- Chà, nếu có khẩu Ghết linh(Tên một loại súng máy kiểu cổ do P.Ghetlinh sáng chế) thì hay quá! - Huđơ vừa thở dài nói với vẻ tiếc rẻ, vừa quan sát những cánh quân của địch dưới chân đồi. - Chỉ hai mươi phút là tôi sẽ làm sạch cả đám này!
- Nhưng vì không có - Henry đáp - nên chẳng cần luyến tiếc làm gì. Hay ông thử bắn ít phát xem sao, Quotécmên? Ông có bắn tới cái thằng to lớn mà tôi đoán là chỉ huy một đạo quân kia hay không? Nhưng bắn từ đây thì cũng dễ trượt như dễ trúng vậy. Tôi xin được một đồng tiền vàng rằng viên đạn sẽ rơi cách đích ít ra cũng phải năm mét. Nếu thua, tôi sẽ thanh toán sòng phẳng, tất nhiên nếu chúng ta thoát khỏi cái cạm bẫy chết người này.
Henry nói thế, làm máu sĩ diện của tôi bốc lên ngay. Tôi cầm khẩu Express lên đạn rồi chờ con mồi của tôi đang đi tách ra khỏi đoàn độ mười mét để quan sát trận địa chúng tôi cho rõ. Tôi nằm xuống, kê súng lên đá và bắt đầu ngắm. Vì súng chỉ bắn được ở khoảng cách ba trăm mét, tôi ngắm cao hơn một tí, ngắm vào họng để viên đạn cắm vào ngực. Con mồi của tôi đứng im không động đậy, và có thể vì gió hay vì hồi hộp, hay vì mục tiêu quá xa nên kết quả đã không như mong đợi.
Sau khi ngắm tưởng như hoàn toàn chính xác, tôi bóp cò, và khói tan, tôi rất thất vọng khi thấy con mồi của tôi vẫn đứng nguyên lành, còn tên hầu của hắn đứng cách ba mét về bên trái thì lại nằm dưới đất chắc là đã chết. Tên chỉ huy mà tôi bắt hụt vội quay lại và rõ ràng là rất hoảng sợ, bỏ chạy về phía đạo quân của mình.
- Hoan hô! Quotécmên! - Huđơ kêu to - Ông đã làm hắn phải một phen hú vía.
Điều này đã làm tôi hết sức bực bội, vì đối với tôi không gì đáng buồn bằng bắn trượt trong sự có mặt của người khác. Ít ra thì bao giờ tôi cũng cố để không xảy ra điều ấy. Khi ta là chuyên gia của một nghề nào đó, ta sẽ tìm mọi cách bảo vệ uy tín nghề nghiệp của mình. Phát súng bắn trượt làm tôi điên lên vì tức giận và ngay lập tức tôi đã có một hành động không chín chắn. Tôi liền ngắm vào tên tướng đang bỏ chạy và bắn theo một phát thứ hai. Lần này thì trúng đích - anh chàng đáng thương giơ cao hai tay rồi ngã vật xuống đất. Còn tôi thì nhẩy cẫng lên vì sung sướng như một con thú man dại. Tôi viết ra đây điều này để một lần nữa muốn chứng minh rằng khi sự việc liên quan đến tính mạng, lòng tự ái hay uy tín của ta, quả là ta nghĩ rất ít đến người khác.
Các chiến binh của chúng tôi thấy thế liền hò reo hoan hô, vì họ xem đó là một phép lạ nữa của người da trắng, và cũng là điểm báo trước rằng chúng tôi sẽ chiến thắng. Còn đạo quân mà tôi bắn chết tên chỉ huy (sau này chúng tôi được biết rằng hắn quả là người chỉ huy mũi tiến công trung tâm) bắt đầu rút lui một cách hỗn loạn. Henry và Huđơ cũng vội vơ súng bắn theo, đặc biệt hăng hái hơn cả là Huđơ. Hết viên này đến viên khác, ông ta cứ nhắm vào cả đám quân đang chạy mà bóp cò. Tôi cũng bắn hai viên. Và kết quả là theo ước tính, chúng tôi đã hạ được từ sáu đến tám tên, trước khi chúng kịp chạy ra ngoài tầm bắn.
