Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Quyển 7 - Chương 3

Triều thần kiến nghị về việc xử phạt Tề Tu Kiệt suốt nửa tháng, từ đầu đến cuối Lý Cẩn Thiên đều không suy chuyển, mà ngược lại còn khôi phục địa vị quý quân của Tề Tu Kiệt.


Mỗi khi đêm về, gã đều sẽ mơ thấy cung điện tịch liêu lạnh lẽo kia, thấy Tề Tu Kiệt quỳ gối trước bài vị của gã mà khóc. Nỗi đau đè nén đến tận cùng kia, ánh mắt tĩnh mịch không điểm lên được một chút ý cười dù cho chủ nhân của chúng đã được ngồi trên vị trí quân hậu cứ liên tục tra tấn thần kinh gã. Gã cho rằng sau khi mình chết Tề Tu Kiệt sẽ vẫn ăn sung mặc sướng, không ngờ hắn cũng biến thành một cái xác không hồn theo. Động lực sống duy nhất của hắn chính là báo thù cho mình.


Xem ra, mình đi trước một bước lại là điều may mắn, còn người ở lại thì lún trong đau khổ và tuyệt vọng vô biên vô hạn không được giải thoát.


Nhà họ Tề dốc hết sức lực toàn tộc để phục quốc. Người trong gia tộc chết quá nửa trong cuộc chiến, chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ nhỏ. Tề Tu Kiệt cũng treo cổ tự tử sau khi an táng thi cốt chồng trước, không thể hưởng thụ một chút vinh quang nào. Mỗi lần Lý Cẩn Thiên tỉnh lại từ cảnh mơ này, trái tim đều đau nhức âm ỉ.


Gã rất muốn đi xem Tề Tu Kiệt sống như thế nào, nhưng lại cảm thấy khϊế͙p͙ đảm chột dạ, chỉ có thể sống trong nỗi rối bời hết ngày này qua ngày khác. Không biết từ khi nào, gã đã tuyệt đối tin tưởng hai giấc mơ kia. Nhưng gã tình nguyện giải tán toàn bộ hậu cung vì Cao Mân, tình cảm này không thể nào giả được. Cho nên trước khi nhà họ Cao làm ra hành động nào đi quá giới hạn, gã cũng sẽ án binh bất động.


Ngày hôm nay, triều thần rốt cuộc yên tĩnh lại, không tiếp tục dâng tấu yêu cầu gã xử lý dư nghiệt nhà họ Tề nữa, mà là tỏ vẻ sầu lo với chuyện người Tây di liên tục xâm chiếm. Ly vương là người đầu tiên đứng ra khẩn thiết xin Hoàng thượng khởi binh đánh Tây di, ngay sau đó là Cao Lãng, tiếp theo là văn võ cả triều.


Lý Cẩn Thiên vốn có ý định chinh phạt Tây di, lập tức tỏ ý sẽ nhanh chóng tập hợp quân đội.
“Xin hỏi Hoàng thượng đã chọn được người nào thích hợp làm tướng soái hay chưa?” – Ly vương khom người hỏi.
“Chưa có, ái khanh có thể tiến cử vài người giúp trẫm.”


“Vi thần tiến cử cao tướng quân Cao Mân, Hoàng thượng cảm thấy có thích hợp hay không?”


Ly vương vừa nói xong, tất cả triều thần đều chấn động. Cao Mân là ai, mọi người đều biết rõ trong lòng, cũng biết trước khi vào cung y là một mãnh tướng trấn thủ biên quan. Nhưng hiện giờ y đã là người của hoàng thượng, còn đã có hoàng tử, sao có thể tiếp tục vào quân đội, ở giữa một đám quân sĩ? Chuyện này còn ra thể thống gì!


Có người muốn đứng ra phản đối, nhưng Cao Lãng lại bước lên một bước, nhiệt tình đề cử em trai nhà mình, mỹ danh nói "cử hiền bất tị thân" (*). Tình yêu và sự bao dung mà Lý Cẩn Thiên dành cho em trai mình là không có chừng mực. Chính là vì biết điều này, Cao Lãng mới có thể liên kết với Ly vương đưa ra đề nghị to gan như vậy.


(*) Lấy từ câu “Tiến hiền bất tị cừu, cử hiền bất tị thân”, ý nói: Khi tiến cử nhân tài cho đất nước, chẳng nghĩ đến việc người đó với mình là có quan hệ gì, là người thân hay là kẻ thù, chỉ cần người đó giúp ích được cho quốc gia.


