Lại nói tới vị đại thẩm tìm Canh Nhị để xem tướng cho cô con dâu, sau khi bà ấy nghe Canh Nhị tính ra cô con dâu đã có thai liền vui mừng mang nàng ta đi khám.
Đại phu khám bệnh bấm mạch cho cô vợ, quả nhiên phát hiện cô vợ đã có thai được một tháng.
Sau khi đại thẩm chắc chắn con dâu có thai thì càng tin tưởng lời Canh Nhị nói hơn. Dù sao, ngay cả đại phu khám bệnh cũng phải bấm mãi mới phát hiện ra, còn thần toán mập kia chỉ nhìn vài cái đã biết, chỉ tính thôi mà cũng biết, chẳng lẽ không thần thông sao?
Đại thẩm tin lời Canh Nhị lúc này đang mang một đám họ hàng thông gia đi tìm con trai, muốn nó có thể quay về đường ngay nẻo chính.
Trùng hợp là, không lâu sau chiến loạn đã tới, Tân kinh luôn bình yên cũng bị cuốn vào trong cuộc chiến. Trần lang quân suốt ngày ăn chơi đàng ***, đánh chửi vợ con, còn bao nuôi tình nhân bên ngoài kia sợ bị dính vào chiến loạn, nhớ tới cô vợ được nuôi từ bé có tướng vượng phu, là người có phúc liền bỏ rơi cô tình nhân luôn được cưng chiều, mang theo vợ con và cha mẹ bỏ trốn khỏi Tân kinh ngay vào giây phút nguy cấp.
Cũng không rõ họ có may mắn thật hay không mà trên đường đi không hề gặp mấy đại nạn, cuối cùng yên thân tại một thị trấn nhỏ, người nhà không thiếu mất ai. Không bao lâu sau, Đại Hi thay triều đổi đại, Tân đế đăng cơ, mở đường cho thời đại thịnh thế mới.
Cô vợ kia tâm tính lương thiện, nhân duyên may sao đúng lúc cứu được một đôi vợ chồng già trên đường chạy trốn, đôi vợ chồng kia mấy đời ủ rượu, sau khi cuộc sống yên ổn, được vợ chồng nàng kia hứa hẹn sẽ phụng dưỡng họ lúc về già liền truyền thụ cho cô vợ toàn bộ tay nghề ủ rượu gia truyền.
Cô vợ vẫn ghi nhớ tám chữ “Thân thiện thu xếp nhà cửa (trì gia), yên phận làm người”, không những hành thiện tích đức mà việc buôn bán của gia đình cũng dần khởi sắc, lâu dần cũng có tiếng tăm, nhà họ Trần cũng bởi vậy mà từ từ hưng thịnh.
Còn chồng cô vợ, lời tiên đoán phúc đức cũng từ đó mà trở nên xác thực hơn, lang quân nhà họ Trần sợ cuộc sống này mất đi, càng sợ cô vợ vượng phu chạy mất nên sau đó cũng hồi tâm dưỡng tính, trở thành một ông chồng biết săn sóc tận tâm.
Không nói tới việc cô vợ cảm kích Canh Nhị cỡ nào, cô đã từng lập bài vị trường sinh ngày ngày cúng bái Canh Nhị trong nhà, mà nói tới danh tiếng xem bói của Canh Nhị ngày một vang danh ở Tân kinh, người tìm đến y xem tướng cũng ngày một nhiều hơn.
Hơn nữa, vì Canh Nhị không bao giờ nói điều xấu, phí xem bói lại rẻ nên những người xem tướng ấy dù không tin, cũng sẽ cố ý quẹo đến trước sạp của y để chung vui cùng.
“Vẻ mặt lão đạo sĩ mắt mù đối diện kia nhìn ngươi như thể ngươi đã giết cha mẹ hắn vậy, càng ngày càng hung dữ.” Đại Hắc chở hàng về, vừa uống rượu nhắm đậu tương, vừa nhắc nhở Nhị cha.
“Ngươi nói sai rồi, hắn không nhìn thấy ta.”
“Rõ ràng hắn có thể nhìn thấy ngươi.”
“Người ta ngần ấy tuổi rồi kiếm miếng ăn cũng đâu có dễ, ngươi cứ giả vờ như hắn không nhìn thấy chúng ta là được rồi.”
“Có lẽ lão nhân kia không phải nhân vật hiền lành gì đâu.”
“Chỉ cần hắn không chọc ta, ta cũng mặc kệ hắn.” Canh Nhị đã cảm nhận được ác ý truyền tới từ phía đối diện nhưng y cũng không để tâm lắm, bởi vì có Truyền Sơn nên y luôn không có thiện cảm đối với lão đạo mù lòa, thế nên y cũng không thèm để ý.
