Không Được Yêu Bạn Thân

Chương 33

Sau khi cầu hôn, họ lại sống trong thế giới của hai người, cảm giác không có gì khác so với lúc hẹn hò. Cô ngủ đến khi mặt trời đã lên cao, còn anh thì đã dậy từ sớm và vào phòng sách tiếp tục giải quyết nốt công việc. Cô làm ổ trên ghế sofa xem phim, còn anh thì đứng bên bệ cửa sổ nghe điện thoại. Cô trêu chó mèo trong phòng khách, còn anh thì đứng trong bếp nấu nướng.


Tưởng Tinh xé túi bánh quy, cắn một miếng, đứng dựa vào tường nhìn người đang xắn ống tay áo, múa dao điêu luyện: “Trương Tuyết Tề, cậu có cảm thấy tớ nhàn hạ quá không?”


Người đàn ông hừ một tiếng rồi mỉm cười, gạt đường dao đổ khoai tây vào đĩa và không đưa ra bất cứ bình luận nào.
“Chắc chắn là cậu cảm thấy vậy rồi.” Cô nói.
“Vào rửa rau đi.” Anh đáp.


Tưởng Tinh đi tới phía sau Trương Tuyết Tề, nghiêng người thò đầu ra xem anh ướp cá. Anh quay lại, hai người va vào nhau, cô bị chạm vào mũi bèn đưa tay lên ôm lấy rồi ngước mắt nhìn anh.
Vẻ mặt Trương Tuyết Tề vô cùng bất lực, nhưng giọng nói vẫn ấm áp như vậy: “Ra ngoài ngồi chờ cơm đi.”


“Cậu bảo tớ vào rửa rau mà.” Cô càu nhàu.
“Đã bao giờ tớ để cậu rửa chưa?” Anh thở dài rồi tháo găng tay ra nhéo cằm cô nhấc lên để kiểm tra gương mặt, không thấy chỗ nào méo mó, sau đó chạm nhẹ vào eo, đẩy cô ra ngoài: “Cậu cho Tào Phớ ăn đi.”


Cô ngoan ngoãn nghe lời, nhưng ở trong phòng khách chẳng nổi vài phút lại bắt đầu gợi chuyện: “Sau khi chúng ta kết hôn thì ai là người nấu cơm?”
Anh như cười như không, liếc nhìn cô một cái nhưng không đáp lại.


“Sau giờ làm việc cậu luôn phải tiếp khách, tớ nấu cơm lại chẳng ngon, hay là chúng ta thuê một người về chỉ chuyên phụ trách việc cơm nước nhé?” Tưởng Tinh lảm nhà lảm nhảm: “Hoặc sang chỗ ma mi ăn, rồi tối lại về nhà ngủ.”


Cô thở dài: “Nếu cậu tiếp khách ít một chút thì hay biết mấy, cậu nấu nướng rất ngon, tớ thích ăn cơm cậu nấu.”


Đây là cách để anh ít uống rượu, ít tiếp khác và ở bên cạnh cô nhiều hơn, được, anh hiểu rồi: “Mỗi ngày cậu muốn ăn gì thì chỉ cần nói thôi, ở nhà sẽ không để cậu chết đói đâu mà lo.”


Tưởng Tinh lập tức trợn tròn hai mắt: “Tớ có thể đi mua thức ăn, sau này cậu hãy về sớm một chút nhé.”
“Được.” Có cô thì điều mong đợi nhất mỗi ngày chính là được về nhà.
….


Cả hai đã trải qua một Giáng sinh đơn giản và ấm áp tại nhà, sau bữa tối, họ dắt Doug đi dạo ven bờ sông bao quanh thành phố. Tưởng Tinh mua cho cún cưng một chiếc áo len màu xám và khăn quàng cổ màu đỏ, nên đã thu hút rất nhiều người đi đường chụp ảnh.


Trương Tuyết Tề nắm tay cô cùng bỏ vào túi mình. Đêm qua tuyết rơi nhẹ, nên hôm nay nhiệt độ lại càng thấp, thấy cô kéo khăn lên che mặt, anh nhỏ giọng nói: “Lạnh lắm không?”
“Gió to.” Mặt bị lạnh, còn cơ thể thì vẫn ổn.
“Vậy đừng đi ở đây nữa.” Anh muốn quay lại.


