Không Có Kiếp Sau

Chương 214: Người nọ vẫn cứu được

Đèn treo khổng lồ cao mười mét nằm ngay trung tâm trần nhà nặng nề rơi xuống từ trên không, vị trí sắp rơi xuống vừa khéo là nơi Cantus to lớn màu đen đang nằm rạp!


Đúng lúc này, bỗng có người đá đèn treo đang rơi sang hướng khác, theo âm thanh pha lê vỡ tan, mặt sàn trong cung điện rộng lớn cũng dội lại một tiếng quát to —


“Hoa Mao béo! Cậu còn chưa thấy rõ hiện thực sao? Hoàng đế của cậu đã sớm không ở đây nữa rồi! Đám thú con cậu bồi dưỡng toàn hoa trong nhà ấm, căn bản không thể trở thành Hoàng đế tiếp theo. Nếu cậu chết, đừng nói trở thành Hoàng đế, chúng nó ngay cả trưởng thành cũng chưa chắc làm nổi!”


Giọng nói quen thuộc quá đỗi, cự thú màu đen lại yếu ớt mở mắt: “Gào…”
Trong trạng thái nguyên hình, hắn chỉ có thể phát ra tiếng rống mơ hồ, nếu lúc này có người nghe hiểu ngôn ngữ Cantus, thì sẽ nghe ra một cái tên: Rothesay.


Người tới chính là Rothesay, hiện người dân đế quốc thường thêm hậu tố “ngài Nguyên soái” trước tên này theo thói quen, giống như mọi người quen thêm hai chữ “đại nhân” sau tên Sise vậy.
“Gào…” Cự thú do Sise biến thành gầm rú một cách suy yếu.


“Hỏi tôi đến làm gì? Cậu hỏi tôi đến làm gì ư?” Nhanh chóng nhảy đến cạnh Sise, Rothesay vỗ bay vài bức tranh rớt xuống từ trần nhà – trên trần tòa cung điện này khảm dày đặc đủ loại châu báu và tranh vẽ nổi tiếng, mỗi thứ đều có giá trị khuynh thành: “Ifatia sắp bị phá hủy, quân nhân chúng tôi tất nhiên có nghĩa vụ hộ tống toàn thể dân chúng đế quốc rút lui an toàn, tuy cậu từ nhỏ đã khó ưa, nhưng dù sao cũng là một thành viên đế quốc…”


Rothesay vừa nói, vừa định di chuyển Sise, đừng thấy hắn ăn nói có vẻ cợt nhả mà lầm, động tác vẫn vô cùng cấp bách.


Di chuyển chẳng xi nhê gì, bấy giờ Rothesay mới thấy rõ tình huống hiện tại của Sise: Trên lưng hắn loáng thoáng lộ ra một cây trụ nhỏ bóng loáng, côn kim loại này không ngờ lại đâm xuyên cơ thể và cố định hắn trên sàn!
Hai tay Rothesay cứng đờ giữa không trung, trên trán toát mồ hôi nhễ nhãi.


Sự tình hỏng bét hơn tưởng tượng nhiều —
Hắn đúng là Cantus, nhưng Sise cũng là Cantus, trọng lượng chẳng nhẹ hơn hắn bao nhiêu, giờ lại bị găm dưới sàn, nếu mạo muội rút côn kim loại này ra, hậu quả…


Trong lòng hắn đã kêu gào không xong, song ngữ khí ngoài miệng vẫn ung dung: “Hoa Mao béo, bao năm rồi mà cậu vẫn nhiều mỡ quá đấy…”
“Hoa Mao béo” là biệt danh ngày bé của Sise, khi đó hắn chẳng những khoác bộ lông đủ màu sặc sỡ, còn ú ơi là ú.


Biết biệt danh này đại khái chỉ có đàn thú con lớn lên cùng hắn.
“Gào…” Rống một tiếng mong manh, tầm mắt Sise có chút lờ mờ, hắn vỗ vỗ cánh bằng chút sức lực cuối cùng, muốn đuổi Rothesay tránh xa khỏi mình.
Đi đi, rời khỏi nơi này, tranh thủ trước khi nó bị hủy diệt hoàn toàn.
“Gào…”


Cám ơn cậu đã đến bên tôi vào thời khắc cuối cùng, khiến tôi không đến mức chết trong cô độc.
Cám ơn cậu…
Rốt cuộc, quả nhiên chỉ có cậu tìm được tôi.
Sise đã thấy không rõ nữa, có lẽ do mất máu quá nhiều, sức sống dần chảy khỏi cơ thể hắn.


Hắn nhớ tới chuyện thật lâu thật lâu về trước.
Thời điểm hắn vẫn là một thú con, lúc ấy hắn cũng chẳng được hoan nghênh.


