Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 19

“La Truyền Sơn của Hậu Thổ Môn.”

“Không! Điều đó là không thể nào!” Có người kêu to lên.

Vân Tranh Nhân mở choàng mắt.

Loan Uyên thất thố đứng dậy.

Chưởng môn Ngũ Âm Môn và Thần Sa Môn liếc mắt nhìn nhau.

Dương Quang Mnh vuốt chòm râu cười ha hả, Bạch Đồng nhếch khóe miệng.

Minh đại vu lẩm bẩm một tiếng, “Đắc ý cái gì! Không phải mới qua vòng thi thứ nhất sao? Cũng không phải hạng thứ nhất cả vòng thi.”

Dương Quang Minh chỉ cười không nói, hì hì, ngươi đang ghen chứ gì! Cười nhạo ta không biết nhìn đồ đệ à? Hừ hừ hừ!

Trần Vong nhìn về phía con gái trên ghế khán giả, trong mắt Trần Duẫn La lóe sáng.

Dương Đắc Bảo trợn mắt, đột nhiên ôm lấy Kỷ 14, liên giọng hỏi: “Ngươi nghe thấy chưa? Vừa rồi ngươi nghe thấy chưa? Giả lão tổ nói cái gì? Hạng nhất là ai?”

Đào Hoa và Canh Nhị cùng nhìn người này, đáng thương quá, đã sắp điên mất rồi.

Kỷ 14 bình tĩnh trả lời: “Hạng nhất là La Truyền Sơn, ngươi không nghe nhầm.”

“A a a!” Dương Đắc Bảo kêu gào ầm ĩ, vui quá mà khóc!

“Hậu Thổ Môn ta được cứu rồi! Hậu Thổ Môn ta được cứu rồi! Ha ha ha!”

Tu giả cược Truyền Sơn có thể bước vào vòng 2 cũng sắp điên rồi, cả đám gào to: “Câm miệng! Câm miệng hết cho ta. Nghe tiếp, Giả lão tổ còn chưa nói xong mà!”

Đây cũng là do sợ nghe lầm.

Chỉ nghe Giả Xuân Sinh chầm chậm nói tiếp: “La Truyền Sơn công nhận được 999 loại tài liệu, tổng 9999 điểm.”

Trước khi nghĩ tới tính khả thi của điểm số này, đại đa số khán giả đều đang nghĩ tiểu tử này cố ý phải không? Điểm số ấy tuyệt đối là đã được tính toán?

“Oa oa ───!” Bấy giờ bao nhiêu tu giả đang kích động kêu gào. Đây là đám đổi cược đang thất vọng cực điểm, quả thực còn điên cuồng hơn cả bản thân được hạng nhất.

Nhưng có nhiều tu giả đang hô: “Gian dối! Đây chắc chắn là gian dối! Tiểu tử ấy bỏ qua bao nhiêu tài liệu như vậy, sao vẫn còn có thể công nhận được hết?”

“Khụ, chư vị lão tổ, vừa rồi việc đệ tử La Truyền Sơn của Hậu Thổ Môn ngồi thiền đã bỏ qua hơn mười loại tài liệu đúng là có thật, bây giờ máy đọc viết ngọc giản lại nói hắn công nhận được toàn bộ tài liệu, điều này… có phải chúng ta nên tra hay không?” Chưởng môn Thần Sa Môn là nhân vật nổi tiếng số 1 số 2 của Hậu Thổ Tinh, chịu áp lực mở lời thay cho các trọng tài. Nhưng hắn cũng không nói được, hắn cũng rất muốn máy đọc viết ngọc giản xuất hiện lỗi, tiến tới hủy bỏ thành tích của La Truyền Sơn.

“Ta cũng cho rằng nên tra rõ.” Vân Tranh Nhân phụ họa, lập tức quay đầu hỏi năm trọng tài ngoại lai khác, “Chư vị thấy thế nào?”

“Khả năng máy đọc viết ngọc giản bị lỗi cực nhỏ, nhưng các ngươi cứ muốn tra, vậy thì cứ tra thử đi là biết.” Yêu tu Chu Thao tùy tiện đáp.

