Biên tập: Chuối
"Beta: Cúc kiên cường "
Đến tối, Triệu Huyền tắm rửa cho tiểu hồ ly, hong khô bộ lông, bỏ vào túi ngủ đặc chế. Y còn chút công văn cần phê duyệt liền ôm tiểu hồ ly vào lòng, cất bước muốn đi tới thư phòng. Nhưng vừa mới mở cửa, trước mắt đột nhiên tối sầm, ý thức cũng dần dần mơ hồ. Tuy nhiên trạng thái như thế chỉ kéo dài vài giây, vài giây trôi qua, y đột nhiên giương mắt, bên trong con ngươi đen đặc phủ một tầng sát ý nồng đậm. Y liếc mắt quan sát thị vệ cùng người hầu trong phủ đều mang vẻ mặt mê man, lại nhìn trên tường gạch ở ngoài thùy hoa môn(*) xuất hiện một trận pháp phát ra ánh đỏ lập lòe, rõ ràng đã có kẻ giở trò quỷ.
"(*) Một loại cửa trong cấu trúc Tứ hợp viện."
Vào đúng lúc này, đột nhiên tiểu hồ ly từ trong lồng ngực y nhảy ra ngoài, nhanh chóng chạy ra khỏi vương phủ, trực tiếp chạy đến phủ quốc sư. Mắt hắn vẫn nhắm, bước chân có chút lảo đảo, hiển nhiên đang ở trong trạng thái mộng du, xem ra trận pháp này có công hiệu mê hoặc lòng người. Triệu Huyền cũng không ngăn cản tiểu hồ ly, không xa không gần mà theo sát. Võ công của y vô cùng cao cường, tiến vào phủ quốc sư dễ như ăn cháo, đi tới một cái sân có sương khói lượn lờ. Quốc sư dung mạo ôn nhu tuấn mỹ giờ khắc này đang đứng trong một trận pháp lập lòe ánh sáng nhạt màu, thấy con mồi bước đến, khóe miệng đỏ tươi hơi nhếch lên, biểu thị tâm tình hắn rất tốt. Hắn cúi người xuống, vươn tay trái ra hiệu cho yêu hồ nhảy vào trong lòng bàn tay mình. Bát quái trận khắc giữa lòng bàn tay hắn đỏ rực hầm hập hơi nóng như một cái bàn ủi, nếu nhảy vào, hậu quả khó mà lường được.
Mắt thấy tiểu hồ ly đã bay lên trời, Triệu Huyền lập tức hiện thân, kịp thời ôm hắn vào lòng.
“Vương gia, vì sao ngươi không bị hôn mê? Không đúng, làm sao ngươi có thể vượt qua kết giới ta đã bố trí?” Quốc sư kinh hãi đến biến sắc. Hắn đã sớm bày bố tầng tầng lớp lớp kết giới trong phủ, trừ khi tu vi cao hơn hắn, bằng không người khác tuyệt đối không thể bình yên đi tới chỗ này, thế nhưng Nhϊế͙p͙ chính vương lại là một người phàm không hề có tu vi.
Triệu Huyền nhẹ nhàng bỏ tiểu hồ ly vào trong túi ngủ, mở vạt áo ra nhét vào trong ngực, lúc này mới đi tới bên ghế đá ngồi xuống, ngữ khí lạnh lẽo: “Quốc sư tốt nhất nên cho bản vương một lời giải thích hợp lý. Hơn nửa đêm dụ dỗ Ly Nhi tới chỗ này, ngươi muốn làm gì?”
Trường Kỳ cấp tốc tỉnh táo lại, thầm nghĩ tuyết hồ này là yêu vật, nếu như ta có thể giải thích rõ ràng, Nhϊế͙p͙ chính vương nhất định sẽ đồng ý để ta tiêu diệt nó, nhưng mà lợi ích đạt được trong đó sợ là không thể nói ra.
Thôi, tìm được một yêu hồ thân thể thuần âm đã là may mắn lớn, cũng không thể tham lam quá mức nữa. Ý trời, tất cả đều là ý trời. Hắn thở dài một tiếng, từ từ mở miệng: “Khởi bẩm Vương gia, tuyết hồ trong lồng ngực ngài không phải hồ ly bình thường, mà là một yêu vật. Theo khí tức của nó, cũng đã được năm mươi năm đạo hạnh.”
“Năm mươi năm? Ý ngươi nói là Ly Nhi đã năm mươi tuổi?” Triệu Huyền không nhịn được đo chiều dài thân thể tiểu hồ ly, năm mươi năm mới dài có nửa thước, rốt cuộc là ngày thường ăn cái gì?
Vương gia, hình như ngài chú ý nhầm trọng điểm rồi. Trên trán Trường Kỳ nổi gân xanh, nhẫn nhịn giải thích: “Vâng, nó đã năm mươi tuổi, nhưng tuổi thọ của yêu vật không giống dã thú bình thường, yêu thú năm mươi tuổi còn chưa đến tuổi vị thành niên, mỗi ngày cần hút một lượng lớn dương khí và một số đồ thiết yếu cho tu luyện để trưởng thành. Vương gia, gần đây ngài có phải hay không thường cảm thấy mệt mỏi vô lực, tay chân bủn rủn, đau đầu nhức óc? Chính là do yêu vật gây nên! Nếu ngài ở chung với nó mấy tháng nữa, nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Nói đến đây Trường Kỳ bình tĩnh nhìn Nhϊế͙p͙ chính vương một cái, bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh hãi. Người này mấy tháng trước vẫn còn dấu hiệu số mệnh đã hết, thế nhưng hôm nay nhìn lại, chỉ thấy toàn thân được Hồng Mông tử khí bao phủ, ánh sáng xán lạn vô cùng lóa mắt, chỉ dùng một câu “Chân mệnh thiên tử” đã không thể khái quát tương lai của y nữa, dù nói một câu “Thần nhân giáng thế” cũng không quá khoa trương. Sáng nay hắn chỉ lo tìm kiếm yêu thú, bày bố trận pháp, quên mở ra thiên nhãn quan sát, đánh giá số mệnh của đối phương, ngay cả biến cố lần này cũng không cảm giác được. Khó trách y có thể vượt qua cấm chế dày đặc đi đến sân sau, khó trách!
Triệu Tông Chính lấy cái gì để đấu với y? Chính mình lấy cái gì để đấu với y? Trường Kỳ mới vừa rồi còn trấn định tự nhiên, hiện tại đã đổ mồ hôi lạnh cả người.
Triệu Huyền không thèm để ý đến tình trạng khác thường của hắn, nhẹ nhàng vỗ về móng vuốt lộ ra ngoài của tiểu hồ ly, hỏi: “Ngươi muốn làm gì nó?” Đột nhiên một luồng gió sắc bén như đao kề lên cần cổ yếu ớt của Trường Kỳ, chỉ cần hắn đáp sai một câu, sẽ chém bay đầu hắn ngay tại chỗ.
Hơi lạnh chậm rãi từ lòng bàn chân bò lên trên da đầu, làm người ta lạnh đến tận xương tủy. Trường Kỳ nuốt nước miếng một cái, khàn giọng nói rằng: “Khởi, khởi bẩm Vương gia, thần chỉ vẽ một mê hồn trận, không hề tạo thành thương tổn nào cho tuyết hồ, ngày mai giờ Thìn, trận pháp sẽ tự nhiên mất đi hiệu lực.” Bây giờ đầu hắn đầy mồ hôi lạnh, quần áo ướt đẫm, đâu còn dáng vẻ một thế ngoại cao nhân, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ, thử dò xét nói: “Vương gia, yêu vật dù sao cũng là yêu vật, cho dù đáng yêu đến mấy khi lớn lên nhất định sẽ hại người, không bằng giao cho hạ thần xử lý. Hạ thần sẽ không giết hại nó, chỉ hủy diệt tu vi cả đời của nó rồi thả về núi rừng cũng được.” Nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, có Hồng Mông tử khí nồng đậm hộ thể, đừng nói yêu vật, ngay cả Thiên đạo cũng không làm gì được Nhϊế͙p͙ chính vương, nếu chỉ nói yêu hồ hại người thường có lẽ còn có thể xảy ra.
