Buổi chiều ngày hôm sau, Từ Nam Nho lại đến bệnh viện thăm Dịch Nhạc.
Dịch Nhạc: “Sao hôm nay thầy lại đến đây?”
Từ Nam Nho nhìn lướt một vòng cũng không thấy bóng dáng Dịch Tích.
“Không phải nói hôm nay xuất viện sao?”
“A? Đừng nói là thầy đến đón em xuất viện nhé?”. Dịch Nhạc có chút sợ hãi khi được ưu ái quá mức, trong mắt học sinh thì Từ Nam Nho vẫn luôn lạnh lùng, càng không có việc hỏi han quan tâm người khác, mà lần này hình như hơi nhiệt tình rồi.
Từ Nam Nho: “Có vấn đề gì không?”
“Không, không có”. Dịch Nhạc xua tay, “Chỉ là lát nữa Dịch Tích sẽ đến đón em về nhà”.
“Ừm”. Từ Nam Nho ngồi xuống một bên ghế sofa, “Vậy cứ chờ cô ấy đến đây đi”.
Dịch Nhạc nhìn dáng vẻ vô cùng thản nhiên của Từ Nam Nho, cô đột nhiên hơi hiểu ra. Cho nên người thầy này của cô đến đây thực chất là vì Dịch Tích chứ không phải vì cô. Sau bữa cơm xem mặt kia với Ôn Thiệu Nguyên, Dịch Tích chuẩn bị đến bệnh viện đón Dịch Nhạc.
Ôn Thiệu Nguyên vốn dĩ muốn thể hiện hiện sự phong độ của mình, nhất quyết muốn đưa cô về nhà, nhưng lúc sau lại nghe cô nói muốn đến bệnh viện đón em gái thì liền chủ động đề nghị đưa cả hai người về nhà.
Dịch Tích không từ chối được anh ta, vì thế lúc cô cùng với Ôn Thiệu Nguyên đi vào phòng bệnh cũng vừa vặn chạm mặt với Từ Nam Nho.
Dịch Nhạc: “Chị đến rồi à Dịch Tích, người này là?”
Ôn Thiệu Nguyên chủ động chào hỏi Dịch Nhạc: “Xin chào, tôi là Ôn Thiệu Nguyên, bạn của chị cô”.
“À, là bạn, chào anh”.
Ôn Thiệu Nguyên: “Người này là bạn trai cô sao?”
Người mà Ôn Thiệu Nguyên nói chính là Từ Nam Nho, Dịch Nhạc thấy Ôn Thiệu Nguyên nói vậy thì vội vàng lắc đầu: “Không phải, tuyệt đối không phải, em nào dám làm vậy”.
Ôn Thiệu Nguyên: “Vậy thì?”
Dịch Tích nhìn Từ Nam Nho rồi mở miệng giải thích: “Đây là thầy giáo hướng dẫn của Dịch Nhạc”.
Vừa dứt lời thì Dịch Tích lại nói với Từ Nam Nho: “Sao hôm nay thầy lại đến đây?”
Từ Nam Nho đứng lên, ánh mắt đánh giá Ôn Thiệu Nguyên: “Đến để đưa Dịch Nhạc xuất viện”.
“Vậy sao, làm phiền thầy rồi, nhưng mà hôm nay không cần”, Dịch Tích đùa với Ôn Thiệu Nguyên: “Hôm nay có tài xế miễn phí rồi”.
Ôn Thiệu Nguyên cười cười: “Đó là vinh dự của tôi”.
Từ Nam Nho trầm mặc: “Chẳng lẽ tôi lấy tiền sao?”
Kết quả vẫn là Ôn Thiệu Nguyên lái xe đưa hai người về nhà.
Dịch Nhạc ngồi hàng ghế sau cùng với Dịch Tích, cô thấp giọng nói: “Chúng ta cứ vậy mà để thầy ở lại có ổn không, hình như sắc mặt của thầy không được tốt lắm”.
Dịch Tích ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, lười biếng nói: “Sắc mặt của thầy ấy có lúc nào tốt đâu”.
Dịch Nhạc: “Cũng phải”.
Dịch Tích thấp giọng cười, thì thầm: “Thỉnh thoảng để cho thầy ấy hưởng thụ cảm giác bị bỏ rơi cũng không tệ”.
