Xung quanh Đại lục Phong Vân, các loại Vị diện vô chủ, chí ít nhiều hơn mấy trăm. Loại Vị diện vô chủ giống như Đại lục Thiên Huyền, Ô Thước Tinh, hiển nhiên là miếng thịt béo trong mắt Đại lục Phong Vân.
Một khi hệ thống phòng ngự lập thể ở bên ngoài được hoàn thành, Đại lục Phong Vân giống như trở thành một tòa thành được bảo vệ xung quanh, không gì có thể húc đổ được.
Cho dù có đối thủ cường đại đồng dạng xuất hiện, những phòng ngự bên ngoài này cũng có thể hình thành phòng ngự ngay thời gian đầu tiên, trì hoãn thời cơ bản thể Đại lục Phong Vân bị công kích. Có đủ thời gian để bố trí hệ thống tấn công phòng thủ!
Nhìn từ góc độ dứt bỏ cừu hận, ba đại Chủ Thần của Đại lục Phong Vân, xác thực là có nhãn quang. Chí ít tầm mắt và độ cao đều vượt ra khỏi phạm vi lý giải của các Vị diện vô chủ khác.
Nhưng mà, cũng chính vì loại dã tâm này, những Vị diện vô chủ xung quanh Đại lục Phong Vân, phải đối mặt với tai họa thảm thiết như thế nào. Sinh linh lầm than, giang sơn rơi vào tay giặc…
Năm nghìn năm sau, xem ra, thời gian của Đại lục Thiên Huyền, chỉ có năm ngàn năm thôi.
Hơn nữa, năm ngàn năm sau, bọn họ sắp sửa đối diện, chính là công kích liên thủ của ba vị Chủ Thần!
Nhìn qua, thời gian tựa hồ rất dư dả. Nhưng năm ngàn năm đối với Vị diện bình thường mà nói, thật sự nhỏ bé không đáng nhắc đến. Một tu luyện giả muốn tấn thăng lên thực lực Chủ Thần, cho dù dọc đường không phải lo lắng đến bất cứ nhân tố gì, sợ rằng cũng hơn năm ngàn năm.
Rất nhiều tu luyện giả năm ngàn năm tuổi, thậm chí ngay cả Chân Thần Đạo cũng chưa tiến vào.
Sự mất tích của Lâm Kinh Phong, thật sự đã tạo nên biến động lớn phía bên Đại lục Phong Vân.
Ai mất tích cũng được, nhưng Lâm Kinh Phong mất tích, cho dù là vị thống lĩnh mạnh nhất phía bên Đại lục Phong Vân, biết được Lâm Kinh Phong mất tích, cũng vô cùng khiếp sợ.
Thiên Thần Đạo cường giả khác mất tích hoặc tử vong cũng không có gì. Nhưng Lâm Kinh Phong, chính là môn đồ đắc ý nhất của Phong Chủ Thần, được xưng là nhân tài mười vạn năm mới gặp được một lần.
Nếu mất tích ở Ô Thước Tinh này, trời biết dưới sự thịnh nộ của Phong Chủ Thần, sẽ làm ra hành động như thế nào. Loại thịnh nộ lôi đình này, ai dám gánh chịu chứ?
Lửa giận phía bên Đại lục Phong Vân, không hề nghi ngờ, đương nhiên là giáng xuống Đại lục Thiên Tượng.
Cả Ô Thước Tinh, bắt đầu náo nhiệt!
Cường giả đến từ hai đại trận doanh, va chạm bắt đầu nhiều lên. Phía bên Đại lục Phong Vân, nhất thời chưa xác định rõ tình hình bên trong của Đại lục Thiên Tượng, vì vậy dưới sự thịnh nộ, cũng không hoàn toàn phát động tổng tiến công.
Như thế, hai bên không ngừng thăm dò, xung đột không ngừng.
Còn Tần Vô Song lại ở một nơi bí mật, khuyến khích hỗn loạn lớn thêm. Lại có danh sách vào manh mối do Cự Thú Tộc cung cấp, thường thường tiêu diệt cường giả của Đại lục Phong Vân.
Một tháng sau, Đại lục Phong Vân đã bị tiêu diệt năm gã Thiên Thần Đạo cường giả. Bốn tên trong đó, hoặc là bị Tần Vô Song giết chết, hoặc là bị Tần Vô Song bắt được.
