Vì thế, sau khi lụm về các bác, em giai, bạn giai và một đống bạn bè… Trai trẻ Mục Căn lại nhặt được… một bé em, làm phụ huynh thì miễn đi, làm em giai thì nhí quá, làm bạn giai thì cách biệt thế hệ hơi bị xa.
“Chíp ~” Ngồi giữa lòng bàn tay Mục Căn, tiểu chíp trắng nỗ lực mở to mắt, lông trên người bé nó ướt rượt, lông mi cũng ướt, nên mở mắt biến thành một chuyện quá ư khó nhằn.
“Lông mi nó dài ghê!” Mục Căn cất giọng có chút kinh ngạc, với một Cantus con mà nói, đây là tiểu chíp bông có lông mi dài nhất mà cậu từng gặp đó nha!
Dài tới độ không mở ra nổi luôn!
“Lông trên người nó ngắn hơn thú con khác 20%, lượng lông ít hơn 40%.” Bác cả Alpha chọt trúng tim đen.
Yếu ớt nhìn tiểu chíp trắng trên tay mình, Mục Căn nín thinh.
Bác cả nói chẳng sai, lông của bé chíp này… ít quá chừng… ít đến mức cậu phát run.
“Đừng che chắn gì cho nó, cũng không cần giúp đỡ nó, mặc nó tự thích nghi với hoàn cảnh.” Phát giác Mục Căn muốn lấy quần áo của mình phủ lên người bé con, Alpha lập tức ngăn cản cậu, bác Beta kế bên cũng nhân cơ hội mặc lại áo khoác cho Mục Căn.
Thế nên, người duy nhất cảm thấy tiểu chíp bông đáng thương và muốn giúp đỡ bé nó cũng bó tay rồi.
Bé con run cầm cập dán hơn nửa người vào lòng bàn tay Mục Căn, giống như làm vậy có thể hấp thu nhiều hơi ấm nhất từ bàn tay cậu.
Bị màn hình tối của bác Alpha chiếu chiếu, Mục Căn vội vàng đặt thú con xuống đất, cứ vậy, bé nó hoàn toàn chẳng còn ai dựa dẫm nữa rồi!
Nhưng nó chưa hề tuyệt vọng, nằm sấp trên đất một lát, nó bắt đầu thử đứng lên.
Gió biển se lạnh được vài người máy ngăn trở, khi dừng trên người tiểu chíp biến thành gió nhẹ dễ chịu, không mạnh không lạnh, vừa đủ thổi khô lông tơ ướt nhẹp trên người tiểu chíp một cách chậm rãi.
Mục Căn chứng kiến bé nó từ một tiểu chíp dị hình lông dính sát người dần trở thành một… chẹp… tiểu chíp chẳng hề bông xù, đành rằng lượng lông đúng là hơi hẻo tí, nhưng lơ tha lơ thơ đáng yêu cực.
Lông mi cũng khô rồi, thế là nó mở mắt.
Một đôi mắt tro tròn màu nâu, phối với lông mi dài thượt, dễ cưng không chịu nổi luôn!
“Chíp!” Lần này bé con nhìn thấy hướng có người rồi, nó run rẩy đứng lên, hai móng vuốt xíu xiu cất bước chạy loạng choạng, tìm đúng chỗ Mục Căn, sau đó ngã nhào rúc vào giữa hai chân cậu một cách chuẩn xác ← bé nó liếc phát đã ưng ngay khe hở tuyệt vời để tránh gió che mưa này.
“Ha ha!” Áp lực và bàng hoàng đè nén trong nội tâm bị quét sạch nhờ hành động cưng ơi là cưng của bé con, Mục Căn cười phá lên.
“Đây là bản năng hoang dã của Cantus, chúng sẽ tìm kiếm trưởng bối hoặc đồng bạn theo bản năng, nhằm nhận được sức mạnh che chở từ đối phương.” Alpha phân tích cực kỳ nghiêm túc, nói xong còn lén dòm đùi mình… ờm… giờ hắn không có đùi orz.
Tâm trạng Alpha thoắt cái không tốt lắm, thế là liếc thoáng qua Sigma lần nữa — màn hình tối nóng hừng hực.
