Tách cà phê bay sát qua mặt người phụ trách ngành đập mạnh lên cửa phòng làm việc, phát ra một tiếng vang lớn. Mảnh sứ vỡ vụn vẽ từng vệt xước lên đồ đạc trong phòng. Người phụ trách ngây ra như phỗng, mấy chục giây sau mới chậm rãi nhấc tay lau mồ hôi lạnh trên trán, run giọng hỏi, – “Ông, ông chủ, bản kế hoạch có vấn đề gì ạ?” – Cho dù có vấn đề cũng không cần giận dữ đến vậy chứ, cứ như có ai giết cả nhà ổng không bằng.
Ninh Tư Niên nhìn chằm chằm màn hình máy tính, sắc mặt xanh mét, lồng ngực phập phồng, hiển nhiên đang vô cùng tức giận.
Hắn lạnh lùng liếc người phụ trách một cái, khoát khoát tay. Người phụ trách như được tha mạng, lập tức chạy ra khỏi văn phòng.
Trong màn hình máy tính, thiếu niên đang đánh răng, đây đã là lần thứ năm, bọt kem phun ra mang theo vết máu rõ rệt. Mà đầu lưỡi Ninh Tư Niên cũng cảm nhận được vị máu tươi, hắn hận chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Tín Phương.
Thế nhưng bây giờ còn chưa được, hắn vừa mới giăng bẫy Tiền Vũ, đối phương lúc này đang trên đường đến biệt thự nhà họ Ninh. Hắn chuẩn bị gọi điện thoại cho Triệu Quân, bảo anh ta đi ngăn cản thiếu niên, nếu không cứ để cậu ấy tiếp tục đánh răng e rằng lợi cũng sẽ nát mất. Nhưng vừa cầm lấy điện thoại, hắn lại thấy con trai mình vừa ngái ngủ vừa loẹt quẹt dép lê đi đến bên cạnh thiếu niên.
“Chú, mình đi vẽ tranh đi.” – Nó giật giật ống quần thiếu niên.
Dù đang cực kỳ khó chịu, thiếu niên vẫn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, phun bọt ra súc miệng. Sau đó dẫn con trai đến phòng vẽ tranh như không có việc gì. Rõ ràng là cậu chẳng hề yên lòng, đứng trước giá vẽ một lúc lâu mà vẫn chưa vẽ được nét nào.
Ninh Tư Niên nhìn cậu chằm chằm, cho đến khi hốc mắt khô khốc đỏ bừng mới nhắm chặt mắt lại, hung tợn nghiến từng chữ qua kẽ răng – Triệu, Tín, Phương, cô dám!
———————————–
Bởi vì chủ thuê giục quá gấp, Tiền Vũ muốn nhanh chóng lấy được tài liệu. Vừa bước vào biệt thự nhà họ Ninh, hắn lập tức bị ai đó dùng sức đẩy mạnh vào phòng làm việc, ngay sau đó cửa phòng bị sập lại, một cơ thể ấm áp dán lên.
Tiền Vũ chỉ hơi sửng sốt một chút rồi lập tức đảo khách thành chủ, nhiệt tình xoa nắn người kia. Thoải mái vui vẻ đánh một hiệp trên sô pha, Triệu Tín Phương còn định lôi kéo Tiền Vũ lên bàn đáp một hiệp nữa, lại bị từ chối.
“Sao lại đói khát như vậy? Ninh Tư Niên không cho em ăn no? Không thể làm nữa, làm lâu sẽ bị người khác bắt gặp.”
“Anh ta đã mấy tháng rồi không ngủ cùng phòng với em. Phải chăng anh ta có người khác bên ngoài? Là ai?”
“Chưa từng nghe nói. Có lẽ là sức quyến rũ của em mất hiệu lực.”
“Mất hiệu lực thì mất hiệu lực, dù sao anh ta cưới em cũng chỉ vì muốn em nuôi con cho anh ta. Anh bảo xem sao anh ta không trực tiếp cưới một bảo mẫu đi nhỉ?”
“Bảo mẫu có thể xinh hơn em, dáng người đẹp hơn em, ɖâʍ đãng hơn em được sao?”