Vừa ngừng bắn xong, bỗng từ đâu đó phía bên phải vang lên một tiếng hú kéo dài, ghê sợ. Lập tức phía bên trái có tiếng hú đáp lại, và thế là cả hai cánh quân địch cùng tiến công chúng tôi một lúc từ hai phía.
Nghe tiếng rú kinh khủng ấy, cánh quân đang đứng khít chặt trước mặt chúng tôi liền giãn ra chút ít, và vừa hát một bài hát man rợ nào đó, và thong thả tiến về phía gò cao, nơi sở chỉ huy của chúng tôi đóng, rồi sau đó đi theo dải đất hẹp màu xanh nằm giữa hai mũi của ngọn đồi hình móng ngựa. Ba chúng tôi (Icnôzi chỉ thỉnh thoảng mới đến giúp) tiếp chúng bằng những phát súng lẻ tẻ và giết chết chỉ mấy người. Cả một biển người đang hùng hổ tấn công chúng tôi nếu có bắn cũng chỉ như ném một vài viên sỏi xuống những cơn sóng lớn đang chồm lên giận dữ.
Còn chúng thì vừa khua giáo, vừa kêu to xông lên phía trước và đã đánh bật được các lực lượng canh phòng của chúng tôi ở dưới chân đồi. Sau đấy cuộc tấn công của chúng có phần chậm lại, vì mặc dù chúng tôi còn chưa chống cự một cách quyết liệt, nhưng đường tiến lên đỉnh dốc, nên chúng phải đi chậm hơn. Tuyến phòng ngự đầu tiên của chúng tôi ở gần giữa lưng đồi, còn tuyến thứ ba thì ở mép đỉnh đồi.
Kẻ địch cứ tiến dần lên về phía trước, miệng không ngớt kêu to:
- Tuala! Tuala! Chiéle! Chiélé! (Tuala Tuala! Đánh đi! Đánh đi)
Còn quân của chúng tôi thì kêu:
- Ignosi! Ignosi! Chiélé! Chiélé!
Đến lúc này thì kẻ địch đã ở rất gần. Các mũi dao ném bay lên lấp lánh trên không và quân của hai bên cùng kêu lên man rợ, xông vào nhau đâm chém. Thế là trận đánh bắt đầu, người của cả hai bên thi nhau ngã xuống đất như lá vàng mùa thu khi có gió.
Nhưng chẳng bao lâu sau, lực lượng trội hơn hẳn của địch đã thắng, và quân của tuyến phòng ngự đầu tiên của chúng tôi từ từ rút lui cho đến khi gặp tuyến phòng ngự thứ hai. ƠŒ đây trận đánh lại được tiếp tục với một sức mới; và một lần nữa quân của chúng tôi buộc phải rút lui dần lên phía trên, và cuối cùng sau hai mươi phút, quân của tuyến phòng ngự thứ ba bắt đầu tham chiến.
Nhưng vì đến lúc ấy quân địch đã rất mỏi mệt, nhiều người chết và bị thương, nên chúng không vượt qua nổi hàng rào những mũi giáo dày đặc của chúng tôi. Trong một thời gian trận đánh lúc thì bùng to lúc thì lắng xuống và quân của hai bên đang điên khùng vì tức giận, lúc tiến lên phía trước, lúc lùi lại phía sau, vì vậy trận đánh vẫn chưa phân thắng bại. Henry theo dõi trận huyết chiến bằng đôi mắt nẩy lửa và bỗng nhiên, không nói một lời nào ông xông tới chỗ đang đánh nhau gay go nhất. Huđơ đi theo ông. Còn tôi thì vẫn ở nguyên chỗ cũ. Thấy thân hình to lớn của Henry xuất hiện, quân của chúng tôi liền hăng hái lao vào kẻ địch, miệng kêu to:
- Narzia! Incubu! Narzia! Uncungunclov (Voi ủng hộ ta!) Chiélé! Chiélé!
Từ đấy trở đi đã có thể đoán biết phần thắng sẽ thuộc về ai.
Vừa chống cự một cách quyết liệt, quân của Tuala đã bắt đầu lui dần xuống chân núi cho đến khi cuối cùng nhập với toán quân dự trữ của mình.
Đúng lúc ấy, có người đến báo tin rằng mũi tấn công bên trái của địch cũng bị đẩy lùi. Tôi đã bắt đầu mừng thầm rằng trận đánh có thể tạm dừng, dù chỉ một thời gian ngắn, thì bỗng nhiên thật là kinh hoàng, chúng tôi nhìn thấy các chiến binh đánh nhau ở mé phải ngọn đồi đang chạy về phía chúng tôi, theo sau là một toán quân địch rất lớn, chắc chúng đã chọc thủng được phòng tuyến bên ấy.
