Edit: Thu Lệ
Công công ta đột nhiên nổi điên trong bữa tiệc, cũng không thật sự ảnh hưởng đến hưng phấn của mọi người.
Phải biết một người nhất thời phát điên thì không sao cả, nhưng phát điên cả đời lại rất cần nghị lực, hoàng thượng lên ngôi đã hai mươi mấy năm, ngoại trừ việc luôn luôn dốc sức đối nghịch với Nội Các, thì thành tựu lớn nhất đó chính là nổi điên. Hưng trí đến nỗi đừng nói là bóp Hoàng Quý Phi, ngay cả bóp chết đứa con trai ruột của mình trước mặt mọi người, ta xem hắn cũng không phải là không làm được.
Bên dưới làm việc với quan trên như vậy trong thời gian dài, các hộ gia đình sống trong Tử Cấm Thành chúng ta cũng đều dưỡng thành tính khí thấy nhưng không thể trách. Ngoại trừ Hoàng Quý Phi cuối cùng cũng chỉ là vuốt cổ của mình không nói lời nào, thì đám người còn lại hăng hái d.đ;l;q"d cũng còn rất cao. Hoàng thượng nghe Phúc Vương đọc một bài thơ, còn sai nhóm cung nhân, "Thưởng hắn một sọt Thạch Lưu(quả lựu), ngày mai đưa đến Trọng Phương cung, để cho hắn và mẫu phi cùng ăn."
Hoàng thượng có thưởng, cho dù không có ý nghĩa đi nữa thì đó cũng là thưởng.
Hoàng Quý Phi và Phúc Vương cùng nhau quỳ xuống tạ chủ long ân, "Đa tạ hoàng thượng ân thưởng."
Ta nhìn nét mặt của bà, giống như là rất muốn nhét cả quả Thạch Lưu vào trong cổ họng Hoàng thượng đấy.
Hưng phấn của Hoàng thượng chỉ có tăng chứ không giảm, lại chỉ đích danh một tuyển thị gần đây rất được ông cưng chiều tiến lên ca hát khiêu vũ, khiến bữa tiệc càng trở nên náo nhiệt, mãi cho đến qua canh ba, Phúc Vương lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, ông mới săn sóc bảo chúng ta, "Đều đi về nghỉ ngơi trước đi, trẫm uống thêm mấy chung rượu nữa rồi cũng rở về cung Thụy Khánh!"
Ta đoán, tối nay có lẽ Hoàng thượng chuẩn bị lâm hạnh mấy mỹ nhân ở trong Bồng Lai Các, hiện tại chính là chê những đứa con trai, con dâu này chướng mắt, ta nhanh chóng mang theo năm mỹ nhân Đông Cung cáo từ trước, để tránh phá hủy hăng hái của công công ta.
"Phụ hoàng để ý thân thể, không nên uống rượu quá nhiều." Thuận miệng khách khí với hoàng thượng mấy câu, ta đứng dậy cười, "Thế Noãn cáo lui trước."
Có lẽ do Hoàng thượng đã uống rượu quá nhiều, ông đột nhiên lại đứng lên, xoa xoa đầu ta hai cái, khiến búi tóc của ta trở nên rối loạn.
"Tiểu Ấm, trở về nghỉ ngơi cho tốt!" Hắn còn lớn miệng quan tâm ta. "Thân thể của dượng khỏe mạnh lắm, con không cần phải lo lắng!"
Ta che đầu, trong lúc mọi người nhìn soi mói cười chúm chím, cắn răng tạ hoàng thượng, "Dạ, vậy dượng cứ từ từ uống... Từ từ uống... nhé?"
Lúc Hoàng thượng say rượu chính là dễ dàng như vậy, đoán chừng là lại quên ta đã lớn, đã trở thành Thái Tử phi của Đông cung, vẫn còn coi ta là tiểu nha đầu chải hai búi tóc, đảo quanh chân cô cô ta rồi.
Liễu Chiêu Huấn và Trần Thục Phi đều có chút không nhịn được muốn cười, Thụy Vương cũng bắt được cơ hội lúc ta xoay người nháy mắt với ta.
Ta làm như không thấy.
Tuy Trần Thục Phi và Liễu Chiêu Huấn thông minh, nhưng đối với thái tử cũng không hiểu rõ được bao nhiêu, không thể so với Thụy Vương, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên với ca ca hắn, đối với thái d/đ;l;q;d tử cũng hiểu rõ, chỉ sợ cả Đại Vân, cũng không có ai vượt qua hắn. Hắn gấp gáp nháy mắt với ta như vậy, chỉ sợ là bởi vì nhìn thấu Thái Tử Gia lúc này đã rất tức giận rồi.
