Quách Trạch Thuỵ thuật lại sơ lược tình hình gặp nạn của tiến sĩ cho Triệu Lăng Phong, làm cho đấng nam nhi tám thước này đỏ bừng hai mắt, môi run run liên tục nói xin lỗi. Dáng vẻ não nề ấy khiến một đám lính ngạc nhiên vô cùng, có mấy người còn che miệng cười trộm.
Chỉ là một lần gặp nạn mà thôi, điều này rất bình thường ở tận thế, người này sao phải làm như chết cha chết mẹ vậy?
Chỉ có Lôi Xuyên là hiểu tâm trạng của anh. Họ đều là người sống lại, ký ức vẫn còn dừng lại ở giây phút tiến sĩ chết thảm kia, cảm giác đau đớn bất lực ấy đã cắm rễ vào tận linh hồn, làm thế nào cũng không thể quên được. Cho đến tận bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu Lôi Xuyên vẫn sẽ tự động hiện lên hình ảnh tiến sĩ nằm trong vũng máu, đôi mắt nhắm nghiền.
Trừ khi trói tiến sĩ vào bên cạnh mình, không thì hắn không sao tĩnh tâm được, dù chỉ một phút.
Giờ phút này, tiến sĩ vẫn bình an vô sự bên cạnh hắn, cơ thể ấm áp, hơi thở và nhịp tim cũng ổn định, cảm xúc nóng nảy của hắn mới chậm rãi bình thường trở lại, nới lỏng vòng tay đang ôm lấy tiến sĩ, chỉ sợ siết đau hắn.
Chu Doãn Thịnh thực sự không chịu nổi nước mắt của Triệu Lăng Phong, không thể không quay đầu lại an ủi, còn hỏi anh vừa rồi có bị thương hay không. Điều này khiến Lôi Xuyên vô cùng bất mãn, cười nhạo – “Cậu ta là dị năng giả hệ kim, thân thể còn cứng hơn sắt thép, mấy cú đấm mà thôi, xảy ra chuyện gì được chứ?”
Triệu Lăng Phong bị đánh suýt hộc máu, nhưng vì không muốn xấu mặt trước tiến sĩ, chỉ có thể khoát tay nói không có gì.
Trong xe cũng yên tĩnh lại.
Lôi Xuyên khom người kéo bao hành lý dưới ghế ra, lấy một bộ quần áo sạch sẽ để lên đùi, sau đó bắt đầu cởi khuy áo sơ mi của tiến sĩ.
“Cậu muốn làm gì?” – Chu Doãn Thịnh trừng mắt.
“Quần áo anh bị dính máu, phải nhanh chóng cởi ra, nếu không sẽ hấp dẫn thây ma.” – Lôi Xuyên vừa nói vừa tiếp tục cởi, giọng điệu như dỗ trẻ – “Tay nâng lên một chút, hơi nghiêng người một tí, đừng đè lên vạt áo, bộ quần áo này nên đổi từ lâu rồi, bẩn chả nhìn ra màu ban đầu nữa.”
Trong sinh hoạt, tiến sĩ Bạch hoàn toàn thuộc phái hưởng thụ, điều này rất giống Chu Doãn Thịnh. Hiện giờ tính mạng được bảo đảm, hắn cũng không muốn phản kháng, Lôi Xuyên bảo gì thì làm nấy, ngẩng đầu, cúi đầu, giơ tay trái, giơ tay phải… nghe lời mà trút sạch quần áo bẩn.
Thấy thân hình gầy yếu như thể bẻ là gãy của tiến sĩ, hơi thở của Lôi Xuyên hơi nghẹn lại, cảm giác đau đớn sâu sắc lan từ trái tim ra khắp toàn thân. Kiếp này, tình trạng sức khoẻ của tiến sĩ cũng chẳng tốt hơn kiếp trước là bao. Trước nay hắn vốn đã không biết tự chăm sóc bản thân, một lòng nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh. Hắn tựa như một tín đồ thành kính, có thể cống hiến tất cả những gì mình có cho chân lý mà hắn theo đuổi.
