Khí Trùng Tinh Hà

Chương 993: Chủ Thần tập hợp

Vị Sứ giả của Đại Càn Thiên Tôn này là Đệ tam Sứ giả dưới trướng Đại Càn Thiên Tôn, địa vị rất cao, cho dù là Phong Vân hai vị Chủ Thần, trước mặt mười Sứ giả mạnh nhất của Đại Càn Thiên Tôn cũng phải cúi đầu xuống, không dám tỏ ra vẻ cao ngạo.
Những Sứ giả này, không ai không được thừa kế thần thông của Đại Càn Thiên Tôn, hơn nữa còn được ban cho Thiên Tôn Thần Khí.
Đối phó với Chủ Thần bình thường, cho dù không thể giết trong nháy mắt, thì cũng có biện pháp để hàng phục.
Tới nơi, vị Đệ tam Sứ giả có tên Sứ giả Diệu Phong này, giương ra Thiên Tôn Lệnh trong tay, nói:
- Chư vị, rất vui mừng các vị đã không đem mệnh lệnh của Thiên Tôn bệ hạ coi là trò đùa, thấy các vị đều ra tay hành động, ta rất vui mừng. Không uổng công Thiên Tôn bệ hạ bồi dưỡng các vị. Hiện tại, Thiên Tôn bệ hạ rất tức giận, ngài cảm thấy là chủ nhân của Tinh vực Đại Càn, quyền uy của ngài đang bị khiêu khích. Chư vị, Đại lục Phong Vân bị diệt, có lẽ do nhiều nguyên nhân, nói trắng ra, không có nhiều quan hệ với các vị. Bắt các vị vất vả, Thiên Tôn bệ hạ cũng cảm thấy rất áy náy. Tuy nhiên, việc của Tinh vực Đại Càn, xưa nay không phải là việc của riêng ai. Các ngươi hiện nay, không phải vì Đại lục Phong Vân mà làm việc, mà đang vì Đại Càn Thiên Tôn làm việc. Cho nên, tất cả mọi việc làm của các ngươi, Đại Càn Thiên Tôn đều nhìn thấy rất rõ ràng. Sau này, nhất định có công lao của các vị.
Những Chủ Thần này nghe thấy Sứ giả Diệu Phong nói như vậy, thì đã ít nhiều hiểu ra ý tứ. Hiện nay bọn họ đang vì Đại Càn Thiên Tôn làm việc, chứ không phải làm việc cho Đại lục Phong Vân. Nếu làm việc cho Đại Càn Thiên Tôn mà còn dám chậm trễ, thì đó đã liên quan đến vấn đề thái độ.
Chúng nhân đều rất thức thời, đua nhau bày tỏ thái độ, nguyện ý vì Đại Càn Thiên Tôn mà đi vào nơi nước sôi lửa bỏng. Rất nhanh, thái độ chậm trễ tiêu cực đã biến thành thái độ chủ động tích cực.
Sứ giả Diệu Phong biết rằng những lời vừa rồi của mình đã có tác dụng, mỉm cười nói:
- Rất tốt, thái độ của chư vị, bản Sứ giả sẽ báo cáo lại với Thiên Tôn bệ hạ. Chư vị hãy nhìn con đường này, Đại lục Phong Vân xuất phát từ chỗ này, mục đích là chỗ này, đó là một Vị diện vô chủ có tên Đại lục Thiên Huyền. Nói cách khác, Đại lục Phong Vân bị mất tích, là mất tích trên tuyến đường này. Vị trí của chúng ta hiện nay cách Đại lục Phong Vân không xa, chúng ta liền đi theo tuyến đường này, xem xem có chuyện gì xảy ra hay không?
Đại lục Phong Vân đi trên con đường chết chóc, bây giờ phải đi lại, nói thực là các Chủ Thần ở đây đều không mong muốn. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh hiện tại, bọn họ cũng rất khó nói không.
May mà, sáu bảy chục Chủ Thần tụ tập một chỗ, khiến cho gan bọn họ cũng lớn hơn rất nhiều. Cho dù gặp phải nguy hiểm, với nhân số của bọn họ, cũng không đến nỗi bó tay chịu trói.
Sứ giả Diệu Phong còn dám đi, nếu bọn họ nói không đi, thì có chút nói không thông. lập tức chỉ có thể bày tỏ thái độ, sẵn lòng đi theo nghe mệnh lệnh của Sứ giả Diệu Phong.

