Khí Trùng Tinh Hà

Chương 973: Huyền bí của Thần Tú Cung

Với thần thức cường đại của Tần Vô Song, trong Vạn Thần Mê Tông Điện này, cũng có một loại cảm giác bị lạc bất cứ lúc nào, đột nhiên giữa lúc đó, một luồng dự cảm vô cùng không tốt đột kích trong lòng.
Cũng không biết, Đại Ma Tôn đã áp sát lông mày và lông mi hắn rồi.
Luồng sức mạnh Thần hồn cường đại, Tần Vô Song cho dù trên người Đinh Vân Độ và Lôi Chủ Thần cũng chưa từng gặp qua, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Thiên Chi Khuê Lang đó, trực tiếp che ở trước người, hai thanh kiếm hung hăng quét tới.
- Ồ, Thiên Tôn Thần Khí?
Đại Ma Tôn nhìn thấy hai thanh kiếm này, cũng là ánh mắt sáng ngời, nhưng vẫn là không chút khác biệt, không lùi không đỡ, hỏa diễm hình thành hình dạng một đôi bàn tay lớn, trực tiếp bắt tới.
Loại đấu pháp này, Tần Vô Song thật sự lần đầu gặp phải, trước mặt Thiên Tôn Thần Khí, cho dù là Lâm Kinh Phong có Chủ Thần Khí, cũng chỉ có thể trốn tránh phong mang.
Vậy mà một đạo hỏa quang Thần hồn ngưng tụ thành này, lại lấy Thần hồn trực tiếp va chạm với Thiên Tôn Thần Khí. Loại khí phách này, khiến Tần Vô Song trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Biết lợi hại, kiếm quyết dẫn tới, liền phải phát động công kích lần thứ hai.
Chính vào lúc này, hai thanh kiếm Thiên Chi Khuê Lang, lại bị hỏa quang đó thu hút, trực tiếp cuốn đi. Biến cố này, cũng khiến Tần Vô Song giương mắt đờ đẫn.
Hỏa quang đó cuốn Thiên Chi Khuê Lang đi, chẳng khác nào trực tiếp đối mặt với Tần Vô Song.
Hồng quang che lấp mặt trời, đột nhiên giống như một tấm thảm bay khổng lồ đè ép xuống, phảng phất một chiếc mồm to đầy máu cực lớn, trực tiếp cắn nuốt mà đến.
Chính vào lúc này, một luồng kim quang cường đại trên người Tần Vô Song đột nhiên xông ra, một đạo khí tức cường đại, phảng phất giống như đột nhiên bừng tỉnh, quát lớn một tiếng:
- Âm Ma, ngươi muốn làm cái gì?
- Sao?
Đại Ma Tôn trong lòng nhảy dựng, không khỏi rùng mình, không thể tin được nhìn Tần Vô Song.
- Âm Ma, lá gan của ngươi không nhỏ. Dám động thủ với ta sao?
- Ngươi… ngươi… ngươi là Tu La Vương?
- Hừ, Âm Ma, xem ra ngươi còn có chút trí nhớ. Thế nào, tưởng Bổn vương đã chết, liền coi rẻ quyền uy của Bổn vương sao?
- Đại vương, Âm Ma không dám, tuyệt đối không dám. Sáu mươi vạn năm trước, nghe nói đại nhân ngài quy ẩn lánh đời, chưa từng nghĩ, đại nhân ngài…
- Ít lời đi, đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa. Khi đó rất nhiều người biết ta bị người khác thu thập. Đem ta phong ấn trong Phá Điểu Cung. Hừ hừ, nếu không phải gặp được người hữu duyên, có thể đánh thức ta trong giấc ngủ say. Ha ha… Âm Ma, Âm Ma, các ngươi ở đây là có chuyện gì?
- Phá Điểu Cung?
Tần Vô Song trong lòng sửng sốt, không kìm được nhìn về phía Thần Tú Cung trên vai, lẽ nào nói, trong Thần Tú Cung này, lại phong ấn một cường giả tuyệt thế sao?
