Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 5

Minh đại vu và Dương Quang Minh cãi nhau bên trên cũng không kiêng dè các chúng tu, các vị trọng tài bên dưới tự nhiên nghe thấy rõ ràng.

Tâm luyện! Tín Chân Nhân gật đầu. Qủa nhiên hắn không nhìn sai, đã thất truyền từ lâu rồi… Không, phải nói là đã không còn tu giả nào dám thử nghiệm phương pháp luyện khí xa xưa ấy.

Tâm luyện? Vân Tranh Nhân không tin, loại thủ pháp luyện khí ấy từ mấy ngàn năm trước đã thất truyền rồi, dù không thất truyền, năng lực tinh thần mà tâm luyện cần cũng không phải một gã đệ tử Ngưng Khí Kỳ nho nhỏ có thể nắm giữ được. Có lẽ Minh đại vu đã nhìn lầm rồi? Nhưng Minh đại vu thân là lão tổ Độ Kiếp Kỳ sẽ nhìn lầm sao?

Chư vị trọng tài có người biết tâm luyện, cũng có người không biết, người không biết hỏi người biết rồi, cũng đều hoa mắt. Không thể nào? Thanh niên này thực sự chỉ tu luyện một năm ư?

Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, cũng biết mỗi môn phái gia tộc đều có bí mật riêng, nhìn biểu hiện của thanh niên kia, chắc chắn đã từng tiến vào một bí cảnh nào đó để thử luyện, bằng không thời gian một năm sao có thể đạt được mức độ ấy?

Vân Tranh Nhân sầm mặt, bỗng mở miệng nói: “Một đệ tử Ngưng Khí Kỳ sao có thể có tinh thần lực và tu vi dồi dào để tiến hành tâm luyện? Dù phương pháp tâm luyện là mượn một phần năng lượng thiên địa để luyện hóa tài liệu đi nữa, vậy cũng phải có đủ tu vi để duy trì trận pháp. Nếu một đệ tử Ngưng Khí Kỳ cũng có thể dùng tâm luyện để luyện khí, như vậy các đại sư luyện khí chân chính sẽ như thế nào?”

“Ý của ngươi là?” Chưởng môn Ngũ Âm Môn nghiêng người nhìn Vân Tranh Nhân.

“Chắc chắn hắn đã ẩn dấu tu vi thực của hắn.”

“Cái này không cần ngươi nói, tất cả mọi người đều hiểu.” Yêu tu Chu Thao nhanh nhảu nói, cười nhạo luôn: “Ván trước còn không nhìn ra, ván này hắn đã dùng tâm luyện để luyện hóa tài liệu, chúng ta mà còn không nhìn ra được nữa, vậy cả đám đi vào Huyết Hồn Hải hết đi!”

“Phương pháp tâm luyện đã thất truyền từ lâu.” Mục đích của Vân Tranh Nhân đương nhiên không dừng ở tu vi thực của Truyền Sơn.

Chưởng môn Thần Sa Môn tựa hồ cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn hắn một cái.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Có thể nói rõ ràng hay không?” Chu Thao sốt ruột.

“Hắn muốn nói đồ nhi của Dương Quang Minh ta có phải lắm phúc nhiều duyên, đạt được Thần giáp trong truyền thuyết, học được tâm pháp tu luyện thất truyền trong Thần giáp, còn chiếm được các loại bảo bối trong Thần giáp hay không.”

Dương Quang Minh cười nhạt, chia phần thần thức thu được từ ghế khán giả ra nói thẳng luôn. Dù hiện tại hắn không nói, đợi lát nữa trận đấu kết thúc, gần như toàn bộ tu giả Hậu Thổ Tinh cũng sẽ biết.

Mọi người nghe thấy hai chữ Thần giáp, mỗi người có một thần thái khác nhau, nhưng ngại mặt năm vị lão tổ ở trên, cũng chẳng có ai dám nói gì.

Dương Quang Minh thầm nhìn quét các tu giả một lượt, trong lòng hiểu rõ, chắc chắn có người tham dự tạo và truyền lời đồn, lúc này bổ sung thêm: “Hậu Thổ Tinh ta tuy tài nguyên khan hiếm, Hậu Thổ Môn ta tuy dần dần lụi tàn, nhưng tốt xấu gì môn ta cũng được truyền thừa hơn bảy nghìn năm, ở đây có bao nhiêu vị trong lòng nhớ chút gốc gác này của chúng ta, ta cũng không cần phải chỉ ra chứ. Chư vị nếu biết ta có của cải, chẳng lẽ ta không thể truyền cho đồ nhi của ta được sao?”

“Huống chi, Truyền Sơn còn là nửa đệ tử của Bạch Đồng ta đây, hắn cũng tiếp nhận toàn bộ truyền thừa của ta.”

Những lời này vừa dứt, đã làm hơn nửa trọng tài giật mình tại chỗ, còn làm Minh đại vu giần giật mí mắt hồi lâu. Ngay cả Bạch Đồng cũng coi trọng thằng nhóc kia, lúc ấy sao hắn không mở to mắt ngắm kỹ thằng nhóc kia chứ? Tức a!

