Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 14 - Chương 5

Truyền Hải không ngăn cản những người này phát điên, hắn mang theo những phó thủ lĩnh vẫn còn tỉnh táo lên Đông Sơn.

“Ca ta nói trên núi có sẵn giếng đã đào, chỉ cần xây miệng giếng là dùng được.

Các phó thủ lĩnh đều bị lơ mơ, hiện giờ họ cũng không phân biệt được việc này rốt cuộc là đại ca Truyền Sơn nói cho thủ lĩnh hay là thần tiên nói nữa. Dù sao bất kể là khả năng nào thì chỗ họ đang đứng đây đều có thể nói là một kỳ tích lớn lao!

Tuy các phó thủ lĩnh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng đến khi mắt thấy thực sự vẫn mang tới chấn động như thế, vẫn làm họ luống cuống như thế.

Chờ mọi người tỉnh táo lại, Vạn Tư Triết và Dương Thần cùng sắp xếp tốp trai tráng tới trước làm vài căn nhà gạch vuông đắp bùn đơn giản, sau này người của đồn Ma Sơn qua rồi sẽ tạm thời ở trong những căn nhà đó. Sau khi mọi người sắp xếp xong xuôi thì chúng ta sẽ bắt đầu công cuộc xây thành mới.”

Vạn Tư Triết kích động thì kích động đấy, nhưng vẫn biết làm việc và suy xét, nghe vậy không khỏi hỏi: “Thủ lĩnh, vì sao không để mọi người ở lại đồn Ma Sơn trước? Chờ bên này xây nhà cửa xong xuôi rồi hẵng di chuyển người qua, vậy cũng đỡ phải xây thêm mấy căn nhà.”

Truyền Hải lắc đầu, “Đồn Ma Sơn đã bại lộ, không lâu nữa quan phủ sẽ từ miệng đám người rời khỏi biết được tin tức mà tìm tới, người ở lại rất nguy hiểm, nhất định phải dời mọi người qua trước.”

“Nhưng ở đây cách đồn Ma Sơn cũng không xa, nếu quan phủ muốn tìm tới…” Vương Tùng Lâm lo lắng.

“Không cần lo điểm ấy.” Truyền Sơn nắm tay Canh Nhị, đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.

“Đại ca!” Vương Tùng Lâm giật mình.

Những người khác cũng giật mình không hiểu nhìn hai người Truyền Sơn. Họ núp ở đâu vậy? Sao bỗng dưng xuất hiện?

Truyền Sơn không giải thích điều ấy, chỉ nói: “Nơi này có trận pháp bảo hộ, người thường không tìm được nơi đây, điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao trước đó các ngươi ở trên đường không thấy nước sông.”

Trận pháp? Các phó thủ lĩnh nhìn nhau, Vương Tùng Lâm thì như đang nghĩ gì đó.

“Cho nên hiện tại các ngươi không cần lo lắng gì, chỉ cần một lòng xây thành là được, đây là nơi các ngươi yên thân lập mệnh sau này, còn là…”

Truyền Sơn nói đến đây thì ngừng, chuyển đề tài: “Xây thành không phải việc nhỏ, ta đã xem quy hoạch các ngươi làm, khá là tốt, nhưng có những điểm các ngươi nghĩ nông cạn quá. Đây là quy hoạch mới ta và Canh Nhị dựa trên bản của các ngươi chỉnh sửa cho ra, các ngươi cầm mà xem, nếu được rồi thì cứ tiến hành mà làm.”

Vạn Tư Triết bình tĩnh lại, nhận bản quy hoạch mới dùng lụa trắng làm ra. Truyền Hải cũng hiếu kỳ, lúc này bảo Vạn Tư Triết mở quy hoạch mới ra xem.

Tấm lụa mỏng vừa được trải ra, thứ đầu tiên xuất hiện trong mắt mọi người chính là một bức hình thành trì. Sau đó là hình thành trì được chia ra làm mười mảnh, mỗi mảnh đều có bản vẽ và giải thích tường tận.

Giải thích bản vẽ chính là hàng loạt con chữ, câu cú trật tự rõ ràng, mỗi câu đều ghi rõ điểm cần lưu ý khi xây thành.

Vạn Tư Triết và các phó thủ lĩnh càng xem càng kinh hãi, kể cả Thạch Cửu Đỉnh tự xưng là đồ nhà quê chỉ nhìn hình thôi cũng thấy khác lạ rồi.

“Đây, đây là…!”