Hắn tàn nhẫn với sản phẩm thí nghiệm, lại càng tàn nhẫn với chính mình. Có rất nhiều người nói hắn là ma quỷ, nhưng Lôi Xuyên biết, trong lòng người này đến cùng chất chứa một thế giới đẹp đẽ, thuần khiết, rực rỡ đến nhường nào. Hắn dùng máu tươi đúc nên thế giới này, biến tưởng tượng thành hiện thực, mang lại hy vọng sống sót cho tất cả những người may mắn tồn tại.
Chỉ cần nhìn rõ nội tâm thuần chất ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của tiến sĩ, không ai có thể hận hắn, thậm chí sẽ có người điên cuồng sùng bái hắn, kính yêu hắn, sẵn lòng đi theo hắn. Nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm là như vậy, Triệu Lăng Phong và thuộc cấp là như vậy, ngay cả một sản phẩm thí nghiệm như Lôi Xuyên cũng là như vậy.
Thấy tiến sĩ gầy yếu như vậy, Lôi Xuyên không còn cảm xúc nào khác ngoài đau lòng.
Ánh mắt hắn tối sầm, cố gắng nhẫn nhịn, nhẹ nhàng khoác áo khoác sạch cho tiến sĩ, sau đó vò mớ quần áo bẩn lại rồi ném ra ngoài cửa sổ, khàn giọng nói – “Tiến sĩ, anh lại gầy hơn rồi, nên ăn nhiều một chút.” – Vừa nói vừa lấy một hộp thịt trong ba lô ra, đặt trong lòng bàn tay rồi dùng dị năng hâm nóng.
Bật nắp hộp ra, hương đồ ăn lập tức tràn ra khắp xe. Chu Doãn Thịnh nặng nề nuốt một ngụm nước miếng, hắn đã không được ăn no rất nhiều ngày liền rồi.
“Lăng Phong ăn trước đi, còn lại thì cho tôi.” – Hắn cố nhịn, đưa hộp cho trung khuyển ngồi sau.
“Tiến sĩ cứ ăn đi, tôi không đói.” – Triệu Lăng Phong cảm động rớt nước mắt, nội tạng bị đánh đến chảy máu cũng không đau như trước nữa.
“Ở đây vẫn còn, sẽ không cắt xén của cậu ta đâu. Nhưng cảnh cáo trước, nếu cậu ta còn dám một mình mang anh chạy trốn, tôi sẽ trực tiếp vặn gãy cổ cậu ta.” – Lôi Xuyên lại lấy một hộp ném ra ghế sau.
Chu Doãn Thịnh biết, sau khi hắc hoá, Lôi Xuyên gần như mất hết nhân tính. Hắn liếc mắt ra hiệu cho Triệu Lăng Phong không cần nóng vội, sau đó mới cầm lấy hộp thịt, bắt đầu chậm rãi ăn. Lôi Xuyên chăm chú nhìn đôi má phồng phồng của hắn, trong lòng tức thì dâng lên cảm giác thoả mãn cùng cực. Đây là tiến sĩ, tuy rằng không khoẻ mạnh, nhưng ít nhất vẫn còn sống. Lúc này đây, không ai có thể cướp tiến sĩ khỏi mình nữa.
Những người có thể chung xe với Lôi Xuyên cơ bản đều là người hắn tin tưởng nhất, năng lực cũng đều vượt trội. Đợi tiến sĩ ăn xong, một quân nhân ngồi cạnh Quách Trạch Thuỵ lập tức bổ nhào lên lưng ghế, xoè tay đưa một chiếc khuy kim loại cho hắn, hiếu kỳ hỏi – “Tiến sĩ Bạch, cái này là do anh làm? Làm thế nào mà thứ này chạy được vào động cơ xe vậy? Tôi còn không biết anh gian lận với xe bọn tôi từ khi nào.”
