Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 16 - Chương 6

Năm ngày sau.

Thôn Đại Nhạn, một thôn làng gồm khoảng 400 hộ tạo nên, cách Tân Kinh chưa đến 200 dặm, coi như là vùng ngoại thành Tân Kinh.

Hôm nay, trời mới tảng sáng, một nhà ở đầu Đông thôn đã mở cửa, một bà cụ thấp bé bẩn thỉu chầm chậm đi ra ngoài.

Bên trong cánh cửa, hai con người quần áo rách rưới và mấy đứa trẻ nhơ nhỡ, thân không mảnh vải, chỉ quấn bị rách quỳ trên mặt đất dập đầu trước bà cụ thấp lùn.

“Nương, con bất hiếu, không tiễn nương được.” Nam tử tự xưng là con dập đầu đùm đùm trên mặt đất đỏ.

Đứa trẻ đằng sau nam tử đang khóc, mấy đứa lớn hơn một chút cùng một nữ nhân chắc là vợ nam tử mặt chết lặng tái diễn động tác dập đầu, cũng không nói câu nào.

Bà cụ thấp bé quay đầu lại, túm chặt chiếc chiếu rách nát quấn quanh người, phất tay với nam tử, “Đóng cửa lại đi, trời lạnh đấy, đừng để thằng cháu của ta bị lạnh.”

“Bà nội!” Đứa trẻ đằng sau nam tử khóc lớn, muốn nhào về phía bà cụ, bị nữ tử bên cạnh túm lại.

“Để bà nội đi đi con, để bà nội an tâm ra đi đi.” Nữ tử lẩm bẩm nói.

Bà cụ thấp bé cố cười gượng, nói với đứa trẻ trong nhà: “Đừng khóc, cháu ngoan, bà nội đi tìm ông nội của cháu mà. Cháu ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, đợi hơn tháng nữa, mùa xuân tới rồi, cháu liền có nhiều thức ăn ngon hơn, cũng sẽ không đói bụng nữa.”

“Cháu không cần đồ ăn ngon, cháu muốn bà cơ, cháu muốn bà nội cơ!” Đứa trẻ khóc lớn, quẫy đạp muốn thoát khỏi tay mẹ nó.

Bà cụ thấp bé lau nước mắt, cuối cùng nhìn lại nhà bà, người nhà của bà, nhếch môi nói với con trai: “Đóng cửa lại đi.” Nói xong liền xoay người đẩy cửa hàng rào ra.

Bà cụ thấp bé muốn rời khỏi chỗ đó nhanh chóng, nhưng vì đói quá nên không còn hơi sức, đi được mấy bước đã lảo đảo rình ngã.

Ở đằng sau bà, cánh cửa gỗ đóng lại, tiếng khóc xé gan xé ruột trong nhà cũng nhanh chóng bị chặn lại.

Bà cụ ấy đi dọc theo con đường đất từ nhà đến cổng một gia đình gần đó nhất, thấy gia đình kia hé ra một khe cửa, có người đang nhìn lén bà qua khe cửa đó.

Mãi đến khi bà đi thật xa rồi, khe cửa kia mới từ từ khép lại.

Bà cụ bước tập tễnh với đôi chân trần, đi tới một ngọn núi hoang thoai thoải gần thôn làng nhất.

Gió lạnh đầu tháng hai gào rú trong ngọn núi hoang, trời đất u ám không hề thấy chút ánh nắng nào.

Bà cụ co rúm người trong manh chiếu nát, nhưng thứ này sao có thể chặn gió lạnh được?

Bà cụ không còn sức đi tiếp nữa, lúc này bà chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là nhất định phải lên được núi, nhất định không thể ngã ở ven đường.

Trời dần dần sáng hẳn, nhà nhà trong thôn Đại Nhạn đều mở toang cửa, trên ruộng đồng cằn cỗi cũng xuất hiện rải rác bóng người.

Có không ít người nhìn thấy bà cụ, nhưng không có ai chào hỏi hay đánh tiếng với bà, bất kể già trẻ hay trai gái đều chỉ yên lặng cúi đầu.

Một nam tử trẻ tuổi đang cầm cuốc ngừng tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía bà cụ đang đi trên con đường đất, rồi lại quay đầu nhìn về phía mấy người dân thôn im lặng, nhìn một lúc, hắn cũng cúi đầu, tiếp tục cuốc đất.

Có điều, tuy nam tử rũ mắt xuống, nhưng trong ánh mắt hắn là sự xót xa và căm phẫn bất lực.

Xót xa cho thôn của họ đã rơi vào tình trạng này, căm phẫn vì mọi người vẫn cứ nhẫn nhịn chịu đựng chứ không vùng lên. Càng giận hơn là, bản thân hắn là Lý Chính của thôn nhưng không có cách nào gây ảnh hưởng cho mọi người được, cũng không có biện pháp nào để giải quyết khốn cảnh hiện nay.

Chính vào lúc này, tiếng vó ngựa ‘lộc cộc, lộc cộc’ vang lên, một chiếc xe la lăn bánh không nhanh không chậm đi vào thôn Đại Nhạn.

Chắc đã do rất lâu rồi không thấy người ngoài tới nơi này, các thôn dân nghe thấy tiếng đều ngẩng đầu lên. Khi thấy chiếc xe la với thùng xe to rộng kia, không ít người đều thấy rất lạ.

Nam tử đang cuốc đất phát hiện có không ít người đưa mắt lại tập trung vào hắn, không khỏi thầm thở dài trong lòng. Tại sao lại có một chiếc xe tới vào lúc này? Hắn nên làm gì đây?

Bà cụ thấp bé lết bước chân đi từ đầu đường bên kia tới.

Đường đất thôn quê thường nhỏ hẹp, đại hán đánh xe thấy bà cụ đi lắc lư chỉ trực đổ như thể không biết xe la đi tới, đành phải nhường ra một bên đường.

Bà cụ đi sát ngang qua xe la.

Đại hán đánh xe sờ mấy cọng râu thò ra ở cằm, im lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng bà cụ.

Cửa thùng xe mở ra, một thiếu niên choai choai vóc người hơi tròn thò đầu ra, “Lại là một nơi oán khí ngút trời, ta còn tưởng tới gần Tân kinh thì sẽ khá hơn chứ.”

Đại hán đánh xe than nhẹ: “Chiến hỏa phương Bắc liên miên, vì chống sự tập kích của Lãng quốc, nghe nói triều đình nhỏ nơi phương Nam đã thu trước phần thuế của 5 năm, còn yêu cầu mỗi nhà phải có hai nam tử tuổi từ 15 đến 50 phải đi lính, dân chúng phương Nam cũng chẳng dễ chịu hơn dân chúng phương Bắc là bao. Cho nên, cũng chẳng thể trách người ta nói yêu ma sinh ra từ thời loạn được, nơi ngùn ngụt oán khí như thế này sao có thể không hấp dẫn yêu ma được chứ?”