Tuy ta không hiểu được ánh mắt nhìn người, nhưng nhất quyết không phải là một đứa ngu ngốc, Thái Tử Gia đứng bên cạnh ta, tuy rằng ta vẫn không nhìn hắn, nhưng thân thể người này lại căng thẳng, hơi thở có chút phập phồng...... Những động tĩnh này, cũng không gạt được ta đâu.
Tức giận thì như thế nào? Sợ ngươi à!
Bây giờ, Tô Thế Noãn ta đã không còn là một cô nương ngu ngốc chỉ vì một ánh mắt của Vương Lang ngươi thì khó kiềm chế, hỉ nộ cũng tùy ngươi thao túng nữa rồi.
Ta không để ý đến Thụy Vương, ra khỏi Bồng Lai Các, liền lên ngự liễn, Liễu Chiêu Huấn chờ chúng mỹ nhân vây quanh xa liễn của ta, đi theo sau tọa giá của Thái Tử Gia, từ từ trở về Đông cung.
Theo như lịch thị tẩm thì hôm nay đến lượt Trương Bảo Lâm, nhưng thể cốt Trịnh Bảo Lâm không được tốt, lúc ở trên đường còn đỡ, vừa mới đến nơi, liền ho khan không ngừng, vừa ho khan vừa thỉnh tội với Thái Tử Gia, trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Có lẽ bởi vì hôm nay đã gặp gỡ Hoàng Quý Phi, khiến Lý Thục Viện rất có cảm xúc, hiếm thấy nàng ta không hề lưu lại mượn cớ câu tam đáp tứ với Thái Tử Gia, xin cáo lui theo sát phía sau Trịnh Bảo Lâm. Khương Lương đệ và Mã Tài Tử lưu luyến không rời nhìn Thái Tử Gia mấy lần, cũng lễ nghi chu toàn với ta rồi cáo lui. Liễu Chiêu Huấn đã sớm chuồn đi nơi nào không biết, ta cũng không để ý tới Thái Tử Gia, xoay người một cái đi về Tây điện của ta.
Ta vừa cất bước liền không bước được nữa, ta dùng thêm chút sức, Thái Tử Gia cũng không chịu buông ta ra, hắn trầm thấp hừ một tiếng, nói sau lưng ta: "Quay đầu lại."
Ta không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi, xoay đầu lại.
Bởi vì người chưa tan hết nên cửa đại điện vẫn mở, ánh trăng lạnh nghiêng ngã nơi chân trời, rơi vãi ánh sáng bạc đầy trên mặt đất, cùng ánh nến chiếu rọi trong đại điện, tạo nên quang cảnh như ảo mộng. Mà ở giữa quang cảnh trong suốt như nước này, Vương Lang đang đứng đó.
Không phải Thái Tử Gia, mà là Vương Lang.
Hô hấp của ta liền tắc nghẹn nơi cổ họng, trong thoáng chốc, lại có chút nước mắt giùng giằng muốn dâng lên.
Vẻ mặt này của Vương Lang, không phải đã rất quen thuộc sao?
Hắn thích mặc màu đen, cả người mặc thường phục màu đen, Ngũ Trảo Kim Long giương nanh múa vuốt quanh thân hắn tạo nên khí thế khiếp người, mà mặt mày hắn lại ủ dột, chân mày khẽ nhíu lên, ở dưới ánh trăng cau mày nhìn về phía ta.
Từ nhỏ đến lớn, số lần ta chọc giận Vương Lang thật là không thể nào đếm xuể, cũng chỉ có khi ta thật sự chọc hắn tức giận, thì hắn mới dùng vẻ mặt như vậy để nhìn ta. Ta đã từng rất thích dáng vẻ này của hắn, ta cho là chỉ có ta mới có thể khiến hắn lộ ra vẻ mặt này, ta đã từng cho rằng cũng chỉ tại những lúc đó, trong mắt hắn mới chỉ có mình ta.
Cho dù là hiện tại, gương mặt như vậy đã hung hăng đánh trúng ta như cũ, gọi một tiếng đã khiến ta đau triệt nội tâm, hận không thể khom người xuống.
Nhưng bây giờ ta đã biết, sở dĩ hắn lộ ra vẻ mặt như vậy là bởi vì hắn cũng không thật sự thích ta.
Đối với người mà hắn thật sự thích, Vương Lang nhất quyết sẽ không nổi giận như vậy.
Mà ta, kể từ khi biết rõ chuyện này, Vương Lang sẽ không còn là Vương Lang nữa, không còn là là người mà ta đã nhìn từ nhỏ đến lớn, vừa yêu vừa hận......
"Thái Tử Gia có gì phân phó?"
Ta cố đè nước mắt trong lòng xuống, nâng lên nụ cười.