Chuyện này quả thực là ngoài dự kiến. Tần Vô Song nhất thời cũng ngây dại. Chẳng trách, từ trước đến giờ, cảm giác Thần Tú Cung này có một luồng ma lực cường đại, lẽ nào, căn nguyên là nằm ở đây?
Thần Tú Cung này, Tần Vô Song luôn cảm thấy giống như biển rộng mênh mông, vĩnh viễn không có giới hạn. Bất luận hắn dung hợp như thế nào, phảng phất giống như luôn khai phá ra không hết tiềm lực.
Thì ra, trong Thần Tú Cung, lại có một cường giả cường đại đang ngủ say. Nghe khẩu khí này, còn mạnh hơn Âm Ma hung hãn trước mắt rất nhiều.
Tu La Vương, mới nghe cái tên này, liền khiến người ta cảm thấy vô cùng lo sợ. Bí mật liên quan đến Thần Tú Cung quanh quẩn trong đầu Tần Vô Song, lúc này cuối cùng đã được giải trừ!
- Đại vương, nói ra ngài đừng chê cười ta. Những tên gia hỏa chúng ta, toàn bộ đều là bị một cường giả bắt được, trực tiếp phong ấn trong Vạn Thần Mê Tông Điện này.
- Cường giả đó là ai? Cung điện này, thủ bút đẹp, thủ đoạn tốt. Làm sao ta cứ cảm thấy bút tích này có chút quen thuộc, không phải là của lão khốn khiếp Xích Dương chứ?
- Đại vương… ngài, ngài làm sao biết được?
Âm Ma giật mình kinh ngạc.
- Lão khốn khiếp đó, luôn tự cho mình là chính đạo. Ta năm đó, lúc đó không phải thua trong tay hắn sao? Lão khốn khiếp bất tử đó, mua danh trục lợi, thực sự đáng chết!

Chỉ là, khẩu khí mắng chửi của Tu La Vương, mặc dù ác độc, nhưng thực sự cũng không có bao nhiêu hận ý. Mấy chục vạn năm trôi qua, mối cừu hận này, kỳ thật sớm đã bị hòa tan rồi.
- Thôi, chuyện quá khứ không nhắc đến nữa. Ngủ say mấy chục vạn năm, sợ rằng càng không đánh lại lão gia hỏa đó!
Tu La Vương cảm khái nói:
- Âm Ma, tên hỗn đản nhà ngươi nghe kỹ cho ta, từ nay về sau, tiểu tử này chính là đại diện cho ta, tất cả các ngươi, đều phải nghe lời hắn, hiểu chưa hả?
Âm Ma mừng rỡ, run giọng nói:
- Có thể đi theo Đại vương ngài, đó là vinh hạnh của chúng ta!
- Ít lời đi, ta vừa mới thức tỉnh, đối với tình hình cũng không hiểu rõ lắm, ngươi xem mà làm!
Tu La Vương thật ra rất tín nhiệm Âm Ma.
Chuyện này cũng khó trách, Âm Ma hắn vốn chính là một tiểu đầu mục dưới sự lãnh đạo của hắn mà thôi. Có thể dốc sức vì Tu La Vương vĩ đại, đó là phúc duyên tu luyện mấy trăm đời của Âm Ma.
Hai mắt hung hãn của Âm Ma nhất thời lộ ra thần tình vô cùng hưởng thụ. Tu La Vương đại nhân nói như vậy, đó chính là đại diện cho sự tín nhiệm.
- Được, Đại vương, ngài xem ta. Hai tên vô liêm sỉ kia dám ngăn cản tiểu chủ nhân. Ta sẽ kêu Vạn Ma Hải của các con ta chôn vùi bọn chúng!
- Hừ, thân thể của Chủ Thần, không được lãng phí!
Tu La Vương âm hiểm cười nói.
- Hắc hắc, Đại vương, có cần lưu lại cho ngài một khối không?
Âm Ma lấy lòng hỏi.
- Không cần! Ta bây giờ vẫn chưa ra ngoài được. Hơn nữa, thân thể của Chủ Thần, quá yếu!
