Bầu trời xanh mù sương như mái vòm phủ trùm Pagford và khu Fields. Những tia bình minh rọi trên đài tưởng niệm bằng đá xưa cũ ở quảng trường, lên bề mặt xi măng nứt nẻ của đường Foley và dát màu vàng nhàn nhạt lên những bức tường trắng của Nhà Trên Đồi. Lúc Ruth Price ngồi vào xe hơi chuẩn bị bước vào ca trực dài ở bệnh viện, cô nhìn xuống dòng sông Orr lấp lánh như dải ruy băng bạc xa xa; thật bất công khi một ai đó khác chăng bao lâu nữa sẽ chiếm nhà của cô, và cả những cảnh tượng này.
Trên đường Church Row dưới đó một dặm, Samantha Mollison vẫn còn đang ngủ trong phòng ngủ dự phòng cho khách. Cửa không có khóa nên cô chặn bằng chiếc ghế bành trước khi ngã vật ra giường, người còn chưa thay xong quần áo. Cơn nhức đầu quái quỷ bắt đầu quấy rối giấc ngủ của cô, thêm chùm nắng xuyên qua khoảng hở trên tấm rèm chiếu vào khóe mắt như tia laser. Cô vẫn ngà ngật ngủ thêm, miệng khô đắng, người hơi giần giật giữa những giấc mơ lạ lùng và tội lỗi.
Ở dưới lầu, trong căn bếp sạch sẽ sáng bóng, Miles ngồi một mình bất động trước tách trà, mắt nhìn dán vào tủ lạnh. Trong óc anh ta lại bật lên hình ảnh cô vợ say xỉn ôm ấp khóa môi thằng học sinh mới mười sáu tuổi.
Cách đó ba nhà, Fats Wall mặc nguyên bộ đồ tối ban tối mặc đi tiệc nằm hút thuốc trên giường. Nó muốn thức trọn tối nay, giờ coi như đã làm được. Hút quá nhiều thuốc, miệng nó nề nề ran rát nhưng trái với mong đợi, cơn mệt mỏi chỉ khiến nó suy nghĩ không được mạch lạc, còn cảm giác buồn bực không yên vẫn cồn cào.
Colin Wall tỉnh giấc, người đầm đìa mồ hôi, cơn ác mộng quen thuộc đã tra tấn ông hàng bao năm nay trở lại. Bao giờ cũng thế, trong cơn mơ ông làm những điều khủng khiếp để rồi suốt thời gian tỉnh thức ông khiếp sợ những điều ấy. Lần này ông mơ mình giết Barry Fairbrother, chính quyền vừa mới phát hiện ra, họ đã đào xác Barry lên và tìm ra chất độc mà Colin đưa vào người ông ấy.
Nhìn bóng chao đèn quen thuộc in trên trần nhà, Colin tự hỏi vì sao chưa khi nào ông nghĩ tới khả năng chính mình đã giết Barry, và ngay lập tức, câu hỏi muôn thuở bật ra: sao mày chắc là mày không làm?
Ở dưới lầu, Tessa đang tiêm insulin vào bụng. Cô biết tối hôm trước Fats có về vì ngửi thấy mùi thuốc lá chỗ chân cầu thang dẫn lên phòng ngủ của nó. Nó đã đi đâu, mấy giờ nó về, cô không biết, cũng sợ cả nghĩ tới. Sao mọi chuyện lại đến nước này cơ chứ?
Howard Mollison đang hạnh phúc ngáy khò khò trên chiến giường đôi. Ánh nắng không xộc vào giường thức lão dậy được, chỉ xiên qua tấm màn vẽ hoa hắt lên người lão từng vệt bóng hoa hồng hồng, chỉ có bà vợ bị tiếng ngáy rin rít của lão lay tỉnh. Shirley ngồi ăn bánh mì nướng, uống café trong bếp, bà đeo kính, mặc nguyên tấm áo ngủ bằng vải bông xù. Bà nhớ lại cảnh Maureen khoác tay ông chồng nhún nhảy trong sảnh đường, tự nhiên trào lên nỗi ghê tởm khiến miếng ăn chẳng còn mùi vị gì nữa.
