Năng lượng xoay trong phòng, và cảnh tượng hãi hùng tắt ngúm. Nikki đợi một trò chơi khác của Jasper. Cô không nhìn lên, không muốn thấy hắn hài lòng vì cô sợ.
“Nikki, đứng dậy đi.”
Giọng nói dịu dàng của Michael nghe như tiếng hét trong sự yên tĩnh nặng trịch. Cô nhìn lên, vui mừng, nhẹ nhõm và sợ hãi trộn lẫn trong cô.
Anh dựa vào tường gần cửa, tay khoanh, mặt lạnh lùng. Nhưng cơn giận và mán sương chết chóc dâng đầy trong mắt, làm hồn cô lạnh buốt. Cô không chỉ thấy cái chết của Jasper trong mắt anh.
“Chạy đi,” anh khẽ nói, vẫn không nhìn cô. “Đi ra ngoài đi và đnừg quay trở lại.”
Cô bám vào khung cửa để kéo thân mình đứng lên. Căn phòng nghiêng ngả, và cô bị hụt hơi, cố đứng vững. Cô hít sâu và ép mình phải đi, Chậm chạp tiến đến với Michael và đến với sự an toàn.
Ánh mắt Jasper đốt cháy tâm hồn cô, nhưng hắn không cử động. Năng lượng rù rào quanh cô, một va chạm rất khác với ngọn lửa hắc ám đã đánh gục cô chỉ vài phút trước. Michael đang giữ Jasper để cô chạy đi.
Cô đến chỗ anh và do dự. Mắt anh gặp mắt cô. Trong một thoáng kết nối lại bùng lên, tâm hồn họ gặp nhau trong một điệu nhảy làm tim cô ấm áp. Rồi nuối tiếc nhấp nháy, kết nối tắt, mất dấu trogn biến đau đớn làm mắt cô nhòe ướt.
Cô nhìn anh. Chết chóc ngự trên vai anh, cô không biết nói gì, làm gì, để chống lại nó. Anh khẽ chạm vào má sưng phồng của cô. Cô nhắm mắt, khẽ dựa vào tay anh. Trời ơi, mình yêu anh ấy. Mình không muốn mất anh ấy.
“Xúc động quá,” Jasper khàn khàn nói. “Chắc chắn là tao sẽ chăm sóc nó cẩn thận khi mày chết, Michael ạ.”
Cô mặc kệ tràng cười hô hố đang nhảy múa trong tâm trí họ. “Michael…”
Anh đặt một ngón tay lên môi cô. “Để mặc anh, Nikki. Đừng quay lại dù có chuyện gì xảy ra. Hứa với anh đi.”
Mắt cô mở to hoảng hốt. “Không.”
“Hứa với anh đi. Nếu em lảng vảng xung quanh, Jasper sẽ cố giết em.”
Và nếu em đi, hắn sẽ giết anh. Và cô biết anh chào đón cái chết. Vì cô, vì nỗi sợ ngu ngốc của cô…
“Michael. Đừng…”
“Ngoan nào,” anh khẽ nói. “Hứa với anh nào, Nikki.”
Nỗi khiếp đảm dâng lên trong tim cô. Cô nhắm mắt, hít sâu. “Em hứa. Miễn là anh cũng hứa với em một điều.”
Anh nhìn cô thận trọng. “Gì thế?”
“Đừng chết.”
Anh cười cay đắng. “Anh hứa. Giờ thì đi đi.”
Lại một lời nói dối nữa. Nước ngập đáy mắt cô. Cô nhìn anh một lúc lâu, rồi quay người bước đi ra khỏi cửa.
* * *
Cánh cửa đóng sập sau lưng cô, một âm thanh chát chúa. Michael nghe tiếng bước chân nhỏ dần và biết tim anh đã đi cùng với cô. Cũng không quan trọng. Không có gì quan trọng bằng việc giữ cô an toàn khỏi Jasper.
“Tao sẽ gặm nhấm thất bại của mày, cũng như tao sẽ gặm nhấm con đàn bà của mày.” Jasper riết giọng.
Michael đứng xa khỏi tường và khẽ lắc tay, thả lỏng cơ bắp. “Mày phải thắng trước đã, đồ sâu bọ.”
“Ồ, tất nhiên tao sẽ thắng.”
Michael nhíu mày. “Như anh mày đã thắng hả?”
Jasper gầm gừ. Năng lượng chạy rào rào trong phòng, quét qua Michael. Anh nhìn Jasper vặn vẹo. Anh sẽ không thể giữ hắn lâu nữa. Jasper đã ngang sức anh vì anh chia sức cho Nikki. Có lẽ như thế là tốt nhất.