Khấu Tồn Kim của Tu La Điện cũng lại không vui nói: “Bản nhân đã từng tham gia bao nhiêu lần Đại hội Thử Linh, chưa từng nghe nói máy đọc viết ngọc giản bị lỗi. Tuy La Truyền Sơn giữa chừng ngồi thiền, nhưng hắn không thể dùng thần thức quan sát và ghi lại sao?”

“Ha! Một tu giả nho nhỏ còn chưa kết đan, dù hắn có thể sử dụng thần thức quan sát tài liệu, cũng làm sao có thể ghi lại được trong lúc không tiếp xúc tới ngọc giản?” Vân Tranh Nhân cười nhạt.

“Sự tình cũng có ngoại lệ, độ mạnh của thần thức cũng không liên quan lắm tới tu vi.” Nhạc tu Lý Phất Trần nhẹ giọng nói.

“Ừ, nếu mọi người có nghi vấn, vậy cứ công khai tra lần nữa đi, điều này cũng chứng tỏ trách nhiệm đối với người dự thi và các tu giả khác.” Tín Chân Nhân của Ngọc Thanh Quan sóng yên biển lặng nói.

Chân Thiên đại hòa thượng vẫn giữ im lặng như trước.

Ghế trọng tài còn đang thảo luận xem có nên lấy ngọc giản của Truyền Sơn ra kiểm tra công khai lần nữa không thì trên ghế khán giả đã bắt đầu đánh nhau vì khắc khẩu.

“Đây chắc chắn là gian dối! Hậu Thổ Môn có lão tổ Độ Kiếp Kỳ thì giỏi lắm sao?”

“Đúng, chúng ta yêu cầu công bằng! Hậu Thổ Môn không thể một tay che trời!”

Canh Nhị kỳ quái hỏi Dương Đắc Bảo, “Không phải Hậu Thổ Môn yếu lắm à? Sao chưa tới một năm đã trở nên có thể một tay che trời ở Hậu Thổ Tinh rồi?”

Dương Đắc Bảo im lặng nhìn Canh Nhị, ngươi bảo hắn trả lời kiểu gì đây. Là thừa nhận mình yếu, hay thừa nhận mình một tay che trời?

“Hủy bỏ tư cách thi đấu của Hậu Thổ Môn! Đuổi La Truyền Sơn gian dối ra khỏi sân đấu!” Có người được cố ý sắp xếp cổ động, gây sóng gió trong đám tu giả.

“Đúng! Gian dối nhục nhã! Thi đấu phải công bằng! Kết quả phải công khai! Trọng tài phải công chính!”

Gian dối gian dối… Canh Nhị nổi giận, lập tức lấy kèn đồng ra, quay đầu hét to lên: “Ngươi mới gian dối! Cả nhà ngươi đều gian dối! Người nói gian dối đều là kẻ ngốc! Ngớ ngẩn đần độn! Truyền Sơn nhà ta vĩnh viễn là đệ nhất!”

Truyền Sơn giật mình! Trợn trừng mắt không nói, tâm tình này quả thực… ờ, giống y như nhóc ranh mới yêu sao? Nếu không phải bây giờ còn chưa thể rời khỏi khu vực thi đấu, ai kia sẽ vọt tới ghế khán giả gặm nhóc béo phị kia một phen.


“Phì!” Hai huynh muội Giả Tĩnh Tâm cùng phì cười. Nhóc béo phị này đáng yêu quá, nói câu nào là câu ấy kinh người.

Giả gia lão tổ thì sờ cằm, nhìn Canh Nhị mà lòng ngứa ngáy, nghĩ thầm sao nhà hắn không nhận được đứa trẻ đáng yêu như thế?

Minh đại vu cũng cười ha ha, hỏi luôn Dương Quang Minh, đây là bảo bối ngốc nhà ai nuôi vậy.

Mấy trọng tài lớn tuổi cũng đều nhìn Canh Nhị, mỉm cười thiện ý. Tiểu Canh Nhị mập mạp, mềm mềm thực sự làm người ta không giận nổi.

Diệp Phong nhìn chằm chằm vào nhóc béo phị, nhất thời có hứng thú với y.