“Ta mang tiểu ngốc tử đi dạo, nó bây giờ càng ngày càng béo rồi, cần phải hoạt động nhiều hơn.” Đại Hắc nhìn tiểu ngốc tử đang bê cái bát vùi đầu gặm trái cây, cố ý đi tới huých nó.
Tiểu ngốc tử ngẩng đầu, đưa tay ra, “A, ăn.”
“Ta không thèm nước miếng của ngươi!” Đại Hắc ngậm dây thắt lưng của tiểu ngốc tử lên, định dẫn nó ra ngoài thành dạo một vòng.
Tiểu ngốc tử bê cái bát, bình tĩnh mặc kệ Đại Hắc ngậm nó đi xa. Đây không phải lần đầu tiên, nó không còn sợ nữa.
Canh Nhị thấy tiểu ngốc tử bị ngậm đi, chỉ dặn bọn chúng tối nhớ về ăn cơm, rồi cũng mặc kệ.
“Khụ, tiểu mập nà, ngươi tính toán thần kỳ như thế, tại sao không xem bói cho những nhà quyền quý? Ngồi đây thì kiếm được bao nhiêu tiền?” Một lão tướng sĩ ngứa mắt y từ lâu qua châm chọc Canh Nhị.
Canh Nhị không tiện nói y đã từng được mời tới nhiều lần, từng bước qua cửa của rất nhiều nhà quyền quý, còn bán được kha khá bùa chú, kiếm được không ít tiền của bất chính, nhưng lời này sao có thể nói rõ ra được, cho nên y chỉ đành cười trừ.
Lão tướng sĩ nhìn y từ trên xuống dưới hai lần, gật đầu như thể hiểu ra điều gì đó: “Cũng đúng, ngươi trông như thế này, nếu gầy hơn một chút thì ngay cả đứng trên đường cũng khó, chỉ cần hai ngày là đã bị bắt vào trong phủ, cho nên giờ có đưa tới tận cửa cũng vô ích.”
Canh Nhị, “…”
“Hôm nay anh người lại đi đâu rồi? Mà để một mình ngươi ở đây.”
Canh Nhị nghiêm túc đáp: “Tu luyện.” Trong đại lao bộ hình, tiện thể tìm hiểu thuộc hạ cho đệ hắn.
Lão tướng sĩ giần giật da mặt, hóa ra cả nhà người ta đều thế, thảo nào xem bói lại linh như vậy.
“Khụ, ngươi đừng ở đây tranh mối làm ăn với bọn ta nữa, ngươi bày sạp ở đây, mấy lão già chúng ta chẳng có mối nào, ngươi muốn ép chết người à.”
Canh Nhị là một người thành thật, thế nên y liền nói thẳng: “Ai bảo các ngươi gọi những tên côn đồ kia tới vơ vét tài sản của ta.”
“… Cho nên ngươi đang cố ý chơi đểu chúng ta?” Mặt lão tướng sĩ đã xệ hết cả lớp da mặt xuống, bây giờ những tên côn đồ kia nhìn thấy Canh Nhị còn vui mừng hơn cả nhìn thấy cha mẹ chúng, hễ rảnh rỗi là liền chạy tới hỏi hôm nay có thể gặp phải chuyện gì tốt lành hay không. Chỉ có duy nhất một mình Vương Giáp dọa dẫm thành công thì bây giờ vẫn đang ở tù.
Không có Đại Hắc bên cạnh nên không ai ngăn y lại, Canh Nhị nghe thế liền gật đầu.
Lão tướng sĩ suýt thì nôn ra máu. Tiểu mập này thành thực quá, đang cố ý chọc giận hắn hả?
“Ngươi, ngươi.. Tiểu mập, ngươi thử tính cho ta, thiên hạ này lúc nào sẽ loạn?” Lão tướng sĩ đột nhiên hỏi.
“Đã loạn rồi.”
“Vậy ngươi thử tính cho ta xem Tân kinh chúng ta có thể gặp chuyện gì xui xẻo không?”
Canh Nhị liếc xéo hắn, “Tự ngươi không biết tính chắc?”
“Dân chạy nạn trong thành đã tăng gấp hai lần trong vòng năm ngày ngắn ngủi.”
“Ý ngươi là…?”
Canh Nhị ngẩng đầu nhìn trời, y làm sao mà biết được Tân kinh có gặp chuyện xui xẻo hay không? Y cũng đâu có thấy cảnh tượng gì, có điều bây giờ y cũng đã học được cách giả vờ giả vịt, đối phương tự nhiên sẽ tự đưa ra giải thích.
