Editor: Mạc Lam Như
Gối đầu lên tay Mễ Khải, được hương vị quen thuộc của anh quấn lấy, tôi ngủ thiếp đi.
Hạnh phúc tới dễ dàng như vậy, tôi có cảm giác không chân thực. Mấy tháng trước, việc yêu đương ngay tới chính mình cũng còn chẳng dám mơ tới, chỉ coi đó như hi vọng xa vời, vậy mà hiện tại, hạnh phúc như vậy quả thật giống như đang nằm mơ. Cảm giác ngọt ngào trôi nổi này, phảng phất giống như đem người ta đặt tại thiên đường vậy.
Trong mơ hồ, tôi cảm giác được toàn thân đau nhức, nhất là nơi sâu kín kia, phía sau có một cánh tay tráng kiện vây lấy mình. Cảm giác quen thuộc như vậy, tựa như tại trong ngôi nhà rét lạnh đó, bị cha một mực khống chế như trước. Chẳng lẽ đây, hết thảy hạnh phúc này, chỉ là mơ thôi sao, chính mình một mực trốn tránh hiện thực, đi tìm hạnh phúc, an ủi bản thân trong những giấc mơ?
Không thể khống chế được, chính mình toàn thân bắt đầu run rẩy, một tầng mồ hôi lạnh tản ra toàn thân. Cái người con trai đang ôn nhu mà bảo vệ mình kia, hết thảy đều hóa thành bọt nước.
Giãy giụa, kêu gào, cố gắng thoát ra khỏi gông cùm xiềng sắt.
Mễ Khải bừng tỉnh, chân tay luống cuống, trên mặt chứa đầy kinh ngạc cùng lo lắng vô cùng: “Hạo, xảy ra chuyện gì vậy? Tỉnh, tỉnh lại! Hạo!”
“Không muốn! Thả tôi ra! Không muốn!” Cảm giác được có người túm lấy tôi, kéo vào trong ngực, tôi càng giãy giụa dữ tợn hơn.
“Em mở mắt ra xem, là anh! Mễ Khải!” Mễ Khải đem tôi ôm vào trong ngực, ngăn lại động tác của tôi, vỗ nhè nhẹ vào mặt cho tôi tỉnh lại.
Mở ra mí mắt, tôi mơ hồ trông thấy một thân ảnh. Một thân ảnh quen thuộc, mang theo ôn hòa cùng quan tâm. Tiêu cự chậm rãi khôi phục, đó là khuôn mặt của Mễ Khải.
Tôi đưa lên bàn tay đang run rẩy của mình, chạm vào mặt anh, một cảm giác ôn hòa truyền đến. Nước mắt trượt ra khỏi hốc mắt, tôi run run nói: “Khải, anh ở đây. Không, anh vẫn chưa bị biến mất.”
Mễ Khải vuốt ve lấy khuôn mặt tôi, vẻ mặt lo lắng nói: “Hạo, em sốt rồi.”
Tôi nhẹ nhàng cười: “Chỉ cần được ở bên anh, phát sốt cũng không phải việc gì quan trọng.”
Mễ Khải có chút nóng vội cùng áy náy: “Anh làm em bị thương. Em sốt như vậy mà anh không có chú ý tới.”
Tôi nhắm mắt lại: “Khải, anh không cần lo lắng cho em, em không sao. Anh như vậy khiến em đau lòng.”
Sau đó, tôi tựa như bảo vật quốc gia được Mễ Khải che chở lấy. Không được xuống giường đi lại, không được nói quá nhiều,…,không được trợn mắt quá lâu. (:D). Từ trên xuống dưới, từ cao đến thấp, đều bị anh hầu hạ hết, ăn cơm cũng là anh từng miếng, từng miếng đút cho tôi.
Qua một tuần, hết sốt, nhưng cảm giác tim đập nhanh vẫn còn lưu lại.
Mễ Khải vẫn chăm sóc tôi từng li từng tí một, anh vẫn là tự trách không thôi.
Tết Âm lịch qua đi, Mễ Khải cũng phải tới trường. Tuy vậy, anh vẫn tiếp tục tới siêu thị làm thêm. Có thể cùng anh về nhà, là hạnh phúc lớn nhất của tôi.