Thiếu niên chui đến ngồi bên cạnh đại hán, “Cha con Hồ Dư và tiểu hoàng đế chạy kể cũng nhanh, Lãng quốc còn chưa kịp đánh tới cựu kinh, họ đã bỏ lại một mảnh đất rộng lớn và nhiều dân chúng như vậy chạy về phía Nam. Nghe bách tính Lâm Diêu đồn thổi, hoàng cung và các nha môn Tân kinh ở phương nam đã xây xong vào lúc tiểu triều đình được lập nên?”

“Cha con Hồ Dư đã có dự định vạch sông làm ranh giới thái bình. A, ta còn tưởng hắn sẽ cố thủ tại kinh thành, nhường phần phía Nam ra, nhưng quên mất phương Nam giàu có và đông đúc, hắn đương nhiên sẽ chọn xưng đế ở phương Nam, tiểu ngốc tử đang ngủ à?”

“Ừ, ngủ rồi. Đáng thương cho dân chúng khốn khổ.” Thiếu niên choai choai thấy đại hán vẫn đang nhìn bà cụ tập tễnh bước đi kia, hiếu kỳ hỏi, “Bà ấy làm gì vậy?”

“Lên núi chờ chết.”

“Hở?”

“Ta đã từng nghe về phong tục này.” Ánh mắt đại hán dạo một vòng trên mảnh ruộng đồng cằn cỗi và những người thôn dân đói bụng lép kèm kẹp kia.

“Phong tục gì?” Thiếu niên ngẩng đầu hỏi.

Đại hán sờ đầu thiếu niên, “Phong tục này ta nghe từ một lão ca trong đội chúng ta khi còn tham gia quân ngũ, hắn nói quê hắn vào năm mất mùa, có một vài ông bà lão sẽ khoác một manh chiếu đi ra khỏi nhà vào thời điểm lương thực thiếu thốn nhất để giúp gia đình giảm bớt gánh nặng.”

“Vậy à…” Thiếu niên gãi đầu, “Ta còn tưởng bà ấy không sợ lạnh chứ.”

“Ngươi tưởng người ta là ngươi chắc?” Đại hán cong ngón tay búng trán thiếu niên.

Có lẽ thiếu niên bị bắt nạt quen rồi nên chỉ sờ trán thôi chứ không giận, “Vì sao bà ấy chỉ quấn một manh chiếu vậy? Tại sao không mặc quần áo?”

“Cơm còn chẳng có mà ăn, tiền đâu mà mua quần áo? Gia đình như vậy, cho dù chỉ có một bộ quần áo hơi dày thôi cũng đều cầm đổi thành thóc gạo. Manh chiếu kia coi như là vỏ bọc và quan tài cho bà ấy.”

Thiếu niên không sợ lạnh nhưng sợ đói bối rối, đưa tay vói vào trong ngực sờ thử, ngập ngừng nói: “… Chỗ ta còn có chút đồ ăn.”

“Chỉ sợ chúng ta cứu được nhất thời chứ không cứu được một đời.” Nhìn thấy thôn dân xung quanh đang len lén quan sát bọn họ, đại hán nhảy xuống khỏi xe la, tiện tay vốc một ít đất dưới ruộng lên, “Ngươi xem.”

Thiếu niên thò đầu ra nhìn.

“Đất này cằn cỗi, tầng trên cùng cũng đã bị bạc màu, là một trong những loại đất ít chất dinh dưỡng nhất. Loại đất này càng trồng càng tệ, trồng giống cây gì chết giống đó. Nếu xung quanh đây có nguồn nước dồi dào và cần mẫn bón phân thì nói không chừng đất còn có thể phục hồi lại. Nhưng người nhìn xem, nơi đây có nguồn nước không? Ngươi nhìn lại núi non chung quanh đây xem, nơi đây gần như không thấy bất kỳ ngọn núi cỡ lớn nào, cho dù có núi, cũng chỉ là mấy ngọn núi trọc hoang dại.”

Đại hán ném vốc đất đi, “Có non dựa vào non, có nước dựa vào nước, người nơi này chẳng dựa dẫm vào cái gì được, nếu rời khỏi nơi này, cũng chỉ có con đường chờ chết.”

Thiếu niên nhìn đại hán, lại nhìn xung quanh, y có thể cảm nhận được dường như đại hán đang tìm cái gì đó, bằng không hắn cũng sẽ không cố ý chọn dừng lại ở nơi này.

Thiếu niên đang muốn mở miệng hỏi, chợt nghe ─── “Khụ, vị đại huynh đệ này, các ngươi từ đâu tới thế?” Một nam tử tầm trung niên da đen gầy gò cầm đòn gánh lại gần, nói bằng giọng địa phương.

Cũng may đại hán và thiếu niên choai choai không có trở ngại gì với tiếng địa phương, nghe nam tử hỏi thì cùng nhìn về phía hắn.

Chỉ thấy tên nam tử đen gầy này quần áo rách rưới, những chỗ rách thì dùng cỏ khô buộc lại, bên hông quấn một cái thừng cỏ. Hạ thân hắn không mặc quần áo, chỉ quấn cỏ khô trên đùi coi như tránh cái lạnh, chân đi một đôi giầy bện rơm rách nát, đầu mũi giầy còn thò ra hai đầu ngón chân đen như mực.

Tóc nam tử tùy tiện dùng mảnh vải rách buộc lại, làn da đen và khô khiến người ta khó nhận ra được hắn bao nhiêu tuổi, giọng hỏi cũng coi như thân thiết, nhưng đại hán vẫn nhận ra chút giảo hoạt và tính toán rõ mồn một từ đôi mắt của nam tử đen gầy kia.

“Huynh đệ chúng ta tới từ thành Lâm Diêu.” Đại hán đáp lại.

“Thành Lâm Diêu? Cách thôn Đại Nhạn chúng ta chắc chắn là rất xa đi? Địa danh này ta chưa từng nghe thấy bao giờ.” Nam tử đen gầy nói.

“Đúng là rất xa, cách đây chừng hơn nghìn dặm đường.”

“Các ngươi cũng giỏi thật, chỗ các ngươi chắc chắn là nơi đông đúc rồi đúng không? Sao lại chạy tới đây? Chỗ chúng ta chẳng có gì cả. Con la này của các ngươi trông thật khỏe mạnh.”

Nam tử đen gầy liền đi tới bên cạnh Hắc La, đưa tay sờ nó, vừa sờ còn vừa nuốt nước miếng, nói: “Đây là con la cái đi? Mẹ nó chắc chắn là con la tốt, trông cái mình nó này, thịt chắc nình nịch.”

“Ngươi mới là cái, cả nhà ngươi đều là cái!” Đại Hắc La tức giận hắt xì một cái rõ vang, rất muốn đá văng nam tử đen gầy đang rờ rẫm người nó.

