Ngày hôm sau, khi các đôi tình nhân ngọt ngọt ngào ngào đang chả coi ai ra gì mà show ân ái, một đám khách không mời thình lình kéo đến.
Tỷ như, đôi tình nhân nào đó đang kích động ɭϊếʍƈ cổ nhau, mắt thấy sắp bước vô thế giới không thích hợp với thiếu nhi, bỗng nhiên, một người phát hiện đống cát kế bên khi không lòi ra một bé con nhỏ xíu, bộ dạng trông như gà con và đang dòm họ bằng ánh mắt hiếu kỳ.
“A a a a a! Nhóc ranh nhà ai đây!” Theo sau tiếng rít the thé, thời khắc ngọt lịm giữa tình lữ cũng thoắt cái ngưng bặt.
“Ngại quá, đây là thú con nhà chúng tôi.” Ngài Sise vội vàng chạy tới từ phía sau, lúc nhấc tiểu chíp béo lên, hắn còn cố ý cổ vũ đôi tình nhân bị quấy rầy: “Người trẻ tuổi, cứ tiếp tục đi, đẻ trứng nhiều nhiều vào, đế quốc cần lực lượng của các bạn!”
Nói xong thì đi luôn, hoàn toàn không hay biết chuyện phát sinh sau đó giữa đôi tình nhân.
“… Cái tên thần kinh chạy tới từ đâu chẳng biết, em yêu, mình tiếp tục nha?” Tuy rằng rất đáng ghét, nhưng chuyện đẻ trứng nghe được đó ~
Vừa nghĩ, hắn vừa cọ cọ người yêu bên cạnh, định quay lại sự tình mới bị cắt ngang. Ai ngờ cọ nửa ngày mà người ta chả thèm phản ứng, hắn buồn bực nhìn theo ánh mắt người yêu, sau đó trợn tròn mắt!
Giờ phút này, người yêu đang nhìn chăm chăm người đàn ông mới rời đi, tròng mắt sắp hóa tim hồng tới nơi!
“Đẹp giai quá đi… Phong độ quá chừng luôn! Ảnh cũng đến tham gia coi mắt hở? Nhìn ảnh giống Nashki đại nhân, thần tượng của em ghê!” Nghe người yêu than thở một câu đầy mơ mộng như vậy, người nọ tự dưng có cảm giác “đại sự không ổn”.
“Nè… Người ta có con rồi! Chính là cái đứa vừa nhìn lén ban nãy đó.” Người nọ cố gắng đánh gãy suy tư mơ màng của người yêu. Ngặt nỗi, người ta chả coi nỗ lực của hắn ra cái đinh gì, mà dùng mông hất hắn đi, người yêu… Không! Hiện tại đã không phải người yêu nữa rồi, lạch bạch chạy mất.
Cảnh tượng tương tự phát sinh tại mọi địa điểm ngài Sise đi qua, những đôi tình lữ khó khăn lắm mới thăng hoa tình cảm trong thời gian qua, ấy mà trông thấy Sise đi lướt qua là rối rít thay lòng đổi dạ hết. Bởi phát sinh sự kiện chia tay tập thể quy mô lớn, về sau ngày này được chính phủ chính thức đặt tên là —
“Lễ độc thân”.
Sise Ro Nashki, tên đàn ông ác đức nhà ngươi!
Vô số tình lữ chia tay vì hắn, mà giờ khắc này, đầu sỏ của mọi lỗi lầm — ngài Sise lại không biết gì sất, nghĩ đến những điều mới trông thấy, hắn còn mỹ mãn cảm thán rằng: Mình vẫn có năng khiếu làm bà mai nha ~ Tại chức mấy trăm năm, xung quanh hầu như toàn chó độc thân (tất cả cấp dưới thân thiết của ngài Sise trong Quốc vụ viện), vốn không phải chó độc thân, nhưng chỉ cần đến gần hắn cũng biến thành chó độc thân (các hộ vệ), trái lại, chỉ cần rời xa hắn thì thành công thoát độc thân ngay tắp lự (Rothesay)! Trong mắt Sise, vụ này thực tình sắp thành lời nguyền rồi!
Được rồi, ngài Sise nhìn thấu suốt mọi việc trong chính sự rõ ràng là nai tơ trên phương diện tình cảm. Dẫn theo một đám thú con, đoàn người già diện bikini và quần đùi hoa màu sắc sặc sỡ thẳng tiến ra biển lớn, vì theo suy luận của ngài Sise, Mục Căn và Olivia hẳn đang ở bờ biển.