“Má ơi! Nhóc họ La kia may mắn thiệt đấy. Lão Chu ta nếu có hai lão tổ làm sư phụ, đừng nói tâm luyện, kể cả thành tiên cũng không thành vấn đề!”

Chu Thao đã nói ra tiếng lòng của toàn bộ trọng tài. Đúng thế, nếu họ cũng có hai lão tổ Độ Kiếp Kỳ làm sư phụ, còn nhận được toàn bộ truyền thừa của họ, có biểu hiện khác người cũng chẳng lạ lùng gì.

“Thần giáp? Lời đồn này xuất hiện từ khi nào vậy, sao bản đại vu ta không biết?” Minh đại vu khó chịu trong lòng, lập tức mượn đề tài phát huy.

Chưởng môn Thần Sa Môn giật mình sợ hãi, đang chuẩn bị trả lời, chợt nghe thấy:

“Ha hả, có lẽ là có người thấy Hậu Thổ Tinh đã yên ổn được gần nghìn năm nên ngứa mắt, muốn gây phiền toái cho Hậu Thổ Tinh chúng ta, nếu lời đồn này thực sự truyền ra, Hậu Thổ Tinh chúng ta còn không phải sẽ trở thành nơi thị phi sao?” Giả Xuân Sinh cười lạnh nói.

“Ít nhất cũng chết không ít người.” Chưởng môn Vạn Bảo Môn từ bi tiếp lời.

“Nói không chừng các tu giả của Hậu Thổ Tinh cứ chết hết như vậy thôi.” Giả Xuân Sinh và chưởng môn Vạn Bảo Môn cùng nhau hùa theo.

Trần Vong vẫn không mở miệng, lúc hắn nghe được lời đồn về Thần giáp, đúng thực là hắn có phần dao động, bởi hắn nghĩ tới khí hỗn độn xuất hiện ở Hậu Thổ Môn.

Thần giáp là vật thượng cổ, khí hỗn độn đã biến mất từ lâu lắm rồi, giữa hai vật này có thể có liên quan gì không?

Sắc mặt Vân Tranh Nhân trở nên cực kỳ khó coi, “Chư vị lão tổ, tại hạ cũng không nói gì cả. Có lời đồn như vậy, đệ tử Hậu Thổ Môn lại thể hiện thế kia, ta thì không biết hắn có hai vị lão tổ làm sư phụ, nên có hoài nghi như vậy cũng là bình thường đi?”

“Đúng vậy, suy nghĩ của ngươi cực kỳ bình thường. Nhưng vấn đề là, hiện tại bản đại vu muốn biết lời đồn này là do ai truyền ra?” Minh đại vu lạnh lùng nói.

Vân Tranh Nhân thầm lặng nhìn về phía chưởng môn Thần Sa Môn, dùng ánh mắt hỏi: lão tổ của các ngươi sao cứ nhằm vào ta thế? Ta và ngươi ở cùng một chiến tuyến cơ mà.

Chưởng môn Thần Sa Môn tránh ánh mắt hắn đi. Vân Tranh Nhân hiển nhiên đã quên một điều, Thần Sa Môn hắn chính là một phần tử của Hậu Thổ Tinh, tranh thứ hạng với Hậu Thổ Môn ở Đại hội Thử Linh, đều chỉ là để chiếm lợi ích cho môn phái mình, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ vì thế mà buông bỏ toàn bộ lợi ích của Hậu Thổ Tinh.

“Vân Tranh Nhân, nghe nói Vân Thai Tinh của các ngươi hiện giờ rất loạn, sao vậy, Vân gia các ngươi định đổi địa bàn à? Hay tiêu hao nhiều quá, muốn kiếm chút tài nguyên ở tinh cầu khác?”

“Hoang đường! Hoàn toàn là lời nói vu khống! Hậu Thổ Tinh các ngươi khinh người quá đáng!” Vân Tranh Nhân phất tay áo đứng lên.

“Vậy ngươi nói đồ nhi ta có Thần giáp, đó chẳng phải cũng là lời nói vu khống ư?” Dương Quang Minh đối chọi gay gắt, không nhượng chút nào.

“Tại hạ chỉ hoài nghi mà thôi.”

“Lão nhi ta cũng chỉ hoài nghi thôi mà.”

Vân Tranh Nhân hít sâu một hơi, bỗng thở dài một tiếng, khom người nói: “Chư vị lão tổ ở trên, vừa rồi tại hạ chỉ nhất thời kích động, cũng không có bất luận ý bất kính gì với chư vi và Hậu Thổ Tinh, lại càng sẽ không có lòng dạ nhúng chàm đối với Hậu Thổ Tinh, nếu có chỗ thất lễ, vẫn mong các vị thông cảm cho.”