“Ô wow! Cái này còn hùng vĩ phức tạp hơn cả kinh thành ta từng nhìn thấy. Nếu như thực sự xây thành theo bản vẽ này, vậy thành trì xây ra rồi dù có hai vạn đội quân hùng mạnh cũng chưa chắc có thể phá được!” Thạch Cửu Đỉnh nhanh miệng kêu lên.

Truyền Sơn mỉm cười, “Các ngươi không cảm thấy nơi đây ngoại trừ thuận tiện sinh hoạt ra, còn là trọng điểm quân sự sao?” Khi hắn và Canh Nhị chọn cải tạo nơi đây, không phải tùy tiện định ra như thế.

Trong các phó thủ lĩnh chỉ có Vương Tùng Lâm gật đầu, “Đại ca nói rất đúng, trước đây không ngờ đến, bây giờ xem lại, nơi đây nhìn về phía Bắc có thể giám sát Lãng quốc, phía Tây có thể giữ được Việt quốc, phía Đông có thể đề phòng man tộc chưa khai hóa. Đối mặt với nội địa Hi triều, thì… vừa công vừa thủ lại vừa có thể rút lui được.”

“Hơn nữa nơi đây do đất đai cằn cỗi, tạo thành bản chất dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, nên đối với triều đình và quan phủ cũng không phục tùng cho lắm…” Vạn Tư Triết líu ríu bổ sung thêm.

Dương Thần hoảng sợ, có phải hai huynh đệ La gia đã có dự định xưng vương xưng đế từ sớm hay không? Bản vẽ này không phải một, hai ngày là có thể vẽ ra được. Còn địa điểm này… ban đầu vì sao thủ lĩnh không dẫn họ đi về phía khác mà lại cứ dẫn họ đi về phía đồn Ma Sơn?

Truyền Hải nếu biết tâm tư của Dương Thần, chắc chắn sẽ kêu to oan uổng. Khi đó hắn nào có lòng xưng vương xưng đế? Khi đó hắn chỉ muốn trốn sự đuổi bắt của quan phủ, lại phải nuôi sống một đám người như thế đã hao hết tâm tư rồi, đi về phía này hoàn toàn là vì trong tình hình không còn kết quả nào để chọn mới bất đắc dĩ thôi.

Tâm tình Vương Tùng Lâm phức tạp nhất.

Hắn đã nhận ra dự định của Truyền Sơn, nhưng rốt cuộc hắn phải làm thế nào thì vẫn chưa rõ. Giáo dục trước đây dạy hắn phải trung thành báo quốc, nay hai anh vợ lại muốn thay đổi triều đại. Về tình, hắn tự nhiên phải giúp người nhà; về lý, từ khi bị tặc tướng Hồ Dư hãm hại…

“Đó chỉ là bản vẽ thành trong, chờ các ngươi xây xong thành trong, ta sẽ đưa cho các ngươi bản vẽ thành ngoài.”

“Còn thành ngoài nữa!” Thạch Cửu Đỉnh kinh hãi.

Ngày hôm ấy, các phó thủ lĩnh đã bị chấn động rất nhiều lần, chấn động xong rồi liền tê liệt. Tới buổi chiều, Vạn Tư Triết đã có thể bình tĩnh chủ động tới tìm hai huynh đệ Truyền Sơn.

“Hai vị rốt cuộc có suy nghĩ gì, có tính toán gì, có thể báo cho tại hạ biết một chút được không, đỡ để tại hạ rối đầu rối óc hệt như một con ruồi, không biết nên bay về phía nào.”

Dường như Truyền Sơn đã sớm ngờ Vạn Tư Triết sẽ là người đầu tiên tới hỏi, mời hắn ngồi xuống rồi, tự rót đầy một chén rượu mạnh cho hắn.

Vạn Tư Triết cũng là một người kỳ lạ, rõ ràng là một văn nhân nhã nhặn mà cứ thích rượu mạnh, càng mạnh hắn lại càng thích.

“Việc này chúng ta cũng không định gạt ngươi. Tư Triết… Ta gọi người một tiếng Tư Triết, ngươi không ngại chứ?” Truyền Sơn nhẹ nhàng nói.

“Đương nhiên.”

Vạn Tư Triết lập tức đổi giọng gọi Truyền Sơn “đại ca”, lại chắp tay với Truyền Hải, biểu thị mình đã đi quá giới hạn.

Truyền Sơn tỏ vẻ không sao cả.

Truyền Sơn mỉm cười vì sự thức thời và nhạy bén của Vạn Tư Triết, “Hiện giờ trong Hi triều có tặc tướng cầm giữ triều chính, vua không rõ đi đâu. Nếu tương lai có vị vua sáng nào lên, đưa Hi triều ta mở mang bờ cõi, chống thù ngoài, dỗ yên bách tính, nói vậy chúng ta ở đây cũng chỉ là một tòa thành biên giới có thể tự cấp tự túc.”