Icnôzi lúc này đang đứng cạnh tôi liền hiểu ngay tình thế và lập tức ra lệnh cho đạo quân Khiên Xám chuẩn bị chiến đấu. Icnôzi lại ra lệnh một lần nữa cho các thủ lĩnh và chỉ vài phút sau, tôi rất ngạc nhiên thấy mình không hiểu vì sao bị lôi cuốn vào chính giữa dòng thác tiến công điên loạn của quân chúng tôi.
Rơi vào một tình cảnh như thế, tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cùng họ lao vào địch. Tôi luôn cố bám theo thân hình to lớn của Icnôzi, như thể muốn làm mồi cho kẻ địch. Hai phút sau - tôi có cảm giác như thời gian trôi rất nhanh - chúng tôi lọt hẳn vào giữa một đám đông quân của chúng tôi đang bị địch đuổi tháo chạy. Ngay lúc ấy đám quân này liền dàn thành đội hình sau lưng tôi và Icnôzi. Còn sau đó, sau đó thì tôi không còn biết cái gì đã xảy ra. Tôi còn nhớ loáng thoáng tiếng khiên va vào nhau đến chói tai, rùng rợn, và bỗng xuất hiện một tên địch có dáng vóc khổng lồ, hai mắt lồi hẳn ra ngoài, đang chĩa mũi giáo đẫm máu của chúng về phía tôi. Tôi tin rằng chỉ cần nhìn thấy con quỷ đó, phần lớn chúng ta đã ngất lịm vì hoảng sợ, nhưng tôi thì tôi có thể tự hào mà nói rằng, tôi đã không lúng túng, và ngay lập tức hiểu rõ nếu đứng yên, thì khó lòng mà thoát chết. Vì vậy, vừa thấy thằng khổng lồ kinh khủng ấy chuẩn bị đâm tôi, tôi liền lao thẳng vào chân hắn, đột ngột đến mức hắn không kịp hãm lại nhảy qua người tôi rồi ngã lăn xuống đất. Trước khi hắn kịp đứng lên tôi đã vùng dậy và kết liễu đời hắn bằng một phát súng lục.
Một chốc sau có ai đó làm tôi ngã và tôi ngất không biết gì nữa.
Khi tỉnh lại, tôi thấy khuôn mặt của Huđơ đang cúi sát bên tôi, tay ông ta cầm bình nước và tôi nhận ra mình đang nằm ở gò đá trên đỉnh đồi, tức là ở trạm quan sát của chúng tôi.
- Ông cảm thấy trong người thế nào, ông bạn? Huđơ hỏi tôi, vẻ lo lắng.
Tôi đứng dậy và rùng mình trước khi trả lời.
- Không sao, cảm ơn ông.
- Thế thì lạy chúa! Khi thấy người ta mang ông lại đây, tôi sợ hết hồn vì tưởng ông đã bị giết chết.
- Lần này thì trót lọt, ổn thỏa ông bạn ạ. Tôi nghĩ do bị đập một cú mạnh nên tôi bị choáng và ngất. Nhưng xin ông cho biết là trận đánh kết thúc thế nào rồi?
- Tạm thời thì quân địch đã bị đánh lui từ mọi phía. Tổn thất nặng nề: hai nghìn quân ta chết và bị thương, còn chúng thì có lẽ không ít hơn ba nghìn. Ông nhìn kìa! - và ông ta đưa tay chỉ những hàng người dài đang tiến về phía chúng tôi.
Họ đi thành từng nhóm bốn người một, tay giữ cái gì đấy như chiếc cáng được làm bằng da thú, ở bốn góc có dây thừng để khiêng cho dễ. Nói chung bao giờ cũng có rất nhiều những chiếc cáng như thế ở mỗi toán quân của quân đội Cucuan. Những người bị thương được khiêng đi trên vô số những chiếc cáng kiểu này. Khiêng đến nơi, họ được các thầy thuốc khám qua loa. ƠŒ mỗi đạo quân có mười thầy thuốc. Nếu vết thương không nặng lắm, người bị thương được đưa đi và chạy chữa rất cẩn thận. Còn nếu vết thương quá nặng vô phương cứu chữa thì một trong những thầy thuốc đó đã dùng dao sắc cắt động mạch của người bị thương và anh ta liền chết một cách nhanh chóng và không đau đớn. Tất nhiên, làm thế thì thật kinh khủng, nhưng mặt khác, chẳng phải thế mới thật sự là nhân đạo hay sao?