Trong hạnh phúc, thời gian trôi qua rất nhanh. Tháng hai, tháng ba, thoắt cái đã là cuối tháng tư.
Mễ Khải lại một lần nữa chuẩn bị thi giữa kì, anh cần phải phấn đấu rất nhiều, vì học bổng. Mà người cũng giống như anh, chuẩn bị thi giữa kì, là Hàn Sách, lại đang nhởn nhơ đi dạo bên ngoài. Hai người tạo nên một sự khác biệt thật lớn.
Nhìn anh đi ngủ trễ, sáng sớm lại vùi đầu vào học hành, tôi rất đau lòng, đồng thời cũng tận lực mà không tới quấy rầy anh. Nhìn anh mệt mỏi, tôi mang lên cho anh một cốc sữa bò nóng, lâu lâu thì làm chút điểm tâm cho anh.
Mễ Khải thấy tôi ngủ cùng ngủ,thức cùng thức với anh, hơn nữa, luôn tự mình chuẩn bị lấy công việc của anh, rất đau lòng mà ôm lấy tôi, tại bên cạnh tai tôi, trịnh trọng ưng thuận lời hứa: “Lúc cuộc thi kết thúc, ngày mùng 1 tháng 5, anh sẽ đưa em đi du lịch.”
Nằm trong ***g ngực của anh, tôi vui mừng cùng cảm động đến nỗi suýt rơi nước mắt.
Tôi nói: “Chỉ cần cùng anh một chỗ, em cũng không mong cái gì hơn. Chỉ cần ở bên anh mà thôi.”
Mễ Khải hôn lên khóe mắt đong đầy nước mắt của tôi, vòng tay đem tôi ôm thật chặt.
Như vậy, tôi bắt đầu chờ đợi ngày mùng một tháng năm đến.
Tự tính toán thời gian, nhìn bóng lưng cố gắng của anh, trong thâm tâm tôi đều tràn đầy hạnh phúc.
Cuối cùng, ngày thi của anh, cũng chấm dứt.
Nhìn đồng hồ trong siêu thị, cũng sắp tới giờ tan làm, Mễ Khải cùng Hàn Sách tiến vào siêu thị.
Vào bên trong mua ít đồ dùng cùng tài liệu, Mễ Khải ôm lấy eo tôi, ba người khoái hoạt mà trở về nhà.
Mặt trời chiều đã ngả về phía Tây, thân ảnh cả ba cứ thế bị kéo dài thật dài. Trên đường đi, tiếng nói cười không ngừng vang lên.
Đang đi, bỗng một chiếc xe trông cực kỳ quen mắt lọt vào tầm mắt của tôi, cách chúng tôi rất gần mà cấp thiết dừng lại.
Sau đó, từ trên xe bước xuống một người, nụ cười của tôi như đông cứng lại ….
Tôi nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của cha, vài bước, đi tới trước thân thể tôi, giữ chặt cánh tay tôi, như vậy kéo tay tôi hướng về phía xe.
Cha gầy, tiều tụy đi rất nhiều, cũng già hơn nữa. Tóc tai rối tung, râu ria lún phún, hốc mắt thâm quầng, bờ môi khô nứt. Âu phục cao cấp nhăn nhúm, trên còn có rất nhiều vệt ố vàng, vạt áo còn có chỗ chưa có dắt vào lưng quần. Cà vạt cũng không thắt, hai nút áo trên cùng cũng chưa cài lên.
Tại trong lúc còn đang đang khiếp sợ, tôi cũng không giãy giụa gì cả.
Vẫn chỉ có Mễ Khải kịp phản ứng, kéo tay áo cha lại.
“Hạo!”
Nghe thấy thanh âm của Mễ Khải, tôi mới lấy lại tinh thần, giãy giụa tìm cách cầm lấy tay Mễ Khải.
“Khải! Khải!” Tôi gấp gáp gọi.
Mễ Khải cũng sắp bị mang đi khỏi mình rồi. Tôi trốn đi, là để tìm cuộc sống hạnh phúc của chính mình, bây giờ lại bị cha tìm được. Cha muốn mang tôi về, trở về căn nhà lạnh lẽo kia.
