May mà lần luân hồi nào, số liệu cơ bản của người yêu cũng đều không có sai lệch gì quá lớn. Chỉ cần tìm kiếm người nào có bốn đặc điểm như cao một mét chín; dáng người cao to; đẹp trai men lì; có vài sở thích xấu như hút thuốc, nghiện, thích khống chế, nhìn trộm… là được. Theo như tình hình hiện giờ, người có khả năng nhất là Tần Sách. Nhưng Tần Sách đã có tình cảm với nhân vật thụ chính. Khuôn mặt lạnh như băng kia chỉ khi nào nhìn thấy nhân vật thụ chính mới có thể hoà tan. Cho nên Chu Doãn Thịnh không muốn tin tưởng đối phương sẽ là anh chồng nhà mình.
Vì thế hắn âm thầm cho người đi dò tìm đàn ông có đặc điểm như vậy, khiến Lư thị và Thuý Nhi tưởng rằng hắn thèm lấy chồng, đều đau lòng vì hắn.
Còn chưa tìm được người, nạn hạn hán đã bùng nổ trước. Chu Doãn Thịnh đành phải tạm thời gác kế hoạch tìm người lại, chuyên tâm đối phó với một loạt biến cố tiếp theo.
Ngày hôm nay, hắn nhận lời mời của lý trưởng đến đồng ruộng xem xét.
Lý trưởng chỉ vào một khoảng ruộng chết héo, vô cùng đau đớn nói – “Thiếu gia! Ngài xem, lương thực năm nay e rằng không thể bảo đảm. Hiện giờ mọi người đến một bát cháo loãng cũng không được ăn, đều sắp chết đói rồi. Liệu ngài có thể giảm bớt địa tô, để lại một đường sống cho mọi người được không ạ?”
Chu Doãn Thịnh không nói lời nào, nhíu mày dạo một vòng quanh đồng ruộng. Rất nhiều người biết đông gia đến, đứng ở cách đó không xa ngóng nhìn. Nếu như lý trưởng cười, mọi người sẽ cảm thấy cuộc sống ngập tràn hy vọng, nếu như lý trưởng nhíu mày sầu não, có khi năm nay vừa không có lương thực vừa phải nộp thuế, chỉ còn nước về nhà bán con.
Dạo xong tất cả ruộng lúa, lại nhìn sắc trời, Chu Doãn Thịnh chậm rãi lên tiếng – “Có lẽ gần hai tháng nữa trời đều sẽ không có mưa, đúng là không thể bảo đảm sản lượng lương thực. Vậy thì địa tô năm nay miễn giảm hoàn toàn đi.”
Lý trưởng vui mừng quá đỗi, còn chưa kịp nói cám ơn thì nghe thấy Chu lão Tứ đi theo hộ tống nôn nóng khuyên can – “Nhưng mà thiếu gia! Nhà chúng ta không có thừa lương thực, còn phải nuôi sống bao nhiều người làm như vậy. Nếu như bọn họ không nộp thuế, nhà chúng ta cũng không chống nổi đâu. Chi bằng giảm một phần thôi, ngài thấy thế nào?”
Chu Doãn Thịnh nghe vậy, vẻ mặt rất khó xử. Lý trưởng lập tức rơi vào tuyệt vọng, nắm chặt nắm đấm, hận sao không thể đập Chu lão Tứ một trận nhừ tử.
Tần Sách có thính giác vượt trội, đang đứng cách đó không xa lắng nghe mấy người nói chuyện. Vốn còn cảm thấy kinh ngạc vì Chu Tử Ngọc lại dễ thuyết phục như vậy. Hiện giờ nhìn dáng vẻ của Chu lão Tứ, lập tức suy đoán có thể hai người đang diễn kịch, người diễn "mặt trắng" người diễn "mặt đỏ" (*), mục đích là để từ chối lời thỉnh cầu giảm thuế của lý trưởng. Đúng là một đôi lòng lang dạ thú, cấu kết làm chuyện xấu.
(*) Trong kinh kịch, màu vẽ trên mặt thể hiện tính cách nhân vật. Trong đó, mặt trắng biểu hiện cho tính tính gian trá, mặt đỏ biểu hiện cho tính tình lương thiện, hào sảng.
Nghĩ đến đây, hắn cười lạnh một tiếng định bỏ đi, lại nghe thấy thanh niên chậm rãi gằn từng câu từng chữ – “Ta nói miễn hết, ngươi nói giảm một phần, ngươi cho rằng nhà họ Chu này do ai làm chủ? Không chống nổi thì bớt ăn, còn không chống đỡ nổi nữa thì cắt giảm người làm. Nhà họ Chu này không nuôi nổi nô tài sĩ diện hơn cả Chu Tử Ngọc ta!”