“Chỉ là vừa rồi Dương lão tổ cứ ra sức nhận định tại hạ tung tin đồn, điều này cũng thật nực cười. Chỉ cần các vị nhớ rõ, chắc là cũng nhớ tại hạ cũng không nói ra bất kỳ lời gì liên quan tới đệ tử Hậu Thổ Môn và Thần giáp, ngược lại chuyện Thần giáp chính là Dương lão tổ tự…”

“Tiểu tử, nói đi, sao không tiếp tục nói?” Dương lão nhi cười

“Bạch Đồng, ngươi cũng không trông lão sơn dương này. Người ta từ xa tới là khách, chỉ cần chúng ta không bắt được nhược điểm, thì vẫn phải đối đãi tốt với người ta. Nếu người ta chưa nói Thần giáp có liên quan tới La Truyền Sơn, vậy chính là không có gì liên quan cả. Đúng rồi, ngươi và lão sơn dương rốt cuộc đã đưa thằng nhóc La kia vào bí cảnh tu luyện gì thế, sao có thể làm hắn tiến bộ vậy?”

Minh đại vu nói thế mới gọi là vu khống trong từng câu từng chữ, chưởng môn Ngũ Âm Môn vốn muốn nói giúp Vân Tranh Nhân cũng phải nhanh chóng ngậm miệng lại, sắc mặt Vân Tranh Nhân càng biến ảo khó ngừng.

“Ta là lão sơn dương, ngươi chính là lão lợn rừng. Ngày ngày chỉ biết ở trong cái chuồng của mình tu luyện vu thuật, bên ngoài có xảy ra chuyện lớn gì ngươi cũng không biết, có phải đến lúc tu giả các giới các tinh cầu cùng tới giết Hậu Thổ Tinh để đòi Thần giáp có lẽ có có lẽ không kia thì ngươi mới phản ứng? Còn nữa, ngươi bảo Bạch Đồng làm gì?” Dương Quang Minh giả vờ như không biết Minh đại vu đang nói thay hắn, giận dữ cãi lộn với Minh đại vu.

Vân Tranh Nhân nhếch khóe môi, thầm khinh thường Dương lão nhi tới lúc này rồi mà còn không phân rõ được địch ta, nhưng đây cũng là chuyện tốt đối với hắn.

Minh đại vu cũng lập tức mỉa mai đáp lại, hai vị lão tổ cãi lộn náo nhiệt, các lão tổ và chưởng môn khác thì xem trò đến vui.

Năm vị trọng tài ngoại lai trừ đi Vân Tranh Nhân đều giữ im lặng, lúc này họ là người ngoài, dù họ có nói gì cũng có khả năng sẽ châm lửa gây họa.

Vân Tranh Nhân vốn định đổ dầu vào lửa nhân lúc hai người đang khắc khẩu sâu cay, tốt nhất có thể hoàn toàn gây bất hòa hai phái, nhưng tìm mãi vẫn không tìm được cơ hội xen miệng. Sau chừng một chén trà nhỏ, cuối cùng Vân Tranh Nhân cũng phát hiện mình đã bị lạnh nhạt và lơ đẹp, sắc mặt trở nên tái xanh, tiếp đó hít sâu thêm một hơi, cố kìm lửa giận trong ***g ngực, yên lặng ngồi xuống vị trí của mình khi toàn bộ trọng tài cố ý coi nhẹ.

Tốt lắm! Chúng tu Hậu Thổ Tinh! Hôm nay các ngươi sỉ nhục Vân gia ta, tương lai Vân gia ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm, ngàn lần! Các ngươi càng muốn phân chia rạch ròi quan hệ với Thần giáp thì càng đừng mong thoát được quan hệ với Thần giáp!

“Huyết Hồn Hải.”

Cái gì?! Chúng tu cùng nhìn về phía Bạch Đồng tự dưng mở miệng, không rõ lúc này hắn nhắc tới Huyết Hồn Hải để làm gì chứ.


“Ta và Dương Quang Minh đã đưa Truyền Sơn vào Huyết Hồn Hải trải nghiệm.”

Minh đại vu ngạc nhiên cau mày, “Mặc dù ta không phải Ma tu, nhưng cũng biết mở Huyết Hồn Hải cần phải trả giá rất đắt, ngươi lại dùng tu vi bản thân hoàn trả… Ngươi thấy có đáng giá không?”

“Có đáng hay không, không phải bây giờ các ngươi đã thấy kết quả rồi ư?” Bạch Đồng thản nhiên đáp.

“Hắn từng đi qua Huyết Hồn Hải? Lại còn có thể ra khỏi được Huyết Hồn Hải?” Chu Thao nhìn chằm chằm nam tử cao lớn giữa sân, lẩm bẩm nói.

Khấu Tồn Kim thân là Ma tu, nghe tới đây, vẻ mặt như thể ngập ánh hào quang. Bạch Đồng liếc nhìn hắn một cái, suy đoán Truyền Sơn ở Huyết Hồn Hải có phải đã kết thiện duyên với Tu La Điện hay không.

Thấy chúng tu đều có vẻ như đã tìm được nguyên nhân chân thực vì sao La Truyền Sơn mạnh hơn đệ tử bình thường, Vân Tranh Nhân bất bình, hắn cũng không ngờ La Truyền Sơn đã tới Huyết Hồn Hải trải nghiệm.

Nhưng… điều này dường như rất tốt? Thần giáp xuất hiện ở Hậu Thổ Tinh sợ rằng sẽ có ít người tin tưởng, nhất là mấy lão tổ cực kỳ hiểu Hậu Thổ Tinh này, nhưng nếu nói Thần giáp vốn có mặt ở Huyết Hồn Hải, sau đó La Truyền Sơn may mắn đạt được thì sao?

