Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 17 - Chương 8

Bốn ngày sau, Đào Hoa và Kỷ 14 đã không thể kiên trì thêm được nữa.

Tà tu kia dường như đã phát hiện có người cố ý dẫn hắn đi vòng vèo, hắn đã mất cả bốn ngày mà vẫn chưa tìm được đám người lão tổ Thanh Vân.

Tà tu nổi giận, có lẽ đầu óc hắn không nhanh nhạy như trước – kể từ sau khi hắn bắt đầu tu luyện môn công pháp kỳ dị để duy trì tuổi thọ, hắn càng ngày càng giống một con dã thú hơn chứ không còn là người nữa. Nhưng hắn cũng không ngốc đến mức bị người ta xoay vòng vòng bốn ngày mà vẫn không biết bị lừa.

Tà tu kia không còn nhìn mồi mà Đào Hoa thả ra nữa, hắn chọn đi thẳng về phía tin cầu cứu truyền đến!

Đào Hoa thấy Tà tu kia không bị mắc lừa nữa, thế là truyền tin cho Truyền Sơn ngay, sau đó kéo Kỷ 14 nhảy lên một đóa hoa sen to đùng bay thẳng về phía tòa thành bỏ hoang trong sa mạc.

Trò hay tới rồi!

Hy vọng chỗ Truyền Sơn đã bố trí thỏa đáng!

Lúc gần đi, Đào Hoa ném một hạt giống ra, dự định vây khốn Tà tu kia thêm một lần nữa.

Thời gian chuyển tới một ngày rưỡi trước đó.

Ngoài thành hoang, Truyền Sơn bỗng cảm thấy gì đó.

“Ta phải đi một chuyến.”

“Sao vậy?”

“Không biết, ta cảm thấy có gì đó không ổn.” Truyền Sơn do dự nói.

“Có phải đệ ngươi đã xảy ra chuyện gì không?”

“Chắc không phải, nếu hắn gặp chuyện gì không may chắc chắn ta đã cảm thấy, hơn nữa ngươi còn để lại cho nó nhiều bùa chú giữ mạng như thế.”

“Vậy là…?”

Truyền Sơn lo nghĩ vòng hai vòng tại chỗ, cuối cùng hỏi Canh Nhị, “Nếu ta phải đi mất một ngày, ngươi có thể bảo vệ được ảo trận này không?”

“Ack, chỉ một ngày?”

“Ta sẽ cố hết sức để trở lại trong vòng một ngày.” Hắn muốn đi tìm đệ của hắn, giải quyết nốt một số chuyện cần nói rõ ràng. Hắn loáng thoáng có dự cảm, có lẽ hắn không thể nhìn thấy cảnh đệ hắn đăng cơ rồi.

“Được rồi, ta nghĩ ta có thể giữ được.” Canh Nhị ưỡn ngực lên.

Truyền Sơn lo lắng nhìn y mấy cái, cuối cùng cảm giác không chắc chắn vẫn chiếm thế, “Ta đi rồi sẽ về, ngươi phải cẩn thận đấy!” Dứt lời, người đã xa mười dặm.

Tại thành hoang, trong một huyệt động thạch bích bị phong hóa, lão tổ Thanh Vân tái mặt đang khoanh chân chữa thương.

Trong trận không biết ngày tháng năm nào, hắn nghĩ hắn đã ở lại ảo trận này hơn mười, hơn trăm năm rồi.

Ban đầu hắn còn lo sẽ gây thương tổn cho đệ tử môn phái, không dám ra tay với bất luận sinh vật nào.

Nhưng khi những con thỏ, cáo, chó, sói hoang, thậm chí cả sâu và cây cối đều bắt đầu công kích hắn thì hắn không thể chọn lựa được nữa, chỉ đành đánh trả.

Hắn đã tự tay giết chết mười một đệ tử thân truyền của các chưởng môn và trưởng lão Thanh Vân!

Hễ đệ tử nào hàng chữ Minh tới đều bị giết sạch.

Những đệ tử này đều là hạt nhân tương lai của phái Thanh Vân, cũng là nhóm đệ tử được tiếp xúc với nhiều bí mật quan trọng của phái Thanh Vân nhất, ngoài sư phụ của họ ra.

Lần này Ngũ trưởng lão dẫn họ đi vốn là để trải nghiệm, cũng là vì mỏ linh thạch ở vùng đất Hi triều kia. Là đệ tử ưu tú của phái, họ được thưởng có thể tự do khai thác mười ngày trước khi chính thức mở mỏ linh thạch. Trong mười ngày này, bất kể họ lấy được bao nhiêu linh thạch thì đều thuộc về sở hữu của họ.

Ai ngờ họ còn chưa lấy được phần thưởng, trải nghiệm…. kể ra thì cũng đã trải nghiệm rồi, thế nhưng mạng cũng phải đi theo luôn.

Đệ tử hàng chữ Minh tu vi thấp nhất, cũng là một đám dễ dàng bị trận pháp ảnh hưởng nhất, họ không giống sư phụ của họ còn có thể chống lại được uy lực của ảo trận, họ… chỉ có thể bị ảo trận ảnh hưởng.