**
Kể từ lúc Dịch Quốc Đường giới thiệu Ôn Thiệu Nguyên cho Dịch Tích, ông lão sẽ thường xuyên gọi điện thoại hỏi han tiến triển của hai người. Dịch Tích rất khó chịu, nhưng cô cũng không thể thể hiện bất mãn ra bên ngoài, bởi vì một khi cô khó chịu thì ông nội sẽ lập tức nói: “Nếu người này không được thì chúng ta đổi người khác”.
Mà cô cũng lười đối phó, nên vẫn luôn giả bộ là bản thân rất hài lòng.
Một tuần sau đó, Dịch Tích nhận được tin nhắn WeChat của Cát Tề Thụy, Cát Tề Thụy vốn là lớp trưởng thời đại học của cô, sau khi tốt nghiệp thì cả hai cũng không còn liên lạc.
Trong tin nhắn, anh ta nói muốn tổ chức họp lớp một lần, địa chỉ cũng là ở thành phố này, hi vọng mọi người đều có thể tham gia.
Nói đến bạn bè thời đại học thì ngoại trừ Hoàng Vi, cô cũng không liên lạc với ai khác, kể cả hai người bạn cùng phòng lúc trước thì chỉ dịp lễ mới hỏi han vài câu.
Nghĩ lại thì đúng là hoài niệm khoảng thời gian đã trôi qua kia.
Cô không trả lời tin nhắn của Cát Tề Thụy, mà Hoàng Vi lại gửi tin nhắn WeChat cho cô.
“Tuần sau có buổi họp lớp, cậu có đi không?”
Dịch Tích: “Xem tình hình thế nào đã, tớ sợ bận việc”.
“Đi đi, tớ cũng đi, hai chúng ta ngồi chung với nhau”.
“Ồ, cậu hào hứng nhỉ?”
“Thằng nhóc Cát Tề Thụy cứ bám theo tớ, nói nếu tớ không đi thì không phải là bạn nè, tại sao chỉ ép một mình tớ chứ, tớ cũng hết cách nên đành đồng ý với cậu ta”.
“Ây da, có vấn đề”.
“Có vấn đề cái rắm, tớ mặc kệ, cậu nhất định phải đi, tớ không quen thân đám bạn kia, sợ ngại”.
Dịch Tích bất lực: “Được được, thôi thì cứ coi như đi gặp mặt đám Tiểu Ngu vậy”.
“Ok”.
Họp lớp đã được định sẵn vào vào 6 giờ tối thứ Bảy.
Ở nhà trang điểm xong thì Dịch Tích lái xe qua đón Hoàng Vi, sau đó hai người cùng nhau đến nhà hàng để họp mặt.
“Đã lâu không gặp rồi, chắc mọi người đều thay đổi rất nhiều”.
Hoàng Vi: “Tất nhiên rồi, nói không chừng người ta còn có con lớn nữa”.
Dịch Tích hoảng sợ: “Vậy sao?”
“Việc này rất kỳ lạ sao? Mấy bạn nữ khác trong lớp sau khi tốt nghiệp đều đã kết hôn”.
“À”.
“Biểu cảm này là sao đây, kết hôn cũng khá tốt, ít ra cũng không còn cô đơn nữa”.
Đèn đỏ lúc này sáng lên, Dịch Tích quay sang nhìn Hoàng Vi: “Cậu cũng muốn kết hôn?”
“Tớ? Tớ kết hôn gì chứ? Bạn trai cũng không còn nữa”.
Dịch Tích dừng một chút, nhất thời không biết nói gì.
Vì cô biết, Hồ Lượng chính là một vết sẹo khắc sâu trong lòng Hoàng Vi, cô ấy vẫn luôn ở phía sau ủng hộ anh ta theo đuổi giấc mơ của bản thân, kết quả là sau khi có một chút thành tựu trên sân khấu bỗng nhiên lại từ bỏ sân khấu. Cô ấy dùng cả một thanh xuân để yêu một người sâu đậm như vậy, đùng một cái hai người lại chia tay, nếu nói tiếc nuối thì cũng vô cùng tiếc nuối.
“Hai người thật sự không còn liên lạc sao?”
Hoàng Vi xua tay: “Anh ấy bận đầu tắt mặt tối, công việc lại nhiều, ở đâu ra thời gian hỏi thăm bạn gái cũ chứ”.
Dịch Tích cân nhắc lời để nói: “Vi Vi, có phải cậu còn thích anh ấy không?”
Hoàng Vi giật mình, hồi lâu mới nói tiếp: “Tớ không biết, nhưng quên một người không hề đơn giản”.
Quên một người không hề đơn giản.
Dịch Tích hiểu rõ đạo lý này, bởi vì cô với cô ấy đều giống nhau, đều không có cách quên đi người kia.