Vân Tranh Nhân khôi phục bình tĩnh lần nữa, trên mặt thậm chí còn mang theo ý cười.

Năm vị lão tổ thầm giao lưu trong lúc các chúng tu suy nghĩ bàn bạc, còn về nội dung thì cũng chỉ có họ mới biết.

Chỉ là… Dương Quang Minh vuốt chòm râu, chỉ sợ chúng tu của Hậu Thổ Tinh cũng không phải một lòng, chỉ nói giữa năm người họ thôi, nói không chừng có người có suy nghĩ khác.

Thần giáp ấy à, đây là thứ cám dỗ đối với tu giả, cũng như sức cám dỗ của trường sinh vậy, đến hắn còn không nhịn được huống chi là người khác?

Dương Quang Minh và Bạch Đồng liếc mắt nhìn nhau, cùng nhìn ngược lại phía Truyền Sơn đang luyện hóa tài liệu.

Hai người họ đều biết Truyền Sơn từng tiến vào Huyết Hồn Hải trải nghiệm, cũng đoán hắn có khả năng đã gặp kỳ ngộ gì trong Huyết Hồn Hải, nhưng chỉ với hai trăm năm, người này có thể lợi hại tới mức độ ấy ư?

“Tiểu tử này có không ít bí mật.” Dương Quang Minh dùng thần thức truyền âm với Bạch Đồng.

“Điểm ấy ngươi và ta không phải đã biết lâu rồi à.” Giọng điệu Bạch Đồng vẫn bình thản như trước.

“Ta chỉ ghét thằng nhóc kia có gì cũng giữ cho vợ hắn, có chuyện gì cũng không nói với chúng ta, tốt xấu gì chúng ta cũng là nửa sư phụ của hắn đi? Hiện tại lại còn đồn gì mà Thần giáp, con bà nó chứ, trông biểu hiện và thứ hắn lấy ra, ngay cả ta cũng tin nữa là.”

“… Ngươi đang ghen tị.” Đây là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.

Dương lão nhi giận, ngại đang ngồi ở ghế trọng tài không tiện ra tay, chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác độc địa lườm Truyền Sơn.

Thằng nhóc nhà ngươi nếu dám thua đợt thi này, chờ về rồi ta liền nhốt ngươi lại! Muốn về nhà hử? Không có cửa đâu! Còn nữa, có thứ gì tốt giấu diếm cũng giao hết ra đây!



Trước khi dung hợp Hỏa xà đan đã luyện hóa và Ngô đồng mộc đã thủy luyện, Truyền Sơn có chút do dự.

Hắn muốn thắng, nhưng cũng không muốn gây sự chú ý quá mức, nhưng hôm nay Khí linh vừa xuất hiện, hắn không muốn gây sự chú ý cũng không thể được. Có thể nói kết quả luyện hóa lần thi này là tốt, nhưng tốt tới mức có phần thoát khỏi khống chế của hắn.

“Tùy theo tự nhiên đi vậy, cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Nếu ngươi khao khát cơ hội sống, vậy ta cũng không thể cắt đường sống của ngươi được. Đi thôi, lấy mộc sinh hỏa, nhóm lên con đường sinh mệnh của bản thân ngươi đi.”

Hỏa xà đan quay tròn liên tục nhờ ý niệm khống chế của Truyền Sơn, hóa thành một đường hỏa quang nhập vào Ngô đồng mộc.

Để phòng ngừa Ngô đồng mộc bị Khí linh Hỏa xà đan vừa sinh ra hút hết năng lượng cháy thành một đống tro tàn, Truyền Sơn vẫn cẩn thận khống chế. Đây là bước cuối cùng dung hợp ba loại tài liệu.

“Tiểu quỷ, đừng biến Ngô đồng mộc thành thực vật của ngươi, hiện tại ngươi không có thân thể, đây là thân thể mới của ngươi, ở trong đó đi, dung hợp với nó, ngươi sẽ phát hiện khối thân thể này là một nơi tốt dành cho ngươi.”

Khí linh Hỏa xà đan không ghét tài liệu thuộc tính Mộc, bản năng bảo nó biết thứ này có lợi cho việc dung dưỡng tu vi nó, nhưng vì sao muốn nó dung hợp thành một thể với thứ này? Cứ cắn nuốt năng lượng của thứ này luôn không phải tốt lắm sao?

“Ngốc nghếch! Lửa từ đâu tới? Nếu ngươi có thể khống chế hoàn toàn và tiếp nhận khối thân thể này, sau này chỉ cần không thiếu gỗ, ngươi cũng không cần lo ngươi không có năng lượng. Hơn nữa ngươi dùng khối thân thể này, sau này dù có gặp phải nước, đối với ngươi cũng chỉ bổ dưỡng, chứ không phải khắc tinh.”

Truyền Sơn thấy thời gian không còn nhiều nữa, cũng không kiên trì tiếp tục thuyết giáo tiểu quỷ ngây thơ này nữa, niệm một đoạn khẩu quyết tu luyện đánh vào trong ý thức của Khí linh Hỏa xà đan.