“Ô ô ô!” Đào Hoa vừa thấy Canh Nhị nổi khùng, nhất thời không quấn lấy Canh Nhị nữa, hưng phấn cầm bó cỏ đuôi chó chui chui lủi lủi, thấy ai ngứa mắt là quất cho một cái, chọc tức quần chúng, làm mọi người nhanh chóng vây lấy Canh Nhị và Đào Hoa lại.

Canh Nhị lấy ra một xấp bùa chú, có giỏi thì các ngươi tới đây!

Đào Hoa lấy ra một nắm hạt giống, cười cực kỳ *** đãng bỉ ổi.

Kỷ 14 muốn giữ hai người lại, nhưng phải đề phòng quần chúng nổi loạn, tổn thương tới hai thằng kia và Dương Đắc Bảo tâm tình còn chưa bình phục lại, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

Dương Đắc Bảo thấy tình huống khẩn cấp, cuối cùng cũng tìm về thần trí, ưỡn người đứng trước ba hậu bối.

Truyền Sơn thấy mấy người Canh Nhị sắp rơi vào nguy cơ, sắc mặt không đổi nhưng ánh mắt trở nên dữ tợn, cay nghiệt.

Lão tổ Dương Quang Minh thờ ơ nhìn đa số trọng tài nhất trí yêu cầu công khai thẩm tra ngọc giản đáp án của Truyền Sơn. Thấy khán giả càng ngày càng ồn ào thái quá, đệ tử Ngũ Âm Môn phụ trách giữ gìn trật tự liên tục dùng bùa bay qua bay lại.

“Hồ đồ!” Dương Quang Minh đột nhiên quát to.

Chúng tu giả chỉ cảm thấy bên tai bỗng ầm vang lên, đầu óc ong ong, bất kể là kẻ đang oánh lộn hay đang bàn tán đều im lặng.

“Các ngươi đã hoài nghi máy đọc viết ngọc giản xảy ra lỗi, vậy cứ lấy luôn ngọc giản của sáu người dự thi đứng đầu ra xét lại, thống kê một lần nữa.” Dương Quang Minh già đâm thành tinh, tuyệt không lộ bất kỳ sơ hở nào trong lời hắn nói, rõ ràng người ta hoài nghi Truyền Sơn gian dối, hắn lại nói mọi người hoài nghi máy đọc viết ngọc giản bị lỗi.

Minh đại vu liếc hắn một cái, “Lão bất tử kia, đúng là gây phiền toái cho mọi người!”

“Làm lợn rừng mà cũng chẳng làm được tốt, đến cả vua lợn rừng cũng thế.” Dương Quang Minh lập tức đáp lại. (lão bất tử đang chế giễu lão lợn rừng ợ.)

“Lão bất tử ngươi đừng tranh mồm mép, đồ đệ ngươi rốt cuộc có phải đệ nhất thực sự hay không, cứ lấy ngọc giản của hắn ra xem lại là biết ngay.”

Nhìn ngoại giới xảy ra hỗn loạn, Truyền Sơn vẫn biểu hiện rất bình tĩnh. Vừa không đắc ý vênh váo vì được hạng nhất, cũng không tỏ vẻ giận dữ và lo lắng vì bị hoài nghi gian dối. Khi thấy mấy người Giả gia xuất hiện bên cạnh Canh Nhị, khi đám đông rối loạn bị các lão tổ quát ngừng, sát ý lạnh lẽo trong mắt cũng tạm thời lắng xuống.

Nhưng những người dự thi khác cùng ở khu vực thi đấu cứ một mực nhìn lén hắn, có vài tên quen biết nhau cũng không nhịn được, bắt đầu châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.

Vạn Đan nhìn thấy hắn, chỉ muốn qua bắt chuyện cùng, Truyền Sơn khua tay ra hiệu không nên. Hiện tại không phải lúc để nói chuyện.

Các trọng tài kể từ năm vị lão tổ bắt đầu truyền nhau xem ngọc giản của sáu người dự thi xếp đầu tiên, việc này khác hẳn với việc nhân loại thường thẩm tra một bài thi lên tới mấy ngày liền, các trọng tài không một ai có tu vi dưới Nguyên Anh Kỳ, chỉ cần đưa ngọc giản áp vào trán là có thể biết được toàn bộ nội dung trong đó.

