Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 8

Truyền Sơn đưa cho Giả Bất Đồng một ánh mắt tán thưởng, gật đầu nói: “Vâng, tại hạ suy đoán vậy đấy. Thần giáp chính là một âm mưu nhằm vào Hậu Thổ Tinh, còn tại hạ có Thần giáp, chỉ là quỷ xui xẻo vừa hay gặp dịp, đúng lúc có bộ hộ giáp tương tự trên người mà thôi.”

“Ngươi nói dối! Giấu đầu hở đuôi!” Tiếng trách mắng chói tai không biết truyền ra từ đâu, một vài người có tâm tỉ mỉ tìm kiếm, nhưng không tìm được người vừa quát.

Truyền Sơn chợt quát lên một tiếng: “Kẻ gian manh kia! Nói ta dối trá, vậy ngươi lấy chứng cứ ra đây! Nói ta đạt được Thần giáp, nói Thần giáp ở trong tay tu giả Hậu Thổ Môn, ngươi cứ đường đường chính chính đứng ra, lấy chứng cứ ra mà chứng minh. Đừng học tiểu nhân âm hiểm kia, chỉ biết trốn trong góc tối nói năng nhăng cuội!”

Là ai? Đi ra! Ta giết ngươi! Giết! Giết! Giết ───!

“Đúng thế! Nói người ta đạt được Thần giáp, ngươi lấy chứng cứ ra đây coi!” Các đệ tử của Vạn Bảo Môn cùng hậu bối Giả gia cùng nhau ồn ào, Đào Hoa và Vạn Trinh hô to nhất.

Canh Nhị lo lắng nhìn Truyền Sơn. Ngươi làm sao vậy?

“Chứng cứ? Chứng cứ chính là một tu giả Ngưng Khí Kỳ như ngươi không những có thể đánh bại Kết Đan Kỳ, thậm chí còn có thể toàn thân trở ra khi bị tu giả Nguyên Anh Kỳ công kích!” Giọng nói ấy vừa quái gở vừa chói tai, nhưng vẫn không tu giả nào có thể tìm ra người nói.

Nhưng vấn đề này hiển nhiên đã kích thích không ít người.

Truyền Sơn hận không thể xông lên khán đài kéo đồ con rệp chỉ biết trốn trong tối ra, xé kẻ ấy nát bấy!

Canh Nhị tiếp tục dùng thần thức liên hệ với Truyền Sơn.

Truyền Sơn nổi giận, một cước đá văng Canh Nhị, quát: ngươi tới làm gì? Ai bảo ngươi tới? Đi đi đi!

Canh Nhị gãi đầu, hoang mang nhìn hắn.

Truyền Sơn thầm hét lên một tiếng, trong thức hải xuất hiện một cánh cửa, ‘rầm’ một tiếng đã nhốt Canh Nhị ở ngoài.

Đợi tới khi hắn cố gắng kìm sát ý xuống, đang chuẩn bị trả lời vấn đề của con rệp kia thì lại nghe thấy Dương Quang Minh ở khu vực trọng tài cười ha hả, giọng nói hiền hòa vang như rủ rỉ bên tai chúng tu:

“Cảnh giới tròn Ngưng Khí Kỳ cũng chỉ kém một phần ranh giới với Kết Đan Kỳ thôi, Truyền Sơn bị vây trong cảnh giới tròn Ngưng Khí Kỳ, chỉ là bởi vì tâm tình không tốt, còn tu vi… Ha hả. Huống chi hắn đã tu luyện bốn trăm năm ở Huyết Hồn Hải, lại được lão nhi và Bạch ma đầu tự tay dạy dỗ, nếu như vậy còn không thể đối phó được tu giả Kết Đan Kỳ, không cần các ngươi nói, lão nhi ta cũng đã sớm tát cho hắn một phát chết luôn rồi!”

Chúng tu run lẩy bẩy, có tu giả tu vi quá thấp, còn đặt mông ngồi thẳng xuống mặt đất.

Giọng nói hiền lành ôn hòa vẫn tiếp tục: “Còn về đồ nhi ta có thể toàn thân trở ra khi gặp công kích của tu giả Nguyên Anh Kỳ ấy à, dựa vào một vài pháp bảo hắn tự tay luyện ra. Điều này rất tốt! Nhưng lão nhi thực sự muốn hỏi thử, Hậu Thổ Tinh ta lúc nào xuất hiện tu giả Nguyên Anh Kỳ không biết xấu hổ như thế, lại tìm tới đồ nhi mới Ngưng Khí Kỳ của ta để ra tay? Hơn nữa đã thua còn không biết xấu hổ đẩy trách nhiệm lên Thần giáp vậy?”

Truyền Sơn cười nhạo, lập tức hùa theo, bất đắc dĩ kêu oan: “Nếu ta đạt được Thần giáp thật sự, ta còn tới tham gia Đại hội Thử linh sao? Ta còn không trốn vào bí cảnh nào đó mà tu luyện cho rồi.”

Nghe đến đó, không ít tu giả đều gật đầu. Đúng vậy, nếu đổi lại là bản thân mình nhận được Thần giáp, ai còn chạy tới đại hội gây náo động làm gì, trốn thẳng đi tu hẳn lên Phân Thần Kỳ rồi hẵng nói.