Vạn Tư Triết không nói gì, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

Canh Nhị cũng ngồi một bên chăm chú nghe, y cảm thấy tất cả những gì y trải qua bây giờ rất thú vị, thú vị hơn nhiều so với nhiều năm sống đần độn trước đây.

Biết nghĩ như thế, quan trọng là do cỏ non nhà y và người nhà của hắn, còn cả con người nơi đây, không những không bài bác y, còn rất tôn kính y nữa.

“Còn nếu tình thế này của Hi triều cứ tiếp tục mục nát như vậy, chúng ta muốn sống thì phải làm vài sự chuẩn bị.” Truyền Sơn dừng lại.

Truyền Hải nói tiếp lời ca hắn, “Huynh đệ chúng ta dự định xây thành ở đây để cung cấp mảnh đất thế ngoại đào nguyên cho lượng lớn dân chạy nạn dung thân. Ha hả, đương nhiên, muốn bảo vệ được mảnh đào nguyên này, chúng ta, kể cả toàn bộ cư dân nơi đây cũng phải bỏ rất nhiều công sức.”

Truyền Sơn nói: “Nếu triều đình và quan phủ có thể dung chứa được chúng ta, vậy thì tự nhiên chúng ta sẽ an phận ở một gốc. Còn nếu triều đình muốn dồn chúng ta vào chỗ chết, vứt bỏ nạn dân trong thành không lo, vậy thì…”

“Vậy thì còn cần phải nói sao? Vạn Tư Triết thoáng cái đã hiểu thấu, cũng biết phương hướng sau này của hắn.

“Chúng ta là dân lành, là dân chạy nạn, mà thành chủ nhân nghĩa, đồng ý nhận nhiều dân chạy nạn hơn nữa. Chúng ta không dựng cờ trống gì, chúng ta còn phải yên lặng chịu áp bức và bóc lột của quan phủ, dân chạy nạn nơi đây sẽ cảm động lây.”

“Đúng.” Huynh đệ La gia bèn nhìn nhau cười.

Ý nghĩ của Vạn Tư Triết rộng mở ra, càng nói càng lưu loát: “Chúng ta là bên chính nghĩa hiền lành lương thiện, càng ngày càng có nhiều người biết cái danh nghĩa ấy, càng ngày càng có nhiều người tìm tới nương tựa chúng ta, tòa thành trì này cuối cùng càng xây càng lớn, càng chiếm nhiều đất rộng hơn. Chúng ta và quan phủ cùng nhau yêu cầu sắp xếp cho nhiều dân chạy nạn hơn, nhưng quan phủ không những không giúp chúng ta, ngược lại còn dè chừng chúng ta, vẫn tiến hành áp bức cao độ và bóc lột đáng sợ.”

Vương Tùng Lâm đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, “Hơn nữa Lãng quốc thi thoảng còn qua xâm phạm chúng ta, chúng ta vì bảo vệ sinh mệnh và tài sản của mình, phải cầm vũ khí phản kháng, cuối cùng đánh lui hết lần tập kích này đến lần tập kích khác của Lãng quốc. Vậy là chúng ta có thể đứng ở vị trí tối cao bảo hộ quốc gia, chúng ta có thể tự luyện vũ khí, bởi vì chúng ta không được quan phủ giúp đỡ, chỉ có thể tự dựa vào bản thân để chống thù ngoài.”

Truyền Sơn và Canh Nhị đã biết Vương Tùng Lâm đứng ở cửa từ lâu, thấy hắn vào cũng không lạ lẫm gì. Nhưng Truyền Hải và Vạn Tư Triết vừa thấy hắn, đều vừa mừng vừa sợ.


Vạn Tư Triết đứng dậy đón tiếp hắn, tiếp đó cười nói: “Cuối cùng có một ngày, thiên hạ đều biết đại danh của chủ tòa thành trì này, còn triều đình lại không thể chịu được sự phát triển của chúng ta nữa, mặc kệ cái danh chính nghĩa của chúng ta, cuối cùng mở cuộc chiến phát động tiêu diệt chúng ta. Còn chúng ta chống thù ngoài vừa có công, vừa tiếp nhận vô số dân chạy nạn, trăm mối bất đắc dĩ phải bắt đầu phản lại quan phủ.”

“Khi đó thời cơ sắp tới, chúng ta có thể lấy danh nghĩa thay trời hành đạo, khởi nghĩa vũ trang. Tin chắc khi đó người trong thiên hạ đều biết danh tiếng của chủ thành và thành chúng ta, đều sẽ ủng hộ theo.”