Tận mười sáu chiếc xe, phải cài nó vào từng chiếc xe trước khi khởi động, nhất định phải gây sự chú ý mới đúng. Hơn nữa xung quanh nơi đỗ xe ngày ngày đều có người tuần tra, nhưng chưa ai từng thấy tiến sĩ đến gần bao giờ. Họ nghĩ mãi mà vẫn không thể nào hiểu được.
Chu Doãn Thịnh không đáp, lấy chiếc PSP tuỳ thân trong ba lô ra, nhấn nút khởi động.
Khuy kim loại tức thì vươn ra tám chiếc chân đồng dài mảnh, chống cả chiếc khuy lên rồi di chuyển linh hoạt, nhảy từ lòng bàn tay người nọ xuống ghế, sau đó chậm rãi trèo lên đồng hồ tốc độ, nâng một chiếc chân nho nhỏ gõ xung quanh, dường như đang tìm khe hở để chui vào.
Người nọ trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm chiếc PSP trong tay tiến sĩ với ánh mắt nóng bỏng, rất muốn lại chơi với hắn. Không hổ là nhà khoa học có địa vị cao nhất Trung Quốc, có thể dễ dàng chế tạo ra một con nhện máy phức tạp như vậy, hơn nữa còn sử dụng với phạm vi lớn, chả trách căn cứ B phái cả một đội quân đi đón hắn. Đúng là nhân tài mà!
“Tiến sĩ, cho tôi mượn chơi một chút được không?” – Anh ta cười cười xán lại.
Chu Doãn Thịnh không thèm để ý, điều khiển con nhện nhảy lên cánh tay Lôi Xuyên, nhấn vào một nút nào đó. Khuy kim loại lập tức vươn ra một mũi kim, nhanh chóng đâm vào thịt Lôi Xuyên, lại như đụng phải sắt thép, phát ra một tiếng “keng” nặng nề, sau đó gãy đôi.
Chu Doãn Thịnh hoàn toàn không hề cảm thấy bất ngờ, điều khiển khuy áo trở lại như bình thường, sau đó đưa cả khuy và PSP cho cậu lính, cũng là nhân viên kỹ thuật ngồi hàng ghế sau. Cả đám lập tức xúm lại chơi quên cả trời đất.
Tạo ra thứ này, ngoại trừ mục đích quấy nhiễu ô tô, Chu Doãn Thịnh còn định trộm một ít máu Lôi Xuyên, thế nên trên mũi kim có bôi thuốc tê, khi đâm vào người sẽ không có bất kỳ cảm giác gì. Nhưng thực lực của Lôi Xuyên nằm ngoài dự đoán của hắn, đã đạt đến trình độ có thể dùng dị năng hình thành lớp bảo vệ quanh thân thể, ngay cả súng đạn cũng không thể bắn xuyên, huống gì một mũi kim.
May mà vòng đi lại vòng về, nếu không hắn còn phải nghĩ biện pháp liều mạng vói Lôi Xuyên.
Lôi Xuyên cũng nhận ra tác dụng thực sự của chiếc khuy kia, trong lòng bất chợt hiện lên một suy đoán. Từ khi chưa biết điểm đặc biệt trong dị năng hệ trị liệu của mình, tiến sĩ cũng đã có ý đồ lấy trộm máu của mình, điều này có phải có nghĩa là anh ta cũng là người sống lại hay không? Ba người họ gần như đồng thời tử vong, không lý nào mình và Triệu Lăng Phong cùng sống lại mà tiến sĩ vẫn không hề thay đổi.
Cảm giác mừng rỡ vừa dâng lên đã nhanh chóng bị chua xót đè xuống. Đôi mắt Lôi Xuyên hơi tối sầm lại, cho dù tiến sĩ sống lại thì thế nào? Trong trí nhớ của anh ta chỉ có Triệu Lăng Phong, căn bản không có mình. Mình chỉ là một hồn ma trong suốt, không thể trông thấy.
Vào giây phút cuối cùng, vì sao tiến sĩ lại hôn mình? Trong lòng anh ta, có lẽ mình cũng là một tồn tại đặc biệt nhỉ?