Kỳ lạ là, những đệ tử bị giết này dường như linh hồn cũng không hoàn chỉnh lắm. Điều này cũng là nguyên nhân quan trọng nhất vì sao sau khi ra tay hắn cũng không thể phát hiện ra những bản thể ảo giác này.

Trong ảo trận này chắc chắn còn có sát chiêu gì khác, lão tổ Thanh Vân tự cảnh báo bản thân phải cẩn thận.

Lão tổ Thanh Vân ngẫm lại, những đệ tử này chết cũng tốt, như vậy người ảnh hưởng hắn sẽ ít hơn nửa.

Điều làm hắn lo lắng thực sự chính là mấy trưởng lão, đến ngay cả vị hộ pháp kia hắn cũng không để tâm lắm, dù sao cũng chỉ là một Tán tu tầm tầm.

Còn mấy trưởng lão kia mới là hạt nhân chân chính của phái, chỉ cần họ và hắn vẫn còn, phái Thanh Vân sẽ không biến mất. Đệ tử ư, tuyển nữa là có thôi.

Nhưng khoan đã, phần lo lắng này cũng hóa thành giận dữ.

Hắn có thể cảm nhận được, con chim ưng công kích hắn hôm qua chính là Thanh Thánh Tử.

Tên khốn kia lại không nhận ra hắn? Còn dám công kích hắn?

Cả mấy hôm trước nữa, hắn đang khôi phục lại vết thương, đột nhiên bị tập kích. Người tập kích ấy rõ ràng chính là Thanh Khâu Tử và Ngũ trưởng lão Thanh Lưu Tử.

Thanh Khâu Tử và Thanh Lưu Tử vì sao lại tập kích hắn?

Có phải họ đã không vừa lòng với hắn từ lâu?

Lần này họ dễ bị thu phục như thế, có phải họ đã cấu kết với Ma tu kia từ trước?

Lão tổ Thanh Vân càng nghĩ càng thấy không đúng.

Minh Quyết Tử kia không phải là đồ đệ của Thanh Khâu tử sao?

Ma tu kia không phải có thù với Minh Quyết Tử sao?

Không, có lẽ họ cũng không kết oán kết thù.

Đây có lẽ căn bản là một âm mưu nhằm vào hắn!

Bằng không Minh Quyết Tử chiếm được quả xương khô chí bảo Ma giới vì sao không dâng lên cho hắn mà lại tặng cho Ma đầu kia?

Cả chuyện thành Lâm Diêu nữa, hắn hành động bí ẩn như thế, vì sao còn bị phát hiện?

Phái Thanh Vân nhất định có nội tặc!

Bọn chúng muốn lật đổ hắn!

A a a! Lão tổ Thanh Vân giận điên, lửa giận sôi trào làm hắn không thể yên tâm tiếp tục chữa thương được nữa.

Hắn không thể trốn ở đây.

Nơi đây không an toàn, có người đang theo dõi hắn.

Họ muốn giết hắn!

Những nghiệp chướng này đều muốn giết hắn! Họ đã biết tổ sư gia của họ đang dùng mạng người tu luyện, họ đã biết tổ sư gia của họ… và cả hắn đều tu luyện Tà công.

Có lẽ Ma đầu họ muốn diệt trừ thực sự không phải nam nhân tên La Truyền Sơn kia, mà là…

Lão tổ Thanh Vân thở hồng hộc đứng dậy.

Hắn phải hành động trước, hắn không thể chờ chúng tới giết được, hắn phải… chủ động ra tay!

Hắn không thể bị ép tới mức tự bạo được, hắn muốn sống, hắn muốn thành tiên, hắn muốn tuổi thọ vô tận, hắn không muốn cũng không nên chết!

Ai chết cũng được, nhưng vì sao lại là hắn?

Hắn đã sống ngàn năm, hắn nhất định có thể sống được lâu hơn nữa, trên hành tinh này chẳng có ai có tư cách sống hơn hắn cả!

Lão tổ Thanh Vân lảo đảo rời khỏi huyệt động không để ý tới, đằng sau đầu hắn có một màn sương đen đang vây chặt lấy hắn, bám chặt lấy hắn không chịu buông tha như thể đang hút vào mỹ vị vậy.

Truyền Sơn đã về, mất một ngày rưỡi.

Trong chuyến trở về kinh thành, hắn đã đi gặp bạn cũ, gặp đệ hắn và người nhà hắn một lần, còn liên lạc với Hùng Mộng Châu và Minh Hà Tử, nói rõ mọi chuyện nên nói, lúc này hắn mới quay trở lại thành hoang trong sa mạc.

Kết quả vừa về đã nghe thấy:

“Á á á! Hai người các ngươi đã mai phục xong chưa? Tà tu kia sắp tới đấy! Đó chính là cao thủ hậu kỳ Phân thần! Không muốn chết thì mau khởi động trận pháp đi!” Đào Hoa người chưa tới tiếng đã vang lên trước.

Truyền Sơn lau mồ hôi lạnh, may mà hắn về kịp.

“A!” Canh Nhị vừa thấy bảo tọa hình hoa sen đã kêu lên.

Truyền Sơn vừa nhảy xuống khỏi Thoi bay đưa mắt hỏi y.