Một tên còn lại, chính là trong xung đột với Đại lục Thiên Tượng, bị cường giả của Đại lục Thiên Tượng giết chết.
Phía bên Đại lục Thiên Tượng, mặc dù biết thực lực tạm thời không đủ để so đấu với Đại lục Phong Vân, nhưng vẫn hướng về Chủ Thần Điện cầu viện.
Phía bên Đại Huyễn Nhật Thần Cung, ngoài Nhật Đông Sơn ra, toàn quân bị diệt, món nợ này vẫn là cừu hận, cũng được nhắc đến. Xung đột của hai bên, không ngừng thăng cấp!
Còn Tần Vô Song, lại đem bản thân không ngừng hóa yếu, giống như không khí vậy.
Hai bên xung đột, bất luận là ai, đều không ngờ rằng, kẻ khởi xướng toàn bộ chuyện này chính là một tán tu Vũ Tinh Hà.
Cho dù Nhật Đông Sơn từng treo giải thưởng truy sát Vũ Tinh Hà, nhưng bất cứ ai cũng cảm thấy, một tán tu như Vũ Tinh Hà, thực lực rõ ràng không bằng Nhật Đông Sơn. Nhật Đông Sơn treo giải thưởng truy sát hắn, chỉ là mượn cớ phát huy, trả thù hành động Vũ Tinh Hà cự tuyệt chịu thua đội thứ hai của Đại Huyễn Nhật Thần Cung trước đó.
Từ thăng cấp xung đột, tình tự của hai bên cũng càng phát càng lớn. Ai lại đi để ý đến một tán tu hèn mọn? Cho dù là người có lực tưởng tượng phong phú nhất, vốn cũng không ngờ, kẻ đầu têu toàn bộ chuyện này, người đổ thêm dầu vào lửa, lại chính là một tán tu mà bọn họ xem thường!
Tần Vô Song đương nhiên là mừng rỡ phát tài. Vô cùng sinh động, vững vàng nhân lúc hỗn loạn, quét sạch trang bị, cướp vũ khí Thiên Thần Đạo, thời gian tiếp theo, thu hoạch phong phú.
Phía bên Cự Thú Tộc, nhìn thấy thế cục phát triển như vậy, cũng vô cùng hưng phấn. Hai kẻ xâm lược mạnh nhất chém giết lẫn nhau, mặc dù là ở địa bàn của Ô Thước Tinh, nhưng không nghi ngờ gì, tất cả thế lực tông môn của Ô Thước Tinh đều cam tâm tình nguyện nhìn thấy.
Theo bọn họ thấy, đây chính là chó cắn chó!
Lúc này, Tần Vô Song tới thành Nam An theo ước hẹn với đồng bạn.
Thành Nam An, là thành thị lớn nhất phía Nam. Lúc này cũng canh phòng nghiêm ngặt. Cũng có cường giả của Đại lục Phong Vân tọa trấn. Nhưng Tần Vô Song cũng không định gây chuyện ở đây.
Các đội viên khác, chờ đợi ở thành Nam An đã có chút nóng lòng. Nhìn thấy Đội trưởng đến, đều hưng phấn cực kỳ!
- Đội trưởng, thế cục rất loạn!
Thiết Hoằng cẩn thận nói.
Tần Vô Song bất đắc dĩ nhún vai:
- Đúng vậy, nếu không phải thế cục hỗn loạn, ta sớm đã đến được đây rồi. Hiện tại chiến hỏa của Đại lục Phong Vân và Đại lục Thiên Tượng càng diễn càng kịch liệt, đại chiến sắp bạo phát rồi.
- Tại sao lại như vậy chứ?
Lỗ Đồng không ngừng xoa xoa hai tay, thế cục phát triển đến bước này, Lỗ Đồng thật ra cũng có chút bất ngờ.
- Như vậy mới kích thích!
Lỗ Hùng vẫn là chiêu bài vô tâm cười lớn. Nguồn: https://truyenfull.vn
Tiểu Giang lại cẩn thận, thận trọng, hắn biết hiện tại bản thân không có quyền phát ngôn gì cả.
- Đội trưởng, chuyện này, nói ra, Đại Huyễn Nhật Thần Cung là mồi dẫn lửa!
Hắc Dực cười âm hiểm nói.
- Có thể nói như vậy. Thế nào? Các ngươi không phải cảm thấy kết cục không tốt chứ?