Triệu Huyền chỉ cười mà không đáp, đứng lên bước ra ngoài, lúc đi ngang qua Trường Kỳ bỗng nhiên bắt lấy tay trái của hắn, lật ngửa lòng bàn tay ra. Trận pháp vẽ trên da thịt bởi vì sự tồn tại của tiểu hồ ly vẫn phát ra ánh sáng đỏ và hơi nóng hầm hập, hoa văn vặn vẹo nhìn qua vô cùng tà ma quỷ quyệt. Bằng trực giác của y phán đoán, loại trận pháp này không phải thủ pháp của danh môn chính phái, cái gọi là “trích tiên” không nhiễm trần tục, thì ra chỉ là một yêu đạo chuyên môn cướp đoạt tu vi của người khác.
Trường Kỳ bị y nhìn chăm chú, sợ đến nổi da gà, cực lực muốn rút tay trái về, lại phát hiện ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích, đành phải quỳ xuống xin tha: “Hạ thần biết sai rồi, ngày sau không dám có động đến tuyết hồ nữa, cầu xin Vương gia giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho hạ thần một lần.”
Triệu Huyền cười lạnh nói: “Quốc sư nhìn như vô dục vô cầu, bàng quan với thế sự, thì ra cũng chỉ là hạng người ham sống sợ chết. Chẳng qua việc này cũng không lạ, một kẻ chỉ dựa vào việc cướp đoạt tu vi và số mệnh của người khác để tồn tại, tất nhiên sẽ sợ chết nhất. Yên tâm, bản vương không giết ngươi.”
Trường Kỳ còn chưa kịp thở phào, đã thấy Nhϊế͙p͙ chính vương biến ngón tay thành đao, xé rách lòng bàn tay trái của hắn, mạnh mẽ đào viên cốt châu ngưng tụ tu vi cả đời của hắn lên, dùng khăn gói kỹ lại sau đó nghênh ngang rời đi.
Trường Kỳ đau đến lăn lộn trên đất, há miệng kêu rên, nhưng bởi vì có kết giới chặn đường người ngoài không thể nghe thấy, một lát sau đau đến ngất đi. Hạ nhân ở bên ngoài kết giới sợ hãi cuống cuồng nhưng không thể tiến vào, mãi đến ba ngày sau đợi bùa chú duy trì kết giới mất hiệu lực mới nhao nhao lao vào, phát hiện ra tay trái của quốc sư đã hóa thành xương trắng, nhất định phải cắt bỏ cổ tay, bằng không sẽ khó giữ tính mạng.
Bí mật đời đời truyền thừa của các Quốc sư được giấu trong lòng bàn tay trái. Đó là một viên cốt châu ngưng tụ tu vi suốt đời của các quốc sư, mỗi lần trước khi chết sẽ được móc ra, dùng trận pháp khảm lên lòng bàn tay trái của người kế nhiệm, từ đó có thể tự do hấp thụ tu vi của những tu sĩ hay yêu vật khác, củng cố sức mạnh bản thân. Bí mật này chỉ có mỗi một quốc sư đương nhiệm cùng Hoàng đế Thiên Nguyên quốc mới có thể biết, dù sao cướp đoạt tu vi xong nhất định phải dùng nó để kéo dài tuổi thọ của Hoàng đế.
Triệu Tông Chính nghe nói quốc sư biến thành phế nhân thì cực kì tức giận, hết lần này tới lần khác dò hỏi đối phương là ai làm, nhưng cũng không có đáp án. Nhϊế͙p͙ chính vương nếu như muốn mạng của một người, quả thực dễ như trở bàn tay, ngay cả thiên đạo y còn chẳng sợ, sao có thể đặt một tu sĩ nhỏ bé ở trong mắt? Quốc sư không còn dám làm y tức giận, bị ép hỏi đến mức phải vội vàng thu thập châu báu suốt đêm chạy trốn khỏi kinh thành, rất nhanh liền không biết tung tích.
Bởi vì trong phủ quốc sư bày bố rất nhiều trận pháp, nếu người phàm đi vào hoặc bị mê mẩn tâm trí trở nên điên điên khùng khùng, hoặc bị quỷ đả tường(*) giam giữ, mấy ngày mấy đêm không ra được. Lâu dần, nơi này cỏ dại mọc đầy, nhà cửa đổ vỡ giống hệt một căn nhà ma, khiến bách tính kinh thành nghe tin đều biến sắc. Nam nhân thần bí nhất, cường đại nhất của Âu Dương Minh Nguyệt, ngay cả mặt cũng đều chưa thấy đã được xử lý gọn gàng, ma xui quỷ khiến thế nào, đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng.
"(*)Quỷ đả tường làm cho bạn lạc đường, tưởng rằng đang đi thẳng nhưng thực tế là đi thành một vòng tròn, đi một lúc sẽ quay về vị trí ban đầu."
Triệu Huyền ôm tiểu hồ ly đi suốt đêm hồi vương phủ, một cước đá nát tường gạch có vẽ trận pháp, đánh thức hạ nhân từ trong cơn mộng mị. Vương Bảo thấy cửa phòng mở toang, chủ nhân cùng tiểu chủ nhân đều mất tích, sợ đến mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán, lảo đảo chạy xuống bậc tam cấp, chuẩn bị sai người đi tìm, thì liền thấy chủ nhân ôm tiểu chủ nhân trong ngực đang rảo bước lại gần.
“Vương gia, buổi tối rồi ngài còn chạy đi đâu vậy?” Hắn một bên lau mồ hôi lạnh trên trán một bên nghênh đón.
Triệu Huyền ném chiếc khăn bị vo tròn vào trong ngực hắn, ra lệnh: “Rửa sạch rồi đem đến phòng cho bản vương.” Trực giác của y nói cho y biết, vật này có tác dụng rất lớn đối với tiểu hồ ly.
Vương Bảo mở ra khăn ra, chỉ thấy bên trong bọc một hạt châu màu trắng dính đầy máu, nhìn bề ngoài không giống ngọc thạch cũng không giống trân châu, cực kì quỷ dị. Hắn không dám hỏi nhiều, tự mình múc một chậu nước, run rẩy tay rửa sạch, đăt vào một hộp gỗ tử đàn nhỏ, đưa vào trong phòng.
Tiểu hồ ly còn chưa tỉnh dậy, tứ ngưỡng bát xoa(*) nằm trên đùi vương gia, bụng nhỏ phập phồng khi lên khi xuống, đuôi to lắc trái lắc phải, nhìn qua vô cùng hồn nhiên đáng yêu. Vương Bảo đang muốn nịnh nọt vài câu, chợt giống như ăn phải ruồi, nghẹn họng trân trối. Chỉ thấy Vương gia vén lông tơ bụng dưới của tiểu hồ ly lên, tỉ mỉ xem xét vật nhỏ khéo léo tinh xảo như một chồi non của hắn, tròng mắt đen láy bốc lên hai ngọn lửa nóng rực, cuối cùng bắt đầu hôn trán, hôn mũi, hôn miệng, hôn đệm thịt trên chân tuyết hồ, vừa hôn vừa tủm tỉm cười, hành động vô cùng điên rồ.
"(*) Tư thế nằm ngửa dạng chân dạng tay ra."
Vương Bảo khϊế͙p͙ sợ đến hoảng loạn, nơm nớp lo sợ mở miệng: “Vương gia, ngài vừa mới đi đâu vậy? Không có sao chứ?”
