Edit + beta: beyours07
Đông Cung của ta đây, chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng cũng đầy đủ hết cả.
Ngoại trừ nhân vật nữ chính là Thái tử phi ta đây, có hai điện chính tả hữu của Thái tử ở riêng bên ngoài, Thiên điện Đông, Tây, vườn hoa nhỏ ở bên trong hậu viên, tổng cộng có năm mỹ nhân ở, cùng bản cung ta đây vừa đủ thành ‘cát tường lục bảo’.
Nhắc tới cũng vô cùng thú vị, Thái tử cùng ta cũng đã từng có những ngày tháng chỉ có hai chúng ta. Ba tháng lúc mới thành thân, cả Đông cung trống rỗng, chỉ có ta với hắn, hắn với ta.
Quãng thời gian đó hai chúng ta đều gầy đi, ta chưa quen với thân phận làm con dâu mới, chỉ cần nhìn thấy Thái tử là mặt mày ủ ê, ăn không ngon, mà Thái tử, e là cũng khó mà đối mặt với ta mà gắp thức ăn cho ta.
Sau khi thành thân ba tháng, Thái tử thay Hoàng thượng đi tuần thú phía Nam, mỹ nhân thứ nhất Trịnh Bảo Lâm liền vào cửa, là Hoàng thượng chính miệng thưởng cho con cháu công thần. Trịnh Bảo Lâm tuy rằng xuất thân không bằng ta, nhưng cũng chẳng hề kém ta bao nhiêu.
Đã có lần thứ nhất thì sẽ có lần hai, có hai thì có ba, Hoàng quý phi nhanh chóng thưởng Lý thục viện vào cửa, Mục các lão bên ngoại cũng không chịu yếu thế, lại tặng Mã tài tử vào cung. Ba mỹ nhân này người người đều không phải đèn cạn dầu, suốt ngày ghen tức với nhau, không phải ngươi chê ta ăn nhiều một miếng cơm, chính là ta chê nàng ta hái nhiều hơn một đóa hoa, ầm ĩ khiến ta ngày đêm không được yên bình.
Vừa bực mình, ta liền đem Liễu Diệp Nhi- thị nữ ta yêu quý nhất từ nhà mẹ đẻ vào cung, cho làm Chiêu huấn. Không tới ba tháng, ba người đẹp kia ai nấy ngoan ngoãn cả, đều tập hợp dưới trướng của Liễu Chiêu huấn. Ta có được một đoạn ngày tháng yên bình.
Bốn tháng trước, Thái tử cuối cùng cũng về cung- lại mang về Khương Lương đệ. Đây chính là mỹ nhân được tuyển chọn lúc tuyển tú ở Giang Nam, ở địa phương là có tài danh. Hoàng thượng nhớ nhung Thái tử ban sai ở Giang Nam cực khổ, hơi vui mừng liền đem Khương Lương đệ thưởng cho hắn.
Trong cung có năm mỹ nhân, an bài thị tẩm như thế nào cũng là chuyện phiền lòng. Cũng may Thái tử mọi việc đều làm theo quy củ, Thái tử phi ta đây, cũng đi theo làm theo quy củ. Hậu cung năm vị mỹ nhân mưa móc chia đều, mỗi người hai ngày, Thái tử phi ta đây có đặc quyền, mỗi tháng có ba ngày, tổng cộng vừa đủ nửa tháng. Thái tử cách mỗi ngày sủng hạnh một người cũng được, nửa tháng trước ra sức cày cấy, nửa tháng sau ở Đông điện ngủ ngon cũng tốt, đều tùy hắn an bài. Có điều, cái này chính là phúc lợi của mỗi người, nhiều hơn không được mà ít hơn cũng không xong.
Quy củ này vừa ra, cả Đông cung bao trùm trong bầu không khí hòa bình an tường, người nào người ấy mặt mày hớn hở, nói gần nói xa cũng khen ta là Thái tử phi hiền hậu đệ nhất—Chỉ có Liễu Diệp Nhi là ngoại lệ, lúc nào gặp ta, Liễu Diệp Nhi cũng híp khuôn mặt đầy nếp nhăn, cười như cái bánh bao.