“Nhưng Doug thích ở đây.” Cô khoác cánh tay anh: “Mỗi này nó phải đi ít nhất là sáu nghìn bước.”
Trương Tuyết Tề rũ mắt xuống: “Ở ngoài lạnh lâu sẽ bị cảm, đi ở nơi khác cũng vậy mà.”
“Ừm.” Cô thích cuộc sống như vậy: “Sau này Doug và Tào Phớ có ở cùng chúng ta không?”


“Tất nhiên rồi.”
“Dì Phương và chú Trương có chịu không?”
Anh mỉm cười: “Vẫn gọi là chú dì hả?”


Cái đầu nhỏ nhắn của cô tựa vào cánh tay anh, như đang suy tư điều gì đó: “Ra Tết chúng ta hãy đăng ký nhé? Trước đây, ma mi tìm người xem tướng cho tớ, nói tớ hai mươi sáu tuổi gặp may mắn lớn, lúc đó kết hôn sẽ tốt hơn.”


Trương Tuyết Tề hơi dừng lại: “Nếu cậu tròn hai mươi sáu tuổi thì phải đợi tới tháng năm.”
Chờ thêm nửa năm nữa, anh không yên tâm.
“Sang năm mới cũng được tính là hai sáu tuổi rồi.” Tưởng Tinh xoa má qua lớp khăn quàng cổ: “Đợi sang năm rồi đăng ký.”


Anh suy nghĩ một hồi, một lúc sau lại liếc sang nhìn cô: “Cậu sẽ không chạy mất chứ?”
Cô lập tức trở nên hưng phấn: “Nếu tớ có chạy thì đã chạy từ bây giờ rồi.”
“Nếu cậu dám chạy, tớ sẽ thả Doug ra cắn cậu.” Anh lạnh lùng cười.


“Doug sẽ không cắn tớ đâu.” Cô lắc đầu, đắc ý nói: “Tớ và Doug sẽ cùng bỏ chạy.”
Sau đó, không ai lên tiếng nữa.


Tưởng Tinh ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh híp mắt, nửa đùa nửa thật cười: “Tớ sẽ cho Doug vào lồng, sau đó nhốt cậu trong phòng, dùng cà vạt trói tay chân cậu lại, để cậu chẳng đi được đâu.”


Cô kêu lên “á” một tiếng, rồi cứ thế lao thẳng đầu vào ngực anh, dang hai tay ôm chặt lấy anh, miệng cười vui vẻ.
“Tớ biết là cậu thích nghe cái này mà.” Trương Tuyết Tề mỉm cười, thở dài: “Tưởng Tinh Tinh, mấy “đam mê” nhỏ này của cậu, tớ thuộc như lòng bàn tay rồi.”


Doug dừng lại tại chỗ, mở to đôi mắt đen láy nhìn anh. Trương Tuyết Tề rũ mi nhìn nó, thấp giọng nói: “Còn nhìn ba nữa là mai ba sẽ mang con đi cho đấy.”
Doug quay đầu lại, tròng mắt đảo qua một vòng rồi lại nhìn anh.


Mặt sông gợn sóng lăn tăn, lại là một cơn gió lạnh nữa thổi tới, Trương Tuyết Tề nhẹ nhàng xoa đầu Tưởng Tinh, sau đó lòng bàn tay trượt xuống lưng cô: “Về thôi.”
Anh dứt lời, rồi liếc về phía Doug, khẽ nói: “Không nhốt con đâu, ngày mai sẽ lại cho con ra ngoài đi dạo.”


Doug vui vẻ hớn hở, vẫy cái đuôi đi theo hai người họ.
“Bao giờ thì tuyết mới rơi đây?”
“Chẳng phải hôm qua có tuyết rồi sao?”
“Tớ muốn ngắm tuyết rơi dày cơ.” Cô nói: “Trương Tuyết Tề, có phải tuyết ở Kyoto rất dày không?”


“Thời điểm tuyết rơi nhiều nhất thì có thể vùi lấp nửa người như cậu.”
“Tớ chưa từng đến trường cậu, trên mạng mọi người đều nói là rất đẹp.”
“Cũng không tệ.”


“Lần tới đưa tớ đến đó ngắm được không? Chúng ta đến căng tin, cậu chỉ cho tớ món ăn mà cậu thích ăn nhất ở đó.”
“Món cá sốt chua ngọt ở căng tin cổng Bắc rất được, chắc chắn là cậu sẽ thích ăn.”