“Bản vương không sao. Bản vương thật cao hứng, trước nay chưa từng cao hứng như vậy.” Triệu Huyền dùng sức ấn ấn nhịp tim đang đập loạn cào cào, khóe mắt đuôi mày tất cả đều là vẻ vui mừng như điên. Tiểu hồ ly quả nhiên không giống dã thú tầm thường, hắn là yêu vật, có thể sống thật lâu thật dài, còn có thể hóa thành hình người làm bạn cạnh mình, còn có việc gì kinh hỉ hơn so với việc này sao?
Trận pháp tác dụng trực tiếp trên người yêu hồ, những người xung quanh chỉ là tiện tay, vì vậy Chu Doãn Thịnh tỉnh lại trễ nhất. Hắn vừa mở mắt, liền thấy mình nằm trong lồng ngực người yêu, đối phương chỉ khoác ngoại bào màu trắng, vạt áo mở rộng, thắt lưng lỏng lẻo, lộ ra một mảnh cơ ngực rắn chắc, mái tóc dài đen tuyền tùy ý rơi ở hai bên má, nhìn qua cực kỳ lười biếng. Y nằm nghiêng người trên giường, cầm một quyển sách trong tay, đọc đến mê mẩn.
Sách gì mà đẹp vậy, ngay cả ta tỉnh rồi cũng không nỡ rời mắt? Chu Doãn Thịnh thầm nghĩ, đến gần nhìn lướt qua, lập tức kinh sợ. Đây là một cuốn sách viết về yêu vật, ghi lại tất cả yêu vật đã từng xuất hiện trên nhân thế, cũng tỉ mỉ giới thiệu tướng mạo và đặc tính của chúng nó. Mấy tờ Triệu Huyền đang xem chính là viết về yêu hồ, trong đó ghi lại vài truyền thuyết liên quan đến yêu hồ, những hàng chữ viết vô cùng rõ ràng, còn có cả ảnh minh họa cực kỳ sống động.
Chu Doãn Thịnh chỉ đọc hai hàng chữ liền cảm thấy không ổn, đang muốn nhảy khỏi lồng ngực người yêu, lại bị y dùng sức túm đuôi kéo lại, cười cười trêu ghẹo: “Yêu hồ bản tính phóng đãng, có thể không ăn thịt, nhưng một ngày không thể không hoan ái, bằng không sẽ uất nghẹn mà chết. Xương đuôi là nơi mẫn cảm nhất, chỉ cần vuốt ve vài cái sẽ động tình, ngọc dịch sẽ tràn ra, tuyệt không thể tả” đọc xong đoạn này, y than thở lắc đầu, “Đến tột cùng tuyệt không thể tả là cái gì, vậy mà sách lại không viết, từ khi sinh ra đến giờ ta chưa từng thấy yêu hồ. Ly Nhi, ngươi có biết không?”
Chu Doãn Thịnh duỗi đầu lưỡi ra ɭϊếʍƈ láp móng vuốt, sau đó cọ cọ lên mặt, làm bộ mình chỉ là một con hồ ly bình thường, căn bản không phải yêu hồ. Người yêu biến thái như vậy, trời mới biết có ra tay với động vật nhỏ hay không, thân thể của mình dài không đến nửa thước, cái đồ chơi kia của người yêu lại giống như tay trẻ con, vừa to vừa dài vừa lớn, nếu như quyết tâm muốn làm…. Hình ảnh quá mức điên rồ, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ.
Vì bị mê hồn trận ảnh hưởng, hắn cũng không biết mình đã dạo qua quỷ môn quan một vòng, cũng không biết người yêu đã biết được thân phận của mình, vì vậy chỉ cho rằng đối phương đoán mò, trước mặt mình thăm dò một chút, chỉ cần mình không thừa nhận, y cũng không thể làm gì được.
Triệu Huyền cụp mắt nhìn tiểu hồ ly làm bộ làm tịch, trong mắt tràn đầy hứng thú: “Ta còn tưởng rằng chỉ có mèo mới có thể dùng móng vuốt rửa mặt, thì ra hồ ly cũng vậy sao?”
Chu Doãn Thịnh càng ngày càng ra sức ɭϊếʍƈ, móng vuốt nhỏ lau tới lau lui trên mặt, thuận tiện che dấu biểu tình chột dạ. Nếu hắn thừa nhận, nhất định sẽ bị kẻ này dằn vặt, nghĩ tới nghĩ lui, tốt nhất vẫn là giả ngu.
Triệu Huyền một tay chống má, say sưa ngon lành mà nhìn, chờ tiểu hồ ly lau mặt xong liền luồn tay dưới nách hắn nâng lên, giơ hắn đến trước mặt, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cái vật ẩn dưới lông tơ màu trắng kia, từng câu từng chữ lặp lại: “Xương đuôi là nơi mẫn cảm nhất, chỉ cần vuốt ve vài cái sẽ động tình, ngọc dịch sẽ tràn ra, tuyệt không thể tả’ nếu trong sách không viết, ta đành tự mình thử xem sao.”
Thử cái đầu ngươi! Mau buông ta xuống! Biến thái, ngay cả động vật nhỏ cũng không tha! Chu Doãn Thịnh giận dữ và xấu hổ muốn chết, liều mạng vung móng vuốt nhỏ cào mặt người yêu, nhưng lại bị y kéo giãn khoảng cách, chỉ có thể cào vào không khí, trong miệng “Chít chít chi” kháng nghị.
Triệu Huyền thấy hắn không ngừng vung vẩy tứ chi, lông tơ cả người đều dựng đứng, dáng dấp vô cùng buồn cười, không khỏi bật cười thành tiếng. Y đè hắn trên đầu gối, bàn tay vuốt ve lưng hắn chậm rãi trượt xuống xương đuôi, rất có kỹ xảo mà âu yếm, xoa xoa.
Ghi chép về yêu vật tuyệt đối không phải nói ngoa, xương đuôi quả thật là khu vực mẫn cảm nhất của yêu hồ. Chu Doãn Thịnh trong lòng buồn bực, thân thể lại mềm mại vô lực, một chút đã xụi lơ trên đầu gối Triệu Huyền, còn xoay chuyển cái bụng, phô bày điểm yếu hại trước mắt đối phương, hi vọng được đến âu yếm nhiều hơn. Đầu nhỏ của hắn lắc lư trái phải, bên trong mắt thú màu vàng trà gợn sóng, khi ánh nến hắt vào như có dòng nước xuân lênh láng sắp tràn ra, cực kỳ hút hồn, cái đuôi to xõa tung theo bản năng quấn lấy tay người yêu, giống như níu kéo, lại giống như thúc giục.
Cổ họng Triệu Huyền khô khốc, đầu quả tim ngứa ngáy, bụng dưới giống như bị lửa thiêu đốt. Y mơn trớn thân thể tiểu hồ ly, lại gảy gảy vật nhỏ tinh xảo đã rớm ra một giọt ngọc, giọng nói khàn khàn: “Quả nhiên là yêu hồ, tính tình ɖâʍ đãng như vậy, chỉ mới sờ một cái đuôi thôi mà đã động tình đến mức này. Đều nói yêu hồ cần hút dương khí mới có thể tồn tại, sao ngươi lại không hút của ta?”
Đầu óc Chu Doãn Thịnh đã sớm lâm vào trầm mê, làm sao biết y đang nói cái gì, cho dù biết cũng không thể trả lời, chỉ có thể “Ô ô ô” rên rỉ.
Triệu Huyền dường như nghe hiểu, xúc động nói: “Thì ra là ái mộ ta, không đành lòng làm hại ta sao? Ly Nhi, dù ngươi có hút ta đến mức tinh tẫn nhân vong, ta cũng cam nguyện.” Y vừa tự biên tự diễn vừa cởi tiết khố, móc ra cự vật tím đỏ đã sớm cứng rắn như sắt, vuốt ve lên xuống, một giọt chất lỏng từ đỉnh hạ thân tràn ra, thấm ướt trụ thể, một luồng xạ hương lập tức tản ra ngoài.