Một cú đớp buốt óc, sợi xích vỡ tan. Jasper gầm lên và nhào về phía trước. Michael né ra, tống một quả đấm làm vỡ hàm Jasper, khiến hắn ngã dúi… Cũng không cần thiết, nhưng tiếng da thịt đấm vào nhau làm anh thấy đỡ bứt rứt.
Jasper lắc đầu, cười phá ra. Năng lượng tập hợp trong phòng mạnh như một cơn bão lớn. Anh đổi thế đứng, nhìn Jasper dò xét. Sự điên loạn sáng rỡ trong mắt hắn. Anh phải cẩn thận. Jasper thâm độc như một con rắn hổ mang, và trong tâm trạng này, có lẽ nguy hiểm gấp mười lần. Dù chuyện gì xảy ra ngày hôm nay, anh cũng phải kết liễu Jasper - để Nikki sống cuộc đời thanh thản, không sợ hãi, không bóng đêm.
Năng lượng quật quanh anh, bay nhảy quanh anh trong làn sóng nhiệt đỏ rực. Anh tung ra một cú đòn và bổ nhào theo nó. Anh đấm hắn ngã ra sau, gần cửa sổ và ánh sáng ban ngày ấm áp.
Jasper lại cười, một âm thanh cao chói lói không giống tiếng người. Quá muộn, Michael thấy bạc. Anh giật lại, nhưng con dao cắm vào bên sườn, rất sâu. Nhiệt trắng bùng lên, liếm quanh thân anh, một ngọn lửa hứa hẹn cái chết.
Nhưng không phải cái chết mà không kèm theo Jasper.
Anh đứng thẳng lên. Năng lượng tới tấp ào tới. Michael mặc kệ và đi tới, nhìn vào mắt Jasper, nhìn nỗi sợ tăng lên khi hắn lùi lại. Mặc kệ cơn đau cào xé, tụ tất cả chỗ năng lượng còn lại, Michael đánh ra. Năng lượng tạo thành dây xích trói Jasper cứng ngắc.
“Đã bao lâu rồi mày chưa được nếm mùi mặt trời hả?” anh lặng lẽ nói. “Mày còn nhớ hơi ấm mặt trời không, Jasper? Mày còn nhớ ánh nắng gây cảm giác thế nào trên da không?”
Jasper không nói gì, loay hoay với sợi xích của Michael, chống chọi bằng cả tâm trí và cơ thể để vùng ra. Lửa trắng chạy trong óc. Con dao làm anh yếu đi, làm khả năng của anh kém đi. Cũng không sao. Cửa sổ chỉ cách đó vài bước.
Anh tiến lên ôm lấy Jasper, nhấc bổng hắn lên. Mặc kệ Jasper vùng vẫy, mặc kệ những sợi năng lượng quật vun vút vào tâm trí anh, Michael tung một đòn vào cửa sổ làm nó vỡ tan. Ôm chặt Jasper, anh chạy nhanh về phía trước, ném cả hai qua khung cửa vỡ ra ánh sáng mặt trời.
* * *
Nikki đột ngột dừng bước, người cô cứng lại vì choáng váng. Nỗi đau xâu xé cô, làm cô ngạt thở. Michael bị thương. Thậm chí có thể đang chết.
“Không!” Cô chạy về hướng ngôi nhà. Hứa hay không, cô cũng không thể để anh chết. Đứng nhìn Tommy chết. Cô không thể lặp lại lỗi đó với Michael.
Tiếng kính vỡ loảng xoảng. Cô dừng lại, nhìn lên. Michael và Jasper ngã nhào ra khỏi cửa sổ, rơi xuống đất.
Tiếng rít của Jasper như bắn nọc độc ra không khí, nhưng hắn không bốc cháy như Monica. Tuy nhiên cô cảm nhận được sự tuyệt vọng của hắn, rõ rệt như cô cảm nhận được sự quyết tâm của Michael.
Anh đang giữ hắn, nhưng không chặt. Mỗi phút qua đi anh yếu hơn.
Cô chần chừ, muốn giúp nhưng không biết mình sẽ làm gì. Jasper vùng vẫy dữ dội hơn, cử động của hắn tuyệt vọng hơn, nhưng có thể hắn vẫn còn đủ năng lượng để điều khiển cô. Cô không muốn sẽ tấn công người mình định cứu.
Cô cắn môi và nhìn hai người lăn trên đường dốc và vào lối để xe.
Michael đang chết.