“… Vào thời viễn cổ, để bắt được Cantus cái sinh sống dưới biển, Cantus đực sẽ nhân lúc thủy triều chưa lên để đắp một cái tổ trên bờ, bên trong đặt đủ loại thức ăn biển sâu nhằm dụ dỗ giống cái. Cái tổ được xây rất kỹ lưỡng, giống cái một khi đã vào thì đừng hòng ra, cuối cùng chỉ có thể biến thành người cá để tiện chạy trốn, mà lúc này, Cantus đực sẽ biến về hình người…”
“Biết sao được, trong cùng độ tuổi phát dục, hình thể Cantus cái to gấp ba giống đực, bắt buộc phải biến thành hình người mới *** được.”
Ngài Sise chắc đang cao hứng, nên bắt đầu phổ cập mọi thường thức không muốn ai biết về Cantus một cách hết sức cặn kẽ. Đại khái mỗi Cantus đều từng xem tư liệu tương quan, khổ nỗi chưa ai có cơ hội thực hành, nguyên nhân rất đơn giản — Cantus cái đã tuyệt chủng từ lâu!
“… Cũng không thể nói là tuyệt chủng, phải nói là biến thành sinh vật hoàn toàn khác với Cantus đực, người cá mọi người gặp hẳn là đời sau của Cantus cái. Trong quá trình tiến hóa lâu dài, họ đã sớm có giống đực của mình… Nhưng hóa ra họ vẫn tồn tại, rất nhiều năm rồi không phát hiện bóng dáng Cantus cái, cơ mà phát hiện cũng vô dụng, bây giờ chúng ta với họ không sinh được trứng nữa, từ lâu đã không được rồi.”
Ngài Sise thao thao bất tuyệt nãy giờ là đang nói cho cư dân phố mua bán Aidori nghe, quan trọng hơn là cho nhóm chíp béo sau lưng nghe, hắn cũng không phải phụ huynh cổ hủ, các thú con có thể yêu đương sớm chi đó thì quả là không gì tốt bằng!
Hắn không phát hiện màn hình tối của người máy Alpha đã chuyển hẳn từ màu xanh sang màu đỏ.
Tượng trưng cho nguy hiểm —
Lừa lũ nhóc nhà chúng ta đến đây là vì muốn tụi nó làm chuyện như vậy sao? Bắt? Dụ dỗ?
Bác cả cáu tiết rồi!
Biểu hiện trực tiếp nhất: Alpha lập tức thu hồi quyền quản lý album gia đình đã giao cho ngài Sise.
Cùng lúc ấy, họ cũng đứng trên bờ cát cách vùng nước sâu gần nhất, quả nhiên thấy được một “ngôi nhà” bề ngoài kỳ quái.
“Là tổ Cantus!” Ngài Sise kích động nâng cao giọng! Nhưng sau khi cẩn thận đánh giá cái “tổ” kia, vẻ mặt hắn bỗng trở nên cổ quái:
“Tổ này… cửa vào sao lại nằm dưới biển?”
Chiếu theo lời ngài Sise, để bắt Cantus cái, tổ đáng lẽ nên có hình ống, cửa vào cực rộng và quay mặt về hướng đại dương, cách nước biển một đoạn, bảo đảm sẽ không bị nước biển bao phủ, theo chiều dài gia tăng thì ngày càng hẹp, cuối cùng đóng kín. Thân thể Cantus cái rất khổng lồ, đã thế còn có vây, đi vào sẽ bị kẹt, sau đó không ra được nữa
Trọng điểm nằm ở đây, cửa vào nhất định phải nằm trên nước biển vì mục đích bắt nhốt giống cái khi thuỷ triều xuống, hôm nay rõ ràng lại nằm dưới biển, vậy một khi đi vào, người bị nhốt chẳng phải biến thành Cantus trên cạn Olivia sao?
“Hỏng rồi! Đừng nói Mục Căn chạy trốn từ dưới nước, bỏ lại Olivia trong tổ không ra được nha?” Ngài Sise thầm sốt ruột, vội vàng chạy về phía biển! Chạy còn lẹ hơn hắn là bác cả Alpha, họ lo Mục Căn gặp chuyện không may nên dùng tốc độ tối đa lao xuống biển.
Vì thế, trên bờ biển chỉ còn nhóm làng giếng phố mua bán Aidori, cả đám ông nhìn tôi, tôi nhìn ông:
“Đây… là phòng tân hôn hả? Hay chúng ta qua coi thử xem sao ha?”