Ý thức thế giới vì muốn tốt cho nữ chính mà để Nhϊế͙p͙ chính vương trở thành một người lãnh cảm, trước nữ chính chưa bao giờ kề cận nữ sắc, cũng chưa từng thủ ɖâʍ, vì vậy giọt chất lỏng này chính là nguyên dương trong truyền thuyết, là vật đại bổ đối với tu sĩ và yêu vật. Hiện tại bộ thân thể này bị Triệu Huyền chiếm cứ, thực lực của y đã vượt qua quy luật của thế giới, cho nên một giọt nguyên dương này càng không giống với bình thường, trong đó ẩn chứa năng lượng đủ để đại yêu hay tu sĩ Độ Kiếp Kỳ động tâm, càng không cần bàn tới một tiểu hồ ly chưa hóa hình người.
Mùi hương này đối với người bình thường nhạt nhòa đến mức chớp mắt đã quên, nhưng đối với Chu Doãn Thịnh mà nói lại mang sức hấp dẫn trí mạng. Thân thể mềm oặt của hắn đột nhiên tràn trề sức sống, trở mình một cái bò lên, ngồi xổm trên bụng người yêu, ánh mắt sáng quắc nhìn cự vật hình trụ của y, đầu lưỡi phấn hồng vươn ra muốn ɭϊếʍƈ nhưng lại xấu hổ rụt về.
Triệu Huyền trầm giọng cười nhẹ, một mặt vuốt ve cự vật một mặt dụ dỗ nói: “Đây chính là nguyên dương của ta, đối yêu hồ mà nói quả thật là vật đại bổ, không hút sạch thì thật là lãng phí. Ly Nhi, ngoan, Ly Nhi, về sau ngươi muốn ăn bao nhiêu ta liền đút cho ngươi bấy nhiêu.”
Chu Doãn Thịnh bị ɖâʍ từ lãng ngữ của y khiêu khích đến đỏ mắt, mũi dựng ngược lên, cực lực ngửi mùi vị nguyên tinh tản mác trong không khí. Vật này quá thơm, làm cho hắn hoàn toàn đánh mất lý trí, bản năng của yêu hồ thúc giục hắn nhanh đi hút, một chút cũng đừng chậm trễ. Chỉ giãy giụa vài giây hắn liền thỏa hiệp, tiến lên phía trước, hai con móng vuốt nhỏ ôm lấy cự vật hình trụ, đứng thẳng người lên, nhắm ngay lỗ nhỏ trên đỉnh ɭϊếʍƈ ʍút̼, tiếng rên rỉ thỏa mãn kết hợp tiếng nước ɖâʍ mỹ vang lên.
Tiểu hồ ly làm việc hoàn toàn bằng bản năng, không có bất kỳ kỹ xảo nào hay ho, nhưng lại khiến Triệu Huyền điên cuồng, hơn nữa trong miệng hắn còn có hai hàng răng sữa nho nhỏ, thỉnh thoảng cọ qua cự vật, gây nên một trận đau nhói ngứa ngáy, càng ngày càng làm người ta dục tiên dục tử.
Triệu Huyền đã ngừng thủ ɖâʍ từ lâu, ngẩng mặt dựa vào gối thở dốc, một tay nhẹ nhàng âu yếm xương đuôi của tiểu hồ ly, một tay xoa túi da của chính mình. Từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên y nếm qua mùi vị hoan ái, quả nhiên như trong sách ghi chép, tuyệt không thể tả. Nếu như tiểu hồ ly tu thành hình người, sẽ sung sướng đến mức nào? Y ɭϊếʍƈ bờ môi khô khốc, trong mắt tràn đầy yêu thương cùng dục vọng thâm trầm. Cự vật tràn ra từng giọt từng giọt sương, chưa kịp chảy xuống đã bị Chu Doãn Thịnh ɭϊếʍƈ sạch sẽ, sau đó nuốt vào bụng, hắn biết làm như vậy rất mắc cỡ, nhưng không thể nào dừng lại được, thậm chí vì để được ăn nhiều hơn mà đâm đầu lưỡi vào lỗ nhỏ nhanh chóng hút ra, nhiều lần mô phỏng động tác giao hợp khiến người yêu càng động dục.
Bận bịu khoảng chừng nửa giờ, người yêu rốt cục rên lên một tiếng thư sướng bắn ra, hắn vội vã ôm lấy trụ thể đem dịch trắng hút sạch sẽ, tận đến khi bụng tròn xoe mới hài lòng nằm ngửa trên bụng y thở dốc. Đây là tinh dịch lần đầu của người yêu, hiển nhiên lượng nhiều vị nồng, sợ rằng là mỹ vị sánh ngang gan rồng phượng tủy, nếu như mỗi ngày đều được ăn… Nghĩ đến đây, cái mặt già của hắn không khỏi đỏ bừng, chia buồn cho tiết tháo đã mất sạch của mình.
Triệu Huyền cũng thở hổn hển, ôm tiểu hồ ly lên, mổ bên môi hắn một nụ hôn, khàn giọng cười đùa: “Ly Nhi ngoan, thật biết hút, suýt chút nữa hút luôn cả hồn ta. Ăn no chưa? Chưa no ta sẽ cho ngươi ăn tiếp.”
Cút, chính ngươi dục cầu bất mãn cũng đừng mượn danh nghĩa của ta! Chu Doãn Thịnh vừa thẹn vừa giận, đỉnh đầu thiếu chút nữa bốc lên một ngọn khói xanh. Mặc dù khi ở trên giường hắn rất buông thả, khẩu giao cho người yêu cũng không phải lần đầu tiên, nhưng gào khóc đòi ăn tinh dịch của y lại là lần đầu tiên, lại còn ở trong hình thái thú non, tâm lý khó tránh khỏi có chút không chịu được, bốn cái móng vuốt điên cuồng vung vẩy trên không trung, hận không thể cào nát cái bản mặt tươi cười cực kỳ thỏa mãn của người yêu.
Triệu Huyền thấy tiểu hồ ly xù lông liền một vừa hai phải, nhẹ nhàng vỗ về cái bụng căng tròn của hắn, thở dài nói: “Thôi, không đùa ngươi nữa. Một lần mà ăn được nhiều thế này, chẳng trách nhiều năm như vậy mới dài một xíu. Về sau mỗi ngày ta đều đút ngươi ăn no, ngươi cần phải mau mau lớn lên.” Dứt lời bỗng nhiên đổi sắc mặt, ngữ khí âm trầm chất vấn, “Ngoại trừ ta ra, ngươi có từng hút của người khác?”
Chu Duẫn Thịnh trong bụng nóng hầm hập, như được nhét vào một mặt trời nhỏ, khỏi nói cũng biết cực kỳ thoải mái, vì vậy vẫn chưa bị sát ý nồng đậm của y làm ảnh hưởng, lười biếng ngáp một cái, uể oải lúc lắc móng vuốt nhỏ.
Triệu Huyền lúc này mới nở nụ cười, nhấc hộp gỗ tử đàn đặt ở đầu giường nhét vào trong lồng ngực hắn, ngân nga nói: “Ngoan, ngày sau muốn hút cũng chỉ có thể hút của ta, bằng không…” Phát hiện mình chẳng thể nào thốt ra một lời hung ác, y lảng sang chuyện khác một cách tự nhiên: “Vật bên trong có chút kì lạ, mở ra nhìn đi.”
Chu Doãn Thịnh cảm giác được một luồng năng lượng khổng lồ từ khe hở của nắp hộp chậm rãi tràn ra, tuy rằng không sánh bằng nguyên dương của người yêu, nhưng cũng không kém nhiều. Nếu vừa hấp thu nguyên dương của người yêu vừa luyện hóa nguồn năng lượng này, hơn nữa có năng lượng bên trong 008 tiếp tế, nói không chừng rất nhanh đã có thể hoá hình, còn có thể thuận thế xông lên trở thành đại yêu. Hắn vội vàng dùng móng vuốt mở nắp hộp, dáo dác ngó vào bên trong, chỉ thấy một hạt châu trắng toát nằm trên vải nhung đen, không nhận ra chất liệu, còn có một cỗ cảm giác âm tà. Hắn khều hạt châu thăm dò một chút, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người yêu.