Tu La Vương nhàn nhạt nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đối với loại cường giả cấp bậc Thánh Hoàng như Tu La Vương này, thân thể của một Chủ Thần, xác thực kém một chút.
Âm Ma hắc hắc cười nói:
- Đại vương ngài thần thông cái thế, thân xác của Chủ Thần này, xác thực không xứng với sự cường đại của ngài!
- Ít nịnh bợ đi, đừng nói mà không làm, hành động thật sự đi!
Tần Vô Song thấy bọn họ người hỏi người đáp, giống như đang nằm mơ.
- Hắc hắc, tiểu tử, Tu La Vương ta, có ân báo ân. Tiểu tử ngươi không ngừng dùng thần thức kích thích ta, dung hợp với ta, hắc hắc, mặc dù không có lập tức khiến ta thức tỉnh, nhưng cũng mang tới cho ta rất nhiều kích thích. Lần này lại lang bạt đến nơi ma khí nặng như thế này, lập tức khiến ta thức tỉnh. Công lao của ngươi không nhỏ, công lao không nhỏ!
Tu La Vương cười tủm tỉm nói, có vẻ tâm tình cực tốt.
- Tiền bối, ngài vẫn luôn ở trong Thần Tú Cung sao?
Tần Vô Song không thể tưởng tượng hỏi.
- Ngươi cho rằng thế nào? Không có thần lực của ta, ngươi tưởng là Thần Tú Cung có uy lực này sao? Ha ha, nhưng hiện giờ ta đã thức tỉnh. Uy lực của Thần Tú Cung càng tăng thêm. Ngươi hiện tại vượt hai cấp giết người, tuyệt đối không phải là vấn đề gì. Chỉ cần ngươi luyện đến Thiên Thần Đạo sáu kiếp, muốn đối phó với Chủ Thần, cũng không thành vấn đề!
- Ha ha, có Đại vương ngài che chở, Chủ Thần nào chống lại được ngài chứ?
Âm Ma tìm được cơ hội để tâng bốc.
- Ít phí lời đi. Hai tên này, giao cho các ngươi!
- Tuân lệnh!


Đinh Vân Độ và Lôi Chủ Thần cẩn thận xuyên qua cánh rừng cột đá vô tận trong Vạn Thần Mê Tông Điện, giống như bị lạc đường.
- Vân Độ huynh, có chút cổ quái?
- Đúng vậy, ngươi cũng cảm thấy như vậy sao? Nơi này âm u, cảm giác nhưng điêu khắc này là vật chết, nhưng phảng phất lại giống như có sinh mệnh vậy. Đây lẽ nào là phong ấn cường đại sao?
- Đừng quan tâm đến bọn chúng, dù sao phong ấn cũng tốt, không có tính công kích thì không sợ…
Mới vừa nói không có tính công kích, trên những cây cột xung quanh, những điêu khắc liền di động, phần phật giống như bạch tuộc tám vuốt vọt tới chộp lấy.
- Nghiệt súc muốn chết!
Đinh Vân Độ tùy thân vung lên, đem Ma Thần đó quét đi, Thần hồn đánh tan tác, lập tức biến mất không thấy.
- Sao?
Lôi Chủ Thần đột nhiên sắc mặt biến đổi:
- Vân Độ huynh, ngươi hình như gây rắc rối rồi!
Các cây cột xung quanh, điêu khắc phía trên, đột nhiên phảng phất đều di động. Toàn bộ rục rịch trên tầng ngoài.
- Grào!
Giống như cơn lũ bất ngờ bùng nổ, đột nhiên, xung quanh một vùng đầy tiếng la hét thê lương, Ma Thần bốn phương tám hướng, lập tức từ trên cây cột toàn bộ bay ra, giống như châu chấu đè ép tới.
- Không ổn! Vân Độ huynh, hợp lực phá vòng vây!
Lôi Chủ Thần lập tức phát giác tình thế không ổn!
Đinh Vân Độ cũng là người thông minh, ý thức được tình thế không ổn lập tức cùng Lôi Chủ Thần kề vai sát cánh mà đứng, hướng về bên ngoài đánh tới.