Canh Nhị chỉ vào bảo tọa hoa sen, nói: “Ngươi xem ngươi xem! Còn nhớ không? Đào Hoa chính vì cướp bảo tọa liên hoa của người ta nên chúng ta mới phải đối đầu với Vân Tranh Nhân gì kia.”

Truyền Sơn cất Thoi bay đi khẽ động lòng, “Không phải đã để ngươi cất nhụy sen đi rồi sao?”


Canh Nhị mếu máo, u oán liếc nhìn Truyền Sơn, “Không phải lần trước vì để hắn ra tay giúp chúng ta sao, hắn đã đòi linh thạch thì chớ, thế mà vẫn chưa đủ, ngay cả nhụy sen cũng muốn.”

“Nhụy sen kia rốt cuộc là cái gì?” Kỷ 14 nhảy xuống khỏi bảo tọa hoa sen, hỏi.

“Cửu kha mộc liên tâm.” Đào Hoa không đợi Canh Nhị đáp đã cướp lời, “Các ngươi còn nhàn hạ hỏi cái này làm gì, mau bố trí đi a. Người kia sắp tới rồi! Số hạt giống của người ta cùng lắm chỉ có thể vây khốn hắn được nửa giờ thôi.”

“Đó là thứ gì? Có tác dụng gì?” Kỷ 14 thong thả hỏi.

Đào Hoa vừa thấy Thập Tứ ca ca của hắn hỏi nên cũng không thúc dục, đi theo bên cạnh Kỷ 14, nịnh nọt giải thích: “Chính là hoa phù dung mọc trên đoạn gỗ mục từng bị thiên hỏa đốt thôi.”

Kỷ 14 thấy lạ, “Không phải hoa sen ở trong nước sao? Không phải hoa phù dung nở trên cây à?”

Đào Hoa che miệng cười, Kỷ 14 gạt phắt cái tay che miệng của hắn ra, đàn ông đàn ang cười như thế trông có ghê không?

Đào Hoa thành thật đứng yên, nghiêm trang nói: “Cửu kha mộc liên hiện tại khó tìm, xa xưa còn có mấy hành tinh có, nó mọc trên đoạn gỗ bị mục, hơn nữa phải là một loại cây cửu kha, nhưng cây cửu kha rất dễ bị sét đánh, thường thì mọc được vài năm sẽ bị sét đánh, sau đó thì càng ngày càng ít đi. Cửu kha mộc liên mọc tự nhiên trên thân cây cửu kha cũng không nhiều, thế mà cây cửu kha mộc liên này còn bị sét đánh, không có mấy gốc là tránh được cả.”

“Vậy rốt cuộc nó dùng để làm gì?”

“Tác dụng thì nhiều lắm, một điểm quan trọng đặc biệt nhất của phù dung từng chịu sét đánh vốn là thuộc tính mộc, nhưng do ngũ hành cân đối, không thiên lệch về bất kỳ một loại thuộc tính nào. Trước khi Truyền Sơn chưa thăng cấp thì vẫn còn cần nó, bây giờ có hay không thì cũng không sao hết.” Canh Nhị ghen ghét chọc đóa hoa sen cực lớn.

Đào Hoa thấy lạ nói: “Ngươi ngủ với hắn nhiều vào là cân bằng được ngay ấy mà, còn đòi mộc liên tâm làm chi?

Truyền Sơn lé mắt nhìn Canh Nhị, hắn cũng thấy Nhị rùa nhà hắn ngủ với hắn quá ít.

Canh Nhị vốc cát trên đất lên vẩy vào Đào Hoa.

Đào Hoa đánh trả.

“Này này này, núp hết cả thôi. Đào Hoa ngươi không phải nói Tà tu kia sắp tới à? Mau lên, đã rõ hết chỗ đứng chưa? Đại trận này cần bốn người chúng ta đồng thời thao túng, ai cũng không thể làm ẩu được! Mau mau mau!” Truyền Sơn và Kỷ 14 cùng bước lên tách hai người đang uýnh lộn ra.

Trước khi đứng vào chỗ, Kỷ 14 gọi Đào Hoa tới bảo, “Ngươi trả lại mộc liên tâm kia cho Canh Nhị.”

“Không!” Đào Hoa chu môi.

Canh Nhị cũng lắc tay, “Thập Tứ huynh, không cần, bây giờ Truyền Sơn đã không cần dùng nữa rồi.”

“Đúng thế! Cho hắn cũng vô ích, cho ta thì còn có thể gây trồng được Cửu kha mộc liên kia ra.”

Truyền Sơn và Kỷ 14 cùng nhìn về phía đóa hoa sen cực lớn kia, “Chính là cái này sao?”

“Đúng vậy, thế nào? Không tồi chứ?” Đào Hoa đắc ý vênh váo.

“To như thế cơ à? Ta còn tưởng…” Truyền Sơn cũng nhịn không được phải tiến lên sờ đóa hoa sen kia.

“Tới rồi!” Truyền Sơn tu vi tốt nhất ngẩng phắt đầu lên.

Bốn người lập tức chia ra.

Tà tu kia chưa tới, nhưng mùi máu tanh trên người đã truyền tới trước.