Ngày hôm ấy đã có rất nhiều trường hợp như vậy. Người ta thường phải dùng phương pháp này, khi vết thương ở bụng hoặc ngực, vì mũi giáo của các chiến binh Cucuan để lại những vết đâm sâu và lớn đến mức không thể cứu nổi. Trong phần lớn các trường hợp, người bị thương ngất lịm. Còn những người đang tỉnh cũng hầu như không nhận thấy điều gì, vì thầy thuốc cắt động mạch một cách nhanh chóng và không đau đớn. Nhưng dù sao cảnh này cũng làm tôi và Huđơ rợn cả người và vội bỏ đi nơi khác.
Trong đời mình, tôi chưa bao giờ gặp cái gì để lại trong tôi một ấn tượng rùng rợn như thế, nhất là khi bàn tay dính đầy máu của thầy thuốc móc gân rồi chấm dứt nỗi đau đớn của người chiến binh bằng cái cách khủng khiếp đã nói. Chỉ duy nhất một lần trong đời tôi đã phải chứng kiến một cảnh tượng ấy là khi sau một trận đánh, tôi nhìn thấy các chiến binh của bộ tộc Svazi đang chôn sống những người bị thương nặng của mình.
Để khỏi phải chứng kiến cảnh tượng rùng rợn ấy, tôi và Huđơ đi về phía đối diện vì ở đấy nhìn thấy Henry tay vẫn cầm chiếc đao lớn, thấy Icnôzi, Inphadux và một vài thủ lĩnh khác. Họ đang bàn bạc một điều gì đấy vẻ rất quan trọng.
- Quotécmên! May quá, ông đã đến - Henry nói - Tôi không thật hiểu lắm Icnôzi muốn làm gì. Mặc dù anh ta đã đẩy lùi được các đợt tấn công, nhưng hình như Tuala đang có nhiều quân đến tiếp viện, và hắn định bao vây, bắt chúng ta phải chết đói.
- Nếu thế thì ta nguy to!
- Tất nhiên. Hơn nữa Inphadux lại nói rằng ta sắp hết nước uống.
- Vâng, quả đúng thế, thưa các ông chủ, - Inphadux nói thêm. - Con suối nhỏ không thể cung cấp nước cho một khối lượng lớn người như thế này, và nó đang cạn dần. Trước khi đêm xuống ta sẽ chẳng còn gì để uống. Thưa Macumazan, ông là người thông minh và đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh ở đất nước của ông, tất nhiên nếu người da trắng các ông cũng đánh nhau trên các vì sao. - Xin ông hãy kể cho chúng tôi biết chúng ta phải làm gì? Tuala đã có những chiến binh mới thay thế những người bị giết. Nhưng chúng ta cũng cho Tuala một bài học, rằng đừng tưởng con cò không dám chống lại con chim ưng. Mỏ của chúng ta đã đâm xuyên ngực hắn và hắn sợ không dám tấn công chúng ta một lần nữa. Chúng ta cũng đã quá mệt mỏi. Bây giờ thì hắn chờ đến khi nào chúng ta chết đói. Hắn quấn quanh cổ chúng ta như con rắn quấn quanh mồi, và chờ ta đầu hàng.
- Tôi hiểu - tôi nói.
- Như ông thấy đấy, chúng ta đã biết nước, thức ăn còn lại rất ít, vì vậy cần phải chọn một trong ba điều sau: hoặc là bị giam một chỗ và kệt sức dần như con sư tử, chết đói trong hang; hoặc là phá vòng vây chạy lên phía Bắc; hoặc là - nói đến đây ông ta đứng dậy chỉ những hàng quân dầy đặc của chúng tôi - hoặc là phải lao thẳng vào kẻ thù và túm lấy cổ Tuala, Incubu là một chiến binh vĩ đại, hôm nay ông đã chiến đấu như con trâu mắc trong lưới, và quân của Tuala bị ông chém ngã xuống như ruộng lúa non bị mưa đá gập gãy. Incubu nói: “Tấn công” là Incubu tấn công. Còn Macumazan, con cáo già tinh ranh đã thấy nhiều trong đời và thích cắn kẻ thù mình khôn khéo từ phía sau, Macumazan sẽ nói gì bây giờ? Tất nhiên quyết định cuối cùng sẽ thuộc về Icnôzi, vì ngài là vua và có quyền ấy, nhưng trước đó chúng tôi muốn nghe ý kiến của ông, Macumazan và ý kiến của người có con mắt trong suốt.