Vài dặm bên ngoài Pagford, tại Nhà Thợ Rèn, Gavin Hughes xát xà phòng dưới vời nước nóng, miên man tự hỏi sao gã không có được lòng can đảm như những gã đàn ông khác, làm sao bọn họ tìm ra lựa chọn đúng giữa vô vàn chọn lựa? Gã thầm khao khát sống cuộc đời gã lờ mờ mơ tưởng tới nhưng chưa khi nào nếm trải. Nhưng mà gã sợ. Chọn lựa cũng mạo hiểm chứ, một khi đã quyết là phải từ bỏ tất cả mọi khả năng khác.
Kay Bawden nằm dài kiệt sức trên giường ở căn nhà trên đường Hope, lắng nghe cái im ắng buổi tinh sương của Pagford và nhìn Gaia đang ngủ bên cạnh, con bé nom nhợt nhạt và kiệt lực dưới ánh mặt trời buổi sớm. Trên sàn nhà cạnh Gaia, Kay đặt một cái xô. Trước đó cô đã phải đỡ con gái từ nhà tắm ra phòng ngủ sau khi ở cả giờ trong toilet vén giúp tóc cho nó nôn.
- Sao mẹ bắt dọn nhà về đây? - Gaia vừa khóc sặc vừa nôn ọe vào bồn cầu - Tránh xa tôi ra. Bỏ tay ra. Chết tiệt... Tôi ghét bà.
Kay ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ, nhớ lại đứa bé xinh đẹp nằm cạnh cô mười sáu năm trước. Cô nhớ Gaia khóc khi Kay chia tay Steve, người sống cùng cô suốt tám năm trời. Steve đã tham gia những buổi họp mặt phụ huynh cùng Gaia và dạy nó chạy xe đạp. Kay hãy còn nhớ mình ôm ấp hi vọng (mà khi tỉnh ra mới thấy là ngớ ngẩn chẳng khác nào Gaia ước có con kỳ lân năm lên bốn) sẽ ổn định với Gavin, và cuối cùng cũng cho Gaia được một người bố dượng lâu dài cùng căn nhà xinh đẹp ở miền quê. Cô tha thiết biết bao một kết thúc đẹp đẽ như mơ, một cuộc sống mà Gaia dù đi đâu cũng luôn muốn trở về, vì chuyện con gái muốn rời đi là cú chấn động khủng khiếp đối với Kay, là cơn tai ương phá nát thế giới của cô.
Kay lần tìm bàn tay con bé dưới chăn, nắm chặt lấy. Hơi ấm của khối da thịt mà cô tình cờ đưa vào cuộc đời này vì một lần nhỡ nhàng khiến Kay bật lên nức nở, lặng thầm mà mãnh liệt đến nỗi tấm nệm cũng run rẩy theo.
Ở cuối phố Church Row, Parminder Jawanda choàng áo khoác bên ngoài áo ngủ rồi bưng tách café ra vườn sau. Bà ngồi trên chiếc ghế gỗ dài dưới ánh mặt trời lạnh lẽo hứa hẹn một ngày đẹp trời, nhưng có thứ gì đó chẹn giữa mắt và tim bà. Cái trĩu nặng trong lồng ngực làm lu mờ mọi thứ.
Tin Miles Mollison thắng cử vào vị trí của Barry khi trước không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng khi đọc dòng thông báo ngắn gọn Shirley đăng trên trang web, bà lại lấy lòe lên tia chớp điên giận từng xâm chiếm bà trong cuộc họp vừa rồi, nhưng niềm sôi sục muốn tấn công gần như ngay lập tức biến thành nỗi tuyệt vọng đến tức thở.
- Em sẽ từ chức ủy viên hội đồng - bà nói với chồng - Rốt lại thì để làm gì chứ?