Canh Nhị nhỏ giọng khẽ kêu lên một tiếng.

Thần thức bốn người tạm thời nối liền với nhau theo nhu cầu của trận pháp, Canh Nhị vừa có động tĩnh, ba người khác đã cảm thấy ngay.

“Xảy ra chuyện gì?” Truyền Sơn hỏi.

“Huyết ma thú!”

“Đó không phải Nguyên anh của con người sao?” Đào Hoa bác bỏ.

Canh Nhị khinh bỉ Đào Hoa, “Ngươi mà không ngửi ra mùi của Huyết Ma thú hả? Đúng là phí cái danh chiến thần, năm đó ngươi thực sự đã giết nhiều Huyết ma thú thế sao? Ngươi quên có những Huyết ma thú vì bị Nguyên anh hấp dẫn nên mới hấp thu máu thịt của những sinh linh khác để tái tạo máu thịt của nó à? Con Huyết ma thú này còn chưa luyện thành thực thể, một khi để nó luyện thành thì tu vi của nó sẽ không chỉ ở Phân Thần Kỳ đâu.”

Đào Hoa nhảy dựng lên, “Rùa chết tiệt! Ngươi hoài nghi ta cái gì cũng được, nhưng không thể nghi ngờ chiến tích của người ta được! Chiến tích của giống đực cũng quán trọng như khả năng *** vậy, đó là điều tuyệt đối không thể nghi ngờ!”

Canh Nhị bĩu môi, “Thế vì sao ngươi không ngửi ra mùi của Huyết ma thú?”

Đào Hoa nhăn nhó, “Đó không phải là do thời gian trôi qua lâu lắm rồi, chuyện người ta trải qua cũng rất nhiều nên nhất thời quên mất hay sao.”

“Các ngươi có thể dừng nói chuyện tào lao được không? Con Huyết ma thú kia sắp vào trận rồi.” Kỷ 14 sẵng giọng nói.

Truyền Sơn nghiêm mặt, “Mở trận pháp, để nó vào trong. Canh Nhị,

một ngày rưỡi này lão tổ Thanh Vân có gì thay đổi không?”

Canh Nhị đáp: “Điên hơn nhiều rồi. Hồn phách của hắn đã bị phệ hồn ma thương tổn, hiện giờ đã trở nên táo bạo dễ nổi cơn giận, gặp người là giết, thấy vật hủy vật. Đúng rồi, Thanh Khâu Tử cũng bị giết rồi, à, là xé xác.”

Truyền Sơn nghe thấy Thanh Khâu Tử đã chết cũng không nói gì ngoài: “Được, đúng lúc để họ đánh nhau trước.”

“Phệ hồn ma?” Đào Hoa chợt cười to, “Các ngươi dùng hẳn vò phệ hồn cơ? Lá gan to gớm nhỉ! Nói trước nhé, những phệ hồn ma này mà sống thì đều thuộc về ta đấy, tầng luyện ngục người ta mới xây đúng lúc thiếu chúng để trấn giữ.”

“Một phệ hồn ma giá hai nghìn ma thạch thượng phẩm.” Truyền Sơn lập tức nói.

Đào Hoa ngây ra, tiếp đó nổi giận, “Người ta và Thập Tứ ca ca tự tới giúp ngươi đào hầm cũng mới thu của ngươi có một nghìn ma thạch thượng phẩm, thế mà bây giờ ngươi lại đòi hai nghìn cho một phệ hồn ma? Ngươi, ngươi còn coi chúng ta là huynh đệ không đấy?”

“Nếu theo lời ngươi nói, đòi tiền không phải huynh đệ, vậy thì Thập Tứ huynh tới giúp ta không đòi ma thạch của ta, hắn chính là huynh đệ của ta, thế còn ngươi thì sao?”

Đào Hoa nghẹn họng, nhưng chưa được bao lâu hắn đã đảo mắt, cười lấy lòng, nói: “Dù người ta không phải huynh đệ của ngươi thì cũng là… vợ của huynh đệ ngươi mà.”

Kỷ 14 đang thao túng trận pháp để cho Huyết ma thú và lão tổ Thanh Vân gặp nhau chợt giần giật da mặt.

Đào Hoa thấy Truyền Sơn không có phản ứng gì, lập tức nói tiếp: “Hơn nữa người ta cũng là đằng nhà vợ ngươi mà. Ngươi đối xử với đằng nhà vợ thế sao?”

“Ba nghìn viên.” Một giọng nói âm trầm bỗng vang lên trong thần thức của ba người.

Truyền Sơn bật cười, “Ngại quá, vợ ta bảo, phải ba nghìn viên mới đổi lấy một con. Ta thì nghe lời vợ nhất, ngươi là huynh đệ đằng nhà vợ thì chắc cũng rất vui khi nghe vậy nhỉ?”

Đào Hoa…, lập tức khóc lớn, “Thập Tứ ca ca, họ đều bắt nạt ta!”

“Ma đầu kia! Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi!” Lão tổ Thanh Vân tóc tai bù xù xông lên bầu trời màu đỏ nhạt, hất tung bụi bặm rồi phát động thế công kích mãnh liệt nhất.

