Nam nhân phía dưới
theo bản năng muốn đứng lên, nhưng là vừa rồi mất máu quá nhiều. hiện
tại một trận choáng váng kéo đến. hắn cố gắng dựa vào vách tường đứng
dậy nhưng hoàn toàn không có một chút khí lực. không có gì bám trụ, hắn
rất nhanh liền “quay về với đất mẹ”.
Phương Khuynh Ca nhìn dáng
vẻ chật vật của hắn nụ cười càng thêm sáng lạn. cô ngồi trước mặt hắn,
tay nâng cầm, vẻ mặt xấu xa nhìn hắn.
Nam nhân rốt cục chống đỡ không được ngất đi. Đầu của hắn cuối xuống vừa vận gối lên vai Phương Khuynh Ca.
Phượng Khuynh Ca nhíu nhíu mày. quần áo của cô bị nhuộm đầy máu, hiện tại cả
người toàn mùi máu, chẳng may người lúc nãy quay lại thì làm sao bây
giờ.
Nam nhân này ai chứ? hắn tại sao lại bị thương nặng như
vậy? còn có, máu cứ chảy liên tục như vầy không chết vì bị giết thì cũng chết do mất máu.
Tuy rằng cô không thích xen vào việc của người
khác nhưng là nhìn thấy hắn bị thương cô cũng không nỡ để hắn chết đi.
nếu không cứu hắn lại làm cô có cảm giác mình giết người a~~
"Ma thụ, có nên cứu hắn?" Được rồi, đem vấn đề khó khăn này quăn cho ma thụ là được rồi!
"Lam kiếm tà, sát thủ, bảy tuổi bắt đầu giết người, thủ đoạn hung tàn, nhưng ân oán rõ ràng, từng tuyên bố, có ân tất đền có cừu tất báo."
Ma thụ cung cấp tin tức làm cho nhẹ nhõm thở dài một hơi. nếu không phải là “dã lang” vậy…cứu hắn a~.
Đem hắn kéo vào phòng của mình, sau đó nhanh chống thu dọn “hiện trường”
bên ngoài, đem nước hoa xịt lên che đi mùi máu bên ngoài.
Đóng cửa lại, từ trong phòng lấy ra hộp cứu thương, cởi bỏ đồ trên người hắn, bắt đầu kiểm tra vết thương trên người.
“ A”. vừa cởi bỏ lớp áo trên người, lại cố gắng tránh né vết thương, trên người vết thương có vệt máu khô đang kết lại theo đó ánh ánh cô đặt
trên người hắn. không nhìn thì thôi, đã nhìn làm cho cô phải hoảng sợ,
bình thuốc trên tay kém tí đã đổ lên mặt hắn.
Trên người hắn vô
số vết thương khác nhau, vết mới vết cũ chẳng khác nào là “hội chợ triển lãm”. Nghĩ đến lời ma thụ vừa nói, cô có chút chua xót, cư nhiên lại vì hắn mà đau lòng.
“vốn muốn cho ngươi chút trừng phạt nho nhỏ
nhưng nhìn ngươi như vầy cũng đủ đáng thương”. Phương Khuynh Ca thở dài: “Ta không muốn biết ngươi là ai, ngươi sau khi tỉnh lại liền nhanh
chóng rời đi!”
Phượng Khuynh Ca không có cách nào đem hắn kéo dài tới đặt trên sofa hoặc là trên giường, chỉ có thể đem điệm giường trãi
trên sàn nhà, kéo hắn đến trên điệm, dùng chăn đấp lại cho hắn. làm xong tất cả, cô có chút mệt mỏi, dựa sát vào hắn.
Đinh linh linh! Đinh linh linh! Điện thoại vang . Phượng Khuynh Ca xoa xoa hai mắt, lười biếng cầm lấy điện thoại trả lời:”uy…”
"Khuynh ca, em đang làm gì? Chúng ta ra ngoài chơi được chứ, em làm gì trong đó?” là thanh âm của Trương Tử Long.
"em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, ngày mai lại đi tìm anh!" Bên cạnh còn có một
người bị thương, cô có thể ra ngoài sau? Cô cũng không phải là dân ngành y chuyên nghiệp a, nếu xử lý không tốt, vết thương bị nhiễm trùng, sau
đó….A cô không dám nghĩ a~~~~~
"Được rồi! Chúng ta ra ngoài chơi, em mau xuống đây đi, nếu không anh sẽ liên trên tìm em a!”
"..." Tìm cô? Không được a! cô làm sao có thể giải thích nếu như trong phòng
lại xuất hiện một đại nam nhân a? hắn… là sát thủ, sẽ không dễ chết như
vậy đi! “được rồi, em sẽ xuống ngay”
Phượng Khuynh Ca đổi lại
quần áo, trước khi rời đi còn sờ sờ trán của hắn, xác định không có sốt, sắc mặt tuy có chút tái nhợt nhưng hơi thở ổn định, như vậy….cô có thể
an tâm rồi!
"của không khoá, nếu tỉnh lại liền rời đi. nếu cảm
thấy cơ thể không khoẻ cứ tạm thời ở lại nơi này. A….xem ra mình cần đổi một phòng khác.” Phương Khuynh Ca vừa đi ra cửa vừa lẩm bẩm.
Phượng Khuynh Ca vừa rời đi, người vẫn ngủ say liền mở mắt. Hắn nhìn ra cửa, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.