Cô cô ta đã từng nói, "Nước mắt của nữ nhân là một thứ rất hữu dụng. Nhưng ngàn vạn lần không thể lạm dụng nó, không đến thời khắc cuối cùng, tuyệt đối đừng nên khóc sướt mướt. Dùng quá nhiều sẽ không còn đáng giá nữa."
Ta cũng không muốn lộ ra nước mắt của mình vào thời điểm không đáng giá này.
Dưới ánh trăng, Thái Tử Gia vẫn còn đang ủ dột, tức giận nhìn ta, tâm tình của hắn đã tuôn ra, bao phủ lấy ta như thủy triều mà không cần ngôn ngữ nào.
Dù sao ta cũng hao tổn tâm cơ, vì Đông cung mà tính toán, đau lòng hắn thân là thái tử của một nước mà ăn, mặc, ở, đi lại còn không bằng một tiểu quỷ như Phúc Vương. Ta mưu tính như vậy, nhìn vào trong mắt hắn, cũng chỉ thấy được ta lợi dụng Khuất Quý Nhân đi một nước cờ, không đi được, đẩy bà đến tình cảnh khó chịu.
Bỗng nhiên ta lại bị tâm tư của mình dọa sợ.
Ai nói lòng ta thương yêu hắn? Thái Tử Gia Long Chương Phượng Thái, là nhân vật giống như tiên trên trời, làm gì đến phiên lòng ta thương yêu hắn?
Ta chính là không muốn lấy của hồi môn của mình để nuôi tiểu thiếp của hắn, ta chính là vô tình vô nghĩa, chỉ cần Đông cung tốt, chỉ cần ta tốt là đủ rồi, chuyện Khuất Qúy Nhân sống hay chết, Thái tử hắn có vui mừng hay không thì có liên quan gì đến ta chứ?
Thấy Thái Tử Gia không nói lời nào, ta ngược lại vung lên, vừa sửa sang quần áo của ta —— chỉ tiếc Thái Tử Gia vẫn không chịu buông mép váy của ta ra, vừa ngẩng đầu lên, hỏi.
"Thái Tử Gia gọi thiếp thân lại, rốt cuộc có phân phó gì đây?"
Con ngươi của Thái Tử Gia giống như hắc thủy tinh, chớp mắt một cái cũng không chớp, chỉ nhìn ta chằm chằm, một hồi lâu, hắn mới mở miệng.
"Tô Thế Noãn, ta đã sớm cảnh cáo ngươi. Bảo ngươi cẩn thận một chút, đừng chơi đùa quá đáng, lúc nào ngươi cũng cứng đầu cứng cổ có phải không?"
Lần Thái Tử Gia dùng giọng điệu này nói chuyện với ta cũng đã năm, sáu năm trước.
Lần đó, ta xé toang của hắn một quyển cổ thư Hồ điệp trang(*) rất trân quý, lại đổ một chai mực lỏng ở phía trên, sau đó còn chạy tội, cùng hắn một đuổi một chạy đến bên cạnh hồ Thái Dịch, cố tình dẫm lên rêu xanh, cả người ngã vào trong hồ thiếu chút nữa đã ngừng thở, muốn Thái Tử Gia tự mình xuống cứu ta lên, khiến hắn ướt nhẹp toàn thân.
(*): Sách đóng thành cánh bướm
Hắn dùng giọng điệu như vậy mắng ta hơn nửa canh giờ, lúc ấy tuy rằng ta làm ra dáng vẻ khiêm tốn lắng nghe, nhưng trong lòng vẫn là rất ngọt ngào.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, bây giờ nghe hắn nói chuyện như vậy, ta không những không cảm thấy ngọt ngào chút nào, thậm chí còn rất muốn thay đổi vị trí đặt của bình hoa trên bàn, gắn lên trán của Thái Tử Gia.
"Ta vốn là không tốt." Ta thốt ra, mạnh miệng với Thái Tử Gia, "Ta cũng chưa từng nghe lời, đây là lần đầu tiên Thái Tử Gia quen biết Tô Thế Noãn ta sao? Tính tình của ta ngài còn không hiểu sao?"
Khuôn mặt của hắn lại dữ tợn thêm mấy phần, thì ra vẻ mặt lạnh lùng như băng, đã bị ngọn lửa tức giận thay thế được, ta lại kéo kéo làn váy nhưng hắn vẫn không chịu lấy chân ra.
Ta cũng tức giận, dứt khoát vừa run run chỉ tay vào mép váy đang bị kéo, vừa kêu, "Tiểu Bạch Liên mau tới đây cởi váy cho ta! Thái Tử Gia thích cái váy này, ta sẽ để cho hắn ôm ngủ!"
Thái Tử Gia căm tức phát ra tiếng quát trong cổ họng, tiếng bước chân nhỏ vụn vặt của Tiểu Bạch Liên bỗng chốc dừng lại, ta mãnh liệt xé ra, cuối cùng kéo váy xuống, nhưng còn chưa cởi hết, Thái Tử Gia đã bắt ta vào trong tay, nắm bả vai của ta, vẻ mặt dữ tợn nói.