Hai người nói một lúc lại hôn, vất vả lắm mới tách ra. Tiền Vũ vừa sửa sang quần áo vừa thuần thục bật máy tính gõ mật mã, tìm bản chính của tài liệu cơ mật.
“Làm xong vụ này anh sẽ lập tức ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió. Em giúp anh theo dõi Ninh Tư Niên, có động tĩnh gì thì gọi điện thoại cho anh. Đợi sau này anh phát đạt, chắc chắn sẽ không quên phần em đâu.” – Cất USB xong, Tiền Vũ véo véo bộ ngực đầy đặn của Triệu Tín Phương, vội vàng rời khỏi.
Ninh Tư Niên nhìn chằm chằm phòng làm việc vô cùng lộn xộn, đột nhiên cảm thấy dạ dày lên men.
Bản chính tài liệu mà Tiền Vũ ăn trộm có lỗi sai rất nghiệm trọng. Nếu như bán tài liệu này cho công ty khác, công ty này sẽ tổn thất vài tỷ, Ninh Tư Niên chỉ cần chờ bỏ đá xuống giếng rồi chia cắt lợi ích là đủ rồi. Hắn ép mình tiếp tục xử lý công việc, nhưng làm thế nào cũng không ngồi yên được, cứ mấy phút hắn lại bật giám sát lên, kiểm tra trạng thái của thiếu niên.
Rốt cuộc chịu đựng được đến năm rưỡi, hắn lập tức thu dọn tài liệu về nhà.
Tần Lỵ và Ninh Vọng Thư đang cho vịt ăn bên cạnh hồ, không thấy thiếu niên. Ninh Tư Niên chào hỏi một tiếng rồi vội vã chạy vào nhà.
“Em đang làm gì?” – Ngữ điệu của hắn vô cùng nghiêm khắc, nghe cẩn thận, thậm chí có thể phát hiện ra một chút run rẩy.
Chu Doãn Thịnh tạm dừng, sau đó lại tiếp tục thu dọn hành lý. Dựa theo tính cách của Vệ Tây Ngạn, xảy ra chuyện như vậy, cậu chắc chắn sẽ không dám nói cho Ninh Tư Niên, càng không dám tiếp tục ở lại nhà họ Ninh. Nhưng Chu Doãn Thịnh chỉ làm ra vẻ vậy thôi. Dù sao cũng phải cho Ninh Tư Niên một ít áp lực, để hắn nhanh chóng xử lý ả đàn bà kia.
Hơn nữa, Ninh Tư Niên cũng rất được việc, Chu Doãn Thịnh chỉ cần chớp chớp mắt, mím mím môi là hắn có thể giải quyết hết mọi việc cho mình.
“Em dừng lại ngay cho anh, có nghe thấy không!” – Ninh Tư Niên sốt ruột đập rơi quần áo trong tay thiếu niên. Thấy cậu trợn tròn mắt, dường như bị doạ sợ, lại vội vàng ôm cậu xin lỗi, “Xin lỗi Tây Ngạn, anh không cố ý. Chỉ là anh không muốn em đi mà thôi. Rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì, em hãy nói cho anh nghe.”
Chu Doãn Thịnh hơi lắc đầu, không nói lời nào.
Ninh Tư Niên không dám ép buộc cậu, trái tim khó chịu như bị nhúng trong nồi dầu sôi. Nhớ đến nụ hôn cưỡng bức của Triệu Tín Phương, con mắt hắn dần dần phủ đầy tơ máu đỏ lừ.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà hắn chỉ có thể trốn ở góc tối yên lặng ngắm nhìn thiếu niên, còn người khác lại có thể tiếp cận em ấy không cần e dè gì, thậm chí không để ý đến tâm nguyện của em ấy mà cưỡng ép cướp lấy đôi môi em ấy? Dựa vào đâu?
Lửa giận đè nén trong lòng đốt cháy lý trí, hắn nắm cằm thiếu niên, dùng ngón tay liều mạng chà xát bờ môi thiếu niên liên tục.