“Thiếu… Thiếu gia! Ta chỉ đề nghị một chút mà thôi, cũng không phải quyết định thay ngài, xin ngài đừng so đo với tiểu nhân!” – Chu lão Tứ bị ánh mắt tăm tối của hắn nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu run lên, mồ hôi như tắm, vội vàng chắp tay xin tội.
Chu Doãn Thịnh cười nhạt, rũ mắt nhìn lão một cái, sau đó mới quay sang lý trưởng đánh nhịp – “Địa tô năm nay miễn hoàn toàn, đây là lời ta nói, ngươi đi báo cho dân làng đi.”
Lý trưởng chuyển từ tuyệt vọng đến mừng như điên, suýt chút nữa rớt nước mắt. Lập tức quỳ xuống dập đầu với đông gia, sau đó chạy đi, vừa chạy vừa kêu – “Đông gia nói địa tô năm nay cho miễn, mọi người không cần tích cóp lương thực nữa, mau lấy ra cho con cái ăn lót dạ đi.”
“Đa tạ đông gia, đa tạ đông gia!”
“Đông gia đúng là người tốt, tốt nhất trên đời!”
Nơi Chu Tử Ngọc đi qua, không ngừng có dân chúng quỳ xuống dập đầu. Mà hắn chỉ lơ đãng khoát tay, cuối cùng liếc nhìn Chu lão Tứ hừ lạnh một tiếng, doạ đối phương suýt chút nữa nhũn ra như bùn.
Ban đầu nhìn Chu Tử Ngọc này chỉ cảm thấy mặt mũi cậu ta đáng ghét, mà nay nhìn lại, thì ra cậu ta không phải là người đại gian đại ác, mà ngược lại lòng dạ lương thiện. Chiếc cằm luôn hơi hếch lên; bờ môi đỏ mọng cong cong, khi không cười cũng hơi tủm tỉm; đôi mắt đào hoa hơi một chút là lại liếc xéo người khác, khi tức giận lại càng lấp lánh, trông đặc biệt đáng yêu.
Bờ môi mỏng của Tần Sách vô thức nhếch lên, đi về phía người kia. Còn chưa đến gần đã thấy sắc mặt người nọ thay đổi, nhíu mày nhìn chăm chú một đám trẻ con.
Một đám trẻ con đang dùng đá đuổi đánh một đứa trẻ ăn xin, hùng hùng hổ hổ mắng rất khó nghe. Bởi vì được Chương Thư Lâm cảnh cáo trước, người trong thôn đều có lương thực, sống thoải mái hơn các thôn khác rất nhiều. Người lớn không nỡ ăn lương thực, đa số đều đút cho con. Cho nên trẻ con trong thôn không xanh xao vàng vọt, đi đường cũng không vững giống trẻ con thôn khác, mà ngược lại nhảy nhót hoạt bát vô cùng.
Nhưng bởi vì người lớn luôn lải nhải lương thực không đủ ăn, sắp đói chết linh tinh, cho nên chúng đặc biệt căm thù ăn mày xin cơm. Lớn một chút thì chúng không dám bắt nạt, chứ vừa trông thấy đứa trẻ ăn xin này là lập tức ào lên như ong vỡ tổ.
Từ sau khi Chương Thư Lâm đến, cuộc sống của nhà họ Chương càng ngày càng tốt, bữa nào cả nhà cũng được ăn cơm trắng. Hai cô em gái nhà cậu ta ăn diện hơn những cô gái nhà khác rất nhiều, bình thường hay bị trẻ con cùng tuổi chèn ép. Lúc này thấy đứa trẻ ăn mày bị ức hϊế͙p͙, lập tức có cảm giác đồng bệnh tương liên, gọi Chương Gia Thuỵ đến đuổi lũ trẻ con đi, còn cho đứa trẻ ăn mày kia một chiếc bánh gạo.
Đứa trẻ ăn mày luôn miệng nói cảm ơn, khập khiễng rời đi.
Chu Doãn Thịnh yên lặng xem từ đầu đến cuối, vẫy tay gọi thôn trưởng đến – “Bảo người trong thôn nhanh chóng trốn lên núi đi, hoạ diệt thân sắp đến rồi.”
Thôn trưởng sợ ngây người, đang định lên tiếng dò hỏi thì nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói trầm thấp khàn khàn – “Vì sao Chu công tử lại nói như vậy?” – Chính là Tần Sách đang lững thững đi đến.