Nam tử đen gầy không hiểu tiếng loài la, nhưng cũng bị dọa sợ, ngượng ngùng bỏ tay ra.

“Nhị cha, cái tên thô tục kia đùa bỡn ta!” Đại Hắc La quay đầu kiện cáo.

Thiếu niên choai choai đưa tay sờ mông con la, Đại Hắc La phì ra một hơi, sướng thế.

“Huynh đài tinh mắt đấy, đây đúng là một con la do một lừa đực và một con ngựa cái *** ra, sức thồ rất tốt, có điều không phải là cái.” Đại Hán khen đối phương một câu.

Lừa và ngựa đều thuộc loại súc vật quý giá, gia đình bình thường cũng ít khi nhìn thấy được. Thôn làng này cũng chưa nhìn thấy bóng lừa ngựa bao giờ, mà nam tử đen gầy này chẳng những có thể nhận ra đây là con la chứ không phải ngựa, còn có thể đoán được đây là một con la cái ─── tuy rằng đoán sai, nhưng đó là bởi Đại Hắc nhà hắn khác với những con la bình thường. Bởi vậy có thể thấy được, nam tử này không phải đã từng buôn lừa buôn ngựa thì cũng là kẻ bôn ba khắp nơi.

“Không phải con cái mà to vậy sao? Còn rất nghe lời nữa? Nhà các ngươi nuôi con la này giỏi thật đấy, có thể làm ta nhìn nhầm.”

Nam tử đen gầy xoay người lại nhìn hạ thân Đại Hắc La.

Đại Hắc La tức giận vung chân đá hậu.

Nam tử đen gầy sợ lùi ba bước liền, sau đó tự lau mặt, lại tiến lên cười gượng gạo: “Ha hạ, tại hạ từng làm công việc chải lông cho lừa và ngựa 5 năm ở một đoàn thương trong thành, việc khác không dám nói chứ một gia súc có tốt hay không thì vẫn nhận biết được. Hai vị sử dụng chiếc xe la tốt thế này, không biết là chạy thương hay là gấp gáp lên đường?”

Đại Hán cười thật thà, thuận miệng tán gẫu luôn: “Đang vội lên đường. Chúng ta không thể sống nổi ở phương Bắc nữa, chỉ có thể chạy về phương Nam. Huynh đệ chúng ta định đến Tân kinh thăm người thân, đúng lúc đi qua nơi này.

“Thì ra hai vị đại quan nhân vào kinh thăm người thân, đi qua chỗ chúng ta đúng là con đường gần nhất. Đi về phía trước theo quan đạo, không cần hai ngày là có thể thấy cửa Tân kinh rồi.” Nam tử đen gầy miệng thì ăn nói khách sáo nhưng đôi mắt dài nhỏ lại đảo láo liên, lúc thì nhìn con la, lúc thì lại đảo mắt về phía thùng xe.

“Chiếc xe la này thật tốt, trông vừa chắc chắn lại rộng rãi, tốt hơn hẳn chiếc xe nhà Lưu lão gia, hai vị đại quan nhân chắc chắn là rất giàu có… Ha hả, coi ta kìa, đang nói gì vậy chứ. Đúng rồi, hai vị quan nhân có muốn tới nhà ta nghỉ ngơi một lát, uống miếng nước không?” Nam tử đen gầy nuốt nước miếng, bụng vang lên tiếng òng ọc.

“Cảm ơn, không cần, chúng ta còn phải lên đường.” Đại hán nhìn nam tử đen gầy mà thấy tội, cũng không giận gì vì chút tâm tư kia của hắn, con người khó mà tồn tại thì dĩ nhiên đạo đức lương tri cũng sẽ hạ xuống mức thấp nhất.


“Ta biết các ngươi muốn gấp rút lên đường.”

Nam tử đen gầy thấy hai người không có ý dừng lại, vội vã bổ sung: “Nhưng có lẽ các ngươi không biết, quan đạo đằng trước đã bị chặn lại từ hôm qua do Hồ vương gia sắp đón dâu, hôm nay dù các ngươi có muốn đi qua cũng không được, phải chờ hôm nay Vương gia đón tân nương xong trở về mới có thể đi lại được. Dù hai vị quan nhân muốn đi đường vòng, cũng không có đường để đi, con đường nhỏ này không đủ để cho chiếc xe lớn của các ngươi đi qua đâu.”

“Hở?” Đại Hán hỏi: “Vị Hồ vương gia này có phải là con ruột của Nhiếp chính vương tể tướng đương triều, Hồ Kế Hiếu Hồ đại nhân – đại nguyên soái kiêm Trung Nghĩa Vương triều ta?”

“Phải, chính là vị kia.”

Đại hán nghe vậy cười nhạt, “Hồ gia giỏi thật, không những một nhà song vương mà hôm nay thú một tiểu thiếp thôi cũng dám chặn đường lại, đúng là…”

“Đó, đó… đại quan nhân chớ nói lung tung, tiểu nhân chưa từng nghe thấy gì hết.” Hán tử đen gầy phẩy lỗ tai, sợ hãi nói: “Nghe nói lần này người Hồ vương gia thú không phải là một tiểu thiếp mà là bình thê. Nghe nói tân nương là thiên kim tiểu thư của Thái thú Kinh Châu Bàng đại nhân đấy! Hồ vương gia chặn đường đón dâu cũng là thể hiện sự coi trọng với Bàng đại nhân.”

“Bình thê chỉ là cách gọi cho dễ nghe, nói trắng ra thì cũng chỉ là làm thiếp? Chẳng lẽ quý phủ của Hồ tiểu kê lại có hai vị vương phi được à? Hay hắn đã chuẩn bị biến Đông cung(*) thành Tây cung(*) rồi?” Đại hán cười nhạo.

(*) Đông cung: cung dành cho thái tử; Tây cung: cung dành cho phi tần.

Hán tử đen gầy thầm hoài nghi thân phận Đại hán, thái độ của người này khó tránh khỏi bất kính với những đại quan và Vương gia này quá.

Hán tử thầm nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ coi như không nghe thấy lời ấy, trưng ra bản mặt tươi cười, nói: “Chuyện bên trên chúng ta cũng không hiểu, ha hả. Đại quan vẫn nên đến nhà ta nghỉ chân một lát đi, cơm canh ngon lành thì không có nhưng nước sạch thì vẫn đầy đủ, dù sao cũng tốt hơn là ngươi đi về phía trước lại bị chặn lại một bên. Hơn nữa…”

“Đại Dát Tử, làm việc nhà ngươi đi, đừng ở đây cản đường người ta.” Một tiếng quát lớn vang lên từ dưới ruộng.

Nam tử đen gầy tên là Đại Dát Tử quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía người dưới ruộng chứa đầy sự bực bội.