Truyền Sơn bình ổn tâm tình, mặc kệ Canh Nhị bị hắn nhốt ngoài cửa, làm lễ với Dương, Bạch hai người trên ghế trọng tài, rồi xoay sang nói với toàn bộ tu giả:

“Tại hạ chính là đệ tử Hậu Thổ Môn, không muốn vì mình gây phiền phức cho sư môn, lại càng không muốn gây sóng gió cho mảnh đất thiên đường như Hậu Thổ Tinh này vì cái bộ Thần giáp có lẽ có mà cũng có lẽ không kia. Cho nên, dù tại hạ có không muốn đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ có thể bỏ bộ giáp gai này đi, loại bỏ ý nghĩ độc địa của người gây ra âm mưu! Không phải ngươi nói đây là Thần giáp sao? Vậy ta liền đem bán!”

Nói đến đây, Truyền Sơn đột nhiên cao giọng, múa lưỡi rền vang, nói: “Bọn đạo chích truyền bá lời đồn nghe rõ cho ta! Hậu Thổ Môn không phải môn phái ngươi có thể thèm muốn, tu giả Hậu Thổ Tinh cũng không phải đối tượng các ngươi có thể tùy ý lôi kéo mê hoặc đầu độc, Hậu Thổ Tinh càng không phải nơi các tiểu nhân đê tiện các ngươi có thể nhúng chàm được!”

“Nói hay lắm!” Khán đài ầm ầm vỗ tay tán thưởng.

“Má ơi, đạo gia ta đã nói Thần giáp không biết biến mất bao nhiêu năm rồi, sao tự dưng lại xuất hiện ở Hậu Thổ Tinh chúng ta, thì ra có người muốn nhúng chàm Hậu Thổ Tinh chúng ta. Đừng có mơ! Dù Hậu Thổ Tinh chúng ta chỉ còn một hơi thở, cũng sẽ không để nó rơi vào tay kẻ khác!”

“Cái kia… Hậu Thổ Tinh chúng ta còn gì đáng để người ta lập âm mưu?”

“Ngươi ngốc à! Hậu Thổ Tinh không có dân chúng bình thường, chỉ có tu giả. Lắm môn phái và gia tộc như thế, những nơi ấy gộp lại phải có bao nhiêu tài nguyên tu luyện? Nhất là truyền thừa các phái ở Hậu Thổ Tinh chúng ta, đó là thứ mà rất nhiều hành tinh đều thèm nhỏ dãi!”

“Thì ra là thế. Người truyền lời đồn này thật đáng trách, hắn muốn khơi mào nội loạn của Hậu Thổ Tinh, sau đó ngư ông đắc lợi chứ gì? Qúa là ác độc!”

“Đúng thế. Tốt nhất đừng để đạo gia ta biết người tung tin đồn là ai, bằng không…”

“Tám phần mười không phải tu giả Hậu Thổ Tinh chúng ta rồi.”

“Đúng, lời đồn này bắt đầu truyền từ trước khi Đại hội Thử Linh sắp bắt đầu, đạo gia ta thấy người tung tin đồn này, chín phần là người từ ngoài tới. Ai nha, khốn kiếp! Bắt đầu có người ra giá rồi! Này, La huynh đệ, ta trả ba nghìn viên linh thạch thượng phẩm mua bộ giáp gai kia của ngươi!”

“Ta trả ba nghìn năm trăm!”

Chúng tu trên khán đài đều ra sức ra giá, bất kể thứ này có phải Thần giáp hay không, nhưng dù gì nó cũng có thể chống lại được Lôi kiếp sơ cấp! Nó tương đương với năng lượng công kích của tu giả đầu kỳ hoặc hậu kỳ Phân Thần.

Truyền Sơn còn thêm một câu rất đúng lúc: “Dùng tài liệu đổi cũng được.”

“Ta trả tài liệu bản địa đáng giá năm nghìn viên linh thạch!” Giá cao thì có làm sao, chỉ cần có thể giữ mạng mới là quan trọng.

“Sáu ngàn!”

Tai nghe giá ngày càng leo thang, Canh Nhị tạm thời quên mất sự khác lạ của Truyền Sơn, lòng thầm thấy phơi phới, thậm chí y còn đang nghĩ có nên cống hiến vài mảnh mai rùa để Truyền Sơn chế tác pháp bảo kiểu tấm chắn hay hộ giáp mang đi bán đấu giá hay không. Kiếm linh thạch như vậy thật là quá dễ! Qủa nhiên cho dù là tu giả thì cũng phải có tài lẻ, thế mới có thể đảm bảo bầu bạn không bị đói khát, không để lỡ tu luyện.

Truyền Sơn nghe những tiếng hô giá ấy, tâm tình táo bạo trở nên hưng phấn, kích động hơn. Đúng rồi, thanh Ma dực cung nghe nói đã đạt cấp bậc tiên khí của hắn không biết đã rơi vào tay ai? A a a! Tốt nhất đừng để hắn biết là ai thèm muốn nó, bằng không… khửa khửa khửa!

“Ba vạn năm nghìn!”