Lời của Jasper chạy qua đầu cô, đầy ác hiểm. Cô lôi con dao thứ hai từ dưới giày ra. Nếu một nhát không giết được hắn, có thẻ nhát thứ hai sẽ giết được. Một luồng năng lượng đập trúng cô, làm cô loạng choạng lùi lại sau.
“Lùi… lại!”
Giọng Michael khản đặc. Nước mắt ngập trong mắt cô. Jasper đang đè lên Michael, dùng nắm đấm và tâm trí để đánh lại vòng kìm kẹp của Michael.
Chẳng lẽ anh nghĩ cô sẽ đứng đây nhìn anh chết?
Cô tiến lên, rồi lùi lại. Có gì đó đang lấp lóe giữa hai người…
Dao của cô, cắm ngập trong người Michael. Đang giết anh, như cô đang cố giết Jasper.
“Không!” cô hét lên, đánh bật rào chắn. Cô tung một đòn năng lượng để lôi con dao ra khỏi sườn anh và ném nó đi xa hết mức. Cô nhìn con dao trong tay mình rồi cũng ném nó đi. Phòng khi Jasper thóat được khỏi tay anh.
Cả hai đang yếu dần. Rõ rành rành trong cuộc vật lộn, trong lớp màng năng lượng chạy quanh cô. Trong cố gắng cuối cùng, Jasper hét lên, vùng dậy, chạy khỏi Michael và lảo đảo đi. Nỗi khốn khổ của hắn để thoát khỏi sức nóng mặt trời hiển hiện trong đầu cô… rồi hắn quay lại, nhìn cô chòng chọc.
Bỗng nhiên hắn cười. Nikki nắm chặt tay, lùi lại. Năng lượng thổi qua cô, một tấm khiên, sự che chắn cuối cùng.
“Của ta,” Jasper thở khò khè, nhào đến chỗ cô.
Cô đánh hắn với tất cả chỗ năng lượng còn lại. Không có tác dụng gì hơn là đẩy hắn ra. Vừa thở hổn hển, cô vừa nhìn hắn đứng lên. Dù cơn đau sáng rực đập thình thịch trên trán, cô đánh hắn lần nữa.
Lần này hắn dừng lại. Kết nối giữa cô và Michael bừng cháy. Suy nghĩ của anh vuốt ve cô, rồi năng lượng của họ hòa hợp.
“ Làm ngay,” Michael thì thầm.
Cùng nhau, họ ném Jasper lên, giữ hắn trong ánh nắng rực rỡ. Hắn hét, làn da trắng nhởn chuyển đỏ khi hắn bắt đầu bốc cháy. Năng lượng đổ rào rào, một sợi dây quấn chặt quanh cổ Jasper. Nỗi sợ bao quanh họ, hắn vùng vẫy điên cuồng khi ngọn lửa tối bắt đầu liếm đến tay.
Nikki vét hết giọt năng lượng cuối cùng, cố giữ phần của mình. Sợi xích thít chặt, và một tiếng rắc ghê hồn vang lên khi cổ hắn gãy. Mắt Jasper mờ dại vào giây phút thần chết mang hồn hắn đến bóng đêm vĩnh cửu.
Thế là hết.
Chút sức lực cuối cùng của cô vỡ vụn, cô ngã gục xuống. Cái gì cũng đau - đầu cô, thân cô, tim cô, nhưng cũng đáng. Jasper đã chết.
Khi sợi xích năng lượng thả ra, hắn rơi xuống đường. Da hắn tối lại, chầm chậm cháy giống như khi Monica biến thành ngọn lửa. Nhưng cuối cùng cổ hắn đã bị bẻ. Hắn sẽ không sống dậy được nữa. Mặt trời chỉ đang làm nốt việc cô và Michael đã bắt đầu.
Cô nhắm mắt, hít một hơi sâu. Họ đã thắng - cũng nhau họ chiến thắng. Cô tìm đến kết nối nhưng chỉ thấy một khoảng trống - như thể Michael chưa bao giờ là một phần của cô.
Nỗi sợ khuấy tung trái tim cô. Cô ngồi thẳng lên và lật đật bò đến chỗ anh. Anh không cử động. Cô ngồi sụp xuống, vội tìm mạch.
Không có gì. Không có mạch, không hề có dấu hiệu của sự sống.
“Michael, anh dám chết à!”
Cô cầm tay anh, lôi anh vào nhà. Mỗi thớ thịt đều phản kháng khi cô vào được đến cầu thang. Cô chần chừ, nhìn lên. Sáu tầng cầu thang. Đấy là tất cả đoạn đường cô đưa anh vào nhà, và chưa bao giờ cô thấy quãng đường đó dài như thế. Anh quá nặng, cô không thể nhấc được…
Nếu cô bỏ cuộc lúc này, anh sẽ chết. Như Tommy, như bố mẹ cô.