“Muốn giết bản lão tổ ư? Bản tổ sẽ giết hết các ngươi! Những tên kiến hôi này mà cũng dám dây vào bản tổ, ta sẽ làm các ngươi hồn phi phách tán hết!”

Huyết ma thú sửng sốt rồi ngay lập tức giận dữ. Nó nhìn thấy một tiểu nhân đáng ghét cứ làm vướng chân nó mấy ngày qua.

“Lão tổ Thanh Vân sao lại mạnh hơn hai ngày trước vậy?” Truyền Sơn sửng sốt.

Canh Nhị đáp, “Hắn đã moi nội đan của Thanh Thánh Tử ra ăn để bù đắp cho vết thương và nguyên khí của hắn. Nguyên anh của Thanh Thánh Tử thì thoát rồi.”

“Ờ?” Truyền Sơn cười nhạt, “Ngươi đoán hắn có biết đó là Thanh Thánh Tử không?”

Canh Nhị im lặng một lúc, “Ta không biết. Nhưng hắn moi nội đan ra ăn rồi ngồi thiền khôi phục ngay, nếu hắn tưởng đó là ma đan thì tuyệt đối sẽ không ăn dứt khoát như thế.”

Trong lúc hai người đối đáp, lão tổ Thanh Vân và Nguyên anh của sư phụ hắn đã đối đầu.

Hai người đều là cao thủ Phân Thần kỳ, vừa quần nhau đã thấy trời nghiêng đất lệch.

Trận pháp bắt đầu dao động.

Truyền Sơn vốn tưởng vẫn còn có thể duy trì được trận pháp thêm một thời gian, nào ngờ chỉ một lát đã sản sinh dao động.

“Mau! Không thể để họ thức tỉnh được!” Truyền Sơn điên cuồng niết chỉ quyết, lấy hắn làm trung tâm, trận pháp bắt đầu nhanh chóng biến ảo.

Công kích đổi thành phòng thủ, hiện giờ điều họ cần làm là kéo dài thời gian. Thực ra hiện giờ điều tốt nhất họ có thể làm là đánh lén đôi thầy trò kia, nhưng bốn người họ chỉ duy trì trận pháp thoi cũng đã dùng hết sức mình rồi.

Hai đại năng Phân Thần Kỳ, với năng lực của họ vẫn quá miễn cưỡng.

Truyền Sơn vẫn còn một chiêu cuối, nhưng hắn không thể đảm bảo tiêu diệt được hai đại năng Phân Thần Kỳ ngay.

Truyền Sơn động não nhanh chóng, ra lệnh đâu ra đấy trong thần thức.

Ba người khác làm theo lệnh, không ai dám lơ là.

Truyền Sơn bảo Canh Nhị tập trung toàn bộ vạn ma tang khí trong trận lại, còn hắn thì thao túng vò phệ hồn phóng ra toàn bộ ma phệ hồn.

Bản thân phệ hồn đã sống trong vạn ma tang khí, vạn ma tang khí dày đặc như thế vừa xuất hiện, chúng đã như cá gặp nước, đuổi theo hai linh hồn mỹ vị kia không buông.

“Canh Nhị, Thanh Thánh Tử và hộ pháp kia có phải còn sống không? Đưa họ qua đây.” Truyền Sơn nói.

Canh Nhị đặt chỉ quyết khống chế trận pháp, đưa Nguyên anh của Thanh Thánh Tử tưởng đã ẩn sâu dưới lòng đất và hộ pháp Vô Tâm trong huyệt động tới trước mặt thầy trò lão tổ Thanh Vân.

Lão tổ Thanh Vân vừa thấy Nguyên anh của Thanh Thánh Tử liền hú lên một tiếng quái dị rồi nhào tới.

Bản năng của hắn mách bảo đây là thứ có lợi với hắn.


Bắt nó! Ăn nó! Hắn sẽ có thể sống lâu hơn

Nguyên anh của Thanh Thánh Tử không kịp chạy trốn đã bị lão tổ Thanh Vân bắt lại.

Một tiếng kêu thét hết sức thảm thiết vang lên, Nguyên anh của Thanh Thánh Tử biến mất trong miệng lão tổ Thanh Vân.

Hộ pháp Vô Tâm là người có tu vi thấp nhất trong số các trưởng lão, nhưng cũng chỉ có mình hắn mới nguyên vẹn sống đến giờ.

Nhưng lúc này Vô Tâm cũng hết sức lo lắng, thậm chí có cảm giác thấu hiểu hoàn toàn khi giờ phút diệt vong sắp tới.

Hắn không sống được qua ngày hôm nay rồi.

Đó là lão tổ sao?

Cả cái bóng màu đỏ sậm kia vì sao trông quen mắt thế?

Còn nữa, lão tổ đã điên rồi sao?

Vô Tâm chết không nhắm mắt, hắn bị lão tổ Thanh Vân moi nội đan ra, Nguyên anh vừa thoát khỏi cơ thể đã bị cái bóng màu đỏ sẫm kia bắt lại cắn nuốt.

Một trăm chín mươi tám bộ xương quỷ chết oan kết hợp với phệ hồn, hóa thành một trăm chín mươi tám con ma phệ hồn.