“Đây là do Tiểu Lam con ta thấy ngươi thuận mắt, đưa cho ngươi mộc hỏa quyết, tuy bây giờ ngươi không thể tự chủ tu luyện, nhưng rồi cũng có ngày ngươi sẽ có ý thức hoàn chỉnh của ngươi, hiện tại ngươi có thể hấp thu và luyện hóa năng lượng dựa vào bản năng. Được rồi, đừng bướng bỉnh nữa, ngoan ngoãn dung hợp cho ta đi. Còn dây dưa, đợi lát nữa năng lượng trong cơ thể ngươi sẽ hao hết, lại không có thân thể bảo vệ, ý thức vừa mới sinh ra của ngươi tám phần mười sẽ bị thiên địa đói khát này hấp thu hết.”

Có lẽ Khí linh Hỏa xà đan không biết cái gì là uy hiếp, nhưng bản năng mách bảo nó hãy nghe lời người này, người đưa nó tới thế giới này sẽ không lừa nó đâu!

Thời gian dần trôi qua, đợt thi thứ hai đã tiến vào giai đoạn kết thúc.

Ngô Chân là người hoàn thành việc dung hợp ba loại tài liệu đầu tiên, sau đó là Lận Ti Hạc, Vạn Đan cũng hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ là số tu giả không thể hoàn thành nhiệm vụ dung hợp chiếm đa số, có những tu giả thất bại vào phút cuối cùng, trợn trừng mắt nhìn Ngô đồng mộc hóa thành tro tàn.

Ngô đồng mộc lơ lửng trước mặt Truyền Sơn, từ lúc Khí linh Hỏa xà đan tiến vào thân thể nó thì đã toát ra ngọn lửa hừng hực.

Lúc này, ngọn lửa bọc quanh thân Ngô đồng mộc đã có xu thế tắt, màu Ngô đồng mộc cũng từ màu nâu ban đầu biến thành nâu đậm. Ừm, cũng không hoàn toàn là màu nâu đậm, vào cái khắc ngọn lửa tắt hết, giữa khúc Ngô đồng mộc khoảng hai thước xuất hiện một hình ảnh: Hỏa xà màu vàng kim, con rắn này dài nhỏ làm khúc Ngô đồng mộc vốn không có gì đáng chú ý trở nên có hồn hẳn.

Truyền Sơn cười, vẫn còn nhỏ lắm, chưa hiểu được cách khiêm tốn khí thế, nhưng theo thời gian năm tháng trôi dần, có lẽ khúc Ngô đồng mộc này cũng sẽ trở nên giản dị tự nhiên, đến khi mà nó thực sự có thể nắm giữ và bảo hộ chính nó.

Bỗng nhiên! Gần nửa trọng tài cùng đứng lên, cũng có hơn nửa số khán giả nghi hoặc và khẩn trương ngửa đầu nhìn trời.

Theo động tác của những tu giả này, càng ngày càng nhiều tu giả ngẩng đầu nhìn lên trời.

Chỉ thấy bầu trời vốn nắng ráo nóng cháy xuất hiện những đám mây đen cuồn cuộn, những đám mây này không biết từ đâu tới, dần dần tụ lại sườn núi Cầu Thủy, từ từ bao trùm lên mảnh đất không nhỏ này.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Mùa mưa tới rồi à?”

“Chẳng lẽ là ai đang độ kiếp?”

Chúng tu xôn xao mỗi người một cách nói, cũng không có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể xác định đây cũng không phải điềm báo Hậu Thổ Tinh tới mùa mưa.

Canh Nhị ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rồi nhìn sang La Truyền Sơn đang ở giữa sân thi, nhỏ giọng thầm thì một câu: “Ta đã nói nào có kết thúc thuận lợi như vậy.”

“Ngươi biết xảy ra chuyện gì à?” Kỷ 14 thấp giọng hỏi y.

Canh Nhị lắc đầu, nhưng đồng thời nói chắc như đinh đóng cột: “Ta có cảm giác, lôi kiếp này chắc chắn là do họ La kia rước lấy.”

“Sao ngươi biết đây là Lôi kiếp?” Vạn Khương thính tai hỏi tới.

Thấy nhiều rồi thôi. Canh Nhị và Đào Hoa cùng thầm nói trong lòng.


“Nhưng sao La sư đệ lại đưa tới Lôi kiếp? Không phải hắn đang luyện khí sao? Cũng đâu có tu luyện…” Câu hỏi của Vạn Trinh cũng là nghi vấn của đại đa số người.

Mà lúc Truyền Sơn phát giác mây đen che trời đã loại trừ các khả năng có thể xảy ra, sau khi sinh ra một cảm giác khác lạ, nhịn không được giần giật da mặt.

“Không thể nào? Chỉ sinh ra một Khí linh nho nhỏ, có cần phải kiếm mấy đường sét tới đánh ta không?”

