Khoảnh Khắc Cậu Mỉm Cười

Chương 13

Hôm đó, vừa hết tiết 2, nó sang tìm cô bạn thân để tán gẫu. Dạo này nó mải lo cho Mimi nên ít có thời gian nói chuyện với Hương.Đi được nửa đường thì thấy Hương chạy lại, gương mặt đầy xúc động, mắt thì đỏ hoe, ôm chầm lấy nó, mếu máo:

-Ngọc ơi, Hải Ninh…cậu ấy, cậu ấy…huhu!

-Có chuyện gì thế, cậu ta thua rồi à?- Nó sốt ruột hỏi.

-Cậu nói gì vậy chứ, Hải Ninh ca ca của tớ thắng rồi huhu!

-Thôi được rồi, cứ làm như cậu ta sắp chết không bằng!

-Tớ không cho cậu nói Hải Ninh ca ca như vậy! Cậu ấy thắng rồi, tớ vui quá mà không kìm được nước mắt đây!

-Tớ biết rồi, coi cậu kìa, nước mắt, nước mũi chèm nhem, cậu ta nhìn thấy chắc bỏ chạy mất dép đấy!

-Thật á? Tớ phải đi rửa mặt đã. Hì hì tại tớ vui quá!


Bỗng trên loa phát thanh của trường vang lên giọng nói đầy xúc động của thầy Hiệu phó:

-Tôi xin thông báo đến toàn trường một tin vui. Em Nguyễn Hải Ninh, học sinh lớp 9H trường ta vừa đánh bại cựu vô địch năm ngoái để đăng quang ngôi vị vô địch giải trẻ đá cầu toàn quốc năm nay. Đây là một niềm tự hào to lớn đối với toàn thể trường THCS Nguyễn Hào Sự chúng ta. Tôi hi vọng em ấy sẽ là tấm gương sáng để các em học sinh khác trong trường học tập và noi theo…

Các học sinh chăm chú lắng nghe, ai cũng xúc động, dẫu biết đó là điều hiển nhiên! Có vài nàng cũng giống cái Hương, khóc thút thít, vài nàng thì la hét, nhảy cẫng lên. Xem ra bạn Hải Ninh sắp có thêm một lượng fan lớn rồi, nghe nói làm người nổi tiếng thích lắm.

“ Ừ, vui ghê, tự hào ghê! Vậy sao lúc mình đậu thủ khoa môn Sinh học cấp tỉnh, chả ai dùng loa phát thanh để thông báo nhỉ? À, có lẽ mọi người cũng đều coi đó là điều hiển nhiên!”

Thứ hai tuần sau, nó đến sớm hơn mọi ngày. Chưa kịp vào lớp cất cặp, nó chạy thẳng xuống khu nội trú cũ, nhưng… hắn chưa đến. Mimi thấy nó liền chạy lại.Nó cúi xuống, lặng lẽ vuốt ve con mèo, đút cho nó vài miếng mứt táo.

-Mimi, em nói xem, sao cậu ta còn chưa đến nữa, 12 giờ rưỡi rồi. Hay là cậu ấy đi thi về mệt quá nên nghỉ học rồi nhỉ?

-Cậu đang mong tôi nghỉ học sao?

Nó bối rối quay người lại, “Cậu ấy đến rồi”.Nó có cảm giác như lâu lắm rồi mới lại được gặp hắn, còn hắn thì vẫn vậy, thích trêu nó.

-Hì hì đâu có, chỉ là…À, chúc mừng cậu, nhà tân vô địch.

-Tôi nói rồi, tôi sẽ thắng. Mimi vẫn ổn chứ?

-Hình như là không, nó mập lên rồi!

-Tôi chỉ sợ cậu ngược đãi nó, nếu không thì lại quên cho nó ăn.

-Gì chứ, tôi đâu đến nỗi…


-Quà của cậu đây!

Hắn đưa cho nó một cái hộp nhỏ. Nó nhìn qua cái hộp, hơi thất vọng nói:

-Sao quà lại bé thế, có ăn được không đấy?

- Tất nhiên là không, cậu đâu phải heo. “Cậu là một con mèo đáng yêu”

-Đúng, tôi không phải heo. Cái gì đây vậy?

Vừa nói nó vừa mở cái hộp ra, đó là một sợi dây chuyền có gắn một mặt mèo dễ thương làm bằng đá gì đó nó không biết.

-Là cho tôi á?

-Chẳng lẽ lại cho Mimi sao?

Nó vui vẻ ngắm chiếc dây chuyền, lại phát hiện có gì đó không đúng, “ Mình và hắn đâu thân quen gì, sao lại tặng mình mấy thứ này chứ? Hình như mình không nên nhận, may quá chưa nói cảm ơn hắn”


-Có lẽ tôi không nên…

Hắn hiểu nó muốn nói gì, liền chen ngang:

-Trả công cậu đã giúp tôi lo cho Mimi. Nếu cậu không thích thì cứ đeo cho Mimi, nó không ngại đâu.

Nói rồi hắn bước về lớp.Nó nhìn sợi dây chuyền, lại nhìn Mimi.

-Mimi sướng nhé, xem ra cậu ấy rất quan tâm em. Mua dây chuyền cho chị cũng chọn hình mặt mèo.Vậy thôi em cứ nhận tình cảm, chị sẽ nhận vật chất. Nhưng mà, cái này đeo như thế nào nhỉ?

Trước giờ nó đâu có dùng mấy thứ này. Trên người nó chả có tí trang sức nào cả, ngoại trừ dây buộc tóc. Nó đến kẹp cài cũng không có, khuyên tai, dây chuyền, nhẫn, vòng tay, lắc, đồng hồ,… cũng không luôn. Nó thấy mấy cái đó rất vướng víu, với nó thì tri thức chính là món trang sức đẹp nhất, quý giá nhất. Nhưng dây chuyền này là thành ý của người ta, chẳng lẽ lại đem đeo cho Mimi?

Còn hắn thì đứng cách đó không xa khẽ lắc đầu “ Gọi cậu là mèo quả không sai!”