Một câu nói giống nhau, hai lần nghe được lại là hai cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Sở Hàm sửng sốt nửa ngày không nhúc nhích, vốn định nói Trâu Nhạc thực sự không thích hợp với vẻ mặt và giọng nói hiện tại, nhưng lời đến bên miệng trái lại biến thành cười khổ.
Bởi vì tình huống hiện tại, y căn bản không cách nào nói ra được.
Trầm mặc đến cuối cùng, y chỉ có thể đem đồ trong tay thả xuống, cầm lấy điện thoại và ví tiền của mình đi qua bên người Trâu Nhạc.
Sau đó mở cửa, đóng cửa.
Một mình đứng ở ngoài hành lang, Sở Hàm có điểm phẫn nộ.
Trên đời cái hố hại người nhất chính là một câu ta thích ngươi này!
Sở Hàm oán hận nguyền rủa kẻ nào đã phát minh ra câu nói này, sau đó cứ đứng ở hành lang nửa ngày trời chẳng biết đi đâu.
Lúc này, y không muốn tìm Nhâm Kiệt, cũng không muốn tìm những người khác.
Nói thật, y có chút mệt mỏi.
Không phải về thể xác, mà là tinh thần có chút uể oải. Vốn nghĩ với biểu hiện sáng sớm nay của Trâu Nhạc, y còn tưởng rằng hai người có thể đem chuyện tối qua coi như chưa từng xảy ra. Kết quả là, y lạc quan đến mù quáng rồi.
Tư vị phức tạp quanh quẩn trong lòng mãi không tiêu tan khiến y rất khó chịu, do dự một hồi, cuối cùng y vẫn quay về nhà mình, trong phòng khách loạn thất bát tao, tiến triển sửa chữa rất chậm, mà y tựa hồ cũng chưa từng có ý đi thúc giục.
Bây giờ ngẫm lại, đây đúng là chẳng phải phong cách của y.
Sở Hàm là kiểu người không thể ôm nổi chuyện gì trong lòng, nếu như có chuyện mà không có biện pháp giải quyết ngay lập tức, cứ để ở trong lòng, y sẽ đứng ngồi không yên.
Nhâm Kiệt đã từng nói, y có loại phản ứng này là vì tâm lý chịu đựng quá kém.
Thế nhưng lần này, phòng ở bị cháy đến rối tung rối mù, y vậy mà cũng chấp nhận để nguyên.
Chìa khoá ném sang một bên, y đi một vòng quanh phòng khách, tiện tay nhặt lên mấy thứ đồ vụn vặt, mặt tường vẫn là một màu đen như mực. Tầm mắt quét bốn phía, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài cửa sổ, Sở Hàm không khỏi sửng sốt.
Từ chỗ y đứng, có thể nhìn thấy thư phòng nhà Trâu Nhạc rõ mồn một.
Trước đây, y đã từng đứng ở phía đối diện mà nhìn về nhà mình.
Nhớ tới lúc đó Trâu Nhạc có thể nói ra câu kia, ắt hẳn là hắn đã nhìn thấy bộ dáng khi ở nhà của y. Trong đầu Sở Hàm không tự chủ được nghĩ lại xem mình có từng ở phòng khách làm ra chuyện gì mất mặt không, sau đó kết luận là thực sự rất nhiều, nhất thời không nhớ nổi.
“Mẹ nó, đây rốt cuộc coi là chuyện gì a….”
Lắc đầu thở dài, Sở Hàm phiền muộn tựa vào hành lang cạnh cửa, vẻ mặt đều là xoắn xuýt khó có thể tiêu tan.
Sở Hàm từ nhà Trâu Nhạc đi ra, cái gì cũng không mang theo.
Buồn cười nhất chính là, trên chùm chìa khoá của y vẫn còn mang theo chìa khoá nhà Trâu Nhạc.
Lúc rời đi tâm tình có điểm loạn, chờ đến lúc nhớ ra thì lại không tiện gõ cửa lần nữa.
Có những chuyện không phải là có nhất thiết phải nói ra hay không, mà là muốn nói cũng không nói được.
Thế nhưng máy tính xách tay của y vẫn còn ở trong nhà Trâu Nhạc.
Cân nhắc một hồi, Sở Hàm chỉ có thể mời đội công nhân đến sửa lại nhà, còn y thì canh chừng nhà Trâu Nhạc, muốn thừa dịp hắn ra ngoài thì sẽ qua bên đó lấy đồ về, thuận tiện trả lại chìa khoá nhà.
Ngẫm lại hai ngày trước thiên hạ vẫn còn thái bình, vậy mà bây giờ tất cả đều đã thay đổi.
Bình thường Trâu Nhạc làm việc và nghỉ ngơi, Sở Hàm cảm thấy vẫn khá có quy luật.
Ban ngày ra ngoài không nhiều lắm, buổi chiều nhất định phải đi siêu thị mua đồ, gần tối sẽ đến phòng tập thể thao tập luyện, ăn tối xong nếu không có chuyện gì thì sẽ tuỳ tiện đi dạo phố một chút.
Chí ít, trong khoảng thời gian y và Trâu Nhạc ở chung, hắn vẫn duy trì chế độ làm việc và nghỉ ngơi phi thường có quy luật này.
Thé nhưng, thường thường sẽ có những trường hợp như thế này.
Khi bạn cho là bạn hiểu rất rõ, thì lại có một đống chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Sở Hàm đợi từ sáng đến tối, Trâu Nhạc ở bên kia một chút động tĩnh cũng không có.
Từ phòng khách nhìn sang, thư phòng đã một ngày đêm không có ai.
Giống như Trâu Nhạc căn bản không có ở nhà.