Nếu như lẽ trời có thể đáp lại, gã nhất định sẽ nói cho nhân loại vừa chạm tới ranh giới lực lượng thiên địa đã dám làm loạn: ngươi tưởng sinh mệnh có thể tùy tiện tạo ra sao? Dù là cái loại sinh mệnh ngẫu nhiên sinh ra đi nữa, nhưng qua tay ngươi rồi cũng là do ngươi sinh ra, tự nhiên cần ngươi tới gánh chịu ác nghiệp mới sinh của nó. Không thấy người mẹ sinh con ư, người chịu đau không phải người làm mẹ à!

Nếu như ban đầu lúc mây đen tụ lại mọi người còn chưa tìm được mục tiêu thì khi tia sét đầu tiên nhắm xuống ai kia, tất cả mọi người đều đã hiểu. Thì ra Lôi kiếp này là do đệ tử Hậu Thổ Môn La Truyền Sơn kia đưa tới.

“Tiểu tử xui xẻo kia, sao đang yên lành tự dưng rước tới Lôi kiếp?” Dương lão nhi dở khóc dở cười.

Bạch Đồng chăm chú, đôi mắt toàn lòng trắng vững vàng nhìn thẳng Ngô đồng mộc hai thước lơ lửng trước người Truyền Sơn, khi thấy Ngô đồng mộc như có linh thức, dưới Lôi kiếp tự động tỏa ra ánh lửa tiến hành kháng cự, thậm chí còn có thể thấy Ngô đồng mộc dưới ánh sét thoáng cái đã hóa thành một con Hỏa xà chừng hai thước rồi lại biến trở về nguyên dạng.

Gần như cùng lúc ấy, Bạch Đồng và Minh đại vu đồng thanh nói: “Khí linh chi kiếp!”

Khí linh chi kiếp? Đối với một Luyện khí sư đã luyện khí hơn năm trăm năm, loại Lôi kiếp này dù chưa trải thì cũng từng gặp rồi.

Ngô Chân trợn mắt nhìn Ngô đồng mộc xuất hiện bóng Kim xà trong tay Truyền Sơn mà không thể tin nổi, sao có thể thế được?! Sao tiểu tử này có thể đánh thức Khí linh trong lúc dung hợp tài liệu?

Hắn căn bản không thấy họ La sử dụng bất luận vật tế tự gì, cũng không thấy họ La lấy ra bất luận dụng cụ gì có liên quan tới việc đánh thức Khí linh, mà những thứ ấy đều là công cụ và thủ đoạn quan trọng trong việc đánh thức Khí linh hoặc giao cho một pháp bảo Khí linh mới, không có những thứ ấy, họ La kia rốt cuộc làm Khí linh sinh ra kiểu gì?

Ngô Chân dựa vào kinh nghiệm luyện khí hơn năm trăm năm để dự đoán, Khí linh mới sinh này chắc chắn có liên quan tới Hỏa xà đan.

Thế nhưng hắn cũng từng dùng Yêu thú đan mới lấy ra không lâu dung hợp với pháp bảo hắn luyện chế, thậm chí từng thử tinh luyện ý thức còn lại trong Yêu thú đan, nhưng chưa từng thành công lần nào, dù có cảm giác được ý thức trong Yêu thú đan, cũng không có cách nào để chúng biến thành linh hồn hoàn chỉnh cho hắn dùng, kể cả muốn đưa ý thức còn lại đó ra thôi cũng không làm được.

Chuyện hắn không làm được, vì sao tên đệ tử của Hậu Thổ Môn kia có thể làm được? Lẽ nào thằng nhóc ấy cũng đoạt xá sống lại, hay… thực sự nhóc ta xuất sắc hơn mình nhiều?

Không! Trên đời này chỉ cần là Luyện khí sư dưới sáu trăm tuổi, sẽ không có ai có thể vượt trên hắn! Hắn mới là thiên tài luyện khí chân chính! Hắn chính là luyện khí sư cấp cao thực sự đã luyện chế ra pháp bảo thượng phẩm! Hắn tới tham gia vòng thi thứ nhất của Đại hội Thử Linh căn bản là không xứng tầm, ở đây không ai có thể đánh bại hắn!

Người này chắc chắn đã gian dối, hắn ta chắc chắn đã dùng cái gì đó để thay đổi tài liệu mà toàn bộ tu giả cũng không thể phát hiện ra.

Khí linh kia, cũng nhất định không phải Hỏa xà đan biến thành, mà là Qủy linh, Yêu linh hắn mang tới, không biết được hắn ẩn dấu thế nào, lại tránh né tai mắt của toàn bộ tu giả ra sao, bức Qủy linh hoặc Yêu linh vào trong Ngô đồng mộc. (trí tưởng tượng phong phú quá ‘anh’)

Chắc chắn là thế! Trừ điều đó ra thì không còn cách giải thích nào khác nữa!

Nhưng Ngô Chân cũng hiểu, nếu không phải Khí linh tự nhiên sinh thành, căn bản sẽ không đưa tới Khí linh chi kiếp.

Lận Ti Hạc nhìn Ngô đồng hỏa mộc hắn vừa luyện thành, tự nhận là đã gần với hoàn mỹ, rồi nhìn những sản phẩm dung hợp của người dự thi xung quanh và mây đen nặng trĩu trên trời, tự tin dần giảm sút.