Trở về lần này, để phòng ngừa tôi chạy trốn lần nữa, không biết cha sẽ dùng cách gì để trông giữ tôi đây. Hiện tại, rời khỏi Mễ Khải, sau này khả năng có thể gặp lại anh cũng không còn nữa.
Nghĩ đến khả năng tương lai, cảm giác sợ hãi chạy thẳng lên não.
Tôi khóc, gắt gao túm lấy tay Mễ Khải, khàn giọng kêu tên anh, tất cả tình cảm trong lòng đều hóa thành một chữ, trong thân thể mãnh liệt kêu ra.
“Hạo! Hạo!” Mễ Khải cầm lấy tay tôi, hướng vào ngực anh kéo tới.
Cha cũng không có lên tiếng, mặt không biểu tình, tiếp tục lôi tôi lên xe.
Bỗng hai người âu phục màu đen từ trên xe bước xuống, mỗi người một bên, đem Hàn Sách cùng Mễ Khải kéo ra.
Nhìn Mễ Khải cùng tôi tay dần tách rời, từng điểm, từng điểm rời xa.
Tôi khóc hô giãy giụa càng dữ tợn hơn: “Thả con ra! Thả con ra! Con không muốn! Con phải về! Khải! Khải!”
Vô luận tôi có giãy giụa ra sao, cha cũng không có mảy may nửa điểm động tĩnh, nửa phần dao động, thẳng tắp hướng xe đi tới.
Tôi vươn tay hướng về phía Mễ Khải, trên không trung vùng vẫy. Nhưng khoảng cách giữa hai chúng tôi là ngày càng xa.
Mễ Khải cũng giãy giụa cố thoát khỏi hai người kia, nhìn tôi ngày càng bị mang đi xa, vội vàng hô to: “Hạo! Hạo! Hạo!”
Rốt cuột, tôi vẫn là bị cha mang lên xe.
Đóng cửa xe, cha lập tức chốt khóa, thả tôi ra.
Tôi ngay lập tức mở cửa xe, lôi kéo vài cái, cửa xe vẫn y nguyên như vậy. Lúc này, xe run run vài cái, bắt đầu chuyển động.
Tôi càng thêm luống cuống, vỗ lấy cửa sổ xe, kêu lớn: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Xe dùng tốc độ cực nhanh mà đi, tôi lo lắng chuyển hướng ra cửa sổ sau xe, tan nát cõi lòng, bất đắc dĩ mà gọi ra cái tên đã hơn vạn lần khắc ghi trong lòng: “Khải! Khải!…”
Thẳng đến khi phía sau bụi mù, bóng dáng Mễ Khải cũng không còn thấy được nữa.
Lôi kéo lấy âu phục của cha, tôi như phát điên mà kêu gào: “Thả con xuống! Con không muốn phải về nhà! Con phải trở về với Khải…”
Cha thẳng tắp nhìn tôi chòng chọc, cái gì cũng không có làm, ngay cả lông mày cũng không có nhíu xuống.
Rất xa, đi qua một khu vực hẻo lánh, trong tâm tôi, nỗi sợ hãi càng thêm bi ai.
“Cầu cha! Cho con xuống xe! Con không muốn về nhà…”
Cầu khẩn, khóc kêu, cha vẫn y nguyên, bất vi sở động.
Trên đường đi, khóc rống cùng cầu khẩn đều không có dừng.
Xe đi lên đường cao tốc, vùng đất bằng phẳng.
Tôi khóc đến không ra nước mắt nữa, goi đến thanh âm khàn khàn, lôi kéo cha đến hai tay vô lực, biết rõ hết thảy kết cục đã định.
Tôi rủ xuống hai tay, vô lực dựa vào cha.
Thấy tôi bình tĩnh trở lại, cha đem tôi đặt lên ngực, vỗ nhẹ lấy lưng tôi.
Tôi nhắm mắt lại, chậm rãi phun ra một câu: “Con hận cha.”
Nghe thấy vậy, thân thể cha cứng ngắc, sửng sốt một chút. Một hồi sau, cha một tay lại phóng xe đi tiếp, một tay tiếp tục vỗ vỗ lấy lưng tôi.