Truyền Sơn cầm chén rượu trong tay nửa tựa lên người Canh Nhị, mặt mỉm cười nhìn hai người ấy.

Truyền Hải bưng bầu rượu lên, rót cho họ đầy một chén, “Chúng ta chỉ vì mạng sống.”

“Phải, chúng ta chỉ vì mạng sống!”

Ba người bưng chén rượu uống cạn một hơi, lập tức nhìn nhau cười, tất cả đều hiểu không cần nói.

Truyền Sơn nghiêng đầu nhìn Nhị rùa nhà mình. Mắt Canh Nhị sáng lấp lánh, hình như rất muốn chen ngang một câu.

“Nhân gian rất thú vị, phải không?” Hai người dùng thần thức nói chuyện với nhau.

Canh Nhị gật mạnh đầu, trước đây sao y lại chỉ nghĩ nhân gian ngoại trừ thức ăn ngon thì không còn gì khác để chơi chứ? Ừ, nhất định là do chưa có cỏ non nhà y.

“Chờ báo thù xong, chấm dứt tâm ma rồi, ta sẽ mang ngươi đi chơi một phen ở nhân gian này. Nhờ phúc của ngươi, khối thân thể ngươi luyện cho ta này không bị hạn chế tuổi thọ như tu giả khác, chúng ta hoàn toàn có thể từ từ tu luyện. Hơn nữa, hành tẩu ở nhân gian, cũng là một kiểu tu hành, đúng không?”

“Đúng.” Canh Nhị hớn hở nói.

Y ghét nhất là phải ngồi thiền tu hành biết bao nhiêu năm, nếu y có thể ngồi được, tu vi của khối thân thể này đã không lẩn quẩn mãi ở Ngưng Khí Kỳ như thế.

Nói thật, y chỉ sợ cỏ non sẽ bắt y chịu khó tu luyện, hôm nay không những cỏ non không ép y tu luyện mà ngược lại còn nói sau này sẽ chơi đùa cùng y ở nhân gian, điều này làm y càng nhìn cỏ non càng thích.

Biết ngay người này sẽ vui mà.

Truyền Sơn xoa nắn mặt y, nghĩ thầm ngươi cứ vui vẻ đi, chờ sau này tự nhiên ta sẽ biến đổi biện pháp để ngươi song tu nhiều với ta hơn, đến lúc đó không cần ngươi phí sức ngồi thiền tu luyện cũng có thể tăng được tu vi.

Rùa ngốc, loại tu luyện ấy không phải tu luyện sao? Há há!

Sau khi tốp trai tráng tiếp theo qua, vật tư sinh hoạt cũng được chuyển tới.

Ông La không chịu ở lại đồn Ma Sơn chờ đợi, cùng đi theo đám người theo tới trước, ông vừa đi, những người khác nhà họ La tự nhiên cũng đi theo ông tới Đông Sơn.

Số ít người trong tốp này vừa tới đương nhiên cũng ngây người vì cảnh tượng non sông đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Truyền Sơn thấy người nhà vừa tới liền cùng Canh Nhị đón người nhà lên một loạt căn nhà đã xây trên đỉnh Đông Sơn kia.

Người La gia thấy có sẵn nhà để ở thì rất vui, sự vui vẻ ấy vào giây phút bước vào cửa nhà đã hoàn toàn ngây đơ.

Bức tường… được rồi, điều này không có gì đáng ngạc nhiên, cửa nhà giàu cũng có thứ này.

Nhưng bức tường này vì sao lại dùng cả khối quặng sắt điêu khắc thành? Hơn nữa dài hơn trăm thước, cao mười hai thước, dày cũng gần tám thước?

Khoa trương nhất là hoa văn trang trí trên tường, này… hình vẽ rồng bay lên này có thể tùy tiện dùng ở nhà dân thường sao?

Điều này này này!

“Đấy chính là lòng dạ của La Truyền Hải, người qua đường cũng biết.” Truyền Hải liếc ca hắn, lần trước hắn tới còn chưa có bức tường xây này làm bình phong ở cổng.

Truyền Sơn mỉm cười, khi đó còn chưa xây xong, giờ không phải đã hoàn thiện rồi đó sao.

Dù sao hắn cũng lần đầu luyện nhà ở, phải sửa chữa rất nhiều nơi, hình dáng hiện tại đây, cũng coi như là sản phẩm đã hoàn thành.