Khí linh thì có là gì? Dù sao cũng phải sống sót dưới Lôi kiếp mới nói được!

“Các ngươi xem! Ngô đồng mộc kia đã biến thành Hỏa xà? Đây là… Khí linh chi kiếp?! Đệ tử Hậu Thổ Môn lại còn luyện ra được Khí linh!” Các tu giả ở dãy ghế khán giả kích động hô to.

“Sao có thể thế được? Lúc này mới chỉ là dung hợp, cũng không phải pháp bảo hoàn chỉnh…”

“Các ngươi thì biết gì! Chỉ cần là thứ đã từng luyện chế đều có thể gọi là pháp bảo, ai nói tài liệu chỉ dung hợp sẽ không thể sinh ra linh thức? Trời ơi, hiện tại ta có thể chắc chắn rồi, phương pháp mà đệ tử Hậu Thổ Môn kia vừa dùng nhất định là tâm luyện đã thất truyền từ lâu.”

“Ngươi vừa rồi còn nói hắn bị người ta nhiếp hồn…”

Nam tu kích động căn bản không nghe rõ bạn bè nói gì, điên cuồng ra sức lặp đi lặp lại: “Không còn gì thích hợp hơn làm pháp bảo của ta, chỉ cần luyện thêm Khí linh Hỏa xà mới sinh này với Hỏa xà kiếm của ta, thế là ta đã có một pháp bảo siêu phẩm Khí linh rồi! Ha ha ha, tới lúc đó dù có là Phân Thần Kỳ, lão tử cũng không sợ hắn! Ta nhất định phải đạt được nó! Bất kể phải trả giá thế nào, ta cũng phải đạt được nó!”

Kẻ có ý ấy cũng không chỉ có mình nam tu này, không nói tới tu giả thuộc tính hỏa bẩm sinh, kể cả là tu giả thuộc tính khác cũng thèm thuồng nhìn Ngô đồng mộc trong tay Truyền Sơn.

Vạn Bảo Môn và đệ tử Giả gia đã đờ đẫn.

“Vậy mà là Khí linh… Hắn rốt cuộc làm ra kiểu gì?”

Nhất là Vạn Khương, trước đây chưa gặp La Truyền Sơn, hắn nghĩ dù có so sánh với tiểu sư đệ thiên tài trong môn, thủ pháp và kiến thức luyện khí của hắn cũng không thể tính là kém. Nhưng đúng là núi cao còn có núi cao hơn, hiện tại người ta chẳng qua chỉ dung hợp tài liệu thôi cũng đã có thể làm ra Khí linh mà toàn bộ Luyện khí sư cả đời theo đuổi, còn Vạn Khương hắn…. uổng là đại đệ tử cấp cao nhất của Vạn Bảo Môn!

“Sư thúc…”

“Hửm?” Tâm tình Vạn Ung cũng rất phức tạp, vừa vui vẻ mình có thể thấy thuật luyện khí thất truyền từ xưa vào ngày thứ hai diễn ra Đại hội Thử Linh, nhưng còn khó chịu vì La tiểu tử có thể đánh thức Khí linh trong giai đoạn dung hợp kia không phải đệ tử nhà mình.

Hu hu, vì sao mầm luyện khí tốt như thế không đến Vạn Bảo Môn, lại cứ chạy tới Hậu Thổ Môn cơ chứ? Đại sư huynh ơi, các lão tổ tông ơi, lúc La tiểu tử chạy tới Hậu Thổ Tinh này, sao các ngươi không chạy tới nhanh chút chứ!

“Sư thúc…”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

“Năm đó vì sao người lừa con, nói Vạn Bảo Môn là môn phái luyện khí lợi hại nhất của Hậu Thổ Tinh? Lúc đó con cũng muốn qua Hậu Thổ Môn…” Vạn Khương tiết lộ bí mật lớn nhất trong lòng hắn.

Dương Đắc Bảo nghe vậy, miệng cứng nhắc khó khống chế.

Vạn Ung và các trưởng bối khác của Vạn Bảo Môn kéo luôn tên đại đệ tử của Vạn Bảo này ra đằng sau để ─── hành hung!

Điều này đến Vạn Trinh cũng không đồng tình với hắn, đúng là ngốc, sao có thể nói ra lời tận đáy lòng chứ, họ hoàn toàn có thể chờ sau Đại hội Thử Linh, mượn giao tình mới có, tiến hành trao đổi giao lưu đệ tử với Hậu Thổ Môn mà.

Bên này đánh hả lòng hả dạ, bên kia tiếng sấm cũng vang ầm ầm không dứt.

Tia sét sau đánh mạnh hơn tia sét trước, cứ nhằm vào La Truyền Sơn mà đánh. Không, chính xác thì phải là đuổi theo Ngô đồng mộc hắn cầm trong tay.

Truyền Sơn thực rất muốn ném Ngô đồng mộc ra cho nó chịu Lôi kiếp, nhưng khi nghe đến Ngô đồng mộc kêu ai ái như thể mèo con xong, hắn không thể nào ném nổi.

Nhưng… Vì sao Khí linh do Hỏa xà đan hóa thành lại kêu khóc giống với mèo con vậy?