Chu Doãn Thịnh bị đau, vừa định nghiêng đầu tránh né, lại thấy người đàn ông nọ cúi người hôn lên môi hắn. Đầu lưỡi tách hàm răng ra chui vào tận họng, sức lực mạnh như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Nước bọt chảy xuống từ bờ môi giao nhau của hai người, kéo ra một sợi chỉ bạc.
Thật lâu sau, lâu đến mức Chu Doãn Thịnh sắp không thể nào hô hấp, Ninh Tư Niên mới tiếc nuối mà dừng lại. Nhưng hắn cũng không kéo giãn khoảng cách, môi kề sát môi, bàn tay giữ chặt cằm, mắt nhìn thẳng vào đáy mắt thiếu niên, khản giọng ép hỏi, – “Nói cho anh biết bây giờ em có cảm giác gì, hm?”
Muốn đ* anh! Ánh mắt Chu Doãn Thịnh hơi loé lên, lặng yên không lên tiếng.
“Nói cho anh, mau lên.” – Lực tay của Ninh Tư Niên từ từ tăng mạnh, để lại vài dấu vết xanh tím trên chiếc cằm trắng nõn của thiếu niên.
Chu Doãn Thịnh bị đau, khϊế͙p͙ nhược nói, – “Em sợ.” – Sợ anh ghê gớm, biến thái ạ.
Người nọ đứng quá gần, hô hấp nóng rực toả ra mùi nội tiết tố nam dày đặc, khiến cho đầu óc Chu Doãn Thịnh gần như chếnh choáng. Hắn thích mẫu đàn ông mạnh mẽ như Ninh Tư Niên, sự chiếm hữu điên cuồng và động tác phóng đãng của đối phương làm hắn hưng phấn. Hơn nữa nụ hôn này tuyệt cực kỳ, hoàn toàn xoá đi cảm giác ghê tởm mà Triệu Tín Phương để lại. Hắn thực sự muốn ôm Ninh Tư Niên nói câu cám ơn.
Ninh Tư Niên thở hổn hển, giọng nói càng khàn, – “Ngoài sợ hãi còn có cảm giác gì nữa?”
Chu Doãn Thịnh rũ mắt, hai má chậm rãi ửng đỏ. Con ngươi đen nhánh ngâm trong lớp nước mắt mỏng manh, lấp lánh động lòng người.
Ninh Tư Niên nhìn mà quên cả hô hấp, trong đầu quanh đi quẩn lại một suy nghĩ duy nhất—— Em ấy đang ngượng, thì ra em ấy không cảm thấy ghê tởm, em ấy cũng có cảm giác với mình.
Nhận ra điều này, hắn giống như kẻ gặp nạn đang bám víu ở vách núi rốt cuộc được giải cứu, tâm tình kích động mừng như điên rót vào trái tim. Thần kinh căng thẳng của hắn thả lỏng, nét lạnh lùng trên khuôn mặt được hoà tan, trong con ngươi dâng tràn tình yêu sâu đậm tha thiết.
“Tây Ngạn, Tây Ngạn, Tây Ngạn…” – Hắn liên tục gọi tên thiếu niên, khẽ khàng tỉ mỉ hôn lên bờ môi sưng đỏ của cậu, nỉ non nói, – “Tây Ngạn, bảo bối, anh yêu em, anh rất yêu em. Em có hiểu không? Em có cảm nhận được không?”
Chu Doãn Thịnh tựa vào lồng ngực phập phồng kịch liệt của hắn, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trong phòng vang lên tiếng hôn triền miên…
—————————————–
Tình cảm với Ninh Tư Niên cứ thế nước chảy thành sông. Mặc kệ sau này nữ chính xuất hiện sẽ xảy ra biến cố gì, Chu Doãn Thịnh đều không bận tâm. Hắn chỉ sống cho hiện tại, chỉ quý trọng phút giây trước mắt.
Một tháng sau, Học viện Mỹ thuật Kinh Đô nhận được tin tức, một trong năm tác phẩm được đưa đi dự thi lần này lọt vào vòng chung kết, sẽ có tư cách tranh giải thưởng lớn nhất. Một việc quan trọng trong lĩnh vực nghệ thuật như vậy, chỉ cần có liên quan một chút thôi là đã như được dát một lớp vàng rồi. Huống gì việc đưa tác phẩm của mình cho các chuyên gia nghệ thuật trên toàn thế giới bình luận. Đây quả thực là một niềm vinh dự lớn lao.