Ngũ Châu Linh Giác lại cất tiếng hô giá làm chúng tu thù ghét. Mịa ơi! Chỗ chúng ta là Hậu Thổ Tinh nghèo nàn đấy nhá? Người ngoài tới có linh thạch biến hết cho chúng ta!

Truyền Sơn và Canh Nhị nhìn Ngũ Châu thấy rất vừa mắt, Đợt thi luyện khí thứ hai cuối cùng kết thúc cực kỳ náo nhiệt.

Đợi tới khi bộ giáp gai được Ngũ Châu Linh Giác mua với giá bốn vạn viên ma thạch thượng phẩm, thái độ của Dương Quang Minh trở nên khác thường, vung ống tay áo lên, cuốn cả đám Hậu Thổ Môn, gọi Truyền Sơn rồi bay về nhà. Bạch Đồng tự nhiên cũng theo sát đằng sau.

Thấy vậy, có vài tu giả đang chuẩn bị hành động không khỏi thầm mắng một câu ‘gian xảo’, đành phải bỏ dự định nhân lúc gây rối loạn để ra tay.

Trần Vong nhìn bóng lưng ba người Dương, Bạch, La đi xe, lắc mình bay tới bên con gái.

“Cha, chúng ta còn tới Hậu Thổ Môn làm khách không?” Trần Duẫn La hỏi.

Trần Vong không chút do dự, nói: “Đương nhiên.”

“Nhưng mà…” Trần Duẫn La là cô gái trọng sĩ diện, ban sáng đã xảy ra sự việc không thoải mái như vậy, hơn nữa nàng còn có vài tâm tư phức tạp, làm nàng thực sự không muốn tới sơn môn Hậu Thổ Môn lần nữa.

“Duẫn La, nhớ kỹ, cha làm đều là vì tốt cho con.” Trần Vong nói rất mơ hồ, tiện tay ra hiệu cho những người theo cùng lui đi.

Trần Duẫn La rất hiểu từ ‘tốt’ mà cha nàng nói là chỉ cái gì. Chỉ là nàng vốn không hiểu nguyên khí hỗn độn, nên cũng khó hiểu khát vọng của cha nàng đối với thứ ấy. Trước đây họ không có nguyên khí hỗn độn cũng tu luyện được tới ngày hôm nay còn gì? Cha còn tu tới tình trạng toàn bộ tu giả đều tha thiết ước mơ.

Chắc cũng thấy con gái cự nự, Trần Vong tiết lộ chút thông tin, “Ta đã tìm được nhân tố quan trọng.”

Trần Duẫn La ngẩng đầu.

“Tin cha đi, nhanh thôi, cha sẽ…” Trần Vong đột nhiên im miệng.

Một bóng người xuất hiện trước mặt cha con hai người.

“Vân Tranh Nhân xin chào Trần lão tổ.” Vân Tranh Nhân chắp tay cúi người, làm một đại lễ.

Hành vi này hiển nhiên chiếm được niềm vui của Trần Vong chú trọng lễ nghi và tư cách, nhưng Trần Vong cũng không thể hiện rõ trên mặt, chỉ thờ ơ nói: “Ngươi tìm ta có việc?”

“Tại hạ có chuyện quan trọng cần thương lượng với lão tổ, chuyện liên quan tới… Thần giáp.”

Trần Vong vung tay áo, quát to: “Hoang đường! Thần giáp cái lỗi gì, chỉ là đồn đãi mà thôi.” Nói xong mang theo con gái giận dữ rời khỏi đó cùng một đám người cùng.

Không ít tu giả còn chưa kịp đi đều nghe, thấy một màn này.

Sắc mặt Vân Tranh Nhân có phần khó coi, yên lặng xoay người đi.


Tu giả chú ý màn này đều thấy không còn náo nhiệt nữa, đều thu hồi ánh mắt, mỗi người một ngả đi về.

Theo đà tản dần trên khán đài, hai gã tu giả lẫn trong đám người, ngang nhiên thấp giọng nói chuyện với nhau:

“Lúc nào chúng ta sẽ ra tay với tiểu tử kia?”

“Không gấp, ngươi không thấy tính hắn à? Sau này hắn sẽ càng đắc tội nhiều tu giả hơn.”

“Ý ngươi là?”

“Chúng ta đã theo hắn từ Lan tinh tới, cũng không thể bại lộ ở giây phút này được. Chờ tiểu tử kia chọc giận nhiều tu giả bản địa hơn nữa, chúng ta sẽ tìm cơ hội ra tay, dù bên nhà hắn có hoài nghi, cũng nhất thời không nghĩ tới được chúng tu, chỉ cho rằng hắn đắc tội với cường giả của Hậu Thổ Tinh nên mới mất cái mạng nhỏ.”

“Được, vậy để tiểu tử kia sống lâu thêm mấy ngày, hừ!”

Sau đó, nam tử to giọng nói: “Chuyến đi tới Hậu Thổ Tinh lần này quả là không tệ, mới ngày thứ hai đã được xem trò vui vậy rồi. Tuy Hậu Thổ Tinh cách xa hành tinh của chúng ta, nhưng chuyến đi này coi như đáng giá. Ít nhất ta không cảm thấy trong Đại hội Thử Linh tổ chức ở hành tinh của chúng ta lần này cũng có thể xuất hiện cao thủ luyện khí đánh thức Khí linh, còn có mỹ nhân yêu nghiệt như vậy, Bảo Như huynh, huynh thấy sao?”