Lý Cẩn Thiên có thể bao dung Cao Mân vô chừng mực, điều này đúng. Nhưng đó là trước kia, hiện giờ Lý Cẩn Thiên giống như người bị che mắt lâu ngày bỗng nhiên được mở lớp chắn, nhìn rõ tình hình triều chính và hậu cung từng li từng chút.


Cao Lãng vừa lên tiếng, những triều thần muốn phản đối kia đều lặng yên lùi về chỗ cũ. Có thể thấy hiện giờ Cao Lãng và Ly vương đã làm chủ triều cục, hoàng đế gã chỉ là một vật trưng bày, chỉ cần gật đầu khi hai người đề xuất ý kiến là được. Hậu cung giai lệ đã bị gã giải tán tám, chín phần mười, chỉ còn ít ỏi vài người đã có con được ở lại. Họ không nhận được sự sủng ái của vua, tất cả đều phải sống dựa vào hơi thở của Cao Mân.


Hậu cung lẫn triều đình đều đã hoàn toàn trở thành thiên hạ của người nhà họ Cao, coi hoàng đế gã là gì? Hơn nữa tại sao Ly vương lại tiến cử Cao Mân? Rốt cuộc hai người họ có quan hệ lén lút gì?


Nội tâm Lý Cẩn Thiên đã thiêu đốt hừng hực, nhưng ngoài mặt không để lộ mảy may, ôn hoà tỏ ý sẽ suy xét mấy ngày rồi đưa ra quyết định sau. Cao Lãng và Ly vương không vội vã bức ép nữa, dù sao hai người đều biết, chờ Lý Cẩn Thiên về hậu cung, Cao Mân chắc chắn sẽ có cách khiến gã đồng ý.


Cao Mân đã chán ngấy việc bị nhốt trong hoàng cung kín cổng cao tường này. Lý Cẩn Thiên vừa hạ triều, y lập tức đến Dưỡng Tâm điện, cầu xin được nắm giữ ấn soái chinh phạt Tây di.


Lý Cẩn Thiên lấy lý do dạy dỗ con trai mà từ chối, y còn chưa từ bỏ ý định, quỳ xuống lạnh lùng nói – “Hoàng thượng đã từng nói, muốn ta cùng sóng vai đồng hành với ngươi, vậy “sóng vai đồng hành” chính là nhốt ta trong chiếc lồng vàng này làm thú cưng của ngươi? Ta có thể quên mình phục vụ hoàng thượng, chẳng lẽ hoàng thượng không thể thoả mãn tâm nguyện nhỏ nhoi này của ta hay sao?”


Y nâng mắt nhìn thẳng vào thánh nhan, trong con ngươi tràn đầy không cam và oán hận. Oán hận kia kéo dài từ kiếp trước đến kiếp này, càng để lâu càng không thể xoá nhoà. Y vốn đã định mở rộng lòng mình đón nhận Lý Cẩn Thiên, nhưng không ngờ đối phương lại khoan thứ cho Tề Tu Kiệt mà không có lý do gì, điều này khiến lòng oán hận của y lại hừng hực sôi trào.


Bên cạnh đó, y cũng hận chính bản thân mình, cảm thấy mình rơi vào dòng xoáy tranh sủng như một ả đàn bà, không có chút tự tôn nào. Y muốn mặc giáp cầm gươm, bước trên dải đất rộng lớn tự do nơi biên cảnh.


Nếu hai người có thể ngồi xuống nói chuyện chia sẻ một chút, nhất định có thể tháo gỡ khúc mắc. Nhưng lúc này Lý Cẩn Thiên bị nỗi oán hận trong mắt y đâm bị thương. Gã vốn tưởng rằng bù đắp ba năm, cho dù là một tảng đá cũng có thể ấm lại, đâu ngờ rằng Cao Mân còn cứng hơn sắt đá. Y đương nhiên oán hận với những chuyện kiếp trước, cũng không phải là cam tâm tình nguyện cùng chết với gã. Nỗi oán hận này có thể thôi thúc y tổn thương mình, mà mình thì không hề có sức chống cự.