Nha đầu này từ nhỏ đã có phúc tướng. Mặt như cái bánh bao, thân hình cũng tròn vo như cái bánh bao. Lúc nàng ấy đi tham khiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không nói gì, chỉ là ngày đó Ngự Thiện phòng liền làm thêm vài phần bánh bao hấp, ban thưởng cho hậu cung chúng phi.
Công công (bố chồng) ta lắm lúc cũng thật là hài hước!
Chỉ là, Thái tử mặc dù theo quy củ, nhưng lại không thể chịu nổi ta nói quy củ với hắn. Mỗi lần ta nói quy củ, hắn đều phải tức giật tới miệng méo mắt lác, hận không thể nhào lên người cắn ta một phát. Lần này cũng không ngoại lệ, hắn tức giận cả khuôn mặt tuấn tú, cầm lấy gương mặt ta lắc lắc: “Nàng gọi Liễu Chiêu huấn vào cung, ta cũng không nói gì, nhưng nhìn xem hình dáng nàng ta như thế, nàng.. nàng còn…”
Thái tử rất ít khi bị tức giận tới mức ngay cả xưng hô cũng quên, nàng nàng ta ta như vậy. Tâm tình ta thật tốt, cười: “ Thái tử gia thế là không biết rồi. Diện mạo mượt mà chính là phúc tướng, sinh con dưỡng cái, đặc biệt thích hợp. Ngài thân là Thái tử một nước, là rồng là phượng, theo lý ra là không nên ham nữ sắc, vì nối dõi tông đường nên phải sắp xếp lễ Chu công như thế này. Lý Chiêu huấn châu tròn ngọc sáng, cao thượng hiền thục, quả thực là lương phối…”
Ở trong cung sống đã lâu, ta cảm giác lời nói của ta cũng có văn phong đặc sắc. Dù sao nói cái gì cũng dùng cụm từ bốn chữ nói ra, cảm giác vô cùng trang trọng, suy nghĩ kỹ càng rồi, cũng rất là dễ làm cho thái tử nổi điên.
“Đủ rồi!” Thái tử gầm lên, vừa cười vừa cởi áo: “Bổn vương hôm nay trước hết lấy nàng khai đao! Lên giường!”
Ta đang muốn nói không, lai thấy hơi giả tạo. Nói gì thì nói, cũng làm vợ chồng mấy tháng rồi, chuyện vợ chồng cũng không phải không quen thuộc. Nhưng nếu nói được, lại quá mức đáng khinh rồi, vì thế ta cũng không nói không được, cũng chẳng nói được, chỉ lặng lẽ giúp Thái tử cởi bỏ áo ngoài.
Sau đó, Thái tử đứng lên, cầm lấy cốc trà, vừa uống vừa hừ: “Về sau hai ngày ở chỗ Liễu Chiêu huấn, liền là về chỗ nàng. Tô Thế Noãn, nàng dám nói một tiếng không- ta sẽ phế bỏ cái miệng này của nàng!”
Ta không tin Thái tử có thể nhịn được phế miệng của ta.
“Điện hạ đây là trông mặt mà bắt hình dong rồi. Liễu Chiêu huấn hiền lương thục đức, tao nhã lịch sự, cũng không kém gì so với mỹ nhân khác…A, Thái tử gia, ngài làm gì thế?”
Kết quả trên môi ta liền có một vòng dấu răng, sưng lên hai ba ngày không thể gặp người. Từ đó về sau, hai ngày thị tẩm của Liễu Chiêu huấn liền quy về danh nghĩ của ta.
Thái tử vì trả thù ta, còn đặc biệt tới chỗ Thái y điều tra ngày đó của ta. Đem hai ngày ta thị tẩm đổi thành vào năm ngày giữa hai chu kỳ của ta. Có thể thấy được, người này dụng tâm quá mức hiểm ác, cũng không muốn cho ta sớm ngày mang thai con cháu hoàng gia.
Hoàng quý phi biết chuyện này, mừng rỡ tới mức ngày đó ăn nhiều hơn hai chén cơm, cùng với đó, mấy ngày gặp ta, gương mặt cũng cười đến là vui mừng.
Ta trở về liền đem mấy ngày thị tẩm của Lý Thục viện điều tới phía sau ta. Thái tử gia đã chinh phạt năm ngày, vốn cũng là nên nghỉ ngơi một chút. Cho nên Lý thục viện từ đó thấy ta, trên mặt lúc nào cũng như là thêm hai cân thịt heo, khóe miệng này, thế nào cũng cười không nổi.