“Hậu Thổ Tinh sắp xuất hiện một vị đại sư luyện khí rồi.” Người bạn của hắn thấp giọng nói vậy.

“Đúng vậy, lúc này mới chỉ là giai đoạn thứ nhất của Đại hội Thử Linh mà đã xuất hiện thuật tâm luyện thất truyền, vị chủ nhân của tâm luyện này còn đánh thức Khí linh trong lúc dung hợp tài liệu, ta gần như có thể tưởng tượng ra được hắn sẽ mang tới chấn động như thế nào cho Đại hội Thử Linh lần này và giới luyện khí như thế nào.” Nam tử cười hùa theo.

“Ngươi đoán hắn rốt cuộc có đạt được Thần giáp thật không?” Người bạn nói nhưng không chắc lắm.”

“Ừm… khó nói.”

Không chỉ có hai người nói về đề tài này, đoạn nói chuyện của Truyền Sơn và Dương lão nhi tuy làm tu giả bản địa ghét bỏ và cùng chung mối thù với tu giả ngoại lai, nhưng cũng không hoàn toàn loại bỏ hoài nghi, cho nên vấn đề hiện tại chính là: đệ tử Hậu Thổ Môn La Truyền Sơn có thực sự đạt được truyền thừa Thần giáp hay không?

Truyền Sơn cũng chẳng nghĩ đoạn nói chuyện ấy của mình có thể loại bỏ hoài nghi của mọi người, nhưng số tu giả bản địa Hậu Thổ Tinh định ra tay với hắn chắc cũng bớt đi một nửa? Ít nhất trước khi chưa xác định được tính đúng sai, ngoại trừ đám người nhà họ Vân kia, có lẽ cũng sẽ không có ai ra tay trước.

“Xác nhận trước, xong rồi bẩm báo! Bất luận kẻ nào cũng không được hành động lỗ mãng!” Mệnh lệnh tương tự cũng được truyền khắp Hậu Thổ Tinh vào lúc này.



Tam Tuyệt Cốc, Vân Tranh Nhân đã chờ được người hắn muốn đợi.

“Tiểu tử, coi như ngươi thông minh.” Người tới gật đầu nói.

“Là tai hạ lỗ mãng, nhưng tại hạ tin chắc lão tổ ngài nhất định có cách giải quyết.”

Người tới không liều lĩnh hỏi tội hắn, chỉ hỏi: “Sao ngươi biết ta dựng thẳng ba ngón tay lên, chính là chỉ nơi này?”

“Tại hạ không biết, chỉ là sai thuộc hạ tới tất cả những nơi có liên quan tới chữ ‘tam’ ở Hậu Thổ Tinh đợi, cũng chuẩn bị đợi liền ba ngày.”

“Ha ha! Giỏi giỏi giỏi! Qủa nhiên không hổ là người nhà họ Vân, thân thể gia gia ngươi thế nào?”

“Đa tạ lão tổ quan tâm, tổ phụ người vẫn khỏe, cũng rất nhớ lão tổ. Còn nói…”

“Bảo ngươi tới tìm ta?” Trần Vong cười như không cười.

Vân Tranh Nhân chắp tay, “Lão tổ trách oan, tổ phụ chỉ bảo tại hạ nhất định phải bái kiến lão tổ, cũng dâng hậu lễ để tạ ơn ân cứu giúp lần trước.”

Trần Vong nhìn Vân Tranh Nhân tựa như nhìn một con sâu cái kén, “Ta không thích người gian xảo. Ngươi có việc thì cứ nói thẳng, nếu không có, ngươi và hậu lễ của ngươi hãy trở về Vân Thai Tinh đi!”

Cùng lúc đó, chưởng môn Ngũ Âm Môn và đệ tử Thần Sa Môn Lận Ti Hạc đều có người tiếp cận, còn về việc họ nói gì, cũng chỉ có chính họ biết.



“Truyền Sơn.” Trên đường về Hậu Thổ Môn, Dương Quang Minh bỗng nhiên mở miệng.

Truyền Sơn đang cố biến về hình người, đứng trên Thoi bay quay đầu nhìn hắn ta.

“Không phải ngươi vội về Lam tinh sao? Hôm nay ta sẽ đưa các ngươi đi.”

Truyền Sơn hoàn toàn không giật mình vui mừng vì đạt thành nguyện vọng, ngược lại hắn nhíu mày, “Hôm nay? Vì sao?”

“Khụ, trước đó môn phái vẫn thiếu linh thạch khởi động trận pháp, hiện tại số linh thạch ngươi có trong tay cũng đủ để khởi động hơn mười lần rồi. Hơn nữa….” Hơn nữa khi đó vất vả lắm mới đợi được một đồ đệ để truyền thừa, lại sợ một đi không trở lại, đương nhiên sẽ không có ý nói cho ngươi biết chuyện này.

“Dương sư phụ, ngươi biết rõ cái ta hỏi không phải thế.”