- Còn anh Icnôzi, ý kiến anh thế nào? - tôi hỏi.
- Không, thưa ông chủ, - anh chàng trước kia là người hầu của chúng tôi đáp. - Bây giờ anh ta mang trên người các trang phục chiến tranh trông rất hoang dã và oai vệ như một ông vua thực sự. - Xin ông hãy nói trước để tôi được nghe ý kiến ông đã. Ông là người thông minh và so với ông tôi chỉ là đứa bé khờ khạo.
Nghe Icnôzi yêu cầu khẩn thiết như thế, tôi bàn qua với Huđơ và Henry, rồi trình bày ý kiến của tôi một cách ngắn gọn, rằng vì bao vây bốn phía và đang thiếu nước, nên chúng tôi buộc phải chủ động tấn công Tuala. Tôi khuyên Icnôzi tấn công ngay đừng để các chiến binh thấy kẻ địch mạnh hơn mà để trái tim mềm yếu “như mỡ rán trên lửa”. Tôi biết nếu không hành động gấp, một số thủ lĩnh có thể nghĩ lại, bỏ sang cùng Tuala, hoặc thậm chí phản bội lại chúng tôi.
Hình như ý kiến của tôi được mọi người tán thưởng. Phải nói rằng cả trước và sau này, chưa ở đâu ý kiến của tôi được đánh giá cao như ở đây, ở Đất nước Cucuan. Nhưng quyết định cuối cùng vẫn thuộc về Icnôzi, người mà từ khi được công nhận là vua hợp pháp, đã có quyền sử dụng các quyền lực tối cao và hầu như không bị hạn chế của mình, tất nhiên kể cả quyền giải quyết các vấn đề chiến tranh. Vì vậy, tất cả mọi người đang có mặt đều nhìn anh ta chờ đợi.
Sau một lúc im lặng, có lẽ để cân nhắc lại tình hình cuối cùng anh ta nói: - Hỡi Incubu, Macumazan và Buguan, những người da trắng dũng cảm và là bạn của tôi! Và ông Inphadux em trai của cha tôi và các ông, các thủ lĩnh! Tôi quyết định như sau: Ta sẽ tấn công Tuala hôm nay, và trận đánh này sẽ quyết định số phận và cuộc đời của tôi. Vâng của tôi và của các ông nữa. Các ông hãy lắng nghe tôi. Các ông có thấy ngọn đồi này có hình trăng non đầu tháng, và phần đất bằng phẳng ăn sâu vào nó như chiếc lưỡi màu xanh không.
- Có, chúng tôi có thấy, tôi đáp.
- Thế thì thế này, Icnôzi nói tiếp. - Bây giờ là giữa trưa. Cứ để các chiến binh của chúng ta ăn uống và nghỉ ngơi sau trận đánh vất vả vừa rồi. Khi mặt trời xế chiều, đạo quân của ông, Inphadux, cùng một đạo quân nữa sẽ xuống cái lưỡi màu xanh kia. Thấy thế Tuala sẽ tập trung quân đến đâấy để tiêu diệt quân của ông. Nhưng vì chỗ đất ấy hẹp, nên Tuala chỉ có thể tung lên một lúc một đạo quân để đánh nhau với ông, vì vậy ông sẽ tiêu diệt chúng, hết đạo quân này đến đạo quân khác. Tất cả quân của Tuala sẽ tập trung vào trận đánh này, trận đánh có một không hai trên trái đất. Incubu bạn của tôi sẽ đi với ông. Khi thấy chiếc đao của Incubu lấp lánh trong hàng đầu đạo quân Khiên Xám, Tuala sẽ hoảng sợ và nản chí. Còn tôi sẽ dẫn đầu một đạo quân khác đứng sau ông vì nếu Khiên Xám bị tiêu diệt là điều rất khó xảy ra, - sẽ còn có vua để các chiến binh tiếp tục chiến đấu. Cùng đi với tôi là Macumazan thông minh.