- Giết!
Nào biết, tiếng hô của bọn họ càng lợi hại, lại càng chịu tội lớn. Thanh âm càng lớn, những Ác ma thức tỉnh đó càng nhiều đông nghìn nghịt, khắp nơi là tiếng rít gào của Ác ma, một loạt gương mặt dữ tợn, ma thủ diêm dúa lòe loẹt từng đôi một song song, phảng phất nhất thời như xé rách hai người.
- Lôi huynh, xông ra đi, phiền toái lớn rồi!
Đinh Vân Độ có chút lo lắng.
- Hắc hắc, xông ra ngoài sao?
- Ha ha, ở lại đi, thân hình của các ngươi, Lão Đại nhà ta muốn có sao, ha ha ha…
Bốn phương tám hướng, thanh âm của chín đại Ma Thần không ngừng vang lên, phảng phất giống như u linh, khiến cho người ta khiếp sợ. Mặc dù hai người đều là cường giả cấp bậc Chủ Thần, cũng bị tiếng cười quái dị thay nhau vang lên làm cho khiếp sợ.
Một Chủ Thần, hai Chủ Thần… rất nhiều Chủ Thần.
Lập tức, lại xuất hiện Thần hồn của bảy tám Chủ Thần. Mặc dù những Thần hồn này cảm giác đều không phải rất ổn định, nhưng hai đầu của ma diễm ngất trời này, đối phương cho dù là Thần hồn Chủ Thần không ổn định, muợn dùng ưu thế địa lý, khí thế cũng là có vẻ cường đại dị thường.
- Các con, xông lên giết, bao vây bọn chúng!
Một ngọn lửa từ trên đánh úp xuống, phảng phất giống như con dơi khổng lồ bay múa, đem cả hư không thắt chặt lại, ma diễm bắt tới, lập tức có hai đạo hỏa diễm giống như cánh tay dài, trực tiếp chụp về phía hai đại Chủ Thần.
- Cút ngay!
Đinh Vân Độ giận dữ, một quyền đánh ra.
Ma diễm đó liền giống như cơn gió, biết chuyển sang hướng khác, lại trực tiếp tránh né được trận gió của Đinh Vân Độ, giống như nước gợn đánh tới. Lại trực tiếp chộp vào trên cổ Đinh Vân Độ!
Một vòng, hai vòng, ba vòng, đánh tới số vòng không bờ bến!
Một màn đáng sợ này, khiến Lôi Chủ Thần sợ đến kêu lên một tiếng, hồn phách xuất ra. Căn bản bất chấp sống chết của Đinh Vân Độ, xông ra bên ngoài.
- Ha ha, gấp gì chứ? Thấy chết không cứu sao?
Âm Ma đột nhiên tà mị liếc mắt, thanh âm cổ quái, nghe ra, giống như là mẫu thân vô cùng yêu thương của Lôi Chủ Thần phát ra.
Lôi Chủ Thần tâm thần ngơ ngẩn, trước mặt mơ mơ hồ hồ, một vùng hỗn độn. Giữa lúc hoảng hốt đột nhiên xuất hiện một thanh âm, Lôi Chủ Thần thất thanh:
- Mẫu thân?
- Hừ hừ…
- Sao?
Lôi Chủ Thần ngẩn ngơ, trong lòng nhất thời hiện lên một ý niệm tuyệt vọng.
- Ha ha ha, hai tên, hợp thành một đôi!
Hai cánh tay hỏa diễm thật dài không ngừng quấn quanh, không bao lâu, lại đem hai đại Chủ Thần, bao vây ở bên trong. Lực của hỏa diễm đó không ngừng thúc giục, giống như nhóm lửa luyện đan, nấu hai tên gia hỏa đó đến mức gào khóc kêu to, thống khổ không chịu nổi. Lực trói buộc cường đại của hỏa diễm này, khiến nê hoàn cung của bọn chúng gắt gao khóa chặt, ngay cả Thần hồn cũng không chui ra được