Thú con nào cũng có màu lông đồng nhất, Hoa Mao béo màu lông hỗn tạp thường xuyên bị xa lánh. Vì thế so với việc tụ tập cùng đồng bạn, Sise thích một mình đi lang thang trong mê cung tại Hogue Beith hơn.


Nơi này có rất nhiều phòng, mỗi phòng đều đẹp vô cùng, có bảo thạch lộng lẫy, còn có những bức tranh đẹp đẽ.
Sise là thú con trầm lặng.


Mỗi khi tiến vào một căn phòng xa lạ, hắn sẽ tò mò quan sát hết thảy trong phòng, phỏng đoán lịch sử đằng sau từng món đồ, dùng móng vuốt nhỏ vuốt ve hoa văn xinh đẹp một cách cẩn thận… Đây là trò hắn chơi mãi không biết chán.
Mãi đến khi hắn bất cẩn xông vào phòng này, gian phòng có ngai vàng.


Cái ghế kia đẹp quá nha!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hoa Mao béo.
Sau đó, hắn thấy được chủ nhân trên ghế.
Hùng mạnh, tàn khốc mà mỹ lệ, kể từ đó người ấy trở thành khát vọng mãnh liệt trong tim Sise.
Được dịu dàng xoa đầu, trọn đời chẳng thể quên.


Sau đó nữa… phương pháp bí mật vào phòng này bị một thú con khác phát hiện. Cứ như cố tình đối nghịch với hắn, hễ Sise mò ra căn cứ bí mật nào, Rothesay luôn có thể tìm được ngay sau hắn.
Giờ đây, Rothesay quả nhiên là người duy nhất tìm thấy hắn, nhưng chủ nhân ngai vàng lại vắng mặt…


Mắt Sise ngày càng dại ra.
“Nè! Đừng nhắm mắt!”


Rothesay không bị mấy cái vỗ cánh kia đuổi đi, để tiện dùng sức hơn, hắn thậm chí biến thành nguyên hình. Một Cantus trưởng thành tương tự nháy mắt xuất hiện bên cạnh Cantus ban đầu, hắn không ngừng dùng miệng và móng vuốt trên cánh nhằm di chuyển Sise, ngặt nỗi Sise ngoại trừ trông càng thêm thống khổ thì công tác cứu viện vẫn chẳng hề tiến triển.


Ngay lúc dã thú khổng lồ bó tay chịu chết, toàn bộ trần nhà rớt xuống —


Đôi mắt xanh thẳm trợn mắt nhìn trần nhà đang rơi, hoa văn trần ngày càng phóng đại trong mắt Rothesay. Hắn đã chuẩn bị tư tưởng dùng thân thể bảo vệ Sise, tư thế đã bày xong, nhưng mãi vẫn không có cảm giác đau đớn bị vật nặng đập trúng. Rothesay sửng sốt ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện trần nhà đã không cánh mà bay! Thay vào đó là một cụm mây mù lơ lửng giữa không trung, loáng sau có một đám bụi xám rơi xuống rào rào, vảy của hai dã thú màu đen dưới sàn bỗng hóa trắng!


Là pháo tia chết! Có người sử dụng pháo tia chết!
Uy lực của pháo tia chết không chỉ bắn trần nhà rơi xuống thành tro bụi! Mà còn biến tất thảy vật thể trong tầm bắn thành bụi! Cung điện vốn đang lưng lay sắp đổ thoắt cái bị hủy diệt một bên!


Hai Cantus đồng thời ngẩng đầu nhìn thanh niên vừa gây chuyện xấu, đặc biệt là Sise, rõ ràng đã không còn sức lực, nhưng khi phát hiện Hogue Beith quý giá bị phá hủy, vẫn cố nâng mí mắt lên như hồi quang phản chiếu.
Tiếp đó —


Hắn thấy được một thanh niên tóc vàng đang giơ khẩu pháo khổng lồ trên ngai vàng.
Giờ phút này, thanh niên nọ đang trực tiếp đạp giày lên ngai vàng nạm chừng một tấn kim cương Turon Mesu một cách rất không tôn trọng, mặt mày tỉnh bơ, hoàn toàn không thèm đếm xỉa mình đang đạp lên đâu, phá hư cái gì.


Tóc vàng mắt vàng, hùng mạnh, tàn khốc mà mỹ lệ. Trong lúc ngẩn ngơ, Sise cảm giác như được gặp lại vị đế vương từng ngồi trên ngai vàng kia.
Trước mặt đế vương là đủ dạng nhân vật quyền cao chức trọng đang quỳ rạp.


Mà lúc ấy, mình chỉ có thể vụng trộm trốn trong góc, chờ mong mai sau lớn lên có thể quỳ dưới ngai vàng của ngài.
Hắn chợt nhận ra, tư thế hiện tại của mình… đã cực kỳ gần với lý tưởng thuở ấu niên.