Thật tiếc, đúng ra là ta không hề ghét Lý thục viện, thậm chí còn có chút thích nàng.
Được rồi, cho dù ta không thích Lý thục viện, nhưng ta cũng không thể nào ghét nàng ta.
Loại tiểu cô nương thất tình lục dục đều treo lên mặt như Lý thục viện, Tô Thế Noãn ta đây thấy nhiều rồi. Nhớ năm đó trước khi vào cung, ta mượn danh nghĩ Vương phủ oanh tạc khắp các công hầu, người Kinh thành có ai không biết tiểu nữ nhi nhà họ Tô nghịch ngợm, suốt ngày cưỡi ngựa đi chơi xuân --- chao ôi, tuổi trẻ ngông cuồng, tuổi trẻ ngông cuồng!
Lúc ấy ta đi du ngoạn chung quanh theo ca ca, lại làm không ít chuyện to gan lớn mật đối nghịch với các thiên kim tiểu thư. Dù sao không phải là ta khoe khoang, còn không ai có thể tiêu thụ nổi thủ đoạn của ta. Dù sao các thiên kim tiểu thư, có rất ít ta tùy cơ ứng biến…hoặc là dùng lời của cô cô ta chính là: “Làm gì có ai vô lại như con!”.
Lý thục viện ấy mà, xuất thân cho dù cũng cao, vừa nhìn cũng biết là tiểu thư nhà cao cửa rộng, làm việc quan trọng nhất là thể diện, áp đảo nàng, ta chỉ cần có chút ý định.
Trinh Bảo Lâm lại vô cùng tâm cao khí ngạo. Mặc dù xuất thân cao nhất, nhưng suốt ngày thương xuân bi thu, bị gió chút là có thể bệnh cả nửa tháng. Từ lúc vào cung tới giờ, mỗi lần gặp ngày phải hầu hạ, nhất định sẽ cáo bệnh. Thái tử nhìn nàng ta cũng như nhìn một người thủy tinh, dường như đụng một cái sẽ vỡ.
Chỉ có Mã tài tử…
Hừ!
Ta giấu sau tay áo cười một tiếng, liền đem bóng đá lại trên người Thái tử thôi!
“Thời gian thị tẩm này đã sắp xếp xong cả rồi, Khương lương đệ nếu muốn có một ngày, cũng không phải là không được, chỉ là phải xem ý tứ của Thái tử gia rồi!”
Thái tử gia đặt cuốn sách trên tay xuống, đồ trang sức hình bươm bướm danh quý bị đè ra một vệt, hắn nâng chân mày, âm hiểm nhìn ta.
“Ái phi hiền huệ!”
Ta đã sớm nói qua, ta đã không thức thời, lại còn không tinh xảo đặc sắc, cho nên Thái tử gia không vui, ta liền coi như không thấy.
“Tạ Thái tử gia khích lệ!”
Tẩm điện của ta đã dọn dẹp xong, ta xốc lại quần chéo, đứng dậy cáo lui: “ Thái tử gia yên tâm đọc sách, thiếp thân xin cáo lui trước.”
Mới đi được một bước, bước chân của ta liền không di chuyển được nữa.
Khương lương đệ vốn là đang đắm đuối đưa tình nhìn Thái tử, đột nhiên nhìn thấy ta không động nữa, ánh mắt nàng ta, cũng hướng về phía ta.
Ánh mắt của hai người chúng ta rơi vào gấu váy giang sơn gấm vóc dưới sàn nhà.
Một chiếc giày mũi đen thêu hình hoa văn mây sợi bạc, vững chắc dẫm lên góc váy thêu sợi vàng long lanh rực rỡ.
Thái tử gia cầm sách lên, nhìn vô cùng xuất thần, ngón tay thon dài từ từ gõ lên bàn nhỏ, khóe miệng mỉm cười, dường như hoàn toàn chìm đắm trong sách.
“Thái tử gia, ngài đạp vào váy của nương nương rồi!” Khương lương đệ tốt bụng nhắc nhở Thái tử.
Khương lương đệ ơi là Khương lương đệ.
Ta lắc đầu thở dài trong lòng.
Chuyện hầu hạ tối nay, lại không xong rồi phải không?