“Vậy thì đến cổng Bắc!” Cô cười: “Tớ còn muốn tới khoa của cậu nữa, nghe nói ở đó rất nhiều trai đẹp! Và cả ký túc xá của cậu, hồ tình nhân, khu rừng nhỏ…”
….


Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, chớp mắt đã đến Giao thừa. Doug yêu thích nhất là tuyết, có lẽ là kỷ niệm từ thời thơ ấu của nó, mỗi khi ngoài nhà có tuyết rơi là có thể nhìn thấy chủ nhân của nó về nhà.


Được sự cho phép, Doug vui vẻ chạy tới chạy lui trên con dốc đầy cỏ. Tưởng Tinh không mang theo đồ chơi, nó bèn gặm một cành cây đặt dưới chân cô, cô phối hợp ném ra xa, Doug lao tới vẫy vẫy đuôi gặm tha quay lại. Đây là trò chơi yêu thích nhất của nó.


Tào Phớ còn quá nhỏ, nên không mang theo nó xuống lầu. Tưởng Tinh đi đến một gốc cây phủ đầy tuyết, cô nhìn lên một lúc rồi lại chạm vào thân cây, sau đó trầm ngâm gật đầu, như đang ấp ủ điều gì đó.


Trên đường có rất ít người đi bộ, mỗi tầng, mỗi căn nhà đều đang sáng đèn, tạo nên cảnh tượng sum họp tốt đẹp. Trương Tuyết Tề vừa chú ý đến chuyển động của Doug vừa nhìn đến cô gái đang không rời mắt khỏi cái cây. Thấy vẻ mặt đầy tính toán của cô, anh nhịn không được, bật cười hỏi: “Cậu lại đang có âm mưu quỷ quái gì vậy hả?”


“Trương Tuyết Tề, cậu giúp tớ quay phim một chút được không.” Gần đây Tưởng Tinh có lướt xem vài đoạn video ngắn, cảm thấy háo hức muốn thử: “Tớ muốn quay lại cảnh đá vào cây để tuyết rơi xuống.”


Cả ngày cô toàn xem cái gì thế không biết? Trương Tuyết Tề cảm thấy có chút đau đầu: “Cậu có sức để đá sao? Khéo lại tự đá rồi tự ngã nhé.”


Cô ngẩng đầu: “Bên trên có rất nhiều tuyết, tớ thấy chỉ cần đá khẽ một cái là tuyết có thể rơi xuống rồi…” Trước khi nói xong, cô đã nhấc chân lên, muốn đạp thử một lần.


Trương Tuyết Tề quan sát, anh khẽ cau mày, vừa liếc nhìn một cái đã thấy động tác của cô: “Đợi đã…”


Tuyết trắng xoá đổ xuống như thác nước, trong khoảnh khắc tuyết rơi xuống, Tưởng Tinh trông thấy một bóng người lao tới, kéo đầu cô ấn vào ngực, ôm chặt cô trong vòng tay. Tim cô đập như khua chiêng, gõ trống, đột nhiên nảy sinh một cảm giác long trời lở đất, như thể tận thế. Vĩnh hằng tồn tại chính tại giây phút này.


Hai người bị phủ đầy tuyết, cứ thế đứng yên tại chỗ trong tư thế ôm nhau. Tưởng Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên, hai hàng lông mi và gò má dính đầy tuyết, mà người đàn ông trước mặt đã che đỡ cho cô rất nhiều.


Cô vừa cảm động vừa ngại ngùng, cố nén nụ cười, cẩn thận phủi tuyết trên vai anh rồi thì thầm: “Cậu còn nói là tớ đạp không nổi, tớ nói rồi mà tuyết rất dày, tớ không lừa cậu, đúng không?”


Anh mím môi nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, cánh tay ôm cô vẫn không di chuyển, cũng chẳng lên tiếng, mặc cô nói một mình, phủi tuyết một mình.


Tưởng Tinh nhìn đến sau vai và đỉnh đầu anh, vì chiều cao không đủ, đang định bảo anh tự phủi, nào ngờ anh lại cứ thế cúi xuống, khiến chỗ tuyết còn lại rơi hết lên má và khăn quàng cổ của cô, cô bị lạnh bèn bật cười không ngớt.


Khi tuyết rơi, Doug đã từ con dốc đầy cỏ lao đến, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ và áo len của nó cũng dính đầy tuyết, lúc này đang chạy quay chân hai chủ nhân của mình.
Tưởng Tinh nói: “Chúng ta trông giống hệt một nhà ba người nghèo túng vậy.”