Những con ma phệ hồn này chia ra làm đôi, bám chặt lên người lão tổ Thanh Vân và cái bóng màu đỏ sậm kia.

Thế mà hai người kia lại không hề phát hiện ra.

Chỉ có hành động công kích ngày một điên cuồng dường như đã chứng minh hồn phách của họ đang bị tổn thương, hành vi đã không thể tự khống chế.

Giận dữ và những ham muốn đơn thuần đã hoàn toàn khống chế họ.

Giết! Giết đối phương! Chỉ để bản thân mình sống thôi!

Sắc mặt bốn người Truyền Sơn càng ngày càng trắng, nguyên khí của họ đang dần tiêu hao nhanh chóng.

Truyền Sơn dùng toàn bộ linh thạch cung cấp cho mọi người bổ sung nguyên khí, nhưng căn bản không đủ!

Linh thạch của trận pháp của tiêu hao rất nhanh, Canh Nhị bất đắc dĩ đành phải lấy của riêng ra lấp vào.

Nhưng lúc linh thạch dùng hết, chấn động sinh ra khi hai đại năng đánh nhau, linh thạch bổ sung không kịp, trận pháp đã sắp tan rã!

Nhưng mà hai đại năng chỉ còn lại bản năng trong trận pháp vẫn chưa đánh tới mức sơn cùng thủy tận.

Lão tổ Thanh Vân bị trọng thương vốn không phải đối thủ của Huyết Ma thú hậu kỳ Phân Thần.

Nhưng Huyết ma thú từng là sư phụ của hắn bởi vì mất đi cơ thể chỉ có Nguyên anh nên sức chiến đấu cũng giảm đi hơn nửa, thế nên khi chiến đấu với lão tổ Thanh Vân bị trọng thương cũng chỉ ngang ngửa nhau.

“Trận pháp sắp sụp rồi! La xương khô ngươi còn không có chiêu gì nữa sao? Nếu trận pháp tán loạn, cuộc đấu của hai người này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới nguyên khí của mảnh thiên địa này, chết rồi, sao ta cảm thấy không gian bắt đầu bất ổn thế?” Đào Hoa thét chói tai.

Kỷ 14 toát mồ hôi.

Đào Hoa đau lòng quá, đưa tay ném một đống sâu vào trận.

Những con sâu này cũng lạ, thấy lão tổ Thanh Vân không có bất luận cảm giác gì, nhưng lúc thấy Huyết ma thú thể Nguyên anh thì lại như cá mập ngửi thấy mùi máu vậy, cả đám cùng xông tới.

“Thập Tứ ca ca, há miệng!” Đào Hoa ném một viên đan dược ra.

Kỷ 14 há miệng ăn vào, nhưng vậy cũng chỉ có thể giúp hắn kiên trì được chốc lát. Với tu vi chưa qua Kim Đan Kỳ, hắn cũng miễn cưỡng lắm mới chịu được áp lực của trận pháp.

“Đào Hoa, bổ sung linh thạch ra, coi như ta nợ ngươi!” Truyền Sơn gào to hơn.

Đào Hoa gào lại, “Có kịp nữa đâu mà?

Truyền Sơn cắn răng, hắn có thể làm trận pháp nổ tung, nhưng hắn để hai người đó tự bạo, đến lúc đó hắn cũng không dám đảm bảo tốc chạy trốn của họ có thể hơn tốc độ tự bạo của đối phương.

“Sao hai tên này còn chưa chết?” Truyền Sơn mắng to.

“Đều là lão quái vật sống ngàn năm cả, chết dễ quá mới là lạ ấy!” Đào Hoa hầm hừ kêu lên.

Truyền Sơn nảy ý ác độc, “Ta đi đối phó họ. Các ngươi thao túng trận pháp, Canh Nhị làm mắt trận, ta nói rút thì mọi người đồng loạt dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy! Không ai được quay đầu lại hết! Đại Hắc ngươi cũng mang tiểu ngốc chạy đi! Ngay bây giờ, mau!”

Truyền Sơn không định chờ thêm. Nếu như trận pháp sụp, để một trong hai người chạy thoát thì họ đều sẽ rất thảm.

“Truyền Sơn, ta giúp ngươi.”

Xuất phát từ tư tưởng đàn ông – trụ cột gia đình, Truyền Sơn cố tình từ chối, nhưng Canh Nhị không đợi hắn mở miệng đã nhào lên người hắn, “Lúc này ngươi còn lề mề cái gì? Mau! Chia nhau ra đánh!”

“Này! Ta và Thập Tứ huynh hai người cùng lắm chỉ có thể khống chế trận pháp này thêm năm ‘tức’, nhớ kỹ, chỉ có năm ‘tức! Đừng đường hoàng nữa, mau đê tiện vào!”

Truyền Sơn đã mặc hộ giáp Canh Nhị chạy vào trong trận.

Tức thứ nhất, Truyền Sơn im lặng tới gần đằng sau lão tổ Thanh Vân, ngưng tụ tất cả tu vi, dẫn ngũ hành khí hóa thành nắm đấm, một quyền đánh vào lưng Huyết ma thú.

Tức thứ hai, Huyết ma thú nổi giận, xoay người lại công kích Truyền Sơn, lão tổ Thanh Vân vui mừng, vội dùng phần nguyên khí còn lại, một mạch đánh tới Huyết ma thú, chỉ mong nó chết luôn!