Lý Cẩn Thiên hoảng sợ, bỗng nhiên cảm thấy ý tưởng muốn được chung sống hoà thuận với Cao Mân đúng là ngu xuẩn. Gã bình tĩnh nhìn Cao Mân một lúc lâu, cuối cùng hất tay áo bỏ đi.
———————-


Lý Cẩn Thiên đi bâng quơ quanh cung điện, không biết sao đã đi đến trước cổng Từ Thần cung, do dự thật lâu mới cất bước đi vào.


Tề Tu Kiệt đang đứng trước bàn luyện chữ, đầu cúi rất thấp, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt. Nghe thấy cung nhân thông báo, hắn có vẻ rất kinh ngạc, trong ánh mắt đều là vẻ không dám tin, vừa mừng lại vừa lo.
“Tội thần tham kiến Hoàng thượng.” – Hắn cung kính quỳ xuống.


Lý Cẩn Thiên không bảo hắn đứng dậy, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm khó dò quan sát hắn, một lúc lâu sau mới chậm rãi hỏi – “Ngươi gần đây sống thế nào?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, tội thần sống rất tốt.”


Lý Cẩn Thiên nghe vậy hơi giật mình, thế này mà cũng là sống tốt? Sống trong một cung điện trống rỗng, vừa không có vật trang trí xa hoa vừa không có tôi tớ bên cạnh chẳng khác nào lãnh cung mà cũng có thể coi là tốt? Phải rồi, so với thiên lao tăm tối đáng sợ, nơi này chẳng phải có thể coi là rất tốt hay sao?


Cảm giác áy náy lại trào lên lần nữa, khiến Lý Cẩn Thiên cảm thấy lồng ngực bức bối. Gã tuỳ tiện kéo một chiếc ghế mà ngồi xuống, phất tay nói – “Đứng lên đi.”


Chu Doãn Thịnh không nhúc nhích, chần chờ một lát mới đáp với giọng khàn khàn – “Trong lòng tội thần vẫn còn chuyện chưa được giải đáp, không dám đứng dậy.”


Lý Cẩn Thiên biết hắn muốn hỏi gì, sắc mặt tối lại, nhưng cuối cùng chỉ day trán, mỏi mệt nói – “Ngươi có nghi vấn gì thì cứ hỏi đi.”
Chu Doãn Thịnh cẩn thận dập đầu, giọng điệu bi thương, “Xin hỏi Hoàng thượng vì sao phải diệt cả gia tộc ta? Chúng ta đã làm sai cái gì?”


“Phụ thân ngươi âm thầm cấu kết với Tuyên vương có ý đồ mưu phản, ngươi không biết ư?” – Nói ra câu này, Lý Cẩn Thiên cảm thấy từng đợt chột dạ ùa lên trong lòng. Thật ra khi xử lý nhà họ Tề, gã vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ chứng cứ phạm tội nào. Hiện giờ gã đã không thể xác định quyết định gạt bỏ nhà họ Tề của mình là đúng hay sai. Gã rất muốn tìm ra đáp án, nhưng lại sợ chạm vào đáp án kia.


Ánh sáng trong mắt Chu Doãn Thịnh vụt tắt, sau đó khuôn mặt hắn phờ phạc hẳn đi. Hắn hổ thẹn đến không chốn dung thân, liên tục dập đầu thành tiếng, nức nở nói – “Thì ra là thế, tội thần đúng là không biết gì về chuyện này. Tội thần không còn mặt mũi nào nhìn Hoàng thượng nữa, xin Hoàng thượng ban cho tội thần được chết!” – Dứt lời lại dập đầu thật mạnh, dập đến rách cả trán.


Lý Cẩn Thiên vội vàng vươn tay kéo, bình tĩnh nhìn vào trong mắt hắn. Con ngươi hắn đen láy sạch sẽ, ngoại trừ xấu hổ, thê lương, tuyệt vọng, áy náy, quả thật không có một chút oán hận nào. Mình diệt sạch gia tộc hắn, vậy mà hắn không hề oán hận, còn tự nguyện chịu chết. Tình nghĩa của hắn đối với mình có lẽ chẳng kém gì Cao Mân.


Không, nói vậy là sai rồi, tình nghĩa của hắn đối với mình sâu đậm hơn Cao Mân nhiều. Kiếp trước, tuy rằng hắn có tiếng là kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng trước mặt mình hắn luôn kính cẩn vâng lời, chưa bao giờ ngỗ nghịch dù chỉ một chút. Cao Mân bằng lòng chết với mình đương nhiên là đáng quý, nhưng hắn có thể chịu khuất nhục mà sống tiếp, tìm trăm phương nghìn kế báo thù cho mình, nỗi dày vò ấy e rằng còn khó chịu hơn cái chết.