Lôi Xuyên nghĩ một thôi một hồi, càng nghĩ càng sâu, vẻ mặt chốc thì buồn bã, chốc thì vui vẻ, chốc lại vặn vẹo ghen ghét.
Chu Doãn Thịnh biết hắn bắt đầu nghi ngờ mình, nhưng cũng không quan tâm cho lắm.
Chỉ cần Lôi Xuyên lập phòng thí nghiệm cho hắn là hắn có thể nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh theo như kế hoạch, đồng thời nghiên cứu ra cả những thành quả khác của tiến sĩ Bạch, hoàn thành nguyện vọng của tiến sĩ Bạch một cách mỹ mãn. Đến lúc đó, hắn sẽ trực tiếp rời khỏi thế giới này, Lôi Xuyên có thể làm gì được hắn? Dù sao cũng đã chiếm được năng lượng.
Nghĩ như thế, tiền đồ của hắn vẫn rất là xán lạn. Chu Doãn Thịnh chậm rãi ngả lưng ra ghế, lần đầu tiên thả lỏng thần kinh trước giờ vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng.
Lôi Xuyên muốn hỏi hắn rốt cuộc có phải là sống lại hay không, cuối cùng vẫn nhịn không hỏi. Đúng thì sao, không đúng thì thế nào? Trong lòng anh ta, mình là sản phẩm thí nghiệm quý giá nhất, chi bằng cứ như hiện tại, hai người làm quen lại từ đầu, có thể tạo dựng một tình bạn bình thường, thân mật.
Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình, đều lặng yên không nói lời nào. Đúng lúc này, một quân nhân ngồi hàng ghế sau nãy giờ vẫn luôn tính tính viết viết gì đó trên giấy hưng phấn nói – “Đại ca, em tính ra rồi!”
“Tính ra rồi hả? Giỏi đấy, mất có nửa tháng, đầu chú là máy tính à?” – Quách Trạch Thuỵ lập tức cầm lấy sổ ghi chép trong tay người nọ mà xem xét.
“Chính là cái này? Đệt, tính suốt nửa tháng chỉ vì sáu ký tự này? Quá là muốn hộc máu!” Một người đến gần kêu to.
Quách Trạch Thuỵ xem xong rồi trực tiếp đưa cho đại ca ngồi phía trước, âm thầm liếc mắt một cái, ra hiệu hắn đề phòng tiến sĩ Bạch. Dù sao thứ này cũng giành từ tay đội quân hộ tống tiến sĩ Bạch.
Lôi Xuyên làm như không thấy, thoải mái giở sổ ra đặt lên đùi. Chu Doãn Thịnh chỉ nhìn lướt qua một cái, cười thầm, cứ tưởng cái gì bí mật lắm chứ, hoá ra là một công thức phá giải mật khẩu.
Đây là một dạng công thức bộ sinh mật khẩu vô cùng cao cấp, dựa vào công thức này, mỗi giây đều có thể khiến khoá cửa điện tử hoặc máy tính có cài đặt bộ sinh này nảy sinh một nhóm mật khẩu mới, chỉ có máy giải mã đồng bộ với khoá mới có thể có được chìa khoá chính xác để mở cửa hoặc máy tính.
Công thức càng phức tạp, mật khẩu nảy sinh càng khó giải. Nếu không có máy giải mã, gần như không ai có thể đột phá phòng ngự mà xâm nhập vào, trừ phi là thiên tài có khả năng tính toán đặc biệt xuất sắc.
Nhìn công thức, bộ sinh mà Lôi Xuyên muốn phá có quy cách rất cao, thường chỉ được lắp đặt trong kho bạc của những ngân hàng lớn. Hiện giờ là tận thế, đã không còn lưu thông tiền giấy, hết thảy vật dụng đều phải dựa vào tranh cướp, đến vàng cũng chẳng còn tác dụng. Nhưng những người này lại sẵn sàng tiêu tốn thời gian nửa tháng để tính toán, có thể thấy đồ được cất giữ rất quan trọng đối với bọn họ.