“Cậu đừng có liều lĩnh như vậy được không hả?” Trương Tuyết Tề thấy cô cười đắc ý, bực bội ôm trong bụng cả nửa ngày cũng không nói ra được, nên chỉ đành thở dài một hơi: “Nếu trên cây có thứ gì đó rơi xuống va vào người thì làm thế nào?”


“Vậy mà cậu còn chạy tới ôm lấy tớ.”
“Không ôm cậu thì đứng đó để cậu bị đập phải hả?”
Cô áp mặt vào ngực anh, khẽ lẩm bẩm: “Như vậy chẳng phải sẽ đập vào người cậu rồi sao?”


Trương Tuyết Tề phủi lớp tuyết còn sót lại trên tóc cô, chỉ để lại vài bông tuyết cuối cùng. Đêm Giao thừa năm đó, trên tóc cô cũng dính tuyết, nhưng anh chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn mà chẳng thể đưa tay ra chạm vào nó.


Anh từ từ nhắm mắt lại, cúi đầu hôn cô: “Không va vào cậu là được rồi.”
….


Vào tối trước khi khi đăng ký kết hôn, Đàm Lực nhất quyết đòi tổ chức liên hoan, bảo đôi vợ chồng trẻ tương lai mời cơm, nói đây là bữa tiệc chia tay cuộc đời độc thân nên không thể không đến. Trương Tuyết Tề thế nào cũng được, Tưởng Tinh thì sau khi nghe thấy tên nhà hàng, biết ở đó có món thịt xào chua ngọt rất ngon nên vô cùng vui vẻ tới đó.


Đàm Lực miệng thì nói hai người sắp phải bước vào nấm mồ hôn nhân, nhưng người uống nhiều lại là anh ta.


Hết chén rượu này đến chén rượu khác đổ vào cổ họng, gương mặt thất vọng lộ vẻ xót xa: “Quả thực là tôi rất hối hận, tại sao lại giúp hai người chứ, đáng lẽ nên để hai người lòng vòng thêm dăm ba năm nữa, tốt nhất là để cả hai cùng bị tình yêu làm tổn thương sau đó mới quay lại ăn cỏ gần hang. Không ngờ mới chỉ nửa năm nỗ lực, rồi không những hẹn hò mà còn kết hôn nữa.”


Tưởng Tinh ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không, cô chủ động rót đầy chén, chuốc cho say chết anh ta: “Cảm ơn cậu nhé, Đàm Lực, cậu đúng là Phật sống.”


“Twinkle, twinkle, little star!” Đàm Lực ôm chặt chén rượu, ánh mắt như muốn bắn xuyên người cô: “Nếu cậu dám đối xử không tốt với Trương Tuyết Tề, thì tôi sẽ…”


Nói đến đây, anh ta lại thất thần xua tay: “Thôi bỏ đi, hai người cứ dính lấy nhau như vậy là được, cũng coi như tạo phúc cho tôi rồi.”


Trương Tuyết Tề ra ngoài nghe điện thoại mãi không quay lại, Tưởng Tinh nhân cơ hội thăm dò thông tin: “Việc Trương Tuyết Tề thích tôi từ khi còn học cấp ba, cậu có biết không?”
Đàm Lực hừ lạnh một tiếng, như thể đang chế giễu độ tự luyến của cô.


“Cậu biết việc cậu ấy chuẩn bị quà cho tôi mà.”
“Bạn bè không thể tặng quà cho nhau chắc?”
“Nhưng lời nói của cậu hôm trước không phải là ý này.”


“Chẹp, cậu vẫn còn tin tôi cơ à?” Đàm Lực bĩu môi, sau một hồi im lặng, mới uể oải ỉu xìu nói: “Tôi phát hiện cậu ấy chuẩn bị quà cho cậu, nhưng nếu ám chỉ hai người có quan hệ thân thiết thì cậu ấy sẽ không vui, còn cảnh cáo tôi không được ăn nói bậy bạ trước mặt cậu nữa.”


“Vì để có được bài tập Vật lý, nên tôi đã nhịn!” Anh ta nghiến răng, giận đùng đùng uống nốt ngụm rượu cuối cùng.