“Thật xin lỗi, thưa ngài Nguyên soái, tôi làm trái với mệnh lệnh lập tức rút lui của ngài, nhưng đây là làm theo lệnh của trung tướng Argos, tiếp quản đội quân dưới trướng anh ta, nên theo lý mà nói, nhiệm vụ của anh ta cũng do tôi tiếp quản.”


Nòng pháo vẫn chưa tan khói trắng, hiển nhiên là mới được sử dụng, thanh niên tóc vàng thoải mái quẳng khẩu pháo ra sau lưng, xong nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi ngai vàng, nhanh nhẹn chạy tới gần hai Cantus, đẩy Nguyên soái Rothesay sang một bên. Đoạn, hắn lại cấp tốc móc ra một chuôi đao cầm tay trong ba lô công cụ sau lưng, vừa khởi động tức thì, trên chuôi thình lình mọc ra một cột sáng màu vàng. Kế tiếp, thanh niên lưu loát dùng đao tia chết cắt một khối sàn dưới bụng Sise.


“Gào ~~~~~” Nguyên soái Rothesay bên cạnh kinh ngạc rống một tiếng.
“Đến nước này còn lo lắng cho cái sàn, sàn đáng giá cỡ nào cũng không quý bằng mạng ngài Sise biết không?” Nghe hiểu lời hắn, thanh niên lập tức quát bằng giọng còn lấn át hơn.


Hắn phán đoán chiều dài côn kim loại, ngay tiếp theo lại lấy đao tia chết cắt xuống mấy tầng của khối đá đang liên kết với Sise, tuy vẫn chưa rút côn kim loại ra được, nhưng Sise không thể không di chuyển.


“Nào, chúng ta hợp sức.” Nói xong, thanh niên cũng biến thành một Cantus, hình thể của hắn cường tráng mà đồ sộ khôn tả, thậm chí còn bự hơn hai Cantus dưới sàn một vòng!
Huống chi, hắn còn trẻ đến vậy —
Cantus trẻ tuổi nhẹ nhàng vỗ cánh mấy phát, ý bảo Nguyên soái Rothesay dùng vuốt nắm Sise với mình.


Sau đó, hai Cantus nhất tề bay lên.
“Gào –” Phân không rõ là tiếng gầm của ai lan rộng khắp bầu trời.


Khói lửa chiến tranh bao trùm Ifatia, hai dã thú khổng lồ bay lên trời, bị một đám kẻ địch máy móc đuổi theo, lớp vảy cứng rắn của họ chặn toàn bộ công kích của truy binh. Rốt cuộc trước khi bị bắt kịp, họ thuận lợi xông qua điểm mù trên lưới phòng ngự được Rothesay cố ý mở sẵn từ trước, quân hạm đang đậu tại đó lập tức mở boong thuyền nghênh đón ba Cantus.


Sau khi tiến vào quân hạm, thanh niên Cantus tức khắc biến thành hình người, mắt thấy truy binh sắp theo mình bay ra ngoài thông qua điểm mù trên lưới phòng ngự, hắn quyết định vung tay xuống thật nhanh —
“Tấn công.”


Chỉ ra lệnh một tiếng, hơn một ngàn quân hạm xung quanh, bao gồm quân hạm của họ, tức khắc phát động công kích mạnh nhất về hướng điểm mù!
Hỏa lực quá đỗi dày đặc, nên nhìn từ cửa sổ, quả thực cứ như một chùm sáng trắng khổng lồ đang bắn về phía Ifatia.
Rồi —
“Ầm”
Nổ trong trong im lặng.


Hai Cantus chưa biến về hình người nhác thấy vụ nổ ấy, lại như quay về thuở bé lần đầu tiên nhìn thấy pháo hoa, họ kinh ngạc, nhìn không dời mắt.
Đây là pháo bông do đế đô Ifatia biến thành!
Đứng giữa hai Cantus, thanh niên thản nhiên để trần thân thể và trưng vẻ mặt hờ hững.
Thế rồi, hắn cười.


Hắn vậy mà lại cười?
Tròng mắt vàng kim tựa kim cương Turon Mesu tan chảy, nụ cười của hắn tàn bạo mà đẹp đẽ: “Thay vì khiến nó hủy diệt trên tay kẻ địch, tôi càng muốn chúng ta tự tay hủy diệt nó hơn. Huống hồ –”


Hắn quay qua, đối diện với hai Cantus vẫn đong đầy lưu luyến trong mắt, khóe miệng lại cong lên, nụ cười lần này không khiến người ta sợ hãi nữa, mà là nụ cười mỉm giảo hoạt, mang theo nét nghịch ngợm đặc trưng của người trẻ tuổi.