Thứ gì đáng giá như vàng mà cũng cần canh phòng nghiêm ngặt, còn không thể thiếu trong tận thế? Chu Doãn Thịnh chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ “súng ống đạn dược”. Trong trí nhớ của Bạch Mặc Hàn kiếp trước có một chi tiết nhỏ, đó là đội quân hộ tống hắn dừng lại vài ngày ở một thành phố nổi tiếng với ngành công nghiệp quân sự nào đó tại Thục Châu, sau khi trở về, đoàn xe có thêm mười mấy chiếc xe tải quân sự. Từ đó về sau, thực lực của căn cứ B đột nhiên tăng mạnh, thôn tính vài căn cứ nhỏ xung quanh với thời gian ngắn nhất.
Quách Trạch Thuỵ trà trộn vào căn cứ B suốt bao nhiêu năm, đương nhiên là biết bí mật trong chuyện này. Xem ra chuyến đi này họ chỉ là tiện thể giết Bạch Mặc Hàn, cướp lô vũ khí đạn dược này mới là mục đích chính.
Hiện giờ Chu Doãn Thịnh cùng chung lợi ích với Lôi Xuyên, chỉ khi thực lực của Lôi Xuyên mạnh mẽ mới có thể cung cấp thiết bị thí nghiệm tốt nhất cho hắn, mới có thể tạo dựng cho hắn một hoàn cảnh thí nghiệm yên tĩnh, an toàn. Về tình về lý, hắn đều nên giúp Lôi Xuyên.
Nghĩ vậy, Chu Doãn Thịnh bình tĩnh nói – “Sai rồi.”
Những người còn lại đều chưa hiểu ra sao, Triệu Lăng Phong đã tự hào cười rộ lên, trong lòng thầm mắng những người này ngu xuẩn, công thức đơn giản thế mà nửa tháng mới tính ra được, lại còn dương dương tự đắc nữa chứ. Nhớ khi đó, tiến sĩ chỉ mất ba ngày đã giải ra 3% công thức phân tử protein huyết thanh, khả năng tính toán còn kinh khủng hơn cả máy tính, nói ra chắc chắn sẽ hù chết đám người này.
“Ồ, vậy mật khẩu chính xác là gì?” – Lôi Xuyên lập tức hỏi. Hắn hiểu tiến sĩ rất rõ, cho dù là bốn chữ “thông minh tuyệt đỉnh” cũng không đủ để khái quát tài năng của hắn.
“1D9s8u.”
Lôi Xuyên lấy bút ghi lại, hoàn toàn không chút nghi ngờ.
Người tính hơn nửa tháng mới tính ra kết quả nọ không chịu, la lên – “Đại ca, anh đừng tin anh ta, em tính suốt bao lâu mới tính ra, anh ta chỉ nhìn lướt qua thôi đã nói sai, anh nói xem có khả năng không? Chẳng lẽ anh ta có thể thực hiện lượng tính toán khổng lồ như vậy trong vòng một giây? Anh ta tưởng mình là thần chắc!”
Mấy quân nhân còn lại cũng tỏ ra nghi ngờ. Quách Trạch Thuỵ còn vụng trộm kéo áo đại ca, nhắc hắn đừng lẫn lộn thân sơ, để người ta che mắt.
Chu Doãn Thịnh không hề phản bác, nhắm mắt lại ngủ. Triệu Lăng Phong thì cười hềnh hệch, vẻ mặt khinh thường rất chi là ngứa đòn, khiến đám lính bên cạnh rất muốn đè anh xuống tẩn một trận.
Lôi Xuyên không giải thích, chỉ lặng yên khép quyển sổ lại.
Nhóm người tốc hành xuyên đêm đến Thục Châu, Tứ Xuyên. Bởi vì hành vi chạy trốn giữa đường của tiến sĩ Bạch, thế lực của vài căn cứ đi theo Lôi Xuyên đều tản ra đuổi theo báu vật này, giúp Lôi Xuyên tránh khỏi phiền toái bị truy tung. Xác định xung quanh không có ai, họ nhanh chóng dọn sạch thây ma xung quanh kho hàng, sau đó lập tức đi xuống tầng hầm.