Dương lão nhi chỉ hướng nam, không để ý tới lời Truyền Sơn vẫn nói: “Trận pháp truyền tống siêu hành tinh, thực ra ngay ở trong dải cột mốc biên giới các ngươi đã từng đi ra, chỉ là người biết đến nó đã không còn nhiều nữa.

“Hơn nữa truyền thuyết kể mỗi lần khởi động truyền tống trận kia phải tiêu hao rất nhiều linh thạch, truyền càng xa thì càng tốn nhiều hơn. Cứ thế, dù có người biết đó là truyền tống trận siêu hành tinh truyền từ xưa tới nay, cả Hậu Thổ Tinh chỉ có duy nhất một cái thì cũng không có ai dùng tới nó cả.”

“Ta nhớ kỹ truyền tống trận này, bảo Đắc Bảo thu thập linh thạch, chính là để một khi Hậu Thổ Tinh xuất hiện thiên tai nhân họa không thể chống lại, có thể tránh được tai mắt người khác, chở người kế tục của Hậu Thổ Môn ra ngoài trước.”

“Dương sư phụ…”

“Tuy ngươi không thể tham gia hết Đại hội Thử Linh đúng là có phần tiếc nuối, nhưng ngươi có thể vượt qua hai đợt thi, hơn nữa đều lấy được danh hiệu đầu đã là có cống hiến đối với tương lai trăm năm sắp tới của Hậu Thổ Môn ta. Thành tựu hiện tại của ngươi dựa vào chính bản thân ngươi, sư phụ cũng chỉ chỉ dạy một hai điểm, hoàn toàn không thể nói là dốc lòng bồi dưỡng, cho nên.. đủ rồi, điều ngươi làm cũng đủ trả những gì Hậu Thổ Môn làm cho ngươi, còn thừa nữa.”

“Sư phụ!” Truyền Sơn nghiêm túc nhìn Dương Quang Minh.

Dương lão nhi cười mỉm chi beo nhìn hắn, Bạch Đồng đi theo sau hai người, im lặng không lên tiếng.

“Ngài đang lo lắng điều gì?” Truyền Sơn hỏi Dương Quang Minh.

“Không nói tới sự lo lắng của ta, chỉ là tiễn tên phiền phức ngươi đi thôi.”

“Ta đi rồi không phải thành có tật giật mình ư? Tới lúc đó tất cả mọi người cứ chăm chăm vào Hậu Thổ Môn đòi Thần giáp thì làm sao?”

“Ta đã Độ Kiếp Kỳ, cả Bạch Đồng cũng thế.”

“Vậy nếu có nhiều tu giả Độ Kiếp kỳ hơn nữa, thậm chí tiên nhân cũng tới thì sao?”

“Họ không tìm được Thần giáp, tự nhiên sẽ hết hi vọng.”

“Ta không cảm thấy những tu giả tham lam bước tới cửa rồi sẽ nói như vậy đâu. Hơn nữa, mang cái danh người truyền thừa Thần giáp này, sau này ta cũng đừng nghĩ tới việc lăn lộn ở giới tu giả nữa, trừ phi ta tu thẳng thành tiên… Không đúng! Dù ta phi tiên rồi, sợ rằng tiên nhân trên tiên giới cũng sẽ không bỏ qua cho ta đi.”

“Ừ, đúng vậy, không hổ là đồ đệ Dương Quang Minh ta nhìn trúng, giỏi lắm.” Dương lão nhi cười mỉm chi beo khen ngợi.

“… Vừa rồi là thử nghiệm hử?” Lão già chết tiệt! Truyền Sơn đen mặt, cố gắng kiềm chế ham muốn nhổ sạch râu mép trên mặt lão.

“Ha hả, không nói tới nữa. Nếu vừa rồi ngươi thực sự muốn đi, ta cũng sẽ đưa ngươi đi. Chỉ là như ngươi nói đấy, lời đồn Thần giáp sợ rằng sắp sẽ theo ngươi cả đời, đến cuối cùng trừ phi Thần giáp thực sự xuất hiện, bằng không ngươi cứ chờ làm con chuột qua đường, đi tới đâu cũng bị người đuổi đánh.”

“Dương sư phụ, người thấy hay lắm sao?” Hắn có thể bảo Tiểu Lam dạy lão già này một trận không? Có thể không?”

Tiểu Lam ở trong tít thức hải Truyền Sơn, ôm sinh mệnh mới của Hỏa tộc run rẩy, ra sức từ chối ra ngoài vào thời khắc nguy hiểm này.

Dương lão nhi gật đầu, đôi mắt già cười híp lại, cực kỳ hài lòng về phẩm chất và trí tuệ của đứa nửa đồ đệ này. Aizz, nếu là đồ đệ của một mình hắn thì tốt biết bao? Hắn ta nhất định sẽ ném vị trí chưởng môn cho hắn, miễn cho hắn ta lúc nào cũng phải khuyên Đắc Bảo.

“Truyền tống trận ở dải cột mốc biên giới phải không, vậy giờ ta liền đi!”

Dương lão nhi ngẩn ngơ, Truyền Sơn vù một cái đã bay xa trăm dặm.