“Ngươi xem đứa trẻ kia, vân da toàn thân đều trông rất khoẻ mạnh. Có thể thấy rằng bình thường được ăn uống rất tốt, chứ cũng không phải ăn mày, ăn bữa hôm lo bữa mai. Vừa rồi nó bị lũ trẻ vây đánh, cách tránh né của nó rất có trật tự, chắc hẳn là có võ, hơn nữa trong cạp quần nó còn giấu một con dao.”
Trôn trưởng nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện trong cạp quần đứa trẻ ăn mày kia hơi gồ lên, hình dạng như vậy chắc hẳn là một con dao.
“Một thằng bé cải trang thành ăn mày, mang theo vũ khí đến thôn các ngươi, để làm gì? Vừa rồi khi cô bé kia cho nó bánh gạo, ánh mắt nó xẹt lên tham lam và độc địa, e rằng người đến không có ý tốt. Ta nghe nói tình hình thiên tai của huyện Phù Lăng phương Bắc nghiêm trọng hơn nơi này của chúng ta gấp trăm lần, rất nhiều người bán con cái vào rừng làm trộm cướp, chuyên cướp sạch thôn làng lân cận. Đứa trẻ kia e rằng chính là do giặc cỏ phái đến thăm dò địa hình. Ngươi hãy mau chóng tập hợp các thôn dân lên núi trốn đi, kẻo lại chết lúc nào không hay.”
Nhờ trí não, Chu Doãn Thịnh đã biết trước chuyện giặc cỏ đột kích này, nhưng không biết thời gian cụ thể. Vừa rồi trông thấy đứa trẻ kia, hắn mới giật mình nhớ ra có lẽ là trong khoảng thời gian này. May mà hắn đã cho đào một hầm dự trữ lương thực cực lớn dưới giếng cạn bỏ hoang trong nhà họ Chu, trừ phi giặc cỏ đào ba mét, nếu không tuyệt đối sẽ không phát hiện ra.
Thôn trưởng sợ hãi, vừa lau mồ hôi vừa định đi nói cho dân làng, lại bị đông gia gọi lại – “Khoan đã! Khi lên núi đừng mang theo quá nhiều lương thực. Dù thế nào cũng phải để lại ở nhà một ít.”
“Vì sao? Không mang lương thực đi chẳng lẽ cho không giặc cỏ?” – Tần Sách vẫn yên lặng từ đầu đến cuối không nói một lời đột nhiên hỏi.
Chu Doãn Thịnh trừng đôi mắt đào hoa, trách mắng – “Ngươi bị ngu à? Mang hết lương thực đi, để giặc cỏ về tay không, bọn chúng há có thể để yên? Đến lúc đó dù có san bằng toàn bộ ngọn núi cũng phải bắt các ngươi ra trút giận! Rốt cuộc lương thực quan trọng hay mạng sống quan trọng, tự ngươi suy nghĩ đi!” – Dứt lời lại hung hăng trừng thêm phát nữa, phất tay áo bỏ đi.
Lúc tức giận đôi mắt càng đẹp, Tần Sách không tự chủ được mà nghĩ thầm. Ngay sau đó vẫy tay gọi ba anh em Chương Gia Thuỵ, mang bọn họ về nhà thu dọn đồ đạc. Tuy rằng hắn mất trí nhớ, nhưng bản năng sinh tồn vẫn còn. Những lời Chu Tử Ngọc nói trong lòng hắn đều hiểu thấu đáo, nhưng không hiểu sao cứ muốn chọc cậu ta, thưởng thức dáng vẻ trợn tròn mắt cao ngạo của cậu ta, dù cho bị mắng là ngu ngốc, không biết tại sao trong lòng vẫn thấy lâng lâng.
Thấy đông gia đã giải tán tất cả người làm, để họ tự mình đi trốn, sau đó mang hộ vệ, nha đầu bên người và bà ɖú vào núi. Người trong thôn mới hoảng hốt, chuẩn bị dẫn gia đình chuyển đi.
Dưới sự khuyên can cật lực của thôn trưởng và Tiểu Hắc, mọi người dẫu sao cũng để lại một chút lương thực ở nhà. Nhưng đi đến nửa đường bắt đầu có người đổi ý, ai cũng kêu la muốn quay lại lấy.
Thôn trưởng đau đầu, đành phải để họ tự mình quyết định, sau đó mang nhóm người yên phận còn lại lên núi trốn. Tần Sách mang sáu người nhà họ Chương tách khỏi dân làng. Những người này không có kiến thức, vừa nhát gan vừa lắm chuyện, trốn cùng bọn họ chỉ sợ sẽ gặp nạn.