Trên công văn thông báo chẳng những có đóng dấu tên người này, mà còn kèm theo một bức ảnh chụp tác phẩm dự thi, được các sinh viên khoa Sơn dầu truyền xem.
“Đây là tác phẩm của tôi, vì sao lại in tên đàn anh?” – Sắc mặt Chu Doãn Thịnh tái nhợt.
Tất cả mọi người yên lặng, Đường Duy Minh, giáo viên chung của hai người dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn hắn, – “Đây rõ ràng là tranh Phó Huyền tự tay vẽ, tôi trông thấy trò ấy hoàn thành từng nét từng nét một. Vì sao cậu lại nói là của cậu? Cậu có chứng cớ gì không?”
Đường Duy Minh đương nhiên biết bức tranh này là do ai vẽ, nhưng ông ta nhận được lợi ích từ Phó Huyền, thế nên chỉ có thể có lỗi với Vệ Tây Ngạn. Ngành nghệ thuật không hề trong sạch chất phác như người ngoài tưởng tượng, điều này sớm muộn gì Vệ Tây Ngạn cũng phải biết.
“Đúng vậy, bọn tôi dùng phòng vẽ tranh chung với anh Phó Huyền, chính mắt nhìn anh ấy vẽ mà.” – Mấy sinh viên khác nhao nhao phụ hoạ, hiển nhiên cũng do Phó Huyền chuẩn bị sẵn từ trước.
Phó Huyền cầm lấy công văn thông báo, vỗ vỗ bả vai Chu Doãn Thịnh cười nói, – “Đàn em, nói chuyện phải có chứng cứ, nếu không anh có thể kiện em tội phỉ báng đấy.”
Chu Doãn Thịnh dường như bị lời uy hϊế͙p͙ của anh ta doạ sợ, sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt. Hắn bình tĩnh nhìn Đường Duy Minh, đợi đối phương xấu hổ nhìn ra chỗ khác thì lại quay ra nhìn mấy sinh viên làm chứng giả, cuối cùng bước từng bước rời khỏi.
Phó Huyền thở phào, biết cậu là một đứa trẻ mồ côi, chắc chắn không thể tạo ra gợn sóng gì nên thoải mái hô hào mời bạn bè đi ăn. Mọi người vui vẻ reo hò, ầm ĩ đi ra cổng trường.
Chu Doãn Thịnh đi đến một góc yên lặng, xoa xoa mắt, hắng giọng, sau đó mới bắt đầu gọi điện thoại.
Cuộc điện thoại mang theo giọng mũi dày đặc làm Ninh Tư Niên hoảng sợ, hắn nôn nóng truy vấn, – “Bảo bối làm sao vậy? Có phải là xảy ra chuyện gì hay không? Đừng sợ, có anh đây rồi. Nói cho anh biết em ở đâu, anh đến ngay lập tức.”
Chu Doãn Thịnh khản giọng nói, – “Em ở trường học, em khó chịu quá.”
Ninh Tư Niên vừa dỗ dành vừa xuống hầm lấy xe, đến khi cúp điện thoại đã ở trên đường.
Không phải Chu Doãn Thịnh không có khả năng xử lý Phó Huyền, nhưng hắn bây giờ là Vệ Tây Ngạn, trong thế giới của Vệ Tây Ngạn chỉ có hội hoạ, không có những thứ dơ bẩn này. Cho nên ngay từ đầu hắn đã định để Ninh Tư Niên giải quyết tất cả phiền toái cho hắn. Đây cũng là Ninh Tư Niên nợ Vệ Tây Ngạn, sớm hay muộn cũng có ngày phải trả. Còn việc tình cảm của Ninh Tư Niên thay đổi, điều đó hoàn toàn không nằm trong dự kiến.
Đáng thương thay Phó Huyền hoàn toàn không biết mình đã chọc phải một nhân vật đáng sợ đến thế nào.