Triệu Huyền cầm lấy hạt châu, kề sát ánh nến nhìn chốc lát, thờ ơ nói: “Vừa nãy ngươi trúng mê hồn trận của Trường Kỳ, ngơ ngơ ngác ngác tự đi đến phủ quốc sư, nếu không phải ta đúng lúc chạy tới, ngươi suýt nữa chết rồi. Hắn muốn hại ngươi, ta đương nhiên phải chặt tay hắn, hạt châu này đào ra từ trong lòng bàn tay trái của hắn, có chút khác thường. Ta nghĩ nó có lẽ sẽ hữu dụng với ngươi nên mang về.”
Chu Doãn Thịnh thế mới biết mình suýt nữa tiến vào điện Diêm la, một mặt “Gào gừ gào gừ” kêu to một mặt dựng ngược lông tơ. Đời này hung hiểm như vậy, nếu không có người yêu thời thời khắc khắc ở bên, chỉ sợ hắn sẽ chết không khác gì đời trước. Hắn vừa nghĩ vừa cảm thấy sợ hãi và cảm kích, xẹt xẹt bò lên bả vai người yêu, tỉ mĩ kĩ càng ɭϊếʍƈ láp tai hắn, gò má, bờ môi, ý lấy lòng hết sức rõ ràng, quăng hết tất cả chút cảm giác giận dữ và xấu hổ lên tận chín tầng mây.
Triệu Huyền bị hắn ɭϊếʍƈ đến mức cười nhẹ liên tục, nhét hạt châu vào lòng bàn tay hắn, nói rằng: “Nếu dùng được thì nhanh chóng luyện hóa, còn nếu vô dụng thì cứ giữ lại làm đồ chơi giải sầu.”
Chu Doãn Thịnh lập tức ôm lấy cốt châu, “Gào gừ” một cái nuốt vào trong bụng, sau đó dùng móng vuốt nhỏ che miệng lại, ợ một tiếng no nê.
Triệu Huyền bình tĩnh nhìn hắn nửa ngày, thấy hắn không có động tĩnh gì lại dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn cái bụng của hắn, giúp hắn tiêu hóa, xoa tận đến khi hắn ngủ say như chết vẫn không được thấy cảnh tượng hồ ly hóa thành người, đành phải lấy ra khăn mùi soa lau chùi sạch sẽ nước bọt ứa ra bên khóe miệng hắn, sau đó ôm hắn vào trong ngực, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Đến giờ Dần(*), trời còn chưa sáng, trong phòng chợt lóe lên một tầng ánh sáng màu trắng nhạt, nguồn phát sáng chính là tiểu hồ ly nằm trong ngực Triệu Huyền.
"(*) 3h – 5h sáng."
Chu Doãn Thịnh cảm giác cả người toả nhiệt, xương cốt như là bị thứ gì đó dùng sức kéo dãn, gần như muốn tan vỡ. Hắn ưm một tiếng, trằn trọc tỉnh lại, phát hiện mình biến thành một quả cầu ánh sáng, lập tức ý thức được sắp phát sinh cái gì, vội vã từ trong lồng ngực người yêu chui ra, nằm ở một bên lẳng lặng chờ đợi.
Quá trình từ thú biến thành người không hề tốt đẹp, thậm chí có thể dùng đau đớn đến không muốn sống để hình dung, mà Chu Doãn Thịnh một chút cũng không kêu rên, biểu tình trước sau như một bình thản. Nhẫn nại khoảng nửa tiếng, thân thể của hắn bắt đầu từng chút từng chút một kéo dài, lông tơ quanh người cấp tốc biến mất không thấy tăm hơi, lộ ra da thịt trắng nõn như ngọc. Cảm giác đau nhức muốn nổ tung rốt cục hoàn toàn biến mất, cả người hắn đã ướt nhẹp mồ hôi, không còn sức lực nhìn xem dáng dấp của mình ra sao, lăn một vòng vào trong lồng ngực người yêu, vô tâm vô phế tiếp tục ngủ.
Giờ Mão(*), Triệu Huyền mở hai mắt ra, bên trong con ngươi hoàn toàn không có mê man lúc vừa tỉnh, chỉ có lóe lên một tia cảnh giác. Y theo phản xạ sờ sờ tiểu hồ ly trong lồng ngực, nhưng lại chạm vào một vùng da trơn mềm nhẵn nhụi, cảm giác như vuốt ve một khối ngọc thượng hạng, lại giống như chạm vào mỡ đông(**), khiến người khác yêu thích không nỡ buông tay. Y nháy mắt sững sờ, sau đó trong mắt vụt sáng, vội vã nhổm người dậy, nhìn trong lòng mình, nơi đó đâu còn bóng dáng tiểu hồ ly, chỉ thấy một thiếu niên 15, 16 tuổi cả người trần trụi đang nằm co ro.
"(*) 5h – 7h sáng."
"(**) Cách nói để hình dung da dẻ mịn màng trắng trẻo, không phải thịt đông ở nhà các ông hay ăn đâu nhé."
Thiếu niên dường như đã trải qua một cơn đau cực kỳ thống khổ, khắp người lấm tấm mồ hôi, dưới ánh nắng ban mai tỏa ra ánh sáng lộng lẫy mê người. Hắn nằm nghiêng, thân thể mềm mại cong thành một đường xinh đẹp, càng làm nổi bật lên vòng eo mảnh như liễu, hai chân thon dài, tay nhỏ níu kéo cổ áo y, ý tứ ỷ lại rõ ràng trên mặt.
Triệu Huyền ngừng thở, nhẹ nhàng vén sợi tóc trắng như bạc che kín gò má hắn chảy dài đến tận mắt cá chân, nhìn kỹ ngũ quan của hắn, sau đó lồng ngực giống như bị búa tạ nện xuống, tim gần như muốn nhảy ra ngoài, cảm giác đau đầu hoa mắt.
Đây chính là tiểu hồ ly của y, tiểu hồ ly đã hóa thành hình người, xinh đẹp hơn vô số lần so với trong tưởng tượng của y. Giờ khắc này hắn đang nằm trong lồng ngực của y, tuy rằng cơ thể lớn lên rất nhiều, nhưng vẫn như cũ mỏng manh dễ vỡ, làm người khác sinh lòng thương yêu. Cả người hắn ướt nhẹp mồ hôi, trơn tuồn tuột, trắng nộn nộn, như mời gọi người ta nuốt hắn vào bụng.
Triệu Huyền hô hấp dần dần dồn dập, hai tay không thể khống chế âu yếm xoa nắn trên người tiểu hồ ly, từ suối tóc trắng như bạc, mềm mại như tơ lụa xoa đến bả vai trơn bóng mượt mà, sau đó dọc theo vòng eo uyển chuyển của hắn trượt xuống gò mông đầy đặn vểnh cao, lưu luyến cái vật nhỏ khéo léo đáng yêu như mầm non kia một lát, cuối cùng từng chút từng chút vuốt ve hai chân thon dài, đặt chân ngọc trên tay thưởng thức, cúi đầu áp môi hôn xuống.
Chỉ cần nghĩ đến tay nhỏ thon thon, hai chân tinh mỹ là do nệm thịt mềm mại biến thành, y liền không nhịn được cười khẽ. Thật đáng yêu, bất kể là Ly Nhi thú nhỏ, hay là Ly Nhi hình người, đều đáng yêu như vậy, khiến y hận không thể khảm hắn vào trong xương tủy mới vừa lòng.