- Nhưng em thích việc đó mà.- Vikram đáp.
Bà thích khi Barry còn ở đó kìa. Sáng nay, khi mọi vật hãy còn im ắng tĩnh lặng, bà càng dễ dàng vẽ lại trong óc hình ảnh người đàn ông thấp bé râu quai nón ấy, bà thậm chí còn cao hơn ông nửa cái đầu. Bà chưa khi nào cảm thấy chút hấp dẫn thể xác nào từ ông, dù là nhỏ nhất. Thế rốt cuộc, tình yêu là gì? Parminder ngẫm nghĩ, làn gió nhẹ khẽ lướt qua hàng rào cây bách cao vút bao quanh khoảng cỏ rộng sau nhà. Phải chăng tình yêu là khi có người lấp đầy khoảng trống trong cuộc đời, rồi lại khiến nó mở hoác ra khi họ ra đi?
Mình thích được cười - Parminder nghĩ - Mình thực sự nhớ những lúc được cười.
Ký ức về những nụ cười trong quá khứ ép nước mắt trào ra, chảy xuống mũi rỏ vào tách café lấm tấm như lỗ đạn nhỏ xíu rồi nhanh chóng biến mất. Bà khóc vì cảm thấy mình sẽ không khi nào cười thoải mái được nữa, và vì tối hôm trước, khi nghe tiếng nhạc nhảy rộn ràng văng vẳng từ nhà thờ, Vikram gợi ý - Sao hè này nhà ta không đi thăm Amritsar nhỉ?
Ngôi đền Vàng, điện thờ linh thiêng nhất của tôn giáo ông vốn chẳng mấy tôn sùng. Bà lập tức hiểu ngay ý định của chồng. Chưa khi nào thời gian trôi qua kẽ tay bà chậm chạp và trống rỗng đến vậy. Không ai biết hội đồng y khoa trung tâm sẽ quyết định xử bà thế nào sau khi xem xét vụ vi phạm đạo đức ngành y với bệnh nhân Howard Mollison.
- Mandeep nói chỗ đó là cái bẫy du lịch khổng lồ thôi - bà đáp, gạt phắt chuyện đi Amritsar.
Sao mình lại nói thế? Parminder tự hỏi, bà càng nức nở mạnh giữa khu vườn, tách café nguội dần trong tay. Cho bọn trẻ xem Amritsar cũng tốt chứ sao. Anh ấy chỉ muốn tỏ ra tử tế với mình thôi mà. Sao mình không nói “ừ” đi?
Bà lờ mờ cảm thấy mình đã bội phản thứ gì đó khi khước từ ngôi đền Vàng. Giữa làn nước mắt, bà lờ mờ thấy mái vòm hình hoa sen soi bóng trên mặt nước, màu mật ong rực rỡ nổi bật trên nền đá hoa cương trắng muốt.
- Mẹ.
Sukhvinder đi ngang bãi cỏ mà Parminder không hề hay biết. Nó mặc quần jean và áo ấm rộng lùng thùng. Parminder vội quệt mặt liếc nhìn Sukhvinder lúc này đang đứng quay lưng về phía mặt trời.
- Hôm nay con không muốn đi làm.
Phản ứng của Parminder tự động bật ra, đúng hệt như lúc bà gạt phắt chuyện đi Amritsar - Con đã cam kết với người ta rồi, Sukhvinder.
- Con thấy không khỏe.
- Con mệt chứ gì. Chính con là người muốn làm việc này đấy nhé. Làm cho tròn phận sự đi.
- Nhưng mà.
- Con phải đi làm - Parminder ngắt lời, nói như tuyên án - Đừng để nhà Mollison có cớ gì than phiền đấy.
Khi Sukhvinder quay lại vào nhà, Parminder lại thấy áy náy. Bà suýt đã gọi con gái quay lại nhưng rốt cuộc chỉ thầm hứa sẽ gắng tìm thời gian ngồi lại nói chuyện với nó mà không gắt gỏng nữa.