Cho nên cuối cùng hắn mới không thể tiếp tục gắng gượng, không thể hưởng thụ vinh quang mà hắn đáng được hưởng thụ, một mình treo cổ trong Từ Thần cung.


Nhìn con người thấp bé như cát bụi đã hoàn toàn bị mình đập nát ý chí sống trước mặt, Lý Cẩn Thiên cảm thấy trái tim như bị dao cứa. Kiếp trước, gã cho rằng mình yêu lầm người, thực ra không phải; kiếp này, gã cho rằng mình yêu đúng người, thực ra càng không phải. Tề Tu Kiệt làm mọi thứ cho gã mà chưa từng nói câu nào, nhưng Cao Mân thì lúc nào cũng treo ơn tình kiếp trước bên miệng, sợ gã sẽ quên.


Hai kiếp liền đều sai, đến nỗi nay gã đã không thể rút lại tình cảm sâu đậm của mình khỏi Cao Mân được nữa, gã cảm thấy mình đúng là thảm thương đến tột độ. Nhưng Tề Tu Kiệt trước mắt còn thảm thương hơn gã gấp ngàn lần.
Hai người họ đều bị vận mệnh tàn nhẫn đùa cợt.


Có sự lạnh lùng oán hận của Cao Mân làm đối chiếu, Lý Cẩn Thiên càng áy náy với một Tề Tu Kiệt không hờn không trách. Gã kiên quyết kéo người nọ dậy, ấn hắn ngồi xuống ghế, thận trọng dặn dò – “Trẫm cũng không trách ngươi, ngươi phải sống cho tốt.” – Dứt lời, gã tạm dừng một chút, bổ sung – “Trẫm sẽ chăm sóc ngươi thật tốt. Ngươi muốn cái gì, trẫm cũng có thể bồi thường.”


Đôi mắt tĩnh mịch của Chu Doãn Thịnh nhuốm lên một tia sáng. Hắn chần chừ nói – “Tội thần muốn một đứa con cũng được chứ?”


Lý Cẩn Thiên lại bị hắn hỏi á khẩu lần nữa. Gã biết khi vừa sống lại Cao Mân đã hạ độc cho Tề Tu Kiệt, bởi vì y nghi ngờ cái chết của hoàng nhi trong kiếp trước là kiệt tác của Tề Tu Kiệt. Lý Cẩn Thiên có ý bồi thường nên giả như không biết, còn âm thầm phối hợp với y. Cơ thể Tề Tu Kiệt đã hoàn toàn điêu tàn, căn bản là không mang thai được.


Mà kiếp trước, ở hậu cung của Tuyên vương, Tề Tu Kiệt cũng tự phá huỷ cơ thể mình để tránh sinh hạ nghiệt chủng của Tuyên vương.
Đây đúng là một món nợ bòng bong không thể tính rõ. Đầu Lý Cẩn Thiên đau như sắp nứt, lại càng không dám đối mặt với Tề Tu Kiệt.


Dường như phát hiện ra nỗi do dự của gã, Tề Tu Kiệt bổ sung – “Ý của tội thần không phải là muốn sinh một đứa con. Gia tộc của tội thần phạm phải tội lớn ngập trời như vậy, tội thần không dám hy vọng xa vời được sự sủng ái của Hoàng thượng nữa. Hiện giờ trong cung có rất nhiều đứa trẻ không còn mẫu phi hay quân phụ, tội thần chỉ muốn nhận nuôi một đứa. Giờ tội thần chỉ còn có một thân một mình…”


Lời nói hèn mọn của hắn như một con dao cùn, cắt từng nhát lên trái tim Lý Cẩn Thiên. Gã hiểu ý hắn, hắn chỉ còn một thân một mình, lẻ loi không nơi nương tựa, nếu như không có một chỗ dựa, e rằng sẽ chẳng thiết sống nữa, giống như đời trước vậy. Trước kia Lý Cẩn Thiên hận Tề Tu Kiệt bao nhiêu thì hiện giờ gã áy náy bấy nhiêu, để lại một câu – “Tuỳ ngươi chọn” – rồi vội vàng chạy trốn, cả khuôn mặt đỏ bừng như bị ai tát mạnh mấy chục cái.