Nam tử trẻ tuổi quát to thấy Đại Dát Tử còn chưa chịu trở lại, hắn vác cái cuốc lên vai rồi đi tới.

Trong một mảnh ruộng khác, một người trung niên cũng quần áo tả tơi buông cuốc xuống, đưa mắt nhìn về phía bên này.

“Đại Dát Tử, theo ta về.” Nam tử trẻ tuổi quát bảo nam tử đen gầy.

“Lý Chính….”

Đại hán và thiếu niên nhìn người tới, tên Lý Chính này tuổi còn trẻ chỉ mới tầm hai mươi.

Thiếu niên khó hiểu, Đại Hán thì sửng sốt, bình thường phần lớn Lý Chính của một thôn đều là do người đức cao vọng trọng đảm nhận, người này trẻ tuổi như vậy mà có thể trở thành trưởng thôn, dù có là con kế thừa chức cha cũng ắt phải có chỗ hơn người. Không thấy nam tử đen gầy ánh mắt giảo hoạt kia tuy không cam chịu nhưng nét mặt vẫn hết sức tôn trọng vị Lý Chính trẻ tuổi này sao?

“Vị này chính là?” Đại Hán hỏi.

Nam tử đen gầy vội nói: “Đây là Lý Chính của chúng ta.”

Nam tử trẻ tuổi nhìn về phía hai người Đại Hán, “Ta là Vương Cương, được bà con ưu ái, sau khi cha ta qua đời, đã đề cử ta lên làm Lý Chính của thôn Đại Nhạn.”

Tuy Vương Cương là trưởng một thôn, nhưng quần áo mặc trên người chẳng khác nam tử đen gầy là mấy, chỉ có điều con người có vẻ hoạt bát hơn thôi.

“Không biết hai vị quan nhân từ đâu tới đây? Đi tới hay ngang qua thôn Đại Nhạn là có việc gì?” Vương Cương hỏi.

“Tại hạ Canh Đại, đây là đệ ta Canh Nhị, hai chúng ta chuẩn bị vào Tân kinh, đúng lúc đi qua nơi này, đã quấy rầy rồi.” Đại hán chắp tay hành lễ với Vương Cương, lặp lại lần nữa lời vừa nói với nam tử đen gầy.

Vương Cương gật đầu, nói với hai người: “Chỗ chúng ta nghèo chẳng có gì cả, hai vị quan nhân nếu không còn việc gì thì hãy mau rời khỏi đây đi. Quan đạo phía trước tuy đã bị chặn, nhưng đi về phía trước một dặm đường có một ngã ba, đi về phía bên phải là có thể tránh được đoạn đường bị chặn đó. Tuy rằng đường hơi khó đi, nhưng vẫn có thể đánh xe qua được, đi lên hơn 20 dặm đường là có thể trở lại quan đạo.”

Đại hán lơ đãng quan sát Vương Cương, nụ cười có vẻ tươi hơn, chắp tay lần nữa, nói: “Đạ ta Vương Lý Chính chỉ bảo, hai chúng ta đi ngay bây giờ đây.”

Đại hán nhìn thiếu niên, thiếu niên hiểu ý, chui vào trong xe.

Chỉ chốc lát sau, thiếu niên đã ôm một cái bịch to đùng ra.

“Cho ngươi.” Thiếu niên chắc nịch béo lùn nhét cái bịch đó vào tay Vương Cương, nhét xong liền nhanh chóng lùi lại bên cạnh Đại hán.

“Đây là…?” Vương Cương nhìn cách bịch nằng nặng trong tay, không hiểu cho lắm.

“Một ít bánh trái cho trẻ nhỏ trong thôn ấy mà, cũng không nhiều lắm đâu.” Đại hán cười nói.

Không cần Đại hán nói rõ, Vương Cương và Đại Dát Tử cũng biết thứ trong cái bịch chính là đồ ăn, họ đã ngửi thấy mùi bánh thơm phức. Nhưng điều làm họ khó hiểu là, đôi huynh đệ này sao lại cho họ một bịch đồ ăn to như vậy?

Đại Dát Tử ngửi mùi thơm thôi đã chảy nước miếng, Vương Cương vẫn nhẫn nại được, nhưng tiếng sôi ùng ục từ trong bụng đã làm nam nhi bảy thước này xấu hổ đỏ mặt.

“Này, này sao mà được chứ? Cả con đường này chẳng có mấy quán xá, những thôn trang chung quanh đây cũng không thể tiếp tế được cho các ngươi, những thứ này các ngươi cứ nên mang đi ăn đường còn hơn.” Vương Cương cắn răng, kiên quyết trả lại cái bịch cho hai người.

Nam tử đen gầy sốt ruột quá vội gọi, “Lý Chính!” Sau đó bảo một người trung niên đang đi tới: “Bá Du thúc, ngươi xem Lý Chính…”

Nam tử được gọi là Bá Du thúc chính là người trung niên vẫn nghe ngóng tình hình bên này.

Vương Cương dường như cũng rất tôn trọng người trung niên này, gọi một tiếng “Bá Du thúc”, sau đó kiên quyết thả cái bịch trở lại xe, cố kiềm ham muốn cướp lấy nó, lui lại một bước, nói: “Các ngươi đi mau lên. Nếu không muốn đi đường vòng, cũng không cần dừng lại trên quan đạo gần đây. Hồ vương gia đón dâu, không những đã chặn đường lại không cho đi qua mà gia đinh nhà họ còn nhân cơ hội đòi thu tiền cưới từ những người qua đường, không đưa thì họ sẽ không cho qua đâu.”

Nam tử đen gầy níu Bá Du thúc đang tức chết đi được.

Bá Du thúc lườm hắn một cái, nam tử đen gầy thả tay xuống, không dám nói tiếp nữa.

Vương Cương vẫn đang nói với hai người Đại Hán: “Canh đại quan nhân, các ngươi điều khiển một chiếc xe to và tốt như thế này, tất sẽ bị họ đòi một khoản tiền không ít, những người đó lòng tham không đáy, ít nhất cũng sẽ giữ lại chiếc xe và hành lý của các ngươi. Cho nên… Nếu các ngươi thấy gia đình nào mặc thanh y của Hồ gia thì tốt nhất là tránh đi, không thể tránh đi thì cũng đừng đấu lại họ, cứ dùng tiền mà tiêu tai thì hơn.”

Đại Hắc La hơi giơ móng trước lên, vênh váo nói: “Họ dám đến, gia giết chết họ!”

“Cảm ơn đã thông báo.” Lần này, giọng nói của Đại hán đã chân thành hơn nhiều, tiện thể phát cho Đại Hắc lắm lời một cái, “Vương huynh đệ, nếu ngươi coi trọng hai huynh đệ ta thì tốt nhất hãy cầm bịch bánh trái này đi, trong xe chúng ta vẫn còn chút thức ăn, cũng đủ để chúng ta dùng khi đến thành trấn mới.