Dương lão nhi sửng sốt một hơi, quay đầu lại nhìn Bạch Đồng: “Hắngiận đấy à?”


“Ừ.”

“Hắn định đi thật đấy à?”

“Vợ và huynh đệ hắn còn nằm trong tay ngươi.”

Dương lão nhi phất tay áo, cười to.

“Ngươi không nên đùa hắn.” Bạch Đồng nói.

“Đấy không phải là do ta thấy tâm tình hắn có phần bất ổn ư?” Dương Quang Minh chẳng coi lời khuyên ra gì, phất tay áo đuổi theo đồ nhi.



Buổi tối, Dương lão nhi đã dâng cho đệ tử chân truyền Truyền Sơn bao nhiêu là bí kíp quý giá, cũng hứa hẹn chỉ mở gác Chân A cho hắn, cuối cùng cũng làm đồ đệ nguôi giận quay về.

“Lần này ta vào gác Chân A, ngươi không lo tâm ta không thành, tổ sư gia nghiêm phạt ta à?” Truyền Sơn vừa cười nhạt, vừa kéo Canh Nhị ngại hắn phiền trở lại.

Dương lão nhi gian xảo, nói: “Nếu tâm ngươi không thành, tự nhiên không vào được, không vào được, cũng sẽ không bị tổ sư gia nghiêm phạt.”

“Vậy lời hứa của ngươi cũng vô ích.”

“Thì ra ngươi tới giờ vẫn không có lòng quy phục Hậu Thổ Môn ta?” Dương lão nhi buồn gần chết.

Dương Đắc Bảo cũng than thở, muốn khuyên sư điệt vài câu, lại không biết nên khuyên thế nào.

Truyền Sơn giần giật mép, nhìn khuôn mặt già yếu vô cùng kia, người gì mà nói năng đâm thọt thế không biết, hắn cũng không dám dùng thủ đoạn độc ác gì. Thế là xong, hắn phải chịu là cái chắc.

“Dừng tán gẫu thôi, Truyền Sơn, chuyện Thần giáp ngươi rốt cuộc định giải quyết thế nào?” Kỷ 14 cắt ngang màn giao lưu tình cảm của hai thầy trò.

“Họ không phải muốn Thần giáp sao? Vậy ta liền cho họ Thần giáp.”

“Nghĩa là sao?”

Bàn tay của Truyền Sơn tự nhiên rơi lên đùi Canh Nhị, không tiếp tục giải thích, sau đó đột ngột thay đổi đề tài, “Hai vị sư phụ, cả Đắc Bảo sư thúc, các ngươi có kiến nghị gì hay không, liên quan tới đợt thi tạo pháp bảo từ tài liệu của Hậu Thổ Tinh ấy?” (đáng ra TS là sư điệt của Đắc Bảo, vì ĐB là sư đệ của Dương lão, nhưng lúc thì TS gọi ĐB là sư huynh, lúc thì gọi là sư thúc???)

Canh Nhị thấy móng vuốt kim cương trên đùi mình, cực kỳ mất tự nhiên, y không muốn ngồi trên đùi kim cương ma thú nam bị sờ chân đâu, còn có nhiều người nhìn như vậy kia mà. Hơn nữa ngươi sờ thì sờ thôi, sao còn phải nắn véo làm gì? Y tức tới mức muốn móc ra một cái dùi nhỏ chọc vài cái lên cái tay xấu thói kia.

Dương lão nhi thấy vậy chỉ he hé mắt, coi như không phát hiện hành động thân mật trình diễn màn ngược đãi và bị ngược đãi của hai đứa trước mặt mọi người.

“Khụ, đồ nhi à, ta cũng rất hứng thú với chuyện ngươi giải quyết lời đồn Thần giáp thế nào, ngươi giải thích trước cho ta một hai điểm đi, chúng ta cũng dễ phối hợp với ngươi phải không?” Dương lão nhi vênh mặt nói.

“Thật thật giả giả, hư hư thực thực. Nếu ta phủ nhận ngay sẽ chỉ làm họ ngờ vực vô căn cứ, dù sao các loại bí kíp tu luyện và mai rùa trong tay ta cũng không ít, làm ra mấy bộ hộ giáp bậc cao trung cấp từ không gian và bí kíp truyền thừa để bán đấu giá cũng không thành vấn đề.”

Móng vuốt bự chảng của Truyền Sơn một phát túm lấy hai cái tay của Canh Nhị, rồi hút luôn cái dùi sắc bén đó vào cơ thể và đồng hóa luôn, thuận tiện ôm người vào lòng, nói tiếp: “Đúng lúc giải quyết luôn vấn đề thiếu linh thạch tồn của Hậu Thổ Môn.”

Dương Quang Minh và Dương Đắc Bảo nghe vậy mắt lấp lánh, cực kỳ sung sướng, đang định hỏi cho rõ ràng, lại nghe Truyền Sơn bực mình nói: “Việc này không vội, cứ chờ sau khi vòng thi thứ 3 kết thúc rồi hẵng nói.”

Canh Nhị đạp Truyền Sơn.

Đào Hoa le lưỡi trêu Canh Nhị. Canh Nhị không giãy dụa, ra vẻ rất thoải mái tựa ở trên người Truyền Sơn.