Lão tướng sĩ nhìn Canh Nhị, gật đầu như thể đang nghiền ngẫm gì đó rồi đi thẳng.
Hai ngày sau, các thầy tướng số trong Tân kinh, người xem phong thủy thoắt cái đã ít đi một nửa.
Truyền Sơn không chắc hiện tại có thể địch lại được lão tổ phái Thanh Vân hay không, nhưng bất kể thế nào hắn cũng dự định phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ.
Canh Nhị thỉnh thoảng đi theo hắn thăm dò Hồ phủ, vừa bày trận pháp, vừa bình luận các kiểu về nội viện Hồ phủ.
Trong khoảng thời gian này, Hồ phủ có xảy ra một sự việc kỳ lạ, chính là phu nhân nguyên phối của Hồ Dư đột nhiên khôi phục thanh xuân, trông như thể giai nhân hai tám, làm Hồ quý phủ kinh ngạc một lần.
Không tính đến các nô bộc và hộ vệ, chỉ tính riêng thiếp thị của Hồ Dư cũng đã ước ao đố kỵ ghen ghét, họ gièm pha bàn tán, chỉ thiếu điều chỉ ra Hồ phu nhân là do yêu tinh biến thành, đến đây gây họa cho lão gia.
Lời đồn này nhiều ít gì cũng truyền ra ngoài phủ, nhưng do Hồ phu nhân cũng không đi khoe khoang với các phu nhân quan gia khác nên chúng đều bị coi như truyện cười, không được chú ý lắm.
Về Hồ Dư, hắn đang lo lắng cho đứa con duy nhất, đối với phu nhân nguyên phối khôi phục thanh xuân, hắn cũng có vài phần cảm giác mới mẻ, cho nên đã lên tiếng bảo vệ Hồ phu nhân, nói là có tiên trưởng ban thưởng tiên đan nên Hồ phu nhân mới được như bây giờ.
Vừa nghe nói Hồ phu nhân nhận được tiên đan, trong Hồ phủ đã có không ít động lòng.
Tiên đan có mấy viên? Nếu bảo họ tin Hồ Dư nhận được tiên đan không dùng cho mình mà lại cho bà vợ già, kiểu gì họ cũng không tin, kể cả là Hồ Kế Hiếu, con trai hắn cũng không tin.
Người khác không dám hỏi thẳng Hồ Dư nhưng Hồ Kế Hiếu dám.
Nghe thấy con trai hỏi mình còn tiên đan không, Hồ Dư trả lời cho qua. Chỉ còn lại có một viên tiên đan duy nhất, sao hắn nỡ tặng cho người khác dùng, kể cả là con trai độc nhất của mình cũng không được.
Hồ Dư thật muốn ăn viên tiên đan này luôn, nhưng nghĩ đến phản ứng của triều thần, nỗi lo khác lại trào lên, hắn đành phải kiềm chế ham muốn ấy lại.
Còn Hồ Kế Hiếu thực sự tin lão cha của hắn không còn tiên đan sao?
Hồ Kế Hiếu cười lạnh một tiếng, xoay người tới phòng mẫu thân. Việc này hắn phải hỏi nương của hắn mới được.
Tạm thời bỏ chuyện cha con Hồ Dư xa cách vì viên tiên đan sang một bên, lại nói về Canh Nhị chạy tới Hồ phủ mấy chuyến, bắt đầu hiếu kỳ vì sao Hồ Dư lại cưới nhiều vợ như vậy mà chỉ có độc một đứa con trai là Hồ Kế Hiếu. Mà Hồ Kế Hiếu cũng ra công ra sức cưới vợ, ấy thế mà lại không có một mụn con nào.
Truyền Sơn bảo là do hai người này làm nhiều chuyện xấu nên đã bị ông trời cắt hương hỏa.
Canh Nhị không tin, lén tra xét sức khỏe của hai cha con Hồ Dư, tra ra được là do lượng t*ng trùng ít. Lúc Hồ Dư có Hồ Kế Hiếu là do được điều dưỡng tốt nên mới có. Còn về Hồ Kế Hiếu, hắn quan hệ quá sớm nên cơ thể đã bị mục ruỗng, vốn chẳng còn gì, sau đó lại bị tàn phá nữa nên giờ có bù đắp cũng đã muộn.
Đáng thương cho cha con Hồ Dư căn bản không biết vương phủ nhà mình bị người ta đi dạo như thể đi chợ mua rau, một vài bí mật trong Vương phủ cũng hoàn toàn bị nhìn thấu, đến ngay cả những bí mật xấu xa không thể để ai thấy của cha con hắn cũng bị phát giác sạch.
