Không Có Kiếp Sau

Chương 196: Ngài sise dẫn tiểu chíp lông xám đến

“Chíp!” Pullen Coulee nhác thấy Mục Căn là hớn hở chào hỏi cậu ngay tắp lự.
“Pullen Coulee, chào cậu! Ngài Sise, chào ngài!” Lúc Mục Căn thốt ra tên Nashki, người phụ trách quan uy hiển hách của cảng vũ trụ Tử Dương Hoa mặt xám như tro, cung kính thăm hỏi ngài Sise một tiếng rồi ảo não cáo từ.


“Sinh nhật vui vẻ.” Ngài Sise vừa nói, vừa đưa ra một món quà sinh nhật. Đó là một quyển sách, rất phù hợp với phong cách tặng quà của ngài.
“Chíp ~” Tiểu Béo Pullen Coulee cũng ngoạm ra một đóa hoa từ phía sau.
“Đây là hoa Pullen Coulee tự trồng đấy.” Ngài Sise mỉm cười giải thích.


“Chân thành cám ơn.” Mục Căn nhận quà, cười cười, ngay sau đó lại thấy hơi khó hiểu: “Nhưng thưa ngài Sise, sao mọi người biết sinh nhật của con?”


Tầm mắt ngài Sise lướt qua trang sức mới trên tai trái của Mục Căn, cười bảo: “Vài năm trước, bắt đầu từ hôm cậu tặng khuyên tai cho Olivia, tên nhóc kia đã lén tìm ta hỏi thăm xem có thể mua được Turon Mesu tỷ lệ giống vậy ở đâu.”
“Dạ?” Mục Căn ngẩn người.


“Hiện loại kim cương này ngày càng thưa thớt, trước đây còn đỡ. Cantus có tập quán chọn một viên khảm lên nhẫn để tặng bạn đời chưa cưới vào thời điểm cầu hôn, ta cũng có một viên. Biết ta vẫn đang giữ viên Turon Mesu, nhóc con Ollie liền nhì nhằng cả ngày đòi ta bán kim cương cho cậu ta, mấy bữa trước rốt cuộc để dành đủ tiền, nên hí ha hí hửng cầm đi rồi.” Ngài Sise nói bằng giọng vừa tức vừa buồn cười, hoàn toàn là ngữ khí nói về con cháu nhà mình.


Đoạn, hắn nhìn thoáng qua Mục Căn bằng ánh mắt sâu xa, tiếp tục nói: “Nghe bảo tiền lương của Olivia đã nộp cho cậu từ lâu rồi đúng không? Mỗi tháng nên cho cậu ta thêm ít tiền tiêu vặt, cậu ta ở Quân đội cũng cần xã giao nhiều lắm.”


Mục Căn: 囧! Tự dưng có cảm giác “bà mụ độc ác ăn chặn tiền tiêu vặt của con giai” là thế qué nào?
Hên sao trong phòng còn một nồi mì giò heo đang bốc hương thơm lạ lẫm, Pullen Coulee “chíp” một tiếng, bé nó đói rồi!


Ngay từ lúc người quản lý của cảng vũ trụ Tử Dương Hoa đến đây, nhóm hàng xóm phố mua bán Aidori đã lần lượt chào từ biệt, mỗi người cắt một miếng bánh to, mì không tiện đem về nên chừa lại.


Nghe Mục Căn cực lực đề cử, ngài Sise rốt cuộc đồng ý nếm thử món ăn kỳ diệu có cộng hiệu “xua vận rủi” của Trái Đất cổ xưa.


Nói chớ, món ăn dùng giò heo làm nguyên liệu này lại bất ngờ hợp khẩu vị của hai Cantus một lớn một nhỏ. Ngài Sise thậm chí còn ăn chén thứ hai, Tiểu Béo cũng muốn, song ngài Sise không đồng ý, cơ mà vẫn cho nó gặm thêm một miếng giò heo.


“Biết ngay hai người sẽ thích mà, mỗi lần Ollie có thể xơi hết nguyên nồi đó! Cậu ấy thích nhất là ăn mì gạo bằng nồi!” Bất tri bất giác, Mục Căn lại “bất cẩn” để lộ sở thích nhỏ mà Olivia không muốn ai biết.
“Cậu ấy thích gặm giò heo!”
“Chíp ~” Tiểu Béo cũng thấy giò heo ngon lắm nha!


Ăn xong mì giò heo và một miếng bánh kem, Mục Căn dẫn hai vị khách ra sân sau pha trà.


Sân sau nhà Mục Căn vốn ngập tràn sắc xanh: Thảm cỏ trồng đầy cỏ Mục Căn, gốc cây duy nhất lại là mầm cây nhỏ mọc lên từ hạt giống cây sinh mệnh do giáo sư Mục Lan Toa tặng. Cậu chàng Mục Căn này hoàn toàn không nghĩ ra trồng hoa gì, trong nhận thức thê thê thảm thảm của cậu, hoa đại vương có lẽ là giống hoa duy nhất cậu có thể nghĩ đến, chung quy nó cũng rất tiết kiệm, còn giúp giải quyết phần nào rác rến. Nhưng hiển hiên hoa đại vương chi đó tuyệt đối không phù hợp với thẩm mỹ quan của Olivia.