- Rất tốt, thưa vua! - Inphadux đáp vẻ như hoàn toàn hờ hững với việc sắp tới cả đạo quân của mình sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Người Cucuan đúng là thật lạ lùng. Họ không hề sợ chết, nếu cái chết là nghĩa vụ.
- Và trong khi con mắt của quân đội Tuala tập trung vào trận đánh này - Icnôzi nói tiếp, thì một phần ba tổng số các chiến binh của ta còn sống, tức là gần sáu nghìn người, sẽ bò xuống theo mé phải của ngọn đồi để đánh vào sườn trái Tuala, một phần ba khác cũng lặng lẽ xuống từ phía phải để đánh vào sườn phải của hắn. Khi thấy hai cánh quân này bắt đầu tấn công, tôi sẽ xông lên đánh trực tiếp với địch. Nếu được thần May mắn ủng hộ, ta sẽ thắng và trước khi thần Đêm xuống đi lang thang giữa các ngọn núi trên lưng những con bò màu đen của mình, chúng ta đã có thể ngồi nghỉ ngơi ở Luu. Còn bây giờ thì ta phải ăn uống lấy sức và nghỉ ngơi để chuẩn bị chiến đấu. Và ông, Inphadux nhờ ông đôn đốc để các lệnh của tôi được thực hiện đầy đủ. À quên, Buguan, ông chủ da trắng của tôi sẽ cùng đi với cánh quân bên phải, để con mắt lấp lánh của ông làm tăng thêm dũng cảm cho các chiến binh.
Những mệnh lệnh ngắn gọn này đã được thực hiện ngay lập tức, nhanh đến mức không thể tin nổi. Điều này lại một lần nữa khẳng định thêm rằng ở Đất nước Cucuan, khoa học tổ chức quân sự đã được đưa đến mức hoàn thiện. Chỉ mất hơn một giờ để phân phát thức ăn (được các chiến binh ăn ngay tại chỗ), chia quân thành ba cánh và cho các thủ lĩnh biết kế hoạch tấn công. Toàn bộ lực lượng của chúng tôi, lúc này có gần mười tám nghìn người, đã được đưa vào tình trạng sẵn sàng chiến đấu, trừ một số ít được để lại chăm sóc thương binh.
Bỗng Huđơ đi đến bắt tay tôi và Henry.
- Xin vĩnh biệt các bạn, - ông ta nói. - Theo lệnh, tôi sẽ đi cùng cánh quân bên phải, vì vậy tôi đến đây để từ biệt các bạn. Có thể chúng ta sẽ chẳng còn được gặp nhau nữa, - ông ta nói thêm một cách đầy ý nghĩa.
Chúng tôi lặng lẽ bắt tay nhau, để lộ ít nhiều sự hồi hộp lo sợ ở chừng mực mà đối với người Anh là chấp nhận được.
- Công việc của chúng ta khá mạo hiểm, Henry nói giọng ông hơi run run. - Thú thật rằng tôi không tin ngày mai tôi còn được nhìn thấy mặt trời. Theo tôi hiểu đạo quân Khiên Xám mà tôi có nhiệm vụ đi theo sẽ chiến đấu cho tới khi bị tiêu diệt đến người cuối cùng, để hai cánh quân còn lại xuống đồi an toàn, rồi bất ngờ vòng đánh tập hậu quân địch. Không sao, thế cũng được. Ít ra thì đó là cái chết xứng đáng với người đàn ông! Xin vĩnh biệt cả ông, ông bạn thân mến của tôi - Henry quay sang nói với tôi. - Cầu chúa phù hộ cho ông! Tôi hi vọng rằng ông sẽ thoát khỏi cái trò chơi này và tìm được kho báu kim cương, nhưng nếu còn sống thì ông hãy nghe tôi khuyên một lời thế này: đừng bao giờ dính thêm vào những người âm mưu lật đổ ngôi vua của người khác.
Huđơ lại bắt chặt tay chúng tôi một lần nữa rồi ra đi. Sau đó Inphadux đến và dẫn Henry tới vị trí của mình ở hàng đầu đạo quân Khiên Xám. Còn tôi thì với tâm trạng nặng nề, bước theo Icnôzi đến đạo quân có nhiệm vụ tấn công địch ở giai đoạn hai.