“Đi thôi. Phụ huynh qua hết rồi, Alpha rành rành là muốn cho tiểu Ollie ăn đòn, thằng nhỏ nặng lắm, lỡ gặp chuyện gì thì chúng ta cùng kéo nó ra.” Cuối cùng vẫn là bà Beati cho mọi người một lý do, thế là nhóm ông bà cụ hí ha hí hửng, quang minh chính đại chạy qua đó với mấy người trẻ kia ~
 ̄▽ ̄
Mặt trời ngả về tây, một đám người diện đồ bơi sặc sỡ phi như bay ra biển, cảnh tượng ấy sao mà đẹp thế ~
Bác cả Alpha và ngài Sise là thê đội thứ nhất lặn xuống biển, lần tìm từ cửa vào của cái tổ, khi bắt gặp mông tròn và hai chân của Olivia, họ hơi ngớ ra.
Trong tổ chỉ có một Cantus là Olivia, không thấy bóng dáng Cantus cái đâu.
Chứng kiến cảnh ấy, màn hình tối của Alpha tức khắc biến thành màu cam, mà ngài Sise thì có chút thất vọng.
Bơi ngược lên Olivia phía trên lại đụng mặt nước, lên trên nữa chính là nóc nhà đen nhánh, song giữa nóc lại có lỗ hổng, rõ ràng là để hô hấp.
Mục Căn có thể hô hấp trong biển, vậy lỗ hổng hiển nhiên dành cho Olivia.
Nửa trên nằm trên mặt nước, nửa dưới nằm trong nước, Olivia dường như đang ngủ rất say, bên cạnh hắn còn có một khối nham thạch nhỏ (tổ xây dựa vào nham thạch). Lúc này, hắn đang nằm sấp trên tảng đá, xung quanh có thật nhiều xương cá dư lại, hai trái chuối, thậm chí có cả một miếng bánh mì bị ngấm nước biển.
Mồi – vừa trông thấy mấy thứ đó, ngài Sise và người máy Alpha lần đầu tiên có chung suy nghĩ.
Nếu không phải Olivia bắt Mục Tiểu Căn, mà là Mục Tiểu Căn dụ bắt Olivia, vậy… Hết thảy trước mắt có thể giải thích rồi…
Thừa dịp thuỷ triều xuống thì xây một cái tổ, đặt đồ ăn bên trong, dụ dỗ giống đực tiến vào, thủy triều lên thì giống đực tự nhiên không ra được nữa. Vì giúp họ tự do hô hấp trong lúc ***, các giống cái còn chọc lỗ trên nóc tổ nha ~
Té ra sự thật là thế ư? 囧!!!
Thoáng chốc, ngài Sise nhìn Olivia bằng ánh mắt rất chi phức tạp.
Phút này đây, Olivia trong mắt hắn đã là Cantus-đực-chiến thắng long sinh-đích thực.
Trong khi các tổ tông mệt chết mệt sống mới tóm được giống cái, sức quyến rũ của nhóc này vậy mà lớn đến mức giống cái muốn dụ bắt cậu ta!
Người thắng long sinh-đích thực đây rồi! Miễn giải thích!
Đương lúc ngài Sise đã thầm hạ kết luận, bằng chứng có lợi nhất xác minh phỏng đoán của hắn xuất hiện:
Mục Căn trở lại.
Mục Căn – tiểu quái thú miệng mọc đầy răng nanh, đầu giống bị búa nện vài phát – trở lại rồi.
Trong miệng cậu còn ngoạm cá, coi mòi mới đi săn về.
Đậu móa! Đây là Cantus cái á? Lớn lên thành cái dạng này, giống đực xuống tay nổi thiệt hả trời?
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tiểu quái thú Mục Căn, cơ hồ tất cả mọi người đều nghĩ vậy, bao gồm ngài Sise, ông Tony và ông Canaan cũng là Cantus đực.
Chính vì diện mạo thế này nên mới cần xài phương pháp dụ bắt để tóm Cantus đực chớ gì?
Nhất thời, ai nấy đều chĩa ánh mắt thương hại về phía Olivia đang say giấc nồng: Olivia rành rành một bộ mệt nhọc quá độ, dòm phát là biết từng bị “tàn phá”.
Bác cả Alpha rõ ràng cũng cho rằng như vậy, màn hình tối của hắn loáng cái biến thành màu xanh ôn hòa nhất. Không những thế, hắn còn vụng trộm khôi phục quyền quản lý album gia đình mới vừa hủy bỏ cho ngài Sise.