“Bộp” — cảm nhận được uy hϊế͙p͙, Sigma lại dán lên lưng anh trai, bản năng mách bảo phải tìm kiếm sức mạnh che chở.
Mục Căn:  ̄▽ ̄?
Bất kể thế nào, tại cái chốn chim không thèm đẻ trứng này, họ đã tự mang theo một quả trứng, rồi quả trứng còn nở ra.
Có đôi khi cùng đường bí lối, ngay cả bản thân cũng không muốn đắn đo lần khần nữa, rất nhiều người lại có thể vì trách nhiệm với người nhỏ yếu, cộng thêm muốn chăm sóc họ, mà bộc phát ý thức cầu sinh càng mãnh liệt.
Huống chi gia đình Mục Căn lúc nào chả ngoan cường hệt như cỏ Mục Căn.
Bác Epsilon lập tức đắp một cái tổ cho thú con (← Nè nè! Vì khỉ gì lại là tổ?)
Bác Eta làm một chậu ăn cho bé nó (← Nên là chén chớ…)
Bác Beta… trưng bản mặt lạnh te sấy một nhúm cỏ tươi xanh mượt bằng “nội lực”, biến chúng thành cỏ khô mềm tơi, đoạn bỏ vô cái tổ bác Epsilon mới làm.
Do vậy, Mục Căn trợn mắt há mỏ nhìn nguyên bộ đồ nghề chăn nuôi trong nhà (← dành cho tiểu chíp bông và đàn cầu trắng ngài cây Thế Giới mang đến) được phục chế trọn vẹn tại đây.
Cục bông biết kiên định đứng lên nhờ chính sức mình đã nhận được phần thưởng, giờ ẻm đang nằm thoải mái trong tổ của mình nha! Dưới mông còn có cỏ khô mềm mềm nữa kìa ~
Sau đó, Đại Bạch đút con sâu nhỏ dưới móng vuốt mình cho bé nó ăn, bữa ăn đầu tiên của nhóc con trên thế giới này cứ vậy giải quyết xong.
Vị sâu nhen ~
Với một thú con mà nói, ăn xong phải ị, thế nên mới ăn sâu không lâu, nó đã muốn giải quyết rồi. Nhận thấy nó có khuynh hướng đại tiểu tiện bừa bãi, bác cả tức khắc sai người đào chỗ đi vệ sinh, đoạn xách tiểu chíp bông qua đó.
Kế tiếp, một đám người + người máy bu quanh một nơi trông như cái lều, cùng vây xem tiểu chíp ngồi ị.
Không hề để ý mình đang bị cả đám dòm ngó, trong mắt thú con, chẳng gì an toàn hơn chung quanh có thiệt nhiều người bảo hộ mình!
Các người lớn đang vây xem thú con ngồi ị cũng chẳng nhàn rỗi, họ đang bàn bạc chuyện liên quan đến đại sự cả đời của bé nó!
“Thân thể thú con này cũng không khỏe mạnh lắm.” Alpha lập tức nói ra phán định của mình.
“Căn cứ tập tục của Trái Đất cổ xưa, trẻ con sức khỏe yếu phải lấy một cái tên thật đại chúng hóa, hơn nữa phải thật thấp kém.” Bác Pi đặc biệt tinh thông văn hóa Trái Đất cổ.
“Mục Căn là ví dụ tốt nè, nhờ lấy tên loài cỏ dễ nuôi nhất mà nay trưởng thành khỏe mạnh vầy đây.” Bác Epsilon cười ha ha.
“Nên nhất định phải đặt tên đại chúng hoá và thật thấp kém cho thú con.” Bác Beta đanh mặt nói.
“Cẩu Thặng.” Bác Eta nhanh chóng lục lọi các xó trong ổ cứng, lôi ra cái tên khiến Mục Căn giật nảy mình.
“Xuyên suốt các triều đại, tổng cộng có sáu tỷ người từng sử dụng cái tên này, tư liệu rất đáng tin. Trong số người dùng tên này, có hơn bốn tỷ người sống qua độ tuổi trung bình của triều đại đương thời, một tỷ người trở thành người được chúc thọ, 1836 người khác trở thành vĩ nhân thời đại.” Bác Eta nâng màn hình tối lên.
“Quả là một cái tên đầy ma lực.” Bác Alpha gượng gạo gật đầu.