Hắn dự định lấy căn nhà này để luyện tập, thấy cuối cùng cũng đã làm ra được tác phẩm. Nhưng hắn cũng sẽ chú ý, đây chỉ là nhà cho người thường ở lại, cũng không phải ‘tiên cư’ cho tu giả ở lại.

Canh Nhị rất ngứa mắt bức bình phong Cửu Long xây ở cổng, y thấy rùa tốt hơn, huyền vũ cũng được lắm, sao phải trang trí bằng rồng?

Canh Nhị thầm nghĩ căn nhà này là để cho người La gia ở thì cũng thôi, nếu sau này luyện nó thành Tu di giới tử ốc để họ ở, y nhất định phải đổi hoa văn trang trí thành rùa, thực vật và sóng nước.

Người nhà họ La cùng xoay người lại đằng sau nhìn, giờ mới phát hiện, cánh cửa thấp bé lúc họ mới vào đã đâu mất, đổi thành cánh cửa hùng vĩ như trong tòa thành.

Tường cao hai bên cửa kéo dài mãi về xa, chỉ tính khoảng cách giữa bức bình phong xây ở cổng và cửa cổng đã chừng trăm thước rồi.

“Ông bà nội, ông bà ngoại, cha, nương, đây là nhà ta và Canh Nhị ta tự xây cho mọi người, ta nghĩ, ở tầm trăm năm cũng không thành vấn đề.”

Ông La lườm thằng cháu trưởng một cái.

Khoảng một trăm năm nữa? Căn nhà này đừng nói là trăm năm nữa, kể cả ở mấy trăm năm cũng không thành vấn đề! Thằng nhóc thối, cứ dùng bậy sự thần thông của tiểu thần tiên, thực kỳ cục! Cũng không sợ tiểu thần tiên trách tội!

“Tường xây to như thế làm bình phong ở cổng, phòng bên trong nhiều và to…” Bà La lẩm bẩm nói.

Thấy phản ứng của người trong nhà, Truyền Sơn ra hiệu bằng mắt cho Canh Nhị.

Canh Nhị biết ý, thoáng dùng trận pháp che đi phần lớn mái nhà lầu gác, chỉ để lại một hai tòa cung điện và hai hoa viên trước mặt.

Truyền Sơn dìu cổ tay bà La, cười nói: “Lão nhân gia ngài vào xem chẳng phải sẽ biết.”

Người nhà họ La cứng còng được bọn trẻ dẫn vào cửa.

Vừa đi qua bức bình phong ở cổng, lại là một cánh cửa cung, đi qua cánh cửa ấy mới nhìn thấy một cái ao cầu cong, núi giả đình đài, hành lang quanh co, hoa viên sắc màu rực rỡ hoàn toàn trái mùa, đằng sau hoa viên mơ hồ có thể thấy hai căn phòng.

Chỉ nhìn hoa viên và hai căn phòng ấy đã có thể thấy căn nhà chiếm diện tích khá lớn, nếu không nhìn từ ngoài, diện tích này rõ ràng đã chiếm cả một phần năm ngọn núi.

Nhưng thực ra cả ngọn núi Đông Sơn đã bị Truyền Sơn gộp cả vào, chỉ là nhìn từ ngoài không thể thấy được thôi, dù sao đỉnh núi Đông Sơn này cũng để cho nhà thủ lĩnh ở, chắc hẳn cũng sẽ không có ai chạy lên đòi chiếm mảnh đất này đâu.

“Kể cả Vương phủ cũng không hơn nơi này.”

Ông Công Tôn nhìn vào thằng cháu, ông là người có kiến thức, nhìn từ bố cục và cách trang trí nhà cửa có thể nhìn ra được dã tâm của mấy đứa cháu, nhưng ông cũng không nói gì.

Truyền Sơn không nói gì.

Hắn không thể nói rõ với người nhà, cái họ thấy hiện giờ chỉ là một phần nhỏ trong cung đình, suy xét tới tương lai, nơi đây còn xuất hiện ngoại đình, cũng chính là quần thể cung điện để Truyền Hải và các quan viên dùng để làm việc.

Nhưng xét tới độ tiếp thu của người trong nhà, hắn và Truyền Hải đều có dự định từ từ rồi tới, để người nhà dần tiếp nhận sự thay đổi về địa vị và lập trường.

“Không thích hợp!” Bà La đột nhiên nói.

Người nhà họ LA cùng nhìn bà.


“Sau này chúng ta phải mời người tới, để họ thấy những thứ này làm sao được? Không ổn không ổn!”