“Ai nói không đơn giản, tục ngữ có câu là chỉ thấy người mới cười, đâu thấy người xưa khóc, một khi cậu có người mới, thì chắc chắn sẽ quên đi người cũ”.
Hoàng Vi trợn mắt: “Câu nói này áp dụng trong trường hợp này sao?”
Dịch Tích: “Có quan trọng không? Cậu chỉ cần hiểu nghĩa đen của nó là được, bởi vậy lần này chúng ta mới đi họp lớp để xem có thanh niên nào đẹp trai tài giỏi hay không, nói không chừng còn có thể thành đôi đấy”.
Hoàng Vi: “Cút”.
Dịch Tích nói với Hoàng Vi nào là người mới người cũ, nhưng bản thân cô lại không ngờ rằng sẽ lại gặp “người cũ” ở đây.
Ai có thể nói cho cô biết vì sao Từ Nam Nho cũng ở đây không?
“Dịch Tích! Hoàng Vi! Hai người đến rồi!” Cát Tề Thụy đứng dưới nhà hàng đón bạn học, thấy hai người liền nhanh chóng đi qua chào hỏi.
Dịch Tích nhìn thấy Từ Nam Nho còn đang trò chuyện cùng với vài người khác, thấp giọng nói: “Lớp trưởng, sao hôm nay thầy Từ cũng ở đây?”
“Thích không?” Cát Tề Thụy đắc ý nói, “Là tôi mời đấy”.
“Ha ha, vậy sao?”
“Mấy bạn nữ trong lớp chúng ta đòi tôi phải mời được thầy ấy đến đây, thực ra thì ban đầu tôi cũng không chắc có mời được hay không, nhưng khi tôi nói mọi người đều đến thì không ngờ rằng thầy ấy lại đồng ý”.
Hoàng Vi kéo kéo ống tay áo Dịch Tích, ánh mắt hướng về phía Từ Nam Nho.
Mà vẻ mặt Dịch Tích vẫn bình thản: “Đúng là nhờ cậu thì mọi người mới có thể thưởng thức vẻ đẹp của thầy, chúng ta đúng là nên cảm ơn cậu”.
Cát Tề Thụy: “Còn phải nói sao! Đi nào, chúng ta vào trong đi, mọi người chờ cũng lâu rồi”.
Lớp Thương Mại tổng cộng có 42 học sinh, nhưng hôm nay chỉ có 20 người đến, tuy rằng chỉ có một nửa đến được nhưng việc này đã là không dễ dàng rồi.
Sau khi gặp nhau thì mọi người cùng nhau trò chuyện, hết nói công việc rồi nói chuyện chồng con, còn nói cả bí quyết khi sinh con cho nhau nghe.
“Ồ, hôm nay Dịch Tích cũng đến”. Giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên vang lên.
“Chắc là đến, lớp trưởng nói cô ấy đã đồng ý đến”.
“Không biết cô ấy kết hôn chưa?”
“Chắc là chưa, tôi có kết bạn với cô ấy trên WeChat nhưng không thấy cô ấy đăng gì về việc kết hôn”.
“Dịch Tích sao kết hôn nhanh như vậy được, cô ấy vừa đẹp vừa có tiền, sao có thể buộc chặt mình với người đàn ông khác chứ”.
Mấy người phụ nữ nói đến đây lại nhìn nhau cười mờ ám.
“Có nhớ mấy người bạn trai cũ của cô ấy không, đều là đàn em khóa dưới, nhìn còn rất non”.
“Ha ha, không biết nhiều năm như vậy cô ấy còn giữ khẩu vị này hay không?”
…
Bọn họ cứ như vậy mà bàn tán rôm rả, cửa phòng lúc này đột nhiên bị nhân viên phục vụ mở ra.
Dịch Tích và Hoàng Vi đi theo Cát Tề Thụy vào phòng, đám người vừa rồi còn đang bàn tán cô lập tức dán mắt lên người cô.
Áo khoác dài màu vàng nhạt phối với giày cao gót, mái tóc dài xõa ra cùng với đôi mắt quyến rũ.
Dịch Tích 27 tuổi vẫn giống như Dịch Tích trong trí nhớ của mọi người, vẫn là người phụ nữ phóng khoáng mê người, so với mấy năm trước lại có thêm một phần bình tĩnh và hấp dẫn.
Cặp mắt của mấy người đàn ông ngồi trong phòng đều sáng rực, đã nhiều năm không gặp, cô ấy vẫn không hổ danh từng là hoa khôi của bọn họ.