Năm vị lão tổ tự nhiên không cần đưa ngọc giản áp lên trán, chỉ tùy ý phẩy qua một cái là biết ngay.

Ngọc giản có công năng phòng hộ, ngoại trừ ấn ký tinh thần của người dự thi có thể khắc vào đó thì tu giả khác chỉ có thể đọc qua. Vân Tranh Nhân cho dù có ý muốn sửa đáp án của Truyền Sơn đi nữa, nhưng một cây chẳng chống vững nhà, lại có năm vị lão tổ Hậu Thổ Tinh ở trên, hắn tất nhiên không ngu tới nỗi tự đào hố cho mình.

Chúng tu giả làm khán giả tâm tình phức tạp chờ đợi.

Dương Đắc Bảo rối lòng, quả thực hận không thể cướp ngọc giản của Truyền Sơn tới xem một lần.

Canh Nhị từ xa vung nắm tay đầy thịt với Truyền Sơn.

Truyền Sơn rung động, nhếch miệng cười.

Trong khu vực thi đấu, Ngô Chân cười nhạt nhìn về phía ai kia đang thất thần.

Truyền Sơn cảm thấy sát ý, quay đầu, cười lễ phép với Ngô Chân.

Ngô Chân quay phắt mặt sang bên khác.

Lão quỷ! Truyền Sơn thầm nghĩ: nếu ngươi đoạt xá sống lại thật, còn không biết xấu hổ chạy tới tranh đoạt thứ hạng với một đám hậu bối sao? Hay ngươi cũng cần tài nguyên để tu luyện gấp, còn khẩn cấp muốn rời khỏi Hậu Thổ Tinh? Nếu chỉ như thế cũng không có gì, nhưng ngươi được hạng hai rồi mà vẫn muốn giết người? Lão ngài trước đây rốt cuộc lớn lên kiểu gì, đoạt xá sống lại rồi mà sao tính cách vẫn vặn vẹo méo mó thế?

“Có hai vị lão tổ Độ Kiếp Kỳ làm chỗ dựa, quả nhiên khí thế khác biệt, ta thấy đừng nói bỏ qua hơn mười loại tài liệu, dù hắn chỉ tới ghi tên, nói không chừng hai vị lão tổ cũng có cách để hắn được hạng nhất!” Đệ tử trung niên của Thần Sa Môn – Lận Ti Hạc nói năng quai quái. Giọng tuy không lớn, nhưng vừa tầm người dự thi trong khu vực thi đấu đều có thể nghe được.

Lận Ti Hạc vừa dứt lời, liền có người tát nước theo mưa: “Phải nha, lão tổ Độ Kiếp Kỳ là người thế nào? Người ta muốn động tay động chân trong một cuộc thi đấu nho nhỏ còn không dễ à, aizz, chỉ khổ cho những Tán tu không được sư môn dựa lưng như chúng ta, đến đâu cũng chỉ có nước bị người ta ức hiếp.”

“Đừng nói Tán tu các ngươi, kể cả những người có môn phái có gia tộc thì thế nào? Đừng thấy môn phái người ta ít đệ tử, có thể dựa vào lão tổ Độ Kiếp Kỳ, ai dám đắc tội họ chứ?”

“Mọi người đừng nói lung tung, lão tổ Độ Kiếp Kỳ sao có thể làm những việc tự hạ thấp thân phận mình như thế được, nhất định là máy đọc viết ngọc giản bị lỗi, ta thấy hạng nhất phải là Lận sư huynh của Thần Sa Môn.”


“Không dám không dám, vị sư đệ này quá khen. Tại hạ âm thầm luyện khí hơn hai trăm năm, không dám nói nhất định đoạt được quán quân, nhưng nhận thức về phương diện luyện khí tự nhận không kém bất luận kẻ nào. Chỉ không biết có đệ tử vừa nhập môn được một năm nào có thể nhớ được bao nhiêu tài liệu, còn có thể nhận ra được trạng thái của chúng trong tình trạng trộn lẫn như thế?”

“Này, các ngươi cũng chỉ suy đoán, dựa vào suy đoán nói năng như thế có phải quá đáng quá không?” Vạn Đan ngốc nghếch nói thay cho Truyền Sơn.