Thì ra bà nội lo điều ấy, Truyền Sơn vỗ mu bàn tay bà, an ủi rằng: “Bà nội, bà không cần lo, điều ấy cháu cũng đã nghĩ tới rồi, cháu vừa mang mọi người đi qua cửa chính, sau này nếu có khách vào, mọi người cứ dẫn họ đi vào theo cửa hông bên trái, đến lúc đó họ sẽ chỉ thấy nhà dân bình thường.”

“Đã có nhà dân bình thường thì chúng ta cứ ở đấy đi. Vương… Vương phủ này lớn quá, chúng ta ở không quen.” Cha La khổ não mở miệng.

“Cha, ở lâu sẽ quen.”

“Sao mà quen được? Còn xa như thế nữa. Nhà lớn thế này, quét tước thôi đã khó, nương ngươi còn không bận chết!”

“Đúng đấy, ở đây to quá, nói chuyện cũng bất tiện, đã có nhà ở bình thường thì chúng ta cứ ở nhà bình thường đi.”

Các trưởng bối La gia đã mở lời cả, không phải họ không muốn ở phòng tốt, chỉ là tự dưng thay đổi, họ không sao quen được.

“Bà La, chú La, thực ra các ngươi có thể ở tại căn nhà đầu tiên, chỗ đó cũng đủ cho toàn bộ người chúng ta, lại có hoa viên, phía Bắc còn có bếp, giếng nước, mọi người làm gì cũng tiện hơn. Còn về quét tước, ta sẽ bày trận pháp hút bụi, cũng không cần mọi người mất công quét dọn.” Canh Nhị kiến nghị.

Cuối cùng, các ông bà cụ cũng bị các con cháu khuyên giải dụ dỗ vào ở căn nhà đầu tiên.

“Phù ───!” Hai huynh đệ vất vả mới sắp xếp ổn thỏa cho các trưởng bối nhất tề thở dài.

Canh Nhị mỉm cười.

“Ca, ta đã nói họ không tiếp nhận được đâu, ngươi cứ nhất quyết bảo rồi họ sẽ quen, ngươi nhìn ông bà nội mà xem, vào nhà cũng không dám tùy tiện đặt chân.” Truyền Hải oán giận nói.

“Đó chỉ là lúc đầu thôi, từ từ rồi họ sẽ quen.”

Truyền Hải cũng không đi sâu vào điều ấy, ai chẳng muốn người nhà sống tốt đẹp? Hoàn cảnh thay đổi quá lớn, đổi lại là ai cũng không thể thích ứng được ngay, nhưng dù sao cũng phải để mọi người tập quen dần đi, họ cũng không có thời gian tiến hành tuần tự.

“Ca, ta thấy hình như ông ngoại đã nhận ra điều gì đó?”

“Chúng ta làm rõ ràng như vậy, ông không nhìn ra mới là lạ đấy.”

“Không biết họ sẽ nghĩ sao…” Truyền Hải hơi lo.

“Mặc kệ họ nghĩ sao, kiểu gì cũng sẽ ủng hộ chúng ta thôi.” Truyền Sơn nghĩ cứ dựa vào tính tình của ông nội, nói không chừng Truyền Hải vừa nói muốn làm hoàng đế, có khả năng lão nhân gia ngày mai liền dám giương cần. Còn ông ngoại hắn nếu có nhìn ra cái gì mà vẫn không nói thì rõ ràng ông cũng không có ý phản đối.

Chỉ cần hai vị lão nhân đứng về phía họ, dù cha có nhát gan đi nữa, cũng nhất định sẽ không làm vướng chân của con cháu. Bà ngoại, bà nội và mẹ, lo lắng thì nhất định sẽ lo lắng, nhưng chín phần mười cũng không ngăn cản họ.

Còn về nhà em gái, em rể…

Truyền Sơn rất muốn đón em gái đang mang thai đến để người nhà chăm sóc, nhưng hiển nhiên em gái hắn rất thích chồng Vương Tùng Lâm, em gái vừa tới, lại không thể không cho hai anh em Vương Tùng Lâm tới thăm.

Nhưng hai huynh đệ Vương gia có đáng tin hay không, hắn vẫn cần nhìn nhận thêm. Nhất là tiểu đệ Vương Hạ Thu có tướng mạo rất giống một người, nếu hắn là con trai của người ấy thật, việc hắn và Truyền Hải đang làm đây, có thể cho hắn biết hay không là một vấn đề rất lớn.

Bên này thu xếp cho người nhà, bên kia chuyện xây thành đang khua chiêng gõ trống triển khai.

Chỉ là chuyện xây thành nói thì đơn giản, nhưng thực thi thì không dễ dàng.