Càng đi xuống, tường càng dày càng chắc chắn, từng ngóc ngách đều gắn camera và thiết bị cảm biến, tuy rằng đều đã không còn tác dụng vì không có điện, nhưng vẫn có thể nhận ra trước tận thế, nơi này được canh phòng nghiêm ngặt đến mức nào.
Chu Doãn Thịnh vốn định đợi trong xe, nhưng Lôi Xuyên cứ muốn mang hắn theo bên cạnh, cánh tay như kìm sắt khoá chặt lấy vòng eo gầy yếu của hắn, sợ hắn chạy mất.
Rốt cuộc đi đến một cánh cửa thép hợp kim dày cộm, Quách Trạch Thuỵ nhìn hệ thống khoá vẫn còn loé đèn tín hiệu một cái, thở sâu một hơi. Trong khoá có lắp đặt pin năng lượng, cho dù mất điện một trăm năm, chỉ cần thiết bị không hỏng hóc thì hệ thống vẫn có thể vận chuyển bình thường. Họ chỉ lo khoá bị thây ma phá hỏng, nếu thế thì dù giải được mật khẩu cũng vô ích.
“Khoá vẫn bình thường!” – Hắn giơ tay ra hiệu OK với người đằng sau, sau đó cúi đầu chờ đợi thời gian mở khoá.
Mật khẩu mà họ giải ra là mật khẩu đúng 12:00 trưa hôm nay. Nói cách khác, phải nhấn phím mở đúng mười hai giờ trưa rồi nhập mật khẩu chính xác, cửa sẽ mở ra, chỉ cần thừa hay thiếu một giây, mật khẩu này sẽ không còn tác dụng, muốn mở nhất định phải tính lại từ đầu
Còn về chiếc máy giải mã trong lời đồn, có lẽ ngay từ đầu mạt thế đã bị ném đi đâu rồi. Nếu không người của căn cứ B sẽ không chỉ mang theo một công thức đến.
Mọi người đồng loạt cúi đầu nhìn đồng hồ, hồi hộp chờ mười hai giờ.
Lôi Xuyên đưa sổ ghi chép cho Quách Trạch Thuỵ, dặn dò – “Dùng mật khẩu của tiến sĩ.”
Quách Trạch Thuỵ nhận lấy, không gật cũng không lắc. Khi rốt cuộc cũng đến mười hai giờ, y nhanh chóng nhấn nút mở, đồng hồ trên màn hình điện tử dừng lại ở số 12:00, bên dưới là sáu ô trống và mấy hàng phím ký tự.
Ánh mắt y loé lên, lập tức nhập mật khẩu mà đồng đội mình tính ra vào, tự tin chờ đợi cánh cửa nâng lên.
Không có động tĩnh gì, con số trên màn hình điện tử lại bắt đầu thay đổi, từ 12:00 biến thành 12:04, còn loé ra ánh sáng màu đỏ. Điều này có nghĩa là nếu trong vòng mười giây nữa không thể nhập đúng mật khâu, thiết bị cảnh báo được lắp đặt trong khoá sẽ phát ra tiếng còi chói tai. Thiết bị cảnh báo bên ngoài cũng nối liền với hệ thống, cũng dùng pin năng lượng, cho dù không có điện cũng có thể hoạt động bình thường.
Âm thanh do vài thiết bị cảnh báo đồng loạt vang lên chắc chắc sẽ rất kinh khủng.
Hiện giờ là tận thế, đương nhiên sẽ không có bảo vệ hay cảnh sát chạy đến bắt trộm, nhưng tiếng còi cảnh báo vang tận trời có thể đủ để hấp dẫn thây ma toàn thành phố, sau đó vây đánh họ đến chết.
