Không Có Kiếp Sau

Chương 206: Nhật ký lưu lạc của viên đá (1)

Người này hết sức thê thảm, tứ chi bị bẻ gãy, trên người còn bị đâm vài lỗ.
Hắn chảy rất nhiều máu, thực sự nếu không cầm máu thì sẽ chết.
Tuy trông hắn cực kỳ giống đã chết, nhưng Viên Đá vừa động vào thì biết ngay người nọ vẫn sống, cơ mà chỉ còn một hơi thở thôi.


Viên Đá đang ngây đơ tại chỗ thì thình lình cảm giác tay mình bị ai đó bắt lấy. Cúi đầu nhìn, không ngờ người nắm tay hắn lại là giống đực nhân loại trông như đã ngỏm kia.


Ngay khoảnh khắc bàn tay bị nắm, Viên Đá phát hiện đối phương đưa thứ gì cho mình, rút tay ra nhìn thử: Vậy mà là một thẻ sắt loang lổ máu.
Bên trên có khắc tên, nhóm máu và chức vụ của người nọ.


Đây là thẻ thông tin nhận dạng mà mỗi binh lính đế quốc đều có, bên trong còn có con chip để xem nhiều nội dung hơn, Viên Đá nào biết mấy chuyện ấy, nhưng hắn vẫn bị hành động của người nọ làm đơ máy.
Hắn nhớ bản thân từng vô số lần đưa miếng sắt của mình cho nhân loại.


Sau đó, hắn khiêng người đàn ông nọ lên, đặt lên vai mang đi. Viên Đá chạy vài bước nhỏ trở lại vị trí ban đầu, người máy chung quanh làm như không thấy hành động của hắn, họ tiếp tục tiến lên trong im lặng, đến trước khu nhà dân thì lục tục chia ra, mỗi nhóm người máy về với “chỗ ở” của mình.


Viên Đá cũng khiêng nhân loại nhặt được về nơi ở hiện tại.
Gõ cửa theo thói quen, nhưng không ai đáp lại, Viên Đá cuối cùng vẫn nhập mật mã để vào.
Bên trong là một ngôi nhà dân phổ thông, sạch sẽ mà ngăn nắp, song có vẻ sạch sẽ thái quá.


“Tôi về rồi.” Nói câu này cũng là thói quen, nhưng Viên Đá vừa dứt lời, lập tức có vài người máy lần lượt ló đầu ra từ các góc nhà.
Một, hai, ba… tổng cộng ba người máy.
“Cậu mang về một nhân loại.” Một người máy tròn vo trong số ấy lên tiếng.


“Nhân loại này bị thương.” Lần này người nói chuyện là một người máy toàn thân hơi vuông.


“Meo ~ anh ta sắp chết rồi!” Giờ kẻ mở miệng lại là một con mèo! Nhưng dù mang bề ngoài lông xù, nhìn kỹ lại không khó phát hiện kết cấu kim loại dưới lớp da trọc lông trên vai nó, đây là một con mèo máy.


“Đúng vậy, anh ta sắp chết rồi, nên tôi đưa về đây.” Viên Đá nhẹ nhàng đặt nhân loại lên chiếc ghế sofa duy nhất trong phòng, rồi đi tìm hộp thuốc. Ba người máy khác cũng không nhàn rỗi, dưới tình huống chẳng cần trao đổi, họ phân công đâu vào đấy ngay tắp lự, người máy tròn vo phụ trách cắt quần áo nhân loại, người máy hình vuông phụ trách xử lý vết thương, còn người máy mèo thì…


Được rồi, nó quả tình chả giúp được việc gì, đành ngồi xổm cạnh đầu của người đàn ông đang bất tỉnh.


Trừ người máy hình mèo, ba người máy khác rõ ràng đã quen với việc này, họ đồng tâm hợp lực xử lý vết thương cho nhân loại rất nhanh, nhưng miệng vết thương của hắn quá rộng, buộc phải được dính lại. Tuy nhiên, ở đây có hộp thuốc đã chẳng dễ dàng rồi, chất dính lại không phải thứ gia đình bình thường có khả năng kiếm được, mắt thấy bên dưới băng vải vừa quấn chắc lại rỉ máu, Viên Đá bèn móc ra mấy cây kim khâu trong túi kim chỉ.


“Tròn Tròn, cậu rành may vá lắm đúng không? Khâu vết thương cho anh ta đi.” Viên Đá đưa kim khâu tới trước mắt người máy tròn vo.


“Ầy –” Người máy tròn vo đứng máy: “Trong người tôi đích xác có rất nhiều chương trình may vá, nhưng mấy chương trình đó đều dạy may quần áo, chứ không phải chương trình khâu vết thương của người máy y dụng đâu.”