Từ Đại lục Phong Vân xuất phát, trên đường đi mấy tháng trời, tuy cũng gặp nhiều chuyện khó khăn, nhưng thứ làm bọn họ lo sợ thì lại không xảy ra.
Thuận lợi đi tới Đại lục Thiên Huyền, Sứ giả Diệu Phong khẽ nhíu mày, nói:
- Suốt con đường này không hề có không gian loạn lưu gì cả, bây giờ có thể khẳng định rằng, Đại lục Phong Vân, hoặc bị người ta tập kích, hoặc là đã gặp nạn ở Đại lục Thiên Huyền này.
Những lời này của Sứ giả Diệu Phong không có ai tiếp lời. Lúc này, ngươi là Sứ giả Thiên Tôn, nói gì mà chẳng được, những người khác không thể tự tiện đoán mò.
- Chư vị, các ngươi có ý tưởng gì có thể nói hết ra.
Tuy nói như vậy, nhưng những người này, hiển nhiên không thể nào nói năng linh tinh. Ai cũng biết, hai Chủ Thần của Đại lục Phong Vân là tâm phúc của Đại Càn Thiên Tôn. Người đã chết rồi, nói gì cũng không phải lúc, còn dẫn tới phiền phức không cần thiết.
Tuy nhiên, cũng có ngoại lệ. Trong đó có một Chủ Thần có mâu thuẫn với Phong Vân hai vị Chủ Thần, nói:
- Sứ giả Diệu Phong, Đại lục Thiên Huyền này, tôi cũng nghe nói. Là một Vị diện vô chủ, nếu nói bọn họ có thể tiêu diệt Đại lục Phong Vân, chẳng khác nào một con chuột cắn chết một con voi. Nói gì đi nữa, tôi cũng không tin Đại lục Thiên Huyền có thực lực đối phó được với Đại lục Phong Vân.
Những lời này có chút không hợp thời, nhưng cũng không trực tiếp bình luận Đại lục Phong Vân, thậm chí còn có chút đề cao Đại lục Phong Vân.
Sứ giả Diệu Phong nói:
- Theo lẽ thường, Đại lục Thiên Huyền quả thực không có thực lực đó. Chỉ là, việc gì cũng có ngoại lệ. Thiên Tôn bệ hạ nghi ngờ rằng, có thế lực bên ngoài mượn Đại lục Thiên Huyền làm căn cứ, làm những việc không có lợi cho Tinh vực Đại Càn của chúng ta.

- Dạ, Đại Càn Thiên Tôn anh minh, việc này thực sự có khả năng.
- Sứ giả Diệu Phong, về Đại lục Thiên Huyền này, đã từng có một lời đồn. Nói rằng Đại lục Thiên Huyền, có di sản của một vị cường giả thần bí nào đó. Không biết là Đại Càn Thiên Tôn có biết việc này không?
Sứ giả Diệu Phong có chút tò mò:
- Hả, có việc đó sao?
Vị Chủ Thần kia đột nhiên trở nên hưng phấn:
- Hoàn toàn chính xác, ở các Vị diện ven đây, lời đồn này rất rộng rãi. Chỉ là Đại lục Phong Vân giữ rất kín, nên các Vị diện khác cũng không tiện nhúng tay vào. Bọn ta tưởng rằng Phong Vân hai vị Chủ Thần làm việc cho Đại Càn Thiên Tôn, nên cũng không dám tranh chấp.
- À, trong này có ý kiến của Thiên Tôn bệ hạ hay không, bản Sứ giả ta cũng không rõ lắm, không tiện bình luận. Chỉ là Đại lục Thiên Huyền đó, thực sự có lời đồn như vậy sao?
- Tuyệt đối là sự thật! Theo lời đồn, cường giả thần bí đó, ít nhất cũng phải là cảnh giới Thiên Tôn, có người còn nói, thậm chí là Thánh Hoàng cường giả.
Bốn chữ Thánh Hoàng cường giả vừa nói ra, Sứ giả Diệu Phong trên mặt biểu tình liền phức tạp hơn rất nhiều, dường như đang nghĩ đến nhiều chuyện.
Vị Chủ Thần ban đầu kia còn nói:
- Sứ giả Diệu Phong, Phong Vân hai vị Chủ Thần sẽ không đánh chiếm Đại lục Thiên Huyền, sau đó tu sửa lại Tinh Hà Kết Giới chứ? Đem tín hiệu mất tích đưa ra bên ngoài, còn bọn họ, lại phát tài ở bên trong cũng nên.
Những suy đoán này rất tà ác, nhưng lại càng làm cho biểu tình của Sứ giả Diệu Phong càng thêm thú vị.
Loại giả thiết này rất ghê gớm, khiến cho các Chủ Thần khác trong lòng cũng đại động. Cũng không biết thế nào, nói như vậy, kết hợp với tính giảo hoạt ích kỷ của Phong Vân hai vị Chủ Thần, cũng có chút căn cứ.
Việc này không nói thì thôi, một khi nói ra, có vẻ rất có căn cứ.
Nguyên nhân cũng là do trước đây, dự tính ban đầu của Phong Vân hai vị Chủ Thần, tuy chưa chắc đã hoàn toàn như vậy, nhưng cũng không khác là mấy. Bọn họ từ đầu đến cuối, đã dự tính không đem bí mật của Đại lục Thiên Huyền báo cáo với Đại Càn Thiên Tôn. Bọn họ dự tính hành động mà không cho Đại Càn Thiên Tôn biết.
Nếu ở Đại lục Thiên Huyền mà có thu hoạch gì, bọn họ cũng sẽ tìm cách che giấu, nói tóm lại, sẽ không báo cáo với Đại Càn Thiên Tôn những thứ đã thu hoạch được.
Tâm tình của Sứ giả Diệu Phong, cũng có chút không khống chế được. Nhưng rất nhanh đã khống chế lại, nói:
- Chư vị, Phong Vân hai vị Chủ Thần hiện nay rốt cuộc thế nào, còn phải điều tra. Đến nay, Đại lục Thiên Huyền, dù thế nào cũng cần thiết phải tiến hành điều tra kỹ lưỡng.
- Đúng, Tinh Hà Kết Giới này nhất định phải phá vỡ, không nên để bọn chúng che mắt nữa.
Sứ giả Diệu Phong lạnh lùng gật đầu:
- Chư vị, chúng ta đồng tâm hiệp lực, phá vỡ Tinh Hà Kết Giới kia mà tiến vào, kẻ nào ngăn cản, giết không tha.
- Rõ!