Đào Hoa cười phì.

Truyền Sơn búng một luồng khí vào trán Đào Hoa. Đào Hoa muốn nhào tới trả thù, bị Kỷ 14 giữ lại.

Canh Nhị lấy một trái cây từ trong thùng gỗ con con của Truyền Sơn ra, gặm rôm rốp rất chi ngon lành.

Dương lão nhi thấy mấy đứa trẻ ồn ào ầm ĩ, cảm thấy rất thích, “Ngươi không vội, không có nghĩa là những người tạo ra lời đồn không vội.”

“Không phải còn có sư phụ ngài đó sao? Ngài chính là cao thủ Độ Kiếp Kỳ, ai tới trước mặt ngài mà chẳng co rúm lại chứ?”

Dương lão nhi nhìn Bạch Đồng, dùng thần thức nói: đồ nhi vẫn đang giận, hu hu.

Bạch Đồng đáp lại hắn: ai bảo ngươi giữ vợ và huynh đệ hắn cả nửa buổi còn không chịu trả.

Dương lão nhi giận, đúng là cái đồ có vợ là quên sư phụ, quá bất hiếu! Lập tức giận dữ nói: “Vậy nếu sư phụ gặp phải tu giả Độ Kiếp Kỳ, thậm chí tiên nhân thì làm sao bây giờ?”

“Họ sẽ không tới mau như vậy, dù có tới cũng sẽ không vội ra tay như vậy. Họ cũng chẳng phải kẻ ngu.” Truyền Sơn muốn về phòng, tới giờ hắn vẫn chưa chỉnh được lại thân xác, ngược lại tâm tình càng ngày càng bực bội, nếu không phải vẫn kiên trì nhẫn nại thì đã đè Canh Nhị xuống ‘lăn lăn’ rồi.

“Sấm sét nhiễm cơ thể, hỏa khí quá mạnh, đây có Thanh tâm đan, lấy mà ăn đi.” Dương lão nhi ném cho đồ đệ một bình sứ nhỏ.

Truyền Sơn nhận lấy Thanh tâm đan, nhưng không dùng tới.

Bạch Đồng nhìn lướt qua Canh Nhị, bình tĩnh mở miệng: “Thanh tâm đan chỉ có thể trị phần ngọn không thể chữa được phần gốc, thân thể hiện tại của ngươi khác với trước đây, càng thấp thoáng có ‘hỗn độn chi tương’ hơn, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu. Xấu là sẽ làm mất cân bằng các thuộc tính trong cơ thể ngươi, nếu trong khoảng thời gian ngắn không thể cân bằng được, sẽ ảnh hưởng lớn tới tính tình ngươi.”

“Có ảnh hưởng gì?”

“Ngươi sẽ nổi điên, tất cả các tâm tình tồi tệ như sát khí, oán hận, khó chịu, ghen ghét sẽ khống chế ngươi.”

“Thảo nào hôm nay thằng nhóc này vừa đùa đã quạu rồi, thì ra là… Làm thế nào mới điều hòa được?” Vào lúc này, Dương Quang Minh chỉ có thể nhờ Bạch Đồng chỉ bảo, dù sao hắn cũng không phải người tu ma.

Bạch Đồng lại liếc nhìn Canh Nhị.

Canh Nhị gãi trán, y cũng không phải kẻ vạn năng, việc này chỉ có thể dựa vào Truyền Sơn tự điều hòa, giải tỏa.

“Có phải ngươi đã từng ăn thứ kỳ lạ gì ở Huyết Hồn Hải không?”

“Ta ăn nhiều thứ kỳ quái lắm.” Truyền Sơn cố nhịn cơn tức rấm rứt trong lòng.

Bạch Đồng cũng không để ý giọng điệu hiện tại của hắn, “Ngươi có phát hiện hiện giờ ngươi rất dễ xúc động không?”

“Có lẽ vậy.” Truyền Sơn nhịn không được bóp chân Canh Nhị một cái.

Canh Nhị đau tới nhe răng, dịch cái mông chỉ muốn trốn, Truyền Sơn quơ chặt lấy thắt lưng y, không cho y nhúc nhích.

“Ngươi nghĩ kỹ lại đi, có từng dùng thứ thuốc hay là cái gì ảnh hưởng tới tâm tính không? Ngươi chỉ có thể giải tỏa được nó khi hiểu được thứ ấy là cái gì. Chỉ có thể giải tỏa được nó, ngươi mới có thể dung hợp được nguyên tố lôi ngươi mới nhập vào trong người được.” Giọng Bạch Đồng như nước suối hòa tan khi vào xuân, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, đồng thời cũng nhanh chóng trở nên tỉnh táo lạ kỳ.

Đáng tiếc ngôn ngữ khơi gợi sự tỉnh táo ấy không có hiệu quả gì với Truyền Sơn, hắn nhìn Canh Nhị, trong mắt toát ra vẻ đau đớn.

Canh Nhị lên tiếng: “Trái tim vẩn đục!”

Truyền Sơn ngoạm một phát lên mặt Canh Nhị.