Vương Cương vẫn muốn chối từ.

Đại hán khoát tay, nói: “Ngươi không nên từ chối nữa, đó cũng coi như chút thù lao hỏi đường của chúng ta. Nếu không được ngươi báo trước, nói không chừng chúng ta đến quan đạo rồi sẽ phải chịu khổ, đến lúc đó tổn thất chắc chắn không chỉ là chút bánh trái này, ngươi nói có đúng không?”

Vương Cương nhìn Đại hán, hít sâu một hơi, buông cuốc rồi chắp tay nói, “Canh đại quan nhân có lẽ không rõ đồ ăn quan trọng cỡ nào ở nơi đây, nhưng ngươi đã nói vậy thì ta cung kính không bằng tuân lệnh vậy, đa tạ đại quan nhân.”

“Không có gì.” Đại hán cười sang sảng, thả cái bịch lại vào tay Vương Cương lần nữa.

Vương Cương một tay cầm bịch, một tay kéo nam tử đen gầy, tránh đường cho hai người đi qua.

Bá Du thúc đứng đằng sau hai người, không hề thể hiện điều gì, ánh mắt nhìn Đại hán đánh xe như thể đang suy tư gì đó.

Đại hán liếc Bá Du thúc một cái, thét to một tiếng, Đại Hắc La kéo xe từ từ trở lại đường chính.

“Vương huynh đệ, cáo từ.”

“Canh đại quan nhân đi thong thả, chúc hai vị lên đường bình an.”

Đại hán đánh xe la từ từ đi xa dần, thiếu niên béo lùn thò đầu quay lại nhìn, cười ngây thơ vẫy tay với ba người Vương Cương.

Vương Cương nhếch môi, cũng giơ tay lên chào.

“Lý Chính, cứ để họ đi vậy sao?” Nam tử đen gầy vừa vội vừa tức.

Vương Cương và Bá Du thúc nhìn nhau một cái.

Nam tử đen gầy nhỏ giọng oán giận nói: “Một bịch bánh thì có là gì chứ, ngươi cũng dễ tính quá đấy? Trước đó đã bàn bạc thế nào? Bao nhiêu ngày qua chúng ta mới nhìn thấy người từ ngoài tới, lần sau còn biết phải chờ tới khi nào. Ngươi quên hôm trước tên Lưu Đại tới đã nói gì sao? Nếu hôm nay chúng ta vẫn không thể gom góp tiền cưới…”

Vương Cương bỗng chạy tới trước hai bước, gọi với chiếc xe đã đi: “Chờ đã!”

Nam tử đen gầy vui mừng ngẩng đầu lên.

Đại Hán dừng xe lại, nhìn thiếu niên một cái.

“Nghe thấy Đại Dát Tử nói gì không?”

“Có.” Thiếu niên gật đầu.

“Ngươi đoán họ gọi chúng ta lại định làm gì?”

Thiếu niên gãi má nghĩ ngợi, “Cướp chăng?”

Đại hán cười gõ quả đầu dưa gang của thiếu niên.

Thiếu niên đẩy bàn tay quấy rầy của hắn ra, “Nếu họ thực sự định cướp chúng ta, ngươi sẽ làm gì?”

Đại hán thở dài, “Còn có thể làm sao nữa? Chạy thôi.”

Thiếu niên mừng rỡ cười ha hả.

“Chạy cái gì? Tại sao phải chạy? Họ dám đến cướp, La gia ta sẽ dùng chân giẫm bẹp họ, cha lớn cha nhỏ đừng sợ, ta sẽ bảo vệ các ngươi!” (tí thì nhầm La gia nào=))

Đại hán và thiếu niên cùng lấy chân đạp mông Đại Hắc La, Đại hán còn trách thiếu niên một câu: “Ngươi xem ngươi đã dạy nó ra sao chưa?”

“Không phải ta dạy! Nó học ở đâu ấy chứ.” Thiếu niên thấy oan quá.

Đại hán và thiếu niên đang cãi nhau vì vấn đề giáo dục La con, Vương Cương chạy lại, thở đều rồi nói với hai người: “Đi thẳng từ đây tới tân kinh, ngoại trừ những thành lớn, bất kể gặp phải những thôn xóm nào cũng đừng nên dừng lại, dù đối phương nói ngon ngọt thế nào cũng đừng ở lại, ngay cả một chén nước cũng không được uống của họ.”

Đại hán và thiếu niên cùng sửng sốt.

“Nhớ kỹ, ngoại trừ những thành trấn lớn thì không được đặt chân lại đâu cả. Trên đường có muốn uống nước cũng đừng tìm mấy thôn xóm, hãy tìm nguồn nước ấy, các ngươi đi mau lên. Hồ gia ở đây có điền trang, hôm nay gia đình nhà họ lúc nào cũng có thể trở lại thôn thu tiền cưới, đừng để họ nhìn thấy các ngươi. Đi mau đi!” Vương Cương nói xong quay đầu đi, không để Đại hán và thiếu niên có cơ hội cảm ơn hay hỏi han gì.

Cách đó không xa, nam tử đen gầy nhìn Vương Cương, từ từ cúi đầu xuống.

Bá Du thúc vỗ vai nam tử đen gầy, nói một câu: “Làm người phải có nguyên tắc, chúng ta mà cướp của họ, có khác gì đám Lưu lão cẩu đâu?”


Chiếc xe dần dân đi xa, cuối cùng biến mất ở đầu kia thôn.

Hơn mười người thôn dân thấy Lý Chính cầm bịch gì đó, nhất thời sốt ruột, ai nấy cũng đều vội vã chạy tới.

“Lý Chính, người trong xe la cho các ngươi thứ gì vậy? Sao các ngươi không làm theo phương pháp đã bàn sẵn?” Một gã thôn dân chạy tới hấp tấp hỏi thăm.

“Là đồ ăn! Ta ngửi thấy mùi rồi.” Một thôn dân khác hưng phấn hít vào.

“À, người ta cho một bọc bánh.” Vương Cương nói với các thôn dân chạy tới rồi vác cuốc lên, khẽ đạp nam tử đen gầy, “Đi, về chia bánh cho mọi người.”

Đại Dát Tử ngẩng đầu, vô tình nói: “Chỉ vài cái bánh có ích lợi gì.”

“Tốt xấu gì cũng được dính miệng, họ đã bao lâu rồi chưa được ăn cơm?”

“Ngươi cũng biết sao?” Đại Dát Tử tức tối: “Lý Chính đại nhân, ngươi cũng tốt bụng thật. Để hai huynh đệ kia chạy rồi, thôn ta lấy đâu ra tiền mừng cho Hồ gia?”