Trận pháp từ từ thành hình, sau cùng Canh Nhị đã không cần tới Hồ phủ nữa, chỉ có Truyền Sơn tới làm một vài công việc kết thúc.
Mùng hai tháng tư, trên đường phố ở phía Tây thành.
Canh Nhị nhìn đại nam nhân yên lặng ngồi bên cạnh mình, cảm thấy hắn có điểm gì đó không ổn.
“Xảy ra chuyện gì?”
Truyền Sơn đưa tay xoa đầu y, lại tiện thể ôm y vào lòng.
Canh Nhị đã được hắn ôm thành quen nên cũng không thấy có gì không đúng, hoàn toàn coi ánh mắt của người qua đường như không.
“Cách thành tám dặm, Hồ Dư có một biệt trang.” Truyền Sơn mở miệng.
“Biệt trang này có gì đặc biệt?”
Truyền Sơn bắt lấy tay Canh Nhị, chốc lát sau mới đáp, “Dân chạy nạn ngoài thành Tây vì muốn sống sót, có rất nhiều người đã bán con cái, ta đảo qua hai lần, mua được không ít đứa trẻ đưa đến chỗ Tùng Lâm. Sau đó… Ta nghe được một lời đồn, nói trong Tân kinh có rất nhiều kẻ lừa đảo, chuyên lừa gạt những đứa trẻ dưới mười hai tuổi, có rất nhiều đứa trẻ đã biến mất như thế.”
“Ờ?”
“Không chỉ có con cái của dân chạy nạn, ngay cả một vài đứa trẻ của những hộ bình dân ngoài thành trong thành, nếu trông sáng sủa đều dễ bị lừa gạt.”
“Những đứa trẻ kia có phải…”
Trong mắt Truyền Sơn hiện vẻ hung ác, “Ta đã theo chân một tên lửa đảo, qua tay mấy người, cuối cùng cũng tìm được tòa biệt trang kia. Trong biệt trang kia có gần ba trăm đứa con nít, đứa lớn nhất cũng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, bé thì mới ba, bốn tuổi!”
“Hồ Dư kiếm những đứa trẻ này để làm gì?”
“Trường sinh.”
“Gì cơ?”
“Lão tặc kia tin lời một đạo sĩ tha phương, chọn lấy nguyên tinh và nguyên âm của những đồng nam đồng nữ, cùng sử dụng máu thịt của chúng để làm thuốc Long Hổ Đan.”
Canh Nhị rùng mình một cái. Mặc dù cha con Hồ Dư là con người, nhưng hành động họ gây ra lại chẳng khác gì tà ma. Chọn trẻ con, dùng máu thịt của nó để luyện chế đan dược, ngay cả Ma tu cũng chẳng có mấy ai chịu làm như vậy.
“Đằng sau ngọn núi của thôn trang kia đã chôn vô số xương người, cha con Hồ Dư không những lấy những đứa trẻ ấy làm đan dược, họ còn…” Truyền Sơn không nói nữa.
Canh Nhị cầm ngược lại tay hắn.
“Đạo sĩ tha phương kia đã theo Hồ Dư bảy năm, họ tới phương Nam mới được bao lâu? Ta đã từng soát hồn phách của đạo sĩ kia, Hồ Dư cũng có một thôn trang như vậy ở ngoài kinh thành Cựu kinh.”
“Họ đáng chết.” Lần đầu Canh Nhị nói chắc chắn như thế.
Truyền Sơn lạnh giọng, “Chết? Vậy cũng quá là hời cho những tên súc sinh đó.”
Truyền Sơn bắt lấy tay Canh Nhị vuốt ve nhiều lần, như thể đang chắc chắn xem Canh Nhị có còn ở bên hắn không, “Ta đã hủy thôn trang kia, giết hết bọn súc sinh trong đó, nhưng những đứa trẻ kia đều đã bị dằn vặt đến nỗi chỉ còn lại một hơi thở. Nhị, giúp ta, cứu chúng đi. Dù bị thiên đạo trách phạt…”
“Chúng ta cùng gánh chịu.” Canh Nhị nghiêm túc nói, lập tức đứng dậy, “Những đứa trẻ đó ở đâu?”
Một tháng sau, Vương Tùng Lâm giả dạng thương nhân tiến vào Tân kinh, tìm đến sạp bói của Canh Nhị.
“Đại ca, Canh Nhị ca.” Vương Tùng Lâm ngồi xuống trước sạp.
Truyền Sơn mở mắt ra, hắn đang tựa vào người Nhị rùa nhà hắn để phơi nắng, hôm nay ánh mặt trời khá đẹp, chẳng mấy khi hắn có thời gian rảnh rỗi.
“Đã thu xếp xong cho thôn dân thôn Đại Nhạn và những đứa trẻ kia rồi chứ?”