Tổng cộng bảy mươi hai Chủ Thần, ở trên Tinh Hà Kết Giới xếp thành một vòng tròn, giống như một vòng xoáy Chủ Thần, tất cả giơ tay lên, tạo thành một lực công kích cường đại, hướng về Tinh Hà Kết Giới đánh xuống.

Cả Tinh Hà Kết Giới liền giống như một chiếc vòng ngọc, nhìn có vẻ vô cùng mỏng manh, nhưng lực phòng ngự lại vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ là, lực phòng ngự mạnh hơn cũng không thể nào chống lại được sức tấn công của bảy mươi hai Chủ Thần, một lỗ thủng đã được tạo ra trên Tinh Hà Kết Giới. Nguồn: https://truyenfull.vn
Ầm!
Tinh Hà Kết Giới, đột nhiên bị phá nát.

Phía dưới Đại lục Thiên Huyền, đột nhiên có cảm giác gạt mây mù nhìn thấy trời xanh. Tuy nhiên, cảm giác này tồn tại không lâu, thì đã có một cỗ sát ý cường đại đã áp sát xuống.
Một cỗ sát khí vô cùng đáng sợ!
Âm Ma Thiên Tôn hắc hắc cười, liếm liếm đầu lưỡi:
- Đến rồi sao? Cuối cùng cũng đến rồi sao?
Khẩu khí của hắn, không những không khẩn trương, mà ngược lại có chút chờ đợi, thậm chí còn vô cùng khoái trá.
Tần Vô Song phản ứng lại nhanh nhất, ngăn bọn Âm Ma Thiên Tôn không được kích động, hô lớn:
- Không được kích động, để bọn chúng vào!
Hiện nay, phía dưới Tinh Hà Kết Giới là Tinh Hà Thông Thiên Tháp, phía dưới Thông Thiên Tháp là Thần Khí Chi Môn, Thánh Hoàng Thiên Thuyền cũng nằm trong Thần Khí Chi Môn.
Thánh Hoàng Thiên Thuyền hiện nay đã được khai phá vô hạn, cơ hồ dung hợp với Thần Khí Mê Cung làm một. Đối phương cho dù xông vào, thì cũng xông vào Thánh Hoàng Thiên Thuyền trước. Ở trong Thánh Hoàng Thiên Thuyền, đó là lãnh địa riêng của Tần Vô Song. Muốn ngươi sống, ngươi được sống, muốn ngươi chết, ngươi phải chết.
Âm Ma Thiên Tôn sững người lại, rồi cũng hiểu ra đạo lý này, hắc hắc cười:
- Đúng, để bọn chúng tự chui vào lưới, lần này đừng để ta thất vọng nhé, ha ha…
Tần Vô Song quyết đoán ra lệnh:
- Tất cả tu luyện giả dưới cấp độ Chủ Thần, toàn bộ rời khỏi Thánh Hoàng Thiên Thuyền!
Mệnh lệnh ban ra, lập tức được thi hành.

Bên ngoài, Sứ giả Diệu Phong tuy tài cao gan lớn, nhưng thấy phía dưới là một hố đen hắc ám, giống như không có đáy, ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ.
Tuy nhiên dưới cái nhìn chăm chú của mấy chục con mắt, cũng không dám nói không đi, bất đắc dĩ quát:
- Đi xuống!
Bảy hai đạo thân ảnh đâm thẳng xuống, đáp ở Tinh Hà Thông Thiên Tháp, hướng mắt ra nhìn. Sứ giả Diệu Phong nói:
- Đại lục Thiên Huyền quả nhiên có chút quỷ dị. Tháp này lơ lửng trên không, không lẽ là dùng để bố trí Tinh Hà Kết Giới?
- Sứ giả Diệu Phong, chúng ta xông xuống dưới, mặc kệ mấy cái này.
- Đúng, Tinh Hà Kết Giới đã bị phá, còn suy nghĩ cái gì nữa?
- Xông xuống!
Bảy hai đạo thân ảnh lại xông xuống phia dưới, lần lượt đáp xuống trong Thần Khí Mê Cung. Một cảnh tượng tối đen như mực, làm cho tất cả Chủ Thần đều phải tập trung tất cả tinh thần.
Một Chủ Thần oán giận nói:
- Sao lại thế này, đen như hũ nút. Người của Đại lục Thiên Huyền lẽ nào lại sống trong cảnh tăm tối thế này sao?