Truyền Sơn sờ mũi, hắn vốn định mặc kệ những tu giả này muốn nói thế nào thì nói, dù sao hắn cũng không mất miếng da miếng thịt nào, tới khi ba vòng thi kết thúc, tự nhiên biết ai là vàng là bạc thật. Nào ngờ tiểu tử ngốc kia của Vạn Bảo Môn lại không sợ chết xen vào một câu.

Qủa nhiên, Vạn Đan vừa dứt lời, mấy người dự thi lòng không phục lập tức cùng phun nước miếng vào Vạn Đan đệ đệ đơn thuần.

“Tiểu tử ngươi biết cái gì? Không biết thì đừng nói lung tung. Đừng tưởng lấy được hạng bốn là giỏi lắm, bây giờ ai mà chẳng biết Vạn Bảo Môn ngươi làm pháp bảo càng ngày càng tệ!”

“Vừa thấy tiểu tử ngươi mắt đi mày lại với đệ tử Hậu Thổ Môn kia, các ngươi là một bọn chứ gì? Hay Vạn Bảo Môn ngươi hiện tại cũng định ôm chân Hậu Thổ Môn rồi?” (ý là xu nịnh để được bảo hộ)

“Ha! Ta thấy Vạn Bảo Môn không phải định ôm chân Hậu Thổ Môn, mà là vừa mắt mảnh ốc đảo và kinh nghiệm truyền thừa của người ta đi?”

Vạn Đan há hốc mồm.

Đệ tử Vạn Bảo Môn trên ghế khán giả vừa thấy tiểu sư đệ nhà mình bị người ta bắt nạt, nhất thời tức tối, chửi mắng đám người dự thi từ xa.

Vạn Khương còn vung nắm tay bảo Vạn Đan mắng lại đi.

Vạn Đan nghĩ thầm mắng kiểu gì giờ?

Còn Truyền Sơn thì khuyên Vạn Đan rằng: “Chó sủa với ngươi, ngươi có thể sủa lại được chắc?” Khổ nỗi giọng hắn còn oang oang lên, cả sân thi đấu đều nghe thấy tiếng hắn.

Đệ tử Vạn Bảo Môn nghe xong hết giận, cả đám cười ha hả, còn có người lắm miệng tiếp lời: “Sư đệ, đừng cãi nhau với họ làm gì, cẩn thận chó cắn người đó!”

Khán giả cười vang lên. Nhưng có Yêu tu không chịu, lớn giọng bảo: “Chó thì làm sao? Nhân loại các ngươi coi thường chó à? Sao lần nào mắng chửi cũng cứ đổ vấy lên nó thế!”

Hàng ghế khán giả nhất thời cười ngả nghiêng.

Truyền Sơn cũng lập tức đổi giọng: “Xin lỗi, ta nói sai rồi. Có những người không bằng cả súc sinh đã khai trí, thấy chưa, đến nói tiếng người còn không biết, chỉ biết sủa không thôi.”

Vạn Đan hiểu ra, cười khúc khích liên tục.

Mấy người Lận Ti Hạc bị kích thích tới cực điểm, muốn chửi lại nhưng sợ vừa vặn cho đối phương mượn cớ, không chửi lại thì khó chịu rấm rứt.

“Mẹ ôi! Hôm nay dù lão tử có mất tư cách thi đấu, cũng phải dạy cho tên tiểu tử vô liêm sỉ này một trận!” Một gã Tán tu tựa hồ không thể nhịn nổi nữa, lấy pháp bảo luôn ra tấn công Truyền Sơn.

Trên ghế trọng tài, Vân Tranh Nhân thấy tình thế phát triển theo hướng hắn muốn, thỏa mãn nhìn hai đứa cháu sinh đôi trên ghế khán giả, không biết chúng sắp xếp sao rồi?

“Nha! Đánh nhau rồi!” Người xem cuộc chiến đều hô lên.

Các trọng tài cùng nhìn về phía khu vực thi đấu của người dự thi.

“Mấy đứa nhỏ trêu chọc nhau thôi, năm rồi cũng không nói kết thúc thi rồi đánh nhau sẽ hủy bỏ tư cách thi đấu, mọi người không phải hoài nghi trình độ luyện khí của đệ tử Hậu Thổ Môn sao? Đây chẳng phải đúng lúc thử nghiệm trình độ của hắn?” Chưởng môn Thần Sa Môn thản nhiên nói.