"Tô Thế Noãn, ngươi!"
Tay của hắn thật sự đã nắm được cổ họng của ta trong nháy mắt, tuy rằng rất nhanh đã buông ra, nhưng vẫn khiến Tiểu Bạch Liên ở sau lưng ta kinh hô lên.
Ta mới không sợ hắn!
Ta giằng co mãnh liệt, tuy nói khó có thể chống lại sức lực của Thái Tử Gia, nhưng vẫn thành công đạp mấy cái vào bắp chân của hắn, chuyện này dường như cuối cùng cũng ép Thái Tử Gia mất khống chế, hắn gầm lên một tiếng, đè ta dưới thân, sau đó chuyện kế tiếp ta đã không nhớ rõ ràng lắm.
Ta dường như nhớ loáng thoáng, ta giùng giằng muốn dùng bình hoa đập hắn, sau đó rất có thể đập trúng thành công. Rốt cuộc Thái Tử Gia đã làm gì ta cũng không nhớ rõ lắm, hắn đương nhiên d/đ;l;q"d là không có đánh ta —— Vương Lang vĩnh viễn sẽ không bỉ ổi đến mức độ này, nhưng mà hình như hắn đã kêu lên rất nhiều tiếng, "Dứt khoát bóp chết ta ngươi cũng tiết kiệm được một chút đấy!"
Sau đó, ta vừa nghe thì càng tức giận, hắn nói như vậy thì xem ta như Hoàng Quý Phi sao?
Ta lập tức đánh hắn kịch liệt hơn...... Ta còn nhớ thật sự đã nghe được tiếng vỡ vụn của bình bình lọ lọ.
Dĩ nhiên cũng không thể thiếu được tiếng thét chói tai của Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai, không biết là tiếng cảnh cáo của người nào ——"Điện hạ, nương nương! Đây chính là ở chánh điện Đông cung!"
Cuối cùng ta nhớ được, đây chính là tiếng thét của Liễu Chiêu Huấn.
"Các ngươi muốn đưa Hoàng thượng tới đây sao?"
Liễu Chiêu Huấn nói ra những lời này, ta...... Ta thật sự phục hồi lý trí.
Năm ngoái, thái tử đi Giang Nam tuần tra, tuy nói là tuần tra nhưng thật ra thì chính là bị hoàng thượng đày đến đó.
Khi đó ta mới vừa vào cửa, Liễu Chiêu Huấn vẫn chưa vào cung, không có người gò bó, năm ba bữa ta và Thái tử lại trình diễn đấu võ, một lần cuối cùng ngay cả Trần Thục Phi cũng không ngăn cản, thật sự huyên náo đến hoàng thượng đích thân tới đây mới tách hai chúng ta ra. Sau đó hoàng thượng đã đuổi Thái Tử Gia đến Giang Nam, Thụy Vương cũng khuyên ta, ‘Phải đưa một người vừa ý vào cung—— để bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể trông coi tính khí của ngươi’!
Lúc ta và Thái tử gia tức giận đều sẽ trở thành người không não, khi đó Thái Tử Gia đã thắt cổ ta không biết bao nhiêu lần, được xưng là muốn bóp chết ta —— cũng chính là khi đó năm mỹ nhân Đông cung không biết đến một mặt dữ tợn này của hắn, thì bây giờ đã không có người mở to mắt, coi hắn là bảo!
Ta lập tức buông lỏng nắm giữ, mặc cho Liễu Chiêu Huấn kéo ta, sau đó lại chống nạnh quở trách Thái Tử Gia. "Ngài là một nam tử hán đại trượng phu, thế mà lại ngược......"
Ta đoán Liễu Chiêu Huấn muốn nói, Thái Tử Gia ngược đãi ta.
Chỉ là, nhìn Thái Tử Gia bị ta cào ra một vết đỏ trên cổ, trán trầy da...... Có thể nàng nói không ra những lời như vậy.
Thay thế vào đó, Liễu Chiêu Huấn quay người lại hung hăng trợn mắt nhìn ta một cái, xô đẩy ta vào Tây điện.
"Đêm khuya sương nặng, thái tử phi nghỉ ngơi trước đi!" Vẻ mặt của nàng buộc thật chặt. "Sáng mai, ngài còn phải đi quỳ linh vị đấy!"
Ta rùng mình một cái. "Liễu Diệp Nhi ——"
Lời còn không có lối ra, dưới ánh nhìn chằm chằm của Liễu Diệp Nhi hóa thành một tiếng nức nở nghẹn ngào.
Liễu Diệp Nhi thật sự tức giận, lại muốn phạt ta đi quỳ linh vị của cha mẹ ta.