Vương Tùng Lâm cười gật đầu, kể sơ qua mấy việc đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Canh Nhị đang cầm một cây thuốc để tiểu ngốc tử học, vừa nghe câu được câu không từ cuộc trò chuyện của hai người.
“Hôm nay ngươi tới là muốn nói cho ta biết cái gì?” Truyền Sơn ngồi thẳng người lên, lấy ra một ấm trà và chén trà từ dưới bàn, rót cho Vương Tùng Lâm.
Vương Tùng Lâm cuống quít xua tay tỏ vẻ không cần.
“Ngốc, trà này uống với ngươi mới có lợi. Nhị ca của ngươi vừa điều chế ra đấy, một hai lá trà là có thể bán được mười lạng vàng, đấy còn là loại bình thường, còn cái ngươi uống là loại nguyên chất đấy.”
Vương Tùng Lâm lau mồ hôi, hắn vừa tôn trọng vừa sợ ông anh rể thần thông quảng đại này. Trước mặt người ta, hắn luôn gượng gạo không được tự nhiên. Thế nên nghe vậy xong, hắn vội vàng cảm ơn Canh Nhị, nhận lấy chén trà từ từ uống, trà vừa vào miệng đã nhịn không được khen: “Trà ngon!”
Đương nhiên rồi. Canh Nhị liếc hắn một cái với vẻ kiêu hãnh.
Vương Tùng Lâm không nỡ uống hết, miệng vẫn còn liếm láp, “Tin tức từ thành chủ truyền tới, bảo chúng ta ẩn náu ở gần kinh thành, chờ hắn đánh vào Nam Hi thì sẽ nội ứng ngoại hợp cùng chiếm kinh thành.”
“Điều này ta biết rồi, còn gì nữa.”
Vương Tùng Lâm lại do dự, “Thành chủ nói thà sớm còn hơn m uộn, chờ Nam Hi và Lãng quốc mà nghị hòa thành công, Lãng quốc sẽ có thời gian để toàn lực đối phó với hậu phương, chúng ta sẽ khá là phiền phức, tới lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều huynh đệ phải chết. Cho nên, hắn định sắp tới, chỉ cần Hồ Dư nhắc tới muốn nghị hòa, hắn sẽ lấy danh đại nghĩa để khởi xướng, nhân lúc này để đánh thẳng vào Nam Hi.”
Truyền Sơn cũng ngờ ngợ đệ hắn sẽ có quyết định này, nhìn Vương Tùng Lâm rồi hỏi thẳng: “Các ngươi đang lo lắng điều gì?”
“Lãng quốc có yêu đạo trợ trận, trận pháp của họ rất ghê gớm. Đào Hoa huynh và Thập Tứ huynh tỏ ý họ sẽ không ra tay thẳng với quân đội của người bình thường, cũng sẽ không giết chết Minh Quyết Tử, bởi vì Minh Quyết Tử…”
“Là kẻ thù của ta.” Truyền Sơn biết hôm nay Vương Tùng Lâm tới để làm gì, “Các ngươi muốn ta giải quyết sớm Minh Quyết Tử?”
Vương Tùng Lâm xấu hổ gật đầu.
Truyền Sơn cười, “Yên tâm, việc ấy ta và Truyền Hải từng thương lượng. Bây giờ Minh Quyết Tử vẫn chưa chết là bởi vì hắn vẫn hữu ích.”
Vương Tùng Lâm không hiểu được lời ấy.
“Hiện giờ Lãng quốc và Nam Hi đang chiến tranh, hiểu chưa?”
Vương Tùng Lâm trầm ngâm.
Truyền Sơn nói thẳng: “Có mặt Minh Quyết Tử, tổn thất của Nam Hi sẽ càng lớn. Trong lúc Nam Hi không chịu hợp tác kháng địch với Truyền Hải, tổn thất của Nam Hi sẽ càng lớn, họ càng yếu thì đối với Truyền Hải, đối với các ngươi càng có lợi. Một khi Nam Hi đầu hàng Lãng quốc, tỏ ý thần phục nghị hòa thì Truyền Hải mới có cớ đánh vào Nam Hi. Việc này Vạn Tư Triết không nói với ngươi sao?”
Vương Tùng Lâm xoay chén trà, “Hắn có nói, nhưng ta nghĩ…”
“Ngươi nghĩ dân chúng và binh tướng của Nam Hi là người Hi triều, không đành lòng nhìn họ cứ hi sinh như vậy dưới gót giày Lãng quốc đúng không?”
Vương Tùng Lâm nặng nề gật đầu.