Tần Sách quanh năm chinh chiến chốn biên quan, khả năng sinh tồn nơi hoang dã rất mạnh, nhanh chóng tìm thấy một hang động vô cùng kín đáo. Hắn vừa vén dây leo che ở cửa hang lên, một thanh đao thép lập tức bổ xuống. Hắn nghiêng người tránh né, bắt lấy cổ tay người đến vặn mạnh, chỉ nghe một tiếng crắc giòn vang, cổ tay gãy xương, đao thép rơi xuống đất.
“Đừng ra tay, chúng ta quen nhau!” – Giọng nói quen thuộc lập tức dập tắt sự tàn bạo của Tần Sách.
“Là đông gia.” – Phụ thân và mẫu phụ của Chương Thư Lâm thấy rõ người đến, lập tức bước lên trước cúi chào, còn kéo mấy đứa con đến ấn đầu chắp tay.
“Miễn, mọi người đều chạy nạn, để ý mấy thứ này làm gì.” – Chu Doãn Thịnh dẫn mấy người vào hang động, trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Sách – “Vị tráng sĩ này, ngươi bẻ gãy xương tay hộ vệ của ta rồi, nếu như bị tàn tật thì phải xử lý sao?”
“Không gãy, chỉ trật khớp thôi, ta gắn lại cho hắn là được.” – Tần Sách kéo lấy cổ tay hộ vệ kia lưu loát bẻ một cái. Hộ vệ kêu một tiếng thảm thiết, ngay sau đó ngạc nhiên nhận ra cổ tay mình đã linh hoạt tự nhiên trở lại.
Chu Doãn Thịnh hừ lạnh, thế mới bỏ qua.
Chương Thư Lâm thấy phụ thân và mẫu phụ nhát gan khϊế͙p͙ nhược, miệng lưỡi vụng về, đành phải chủ động đi lên bắt chuyện, giới thiệu từng người trong gia đình cho đông gia. Không biết khi nào giặc cỏ đến rồi khi nào giặc cỏ đi, mọi người còn phải sống trong hang động với nhau mấy ngày. Dù thế nào quan hệ cũng phải hoà hợp một chút mới tốt, nếu không nhà họ Chu người đông thế mạnh, đuổi họ ra ngoài cho sói ăn thì hỏng bét.
Khi giới thiệu đến Tần Sách, cậu ta không phát hiện ra trong con ngươi người nọ toát ra vẻ xấu hổ. Trước kia không để ý, nhưng đến khi đứng trước mặt Chu Tử Ngọc phấn điêu ngọc mài, Tần Sách cảm thấy cái tên Tiểu Hắc này thật sự là chẳng ra đâu vào đâu.
Nhưng trước nay cảm xúc của hắn luôn hướng nội, chỉ nhanh chóng nhìn Chu Doãn Thịnh một cái rồi chuyển mắt.
Chương Thư Lâm là người nói nhiều, cứ mở miệng ra là thao thao bất tuyệt. Chu Doãn Thịnh đáp câu được câu chăng, thấy Chương Gia Thuỵ thỉnh thoảng lại quăng một ánh mắt căm hận về phía mình, lập tức nhặt một nhánh cây nhỏ lên chỉ vào y, nói – “Từ nãy đã muốn hỏi, có phải là ta từng đắc tội gì với nhà các ngươi hay không? Sao ai cũng nhìn ta như muốn ăn thịt ta thế?”
“Nào có việc này…” – Chương Thư Lâm đang định phủ nhận thì Chương Gia Thuỵ cười lạnh nói – “Cướp miếng ăn nhà ta, vậy mà chưa gì đã quên hết!”
“Ta cướp miếng ăn gì của nhà ngươi?” – Chu Doãn Thịnh nheo mắt nhìn y.
“Công thức chế biến trứng muối bí truyền của nhà ta chẳng phải do ngươi cướp?”
“Công thức trứng muối? Chẳng phải đã trả lại rồi à?” – Chu Doãn Thịnh nhíu mày, ra vẻ nghi hoặc.
“Đừng diễn kịch, ai chẳng biết Chu Tử Ngọc ngươi là người thế nào. Nhà họ Lý và nhà họ Vương chỉ lấy bốn phần địa tô. Chỉ có nhà họ Chu ngươi thu sáu phần thuế, làm mọi người gần như đói chết. Ngươi còn cướp đoạt của dân chúng, quả đúng là táng tận lương tâm!” – Chương Gia Thuỵ càng nói càng căm phẫn.
“Ngươi nói hươu nói vượn gì thế! Chẳng phải thiếu gia nhà ta đã giảm địa tô xuống còn ba phần từ lâu rồi hay sao? Sáu phần đâu ra? Ngươi ngậm máu phun người!” – Thuý Nhi không nghe nổi nữa, cau mày quắc mắt đứng ra.