Triệu Huyền thả những nụ hôn dọc từ hai chân lên đến xương quai xanh, sau đó chống hai tay bên người tiểu hồ ly, yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt hắn. Cơ thể hắn còn chưa nảy nở, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bằng tay vẫn còn có chút ngây ngô, da thịt trắng như tuyết phiếm hồng, thập phần mê người, đôi môi ngọt ngào tựa như một quả anh đào mọng nước, đỏ đến mức kiều diễm ướt át.
Triệu Huyền chỉ nhìn một chút mà miệng đắng lưỡi khô, tâm như nổi trống, cực kỳ muốn đánh thức tiểu hồ ly dậy, y muốn xem dáng dấp của hắn khi mở mắt ra sẽ có bao nhiêu chấn động lòng người.
Y kiềm chế lại trái tim đang điên cuồng loạn nhịp, từng chút từng chút ghé sát đôi môi đỏ mọng kia, vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ nhẹ, đôi mắt y đột ngột tối sầm, lập tức cạy mở đôi môi, trắng trợn cướp đoạt. Dù y đã dùng hết thảy tự chủ, nhưng động tác hôn môi vẫn không thể nào nhẹ nhàng được, y quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào trơn trượt của tiểu hồ ly, dùng sức khuấy đảo, phát ra tiếng hút nước ɖâʍ mỹ, còn đôi tay của y vuốt ve khắp thân thể thon dài, muốn ngừng mà không được.
Chu Doãn Thịnh dù có là người chết thì lúc này cũng bị đánh thức. Hắn cảm thấy lồng ngực ngột ngạt đến phát hoảng, như bị một tảng đá lớn đè lên, trong miệng bị dị vật lấp đầy, không thể hô hấp, mấy chỗ mẫn cảm nhất trên cơ thể liên tục bị nhào nặn âu yếm, nhóm lên một ngọn lửa bừng bừng. Hắn ngân nga một tiếng “Ưm”, mới vừa mở đôi mắt màu vàng trà đã thấy khuôn mặt phóng đại của người yêu kề sát mặt mình, khàn giọng trêu đùa: “Ly Nhi, ngươi tình rồi à. Tỉnh rồi thì tiếp tục thôi.”
Tiếp tục cái gì? Chu Doãn Thịnh có chút không rõ, đang muốn há mồm dò hỏi, chợt kinh sợ thở hổn hển, chỉ thấy bàn tay thô ráp của người yêu dọc theo đường eo trượt tới nơi yếu ớt nhất của hắn, rất có kỹ xảo mà vuốt ve, lại đem cự vật đã sớm dựng thẳng cứng rắn như sắt của y dán lên mật huyệt của hắn mà bắt đầu ma sát đỉnh đầu, nhiều lần suýt chút nữa chọc vào bên trong mật huyệt.
“Thơm quá, yêu hồ hoá hình quả nhiên mang theo hương vị thật hiếm có.” Triệu Huyền cho tiểu hồ ly một cái hôn sâu ướt nhẹp, chôn mặt trong hõm cổ ấm áp của hắn, dùng sức hít ngửi, giọng nói khàn khàn, “Trong sách ghi lại quả nhiên không sai, yêu hồ sau khi hoá hình cần mượn dương khí người phàm để duy trì vững chắc thân thể, bởi vậy mới tự tỏa ra mùi hương ma mị, lôi kéo người khác đến làʍ ȶìиɦ. Ly Nhi, ta đây sẽ giúp ngươi.”
Bụng dưới bị một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, sau đó dọc theo toàn thân lan tràn lên não, làm cho đầu óc ngoại trừ ȶìиɦ ɖu͙ƈ ra không thể nghĩ được cái gì khác. Chu Doãn Thịnh đã hoàn toàn mê man, trên thực tế không cần người yêu khiêu khích, chỉ cần hắn tỉnh lại, thân thể cũng sẽ theo bản năng đi tìm dương khí, mà nam nhân cách hắn gần nhất không cần nghi ngờ chính là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Hắn vừa phát ra tiếng rên rỉ động tình, vừa ôm chặt lấy thân thể cường tráng của người yêu, đầu tóc lắc lư trái phải, con ngươi ẩm ướt đẫm nước, đôi môi vốn đỏ ửng bị cắn để lại một dấu răng, rõ ràng hắn đã bị dục vọng làm cho choáng váng. Hắn muốn dương khí, muốn cùng người nam nhân này làʍ ȶìиɦ, vì vậy tự động vểnh mông lên, đem huyệt động sưng tấy cọ lên cự vật nóng bỏng của y, hai chân thon dài của hắn quấn quanh hông y, gắt gao siết chặt.
Triệu Huyền suýt nữa bị hắn cuốn lấy thở không thông, nội tâm lại cực kỳ vui mừng, một bên gặm cắn ʍút̼ mát cần cổ yếu ớt của hắn, một bên đem ngón trỏ chậm rãi chen vào bên trong mật huyệt căng mịn. Thân thể thuần âm chính là lô đỉnh phẩm chất cao cấp, từ khi sinh ra đã vì ân ái cùng người mà tồn tại, cho nên cấu tạo thân thể có khác biệt rất lớn so với người thường. Từ khi Triệu Huyền nghi ngờ thân phận của tiểu hồ ly, đã xem qua tư liệu nam nam giao hợp, vốn định lấy thuốc mỡ đặt dưới gối ra để mở rộng, lại cực kỳ kinh ngạc phát hiện nơi kia của tiểu hồ ly vậy mà rỉ ra ngọc dịch, cực kỳ trơn trượt.
Một ngón tay tiến vào bên trong thăm dò, vách thịt mềm mại ẩn giấu bên trong huyệt động vội vàng hút lấy, tiểu hồ ly nâng cao eo phát ra tiếng rên rỉ nỉ non, ngọt ngào đến mức làm người nghe mềm nhũn cả xương cốt: “A, sâu hơn một chút, ta muốn.” Đầu hắn lắc qua lắc lại, vì không thể nói được rốt cuộc bản thân muốn gì mà ảo não, giọt nước treo trên lông mi cong dài rơi xuống vỡ tan, hai gò má đỏ hây hây như nhuộm một tầng mây tía, nhìn qua cực kỳ mê người, nhưng cũng vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Triệu Huyền hôn mí mắt, chóp mũi, đôi môi trấn an hắn, một ngón tay đã biến thành hai, rồi lập tức biến thành ba ngón, mô phỏng theo động tác ân ái nhanh chóng trừu sáp. Dịch lỏng tràn ra theo động tác của y, dính đầy lòng bàn tay, đệm giường vàng bị nhuốm ướt một mảng, tỏa ra mùi thơm kỳ dị. Triệu Huyền cảm thấy mình sắp nổ tung, nhưng lại muốn để lần đầu tiên của tiểu hồ ly thoải mái một chút, y nghẹn đến mức hai mắt đã đỏ sẫm lại vẫn hết kiên nhẫn mở rộng mật huyệt, tiếp đó quỳ xuống, ngậm lấy vật nhỏ tinh xảo của tiểu hồ ly.
Chu Doãn Thịnh một chút cũng không thể đợi được nữa. Ngón tay người yêu không ngừng đâm thẳng nơi sâu xa mẫn cảm nhất trong huyệt động của hắn, làm cả người hắn co giật, trong bụng cực kỳ trống vắng. Hắn cần tinh dịch, cần dương khí, cần cự vật thô to nóng bỏng lấp đầy. Miễn cưỡng mở to hai mắt đẫm nước, mũi chân hắn run rẩy cọ nhẹ cự vật của người yêu, cầu khẩn nói: “Mau…mau tiến vào, ta không chịu nổi nữa rồi.” Vừa nói vừa dùng lực co rút huyệt động, vách thịt phấn hồng càng ʍút̼ chặt đầu ngón tay người yêu hơn.