Tần Vô Song ánh mắt sắc bén, quét qua khuôn mặt mọi người.
Cốc Phong lại nói:
- Đánh đi đánh đi, chết càng nhiều càng tốt!
Không khó nghe ra, Cốc Phong rất hả hê trên nỗi đau của người khác.
Hắc Dực cười nói:
- Tiểu Cốc, hiếm khi lời của ngươi hợp với khẩu vị của ta. Những thế lực tông môn đó, thường ngày huyênh hoang giống như kẻ thắng cuộc, hiện tại là con la là ngựa, lôi ra trượt đi!
Những tán tu này, thường ngày ở Đại lục Thiên Tượng, chịu không ít sự ức hiếp của các thế lực đầu lĩnh của Đại lục Thiên Tượng. Vì vậy sau khi chiến đấu khai hỏa, nếu nói bọn họ có cảm giác căm thù kẻ địch mạnh hiển nhiên là không hiện thực.
Tán tu và thế lực tông môn, ngoài ràng buộc lợi ích có thể trói chặt bọn họ lại với nhau, muốn nói đồng tâm cộng khổ, đó căn bản là lời nói vô nghĩa.
- Đội trưởng, vậy chúng ta làm gì bây giờ?
Tiểu Giang thấp giọng hỏi.
- Chư vị, ta không biết trong lòng các ngươi nghĩ như thế nào. Ta chỉ có một chủ ý, các ngươi đều là đội viên ta dẫn tới. Ta hy vọng, lúc đến là bảy người, lúc đi cũng là bảy người!
Tần Vô Song ngữ khí bình tĩnh, nhưng biểu tình đó, lại không có dáng vẻ giả bộ.
Mọi người tâm thần rùng mình, dưới loại khẩu khí này của Đội trưởng, nếu nói một chút động lòng cũng không có đó là nói dối. Lúc này, thế cục hỗn loạn, Đội trưởng gây rối một chút, bỏ lại đội viên không quan tâm cũng có.
- Chư vị, ta hỏi các ngươi, các ngươi đến Ô Thước Tinh, là vì trung thành với Chủ Thần Điện, hay là vì phần thưởng tinh thạch?
Vấn đề này rất sắc bén, cũng rất quan trọng.
Lỗ Hùng trả lời dứt khoát nhất:
- Chủ Thần Điện lại không cho ta ưu đãi gì, ta dựa vào cái gì mà trung thành? Thường ngày những tông môn đầu lĩnh đó tác oai tác quái, Chủ Thần Điện cũng không thấy quản. Ta thẳng thắn, chính là vì tinh thạch mà đến!
- Ha ha, Lỗ Hùng nói rất thẳng thắn. Thiết Hoằng ta đến đây, ngoài tinh thạch ra, chính là bị khí phách của Đội trưởng thu phục. Tán tu chúng ta xưa nay không được coi trọng, nếu nói trung thành với Chủ Thần Điện, không phải không có, nhưng loại nhân tố này, thời khắc mấu chốt không có tác dụng. Chúng ta thường ngày, cũng chưa từng ăn được miếng cơm nào của Chủ Thần Điện.
Lời nói của Cốc Phong lúc nào cũng ngắn gọn:
- Ta chỉ muốn tinh thạch, những cái khác đều là vô nghĩa!
Lỗ Đồng trầm ngâm thở dài:
- Nếu nói chọn lựa giữa tinh thạch và Chủ Thần Điện, ta khẳng định là chọn lựa tinh thạch. Độ trung thành của tán tu, ha ha, cho dù một lòng trung thành, cũng làm gì có ai coi trọng chứ?
Tần Vô Song đem ánh mắt tập trung lên người Tiểu Giang.
Tiểu Giang cười khổ nói:
- Đội trưởng, ta từ ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy ngươi, chính là người hầu trung thành của ngươi rồi. Người bà con xa đó của ta mặc dù là Chủ Thần Điện. Nhưng hắn cũng là lấy bổng lộc, học bản lĩnh. Không có nghĩa ta sẽ quên mình phục vụ vì Chủ Thần Điện. Hơn nữa, chút thực lực này của ta, có đi cũng chỉ làm vật hy sinh.
Chỉ có Hắc Dực không biểu thị thái độ, Hắc Dực nheo mắt nói:
- Có phải muốn ta nhắc lại một lần nữa. Đã nói rồi, nguyên tắc của ta chỉ có một. Đội trưởng nói thế nào, ta làm thế ấy. Ta là người hầu trung thành nhất của Đội trưởng!