“Nhưng nếu không khâu vết thương cho nhân loại này, anh ta sẽ chết.” Viên Đá “nhìn” Tròn Tròn.


Tròn Tròn kẹt máy, rốt cuộc vẫn nhận kim khâu Viên Đá đưa, cẩn thận sử dụng thấu kính có tần số phóng đại lớn nhất và đường may tàng hình cao siêu nhất, cố gắng xem nhân loại trên sofa như một trang phục bị rách, thận trọng vá lại.


Hắn vừa khâu xong, người máy hình vuông và Viên Đá nhanh chóng băng bó lại vết thương cho người nọ, lần này quả nhiên không chảy máu nữa.


Họ dùng nhiệt kế trong hộp thuốc đo nhiệt độ cơ thể cho nhân loại, phát giác đối phương đang sốt, tức tốc lấy thuốc trong hộp tiêm cho hắn. Với người máy bảo mẫu mà nói, chăm sóc nhân loại và làm việc nhà đều là chương trình thiết yếu trong cơ thể, thành thử họ làm rất thuận buồm xuôi gió.


Đúng vậy, cả bốn người máy ở đây đều là người máy bảo mẫu theo cách gọi của quần chúng.


Viên Đá, mọi người biết rồi đúng không, là người máy bảo mẫu trong nhà Mục Căn, chịu trách nhiệm dọn dẹp nhà cửa và mua thức ăn; Tròn Tròn, người máy tròn vo mới vừa khâu vết thương cho giống đực nhân loại, là người máy trong tiệm giặt đồ tại khu phố sát vách nhà Mục Căn. Bên cạnh may vá, hắn còn ôm đồm tất thảy việc nhà, hiển nhiên cũng bao gồm mua sắm; Số 21, người máy hình vuông, cũng là người máy bảo mẫu ở khu phố láng giềng, hắn là người máy tích trữ. Người máy đầu tiên trong đời mà rất nhiều đứa trẻ được tặng chính là người máy này, tụi nhỏ cất tiền tiêu vặt vào túi họ, rèn giũa quan niệm quản lý tài sản từ bé. Số 21 là một người máy như vậy, song chủ nhân của hắn vẫn chưa lấy tiền ra, còn thăng cấp chương trình cho hắn, nên ngoài chức năng giữ tiền, hiện hắn cũng có thể đảm nhiệm chức trách của người máy bảo mẫu; Tiểu Hắc, người máy hình mèo, là người máy bầu bạn do một loại nhân loại bị dị ứng da lông động vật chế tạo. Tuy cũng thuộc phạm trù người máy bảo mẫu, nhưng dạng người máy như Tiểu Hắc thực tình chẳng làm được bao nhiêu việc, nó chỉ phụ trách lấy báo hàng ngày thôi.


Nói theo kiểu của Sigma thì Tròn Tròn, Số 21 và Tiểu Hắc là cơ hữu tốt của Viên Đá, sáng nào họ cũng lên xe huyền phù công cộng vào đúng thời gian ấy để tới tinh cầu khác mua thức ăn/lấy báo.
Sau đó, cả đám xui xẻo bị nhốt tại nơi khác ngoài hành tinh Bạch Lộ.


Hôm ấy xảy ra rất nhiều sự cố, trước khi nhân loại xử lý xong mọi việc, tất cả người máy bị nhốt chung một chỗ chờ giải quyết, Viên Đá chưa kịp dùng đến miếng sắt nhỏ đã bị giam. Nhưng trong rủi có may, trong thời gian bị nhốt, Viên Đá tìm được nhóm cơ hữu tốt của mình.


Tiếp theo, sự tình phát triển theo hướng hoàn toàn lệch khỏi phạm vi logic của Viên Đá: Đêm đó, bên ngoài nơi họ bị nhốt bỗng vang lên tiếng nổ mạnh đáng sợ! Nhân loại hoảng hốt chạy trốn khắp nơi. Trong lúc hoảng loạn, đám người máy bao gồm Viên Đá và những nhân loại khác cùng bước lên một phi thuyền chạy nạn, chờ hắn nhận ra điều bất thường thì bản thân đã ở giữa vũ trụ rồi.


Hành tinh Bạch Lộ biến thành một điểm trắng nhỏ xíu, cách hắn ngày càng xa!!!


Bởi luôn bị nhốt trong khoang hàng hóa, đám người máy Viên Đá cũng không biết ngoài kia phát sinh chuyện gì. Ba mươi ngày sau, khi một người máy nữa bị cạn năng lượng, Viên Đá mới thử trèo ra khỏi khoang hàng hóa để tìm nhân loại cầu cứu, lại kinh ngạc phát hiện bên ngoài chẳng có lấy một ai!?