Mười giây? Không có máy giải mã, con mẹ nó ai có thể giải ra mật khẩu chỉ trong mười giây? Đây đúng là kết quả chắc chết! Sắc mặt Quách Trạch Thuỵ trắng bệch, mồ hôi như tắm, giọng nói khàn khàn – “Mật khẩu sai, đại ca, chúng ta mau rút thôi!”
Mười giây, còn chưa đủ để họ chạy ra cửa, hơn nữa bên ngoài còn có mấy chục anh em trông giữ, chắc chắn họ cũng không chạy thoát. Giờ phải làm sao? Gọi tất cả mọi người vào trốn? Nhưng cửa bên ngoài cũng không làm từ thép hợp kim, chỉ là cửa sắt bình thường, còn hoen gỉ lụp xụp, chỉ cần mấy thây ma hệ sức mạnh là có thể phá, không thể tránh khỏi một cuộc chiến đẫm máu.
Bị thây ma toàn thành phố bao vây, cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng phải bỏ mạng ở đây.
Quách Trạch Thuỵ rất không cam lòng, người lính phụ trách giải mật khẩu chỉ muốn giơ súng tự sát. Những người còn lại cũng đều toát ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Chu Doãn Thịnh khe khẽ thở dài, tiến lên nhấn lại nút mở, thấy thời gian dừng lại tại 12:07, hắn nhanh chóng nhập vào một chuỗi ký tự. Màn hình đỏ chói lập tức đổi thành màu xanh nước biển bình thường, cánh cửa dày cộm chậm rãi nâng lên.
Nguy cơ được giải trừ chỉ trong nháy mắt.
Đù, tình huống gì đây? Từ khi đèn đỏ loé lên đến khi dừng lại chỉ có ba giây, trong ba giây lại lại nảy sinh ba mật khẩu mới, mỗi mật khẩu đều cần tính toán rất nhiều mới có thể giải ra, vậy mà tiến sĩ Bạch không cần nghĩ ngợi gì đã nhập được mật khẩu chính xác. Nói cách khác, bộ não hắn đã thực hiện lượng tính toán khổng lồ như vậy trong vòng chưa đến một giây.
Nếu vào lúc bình thường, cảm xúc của họ sẽ không sâu sắc đến vậy. Nhưng mấy ngày nay, họ tận mắt chứng kiến người bạn thiên tài có chỉ số thông minh cao đến 180 tính ngày tính đêm, tốn hơn nửa tháng mới tính ra sáu ký tự, hơn nữa còn tính sai. So với tiến sĩ Bạch, đây quả thực là sự khác biệt giữa siêu não và não heo.
“Tiến, tiến sĩ, mật khẩu mà anh đưa lúc trước cũng là chính xác?” – Vừa dứt lời, Quách Trạch Thuỵ lập tức cảm thấy mình hỏi ngu. Có thể thực hiện phép toán phức tạp như vậy liền một mạch trong vòng ba giây, tiến sĩ Bạch đã tự chứng minh cấu tạo bộ não của hắn khác với người thường.
Sự thông minh của hắn đã vượt xa mức tối đa mà người thường có thể tưởng tượng.
Thánh sống! Mọi người đều cảm thán trong lòng, người chuyên về lĩnh vực thông tin kỹ thuật kia còn nhìn chằm chằm tiến sĩ với ánh mắt nóng rực, phục tài năng của hắn sát đất.
Một nhân tài như vậy, chả trách căn cứ B sẵn sàng điều động đội quân hơn trăm dị năng giả đi hộ tống.
Triệu Lăng Phong cười nhạo – “Giải ra công thức đơn giản này có là gì, khả năng tính toán của tiến sĩ còn lợi hại hơn cả Thần Tốc kìa.” – Thần Tốc là mẫu máy tính tân tiến nhất mà Trung Quốc chế tạo ra, phòng thí nghiệm của tiến sĩ kiếp trước cũng được phân phối ba chiếc.