Các phó thủ lĩnh bởi vì đã biết được hướng đi sau này nên rất chú trọng trong phương diện xây thành, tuyệt đối không chịu qua loa cho xong việc.

Cũng may ban đầu chỉ là nhà gạch vuông, lại là xây cho mình ở, các trai tráng khá cố gắng, hành động cũng nhanh. Truyền Sơn tận lực bảo họ xây nhà gạch vuông trước mỗi một đống đất.

Nơi này là lối vào trận pháp, tương lai nếu có người đến kiểm tra, chỉ cần dẫn họ vào đây nhìn những căn nhà gạch vuông là được, chứ không cần dẫn người vào bên trong.

Nhà gạch vuông xây xong còn cần một thời gian chờ phơi bùn đất không rạn nứt mới cho người vào ở được.

Tối đến, Truyền Sơn mang Canh Nhị tới chỗ nhà gạch vuông đã xây xong dạo một vòng, ngày hôm sau đám dân chạy nạn tới đã phát hiện, nhà gạch vuông đã khô hết trong một đêm, hơn nữa không có bất kỳ một cái khe nào, lập tức vào ở được ngay.

Đám dân chạy nạn vừa giật mình vừa sợ hãi, mãi đến khi Truyền Hải tự đến đây, ở bên trong cả đêm, cũng chứng tỏ đây là tiên nhân hiển linh phù hộ xong, lúc ấy mọi người mới vui mừng tiếp nhận chuyện thần kỳ ấy.

Dù sao điều này cũng không phải chuyện kỳ lạ đầu tiên xảy ra bên cạnh thủ lĩnh, mọi người đã nhìn quen rồi, ai bảo thủ lĩnh là cứu tinh chứ!

Sau khi sự việc xảy ra, Truyền Hải đạp ca hắn một phát.

Truyền Sơn nhìn trời, không phải hắn nóng ruột thôi sao?

Xây xong nhà gạch vuông, người của đồn Ma Sơn bao gồm cả những người muốn ở lại lúc đầu cũng được chuyển qua hết, bước đầu tiên xây thành giờ mới chính thức bắt đầu.

Mà khi nhóm người cuối cùng vừa bước vào phạm vi Đông Sơn thì cả đám đã ra sức dụi mắt. Phản ứng của bọn trẻ con là trực tiếp nhất, thấy núi xanh nước biếc, cả đám hưng phấn thét chói tai, tung tăng chạy khắp nơi, người lớn cũng không gọi được chúng.

Nếu không phải những đứa trẻ này không biết bơi lội với lại giờ đang là mùa đông thì có khả năng đã có đứa nhảy vào trong sông nô đùa rồi.

Cứ thế, có không ít trẻ em chạy tới chạy lui trên bờ sông, cũng không biết đang cười đang vui cái gì, ngươi đuổi ta chạy, làm những người lớn thấy mà hết hồn, quát chúng cẩn thận mãi.

Các trai tráng tới trước chê cười những người tới sau như họ, còn mang theo bảy phần khoe khoang và ba phần tự hào, người tới trước mang kẻ tới sau đi dạo loanh quanh, vừa khua chân múa tay vui sướng vừa kể kế hoạch vĩ đại liên quan tới xây thành của thủ lĩnh.

“Thủ lĩnh nói, chúng ta phải xây nhà ở trước.” Đồ đệ Trương can tử nói với cô gái hắn nhìn trúng.

“Không phải đã xây rồi sao?” Cha mẹ cô gái hiếu kỳ hỏi.

“Nhà gạch vuông đâu gọi là nhà được!” Đồ đệ Trương can tử khoe khoang: “Thủ lĩnh nói, muốn để tất cả mọi người sống trong nhà ngói gạch nung!”

“Thiệt hay giả vậy? Còn nhà ngói gạch nung nữa, có nỡ xây dùng ngói với gạch hết không.” Người nghe căn bản không tin lời hắn.

Đồ đệ Trương can tử sốt ruột, “Đây là lời chính miệng thủ lĩnh nói đó, giả ở đâu được! Hơn nữa thủ lĩnh đã bảo chúng ta xây lò gạch, bắt đầu nung gạch! Không tin các ngươi đi hỏi Lão Hồ Đầu chọn lò đi, hắn lo hết tất cả các việc liên quan đấy.”

Qủa nhiên mọi người chạy đi tìm Lão Hồ Đầu hết.

Lão Hồ Đầu chính là lão nhân cụt chân, một nghệ nhân già đời chuyên làm gốm sứ. Trong một lần nổ lò nung hắn bị hỏng mất cái chân, lại bị quan trên đổ cho cái tội nổ lò, cuối cùng không xu dính túi bỏ đi. Mà người nhà hắn thì sợ bị liên lụy, cũng không dám đón hắn về.