“Cung điện không có khả năng xây dựng lại, Hoàng đế tương lai của đế quốc có lẽ cũng chẳng thích kiến trúc lỗi thời mang phong cách nặng nề này đâu nhỉ? Có phải nghĩ vậy sẽ thấy khá hơn không?”
Hắn an ủi hai ông lớn bằng phương thức đặc biệt.
Hai Cantus khác ngẩn người.


Hồi lâu sau, gương mặt của Sise đột nhiên hiện ra biểu cảm quái lạ.
“Gào!”
Tiếng rống lần này rốt cuộc không bao hàm bi thương và tuyệt vọng nữa, mà có chút sung sướng.


Đôi mắt to đã sớm nhìn không rõ sự vật, nhưng hắn vẫn cố gắng nhìn thanh niên bên cạnh, tựa hồ muốn nỗ lực khắc ghi diện mạo chàng trai trước mặt vào lòng để mang theo trước khi nhắm mắt.
Hắn gắng sức nhìn đến vậy, tới nỗi thanh niên không khỏi lộ vẻ bối rối.


“Ngài Sise, ngài, ngài kiên trì thêm chút nữa, chúng ta tới tinh cầu tiếp viện kế tiếp là có thể tìm bác sĩ và thiết bị lấy côn kim loại trong người ngài ra…”
Chỉ có lúc này, thanh niên luôn đầy ắp niềm tin trông mới trông giống lứa tuổi của hắn.


“Mau! Gọi bác sĩ trong đội tới đây! Bác sĩ hy sinh? Vậy gọi binh lính bị thương nhiều nhất đến đây! Gọi cả Todd nữa –” Mắt đã nhìn không rõ, nhưng Sise vẫn nghe thấy tiếng chỉ huy hùng hồn của thanh niên.


Hắn trẻ tuổi như thế, nhưng lại uy nghi xiết bao. Ra lệnh một tiếng, toàn bộ binh lính trên quân hạm đều hối hả, chẳng người nào dám trái lệnh, cũng không ai có gan làm việc qua loa.
Hắn hùng mạnh quá đỗi, tàn khốc mà mỹ lệ, tựa như vị bệ hạ ấy.
Hơn nữa, hắn còn trẻ đến thế —


Cái miệng to của Sise chợt nhếch lên.
Rothesay nói đúng, hắn nuôi nấng Cantus đế quốc quá kỹ.
Đóa hoa trong nhà ấm không thể trở thành Hoàng đế.
Giống như hắn và Rothesay.
Tuy mỗi người họ đều bước lên đỉnh cao của nghề nghiệp, song họ chung quy vẫn không thể làm đế vương.


Đế vương chân chính do vận mệnh sắp đặt!


Sinh ra tại chốn thấp kém, nhưng lại không vì hoàn cảnh mà hình thành tính cách hẹp hòi, hắn mạnh mẽ, tự tin, quả quyết, được mọi người tin phục, đối mặt cường quyền cũng không hề khϊế͙p͙ sợ. Phá hủy sự vật cũ, sáng tạo sự vật mới, hắn trẻ trung, cường tráng, cộng thêm dã tâm bừng bừng —


Hoàng đế kế tiếp nhất định là hắn.
Giờ khắc này, tia sức lực cuối cùng rút khỏi cơ thể Sise, nhưng cõi lòng lại ngập tràn sức mạnh. Trong mắt mờ đục, trước khi mí mắt sụp xuống, hắn khẽ gầm một tiếng.
Trừ Ollie, trên lưng ta từng cõng tất thảy tiểu chíp ra đời sau đại nạn của đế quốc.


Theo một tiếng gầm khẽ đến không tưởng, ngài Sise buông mí mắt xuống.
Ta già rồi, không cõng nổi thú con nữa.
Ta, đã đến lúc phải đi rồi.
Chính lúc này, hắn cảm thấy có một sức nặng vô cùng ấm áp dựa lên lưng mình.
Tiếp đó, hắn nghe một âm thanh nói với mình rằng:


Tốt rồi, giờ ngài đã cõng hết tất thảy tiểu chíp ra đời sau đại nạn.
Thật ấm áp… tiểu chíp này… chắc chắn phải khỏe mạnh lắm, cậu ta… nặng quá đi mất…
Khắc này, Sise chợt muốn cười.
Tiếp đó nữa —
Mắt của Sise rốt cuộc nhắm lại hoàn toàn.


Thế giới của hắn chìm vào hắc ám.
—–
Xong lâu rồi, nhưng ghiền Masterchef quá nên giờ mới post =))))
Ps: tiện nói luôn, sắp tới tui dọn qua nhà mới nên tiến độ có thể sẽ chậm đi, vì bận dọn đồ + lắp mạng này nọ nữa :v