Lúc này không ai cười nhạo anh ba hoa hay khoác lác cả. Mọi người đều ngại ngùng, lặng yên đi vào kho vũ khí. Một người lại gần Quách Trạch Thuỵ, thì thầm – “Anh Thuỵ, lần này chúng ta nhặt được báu vật rồi!” – Bạch Mặc Hàn tinh thông tri thức mọi lĩnh vực như y học, máy tính, điện tử, toán học… Là một nhân tài toàn năng. Hiện giờ là tận thế, cần những dị năng giả mạnh mẽ bảo vệ loài người, nhưng muốn thúc đẩy xã hội loài người tiếp tục tiến bộ mà không phải thụt lùi, chỉ có nhân tài như Bạch Mặc Hàn mới có thể làm được.
Quách Trạch Thuỵ nở một nụ cười miễn cưỡng, sau đó cúi đầu nhìn đôi tay mình. Chính đôi tay này đã suýt nữa giết chết Bạch Mặc Hàn. Nếu như anh ta chết thật, con người phải vùng vẫy trong tận thế bao nhiêu năm nữa? Y không dám nghĩ tiếp, lập tức tập trung tinh thần xem xét tình hình trong kho vũ khí.
Chu Doãn Thịnh không tỏ vẻ gì, nhưng nội tâm thì rất vừa lòng với thái độ cung kính hơn hẳn trước kia của đám quân nhân này. Bạch Mặc Hàn cũng không phải ma quỷ, trái lại, công việc của anh có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với sự sống còn của loài người. Anh nên được mọi người tôn trọng, mà không phải là chửi bới. Bên cạnh sự vừa lòng, hắn cũng hơi hơi đắc ý vì chiếm được lời.
Thực ra không cần hắn ra tay, nguy cơ này căn bản không coi là nguy cơ. Tuy mật khẩu sai sót, nhưng dị năng hệ lôi mạnh mẽ của Lôi Xuyên có thể nhanh chóng xuyên thấu qua lớp vỏ thép hợp kim, trực tiếp phá huỷ hệ thống cảnh báo trong khoá, như vậy cũng sẽ không hấp dẫn thây ma. Nếu đổi thành bất cứ dị năng giả nào hệ khác, chắc chắn sẽ không làm được.
Kho hàng cách mặt đất hai mươi mét, vô cùng bí mật, họ có thể chậm rãi mở cửa bằng những phương pháp như đóng băng, đốt lửa, phun nước, đánh sét… Cho dù phải phòng kho đạn dược kia phát nổ, cùng lắm cũng chỉ cần một, hai tháng, hoàn toàn không thành vấn đề.
Đây chính là “"một ông khoẻ vâm thắng mười người hay võ"” (*). Đương nhiên, cho dù Chu Doãn Thịnh không nói, đợi đám lính này bình tĩnh lại, nhất định họ cũng sẽ nghĩ ra biện pháp này. Chi bằng trực tiếp ra tay giúp họ giải quyết phiền toái, cũng coi như đứng vững gót chân trong đội ngũ.
(*) Thà một người có thực lực còn hơn mười người chỉ biết lý thuyết suông.
Tuy rằng đã có sự chuẩn bị, nhưng kho vũ khí chiếm diện tích ba nghìn mét vuông vẫn khiến mọi người trợn mắt há miệng. Nhiều vũ khí như vậy, e rằng vài dị năng giả không gian với mười sáu chiếc xe tải cũng không chứa hết được.
Nhóm người lập tức chạy lên mặt đất tìm kiếm xe tải vẫn còn sử dụng được. May mà Tứ Xuyên có vài nhà máy quân sự, tuy rằng rất nhiều xe tải quân sự bị dị năng giả đi ngang qua lái đi, nhưng vẫn còn lại rất nhiều.
Mọi người bận bịu suốt hai tiếng, rốt cuộc sắp xếp ổn thoả vũ khí đạn dược trước khi mặt trời xuống núi, sau đó ghé qua một vài nhà máy khác, thấy đều đã bị người khác dọn sạch nên cũng không nán lại nữa, trực tiếp lái xe vào trung tâm Thục Châu.