Sau khi Trương Tuyết Tề quay lại, trên tay anh có xách theo một hộp bánh tiramisu nhỏ, là vị mà Tưởng Tinh thích ăn nhất. Anh ngồi xuống, vòng tay qua eo cô, nói thầm bên tai cô: “Lát nữa Tần Du Chu sẽ tới, sau khi cô ta đến đón người thì chúng ta về.”
“Hai người họ hẹn hò rồi sao?” Tưởng Tinh vô cùng tò mò.


Như nhớ ra điều gì đó, anh thấp giọng cười, nói: “Là một người thì đang trên mây còn một người thì đứng ngắm mây thôi.”
….


Dựa trên ý kiến của đôi vợ chồng son, cộng thêm ảnh hưởng của môi trường chung, đám cưới đã được tổ chức một cách đơn giản và tươm tất, không đèn lồng, chẳng bàn tiệc, họ chỉ mời những người thân và bạn bè thân thiết tới chứng kiến nghi lễ tại nhà thờ.


Ngày hôm đó, là lần thứ hai Tưởng Tinh trông thấy hốc mắt của Trương Tuyết Tề chuyển sang màu đỏ. Họ cùng nhau tuyên thệ, trao nhẫn, ôm hôn, ngay cả đứng trong những tràng pháo tay liên tiếp ở mức độ khác nhau cũng vẫn thắm thiết tươi đẹp như vậy.


Trong mắt mọi người thì tuổi trẻ có quá nhiều tiếc nuối cũng như quá nhiều điều chẳng có được, may mắn là câu chuyện về sự chờ đợi của Trương Tuyết Tề và Tưởng Tinh có thể giúp đỡ nhưng ai đã từng bỏ lỡ có được cái kết vẹn tròn.


Hôn lễ đơn giản là do ý kiến của Tưởng Tinh, cô không muốn có quá nhiều người, chỉ muốn vui vẻ thoải mái tiến về phía tình yêu lớn nhất trong cuộc đời khi ở trước mặt người thân bạn bè của mình.


Trương Tuyết Tề nói với cô: “Cậu suốt ngày nói về việc mình hiếm khi ra khỏi Tỉnh, có còn muốn đến thăm trường của tớ không?”
Anh muốn biến chuyến đi hưởng tuần trăng mật thành lễ cưới thứ hai cho cô.
Hôn lễ du lịch.


Anh mỉm cười nói: “Chúng ta xuất phát vào mùa Xuân, cùng nhau đi về phía Bắc, cùng nhau ngắm nhìn sông núi hùng vĩ của đất nước, ngắm nhìn thế giới.”


Nếu quỹ đạo của đời người cho dù thế nào đi chăng nữa cũng luôn có xu hướng bình thản thì trên con đường này anh sẽ chọn đi cùng một người mà mình yêu thương, trở về ban đầu rồi đi đến tận cùng của thế giới.


Vì chuyến đi kéo dài một tháng này, Trương Tuyết Tề đã dồn hết nhưng công việc quan trọng của nửa đầu năm và giải quyết trong vòng một tháng, phần còn lại thì giao cho Đàm Lực. 


Câu mà mỗi ngày Đàm Lực nói nhiều nhất với Tưởng Tinh trên Wechat đó là Trương Tuyết Tề có sắc quên bạn, chỉ quan tâm đến vợ, không thèm để ý tới bạn bè, bản thân thì thoải mái còn anh ta thì phải ở lại tăng ca.


Do tình huống này xảy ra quá nhiều, nên Trương Tuyết Tề có hỏi vài lần và lần nào Tưởng Tinh giơ điện thoại lên cho anh nhìn cũng thấy cô đang nói chuyện với Đàm Lực. Có một đêm, anh ôm cô trong vòng tay ấm áp, đang hôn thì anh lại thấp giọng nói: “Đừng có hở ra cái là nói chuyện phiếm với Đàm Lực, cô gái nhà anh ta sẽ ghen đó.”


Tưởng Tinh vốn định chìm vào giấc ngủ dưới những nụ hôn chậm rãi của anh, nhưng nghe thấy câu này bèn lập tức tỉnh táo: “Bọn họ hẹn hò rồi sao? Ai trên ai dưới? Chị đẹp kia chiến thế cơ mà!”


“Cậu quan tâm tới việc ai trên ai dưới làm gì, cậu mà quen rồi là cái gì cũng có thể nói nhỉ.” Trương Tuyết Tề cắn môi cô, hô hấp dần mất ổn định, cứ thế cho đến khi tay chân cô bám vào người anh, anh mới thấp giọng cười, nói: “Lo cho bản thân cậu đi, ở trên thì kêu mệt, ở dưới thì lại làm nũng đây này hỡi bà Trương.”