Triệu Huyền suýt chút nữa bị hắn làm cho phát điên, lập tức rút đầu ngón tay ra, nâng cự vật của mình nhấn vào bên trong. Y vốn định tiến vào từ từ, tận lực ôn nhu, lại không nghĩ rằng tiểu hồ ly chẳng hề cảm kích, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, bỗng chốc đẩy y ngã, sau đó ở trên bụng y mãnh liệt ngồi xuống.
“Hưm” một tiếng rên trầm thấp vang lên, hạ thân thô to cắm vào bên trong đến tận gốc, hai người một cắn môi rên rỉ, một nhăn mày mày gầm nhẹ, đều bị luồng khoái cảm ngập đầu nhấn chìm. Chờ khoái cảm hơi hơi rút lui, Chu Doãn Thịnh liền dựa vào bản năng bắt đầu nhún người lên xuống, tận lực ma sát vách thịt ngứa ngáy khó chịu với cự vật thô to nóng rực. Sợi tóc trắng bạc của hắn cuồng loạn bay múa, cái mông vểnh cao không ngừng va chạm trên bắp đùi rắn chắc của nam nhân, phát ra tiếng vang lanh lảnh, một tay vịn lấy cánh tay cường tráng của nam nhân để chống đỡ thân thể, một tay không ngừng xoa nắn vật nhỏ xinh xắn của mình.
Triệu Huyền tận lực phối hợp với hắn, chốc chốc động eo, cự bổng chọc thẳng vào nơi sâu nhất trong huyệt động. Dịch lỏng trong suốt thuận theo nơi hai người giao hợp ứa ra ngoài, dưới vận động kịch liệt mà hóa thành bọt biển trắng xóa, hình ảnh kia nhìn qua cực kỳ ɖâʍ mỹ.
Chu Doãn Thịnh nhún mông nghiền ép cự bổng của người yêu, khiến nó công kích vào điểm mẫn cảm trong mật huyệt theo từng góc độ khác nhau, môi đỏ hé mở phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào: “Ưm a a..ưm…”
Hắn là yêu hồ, việc tìm kiếm lạc thú trong giao hoan đã trở thành một loại bản năng, một tư thế chán rồi liền đổi một tư thế khác, chậm rãi chuyển động hai chân, lưng áp trên ngực người yêu, tiếp tục trên dưới nhún nhảy. Triệu Huyền hoàn toàn nằm ở thế bị động, lại vui vẻ cam chịu, nửa ngồi nhổm dậy, đem hắn ôm vào trong ngực, đôi tay cường tráng siết chặt eo thon, phối hợp cùng va chạm mạnh mẽ của hắn, trong miệng không ngừng nỉ non lời mật ngọt “Ly Nhi” “Bảo bối” “Tâm can “.
Hai người đều đã say trong cơn cuồng hoan, vận động kịch liệt đến mức làm chiếc giường rộng hai ba mét vang vọng từng tiếng cọt kẹt, trong phòng tỏa ra mùi xạ hương nồng nặc làm người ta đầu váng mắt hoa. Khoảng chừng sau nửa canh giờ, hai người cùng nhau rên lên một tiếng, cùng nhau bắn ra, song song té ngã trên chăn gấm mềm mại.
Dư vị cao trào còn chưa thối lui, cự bổng của mình còn đang áp sát với vách thịt mềm mại bên trong mật huyệt, Triệu Huyền thoả mãn mà hôn bờ vai trắng nõn của tiểu hồ ly, ɭϊếʍƈ sạch từng giọt mồ hôi chảy dài trên cơ thể hắn, nhấm nháp vị mặn trong miệng. Chu Doãn Thịnh thầm đọc pháp quyết, yên lặng đem tinh nguyên hấp thu sạch sẽ, một tay đan xen mười ngón tay của người yêu siết nhẹ, một tay chậm rãi xoa xoa bụng đánh tan nhiệt khí, thần sắc lười biếng.
“Ăn no chưa?” Triệu Huyền lật người hắn lại, ôm vào trong ngực, tình cảm nồng đậm trong đáy mắt gần như muốn ngưng kết thành thực thể.
“Rất no.” Chu Doãn Thịnh buồn ngủ híp mắt, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ một vòng trên bờ môi sưng tấy, dường như muốn nếm chút mùi vị còn sót lại.
Triệu Huyền khàn giọng cười nhẹ, cúi đầu cho hắn một cái hôn nóng ẩm, sau đó vỗ nhẹ cái mông mềm mại vểnh cao của hắn, ôn nhu nói: “Ăn no rồi thì ngủ một giấc, hôm nay là ngày hưu mộc(*), không cần vào triều.” Chu Duẫn Thịnh hướng trong lồng ngực của hắn co rụt lại, rơi vào ngủ say.
"(*)Ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một ngày để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật”"
Biến thành người, ngủ cũng ít hơn, không hề thỉnh thoảng co rúm móng vuốt nhỏ và đuôi to, càng sẽ không chảy nước miếng, khuôn mặt hồng hồng, đôi môi hồng hồng, giọt nước mắt đọng trên làn mi dày cùng thân thể đầy những vết đỏ ám muội, bộ dạng vừa nhìn liền biết bị người mạnh mẽ yêu thương. Triệu Huyền một tay chống cằm, hai mắt không hề chớp mắt nhìn hắn, lồng ngực phập phồng, khó có thể dùng lời diễn tả cảm xúc sung sướng và thỏa mãn này. Y hoàn toàn không thèm để ý đến thân phận yêu vật của người thương, càng không lo lắng bị hắn hút hết dương khí mà chết, chỉ nguyện mỗi ngày khi từ trong mộng tỉnh dậy, vừa mở mắt có thể nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của hắn, vừa đưa tay có thể ôm lấy thân thể mềm mại của hắn, đó mới là lạc thú lớn nhất trên thế gian.
Vương Bảo một đêm không ngủ, đứng ở cửa xoắn xuýt nghe tiếng động phát ra từ trong phòng. Hắn không thể hiểu được tại sao trong phòng Vương gia lại bỗng nhiên xuất hiện một người lớn sống sờ sờ, mà còn không bị Vương gia một kiếm đâm chết, lại lăn tới lăn lui trên giường. Thật vất vả bên trong mới yên tĩnh trở lại, sắc trời cũng đã sáng, lúc này hắn mới nơm nớp lo sợ gõ cửa phòng, hỏi: “Vương gia, có muốn nô tài hầu hạ ngài rửa mặt thay y phục hay không? Hiện tại đã là giờ Thìn(*), mặt trời lên rất cao rồi.”
"(*) 7h – 9h sáng."
Ngay khi tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Huyền chớp mắt đã che lỗ tai tiểu hồ ly, trong mắt tràn đầy tức giận. Y dùng nội lực bí mật truyền âm cho Vương Bảo, lệnh hắn lập tức cút đi, không tới buổi trưa không được quấy rầy, chờ tiếng bước chân dần xa, lúc này mới thay tiểu hồ ly chèn lại góc chăn, rồi hôn một cái lên trán hắn, vòng tay ôm hắn ngủ say.
Chu Doãn Thịnh quả thực ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh, vừa vươn mình ngồi dậy, vừa xoa nắn đôi mắt. Chăn gấm màu vàng kim từ hắn bả vai trượt xuống, lộ ra thân thể bạch ngọc tràn đầy dấu hôn đỏ hồng, thân thể kia gợi cảm đến mức khiến Triệu Huyền nóng người. Y kéo người thương vào trong lồng ngực, chậm rãi âu yếm, tìm tòi, lại áp lên môi đối phương hung hăng ʍút̼ mát, xong xuôi mới xuống giường mặc quần áo.
Chu Doãn Thịnh dùng chăn bao lấy cơ thể, đầy hứng thú mà nhìn chằm chằm thân hình cường tráng của người yêu, nói: “Triệu Huyền, ta không có y phục để mặc.”