Những lão tổ Thanh Vân và Huyết ma thú đều không phát hiện ra, công kích đánh về phía Huyết ma thú kia thực ra chỉ là ảo ảnh, cú đánh dùng hết tu vi của Truyền Sơn, mục tiêu thực sự là lão tổ Thanh Vân.

Tức thứ ba, thấy cánh tay Truyền Sơn hóa thành móng sắc vươn tới đan điền lão tổ Thanh Vân, chỉ cần hắn hủy nội đan của lão tổ đi, rồi bắt lấy Nguyên anh của lão tổ là có thể diệt trừ được tai họa lớn nhất trong lòng. Lão tổ Thanh Vân nguy rồi!

Nhưng vào lúc này, trên khoảng không trận pháp đột nhiên hé ra một cái khe, một mảnh ngọc lớn cỡ bàn tay mau chóng rơi xuống.

“Ầm!”

Đầu Truyền Sơn trúng một cú, lòng thầm sửng sốt, công kích đang hướng tới đan điền lão tổ đã trật ra một chút.

“Nhận hàng nhận hàng! Pháp bảo chuyển phát nhanh của đại hội Thử linh đây, ấy ya, ngươi ở đây khó tìm thật đấy, hại ta phải dùng truyền tống trận đi bao nơi. Ấy, chỗ ngươi đúng lúc có một con Huyết ma thú, thấy ta chuyển đồ tới đúng lúc không, khỏi cần cảm ơn bản đại nhân nhé, hàng đã đưa tới, mong tu giả dự thi cố gắng săn Huyết ma thú. Bản đại nhân còn phải chuyển hàng tiếp, đi thôi!” Khe hở trên trận pháp khép lại, nhân viên chuyển phát cũng chưa lộ mặt.

“…” Truyền Sơn và Canh Nhị lập tức cùng chửi ầm lên: “Đệt mợ mợ mợ!”

Lão tổ trọng thường gần chết xoay người lại, phát hiện ra người đánh lén, lúc này giận tím mặt.

Đào Hoa khống chế trận pháp gào to hơn: “Đừng ngây ra nữa! Trận pháp không khống chế được nữa rồi! A a a! Lão tổ Thanh Vân sắp tự bạo rồi, mọi người chạy mau!”

Kỷ 14 gồng mình, Truyền Sơn và Canh Nhị vừa đi, áp lực liền dồn lên hắn, hắn căn bản không nói nên thành lời được.

Lão tổ Thanh Vân năm lần bảy lượt bị trọng thương, thấy sắp bị kẻ địch vây lấy, tự biết phải chết là cái chắc, hơn nữa hồn phách còn bị thương tổn một nửa, mất đi năng lực phán đoán bình thường, cũng không còn cầu trường sinh gì nữa, chỉ muốn kéo người chết chung!

Truyền Sơn tức muốn phát điên, “Ngao ───! Pháp bảo chuyển phát chó chết! Đừng để ta gặp lại lần nữa!”

Ảo trận gần sụp hẳn, Kỷ 14 cũng vẫn hăng, dứt khoát khởi động tính tự bạo của trận pháp, lão huynh này dù đã thành Phật tu mà bản tính vẫn hung ác như thế.

“Ầm ───!”

Trận pháp vừa nổ tung, bất kể địch ta đều thi triển thần thông, chỉ mong lấy tốc độ nhanh nhất thoát khỏi hiện trường.

Truyền Sơn vẫn muốn đánh lén lão tổ Thanh Vân, kết quả bị đối phương đánh cho một phát.

Huyết ma thú phát hiện bất ổn trong lúc trận pháp nổ tung, thế là nó liền lắc mình bỏ chạy.

Đào Hoa sợ hãi kêu liên tục, phát huy tốc độ vượt xa người thường, dắt tay Kỷ 14 bỏ chạy.

Truyền Sơn chạy cũng không chậm, mà khi hắn phát hiện con Đại Hắc khốn kiếp kia đã không chạy đi thì chớ, thấy nguy hiểm còn mang tiểu ngốc tử chạy lại, lúc này tức tới nỗi nôn ra máu.

Thương thay cho hắn, vì chống lại uy lực vụ nổ và công kích của lão tổ, đã dùng hết toàn bộ pháp bảo còn lại, thậm chí đến ngay cả một vài nguyên vật liệu cũng bị rơi mất, chỉ vì tranh thủ một chút thời gian.

Lão tổ Thanh Vân điên cuồng cười to: “Chết đi! Chết hết cả đi! Ha ha ha!”

Lão tổ Thanh Vân đánh Truyền Sơn đầu tiên, nhưng công kích như thể không muốn sống của Truyền Sơn và hộ giáp Canh Nhị đã chặn hắn lại.

Thấy không thể thực hiện, lão tổ Thanh Vân lại đánh về phía Huyết ma thú từng là sư phụ hắn.

Đáng thương cho Huyết ma thú đã sắp chạy xa, lại bởi vì vụ nổ mà bị ép phải dừng lại đánh trả.