Nhóm người máy leo ra hết, họ không có chương trình điều khiển,   cũng không cho phép họ làm thế, ngay lúc họ và phi thuyền sắp bị va chạm dẫn đến phá hủy, họ được người máy trên một phi thuyền khác giải cứu.
Cứu họ là người máy của Pendra.


Viên Đá và cơ hữu tốt của hắn cứ vậy ù ù cạc cạc bị người máy cứu mình chở tới Pendra.
-_-|||
Nhân loại có thể chuồn đều chuồn hết rồi, Pendra hôm nay là thiên hạ của người máy, chỉ có vài nhân loại ở lại, song đều bị người máy trên tinh cầu kiểm soát nghiêm ngặt.


Càng ngày càng nhiều người máy được đưa đến đây, nhóm người máy Viên Đá bị yêu cầu “đi công tác” vào ngày hôm sau. Nhưng công tác khác hẳn với những việc họ từng làm trên hành tinh Bạch Lộ, người máy ở đây lại muốn họ sử dụng vũ khí!!!


Nhóm người máy bảo mẫu đơ máy, người máy quản lý họ cũng đơ theo.
Người máy quản lý họ thuộc loại hình quân dụng, trong mắt hắn, sử dụng vũ khí là chuyện dễ như bỡn, hắn chưa từng gặp người máy nào ngố rừng đến vậy!


Tròn Tròn – hai tay chỉ từng cầm kim chỉ và giỏ đựng thức ăn, trong não không có một chương trình hữu dụng nào!
Số 21 – thuộc model quá lạc hậu rồi, vật liệu cũng kém, đúng là hắn cầm súng không tồi, nhưng mới nã một phát, nửa cánh tay đã rụng vì giật quá mạnh…


Kế đó chính là Tiểu Hắc… em này… ngay cả tay cũng chả có…
orz


Chỉ có Viên Đá phỏng vấn thành công, trong đầu được cài chương trình mới, cũng được phát một bộ vũ khí, cuối cùng được chọn vào đội tuần tra, tiền lương của công việc này tương đối cao, miễn cưỡng chu cấp đủ năng lượng cho bản thân hắn, tiện thể chiếu cố đám Tròn Tròn.


“Đây là năng lượng hôm nay.” Xử lý thương thế cho nhân loại xong, Viên Đá móc ra bốn phần năng lượng, đây là tiền lương một ngày của hắn: Đủ cho một người máy vận hành toàn trạng thái, song tiền lương của hắn phải cung cấp cho bốn người máy, vì vậy họ đành cùng nhau “chịu đói”.


Tròn Tròn và Số 21 cũng lấy tiền lương ra, lương mỗi người chỉ có một phần năng lượng thôi. Còn Tiểu Hắc, nó căn bản không tìm được việc, chỉ có thể nhận viện trợ từ đám Viên Đá.
“Cám ơn.” Ngậm lấy một phần năng lượng, Tiểu Hắc nạp vào khiến màn hình tối trong mắt lấp lóe.


“Đừng khách sáo” Viên Đá cũng cầm một phần năng lượng.
“Hôm nay tôi gặp 85231 ở nơi làm việc, hình như cậu ta kiếm được việc không tệ.” Thời điểm bổ sung năng lượng, Số 21 bỗng lên tiếng.


“Ừm, hồi trước tôi chỉ biết cậu ta rất giỏi làm bánh ngọt, không ngờ cũng biết sử dụng vũ khí.” Viên Đá cũng cắm năng lượng cho mình.


85231 là một cơ hữu khác của nhóm người máy, sáng hàng ngày thường đi mua thức ăn chung, tai họa bùng nổ thì tách nhau ra, tới khi biết tin tức đối phương lần nữa, lại phát hiện người ta đã là ông lớn rồi.
Nhóm người máy đều cảm thấy đây là chuyện tốt.


Bổ sung năng lượng hoàn tất, nhóm người máy tìm đến vị trí nghỉ ngơi theo thói quen.
Tròn Tròn và Số 21 thuần thục trốn vào tủ chứa đồ, Tiểu Hắc chạy xuống gầm sofa, còn Viên Đá thì ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn ăn.
Ánh trăng trong trẻo xuyên qua cửa sổ rọi lên người hắn.


Trước khi tiến vào trạng thái chờ, Viên Đá lại hồi tưởng thật kỹ hình dáng của “nhà” một lần trong đầu, sờ sờ miếng sắt trước ngực, cuối cùng đốm sáng trên màn hình tối thu nhỏ thành một đường thẳng tĩnh lặng.
Cùng lúc ấy, người bị thương nặng trên sofa cũng mở mắt trong bóng tối.