“Ngươi muốn ta và Đào Hoa có thể ra tay thẳng luôn, giết chết Minh Quyết Tử và cha con Hồ Dư, đánh đuổi Lãng quốc, lập tức để thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, đúng không?”
Lần này, Vương Tùng Lâm không dám gật đầu, nhưng vẻ mặt của hắn đã nói rõ tất cả.
Truyền Sơn vỗ vai hắn, “Suy nghĩ của ngươi không có gì sai, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, nếu chúng ta nhúng tay vào, bên phái Thanh Vân, sư môn của Minh Quyết Tử kia sẽ thế nào không? Số tu giả của họ nhiều hơn chúng ta, đúng là ta và Canh Nhị có thể bảo vệ thành Song Hà, nhưng còn Hi Triều thì sao? Chúng ta làm cách nào để chăm sóc được tất cả? Một khi họ chó cùng rứt giậu, mặc kệ bộ mặt tu giả và trách phạt của thiên đạo, khơi mào chiến sự ở Hi triều, với năng lực siêu việt của họ, ngươi có từng nghĩ tới sẽ có bao nhiêu người chết không?”
Canh Nhị cũng tiếp lời: “Ngoại trừ chúng ta và phái Thanh Vân, hành tinh này còn có rất nhiều tu giả, một khi để tu giả tiến vào chiến sự của người thường, cuối cùng gặp tai ương chính là cả hành tinh này, đến lúc đó người bị chết, sinh linh lầm than, sợ rằng cả Hi triều đều bất mãn. Tin ta đi, ta sống đến từng tuổi này rồi không biết nhiều hơn ngươi gấp bao nhiêu lần, loại chuyện này ta đã gặp nhiều ở các hành tinh khác.”
Vương Tùng Lâm trán toát mồ hôi hột.
Canh Nhị thấy hắn đáng thương, lại rót cho hắn một cốc trà.
Vương Tùng Lâm cúi đầu nói tiếng cảm tạ, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
“Đại ca, Canh Nhị ca, ta sai rồi, là do ta nghĩ đơn giản quá.”
“Không sao, người có suy nghĩ như vậy chắc chắn không ít, ngươi nhớ truyền đạt lại đầy đủ là được.” Truyền Sơn cũng không trách cứ gì người em rể này, người có năng lực luôn nghĩ suy nhiều, kẻ yếu luôn muốn kẻ mạnh vươn tay cứu giúp họ, ngày trước hắn cũng từng mong có người mang năng lực tới cứu vớt hắn.
“Đừng lo, Nam Hi đã sắp sụp đổ, họ đang âm thầm liên hệ Lãng quốc để nghị hòa, chỉ cần Minh Quyết Tử vừa tới Nam Hi thì chính là lúc ta và gã tính nợ nần.”
Vương Tùng Lâm vừa hổ thẹn vừa thoải mái rời khỏi, nghĩa quân của cả Nam Hi đều dựa vào hắn chỉ huy, hôm nay hắn có thể tới một chuyến đã là tốt lắm rồi.
Vương Tùng Lâm đi được mười ngày, du côn Vương Giáp cũng được thả ra. Bởi vì hắn không tạo nên thương tổn nặng nên chỉ bị giam hai tháng.
Vương Giáp vừa được ra tù đã đi tìm Canh Nhị, hỏi y có tới xem tướng cho Trương Miêu Miêu hay không.
Canh Nhị thành thực lắc đầu.
“Lâu như thế mà nàng cũng không tới chỗ ngươi một chuyến, chắc chắn nàng đã ngứa mắt ta rồi, cũng đúng thôi, ta không tiền không ruộng, nàng coi trọng ta mới là lạ.” Vương Giáp uể oải vô cùng, ngồi xổm dưới đất như thể mất hồn.
Canh Nhị thấy hắn đáng thương liền chọc hắn, “Này, ngươi có để ý thấy trong khoảng thời gian này có nhiều dân chạy nạn không?”
Vương Giáp liếc y một cái, “Ta đâu có lắm chuyện như vậy!”
“Có lẽ Trương gia đại ca lo em gái hắn đi ra ngoài gặp phải người xấu, thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện không tốt.”
Vương Giáp có tinh thần, xoay người ngồi lên bàn Canh Nhị, nhìn chằm chằm vào y, hỏi: “Ngươi nói cho gia nghe cái, gia vào lao ngồi một thời gian, trong thành đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cướp đoạt, lừa lọc, trộm cắp, cưỡng gian. Trong khoảng thời gian này, bọn Trương bách hộ đã bận tối mặt. Ngươi có muốn tới giúp không? Nghe nói nha môn sở binh đang tuyển người để trị an thành đấy.”