Chỉ có hai tức thế thôi, lão tổ Thanh Vân đã ôm chặt lấy nó!

Bỗng nhiên, từ trên người Truyền Sơn lóe lên ánh sáng xinh đẹp, hộ giáp biến mất, Canh Nhị khôi phục hình người.

Truyền Sơn vốn còn tưởng do chấn động từ vụ nổ gây nên, nhưng tình hình còn tồi tệ hơn hắn nghĩ.

Đào Hoa hét lên thảm thiết: “Vì sao ở đây cũng gặp phải khe hở không gian thế! Oa oa oa, Thập Tứ ca ca, chúng ta chết cũng phải ở cùng nhau ───! Rùa chết tiệt còn không mau hiện nguyên hình!”

Đào Hoa ôm lấy Kỷ 14 xông tới phía Canh Nhị đang lấy tinh đồ ra khỏi ngực.

Canh Nhị khóc, “Do trận pháp nổ dẫn tới nguyên khí thiên địa biến đổi lớn, khe hở không gian vốn cách nơi này không xa, giờ thì đã chuyển hẳn sang chỗ này! Sao chúng ta lại xui xẻo như thế?”

Truyền Sơn bắt được Đại Hắc và tiểu ngốc tử, xoay người lại xông tới Canh Nhị, xe la bị hắn ném lại để chặn uy lực của vụ nổ.

Canh Nhị nước mắt giàn giụa, lớn tiếng oán giận Truyền Sơn: “Biết ngay thiên đạo sẽ không bỏ qua cho ngươi mà! Ngươi xem, hắn đang chờ ở đây đấy! Hu hu, vì sao kẻ thảm nhất luôn là ta?”

“Xin lỗi!” Truyền Sơn chỉ tới kịp để nói hai chữ này, trán hắn bỗng đau nhói từng đợt.

Đào Hoa chết tiệt, hắn quên bảo hắn lấy dấu ấn ra rồi!

Cả Tổ trùng chết tiệt kia nữa, vì sao không tới sớm một chút?

Tổ Trùng tới rồi, Đào Hoa cũng cảm thấy sự tồn tại của vị này, hắn hiện giờ hắn không thể chạy tới giáo huấn Tổ trùng được, hắn phải bảo vệ tốt cho Thập Tứ huynh của hắn trước.

“Tránh hết ra cho ta!” Tổ trùng hét to.

Đằng trước Tổ trùng là Huyết ma thú cấp 5 bị hắn đuổi bắt từ đầu đến giờ.

Con Huyết ma thú cấp năm ấy vốn phóng về phía khe hở không gian, nhưng lúc cảm thấy sự tồn tại của một con Huyết ma thú khác đã đổi hướng.

“Qủy tha ma bắt! Không thể để nó cắn nuốt một con Huyết ma thú khác được, bằng không ta cũng không ngăn được nó. Nhị béo, ngươi qua đây cho ta!” Tổ trùng cần Canh Nhị biến thành hộ giáp để đối phó Huyết ma thú.

Canh Nhị nhìn Tổ trùng lại nhìn Truyền Sơn, do dự một lát.

Từ khi trận pháp nổ tới giờ, nói thì chậm mà thực ra rất nhanh, tất cả đều chỉ xảy ra chớp nhoáng.

“Muốn mạng của bản lão tổ, các ngươi cũng đừng hòng sống được!”

Lão tổ ThanH Vân nhào vào trên người sư phụ, bất kể thân thể bị cắn nuốt thế nào cũng không chịu buông, thấy một con Huyết ma thú khác xông tới, cho rằng kẻ địch tới cứu trợ, cười to ba tiếng rồi quyết định tự bạo nội đan và Nguyên anh!

“Ầm ────!”

“A a a! Đừng tự bạo ở đây mà, khe hở không gian vẫn ở đây đấy!” Canh Nhị gào khóc, thoắt cái đã hóa thành mai rùa to đùng bao phủ lấy mọi người.

Một cái bóng màu đỏ như máu nhân dịp chạy vào khe hở không gian.

Tổ trùng rất tin tưởng năng lực bảo vệ của Canh Nhị nên mặc kệ họ, xoay người cũng vào theo.

Ánh sáng chói lòa thoáng cái phủ rộng cả một mảnh sa mạc, thậm chí mọi người ở xa ngàn dặm vẫn có thể nhìn thấy luồng sáng xinh đẹp ấy.

Theo tiếng nổ đinh tai nhức óc đó, cát vàng cuộn đầy trời, trời đất như biến sắc, tòa thành hoang vu hoàn toàn hóa thành bụi bặm.

Thời gian tồn tại của luồng ánh sáng ấy cũng rất ngắn, gần như tiếng nổ mạnh vừa dứt, người ở xa ngàn dặm chỉ may mắn nhìn thấy một màn này thì luồng ánh sáng đó đã khuếch ra rồi co lại, thoắt cái đã biến mất dấu vết.

Khi bụi bặm rơi xuống, toàn bộ sinh vật ở đây đều đã biến mất!

Gió từ từ thổi qua sa mạc, cát vàng tung bay, chút dấu vết cuối cùng còn sót lại của ngôi thành hoang cũng hoàn toàn vùi dưới lòng sa mạc.

HẾT8