Thái tử gia ho nhẹ một tiếng, chuyển ánh mắt nhìn về phía mặt đất, làm ra vẻ chợt nhận ra.
“Bổn vương vô ý, làm trì hoãn ái phi rồi.” Hắn nói tạ lỗi cùng ta.
Ta chẳng có thể làm gì khác hơn là lại cười trừ: “Thái tử gia nói gì vậy…”
Sau đó ánh mắt ba người chúng ta cùng hợp lại ở đôi chân của Thái tử.
Cái chân này chẳng có nhúc nhích nào cả.
Khương lương đệ có đần hơn nữa cũng biết là mình đã gây họa, nhất thời mặt mũi trắng bệch: “Nô tỳ đột nhiên có chút khó chịu..” liền chạy đi mất.
Lúc này Thái tử mới thu hồi chiếc giày, nâng cuốn sách lên, hỏi ta: “Ái phi lại ngồi lát nữa rồi đi?”
Ta rất muốn nhã nhặn từ chối, nhưng chiếc váy giang sơn gấm vóc này—nó cũng rất quý giá, ta mang tiếng là Thái tử phi, một năm bốn mùa cũng chỉ có hai chiếc theo mùa, giặt sạch cũng rất khó khăn.
Ôi, quan trên đúng là khó hầu hạ.
Ta không thể làm gì khác là uất ức mà ngồi vào bên cạnh Thái tử, nhe răng cười với Thái tử: “Nếu Thái tử thành tâm giữ lại, thiếp thân sẽ ngồi thêm một lát.”
Thái tử cũng nhe hai hàm răng trắng về phía ta: “Ái phi săn sóc.”
Chẳng bao lâu sau, Mã tài tử tới.
Chắc là nghe nói Khương lương đệ có ý giành ngày thị tẩm của mình, Mã tài tử vội vàng chạy tới.
Vội cỡ nào chứ? Vội tới mức nàng ta chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh lá mạ bên ngoài, thêm chiếc áo choàng thêu chỉ vàng, tuy là nhìn vô cùng nghiêm túc, nhưng một đường đi vào, bộ ngực nhấp nhô phong tình, chiếc áo cũng ngăn không được. Mặc dù nàng ta cũng không phải rất đẹp, nhưng ai cũng phải thừa nhận, người phụ nữ này nhìn rất… ngon miệng!
Ta hơi híp mắt, có xúc động muốn nghiến răng, nhưng mà không vội phát tác, chờ xem Thái tử gia trước đã.
Ánh mắt Thái tử gia vẫn dính lấy quyển sách kia, chỉ là động tác lật sách, lại chậm xuống.
Hừ, nam nhân!
Nói ra cũng lạ, nói về độ xinh đẹp, Mã tài tử là cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp Khương lương đệ. Nói về cao ngạo, còn lâu mới đạt tới một phần vạn của Trịnh Bảo Lâm, bàn về làm ầm ĩ, nói về ầm ĩ hai chữ này, cơ bản là không so được với Lý thục viện. Trong tứ mỹ nhân Đông cung, Mã tài tử là đối với ta cung kính nhất, hành động cử chỉ cẩn thận nhất.
Nhưng ta, lại ghét nàng ta nhất.
Không đợi Mã tài tử nói chuyện, ta liền vẫy vẫy tay với Tiểu Bạch Liên.
“Liễu chiêu huấn đâu sao không thấy?”
Vẻ mặt Mã tài tử nhất thời biến sắc.
Trừ Khương lương đệ còn chưa hiểu rõ sự lợi hại của Liễu Chiêu huấn, tam mỹ nhân Đông cung ai cũng bị Liễu Chiêu huấn sửa trị rồi.
Thái tử gia cũng khó nén được nụ cười.
Hắn nhìn ta một cái, rồi gập sách vào, đi vào tẩm điện.
“Ái phi mời ngồi, bổn vương đi vào tẩm điện… học bài. Tuy nói Ngô tiên sinh cáo bệnh, nhưng bài tập cũng không thể bỏ.”
Rồi lại gật đầu với Mã tài tử: “Mã tài tử đến vừa khéo, cùng Thái tử phi nói chuyện.”
Rồi cứ như vậy đi vào tẩm điện.