….
Đến Kyoto đã là buổi chiều.


Họ đi dạo đến một quảng trường gần khách sạn, nơi đây đang tổ chức sự kiện đố vui có thưởng dành cho các cặp đôi. Cặp đôi sẽ phải buộc tay trái và tay phải vào nhau, rồi đặt câu hỏi, phái nữ trả lời, ba vị trí đứng đầu sẽ nhận được phần thưởng khác nhau.


“Trả lời câu hỏi thì tại sao lại phải buộc tay vào nhau?” Tưởng Tinh đứng trong khu vực chờ, hỏi Trương Tuyết Tề đang ở bên cạnh.


Dáng người anh nổi bật giữa đám đông, nên có rất nhiều người vây quanh xem đều nhìn về phía họ. Thấy vẻ mặt hưng phấn đang nhìn chằm chằm vào sàn thi đầu của cô, cô muốn tham gia trò chơi vừa dài dòng vừa nhàm chán này, nên anh để cho cô tham gia.


Anh ghé vào tai cô, trả lời thắc mắc của cô: “Bởi vì tình yêu có sức mạnh.”


Ý định ban đầu của ban tổ chức sự kiện là nhằm vào các cặp đôi, nhưng mấy chủ đề lại từ thiên văn địa lý, cho tới vi phân tích phân, thậm chí là cả một số lẽ thường trong cuộc sống và hoàn toàn chẳng mấy liên quan, nên có một số cặp lên sân khấu lại chỉ nhìn nhau sau đó ngốc nghếch đi xuống.


Hành động của Tưởng Tinh  vô cùng nhất quán. Lấy câu hỏi, đọc câu hỏi, rồi nhìn về phía Trương Tuyết Tề. Còn Trương Tuyết Tề thì nhìn cô, đọc câu hỏi và nói ra đáp án. Cuối cùng coi như là thuận buồm xuôi gió, lại như chẳng được trải nghiệm điều gì, Trưởng Tinh đã nhận được phần thưởng cho giải nhất.


Người dẫn chương trình phỏng vấn ba cặp đôi đứng đầu, khi được hỏi, chiếc micro nhắm vào Tưởng Tinh: “Hai người là cặp duy nhất trả lời đúng toàn bộ câu hỏi trong cuộc thi ngày hôm nay, xin hỏi hai bạn làm thế nào để giải được câu hỏi cuối cùng?”


“Thực ra tôi chẳng biết gì hết.” Tay trái Tưởng Tinh nắm chặt tay phải của Trương Tuyết Tề, cô ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, vui vẻ cười, nói: “Đều là cậu ấy dạy tôi.”


Người dẫn chương trình cho rằng đây là cặp đôi đáng để khám phá: “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Hơn hai mươi năm.” Tưởng Tinh nghe thấy câu hỏi khiến cô ngạc nhiên trên sân khấu, bèn mỉm cười: “Cậu ấy là chồng tôi, cũng là bạn thân nhất của tôi.”


Mười mấy tuổi anh đã dạy cô làm bài tập về nhà, hai mươi mấy tuổi dạy cô trưởng thành trong tình yêu và bước vào cuộc đời cô, anh là người mà cô trân trọng bằng cả tâm hồn và sẽ không bao giờ từ bỏ.
….


Tưởng Tinh đổi quà thành công với nhân viên trong hậu trường, sau đó nhìn ngó xung quanh liền bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đứng bên cạnh một gốc cây cách đó không xa. Anh chỉ vào chiếc điện thoại bên tai, ám chỉ rằng mình đang nghe điện thoại. Cô chắp tay sau lưng, mỉm cười vui vẻ nhảy chân sáo về phía anh.


Nhất thời, anh không thể nghe rõ giọng nói của người trong điện thoại, cả thế giới chỉ có mình cô là sống động, như thể một tia sáng đang chiếu vào người cô, nhẹ nhàng mà sáng ngời. Anh hoảng hốt trong một khoảnh khắc, nhớ tới trước đây.


Trương Tuyết Tề năm mười sáu tuổi, có chút sốt ruột quay đầu, nói: “Tưởng Tinh, cậu có thể đi nhanh hơn chút được không?”
Tưởng Tinh mười sáu tuổi, buồn ngủ, ngáp một cái: “Cậu dắt tớ đi, dắt tớ thì tớ có thể đi nhanh như cậu.”