Lúc Truyền Hải gặp lão nhân này, lão đang ngồi bên đường sắp chết đói.

Lão Hồ Đầu giờ không trầm tĩnh và cô tịch như ngày thường, lão đang bận mặt đỏ tía tai.

Lão thật không ngờ được lão còn có cơ hội lần thứ hai xây lò nung.

Tuy bây giờ chỉ là nung gạch, nung ngói, có vẻ như dùng dao giết trâu mổ gà đấy, nhưng Truyền Hải nói, sau này trong thành sẽ có nhiều việc về nung gốm, chỉ chờ lão nhân gia phát huy tài nghệ cao siêu của nghệ nhân già đời, nung ra đồ sứ mỹ nghệ tinh xảo, kiếm nhiều tiền cho dân chạy nạn hơn nữa thôi.

Lão Hồ Đầu vui nhất là, ở Tây Sơn cách Đông Sơn không xa chính là một ngọn núi đất sét, hơn nữa lão đã để người qua xem, trên núi kia toàn đất sét tốt nhất, tuy không bằng đất sét trắng thuần túy, nhưng dùng để nung ra đồ sứ tốt nhất cũng đủ rồi.

Lão Hồ Đầu đang kiểm tra nhiệt độ trong lò thấy một đám người chạy tới hỏi, liền chống gậy đi tới một tảng đá lớn, ngồi xuống.

Mấy đứa trẻ nhanh nhạy thấy lão đi lại khó khăn, lập tức chạy lên dìu.

Lão Hồ Đầu cười với những đứa trẻ ấy, nói với tất cả mọi người vây xung quanh: “Các ngươi không nghe nhầm, đúng là thủ lĩnh sẽ xây nhà ngói gạch nung cho tất cả mọi người.”

“Trời ơi!”

Mọi người vui sướng khó hiểu, có người nóng ruột liền vội vã hỏi: “Những căn nhà ngói gạch nung đó tốn không ít tiền đi, mất khoảng bao nhiêu?”

“Chắc mọi người cũng hiểu, nhà ngói gạch nung ấy chỉ dùng để ở thôi cũng phải mất ngần này.” Lão Hồ Đầu dựng thẳng một bàn tay.

Mọi người nhất thời mặt mày rầu rĩ, nhà ai ở đây có thể kiếm ra được 50 lượng bạc?

Nhìn sắc mặt mọi người, lão Hồ Đầu vuốt chòm râu, mấy ngày nay vẻ mặt ấy đã xuất hiện nhiều rồi, lúc này lão cười ha ha, nói: “Thủ lĩnh nhân nghĩa, lần này quyết định cho mọi người sống tốt, ăn ngon ngủ yên. Hắn nói, tiền này hắn ứng ra trước.”

“Ô wow!” Mọi người kêu lên sợ hãi, “Chúng ta lắm hộ như vậy, một hộ mất 50 lượng bạc, thủ lĩnh lấy đâu ra lắm tiền như vậy…”

“Tiền này ấy à, là thủ lĩnh mượn của Canh tiểu thần y. Canh tiểu thần y trong nhà đời đời hành y, trong mấy tòa thành lớn đều có mở y quán và hiệu thuốc, bởi vì có giao tình với đại ca thủ lĩnh, lại có lòng tốt, liền đồng ý lấy tiền ra giúp thủ lĩnh chúng ta xây đồn mới.”

Mọi người đã hiểu, lập tức cùng khen ngợi vị Canh tiểu thần y tốt bụng kia.

“Dù là thủ lĩnh ứng ra trước, nhưng 50 lượng bạc, chúng ta phải trả đến bao giờ? Ta thấy nhà gạch vuông cũng không tệ, chỉ cần trả tiền công và tiền cơm…”

“Tam cẩu tử, ngươi bị ngớ à! Tình hình này sao thủ lĩnh lại chưa nghĩ tới?” Lão Hồ Đầu chỉ người trung niên tên Tam cẩu tử, lắc đầu.

“Lão Hồ Đầu, ngài cũng đừng nói dở chừng thế, rốt cuộc thủ lĩnh nói sao, ngài mau nói cho chúng ta biết đi.”

“Đúng đúng!”

“Mấy đứa, mau đấm vai, bóp chân cho Lão Hồ Đầu.”

Mấy đứa bé lập tức cười hì hì chạy lên, nhanh nhẹn ngồi bên cạnh Lão Hồ Đầu, vừa đấm lưng vừa gọi ông Hồ mãi.

HẾT5