Vương Giáp chỉ vào mũi mình, cười nhạt đáp: “Bảo ta đi làm lính? Tiểu tử ngươi đùa ta chắc! Chắc chắn họ sẽ không cần ta.”
Canh Nhị ra hiệu bảo hắn đi xuống.
“Làm sao? Lão tử ngồi đây là nể mặt ngươi lắm đấy!”
“Ngươi ảnh hưởng đến việc làm ăn của ta.”
“Tiểu tử ngươi mấy ngày không gặp gan to nhỉ! Cẩn thận ta đánh ngươi đấy.”
“Ngươi dám đánh ta, ca ta sẽ đánh ngươi.”
“Ta sợ hắn chắc?! Ngươi bảo hắn tới thử xem, đừng tưởng hắn biết đánh nhau nhớ, ở Tân kinh này, ngoại trừ nắm đấm thì còn phải dựa vào quan hệ, ta mang một trăm người đến, xem hắn làm thế nào đánh thắng được ta?”
Canh Nhị bĩu môi, bỗng nhiên, “Hử? Tương lai ngươi còn… có thể làm đại tướng quân?”
“… Gì?”
“Thật, ta nhìn thấy.” Canh Nhị cũng khó hiểu, người vô sỉ vô lại như thế mà lại có thể làm đại tướng quân của Truyền Hải? Nhưng vừa nãy y đã thấy rõ rành rành mà.
“…” Vương Giáp há hốc miệng ra. Sau khi khiếp sợ xong, hắn lại buồn bực, vẻ mặt khó mà tin nổi của tiểu mập là có ý gì?
Phương Ngũ cắn bánh nướng tự nhiên từ đâu ra, “Lão đại, thì ra ngươi có thể làm đại tướng quân, quả nhiên mắt nhìn người của ta tốt.”
“Đúng thế, thần toán mập tính chuẩn lắm, y nói ngươi tương lai có thể làm đại tướng quân thì lão đại ngươi chắc chắn sẽ làm đại tướng quân đấy. Đại tướng quân, sau này chúng ta sẽ đi theo ngươi, ngươi đừng có mà vứt bỏ bọn ta đấy!” Hai tên du côn khác cũng ló đầu ra.
Vương Giáp nhảy xuống bàn, vỗ mỗi người một cái, “Nói bậy gì đấy! Nếu lão tử mà được làm đại tướng quân thì mộ tổ nhà ta cũng có thể bốc khói xanh rồi.”
“Lão đại, người đừng không tin a.”
“Đúng đấy, ngươi không thể không tin lời thần toán mập, y tính thần thông lắm!”
Vương Giáp nhìn trái nhìn phải Canh Nhị, vẻ mặt nghi ngờ, “Lão tử có thể làm đại tướng quân thật sao?”
Canh Nhị gật đầu.
Vương Giáp sờ cằm, bỗng vung tay lên, “Đi, chúng tiểu nhân, chúng ta tới sở binh mã báo tên tham gia quân ngũ. Trong thành loạn như thế, ta phải bảo vệ các cô nương trong thành trước đã.”
“Lão đại uy vũ!” Hai du côn khác cùng nhau hô to, kéo Vương Giáp và Phương Ngũ đi tới nha môn, “Đi đi, chúng ta cùng đi lính, oa ha ha, cuối cùng lão tử cũng có ngày làm quan rồi!”
Canh Nhị thấy bốn người Vương Giáp đi rồi, bỗng dưng mỉm cười hì hì.
Cảm giác làm thầy bói thật là hay, há há há! Tiếc là cuộc sống vui vẻ như thế sắp phải kết thúc.
Hồ Dư sợ hãi, muốn giữ lại vinh hoa phú quý cuối cùng nên phái sứ giả đi cầu xin Lãng quốc, nói là nguyện xưng thần với Lãng quốc, sau này sẽ triều cống hàng năm, trong vòng trăm năm sẽ không chủ động khơi mào chiến tranh đối với bất kỳ đất nước nào.
Lãng quốc vui vẻ đồng ý, cũng đề nghị Hồ Dư phải bồi thường cho Lãng quốc năm trăm vạn lượng bạc, năm vạn lượng vàng, mười vạn gánh lương thảo, ba vạn cuộn tơ lụa hảo hạng, ba nghìn cân lá trà loại tốt nhất, ba nghìn mỹ nhân và mấy trăm món trân phẩm châu báu khác.
Riêng về điều kiện năm vạn lượng vàng, Hồ Dư chỉ có thể cung cấp được hai, còn các điều kiện khác thì đồng ý tất.
Cuộc nghị hòa và thương lượng giữa Hồ Dư và Lãng quốc, tự nhiên không thể tránh khỏi mắt Truyền Sơn.