Mục Căn 囧 toàn tập: Ơ nè… Không phải chớ?
“Nhưng tên khác cũng không tệ.” Ngay lúc Mục Căn đang lo ngay ngáy vì tên của thú con, bác Beta thanh cao lạnh lùng lại đưa ra đề nghị khác. Song nếu đằng ấy cho rằng bé con có thể thoát khỏi số kiếp bị thảm bị gọi là “Cẩu Thặng” thì sai quá sai rồi ấy ạ!
“Cẩu Đản.” Bác Beta thẳng thắn ngẩng cao đầu.
“Đây là cái tên đại chúng hơn, thấp kém hơn cả Cẩu Thặng, hơn tám tỷ người từng sử dụng, hoàn toàn xứng đáng là vua của những cái tên hèn mọn nhất Trái Đất cổ. Trước thời đại khoa học kỹ thuật, trong số những người mang tên này, có 2353 người trở thành vĩ nhân, hai tỷ khác trở thành người được chúc thọ, thậm chí tương truyền còn có ba người phi thăng.”
“Phi thăng?” Màn hình tối của những người máy khác hiện kín dấu chấm hỏi.
“Phi thăng tức là tu luyện thành tiên, nghe đồn tuổi thọ của tu tiên giả trên Trái Đất cổ sánh cùng nhật nguyệt.” Bác Beta vô tình để lộ bí mật nhỏ của mình ← bác Beta thanh cao lạnh lùng thiệt ra là fan của các loại tiểu thuyết thông tục, đặc biệt mê tiểu thuyết tu tiên, còn là truyện ngựa giống nữa cơ!
orz
Vì vậy, trong thời gian kế tiếp, người máy nhà Mục Căn chia thành hai phe “Cẩu Đản” và “Cẩu Thặng”, sau một hồi đấu võ mồm mãi chẳng đi đến kết quả, màn hình tối của mọi người nhất tề nhắm ngay Mục Căn.
“Ớ…” Mục Căn thấy tên nào cũng không ổn.
Thú con xinh đẹp thế mà (← dù hơi trọc), nếu bị gọi là “Cẩu Đản” hoặc “Cẩu Thặng” thì đáng thương lắm lắm ~
Cậu nhấc bé con đã ị xong lên, cẩn thận chùi đít cho nó, thấy nó đang nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập tin cậy, trong đầu cậu bỗng hiện lên bóng dáng một tiểu chíp trọc lông khác.
“Olivia…” Hồi mới gặp là thiếu niên bất hảo, lần đầu hiện nguyên hình là tiểu chíp trọc đuôi, Olivia cũng là một tiểu chíp trắng tinh nha ~
Sức khỏe hắn cũng không tốt, nhưng nhờ phố mua bán Aidori và các bác chung tay điều trị, hắn vẫn lớn lên thành Cantus cường tráng đến vậy, không Cantus nào mạnh mẽ hơn hắn…
Mà hiện tại…
Cậu rất có khả năng sẽ không gặp lại hắn nữa.
Hoặc là, cậu không biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới được trông thấy hắn.
“Gọi là Olivia đi.”
“Olivia là tên bé gái, ở Trái Đất cổ, xem bé trai như bé gái mà nuôi lớn cũng là một phương pháp giúp đứa trẻ khỏe mạnh trường thọ.” Mục Căn nói khẽ.
Cậu áp môi lên trán thú con, dịu dàng hôn nó một cái: “Bé con, từ nay tên cưng sẽ là Olivia, thích không?”
“Chíp?” Đáp lại hắn là tiếng kêu to non nớt của tiểu chíp.
—–
Đậu má, tui cạn lời =))))))))))))
Ps: Cho ai ko biết truyện ngựa giống, theo tui biết thì dạng truyện này nói về 1 thằng nam chính trên đường thăng cấp liên tục hốt hết gái này đến gái khác vào hậu cung, cuối cùng lên làm trùm. Mà theo baidu thì truyện này khác với tiểu thuyết hậu cung, tiểu thuyết hậu cung còn miêu tả tình cảm của thằng chính với gái nó chịch, truyện ngựa đực thì đếch cần tình cảm gì sất, cứ gái là chịch, vậy nên mới gọi là ngựa giống :