Tia Lôi kiếp thứ nhất bởi vì không kịp phòng bị, Truyền Sơn và Ngô đồng mộc cùng nhau nhận đòn. Cũng may, có lẽ là để người chịu kiếp thích ứng, uy lực của tia sét cũng không tính là mạnh.

Tia Lôi kiếp thứ hai khi Truyền Sơn ra sức tránh né, đã phá nát tầng bảo hộ Truyền Sơn, cũng vây trốn hắn trong kết giới sân thi đấu.

Lúc tia Lôi kiếp thứ ba giáng xuống, Truyền Sơn nắm chặt Ngô đồng mộc bắt đầu có ý thức chạy khắp sân, còn tiện mắt xấu xa nhìn Lận Ti Hạc và Ngô Chân, làm cho hai người Lận, Ngô căng thẳng, chỉ sợ hắn chạy tới bên cạnh mình.

Cũng may Truyền Sơn còn tính là người trung hậu? Không dẫn Lôi kiếp tới khu vực sân thi của người dự thi khác, mà là tận lực tránh khỏi người dự thi.

Đương nhiên không thể nói Truyền Sơn là người trung hậu, hắn chỉ nghĩ làm loại chuyện này giữa ban ngày ban mặt không khỏi có phần ngu ngốc quá, muốn hại người cũng không rõ ràng thế được.

Chỉ là Truyền Sơn không ngờ tới, hành vi hắn cố ý dẫn Lôi kiếp đi chỗ khác, tận lực không làm ảnh hưởng tới các tu giả khác, làm không ít khán giả có thiện cảm với hắn, cảm thấy đệ tử Hậu Thổ Môn này không những có thiên phú luyện khí mà nhân phẩm cũng được lắm.

Trong đó, dĩ nhiên Minh đại vu là đỏ mắt nhất, nghĩ thầm lẽ trời có lẽ còn chưa định diệt Hậu Thổ Môn, vào lúc họ sắp lụi tàn thì đã đưa tới cho họ một đệ tử có tư chất nội ngoại kiêm tu như vậy, hừ hừ!

Truyền Sơn chạy loanh quanh một hồi trong sân thi đấu, tránh thoát được tia Lôi kiếp thứ ba!

Rất nhanh hắn đã phát hiện uy lực của tia sét giáng xuống lúc này tựa hồ cũng không mạnh? So với Lôi kiếp giáng xuống lúc hắn luyện ra Ma dực cung ở Huyết Hồn Hải, Lôi kiếp lần này có uy lực nhỏ hơn lần ấy không biết bao nhiêu lần, hơn nữa trình độ đuổi theo chân cũng kém hơn nhiều lắm, không đánh được thì thôi, lại còn đánh lệch nữa chứ.

Thấy tia Lôi kiếp thứ tư sắp giáng xuống, Truyền Sơn chỉ bảo vệ bàn tay cầm Ngô đồng mộc, vận nguyên khí hỗn độn, trực tiếp để Lôi kiếp đánh trúng đầu hắn.

“Hỏng!” Giả Tĩnh Tâm kinh hoảng hô to: “La sư đệ, chạy mau a!”

Vạn Đan cũng hô lên, thậm chí vung hai tay, bảo Truyền Sơn chạy về chỗ hắn. Nếu không phải kết giới trong sân thi còn chặn hắn, nói không chừng hắn đã chạy ra giúp rồi.

Vẻ mặt Dương Quang Minh cũng trở nên nghiêm túc, Bạch Đồng vẫn có thể bình tĩnh quan sát như trước, nhưng hai tay nắm chặt thành đấm của hắn đã nói rõ hắn đang lo lắng.

Dương Đắc Bảo còn sợ hơn nữa, lập tức không quan tâm được gì chỉ muốn chạy vào trong sân thi chịu cùng.

May là Giả Bất Đồng kéo hắn lại, “Dương lão đệ chậm đã! Lôi kiếp này chỉ có thể để nó tự vượt qua, người khác nhúng tay chỉ làm Lôi kiếp hung mãnh hơn thôi.”

Dương Đắc Bảo đương nhiên cũng hiểu đạo lý ấy, chỉ là nhất thời quan tâm bị loạn, được Giả Bất Đồng nhắc nhở, cũng dần tỉnh táo lại. Một lát sau, hắn bỗng nhiên cảm thấy lạ, vì sao ba đứa nhỏ kia không hề lo lắng chút nào?

Dương Đắc Bảo chuyển mắt nhìn về phía Canh Nhị, chỉ thấy y và Đào Hoa hai đứa đang cắn hạt dưa như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ban đầu Kỷ 14 cũng lộ ra ba phần khẩn trương, nhưng thấy biểu hiện của Canh Nhị và Đào Hoa, thế là cũng vội vàng bình tĩnh.

Thấy Dương Đắc Bảo nhìn y, Canh Nhị khoát tay với hắn, “Không cần lo, Lôi kiếp lớn hơn hắn còn chịu mấy lần rồi, hơn mấy tia này nhiều.”

Đào Hoa tiếp lời: “Ừ, đúng vậy, thể chất hiện tại của xương khô ca ca, sét càng đánh càng khỏe!”

HẾT5