Cha mẹ của Mạnh Lâm
Phong vội vàng từ Mạnh gia đến vọng sa đảo theo sau còn mang theo bác sĩ riêng của gia đình. Sau một hồi kiểm tra hoàn toàn không tìm ra được
nguyên nhân bệnh gì đành mang Mạnh Lâm Phong trở về.
Phượng
Khuynh Ca tức giận Phượng Tử Thịnh thẳng đến khi về đến phượng gia cũng
không cùng Phượng Tử Thịnh nói chuyện. Phượng Tử Thịnh bất đắc dĩ thở
dài tìm mọi cách hóng dụ làm cô vui vẻ, Phương Khuynh Ca nhìn nhìn hắn
lại bĩu môi không thèm đến.
Buổi tối khi ăn cơm, Phương Khuynh Ca cũng không xuất hiện, Phượng Tử Thịnh lo lắng sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô liền cho người mang cơm đến phòng của cô. Sau một tiếng, Phượng
Tử Thịnh thấy người giúp việc trở ra mang theo khây không mới yên tâm.
Phượng Tử Thịnh lén lút mở cửa phòng của cô, phát hiện Phương Khuynh Ca yên ổn ngủ, xem ra cả ngày hôm nay thật sự rất mệt mỏi. Phượng Tử Thịnh sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô bước chân giảm nhẹ lực, ngồi ở đầu giường ôn
nhu nhìn cô.
"Tiểu Ca, Anh trai thật xấu, cư nhiên có suy nghĩ
xấu xa như vậy đối với em. Chúng ta là anh em ruột mà có đúng không, sao anh có thể làm như vậy với em được". Phượng Tử Thịnh đau khổ xoa xoa
trán.
Phượng Khuynh Ca đi ngủ quên tắt đèn, lúc này ánh sáng của
đèn chiếu xuống màu da như bạch ngọc trong ánh sáng toả ra một màu xinh
đẹp chân thật. Phượng Tử Thịnh vài lần vươn tay lại rút về.
Phương Khuynh Ca ngủ thật sự rất sâu, miệng nhỏ khẽ hở, tay phải hơi động chạm nhẹ bên má, cô vừa động cảnh xuân trước mắt liền hiện ra.
Da
thịt trắng mịn cùng một màu áo ngủ dưới ánh đèn như ẩn như hiện. trong
không khí còn thản nhiên toả ra một mùi thơm ngọt ngào. bầu không khí
trong phòng trở nên đầy ái muội.
Phượng Tử Thịnh ánh mắt hơi trầm xuống, không tự giác nuốt nuốt nước miếng. Phượng Tử Thịnh nhắm chặt
hai mắt, lại mở mắt, màu đỏ âm trầm trong mắt không hề giảm đi mà còn
tăng lên.
hắn đã cố gắng áp chế bản thân mình nhưng thân thể
dường như không nghe lời. theo bản năng càng ngày càng nóng, tim đập
càng ngày càng nhanh, dưới thân một màn sôi trào càng ngày càng hưng
phấn. Phượng Tử Thịnh hận chính mình không thể hoá thành sói đem người
ngay trước mắt mình một phát ăn sạch.
Dục vọng như thủy triều vỡ
đê, một khi mãnh liệt mà đến, liền không thể phòng ngự, khơi thông là
biện pháp duy nhất (câu này ta để nguyên văn nhé~). Phượng Tử Thịnh run
run cầm bàn tay như trân bảo của Phượng Khuynh Ca. từng ngón tay trắng
noãn Phượng Tử Thịnh si ngốc nhìn, đặt bên môi, chậm rãi hé miệng chậm
rãi thưởng thức như một món ăn ngon nhất trên đời. ,
Không đủ! Như vậy thật không đủ! Hắn cần càng nhiều! Hắn hy vọng tiểu Ca trở thành nữ nhân của hắn.
Phượng Tử Thịnh ánh mắt càng ngày càng đỏ, đầu óc giống như bị hư hỏng, mất đi năng lực phán đoán cùng tự hỏi, bất kể là mắt hay trong lòng đều bị
tình dục chiếm đóng.
Rầm! Phượng Tử Thịnh kéo xuống khoá quần,
run run tay nắm lấy nam căn đang trướng lên vô cùng đáng thương. thời
điểm đặt tay Phương Khuynh Ca lên nam căn của mình, Phượng Tử Thịnh thở
ra một hơi.
Thật thoải mái! hắn muốn càng nhiều. Đây là tay của
tiểu Ca, tiểu Ca đang vì hắn phục vụ. Nếu là miệng của cô thì càng
tuyệt, hoặc là nơi nhuỵ hoa mềm mịn khẳng định sẽ càng thích, càng thêm
thoải mái .
"A! Tiểu Ca, tiểu Ca của anh, mau nữa chút..." Phượng Tử Thịnh nhắm mắt lại, ảo tưởng đến việc đặt Phượng Khuynh Ca dưới thân của mình
Phượng Tử Thịnh bên này chìm trong suy nghĩ của mình
hoàn toàn không hay biết đến việc đôi tay nhỏ đang run lên, mà chính chủ nhân của nó hơi thở càng trở nên dồn dập, lông mi run lên run, gắt gao
cắn môi, phòng ngừa chính mình hô lên.
Làm ơn! Cô cũng không phải người đã chết. Phượng Tử Thịnh lấy tay cô tự an ủi, làm như cô không có cảm giác sao? trời ạ. bọn họ là anh em không phải sao? hắn không phải
là nam chủ của nữ chủ sao?
Phượng Khuynh Ca hai lần làm người,
chưa từng trải qua việc hoan ái. Tuy rằng trước kia cô là hoạ sĩ chuyên
vẽ truyện H, cũng từng xem qua AV hoặc là xem H văn từ suy nghĩ mà tưởng tượng.
Thật đáng ghét! Cô giống như…muốn. khối thân thể này vốn
đã rất mẩn cảm, cô thật sự rất cố gắng không biến chính mình trở thành
sắc nữ.