Tần Vô Song gật gật đầu, chăm chú nhìn tất cả mọi người.
- Chư vị, từ trong ánh mắt của các ngươi ta có thể nhìn ra, đại đa số các ngươi, đều nói thật. Một số ít có chút do dự. Ta có thể rõ ràng không ngại nói với các ngươi, từ thời điểm Đại Huyễn Nhật Thần Cung bắt đầu nhằm vào chúng ta, các ngươi đã không còn đường lui! Tán tu, giống như cây cỏ trong gió, bay loạn khắp nơi, không có ai để ý kết cục của ta sẽ như thế nào. Đại lục Thiên Tượng, chung quy vẫn là thiên hạ của những tông môn đầu lĩnh. Nhật Đông Sơn không tiếc dẫn dụ Thú Triều đối phó với chúng ta, có lần đầu, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba! Cho nên, cho dù các ngươi còn có một tia ảo tưởng đối với Chủ Thần Điện, dưới thế cục này, cũng chỉ có một lựa chọn, cố gắng sống! Tìm kiếm tinh thạch, đạt được lợi ích lớn nhất. Chỉ có khai thác được mỏ tinh thạch, đây mới là hiện thực!
- Đội trưởng, không phải ta khinh thường Chủ Thần Điện. Cho dù hiện giờ chúng ta phát hiện được một mỏ tinh thạch. Khai thác được vô số tinh thạch, hai phần trăm trích ra rơi vào trong tay chúng ta, có thể có giữ lại được không, vẫn là một đáp án chưa biết! Chủ Thần đại nhân có lẽ sẽ không lừa gạt, nhưng những cường giả khác của Chủ Thần Điện thì sao? Những tông môn đầu lĩnh khác thì sao? Lẽ nào có thể bảo đảm không có tư tâm sao? Ta không có tin tưởng đối với nhân phẩm của bọn họ!
Lời qua loa nhưng ý không qua loa. Phòng tuyến tâm lý của Hắc Dực Biên Bức đối với tông môn đầu lĩnh còn sâu hơn những người khác.
- Không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta. Các ngươi chưa trải qua, nhưng ta đã trải qua rồi!
Hắc Dực Biên Bức cười lạnh:
- Ta chỉ hỏi các ngươi một câu, từ xưa tới nay, ở Đại lục Thiên Tượng, có ghi chép về tán tu cường giả thu hoạch lớn quay về không? Cho dù có, cũng đếm trên đầu ngón tay. Còn cường giả tán tu bị người ta loạn đao phân thây, chết bất đắc kỳ tử trên đồng hoang, loại ghi chép này, chỉ sợ là nhiều không ghi hết sổ được?
Lời này của Hắc Dực, trái lại được Tần Vô Song rất tán thưởng. Đừng thấy Hắc Dực Biên Bức này có lúc đặc biệt khiến người ta chán ghét, nhưng thời điểm mấu chốt, trái lại tiết kiệm cho Tần Vô Song không ít võ mồm.
Lỗ Hùng kêu lên:
- Lão Hắc nói rất đúng, tin những tên đó, chi bằng tin nắm tay của mình. Đội trưởng, dựa vào suy nghĩ của ta, nếu chúng ta thật sự phát hiện ra mỏ tinh thạch, xem như bản thân phát tài, cuốn lấy tinh thạch, bỏ trốn mất dạng, đừng quay về Chủ Thần Điện báo cáo. Như vậy mặc dù nguy hiểm rất lớn, nhưng chí ít, không cần sợ bị kẻ khác nhòm ngó.
- Lỗ Hùng, ngươi câm miệng lại cho ta!
Lỗ Đồng chửi mắng nói.
- Ha ha, Tiểu Lỗ, lời này thật ngay thẳng!
Thiết Hoằng cũng là một phái cấp tiến:
- Ta cũng cảm thấy, chỉ cần chúng ta che dấu tốt, đừng bị phát giác, ngoại giới có ai để ý đến đội ngũ mấy tán tu tạo thành chúng ta chứ? Đến lúc đó, cũng chỉ là một đội bỏ mình trong danh sách mà thôi.
Những người này, ngươi một lời, ta một lời, đều rất hưng phấn.