Hiện giờ, Hồ Dư đau đầu nhất là lúc chính thức đóng dấu nghị hòa, làm thế nào mới thuyết phục được các đại tướng trọng thần trong triều, và làm thế nào để dẹp yên được miệng dân Nam Hi. Tuy tự hắn có thể đổ toàn bộ sai lầm lên đầu tiểu hoàng đế, nhưng ai sáng suốt đều biết tiểu hoàng đế chính là một tên ngu ngốc, người nắm giữ triều chính thật sự là Nhiếp chính vương Hồ Dư!
Hồ Dư muốn làm hoàng đế lắm, nhưng hắn có điên tới đâu cũng không dám thực sự mang danh bán nước, trừ phi hắn muốn làm một hoàng đế tạm thời. Cho nên hắn phải chủ động cầu xin giấu chuyện nghị hòa đi, còn phải biến chứng cứ phạm tội từ nghị hòa bán nước trở thành công lao cứu nước.
Lúc này Hồ Dư vẫn chưa biết, Truyền Sơn đã nghĩ cách xúi giục tâm phúc của hắn ─── sứ giả bị lén phái sang Lãng quốc nghị hòa, nội dung nghị hòa của hắn và Lãng quốc sắp sửa truyền khắp thiên hạ.
Nội dung thư nghị hòa chính là, Minh Quyết Tử đã vì mỏ linh thạch và bản đồ các hành tinh Hồ Dư đồng ý tặng cho hắn, tự mang thư nghị hòa tới Nam Hi.
Theo tin do Thập Tứ huynh truyền đến và tin do Truyền Sơn thu thập được thì Minh Quyết Tử hẳn là đã đến Tân kinh, nhưng mà hai ngày nay, họ cũng không thấy người này ở Hồ phủ.
Vốn dĩ Canh Nhị và Truyền Sơn đã hẹn sẵn, Minh Quyết Tử vừa đến Hồ phủ, họ sẽ đi tìm cha con Hồ Dư để gây rắc rối, trừng trị họ, xả giận cho Truyền Sơn, sau đó sẽ bắt lấy Minh Quyết Tử, triển khai sưu hồn thuật để tìm thẳng ra mỏ linh thạch kia.
Còn đại nghiệp của Truyền Hải, họ chỉ giúp tới đây, tiếp theo phải dựa toàn bộ vào hắn.
Lại sau đó, họ sẽ tới mỏ linh thạch để thu dọn linh thạch, sau đó tìm tới lão tổ phái Thanh Vân để nói chuyện.
Giải quyết lão tổ phái Thanh Vân xong, họ có thể thả lỏng để đi săn Huyết ma thú.
Nhưng mà..
Họ đã lo nghĩ chu toàn, nhưng cũng phải xem kẻ địch có đồng ý phối hợp không đã.
Lão tổ phái Thanh Vân sống đã ngàn năm, vì thăng cấp và trường sinh gần như không từ thủ đoạn, người như vậy dễ bị tính kế sao? Chỉ sợ pháp bảo theo dõi của Truyền Sơn dính vào Minh Quyết Tử đã bị lão tổ phái Thanh Vân phát hiện từ sớm.
Một khi lão tổ phái Thanh Vân bắt đầu tra xét kẻ địch thì bọn họ vừa mới xuất hiện ở Tân kinh, có một tên thần toán, ở tại nhà ma, lại có một con la, một thằng ngốc đều là tu giả, hiển nhiên sẽ bị coi là đối tượng tình nghi hàng đầu.
Nếu y và Truyền Sơn không nghĩ sai thì người phái tới thăm dò họ sắp tới rồi.
Canh Nhị khoanh tay, một lão tổ Phân Thần Kỳ cũng đủ làm họ đau đầu, hơn nữa còn lão sư phụ của sư phụ đã rơi vào Ma đạo kia thì sao? Vụ bố trí của Truyền Sơn có hiệu quả không đây?
Canh Nhị rầu rĩ, nếu không muốn bại lộ bản thể của y, y phải xét xem có nên gọi Đào Hoa tới giúp không. Nhưng ân tình của Đào Hoa có dễ nợ vậy sao?
Tiểu ngốc tử ngẩng đầu nhìn Canh Nhị, cũng học theo y khoanh cánh tay.
Canh Nhị nghiêng đầu nhìn nó, tiếc là tay chân nó còn quá nhỏ yếu, có dùng cũng không đạt được hiệu quả!
“Chậc, quả nhiên là một mỹ nhân bại hoại nghiêng nước nghiêng thành, trông thì hơi ngốc đấy nhưng mà vẫn có thể dạy dỗ được.” Một chiếc quạt đợ dưới cằm Canh Nhị.
HẾT3