“Tạm thời ngươi cứ mặc của ta, đợi lát nữa ta bảo Vương Bảo tìm mấy thợ may giúp ngươi làm quần áo mới. Quần áo trước đây sợ không mặc vừa.” Dứt lời từ trong rương hòm lấy ra một cái áo choàng đỏ tươi dài một tấc(*), cười híp mắt khoa tay hai lần trên người tiểu hồ ly.
"(*) 1 tấc = 10cm"
Chu Doãn Thịnh nhìn thấy áo choàng nhỏ, mặt già hơi đỏ lên, ngay sau đó lại có chút xấu hổ, mở to đôi mắt màu vàng trà đẫm nước mạnh mẽ trừng người yêu một cái, nhưng một chút hung ác cũng không có, ngược lại bởi vì con ngươi sáng ngời ướt át nên có vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Trong nháy mắt ánh mắt Triệu Huyền tối sầm, bàn tay nhấn giữ sau gáy hắn, dùng sức khuấy đảo đầu lưỡi trơn trượt của hắn, giọng nói khàn khàn: “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, bằng không ngày hôm nay làm cho ngươi không xuống giường được.” Nể tình đây là lần đầu của tiểu hồ ly, y đã cực kỳ gắng sức kiềm chế, chờ ngày sau cũng không có chuyện tiện nghi như vậy.
Chu Doãn Thịnh không chỉ không bị làm cho khϊế͙p͙ sợ, ngược lại nâng hai má y vội vàng vươn đầu lưỡi ra dây dưa cùng y, tựa như hưởng thụ sơn hào hải vị mà hút sạch nước bọt trong miệng y. Bên trong nước bọt của người yêu cũng chứa dương khí, đối với hắn mà nói quả thật là tuyệt đỉnh mỹ vị. Trước đây yêu đan hắn bị tổn thương, đồ quá bổ không thể tiêu nổi, vì vậy không dám hấp thu, hiện tại không cần lo lắng nữa. Sức mạnh người yêu vượt xa ý thức thế giới, muốn hút khô y giống như là muốn hút khô thế giới này, không hút tám trăm, một ngàn năm thì không làm được, cho nên hiện tại hắn muốn hút bao nhiêu liền hút bấy nhiêu, không cần thay y tiết kiệm.
Hiển nhiên Triệu Huyền rất yêu thích nụ hôn hồn nhiên giống như cướp đoạt đồ ăn của hắn, hôn xong liền nở nụ cười, tinh tế ɭϊếʍƈ chỉ bạc chảy trên khóe miệng hắn, nhéo chóp mũi hắn trách mắng: “Làm sao mà tham ăn như vậy?”
“Ngươi còn chưa thấy bộ dạng tham ăn thật sự của ta đâu, chỉ sợ ngày sau ngươi không nuôi nổi ta.” Chu Doãn Thịnh nhướng mày, nụ cười có chút quỷ dị. Hắn nhớ tới cảm xúc mãnh liệt của nữ chính đêm trăng tròn, chỉ là nuốt yêu đan thôi mà đã bị kích thích như vậy, nếu như bản thân là yêu vật, vậy phải khao khát đến mức nào? Người yêu cường hãn như vậy, chắc là có thể lấy một địch mười? Hắn vừa nghĩ vừa nhìn cái vật đã mềm nhũn nhưng kích thước vẫn khổng lồ của người yêu, cảm thấy hẳn là không có vấn đề.
Bên trong ghi chép về yêu vật cũng có viết về việc yêu hồ cuồng tính đêm trăng tròn, Triệu Huyền vừa thấy biểu tình giảo hoạt của hắn liền đã đoán được ẩn ý trong lời nói, không những không cảm thấy bị làm khó dễ, ngược lại bộc phát hứng thú, ôm tiểu hồ ly vào lòng áng chừng một chút, cười nói: “Khi nào ta không nuôi nổi ngươi nữa thì biết ngay. Nếu như có thể chết ở trên bụng ngươi, đời này cũng coi như đáng giá, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh kia.”
Chu Doãn Thịnh bị y khiêu khích đến phát hờn, cặp mắt hoa đào long lanh nước lập tức trừng lên, hừ giọng nói: “Có bản lĩnh hay không, ngươi cứ chờ mà xem.”
Triệu Huyền muốn chính là câu nói này của tiểu hồ ly, tư tưởng mơ hồ của con vật nhỏ quả thực đơn thuần dễ lừa, trên mặt liền không nhịn được nở nụ cười, cọ cọ hàng râu cứng nhắc lên gương mặt mềm mại của hắn, cọ tới khi hắn rối rít xin tha mới dừng lại, mở rường hòm cho hắn chọn lựa quần áo.
Chu Doãn Thịnh ngoan ngoãn đứng trên giường, dang rộng cánh tay để người yêu hầu hạ mình mặc quần áo. Hắn từng trải nhiều lần luân hồi như vậy, tự nhiên hiểu được nên mặc cổ phục thế nào, nhưng bây giờ hắn là yêu hồ vừa mới hóa hình, theo lẽ thường không nên quen thuộc chuyện này, lại vừa muốn dằn vặt người yêu một chút, liền giả bộ hồ đồ. Triệu Huyền đời này là Nhϊế͙p͙ chính vương cao cao tại thượng, xưa nay chỉ được người khác hầu hạ, có bao giờ hầu hạ người khác, nhưng y không cảm thấy một chút phiền chán nào, ngược lại vô cùng thích thú. Chính y mặc một bộ thanh sam, cũng chọn cho tiểu hồ ly một cẩm bào cùng màu, chậm rãi mặc chỉnh tề, thuận tiện xoa xoa eo nhỏ, sờ sờ tay nhỏ, ăn hết đậu hũ.
Mặc quần áo tử tế xong, y đặt tiểu hồ ly ngồi ở trên giường nhỏ, đem tất màu trắng xỏ vào bàn chân bạch ngọc tinh xảo của hắn, theo thói quen hôn nhẹ chân hắn, khắp khuôn mặt là ý cười ôn nhu. Chu Doãn Thịnh biết y yêu chân, nói chính xác hơn, chỉ cần là bộ phận trên cơ thể mình, y đều quyến luyến không thôi, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy có chút đáng ghét, nhưng đại đa số thời điểm lại cảm thấy ngọt ngào từ tận đáy lòng, vì vậy nửa giận nửa cười đạp đạp mặt y hai cái.
Triệu Huyền chỉ cảm thấy hình thức hai người ở chung cực kỳ quen thuộc, tiểu hồ ly rõ ràng là lần thứ nhất hoá hình, nhưng giống như đã cùng hắn sinh hoạt rất lâu, có vô số tình nồng ý mật, thậm chí tâm linh tương thông, còn ngọt ngào hơn so với vợ chồng mới cưới. Bị người đạp mặt mũi y cũng chẳng để ý chút nào, ngược lại bật cười sang sảng, thấy tai trái tiểu hồ ly đeo một cái khuyên tai màu đen, không chút nghĩ ngợi liền đến gần ngậm lấy.
Tiếp nhận chuỗi mật mã người yêu truyền đến, Chu Doãn Thịnh vòng tay ôm cổ hắn, cũng nở nụ cười rạng rỡ.
Vương Bảo sâu đậm cảm thấy mình đến không phải lúc, cửa phòng vừa mới vang lên liền bị Vương gia ném cho một chữ “Cút” sắc bén, không thể làm gì khác ngoài thu tay thu chân yên lặng lăn tiến vào góc, oán thầm nói: Trước mặt người khác thì cười như hoa, trước mặt nô tài liền biến thành hung thần ác sát, thật sự là sắc đẹp làm lu mờ lí trí. Cũng không biết người bên trong kia tuyệt sắc ra sao, lại khiến chủ nhân tâm vững như sắt chết mê chết mệt, ngay cả việc ăn sáng và ăn trưa cùng tiểu chủ nhân cũng quên mất.