Canh Nhị… mắt rưng rưng, muốn giãy dụa, lại sợ họ La thực sự sẽ cắn mất miếng thịt trên mặt y xuống. Hu hu, đây là lòng tốt của y gây chuyện y sao?

Kỷ 14 kéo Đào Hoa ra đằng sau hắn. Lúc này tốt nhất không nên dây vào Truyền Sơn thì tốt hơn.

Đào Hoa cảm động lạ kỳ, mặt dán lên lưng Kỷ 14 ra sức cọ, “14 ca ca thật là tốt! Đêm nay xương khô ca ca dữ dằn quá đi. Đều do tên ngu ngốc kia, cho ăn bậy bạ cơ, hiện tại quả ác tới rồi đó! Hừ hừ!” Ai bảo các ngươi cướp hết nhiều thứ tốt ở Huyết Hồn Hải chứ, tham lam thường chẳng có kết cục tốt, hừ hừ!

Truyền Sơn gặm mặt Canh Nhị, day day một hồi. Canh Nhị thấy đau quá là đau.

“Khụ!” Dương Quang Minh hắng giọng, có lẽ cảm thấy hiện giờ tuyệt đối không phải thời cơ tốt để nói chuyện, thế là nhẹ nhàng nói với đồ đệ: “Ta thấy ngày mai lại bàn tiếp đi, sắc trời đã tối sầm rồi, ngươi hãy cùng Canh Nhị về nghỉ ngơi trước đi.”

Truyền Sơn túm lấy Canh Nhị, Canh Nhị nhìn Kỷ 14 xin giúp đỡ, rồi quay sang phía Bạch Đồng. Y có dự cảm, nếu đêm nay đi với họ La, y sẽ rất là thảm.

Bạch Đồng vẫn đang tự hỏi trái tim vẩn đục là cái chi, hắn lần đầu tiên nghe thấy thứ này. Ánh mắt xin giúp đỡ của Canh Nhị rơi vào mắt hắn, không hề đánh động được lòng trắc ẩn, ngược lại hắn nói với Truyền Sơn: “Canh Nhị là bầu bạn song tu của ngươi, các ngươi có thể thông qua phương thức song tu bù đắp, điều hòa và cân đối các dạng thuộc tính trong cơ thể ngươi. Ngươi có công pháp song tu ổn chưa?”

Truyền Sơn ra sức xiết mông Canh Nhị, gật đầu, lập tức mang Canh Nhị đi, Canh Nhị đau quá kêu một tiếng, khăng khăng ôm lấy cột nhà không chịu đi.

Bạch Đồng thấy vậy, xoay người đi đầu tiên, trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Đây là trách nhiệm của người bầu bạn với hắn.”

Canh Nhị khóc la, trong tiếng khóc của y, Dương Quang Minh cũng cười ha hả rồi đi.

Dương Đắc Bảo lắc đầu, xét thấy trong mấy đứa nhỏ, chỉ có mình Canh Nhị yêu nghiệt đáng thương nhất, luôn bị bắt nạt. Nhìn Truyền Sơn bảo vệ y suốt đấy, song người bắt nạt y ghê nhất cũng là hắn.

Kỷ 14 đồng tình nhìn Canh Nhị, nhưng hắn cũng không nghĩ ra cách gì để Truyền Sơn bình tĩnh trở lại, chỉ có thể xin lỗi nói với Canh Nhị: “Loại chuyện này… nhịn chút là qua thôi.”

Đào Hoa cười hí hí, Kỷ 14 tát bốp lên trán hắn, tha người đi khỏi.

Truyền Sơn thấy mọi người đi hết rồi, lật phắt người Canh Nhị, đưa tay ôm lấy đầu y, khom lưng cúi đầu vươn lưỡi, liếm hết nước mắt và mặt của y.

Ừm.. nước mắt của rùa con nhà hắn rất là bổ đấy.

Liếm tới liếm lui, Truyền Sơn một mực ôm lấy Canh Nhị, vói đầu lưỡi vào cái miệng há hốc của y…

Canh Nhị bị hôn đến nỗi miệng chỉ có thể phát ra tiếng ‘hu hu’ như thể đang khóc.

Tên khốn kiếp này, sáng hôm nay mới nói không bao giờ bắt nạt y nữa!

Tên khốn kiếp cảm thấy liếm hết mặt và miệng còn chưa đủ, thế là cắn môi, hút đầu lưỡi rồi lột quần áo người ta.

Canh Nhị… không biến thành rùa trốn tránh, cũng không biến ra mai rùa phòng thân.

Quần áo của y tựa như những bộ quần áo may mặc bình thường nhất, bị nam nhân giận dữ, gấp gáp, tham lam và thèm khát hoàn toàn xé toang, thân thể rắn chắc, trơn nhẵn, bị cơ thể hoàn mỹ đè lên, trong khoảng không tối tăm dường như phản xạ ra ánh sáng yêu dị.

Thấy thân thể có phần khác với lần trước, trong lúc nam nhân hoảng hốt đã nghĩ vậy. Nhưng dù sao đi nữa, hắn vẫn thích tất.

Chỉ cần là Canh Nhị, dù cho y có biến thành một con rùa, hắn cũng có thể tìm được nơi để đâm vào.

HẾT8