trong lần đầu gặp nơi yến tiệc nàng bị say bởi khuôn mặt hắn, cùng nụ cười ấm áp đó, nhưng....nụ cười ấy là hắn đang cười với muội muội Liên Nhi của nàng, nàng biết hắn yêu muội muội nàng rồi. Nhưng vì yêu hắn, nàng xin phụ hoàng liên hôn với hắn, hắn lấy nàng về, nàng làm hoàng phi của hắn, nhưng...đêm tân hôn hắn đến, khuôn mặt lạnh lùng ấy nàng không bao giờ quên, hắn noi:_Ngươi đừng hồng thay thế vị trí của Liên Nhi_Nói xong lạnh lùng quay đi, nàng ngồi đó, nước mắt nàng rơi tí tách.
Ngày qua ngày nàng làm hoàng phi cũng chỉ là hữu danh vô thực, ngay cả nô tì cũng thầm khinh bỉ nàng trong lòng. Rồi, chuyện gì đến sẽ đến, hắn lấy muội muội nàng về, sắc phong muội ấy làm hoàng hậu, sủng muội ấy đến tận trời. Nàng biết, nhưng nàng không trách hắn đối xử với nàng như vậy, vì...nàng yêu hắn.
Có ai biết không muội muội nàng ngoài mặt nói thương người tỷ tỷ là nàng nhưng trong thâm tâm không phải vậy, muội ấy tự làm mình té ngã rồi đỗ lỗi cho nàng, nàng giải thích hắn không nghe, sai người nhốt nàng vào tẩm cung 3 ngày không cho nàng ra ngoài. Tự cười khổ, nàng biết hắn luôn tuyệt tình với nàng như vậy.
3 ngày sau, hắn cho người thả nàng ra, nàng cười lạnh nhìn đám nô tì khinh bỉ nàng, nàng quyết cho họ chết không toàn thay. Từ một công chúa dịu dàng hiền lành, nay....nàng trở thành vị hoàng phi tàn độc, từng bước diệt trừ những người chống lưng cho hoàng hậu, hay tin một vị quý phi của hắn mang thai, nàng ra tay giết chết đi một sinh linh chưa hình thành, rồi nàng cứ từng bước từng bước lật đỗ những vị phi tần trong cung, nàng tự tạo dựng danh tiếng cho mình, để một ngày có thể bên cạnh hắn danh chính ngôn thuận, được tin muội muội nàng có thai, nàng cười lạnh, từng bước tiếp cận muội ấy, gần lúc ra tay, hắn từ ngoài đi vào thấy nàng bỏ thuốc vào trà muội ấy, liền kéo nàng ra tất cho nàng bạt tay, lạnh lùng nói:- Ngươi thật tàn độc, ngay cả muội muội mình mà cũng ra tay, ta đã nhiều lần miễn tội cho ngươi nhưng ngươi không hối cả, ngươi đáng bị tội chết
Nàng cười giễu ngước nhìn hắn hỏi:- Là do ai, mà ta trở nên như vậy?
Hắn không trả lời, dắt muội muội nàng về lại giường cho người tiễn nàng đi.
Chiều hôm ấy, thánh chỉ ban đến, nàng vì tội giết chết hài tử của quý phi, có ý định mưu sát hoàng hậu, vì là hoàng phi nên được ban rượu độc. Nàng mỉm cười yếu ớt nhìn hắn trên ngai vàng, hắn nhìn nàng tuyệt tình,......tại sao nàng làm tất cả để có thể cùng hắn bên nhau, nhưng đến cuối cùng lại có kết cục này, nàng không phục, nàng không phục.......
Nhìn ly rượu trước mắt, nàng mỉm cười nhạt nhẽo, muốn nàng chết, nàng cho hắn vừa lòng, một hơi uống cạn, chất độc ngấm vào nàng, nôn ra máu khụy xuống nhưng nàng vẫn nhìn hắn, hắn kho bao giờ cho nàng cá nhìn ấm áp nào cả, thiếp yêu chàng nhưng nếu có kiếp sao nàng, nhất định.....nhất định không gặp lại chàng, không muốn yêu chàng thêm lần nào nữa.
Cũng ngày đó, lịch sử viết tên nàng vào sách sử, vị hoàng phi tàn độc, người đời ai cũng biết nàng vị hoàng phi tàn độc, trong mắt mọi người nàng độc ác không đáng được ca tụng, liệu ai biết nàng cũng từng là cô gái ngây thơ, dịu dàng, rồi tất cả chỉ còn là trong sử sách vì nàng đã ra đi.
~~~END~~~