Cô tập hợp năng lượng. Linh tính chạy qua đầu cô - cô đã dùng năng lượng quá nhiều, đã gắng quá sức. Nếu cô tiếp tục, cô có thể sẽ khóa tâm trí mình trong nỗi đau vĩnh cửu, không bao giờ còn có thể dùng lại nó nữa.
Cô nhắm mắt và cố thực hiện. Không có gì quan trọng hơn nữa nếu Michael chết.
Năng lượng đến. Cô mở cửa, nâng Michael lên và đẩy anh vào. Mặt đất quay cuồng. Cô vịn tay vào tay nắm. Vừa nghiến răng thở khò khè cô vừa đưa anh lên. Cô không biết anh còn bao nhiều thời gian. Cô phải nhanh lên nếu còn muốn cứu anh.
Cô đóng cửa lại rồi loạng quạng đi về phía khung cửa sổ đã vỡ, kéo rèm lại. Nếu anh còn chút sự sống nào, cô không thể để ánh nắng làm anh yếu thêm.
Cô quỳ xuống cạnh anh, nâng tay anh lên, đưa nó lại gần ngực, gần trái tim. Cô khẽ phẩy một lọn tóc vướng trên đôi mắt anh nhắm chặt.
“Quay lại với em đi, Michael.”
Không có câu trả lời. Nước mắt châm vào mắt cô nhức nhối. Em không muốn sống một mình nữa, Michael. Đừng để em ở lại một mình!
“Anh hứa là anh sẽ không chết cơ mà!”
Anh nói dối vì anh đã chết. Cô nấc lên. Cô không thể để anh chết. Bằng bất cứ giá nào, cô không thể để anh tuột khỏi cô lần nữa.
Nhưng có thể anh chỉ quá yếu thôi.
Cô cắn môi, ngồi dậy rồi chạy vào bếp. Có thể Michael không uống máu người nữa, nhưng cô có cảm giác anh cần nó để qua cơn nguy kịch.
Cô nhặt con dao lên, lưỡng lự. Anh sẽ không muốn cô làm thế này. Cô có cảm giác là tự chủ với cơn khát là một cuộc chiến không hề dễ dàng. Nhưng lựa chọn duy nhất lúc này là cô không thể nhìn anh chết.
Cô quay lại chỗ anh.
“Tha lỗi cho em nếu em đang làm sai, Michael, nhưng em yêu anh. Em không thể ngồi đây nhìn anh chết.”
Cô cúi xuống hôn lên trán anh. Rồi cô hít sâu, lấy dao cứa vào cổ tay. Cô vạch miệng anh ra để máu chảy xuống họng. Anh nuốt giật cục trong vài giây, rồi co giật. Anh chồm lên, túm tay cô, giữ cô chặt và thèm khát nuốt lấy nuốt để máu chảy ra từ vết thương.
Anh không tỉnh táo, không biết mình đang làm gì. Anh có thể hút cạn máu cô mà không biết, cô cũng không quan tâm. Miễn là anh sống, miến là anh phá vỡ lời nguyền của tình yêu cô, cô không quan tâm.
Qua màn sương đau đớn lớn dần, cô hình thành một cây gậy năng lượng. Khẽ chạm vào trán anh, cô nhắm mắt và thọc sâu vào bóng tối đnag giam giữ tâm trí anh. Cô đào sâu, sâu vào những vùng bị che phủ anh đã muốn giữ kín lần cuối cùng tâm trí họ hòa hợp.
Đừng bỏ em! Cô hét lên trong bóng tối.
Có gì đó cháy lên đáp lại. Một nhịp tim, yếu ớt và không chắc chắn. Hân hoan rung động trong cô. Có tác dụng rồi. Thở mạnh, cô ngụp sâu hơn.
“Em cần anh! Em yêu anh! Đừng bỏ em!”
Một nhịp đập nữa vang lên trong bóng tối tĩnh mịch, lần này mạnh hơn. Màn sương tối phủ tầm nhìn của cô. Cơn mệt mỏi kỳ lạ bắt đầu trườn trong người cô, rút dần sức lực khắp cơ thể. Cô mặc kệ.
Anh phải sống! Cô hét lên, đổ phần năng lượng cuối cùng, phần sức lực cuối cùng vào anh.
Rồi bóng tối phủ lên, cô không còn biết gì nữa.