Sau hai lần Olivia về nhà, nơi đây dần dà trồng đầy hoa. Nhất là từ khi Olivia chính thức nhập ngũ, theo địa phương hắn đặt chân đến ngày càng nhiều, thực vật địa phương hắn mang về cũng ngày càng đa dạng. Thân là một Cantus xuất thân bần nông, hắn có sở thích thẩm mỹ tương đối không tầm thường, mảnh sân nho nhỏ được hắn quy hoạch cực tốt, cộng thêm ban ngày luôn có đàn long thú một sừng độc cần cù tưới tắm, bất kể hoa khó trồng cỡ nào cũng có thể trưởng thành không tệ ở đây. Qua vài năm, sân sau nhà Mục Căn đã được xử lý tương đối ra trò.


“Ừ, hoa đẹp lắm.”← by ngài Sise đang híp mắt. Không thể không nói, thẩm mỹ quan mang đậm phong cách Cantus của Olivia hoàn toàn đúng ý ngài Sise. Ngồi trong khoảnh sân bé xinh, Sise Ro Nashki cảm thấy hết sức hài lòng.


Thực ra hắn ôm mục đích nhất định tới đây thăm Mục Căn, nhưng ngoài ý muốn lại được chiêu đãi món ngon mới toanh vô cùng hợp khẩu vị → mì giò heo; Ngay tiếp theo lại được mời đến khoảnh sân cực kỳ phù hợp thẩm mỹ quan của hắn → Olivia quy hoạch và bố trí; Ngay cả hoa văn trên tách trà cũng hết sức vừa ý hắn → Olivia mua…


“Cám ơn, mời ngài uống trà.” Mục Căn sử dụng phương pháp pha trà của Trái Đất một cách thành thạo để pha một bình trà quả sinh mệnh cho ngài Sise
Mới nhấp một ngụm, đôi mắt dài hẹp của ngài Sise đã thoáng mở to: “Đây là trà quả làm từ… quả của cây sinh mệnh ư?”


Hiếm thấy hơn cả trà làm từ lá non của cây sinh mệnh chính là trà quả sinh mệnh, dù là ngài Sise cũng chẳng cách nào uống loại trà này mỗi ngày, chung quy toàn đế quốc cũng chỉ có một cây sinh mệnh, số lượng quả kết được lại có hạn.


“Dạ.” Mục Căn gật gật đầu, sau đó chỉ cái cây cành lá xum xuê trên đầu hai người: “Giáo sư Mục Lan Toa của Học viện tổng hợp đế quốc tặng con một hạt giống, giờ nó lớn lắm rồi, năm nay là năm đầu tiên kết quả, con tiện tay dùng quả làm thành trà luôn.”


Phát giác nước trà trong tách ngài Sise vơi đi, Mục Căn lại rót thêm cho hắn.
“Nếu ngài thấy không tệ thì lát nữa con gói một ít biếu ngài.” Nhận ra ngài Sise đang dòm mình, Mục Căn cười cười: “Yên tâm đi ạ, chỗ Ollie cũng có, mỗi năm có trà mới con luôn gửi cho cậu ấy rất nhiều.”


“Coi bộ lá trà mà cậu và Olivia gửi cho ta hàng năm chắc hẳn là từ cái cây trên đầu này rồi.” Ngài Sise uống thêm một ngụm trà, đoạn chỉ cây sinh mệnh trên đầu.
“Dạ, đôi khi là Ollie gửi, đôi khi cậu ấy không có thời gian thì sẽ giao địa chỉ cho con, để con gửi.” Mục Căn gật đầu.


Sise đưa tách trà lên miệng nhấp ngụm nữa, trầm mặc.
Đối với Olivia xuất thân trẻ mồ côi mà nói, trong quá trình hắn không ngừng trèo lên, người trợ giúp lớn nhất có lẽ là cái người trên hành tinh Bạch Lộ này.


Từ bấy tới nay, thanh niên ấy cứ như một cái bóng, cậu rất ưu tú, nhưng lại ưu tú không khiến người chú ý. Sise từng không ít lần cảm khái vị trí của Olivia quá xảo diệu, vừa có thể nhanh chóng thăng chức tại Quân đội, lại có năng lực ghi dấu ấn tượng không tồi với người của Quốc vụ viện, hắn quả thực như sinh ra vì sứ mệnh nào đó. Mà giờ khắc này, Sise bỗng phát hiện có một người tựa hồ cũng làm được điều này giống Olivia:


Xuất thân quân tịch, lại thông qua thi cử trở thành một thành viên Quốc vụ viện, bạn đời chưa cưới là quan chức cấp cao đang lên của Quân đội. Mà bản thân cậu cũng xuất sắc chẳng kém, cộng thêm thân phận trong sạch, rành rẽ có thừa trong việc xử trí các mối quan hệ, lần này lại tạo dựng được hình tượng chấp pháp công bằng đầy tốt đẹp qua sự kiện Tử Dương Hoa —


“Ta từng nghĩ cậu không thích hợp tham chính, nhưng hiện tại ta thấy cái nhìn năm xưa của mình sai rồi. Ta muốn hỏi cậu một câu…” Sise im lặng chốc lát rồi bỗng dưng lên tiếng. Hắn cúi đầu nhìn hoa văn trên tách trà một hồi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, chuyên chú nhìn Mục Căn: “Cậu sẵn lòng trở thành người hỗ trợ càng tốt cho Olivia không?”


Bên kia bàn trà, thanh niên tóc đen mắt đen nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời.