Biên tập: Erale
"Beta: Cúc kiên cường"
Ngày Auer bị đưa vào ngục giam, Yasay phu nhân và Jerram đặt một bàn tiệc lớn, khai một chai rượu đỏ cao cấp chúc mừng, đợi Auer vừa chết, toàn bộ sản nghiệp của gia tộc Yasay sẽ thuộc về bọn họ, lão Yasay ngàn phòng vạn phòng, cũng không thể phòng được con trai mình là một thằng ngu.
Rượu mới uống được nửa bình, lại nghe thấy âm thanh xe phi hành dừng ngoài cửa, bởi vì toàn bộ người máy đều bị đưa về công xưởng tiến hành kiểm tra tu sửa, để ngừa phát sinh bạo động lần nữa, gia tộc Yasay lớn như vậy chỉ có mẹ con hai người. Yasay phu nhân phất tay để con trai ra ngoài xem xem. Jerram kéo khăn ăn, đi ra cửa kiểm tra, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn biến thành không dám tin tưởng. Kẻ nho nhã lễ độ, ôn hòa cẩn thận kia là Auer sao? Y điên rồi sao? Không đúng, y không phải là đang ở Kavala sao? Sao lại về rồi?
Chỉ thấy nam nhân mặc quân trang thẳng tắp giữ chặt thiếu niên nhảy xuống xe, đặt hắn ở trên mui xe điên cuồng hôn môi, bàn tay lớn thăm dò vào vạt áo, lần mò trên dưới. Thiếu niên ban đầu sững sờ, sau đó lại vô cùng nhiệt tình đáp lại, trằn trọc thay đổi góc độ hôn môi, thử mỗi một cách hôn một lần, hai chân gắt gao cuốn bên hông nam nhân, năm lần bảy lượt kẹp chặt, bên trong cặp mắt hoa đào màu vàng trà tràn ra hơi nước, dường như cả người đều sắp bị hòa tan vậy. Hai người hôn tới xuất thần, nhưng đều không nhắm mắt mà nhìn chăm chú đối phương, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, một sợi tơ bạc nhỏ xuống từ khóe môi bọn họ, hình tượng ɖâʍ mỹ rồi lại duy mỹ.
Jerram cảm giác trong không khí phiêu đãng một mùi nóng bỏng khiến xoang mũi cùng viền mắt gã sắp bị thiêu cháy. Gã chưa từng thấy Auer nhiệt tình buông thả như vậy. Thiếu niên bị đặt bên trên mui xe, dường như cảm thấy mệt mỏi, chân cuốn bên hông y hơi buông lỏng, y bất mãn kêu lên một tiếng, dùng cánh tay ôm lấy bắp đùi hắn, thúc lên trên, sau đó không thể chờ đợi được cởi vạt áo thiếu niên.
Lúc bả vai trắng nõn mềm mại của thiếu niên lộ ra trong không khí, y rốt cục nhận thức được ở hiện trường còn có kẻ thứ ba, lập tức kéo cổ áo thiếu niên về chỗ cũ, lại cởi quân trang của mình bọc lấy thiếu niên, quay đầu nhìn về phía kẻ đứng xem.
Tầm mắt Jerram và y chạm nhau liền nhanh chóng dời đi, không tự chủ mà lui về phía sau. Nói thật, gã bị Auer dọa cho sợ, con ngươi của y thế mà biến thành màu đen thuần, như vực sâu không đáy, bởi vì dục cầu bất mãn, tròng trắng mắt nổi đầy tơ máu, mới nhìn không giống con người mà là một cự thú bị đói bụng rồi lại bị người ta quấy rầy lúc ăn uống. Jerram thậm chí nghi ngờ y ban nãy muốn nhào tới xé nát mình.
Khi y từng bước từng bước đến gần, trong không khí dần dần tích tụ uy áp nặng nề khiến người ta không thể hít thở. Người này thật sự là Auer sao? Jerram sắc mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp mở miệng, “Anh, sao anh lại về?”
Nam nhân bề bộn nhiều việc, ngay cả liếc gã một cái cũng cảm thấy phí thời gian, huống chi là trả lời, y nhấc thiếu niên lên, nhanh chân đi vào phòng khách, theo cầu thang xoắn ốc trở về phòng mình, đóng mạnh cửa phòng “rầm” một tiếng. Thiếu niên ban đầu còn đạp đá lung tung mấy cái, bị y vỗ mông ba lần liền thỏa hiệp, ngẩng đầu hỏi thăm một chút Yasay phu nhân và Jerram đang kinh ngạc.
Cửa đóng sầm một tiếng, nhìn gương mặt đã bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ chi phối của Auer, bọn họ có thể rất lâu nữa mới ra ngoài.
“Rốt cục xảy ra chuyện gì thế? Sao y lại trở về?” Yasay phu nhân đá văng cái ghế, tức đến nổ phổi chạy vào phòng khách, bởi quá mức khϊế͙p͙ sợ, giọng nói trước giờ đều ôn nhu tao nhã cũng thay đổi.
“Y được Joe bảo lãnh thả ra. Mẹ, con quên mất Joe rất có hứng thú với y!” Jerram tức đến mức thái dương nổi đầy gân xanh, đi qua đi lại ở trong phòng khách.
“Joe là ai? Người mà mấy thế gia quân chính liên thủ muốn đối phó, hắn có năng lực gì bảo lãnh ra? Thân phận của hắn là gì?” Yasay phu nhân mới biết được bên người Auer còn có nhân vật này.
“Hắn là chuyên gia an ninh mạng mà quân bộ mời về. Virus giết Nữ Hoàng chính là hắn tạo ra, hiện đang phụ trách xây dựng lại một hệ thống mạng an toàn hơn cho đế quốc. Nghe người của quân bộ nói, hắn có được quyền hạn tương đương với nguyên soái, muốn bảo lãnh thả Auer là điều dễ dàng. Chết tiệt, sao con lại quên mất hắn!” Jerram ảo não kéo kéo tóc.
Từ trong vài câu của con trai, Yasay phu nhân nhận thức được đầy đủ thiếu niên dung mạo mỹ lệ đến tột cùng là nhân vật nào. Tuy rằng nhân loại mới trải qua người máy thông minh bạo động, nhưng khoa học kỹ thuật xã hội phát triển đến mức độ này, bọn họ đã hoàn toàn không thể từ bỏ cuộc sống internet. Không có hệ thống mạng ảo, trường học, chính phủ, bệnh viện, nhà xưởng, dường như mỗi một bộ ngành đều sẽ bị tê liệt, cho nên xây dựng lại một hệ thống mạng an toàn hơn khiến cuộc sống của con người khôi phục bình thường là việc cấp bách.
Thiếu niên có thể nghiên cứu ra virus hủy diệt Nữ Hoàng, thực lực đủ thấy chút ít. Địa vị của hắn bây giờ có thể so với cha đẻ của IT- tiến sĩ Wilson khi trước, chẳng những có thể quyết định tiến trình phát triển xã hội, còn có thể chi phối quyết sách của người thống trị cao nhất. Hắn muốn bảo vệ Auer là chuyện dễ dàng.
Yasay phu nhân lần đầu xuất hiện thần sắc lo âu, bảo con trai nhanh chóng thông báo cho Conner và mấy gia tộc khác. Bọn họ tuyệt đối không thể để Auer vươn mình, nếu không có trời mới biết tương lai sẽ xảy ra biến cố gì. Không đợi điện thoại kết nối, ngoài cửa lại truyền tới tiếng xe phi hành dừng lại, ngay sau đó là tiếng bước chân nặng nề.
“Nguyên soái, sao ngài lại tới đây?” Jerram thấy rõ người tới, vội vã cùng mẹ đi tới nghênh đón.
“Auer đâu?” Đi sau nguyên soái là bốn vị đại tướng và rất nhiều quân y mặc áo khoác trắng, đội hình này nhìn qua vô cùng to lớn khiến Yasay phu nhân và Jerram hoảng hồn, rồi lại mơ hồ hy vọng là Auer gây ra đại họa.
“Auer ở trên lầu với Joe, tôi gọi chúng xuống cho ngài.” Yasay phu nhân tao nhã nở nụ cười.
“Không cần, tôi tự đi.” Nguyên soái dẫn đám người đông đúc trực tiếp lên lầu, nhìn thấy từng món y phục vứt bừa trên lối đi nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc bị xấu hổ thay thế, rốt cục đi tới cửa lại thấy đồ lót treo trên chốt cửa, cuối cùng hoàn toàn từ bỏ tâm tư gọi người ra, ho khan nói: “Auer với Chu tiên sinh hình như có việc bận, chúng ta xuống dưới chờ.”
Mấy vị đại tướng lộ ra nụ cười thông suốt.
Bên trong phòng, Chu Doãn Thịnh đã bị lột sạch bóng, Auer vẫn còn mặc một cái quần. Y khiêng thiếu niên trên vai, quăng lên giường lớn mềm mại, sau đó cúi người đè xuống. Y ngậm lấy bờ môi sưng tấy của thiếu niên ɭϊếʍƈ láp, cạy kẽ răng cuốn lấy đầu lưỡi trắng hồn của hắn, nuốt lấy từng chút nước bọt trong miệng hắn.
Y cùng với thiếu niên mười ngón đan xen, liên kết chặt chẽ, thân thể dán sát gió thổi không lọt, chim lớn chim nhỏ va chạm ma sát nhau.
“Cục cưng, em không biết anh nhớ em cỡ nào đâu.” Trong lúc lấy hơi, y khàn giọng thổ lộ tất cả.
“Em cũng nhớ anh, hận không thể ăn anh!” Chu Doãn Thịnh nâng cao eo, đẩy đẩy cự vật khổng lồ của y.
Auer bật cười, lại hôn hắn, sau đó hôn dần xuống dưới, từ cổ tới hai điểm đỏ hồng trước ngực, dùng hàm răng ngậm lấy ma sát nhiều lần, nhẹ nhàng lôi kéo.
Chu Doãn Thịnh phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn động tình, rút hai tay trong lòng bàn tay y ra, ôm lấy đầu y, đầu ngón tay xuyên qua những sợi tóc đen nhánh, hai chân cũng tự nhiên cuốn lấy hông cứng cáp của y.
Auer hết sức kích động, nhấm nháp xong hai điểm đỏ lại ɭϊếʍƈ qua vùng bụng bằng phẳng căng đầy, đi đến đám lông thưa thớt giữa háng thiếu niên, đầu tiên hôn một cái đỉnh đầu tiết ra sương trắng, sau đó cho nó vào khoang miệng chậm rãi phun ra nuốt vào.
Chu Doãn Thịnh thấp giọng rên một tiếng, hai tay theo phản xạ mà kìm gáy y, eo cũng ưỡn cao hơn để bản thân tiến vào sâu trong cuống họng y. Kỹ thuật của người yêu vô cùng cao siêu, chỉ chốc lát liền ngậm cho hắn suýt chút nữa phun ra. Hắn cắn chặt hàm răng, gắt gao nhịn phát tiết dục vọng, ngay cả mu bàn chân cùng ngón chân cũng duỗi căng thành một đường thẳng, hiển nhiên đã dùng hết toàn lực khắc chế.
Auer dường như rất thích nghe tiếng nghẹn ngào của hắn, tốc độ phun ra nuốt vào không nhanh không chậm, một tay nâng khe mông hắn, một tay xoa bóp trứng, còn bôi nước bọt thuận theo trụ thể của hắn trượt xuống lên xung quanh mật huyệt.
Thiếu niên đã động tình tới mức cực hạn, miệng huyệt phấn nộn hơi co rút lại, dường như muốn nuốt thứ gì đó. Auer nhìn đến mê mẩn, nhả trụ thể tinh xảo ra, ɭϊếʍƈ miệng huyệt. Y dùng đầu lưỡi tách thịt huyệt nhăn nheo, đảo vòng bên trong, cảm nhận tần suất co rút của chúng.
Chu Doãn Thịnh rên lên một tiếng, giọt sương trên trụ thể cũng thuận theo mà run rẩy một cái, hai chân quấn bên hông người yêu tự tách ra cong lên, nhón mũi chân nâng mông lên, đưa mật huyệt tới bên miệng người yêu. “Chăm sóc, chăm sóc bên trong một chút.” Hắn vừa thở dốc vừa không chút thẹn thùng yêu cầu, một tay tách khe mông, một tay nắm chặt trụ thể ướt nhẹp của mình, nhanh chóng tuốt động.
Auer bị phản ứng nhiệt tình của hắn đốt cháy dục vọng, ngay cả quần cũng không kịp cởi, trực tiếp kéo khóa, lấy ra cự vật nổi đầy gân xanh nhanh chóng tuốt động, đầu lưỡi thăm dò càng sâu, bên trong cơ thịt càng giáp công, phát ra tiếng nước “lép nhép”.
Mật huyệt vốn căng mịn chậm rãi trở nên mềm mại trơn trượt, dịch ruột non mang theo một chút vị mặn hòa lẫn nước bọt theo khe hở tràn ra khiến tiếng “lép nhép” thành tiếng “òm ọp” càng thêm tình thú.
Chu Doãn Thịnh bị người yêu quấy cho vô cùng trống rỗng, không quản mông nhấc cao bao nhiêu, đầu lưỡi vào sâu từng nào, vẫn là cảm thấy không thỏa mãn. Hắn cần y lấp đầy chính mình, va chạm mình, đưa mình lên đám mây dục tiên dục tử.
“Đủ rồi đồ khốn, mau vào, còn không vào em sắp điên rồi!” bị ɭϊếʍƈ đến mức chỗ sâu trong mật huyệt cũng nhô ra, hắn hét lên một tiếng, sau đó dùng hai chân kẹp lấy đầu người yêu, ra lệnh cho y nhanh chóng thỏa mãn mình. Auer đã nhịn đến cực hạn từ lâu, đỉnh nấm khổng lồ không ngừng tiết dịch ra ngoài, nhuộm ga trải giường ướt nhẹp một mảnh.
“Tuân lệnh cục cưng.” Y khàn giọng cười nhẹ, lòng bàn tay quệt được không ít dịch thể, nhanh chóng bôi lên trụ thể, sau đó đỡ nó nhắm ngay miệng huyệt, mạnh mẽ thúc vào.
Hai người cùng nhau ngửa đầu phát ra tiếng hít khí, sau đó ôm lấy nhau, thẳng lưng nhấc mông vận động. Bọn họ lăn lộn trên đệm giường, thay đổi phương hướng, mặt đối mặt đút vào mấy trăm cái lại dùng tư thế giao hợp từ đằng sau, tiếp tục va chạm.
Chu Doãn Thịnh quỳ nằm ở trên giường, mông thịt bị người yêu quất đến ửng đỏ một mảnh. Mỗi lần người yêu đều rút ra toàn bộ sau đó lại thúc vào tận gốc, động tác cuồng mãnh như cự thú tinh tế động dục. Nhận ra được người trong lòng sắp bắn ra, y liền xấu xa dừng lại động tác, dùng cự vật dính đầy dịch ruột non đánh mông thịt co dãn của hắn, ma sát chậm rãi ngay tại bên trong khe mông, lại cố tình không tiến vào nơi trống rỗng khó nhịn của người kia.
Mỗi lần đến lúc này, Chu Doãn Thịnh đều sẽ đột nhiên rơi xuống từ cao trào, vừa xoay eo nâng mông vọ cự vật cứng rắn nóng rực của y, vừa khóc rưng rức cầu xin y mau vào. Không sức lực mạnh mẽ cắm vào, hắn căn bản không được thỏa mãn, trụ thể sưng tấy cũng sẽ từ từ mềm nhũn xuống.
Auer lúc này mới đắc ý nở nụ cười, tách mông thịt của hắn tiếp tục va chạm, tần suất càng ngày càng nhanh, cường độ càng lúc càng lớn, hận không thể trực tiếp xỏ xuyên qua thân thể mảnh khảnh trong ngực.
Hai tay Chu Doãn Thịnh chống ở giá kim loại đầu giường, tránh cho bị thúc văng ra ngoài. Huyệt huyệt hắn đã sưng tấy, không ngừng có bọt trắng và dịch thể bị ma sát tràn ra ngoài, trong từng đợt từng đợt cao trào, hắn kêu lên rồi bắn ra, tầng tầng cơ thịt kẹp chặt lấy người yêu khiến y cũng rót vào trong hắn.
Bọn họ xụi lơ trên giường, nơi tư mật vẫn liên kết chặt chẽ với nhau, nghiêng nghiêng đầu, duỗi đầu lưỡi trao nhau một nụ hôn triền miên ướt át, hôn hôn xong lại bắt đầu biên độ rung động nhỏ. Dần dần biến thành thoải mái va chạm, lại một vòng cảm xúc kịch liệt bắt đầu……
Jerram và Yasay phu nhân mời mấy vị đứng đầu đế quốc vào phòng khách, vừa thịnh tình tiếp đãi vừa hỏi thăm ý đồ bọn họ đến. Nhưng mấy người này lại đều nghiêm mặt không nói một lời, dường như đang lo lắng điều gì, rồi lại chờ mong gì đó, bầu không khí rất nghiêm nghị. Dần dần, hai mẹ con không dám lên tiếng nữa, trong lòng run sợ ngồi ở một bên.
Chu Doãn Thịnh cùng người yêu vẫn lăn qua lăn lại tới đêm khuya mới dừng lại nghỉ ngơi.
“Tại sao phải về nhà Yasay?” Hắn kéo chăn che lại một góc bụng, lười biềng nửa nằm nửa dựa vào đầu giường, một tay nhẹ nhàng thong thả xoa tóc mai bị mồ hôi nhuốm ướt nhẹp của người yêu, dường như nghĩ đến cái gì liền đầy mong đợi dò hỏi, “Bây bê, anh có tên không?”
“Không muốn nhìn Auer ngu xuẩn kia hai bàn tay trắng. Mất mạng, mất danh dự, ngay cả gia sản cũng bị người ta cướp đi, cuộc đời của hắn không thể thất bại như thế.” Nam nhân nắm chặt cổ tay thiếu niên, cúi đầu hôn đầu ngón tay nhỏ dài của hắn, hưởng thụ than nhẹ, “Anh thích nghe nhất em gọi anh là chồng hoặc là anh yêu, em vừa dùng giọng nói trêu đùa như vậy gọi anh, trái tim anh liền phát run.”
Chu Doãn Thịnh cười vang, ôm lấy đầu y hôn chụt một cái, “Em vẫn gọi anh là Triệu Huyền đi, xứng đôi với tên của em.”
Triệu Huyền đương nhiên không có dị nghị, người trong lòng là tộc nhân của Hoa Hạ "(tên cũ của TQ)", thích dùng tên của tộc, y đương nhiên cũng yêu thích. Hơn nữa y tuyệt đối sẽ không nói cho hắn, thực ra Wilson đặt biệt hiệu cho y là tiểu D, nghe thấy ngu ngu, còn ngu hơn Auer Yasay, nói ra nhất định sẽ phá hoại bầu không khí. Y ôm lấy thiếu niên, dịu dàng lưu luyến hôn hắn, từ khóe mắt đuôi mày đến sống mũi đôi môi, lại tới xương quai xanh xinh đẹp, hận không thể dùng môi lưỡi từng tấc thân thể hắn.
Chu Doãn Thịnh ngừng trêu đùa, híp đôi mắt mờ sương chuyên tâm hưởng thụ, mười ngón xen vào trong tóc y, lười biếng mở miệng, “Em cảm thấy Auer không giết người, tính cách của hắn đã được định trước là chỉ có thể bị giết. Liệu có phải hắn nói cho người khác biết chuyện mất đi ký ức sau mỗi lần hôn mê?” Nếu không kẻ đứng đằng sau sẽ không thiết kế ván cờ này, không có chứng cứ so với Auer tự nhân tội càng khó lật lại hơn.
Cơ sở dữ liệu của Auer vô cùng thấp, Triệu Huyền liếc mắt một cái là rõ mồn một, y dừng nụ hôn lại, tra xét đại khái một lần, cười lạnh nói, “Tên ngốc Auer này, nói cho Nam Thanh chuyện mất trí nhớ.”
Chu Doãn Thịnh gật đầu, càng khẳng định Auer không giết người, nhưng thi thể Nam Thanh lại không làm giả được, cũng thông qua kiểm tra đo lường DNA, nhóm máu. Nếu như hắn còn sống, cái xác kia làm ra kiểu gì? Trong đầu hắn chợt lóe lên, vội vã đẩy người yêu ra, dùng 008 triệu hoán ra bảng điều khiển không gian ba chiều, kiểm tra manh mối liên quan bên trong mạng ảo.
“Cục cưng, em nghi ngờ kẻ chết kia là bản sao của Nam Thanh?” Triệu Huyền dùng sợi tinh thần xâm nhập vào 008, tìm thấy tài liệu liên quan trước người yêu. Kỹ thuật nhân bản người ở tinh tế Asaph là lệnh cấm, một khi bị phát hiện sẽ phải đối mặt với tù chung thân, bản sao cũng sẽ bị tiêu hủy. Mà dưới tên gia tộc Serra Dương có một công ty sinh vật khoa học kỹ thuật, muốn bí mật chế tạo và bảo tồn một bản sao là vô cùng dễ dàng.
“Đúng.” Chu Doãn Thịnh gật đầu, cười khẩy nói, “Gia tộc Serra Dương tưởng bản thân làm quỷ không biết thần không hay, nhưng mà bọn chúng không ngờ, Nữ Hoàng lại sinh ra trí khôn và tình cảm, vì đạt được mục đích khống chế nhân loại đã âm thầm sưu tập rất nhiều bí mật gia tộc. Em tiếp quản sự khống chế của nàng ta, dời những văn kiện này đi, bên trong liền có tất cả việc kinh doanh không thể nói.”
“Có phải cái này?” Triệu Huyền xuất ra một tập văn kiện, mặt trên cho thấy công ty sinh vật khoa học kỹ thuật đều chế tạo cho mỗi một thành viên trong gia tộc Serra Dương một bản sao, một khi bộ phận nào trên cơ thể bọn họ xảy ra vấn đề, liền lấy từ trên người bản sao tiến hành cấy ghép. Bọn họ còn gây trồng hàng loạt bộ phận cơ thể, sau đó buôn bán đến từng ngóc ngách của tinh tế. Tiền tài của gia tộc Serra Dương thấm đẫm mùi thối rữa của thi thể.
“Đúng, chính là phần văn kiện này. Có nó, chúng ta có thể lật đổ được chứng cứ trước đó, biện hộ cho anh, sau đó từ từ tìm ra Nam Thanh. Mạng ảo hủy diệt rồi, muốn từ bên trong Tinh Hải mênh mông tìm ra một người là không dễ dàng, thế nhưng không sao, chúng ta có nhiều thời gian.” Chu Doãn Thịnh vừa giải thích vừa nhẹ nhàng hôn trán người yêu. Auer gặp những khổ cực đó, thật sự xảy ra trên người người yêu, hắn sao có thể không đau lòng.
Triệu Huyền cảm nhận được thương yêu của hắn đối với mình, trong lòng nóng rực một mảnh. Y hôn đáp lại hắn, ôm chặt hắn, thật muốn cứ như vậy mãi mãi không rời xa nhau.
Chu Doãn Thịnh trấn an vỗ lưng người yêu, hỏi: “Nếu cần thời gian thăng cấp, vì sao anh nhất định phải tỉnh lại, nếu như anh vẫn luôn rơi vào trạng thái ngủ say, em có thể mời người bảo vệ anh, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện nguy hiểm như vậy.”
Triệu Huyền dùng râu cọ cọ hai má trắng noãn của hắn, thấp giọng nói, “Em và Nữ Hoàng đều ở bên ngoài, sao anh có thể yên tâm. Tuy rằng thân thể tạm thời do kho ký ức của Auer quản lý, nhưng anh ít nhất vẫn có thể tỉnh lại đúng lúc em gặp nguy hiểm.” Sự thực chứng minh cách làm của y là đúng, y vô tình cứu rỗi cả nhân loại, lại không thể nhịn được người yêu đối diện với một chút nguy hiểm nào, nếu như nhiệm vụ cứu thế thất bại, với năng lực tính toán mạnh mẽ của Nữ Hoàng sẽ chẳng khó để tìm ra kẻ đối nghịch với nàng. Nàng ta sẽ phái đại quân người máy lùng bắt người yêu, cho đến tận khi giết được hắn. Chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh kia, y cho dù liều mạng đến chết cũng phải tỉnh lại kịp thời, ngăn lại hết thảy tai nạn cho hắn.
Y dừng lại chốc lát, cười nhẹ nói, “Anh biết một khi anh tỉnh lại, em nhất định sẽ trông coi ở bên cạnh, dù cho người kia cũng không thực sự là anh. Cục cưng, em rất yêu anh, anh cảm nhận được.” Y phủ bàn tay lên lồng ngực nóng rực của thiếu niên.
“Anh còn yêu em hơn. Cảm ơn vì thế giới này có anh!” Chu Doãn Thịnh không hề biết bản thân cũng có thời khắc cảm tính như thế, nhưng hắn không thể khống chế được viền mắt ửng đỏ cùng cay cay nơi sống mũi, vội vã vùi mặt vào khuỷu tay người yêu, bôi nước mắt nóng bỏng lên làn da màu đồng cổ của y. Tuy rằng người yêu có rất nhiều lời chưa nói, nhưng hắn biết nếu như mình gặp phải nguy hiểm, y sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ mình. Cho nên y mới lựa chọn ủy thác quản lí chứ không phải ngủ say, cho dù biết được có thể khiến y biến mất hoàn toàn.
Triệu Huyền nắm cằm dưới của hắn, nâng gương mặt tràn đầy nước mắt của hắn lên, bình tĩnh nhìn nửa ngày, cuối cùng cười vang, vừa cười vừa yêu thương hôn không ngừng những giọt lệ ở sườn má và dưới cằm hắn.
“Cục cưng, sao em có thể đáng yêu như vậy?” Y thỏa mãn than thở.
———————————
Lúc hai người dính nhau đủ rồi xuống lầu dùng cơm đã là ba giờ sáng, nguyên soái cùng bốn vị đại tướng đã chờ thành hóa thạch, nhìn thấy hai người mặc áo ngủ cùng nhau xuống lầu, cổ cứng ngắc phát ra tiếng răng rắc làm người ta ê răng.
“Mấy người vẫn còn ở đây? Muốn đến ăn khuya à?” Chu Doãn Thịnh nhướn một bên mày.
Đám người nguyên soái không tự chủ mà liếc nhìn vết hồng trên cổ hắn, vết tích chằng chịt kia vẫn luôn ẩn vào xương quai xanh, chắc chắn lồng ngực với bụng cũng tương tự. Bởi vậy có thể thấy được hai người vận động kịch liệt như thế nào.
Năm tiếng hai mươi tư phút, quả nhiên là người đầu tiên tiến hóa thành chủng người siêu cấp, lực kéo dài vô cùng kinh người. Nguyên soái nhìn đồng hồ đeo tay một chút, vẻ mặt nghiêm túc, tư tưởng lại vô cùng hèn mọn. Hắn gật đầu, ôn hòa nói, “Làm một bình cà phê là được, ăn khuya thì không cần. Cậu….” Hắn quỷ dị dừng lại một lát, tiếp tục nói, “Cậu có lẽ rất mệt rồi.”
“Không, tôi hiện tại rất khỏe, chưa từng thoải mái như thế.” Chu Doãn Thịnh cười phá lên, môi hồng răng trắng, bộ dáng như hoa xuân khiến người quáng mắt.
Mắt Triệu Huyền trầm xuống, dùng thân thể cao lớn che kín hắn, xoa nắn mông thịt hắn thấp giọng dặn dò, “Tùy tiện pha một bình cà phê hòa tan là được rồi, làm đồ mà em muốn ăn, không cần để ý bọn họ.” Dứt lời hôn má trắng mịn của thiếu niên.
Chu Doãn Thịnh quệt miệng hôn trả lại y một cái, bật đèn đi vào nhà bếp.
Triệu Huyền lúc này mới đi tới bên ghế sô pha ngồi xuống, trừng trừng nhìn đám người nguyên soái.
Nguyên soái còn đang bên trong khϊế͙p͙ sợ, mấy tên chuyên gia y học liền hít vào một ngụm khí lạnh. Trên đường tới, bọn họ đã xem qua tư liệu của Auer Yasay, biết tường tận nhất số liệu cơ thể y, nhưng y bây giờ, so với trong tài liệu của y lại như hai người khác nhau hoàn toàn. Chiều cao của y tăng lên, vải tơ phác họa ra cơ bắp căng đầy, đồng tử màu nâu nhạt biến thành đen tuyền, như là một loại bảo thạch bằng chất vô cơ lạnh lẽo nào đó, phản xạ ra ánh sáng sắc bén, ngũ quan vẫn tuấn mỹ như cũ, đường nét lại khắc sâu hơn khiến khí chất cả người y từ ôn hòa lễ độ biến thành hùng hổ dọa người. Y bây giờ giống như là một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, khí thế tuyệt đối cường đại quét ngang qua tinh tế Asaph. Y chỉ là ngồi ở đó, thoáng nhíu mày, uy áp dũng mãnh độc nhất vô nhị liền tràn ra khiến người ta không thể thở nổi.
Trong quá trình nhân loại tiến hóa, thể trạng, màu tóc, màu mắt, thậm chí là ngũ quan đều sẽ sinh ra một loại biến hóa nào đó, ghi chép này trong y học chẳng lạ lùng gì, thậm chí trở thành tiêu chí tiến hóa của nhân loại. Vài chuyên gia y học vốn còn giữ thái độ nghi ngờ với giống người siêu cấp, hiện tại đã tin lời giải thích của trưởng ngục giam và điều tra viên của quân bộ, nếu không họ không có cách nào giải thích sự biến đổi của Auer.
Bọn họ muốn đưa người vào phòng thực nghiệm tiến hành nghiên cứu lâu dài, để tìm ra phương pháp chính xác thúc đẩy tiến hóa nhân loại. Nhưng bọn họ biết không thể, hiện tại đế quốc cần một vị cường giả siêu cấp xuất hiện. Sau khi kết thúc chiến tranh, đế quốc còn có được tài phú khổng lồ nhất của tinh tế Asaph, lại mất đi năng lực bảo vệ chúng, liên bang cùng những thế lực khác sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này, lại sẽ là một trận chiến ác liệt. Lúc trước trong chiến tranh, năm vị cường giả 3S của đế quốc đã bị Nữ Hoàng cắn nuốt bốn người, chỉ còn lại một người chính là lão nguyên soái, cũng đã 278 tuổi. Năm vị cường giả 3S của liên bang lại còn ba vị, lớn nhất cũng chỉ có 250 tuổi. Dưới tình huống vũ khí trang bị tương đương, cường giả siêu cấp gia nhập có thể thay đổi chiến cuộc từ căn bản.
Một khi đế quốc và liên bang khai chiến, đế quốc chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ. Dân thường có thể không cảm giác được nguy hiểm, nhưng tầng lớp quyết sách lại không thể thư giãn quá một giây đồng hồ từ đầu đến cuối. Khi bọn họ chuẩn bị dự tính xấu nhất, Auer Yasay đột nhiên xuất hiện, giống như xuất hiện một tia sáng dẫn đường từ trong đêm tối vô tận khiến người ta không tự chủ được điên cuồng chạy tới.
Nếu như y thực sự là người siêu cấp tiến hóa đầu tiên, không thể nghi ngờ, y sắp trở thành vũ khí mạnh mẽ nhất đế quốc. Đừng nói y chỉ giết một tiểu minh tinh, cho dù giết chết quốc vương, nghị viện và quân bộ cũng sẽ đặc xá y vô điều kiện, cũng sẽ nghĩ mọi cách khôi phục danh dự cho y. Còn có khống chế được y hay không, đây cũng không phải là vấn đề mà quân bộ và nghị viện dám nghĩ đến. Không khống chế được thì đã sao? Không ai có thể giết chết y. Nếu như y vì bị hãm hại mà rời khỏi đế quốc, chờ đợi đế quốc chính là sự hủy diệt nhanh chóng triệt để hơn.
Cho nên ngoại trừ động viên cùng lôi kéo, bọn họ chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn khác với y.
“Mắt của cậu đổi màu rồi.” Nguyên soái cố nén hồi hộp, chỉ chỉ mắt chính mình.
“Rất bình thường.” Triệu Huyền hờ hững đáp.
“Vậy cơ thể cậu còn có chỗ nào không khỏe không? Để đảm bảo cậu khỏe mạnh, chúng tôi muốn giúp cậu làm kiểm tra sức khỏe một lần. Đương nhiên, còn định thử một chút tinh thần lực và thể chất của cậu.” Nguyên soái cẩn thận đưa ra yêu cầu. Ông cảm giác được khí chất của Auer sinh ra biến hóa, trước đây là ôn hòa lễ độ, bây giờ lại phóng đãng bất kham. Nhưng chuyện này cũng không hề kì quái, từ trước đến giờ tính khí của người đặc chủng sau khi tiến hóa luôn táo bạo hơn người bình thường.
“Có thể.” Triệu Huyền biết bọn họ muốn làm gì, cái này không hẹn mà trùng hợp với suy nghĩ của y. Nhân loại vừa trải qua bạo động của máy móc thông minh đã ý thức được độ nguy hiểm của công nghệ cao, mà người trong lòng lại có thể chơi đùa các loại máy móc thông minh trong lòng bàn tay, nói cách khác, hắn là tồn tại có lực uy hϊế͙p͙ hơn cả Nữ Hoàng. Nguyên soái cứng rắn giữ hắn lại quân bộ, không phải là không có ý muốn khống chế hắn, một khi phát hiện hành vi của hắn vượt ra khỏi mức độ khoan dung của bọn họ, một hồi ám sát sẽ chờ đợi ở tương lai không xa.
Bởi vậy, hiện tại Triệu Huyền vô cùng cần quyền thế, chỉ khi trở thành tồn tại chí cao của đế quốc, thậm chí tinh tế Asaph, y mới có thể bảo vệ người yêu. Y biết hắn chán ghét bị trói buộc, cho nên sẽ nỗ lực để hắn được sống tự do tự tại, không buồn không lo.
Nguyên soái không ngờ y đồng ý nhanh như vậy, mừng rỡ đứng dậy nói: “Trang thiết bị sân huyến luyện dưới mặt đất của gia tộc Yasay, chúng tôi có thể mượn dùng một chút không?”
“Mấy người chờ chút.” Triệu Huyền đi vào nhà bếp, thấy thiếu niên đã pha xong một bình cà phê hòa tan, hiện tại đang chuẩn bị đi chiên trứng, y đi tới từ phía sau ôm lấy eo gầy cứng cáp của hắn, cắn vành tai hắn thì thầm, “Cục cưng, anh muốn làm nguyên soái đế quốc, em làm đệ nhất phu nhân của anh, đề nghị này thế nào?”
Chu Doãn Thịnh quay đầu lại, nhẹ nhàng vỗ hai má y trêu đùa, “Đề nghị này vô cùng tốt, thế nhưng trước đó, anh nên ăn tối đã. Anh bây giờ là người, không phải dữ liệu.” Dứt lời đóng lò vi sóng, đặt hai quả trứng như vầng thái dương xinh đẹp vào đĩa, đẩy lên trước mặt người yêu.
Triệu Huyền nở nụ cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, bản thân ăn một nửa, nửa còn lại bón cho người trong lòng, xong rồi ôm hắn hôn nồng nhiệt hơn mười phút mới không nỡ buông ra, xua tay với nguyên soái, “Đi thôi, đi kiểm tra.”
Nguyên soái đã sớm dời ánh mắt từ khi hai người ôm nhau. Ông vốn cho rằng quan hệ giữa hai người là một mình Joe yêu đơn phương, nhưng hiện tại xem ra, Auer lại hãm vào sâu hơn, ánh mắt y nhìn thiếu niên sâu như biển, bên trong sôi trào yêu thương mãnh liệt khiến cho người ta kinh hãi. Ông hiện giờ bắt đầu nghi ngờ động cơ Auer giết chết Nam Thanh, gì mà yêu nhưng không có được? Auer thật sự yêu Nam Thanh à?
Nhưng bất kể người có phải do Auer giết không, chút ô uế này quân bộ và nghị viện sẽ thay y xóa bỏ toàn bộ. Còn Conner Serra Dương bất mãn? Ai quản hắn!
Jerram và Yasay phu nhân tới tận bây giờ vẫn chưa rõ tình hình, tâm trạng thấp thỏm đi theo đám người phía trước xuống sân huấn luyện dưới lòng đất. Bọn họ luôn cảm thấy chuyện xảy ra sau đó sẽ thay đổi quãng đời còn lại của bọn họ.
Chu Doãn Thịnh thu dọn xong chén đĩa, lười biếng ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, tiếp tục dùng 008 tìm tung tích Nam Thanh. Mạng ảo tuy rằng hư hỏng hơn phân nửa, hiện giờ lục tục dùng một phần, hẳn là có thể tìm ra được vết tích hoạt động của Nam Thanh. Hắn nhanh chóng lướt qua từng giao diện khả nghi, sau đó bỗng nhiên cố định một tấm trong hình ảnh. Đó là chân dung của một nam tử, hắn mỉm cười nhìn ống kính, ngũ quan vô cùng đẹp, đặc biệt là cặp mắt đào hoa long lanh tràn ngập sương mù, vô cùng mê người, dù là ai thấy đều sẽ thần hồn điên đảo.
Chu Doãn Thịnh nhìn chằm chằm ảnh chụp trong chốc lát, trên mặt không thấy kinh ngạc, chỉ có cười lạnh, sau khi hắn phân tích ảnh chụp thì phát hiện đây là một tấm ảnh chụp tổng hợp, dung hợp lại toàn bộ ưu điểm gương mặt của mình và Nam Thanh, có thể tạo thành tấm ảnh có gương mặt hoàn mỹ, tinh xảo thế này. Nếu như Nam Thanh giả chết rời đi, hắn khẳng định không thể dùng gương mặt có độ nhận biết đạt trăm phần trăm kia, tiến hành một cuộc phẫu thuật chỉnh dung là nhất định. Tính cách hắn hư vinh, chú trọng hình tượng, tuyệt đối không thể chỉnh xấu mình.
Chu Doãn Thịnh có lý do tin tưởng, đây là bức hình kết quả sửa mặt mà hắn ngầm làm ra, đợi liên lạc xong với bệnh viện sẽ gửi cho bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ, theo manh mối này điều tra xuống, không đến mấy ngày là có thể bắt được người.