“Kể cả lấy được tiền mừng thì hai tháng nữa Hồ gia chọn nha hoàn, nhà nhà đều phải đưa những cô nương trong độ tuổi từ 10 đến 18 tới nhà họ, nhà nào không có tiền phải đưa đàn ông trong nhà đi tòng quân, nếu không thì phải giao tiền chuộc người. Đại a đầu nhà ta năm nay vừa tròn 10 tuổi, ngươi nói ta phải đưa nó đi cho bọn súc sinh Hồ Dư kia, hay là…”

“Vậy ngươi bảo phải làm sao đây?” Vương Cương nghe lời oán giận của Đại Dát Tử, cười khổ một tiếng, bình tĩnh nói: “Dù chúng ta cướp của hai huynh đệ kia, gom được tiền mừng lần này, được, nói không chừng chúng ta may mắn, gom được cả tiền để chuộc những nha đầu tiểu tử sắp phải giao ra, nhưng phần tiền tháng năm sửa sông ngòi, tháng mười giao thuế tân binh lao dịch, thuế đầu người thì phải lấy ở đâu ra?”

Đại Dát Tử không biết phải nói gì. Những thôn dân khác biết đây là đang nói với họ nên đều im lặng nghe.

“Trước đây ruộng vườn còn có thu hoạch, cuộc sống này dù sao vẫn qua được, nhưng các ngươi cũng thấy ruộng đất năm nay kém hơn năm trước, quan phủ thu thuế thì mỗi năm một tăng, năm ngoái thoắt cái đã thu thuế 5 năm, bảo là sắp chiến tranh, năm nay lại tới thu, còn nói không nộp thì lấy nam đinh thế vào.”

Vương Cương cười khổ, “Cầu xin bọn họ, họ còn nói chúng ta lười biếng bỏ hoang đồng ruộng, muốn thu hồi đất của chúng ta. Càng quá quắt hơn nữa là, những cẩu nô ở điền trang Hồ gia ỷ thế hiếp người, biên ra đủ thứ tiền để đòi hỏi, cứ tiếp tục như vậy nữa, chúng ta cũng sẽ như thôn họ Ngũ, bán cả thôn cho Hồ gia làm nô!”

Vương Cương nhìn các thôn dân xung quanh, thở dài nói, “Nếu làm nô có thể lấp bụng, nuôi sống người nhà thì cũng thôi, nhưng các ngươi nhìn thôn họ Ngũ bây giờ đấy, sống có khác gì heo chó đâu? Tuy chúng ta không đủ cơm ăn, nhưng vẫn tự do, không có ai ngày ngày lấy roi đánh đập bắt làm việc, cũng không có ai thoải mái chạy tới nhà ngủ với vợ con chúng ta.”

Đại Dát Tử ôm đầu ngồi xổm dưới đất, miệng nức nở nói: “Ta biết hết cả. Nhưng chúng ta phải làm sao đây? Tặc lão thiên muốn bức tử chúng ta đây mà! Bên ngoài không sống nổi, trở về cũng chỉ có đường chết, thế này cũng không được, thế kia cũng chẳng xong, rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào mới có đường sống đây?”

Một thôn dân tuổi chừng hơn hai mươi thấy Vương Cương đảo mắt qua mặt hắn, nghĩ một lúc rồi mới nói: “Các thôn khác đều dựa vào đánh cướp người từ ngoài tới, lừa bán trẻ con thon khác, vậy thôn chúng ta cũng có thể…”

Vương Cương lập tức bác bỏ: “Cuộc sống như thế có thể diễn ra được bao lâu? Đánh cướp một lần, hai lần, người ta nghe phong thanh cũng sẽ không đi qua thôn chúng ta nữa. Lừa bán trẻ nhà người khác? Ta thà mang cả nhà đi lưu lạc bên ngoài kiếm cơm chứ không thể làm được loại chuyện thiếu đạo đức này!”

“Lý Chính, vậy ngươi bảo chúng ta rốt cuộc phải làm sao?” Một thôn dân khác thở dài, nói.

“Đúng vậy, Bá Du thúc, ngài kiến thức rộng rãi, ngài nói xem chúng ta phải làm sao đi?” Có thôn dân cũng gọi Bá Du thúc.

Bá Du thúc nhìn Vương Cương.

Hai người trao đổi ánh mắt.

Vương Cương xách cái bọc lên, nói với các thôn dân: “Đây là bánh người ta đưa. Đi, gọi bọn trẻ tới sân phơi thóc, mỗi nhà chia một ít, dù không có nhiều, cũng tốt hơn là đợi lát nữa để những tên súc sinh kia cướp mất. Đại Dát Tử, ngươi đi cõng nương ngươi về đây. Chúng ta vô năng, không tiếp tế được cho cả nhà ngươi, ngày trước thì thôi nhưng giờ đã có, dù đại nương muốn chết, chúng ta cũng phải để bà ăn no rồi hẵng lên đường.”

Thấy Vương Cương không trả lời thẳng vào vấn đề, các thôn dân nhìn nhau rồi cũng không hỏi tới nữa. Đừng thấy vị Lý Chính này của họ tuổi còn trẻ mà lầm, hắn rất chủ kiến, nếu hắn không nói thì tức là hắn đã có cách để đối phó? Hơn nữa không thấy Bá Du thúc cũng không nói sao?

Trong số đó cũng không phải không có thôn dân oán hận Vương Cương để đôi huynh đệ kia chạy mất, bởi vì việc này có nghĩa là lát nữa họ phải khổ cực đối phó với những gia đinh tới từ điền trang Hồ gia tới đòi tiền mừng, nói không chừng còn phải chịu đòn nữa, nhưng Vương Cương không làm được chuyện đánh cướp, còn họ có thể ư?

Dù đến lúc con người có bị ép đến đường cùng, dù phải đối mặt với người họ cực kỳ chán ghét, khi ra tay thì lương tri và bản năng cũng sẽ giằng xé một phen, huống chi là đối với người xa lạ? Hơn nữa người xa lạ kia còn có chút ý tốt với họ.

Thấy tất cả mọi người đã tản ra đưa tin và về nhà gọi con cái nhà mình, tên thôn dân thanh niên hơn hai mươi tuổi kia đi tới bên Vương Cương, thấp giọng nói: “Ta đã thăm dò ý mọi người, có người đúng là định liều mạng thật, nhưng phần lớn…”

“Họ còn định kiềm nén đến bao giờ? Đã bị người ta chà đạp rồi mà vẫn còn bò được sao.” Vương Cương giận không để đâu cho hết.

“Mọi người chỉ sợ thôi.” Bá Du thúc đột nhiên nói.

“Ta biết mọi người đang nghĩ gì.”

Vương Cương lắc đầu, “Chẳng qua là cố nhẫn nhịn để sống qua ngày thôi. Tể tướng bây giờ không tốt liền chỉ muốn đợi hoàng đế đổi một tể tướng khách; bây giờ ruộng đồng và mùa màng không tốt, liền trông mong đợi đến khi có một con sông đào mới. Nhưng sao họ không nghĩ thử coi, chúng ta còn có thể đợi được bao lâu nữa?”

