Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, sau buổi ăn mừng trùng phùng ngắn ngủi và khóc than vì những bạn bè thân hữu đã ra đi, mọi người lại bắt đầu bận rộn lu bù.
Tấn công hung mãnh mà dày đặc khiến bề mặt hành tinh Bạch Lộ bị đánh sâu xuống 40m. Đồi núi hóa bình nguyên, đại dương biến đất bằng, chỉ trong vòng một ngày, trên hành tinh Bạch Lộ đã thay đổi một trời một vực. Kiến trúc trên mặt đất đã biến mất toàn bộ, bị san thành bình địa trong lửa đạn, bụi đất và rác rưởi phủ dày phía trên.
Dù nhà không còn nữa, mọi người vẫn dựa theo ký ức mà về nơi mình từng cư ngụ, lẳng lặng thu dọn giữa đống đổ nát.
Phố mua bán Aidori cũng bị chôn vùi. Nhóm ông bà cụ xử lý đơn giản vết thương trên thân, rồi cũng bắt tay đào hố cùng mọi người, nhưng khi dẹp hết tầng đầt dày cộm xong, ai nấy lại sợ ngu người: Họ vậy mà thấy được phố mua bán Aidori gần như nguyên vẹn không hư hại gì!!!
Dẫu có một phần nóc nhà bị đè sập, tuy rằng trong nhà ngập ngụa đá tảng và bùn đất, song khoảng 80% kết cấu kiến trúc của phòng ốc cơ hồ chẳng sứt mẻ miếng nào.
Đây nhất định là kỳ tích rồi!!!
Nhưng kỳ tích chờ đợi họ không chỉ có một, tại bếp nhà ông Tony, ngay lúc mọi người đã chuẩn bị tâm lý nhặt xác cho ông, họ lại bắt gặp ông Tony đang cố gắng bò ra ngoài, tuy trên người loang lổ máu, cơ mà vẫn thở và sống nhăn nha!
“Lúc kẻ xâm nhập tấn công tôi… chả hiểu sao lại tránh khỏi vị trí chí mạng, dù tôi ngất đi, nhưng lại không chết. Giờ ngẫm lại, thời điểm đó chắc Bánh Ngọt vẫn còn, đúng không?” Toàn thân bám đầy bụi nằm trên cáng, ông Tony bỗng nhiên bảo thế với bà Beati đang cấp cứu cho mình.
“Ừ, tại nơi chúng ta nhìn không tới, Bánh Ngọt nhất định đã đối kháng với địch rất lâu.” Chính bởi thế, nên rõ ràng là người máy đầu tiên bị xâm nhập, Bánh Ngọt lại không tự nổ ngay tắp lự. Chắc chắn nó đã nỗ lực không ngừng trong khoảng thời gian ấy đúng không?
Ông Tony im lặng, xuyên qua nóc nhà bị thiếu một nửa là bầu trời bao la, ông thấy sương khói dần tán đi, chậm rãi hé lộ sắc trời xanh thẳm.
Trời trong rồi.
Mọi người tìm thấy đủ thứ đồ dưới đống hoang tàn: Tranh, ảnh, sách báo – những vật phẩm quý giá lưu giữ biết bao kỷ niệm; Họ còn tìm được một ít thức ăn nước uống – trong thời gian kế tiếp, trước khi thức ăn mới được sản xuất, chúng chính là vật tư mưu sinh trọng yếu của họ; Ngoài ra, họ cũng tìm thấy thân thể các đồng bạn, nhân loại, người máy.
Tựa như đối đãi với đồng bào nhân loại, lần này họ hết sức cẩn thận đào cơ thể của những người máy ra ngoài.
Trong cuộc chiến tranh này, mọi người đã cảm nhận rõ cống hiến của người máy dành cho nhân loại, dù nội tâm họ có lẽ vẫn chưa ý thức chính xác, nhưng đã có không ít người đối xử với người máy như sinh mệnh trí tuệ ngang hàng.
Thân thể người máy tiểu A được đào ra dưới tình huống ấy, nhờ quá trình đào bới vô cùng thận trọng, trên người hắn ngoại trừ tổn hại ban đầu thì không phát sinh vết thương mới. Có người thử bổ sung năng lượng cho hắn xem sao, tiểu A đứng lên lần nữa lại dọa mấy nhân loại gần đó sợ chết khϊế͙p͙.
“Xin đừng lo lắng, tôi không bị kẻ địch xâm nhập, chắc tại model của tôi cũ quá rồi.” Biết nhân loại đang e sợ điều chi, tiểu A cực kỳ tự giác mà giải thích một phen. Chủ động nhận kiểm tra xong, hắn cúi chào nhóm người giúp đỡ mình một cái thật sâu, sau đó khập khà khập khiễng rời đi.
Cánh tay trái và chân phải của hắn bị phá nát trong cuộc chiến, khiến việc đi lại trở nên khó khăn.
“Ah! Tôi biết cậu ta! Đó là người máy nhà ngài Mục Căn!” Thời điểm người máy tiểu A gian nan tiến lên, có người nhận ra thân phận hắn.
“Đúng rồi! Tôi cũng biết! Cậu ta là người máy nuôi lớn ngài Mục Căn đó!” Càng lúc càng nhiều người nhận ra tiểu A, tiếp theo tự dưng có người hét lên: “Cám ơn cậu nha! Cám ơn đã nuôi lớn một trưởng quan tốt như ngài Mục Căn!”
“Ngài Mục Căn là chàng trai trẻ lợi hại nhất mà chúng tôi từng gặp!”
“Đúng vậy đúng vậy! Cám ơn ngài rất nhiều!”
Giờ khắc này, người máy tiểu A trở thành “người” được chú ý nhất giữa mảnh hoang tàn, vô số nhân loại cám ơn hắn, nguyên nhân chỉ bởi hắn nuôi dạy nên một nhân loại tên “Mục Căn”.
Não bộ người máy tiểu A hoạt động rất đỗi kỳ diệu, chẳng thể tìm thấy bất kỳ từ ngữ nào để hình dung tâm trạng hiện tại của mình, hắn chỉ biết đứng tại chỗ cúi chào mọi người một cái, đoạn rời đi.
Sau nữa, hắn đứng trước nhà mình.
Đối diện với căn nhà vắng lặng phủ đầy tro bụi và đất cát, hắn nhẹ giọng nói một câu: “Tôi về rồi đây.”