Nhưng Sở Hàm rất chắc chắn, từ lúc y rời đi, người sát vách cũng không có đi đâu.
Trâu Nhạc không có động tĩnh, có lẽ chỉ là không muốn động.
Sở Hàm lại không tự chủ được nhớ đến biểu tình của Trâu Nhạc khi y rời đi.
Tâm tinh bắt đầu phiền muộn, Sở Hàm mở tủ lạnh, muốn uống chút bia để xoa dịu nỗi lòng, kết quả bên trong trống trơn, cái gì cũng không có.
Lúc này mới phản ứng lại, căn phòng này y đã không ở một thời gian.
Nghiêm túc mà nói, y ở bên nhà Trâu Nhạc cũng chưa được bao lâu, sao đến lúc quay về nhà mình lại khiến y có cảm giác xa lạ như đang ở nhà nghỉ, làm gì cũng bất tiện, muốn tìm đồ cũng không tìm được.
“Đệch!” Bực bội mắng một câu, Sở Hàm ngã vào sofa, đờ người ra nhìn trần nhà.
Quan hệ giữa người và người, sao cứ nhất định phải biến thành phức tạp như vậy….
Nếu như cho y một cơ hội nữa, có lẽ vào đêm hôm đó, y sẽ chọn cùng Trâu Nhạc hảo hảo nói chuyện, chứ không phải là để mọi chuyện biến thành dạng không thể vãn hồi như bây giờ.
Hay là, chờ qua vài ngày nữa, để thái độ Trâu Nhạc tốt hơn, y lại tìm cơ hội nói chuyện thử xem.
Sở Hàm tựa vào sofa nghĩ rất nhiều rất nhiều khả năng, tự biên tự diễn một đống cuộc trò chuyện.
Nhưng là hỏng bét, tìm đủ mọi cách, cuối cùng đều biến thành gương mặt của Trâu Nhạc.
Biểu tình bất đồng, thái độ bất đồng.
Mỗi khi hồi tưởng lại tình cảnh Trâu Nhạc đứng khuất sáng trước mặt y đêm hôm đó, y đã cảm thấy trước ngực bị một trận áp lực đè nén.
Cuối cùng, Sở Hàm thực sự không chịu được nữa đứng lên, tầm mắt theo bản năng còn nhìn thoáng qua thư phòng phía đối diện, tin chắc người bên kia sẽ không đi đâu, y mới bất đắc dĩ thở dài, quyết định xuống siêu thị dưới lầu mua mấy lon bia.
Cứ tiếp tục thế này, y sẽ biến thành suy nhược thần kinh mất.
Y thậm chí đã quên lần trước bản thân mình rầu rĩ là vì chuyện gì.
Lúc ra cửa, Sở Hàm vẫn theo thói quen nhìn sang nhà sát vách, trong lòng y có điểm mong muốn cánh cửa kia sẽ đột nhiên mở ra, lại vừa sợ sẽ xảy ra tình huống đó.
Kỳ thực y rất muốn cùng Trâu Nhạc nói chuyện, nhưng nếu quả thực có chuyện ấy, có lẽ y ngay cả một chữ cũng không nói được.
Y cảm thấy, chuyện này chưa nói đến vấn đề y có thua thiệt hay không, thế nhưng rất kỳ quái, đối với Trâu Nhạc, trong lòng y luôn tuôn ra một loại cảm giác mang tội mãnh liệt.
Sở Hàm vẫn cố chấp nhất là tình cảm nên thuận theo tự nhiên, lần đầu tiên phải nếm trải cảm giác ‘có lỗi với người ấy’.
Mà căng nhất chính là, y kết giao nữ nhân loại hình nào cũng có, chia tay đã không biết bao nhiêu lần, đủ mọi trường hợp, thế nhưng lần đầu tiên y phiền muộn vì loại chuyện này, cư nhiên lại là vì một nam nhân….
Nói không chừng, thực chất bên trong y căn bản không phải thẳng.
Trong đầu loé lên ý niệm này rồi biến mất, Sở Hàm cảm thấy mình đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng tâm thần phân liệt suy nghĩ lung tung rồi.
Giống như bị ma đuổi theo phía sau, Sở Hàm hoảng hốt xông vào thang máy, liều mạng nhấn nút đóng cửa.
Lúc này, siêu thị đã không còn lại bao nhiêu người.
Chỉ có lèo tào vài người sống ở các khu khác nhau, Sở Hàm quen đường quen lối chọn mấy thứ mình cần đem đi tính tiền, trên đường đi qua khu vực hoa quả tươi, y sửng sốt.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì Trâu Nhạc phụ trách làm cơm, thức ăn đều là do hắn mua về.
Đứng trước quầy hàng, chần chừ một lát, cuối cùng Sở Hàm vẫn mua chút đồ, y rất muốn thử xem chính mình nấu cơm thì sẽ có cảm giác gì.
Lúc tính tiền, Sở Hàm nhìn trái nhìn phải, sau đó dừng lại trên giá để đồ bảo hiểm.
Lần đầu tiên y đụng phải Trâu Nhạc chính là ở chỗ này.
Trong nháy mắt, Sở Hàm thật sự đã sửng sốt.
Tựa hồ bắt đầu từ ngày đó, tất cả vấn đề của y đều xoay quanh một cái tên.
Trâu Nhạc.
Giống như một lời nguyền, trốn đi rồi, cuối cùng vẫn bị kéo trở về.
Không thấy biểu tình vặn vẹo cười khổ của mình lúc này, Sở Hàm chỉ là theo bản năng lẩm bẩm một câu. “Đệt! Sao lại có cảm giác mình sắp xong đời rồi thế này….”