“Aizz!” Thôn dân thanh niên thở dài.

“Không thể tiếp tục như vậy được, chờ mọi người đói bụng đến chẳng còn sức mà vung cuốc, khi đó chúng ta muốn làm gì cũng đã muộn.” Vương Cương kiên quyết hơn.

“Ý ngươi là?” Thôn dân thanh niên hỏi.

Vương Cương nhìn Bá Du thúc, lại nhìn về phía thanh niên, trầm giọng nói: “Quan bức dân phản, dân phải phản. Mọi người đã oán hận đủ rồi, chỉ thiếu một cơ hội để bùng phát thôi. Bây giờ chúng ta chưa được, là do chưa khơi gợi được cơ hội để tất cả mọi người bộc phát cơn giận. Chỉ không nộp đủ tiền mừng thôi, những tên cẩu nô Hồ gia chưa thể ép chết chúng ta được, cho nên chúng ta còn cần phải tăng thêm mức độ…”

Đại Hắc La trốn ở một bên nghe trộm cảm thán: “Cuối cùng cũng gặp được một tên đầu đất có lương tâm. Nhị cha, chúng ta sẽ giúp họ sao?”

Trên đường đi, họ đã bị đánh cướp nhiều lần, đây đúng là lần đầu gặp phải thôn nghèo chẳng có quần mà mặc nhưng vẫn giữ gìn cho mình chút lương tâm cuối cùng.

“Canh Nhị, trên người ngươi còn bao nhiêu thức ăn?” Đại hán đánh xe vỗ Đại Hắc La, hỏi thiếu niên.

“Còn ít nữa, thế nào, ngươi định giúp họ? Không phải ngươi bảo cứu được nhất thời, không cứu được một đời sao?”

“Ngươi cũng nghe Vương Cương nói gì rồi đó, không phải hắn còn thiếu một cơ hội để thôn dân bạo phát sao? Chúng ta sẽ cho họ một cơ hội. Nếu hắn thông minh, tự nhiên sẽ biết cách lợi dụng, cũng coi như giúp hắn được một chút.”

Canh Nhị bĩu môi, “Ngươi muốn phương Nam nhanh chóng trở nên loạn hơn, đệ ngươi càng dễ đục nước béo cò chứ gì?”

“Ở đây đã rối loạn từ lâu rồi. Nhìn thử xem, trên đường chúng ta tới đâyy, đã có bao nhiêu nơi bị đàn áp chẳng chịu nổi nữa, không phải lần trước còn nghe nói A Xà tộc bên Thục Châu sắp chặn hết biên giới đất Thục, tự lập thành vua sao?”

“Đệ ngươi lại thêm một kẻ địch.”

“Chưa chắc đã là kẻ địch, A Xà tộc bản tính nhanh nhẹn dũng mãnh và khá bài ngoại, nhưng thái độ của họ cũng hết sức nghĩa khí và chính trực. Truyền Hải chỉ cần không ngu thì sẽ biết dùng cách lung lạc họ.”

“Khoan đã! Ta đang muốn hỏi ngươi, có phải ngươi đã phát hiện ra cái gì ở đây không?”

“Nhận ra rồi à?”

Canh Nhị bĩu môi, “Ngươi muốn làm gì ta cũng biết.”

Truyền Sơn nhìn y mà ngứa tay, đưa tay bóp miệng y, “Không hổ là tiểu… lang quân của tau, hiểu tau quá cơ.”

Đại Hắc đau đớn xoay đầu, cha lớn của nó không những càng ngày càng làm mấy chuyện đáng khinh với Nhị cha mà ngay cả lời ăn tiếng nói cũng ngày càng biến thái dần, thảo nào bây giờ Nhị cha rời giường là đeo cái bản mặt quạu cọ.

Canh Nhị im lặng một lúc lâu, y đang nghiêm túc nghĩ xem có nên bắt ma đầu kia điều độ lại nhu cầu hay không. Kể từ khi đối phương xuất quan tới nay, gần như ngày nào cũng bắt y cùng ***, tuy rằng như vậy cũng có ích đối với hai người, nhưng cũng rất có hại, đó chính là dễ tạo nên bản tính sa đọa, hơn nữa hắn càng ngày càng quá đáng!

“Nhị?” Truyền Sơn lại sờ soạng y một lúc.

Hừ, bắt đầu thực hiện điều độ kể từ đêm nay đi. Canh Nhị lén quyết định, lúc này mới nhướn mắt lên chầm chậm nói: “Nói đi, ngươi đã phát hiện ra cái gì?”

Nam nhân không biết mình sắp bị cấm dục, chỉ về một mảnh đất đằng xa như thể hiến vật báu, “Cấu tạo và tính chất đất nơi này vẫn chưa cằn cỗi quá mức, nó trở thành như thế này, ngoại trừ do thiếu nước thì còn do bên dưới nó chứa một vật.”

Canh Nhị tu vi không đủ, triển khai thần thức nhìn một lúc lâu cũng không nhận ra được bên dưới có thứ gì, “Rốt cuộc là gì vậy?” Có thể làm tiểu ma đầu coi trọng thì nhất định sẽ không quá kém.

Truyền Sơn cười thần bí, “Buổi tối ta mang ngươi xuống dưới tìm báu vật, hiện giờ chúng ta xử lý chuyện trong thôn này trước đã. Thôn dân thôn này không biết dưới mảnh đất tổ tiên họ truyền lại chôn thứ gì, hơn nữa vật kia cũng không có ích lợi gì với họ, còn nếu ta lấy thứ đó đi rồi thì coi như đã giúp họ được một chút.”

Canh Nhị vừa thầm nghĩ bảo vật gì mà phải đợi đến tối mới tìm được, vừa hỏi: “Ngươi cần bao nhiêu thức ăn?” Y lo rằng không đủ.

“Đừng cho nhiều quá.” Đại Hắc quay đầu xen vào một câu.

Canh Nhị đạp phát vào mông nó, con La keo kiệt này chắc chắn không phải do y dạy.

“Ha hả, yên tâm, Nhị cha của ngươi góp được chút thức ăn đó cũng không dễ, ta sẽ không lấy hết đâu.” Truyền Sơn nói, đảo mắt nhìn qua một chiếc chậu sành mẻ bên đường. Khoan đã, chậu sành?

Mắt Truyền Sơn sáng rỡ, “Béo này, ta nghĩ ra một cách, có lẽ ngươi cũng không cần cống hiến thức ăn đâu.”

“Cách gì?”

“Ngươi có biết thuật Ngũ quỷ chuyển dời không?”

“Đó là bản lĩnh của Qủy tu, nhưng ta cũng biết một loại thuật tương tự. Ngươi muốn làm gì?”