“Phải rồi, có lẽ mấy người dự thi kia trong lòng không phục cần xả hơi, dù sao hiện tại vòng thi thứ nhất đã kết thúc, dù có đánh nhau thế nào cũng không gây ảnh hưởng tới kết quả thi, chi bằng cứ để bọn thanh niên chúng chơi với nhau một trận đi.” Chưởng môn Ngũ Âm Môn cũng ‘hiền lành’ hùa theo.

“Việc này cũng thường xảy ra ở hành tinh khác, trưởng bối sư môn cũng sẽ không ra mặt.” Vân Tranh Nhân muốn chặn đường giúp của hai người Dương, Bạch.

Dương Quang Minh và Bạch Đồng chẳng thèm mở miệng.

Truyền Sơn thấy một pháp bảo có hình cây giáo bay với tốc độ cực nhanh, mũi nhọn hoắt đâm thẳng tắp về phía hắn, nghĩ tới lời Canh Nhị vừa hô to, đột nhiên không muốn che giấu thực lực nữa.

Có nam nhân nào không hy vọng thể hiện sự tài giỏi trước mặt vợ mình?

Có nam nhân nào không hy vọng vợ coi mình như thiên hạ đệ nhất?

Truyền Sơn chẳng qua chỉ là một con người, dù hắn có tu luyện thế nào cũng khó qua ải tình, hắn cũng không muốn qua ải ấy.

Thế là hắn đưa tay bắt thẳng lấy.

“Người nọ đầu óc có vấn đề gì à?” Có tu giả lẩm bẩm.

Hiển nhiên người có suy nghĩ như vậy không chỉ có một. Đến ngay cả các trọng tài cũng có không ít người cau mày, cho rằng đệ tử Hậu Thổ Môn kia quá sơ suất. Có lẽ hắn đang đợi Dương lão tổ ra tay?

“Hừ, ngu ngốc! Ta xem hắn lần này thoát kiểu gì, lần trước là nhờ vào có pháp bảo lợi hại mà thôi.” Nữ hài tử có diện mạo y hệt người nói hậm hực.

“Đúng vậy, người nọ dù lợi hại tới đâu, cũng không thể lấy tay bắt như thế, đó chính là… A!”

“A a a!” Dãy ghế khán giả sợ hãi kêu lên.

Ánh mắt Ngô Chân chằm chằm vào một điểm.

Lận Ti Hạc thì thừ người.

Hai mắt Vạn Đan bắn ánh sáng sùng bái.

Biểu cảm của người dự thi liên quan cũng không khác lắm so với ba người kể trên, không ai thốt lên lời.

Vân Tranh Nhân thì đứng bật dậy, rồi lại chậm rãi ngồi xuống.

Chưởng môn Ngũ Âm Môn giật mình suýt thì giật mấy sợi ria mép xuống. Cây giáo ấy dù là hắn cũng không thể dễ dàng tiếp được như thế, không, phải nói hắn cũng sẽ sứt đầu mẻ trán một trận mới đúng.

Ánh mắt chưởng môn Thần Sa Môn nhìn về phía Truyền Sơn càng thâm trầm hơn, nếu để mặc người này phát triển, tương lai nhất định sẽ là địch thủ lớn nhất của Thần Sa Môn, nhưng mà…

Vừa rồi ai cũng cho rằng La Truyền Sơn chưa tới Kết Đan Kỳ chết chắc rồi, còn ngốc nữa, lại đi lấy tay không bắt lấy pháp bảo bị người ta khống chế. Hơn nữa người sáng suốt vừa nhìn đã biết pháp bảo kia ít nhất cũng phải trung phẩm cấp trung.

Nhưng mà!

“Truyền Sơn uy vũ ───!” Đào Hoa không cướp được pháp bảo kèn đồng của Canh Nhị, dứt khoát biến ra một bông hoa loa kèn hét lên.

Canh Nhị cũng hưng phấn đỏ bừng mặt, quả nhiên không hổ là người song tu với y, lúc nên ra tay thì ra tay, tuyệt lắm!

HẾT 19