Tình huống trước mắt có hai luồng cảm xúc đối lập nhau, vài người phụ nữ chua ngoa hiện rõ vẻ đố kỵ trong mắt, trong lòng bọn họ không khỏi nghĩ đến cuộc sống không được thuận lợi của Dịch Tích.
Ví dụ như cô liên tục thay đổi bạn trai, đời sống riêng tư vô cùng hỗn loạn.
Ví dụ như những người ở bên cạnh cô ấy chỉ vì tiền mà không hề có chút thật lòng nào.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là những ý nghĩ trong lòng họ, họ sẽ không nói ra bên ngoài.
Lúc Tiểu Ngu nhìn thấy hai người liền vẫy tay với bọn họ, Dịch Tích và Hoàng Vi đi đến ngồi vào chỗ trống bên cạnh, dù sao thì ba người bọn họ từng là bạn cùng phòng với nhau, nên cũng bắt đầu nói chuyện phiếm.
Lúc ba người còn đang nói chuyện, Từ Nam Nho cùng một người khác bước vào phòng.
Từ Nam Nho vừa xuất hiện, mấy cô gái ở hiện trường như ong vỡ tổ.
“Này này, mọi người đừng ồn nữa, khó khăn lắm tớ mới được thầy đến, đừng dọa thầy bỏ chạy”. Cát Tề Thụy nói đùa.
Mọi người nghe xong đều bật cười.
Dịch Tích tự rót nước trái cây cho mình, vừa uống một ngụm liền cảm giác được bên cạnh có người ngồi xuống.
Cô đặt ly xuống, nhìn người bên cạnh, cười nói: “Chào thầy”.
Từ Nam Nho vốn đang nói chuyện với người khác, nghe cô chào hỏi liền người đáp lại: “Chào em”.
Ồ, giả bộ không có chuyện gì cũng chuyên nghiệp phết.
Dịch Tích định chọc anh vài câu thì cô gái ngồi đối diện lại lớn tiếng nói: “Sao thầy vẫn đẹp trai như vậy, kết hôn rồi đúng không?”
Câu hỏi này vừa đưa ra đã làm cho mọi người nháo nhào lên.
Từ Nam Nho cười cười: “Không có”.
“Không có sao? Ôi, còn chưa lấy vợ! Vậy thầy có bạn gái chưa?”
Chân mày Từ Nam Nho giật nhẹ, nhưng lại không trả lời câu hỏi kia. Mà trong mắt mọi người, không trả lời đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận.
“Vậy chắc là đã có bạn gái rồi, không biết ai mà có phúc như vậy”.
“Đúng đó!”
Cát Tề Thụy: “Này! Mọi người đừng hỏi thầy nữa, mấy bạn nữ có thể nể mặt một chút mà hỏi mấy bạn nam khác không, ở đây vẫn còn mấy người vẫn độc thân đấy”.
“Đúng đúng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nên để dành cho người trong nhà một chút”.
…
Lúc món ăn được mang lên, cả đám người vừa cười nói vừa bắt đầu ăn uống.
Mấy chàng trai đều đến mời rượu Dịch Tích, hôm nay tâm trạng của cô vô cùng tốt, cho nên ai mời cô đều uống. Mà Từ Nam Nho cũng không hề rảnh rỗi, anh cũng bị mọi người vây quanh mời rượu.
Lúc sau không bị ai quấy rầy nữa, Dịch Tích mới nhẹ nhàng nhắc anh đừng chỉ uống rượu không, nên ăn cái gì đó vào bụng sẽ đỡ say hơn.
“Em cũng vậy”. Từ Nam Nho dừng lại, “Cảm ơn”.
“Cảm ơn gì chứ, em còn không phải lo cho thầy lúc uống nhiều quá đè em không cử động được sao”.
Bộp.
Từ Nam Nho làm rớt mất một chiếc đũa trên tay. Vài giây sau anh mới cúi người nhặt lên.
Dịch Tích quay đầu đi bật cười.
Từ Nam Nho không nhanh không chậm đặt đũa xuống, anh quay đầu nhìn cô, trong lời nói còn có chút cảm xúc lạ thường: “Cười cái gì?”
Dịch Tích cầm trong tay ly rượu vang, bàn tay còn lại đặt lên đùi anh, cô híp mắt gian xảo trêu chọc anh, dáng vẻ y hệt như hồ ly tinh vừa được ăn no: “Thầy có bạn gái hồi nào mà em lại không hề biết?”