Truyền Sơn không trả lời ngay vào vấn đề, chỉ nói: “Trước khi chúng ta đi, Bạch sư phụ đã dạy cho ta không ít kỹ xảo làm phép ma công, trong đó có một thuật pháp sai khiến tiểu ma tiến hành chuyển dời, gọi là Si Vận Thuật.”

Truyền Sơn bấm mấy thủ quyết không tính là phức tạp lắm, miệng khẽ quát một tiếng.

Hai người một la nhìn chằm chằm vào khoảnh đất trống trước mặt, đợi tiểu ma đáp lại.

Truyền Sơn chà hai đầu ngón tay, đây là lần đầu hắn gọi ma vật nên cũng không chắc chắn lắm.

Nửa khắc sau, Truyền Sơn đoán lần triệu hoán này của hắn không thể thành công, đang định làm lại lần nữa thì một ma vật dáng mờ sương bỗng xuất hiện trước mặt hai người.

Canh Nhị nhìn ma vật trước mắt, thấp giọng nói: “Yêu quái này sinh ra nơi rừng núi, là một trong những ma vật thiên sinh, tiếc là có ít khả năng khai linh trí. Con này có thể đáp lại lời triệu hoán đến đây, tức là đã có mấy phần linh trí.”

Đại Hắc nghiêng đầu nhìn Si Ma, dường như rất muốn xông lên cắn một nhát.

(*) Si Ma (mounain demon): loại yêu quái nơi rừng núi

Si Ma hơi tránh né.

“Con yêu quái này còn sống cách đây rất xa.” Truyền Sơn thấy lần đầu gọi tiểu ma mà đã thành công nên rất vui. Hắn lấy một cái chậu sành màu đen trông hết sức bình thường ra từ trong thùng gỗ, giao cho con yêu quái kia, cũng truyền thẳng ý mình cho nó.

Con yêu quái nhận lấy cái chậu sành, chậu sành thoắt cái đã biến mất trong màn sương, không biết đã bị nó để đâu rồi.

“Si vốn là loài có thể giấu vật, kể ra thì đúng là tiện lợi hơn so với sai khiến quỷ hồn.” Canh Nhị khích lệ.

Truyền Sơn cũng rất tò mò Si đã để đồ vật ở đâu, dùng ý thcs hỏi Si, được Si đồng ý, liền tiện tay chạm lên người Si một cái.

Si lẳng lặng đứng tại chỗ.

Truyền Sơn lợi dụng tính chất đặc biệt và thần thức cường đại của thân thể hắn, nhanh chóng điều tra rõ bí mật giấu đồ của Si.

Món đồ cũng không biến mất, cái chậu sành kia vẫn đang nằm trong thân thể Si. Đây là năng lực đặc biệt của Si, tạo nên màn sương lửng lơ của cơ thể nó, có thể làm phần lớn sinh vật và tu giả dưới Nguyên Anh Kỳ đều không thể thấy được thứ nó mang theo, và, theo cấp độ tu vi tăng cao, bản lĩnh giấu đồ của nó cũng càng ngày càng giỏi hơn.

Sau khi Truyền Sơn tra rõ, hắn cũng không thu tay lại, mà lại truyền đạt thêm vài ý kiến.

Cơ thể Si chấn động, sau đó như thể cực độ vui sướng, màn sương tạo nên thân thể nó tỏa ánh sáng nhàn nhạt.

Truyền Sơn thấp giọng quát: “Tĩnh thần!”

Si lập tức bất động, dáng vẻ nghiêm túc như thể đang thấm nhuần và tiếp nhận cái gì đó, chỉ chốc lát sau, màn sương đã di chuyển, nằm dưới chân Truyền Sơn.

Si có vẻ đang thực hiện đại lễ với Truyền Sơn.

Truyền Sơn thản nhiên nhận lễ này của nó.

Si bay lên, vòng hai vòng tại chỗ rồi biến mất ngay như thể sương mù.

Hai người một la đều cảm nhận được sự vui sướng của nó qua những hành động vừa rồi.

“Ngươi sai khiến nó, cho nó cái gì?” Canh Nhị biết quy tắc trao đổi giữa Ma tộc, tò mò hỏi.

“Nó đã khai trí, chỉ là thiếu phương pháp tu luyện. Ta vừa khắc bộ ma công tu luyện -《Sơn Khí Quyết 》thích hợp nhất cho yêu quái, và nó cũng đã đồng ý để ta sai khiến nó sau trăm năm nữa.” Truyền Sơn nghĩ giao dịch này rất có lợi, kể ra thì đây là lần đầu hắn sai khiến ma vật kể từ khi tu luyện ma công tới nay. Sau trăm năm nữa, Si này coi như là thuộc hạ trực hệ của hắn đi?

Nếu Si này đồng ý, hắn thấy cũng không tệ, cũng có thể nhận làm đệ tử Hậu Thổ Môn, bản thân 《Sơn Khí Quyết 》cũng là một trong những truyền thừa của Ma tu Hậu Thổ Môn.

“Vậy ngươi định bảo nó làm gì? Cái chậu sành kia dùng để làm gì? Ngươi bảo nó mang đi đâu?”

“Các ngươi đoán thử xem?”

Đại Hắc ngẩng đầu lên, nước miếng chảy tí tách, hỏi: “Nó có thể chuyển đậu nành tới không? Thêm hai hũ Thiêu Đao Tử (*) cay xè nữa.”

(*) Thiêu Đao Tử: một loại rượu mạnh vùng Đông Bắc Trung Quốc.

Canh Nhị khinh bỉ nó, “Ngươi chỉ biết có ăn thôi.” Lập tức ôm đầu ra sức nghĩ, “Si Vận Thuật… ngươi muốn nó vận chuyển cái gì cho ngươi? Cái chậu sành kia… ngươi bảo nó dùng chậu sành đưa cái bọc kia của chúng ta ra? Nhưng mà chậu sành kia dùng để làm gì? Đựng đồ à?”

Truyền Sơn cười, xoa nắn mặt Canh Nhị, cúi người liếm một cái, nói: “Tiểu vương gia Hồ vương phủ ở Tân kinh hôm nay đón dâu, chắc hẳn đồ ăn ngon sẽ vô số, chỉ chờ lên bàn chiêu đãi khách khứa.”

Canh Nhị bị liếm nước miếng đầy mặt, đang định lấy tiểu thiết chùy ra đánh trả, vừa nghe đến ăn liền chẳng đoái hoài tới nước bọt nữa, đẩy ai kia vẫn còn muốn sờ mó thêm, lập tức gọi Đại Hắc: “Mau! Chúng ta đi Hồ phủ.”

Đại Hắc đang giơ móng tại chỗ, khinh thường nói: “Nhị cha, ngươi lại ngốc rồi.”

Canh Nhị xoay mặt ngại ngùng hỏi ai kia: “Ế, đến Hồ phủ kiểu gì vậy?”

HẾT6