Ta cùng Mã tài tử cùng nhau đưa mắt nhìn Thái tử đi vào tẩm điện, rồi quay lại đưa mắt nhìn nhau.
Hừ!
Ta nhẫn nhịn sự kích động lắm lời, đứng dậy dấu ống tay áo cười một tiếng: “Mã tài từ từ từ ngồi chơi nhé, Liễu Chiêu huấn cũng sắp tới rồi. Bổn cung hôm nay dậy sớm, về nghỉ ngơi trước.”
Mã tài tử nặn ra một nụ cười khổ.
“Nương nương đi từ từ!” Nàng ta lễ nghĩa chu toàn, hành đại lễ với ta.
Thế là lộ ra khe ngực sâu hoắm.
Hừ, đắc ý cái gì, kéo kéo một chút, ta cũng có!
Ta không nhịn được ưỡn ngực, hừ một tiếng trong cổ họng, ngửa đầu sải bước quay về tẩm cung.
Chẳng bao lâu, bên ngoài liền truyền tới âm thanh của Liễu Chiêu huấn.
“Mã tài tử!” Liễu Chiêu huấn xem chừng vô cùng kinh ngạc. “Ngài đây là có chuyện gì vậy? Ôi chao, thân là tuyển thị của Đông cung, cần phải thanh nhàn trinh tĩnh, thủ tiết chỉnh tề…”
Học vấn của Liễu Chiêu huấn rất tốt, vừa mở miệng là có sách vở, Mã tài tử lớn như vậy rồi, cuốn sách duy nhất đọc qua chỉ sợ chính là “Tố nữ Kinh tâm”, mà còn sợ là chỉ nhìn tranh minh họa. Vừa gặp phải Liễu Chiêu huấn, khó khăn lắm mới đủ sức chống đỡ.
Ta vừa thay quần áo vừa nghe động tĩnh bên ngoài, vừa ăn vừa cười.
Tiểu Bạch Liên lại đau lòng chép miệng liên tục, ôm lấy vết bẩn trên chiếc váy giang sơn gấm vóc kia, quả thực muốn lã chã rơi lệ: “Điện hạ cũng không phải không biết, vết bẩn này là khó giặt nhất. Cái quần này, chẳng lẽ là phải vứt đi hay sao?”
Tài vật của Đông cung vẫn luôn không nhiều lắm, chỉ bằng chút lương bổng của Thái tử, cơ bản là không đủ chi tiêu, cố gắng chống đỡ tới tháng 9 coi như là đã không tồi rồi.
Ta thở dài.
Hoàng quý phi cả ngày ăn vàng ăn bạc a, ta đây làm một thái tử phi, nhưng trong tay lại chẳng có chút bạc nào, quả thực người tội ác chồng chất, chính là Thái tử phi.
Sự hạn chế của Quốc triều đối với Thái tử vẫn luôn nghiêm cẩn. Lúc Thái tử nhàn rỗi cũng không thể xuất cung, chỉ có thể đi học ở Tử Quang các, có rất ít cơ hội tiếp xúc triều thần. Ta đây làm một Thái tử phi, cũng không thể làm loạn, chẳng có thể làm gì khác hơn là an phận thủ thường, tiếp nhận sự chỉ dẫn của Hoàng quý phi.
Lòng dạ Hoàng quý phi lại không rộng rãi cho lắm, đối với bổng lộc của Đông cung lại hay khấu trừ. Ta tuy rằng có của hồi môn, nhưng đối mặt với chi tiêu khổng lồ, cũng chỉ như muốn bỏ biển…
Quốc triều nhiều năm, nuôi dưỡng các Hoàng tử đều là cả người thanh quý. Nếu nói Thái tử gia là Thái tử, thế thì đó chính là người thanh quý nhất trong các Hoàng tử. Nhìn dáng vẻ của hắn, chính là cả ngày hận không thể mỗi ngày uống gió nằm sương, thổi tiêu dẫn phượng, trên dung nhan như bạch ngọc, làm gì có chút quan tâm nào vì những thứ thô lậu như gạo muối?
Cũng chỉ có Thái tử phi ta đây là số vất vả, phải thu xếp ăn uống cho một đống vợ bé của hắn.
“Đi.” Ta thay quần áo xong liền kêu Tiểu Bạch Liên, “ Đi nói chuyện với Trần thục phi.”