Sắc mặt anh lạnh lùng: “Dắt cậu thì chỉ khiến tốc độ của tớ chậm như cậu thôi.”
Cô lẩm bẩm: “Cậu đã dắt đâu, tại sao lại biết là tớ không theo kịp cậu?”
Anh không trả lời, chỉ nhìn sâu vào mắt cô rồi quay người đi về phía trước.


Nếu dắt cô, đồng nghĩa với việc cả đời này anh đều sẵn sàng đi chậm lại, đồng hành cùng cô trên cùng một con đường, trong từng khoảnh khắc của cuộc đời. Trương Tuyết Tề nhận ra rằng, cô đã khắc sâu vào trái tim anh, nếu muốn buông tay thì anh buộc phải chịu đựng nỗi đau cứa vào tim, tình yêu thầm kín này đã cùng tồn tại với hơi thở của anh. Anh thừa nhận và cũng chấp nhận.


Nếu vô thức thích ai đó, thì trái tim này sẽ không hoàn toàn thuộc về bạn nữa. Anh cho rằng thời gian sẽ là liều thuốc để xoa dịu trái tim mình, nhưng lại chợt nhận ra nó đã sớm trở thành dấu vết của tình yêu rồi. Vì vậy, khi nghĩ về cô sẽ luôn có bi thương. Nhưng khi nhìn thấy cô lại cảm thấy vui vẻ trở lại.


Những tưởng cả đời này anh đều phải chìm đắm và chôn vùi trong những cảm xúc vô vọng ấy, nhưng một ngày nọ cô đột nhiên bước tới trước mặt anh và lấp đầy các khoảng trống vì cô mà nứt nẻ trong bao năm tháng qua.
Trở về hiện tại.


Tưởng Tinh hỏi: “Trương Tuyết Tề, ngày chúng ta gặp nhau ở nhà để xe, tớ hỏi cậu có muốn hẹn hò cùng tớ không, câu trả lời của cậu là gì?”
“Được.”
“Lần chúng ta “diễn” màn đoạt lấy bằng vũ lực và quyền lực… Cậu đã không lừa tớ sao?”


“Không.” Anh nói: “Tớ không lừa cậu.”
“Nếu chúng ta hẹn hò từ khi đó, thì liệu sau khi tốt nghiệp đại học có kết hôn luôn không?”
“Tớ không biết.” Anh nở nụ cười mơ hồ: “Nếu cậu không thích người khác, thì chắc chắn là vậy rồi.”
Tưởng Tinh xấu hổ, im lặng nhìn anh.


Trương Tuyết Tề lại nói: “Tuy nhiên có chuyện đó tớ mới biết một điều.”
“Điều gì cơ?”
“Cho dù là cậu hỏi tớ bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì câu trả lời của tớ luôn chỉ có một.”
….
Trở lại ngày hôm ấy.
Mặt trời lặn kéo dài bóng người chàng trai và cô gái.


Tưởng Tinh đi sau Trương Tuyết Tề nửa bước, đột nhiên hoàn hồn trở lại, nắm lấy vạt áo đồng phục của anh, sốt sắng nói: “Trương Tuyết Tề, chúng ta hẹn hò đi!”
Anh cứng đờ người, chậm rãi quay đầu: “Tại sao?”


Đôi mắt đen láy ấy toàn là bóng hình anh, như thể trong một khoảnh khắc có thể ngửi thấy hơi thở liên quan đến tình yêu vậy.
Tưởng Tinh chậm rãi đảo mắt, thẹn thùng nói: “Bởi vì tớ thích cậu.”
Tớ thích cậu, Trương Tuyết Tề!


Đây là câu trả lời mà anh chỉ có thể nghe thấy khi đã chìm vào giấc mơ lúc nửa đêm. 


Tuổi thanh xuân đầy biến động lặng lẽ trôi, vốn tưởng rằng là tình yêu thầm kín, cũng như bao người khác như hoa trong gương, như trăng dưới nước, rất khó tìm được bóng hình cô giữa biển người mênh mông.


Nhưng may mắn thay, ông trời đã nhìn thấy trái tim chân thành mà kiên trì của anh. Vậy nên, cái kết của câu chuyện này là một giấc mơ trở thành hiện thực.
- HOÀN CHÍNH VĂN-