Canh giữ ở ngoài cửa, bọn người Lý Bố Y hiển nhiên cũng cảm nhận được biến hóa bên trong Thần Khí Mê Cung. Loại trận thế dao động thiên địa này, tuyệt đối là có đại sự đã phát sinh. Lý Bố Y sắc mặt biến đổi, lẩm bẩm nói:
- Vẫn còn chưa tiếp cận được sao?
Hắn để Tần Vô Song và Vương Thiền phụ trách theo dõi hai người khả nghi, với thực lực của hai người bọn họ, có lẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng mà, hiện tại căn bản không có thời gian suy nghĩ đến những vấn đề này. Trầm giọng quát lớn một tiếng:
- Chư vị dồng môn, trận thế đã sẵn sàng, để ngăn cản những Thần hồn muốn chạy trốn ra ngoài!
Nhưng mà, tốc độ của hai mươi, ba mươi đạo Thần hồn chạy trốn ra, thực sự là quá nhanh. Vừa thoát ra đã hóa thành sát khí đầy trời, bổ xuống một đám tu luyện giả phía dưới. Thiên Huyền Thất Tử tựa hồ đồng thời ra tay!
Ầm ầm!
Bảy món Thần khí chủ đồng thời phát uy, trực tiếp chém giết bảy đạo Thần hồn gần sát nhất! Còn mười mấy đạo Thần hồn còn lại, trong tiếng kêu la thảm thiết khắp bầu trời, cuốn theo từng đạo thân thể, giống như tia chớp thoát đi. Lý Bố Y nhất thời biến sắc:
- Lão Nhị, Lão Tam, các ngươi trấn thủ ở Thần Khí Chi Môn, một khi có Thần hồn thoát ra, lập tức giết ngay, những người khác đuổi theo cho ta!
Lý Bố Y đã nhìn ra, vừa rồi ngoài bảy đạo Thần hồn bị bọn họ giết chết, còn có mười sáu đạo thân ảnh. Nhìn tốc độ đó, đều là Thần hồn cấp bậc Thiên Thần Đạo, hơn nữa đại đa số đều cuốn theo tu luyện giả từ hiện trường mà đi.
Hiển nhiên, mục đích của những Thần hồn này chỉ có một, đó chính là đoạt lấy thân thể, trú ngụ lại Thần hồn của bọn họ.
Bằng không, Thần hồn này cho dù cường đại, không có cơ thể để trú ngụ, cũng không phải kế lâu dài.
Bên trong Thần Khí Mê Cung, sáu người Tần Vô Song và năm đại cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc đã bắt đầu triển khai hoạt động càn quét trong Thần Khí Mê Cung. Rất nhanh, ngọn nguồn đã được bọn họ tìm ra.
Nơi mà những Thần hồn này chạy trốn ra, xuất hiện một cửa động cực lớn. Xung quanh cửa động này, chằng chịt những phù ấn tán loạn sau khi phong ấn bị phá vỡ. Dòng khí phân tán, vẫn còn vô cùng lẫm liệt, giống như lệ phong quất lên trên mặt, cực kỳ khó chịu.
Hiển nhiên, nơi này chính là một trận pháp phong ấn Thần hồn Dị tộc, bây giờ trận pháp này lại được người ta dùng phương thức Huyết Tế để mở ra. Xung quanh ngoài một vùng đầy mùi huyết tinh ra, người gây họa hiển nhiên đã Thần hồn sụp đổ. Tần Vô Song âm thầm giật mình, nội ứng Dị tộc này lại có thể quả quyết như vậy, không tiếc hy sinh tính mạng của bản thân để phá phong ấn của trận pháp này.
- Vô Song, thế nào rồi?
Vương Thiền đuổi tới sau một bước, nhìn thấy tình cảnh này, khẽ chau mày. Hiển nhiên đối với cục diện này cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Tần Vô Song miễn cưỡng mỉm cười, hỏi:
- Chưởng giáo Vương Thiền, tình hình hiện giờ của Thần Khí Mê Cung như thế nào rồi?
- Mọi người lúc trước vốn dõ đã tập trung lại một chỗ. Ngoài những người gặp nạn trong mê cung, còn có một số bị Thần hồn giết chết, còn lại hai mươi bảy người thôi.
Năm mươi người tiến vào, chỉ còn thừa lại hai mươi bảy người! Đây là khái niệm gì chứ? Tần Vô Song chỉ cảm thấy miệng cười khổ từng đợt:
- Tỷ lệ tử vong cao như vậy sao?
- Bị những Thần hồn đó giết chết có mười mấy người.
Vương Thiền nói đến chuyện này, khẩu khí cũng vô cùng ngưng trọng. Hiển nhiên là biết tình hình nghiêm trọng.
- Thần hồn trong động đều quét sạch rồi chứ?
Vương Thiền lắc lắc đầu:
- Căn bản không có ai biết trong Thần Khí Mê Cung ẩn giấu bao nhiêu Thần hồn, nhưng chúng ta đã toàn lực tổ chức lùng bắt rồi.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Ngoài năm đại cường giả chí tôn các vị ra, những người khác đều kêu bọn họ ra ngoài. Lưu lại ở trong, ngoài cung cấp thân xác cho những Thần hồn đó ra, căn bản không có tác dụng gì cả.
Những Thần hồn chạy trốn ra ngoài, kém nhất cũng có tu vi Chân Thần Đạo sáu, bảy kiếp, bằng không căn bản không có tư cách bị phong ấn ở trong. Ở thời đại Thái cổ, Chân Thần Đạo sáu, bảy kiếp, trong đại chiến Chúng Thần, nói thẳng ra chính là cá nhỏ chậm lớn, nhưng ở thời đại hiện nay lại có khả năng trở thành đại họa.
Có điều động thái của thế lực Đồ Đằng, tốc độ cũng phải rất nhanh.
Hai mươi bảy người còn lại, ngoài năm đại cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc và Tần Vô Song ra, còn có hai mươi hai người, đã tập trung toàn bộ lại một chỗ. Bọn Bao Bao thật ra là vì tương đối ít giao tiếp, tránh khỏi trung tâm tranh chấp, lần này ngược lại không gặp phải bất trắc gì.
Lúc này, Vương Thiền cũng không khách khí nữa:
- Chư vị, chuyện đột nhiên phát sinh. Chúng ta hiện tại phải thống kê một chút, có những người nào, đã chết trong tranh chấp, những người nào là bị những Thần hồn giết chết. Có những người nào, là mất tích.
Năm mươi người này, nói thẳng ra đều là có quan hệ dính dáng lẫn nhau. Muốn điều tra vô cùng dễ dàng, rất nhanh, kết quả đã xuất hiện. Ngoài tám người thăm dò mê cung, bản thân gặp phải bất trắc, mười lăm người khác, có bảy người là tử vong tại chỗ, đều có thi thể làm chứng, còn có tám người là không biết tung tích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khẩu khí Vương Thiền thâm trầm:
- Tám người này, là mầm tai họa!
Tần Vô Song lắc lắc đầu:
- Là bảy người!
- Sao?
Tần Vô Song giải thích nói:
- Trận pháp phong ấn đó sẽ không vô duyên vô cớ sụp đổ, nhất định là có người lấy phương thức Huyết Tế phá hủy trận pháp đó. Người đó tử vong tại chỗ, thân xác không còn. Hắn ta, nhất định là nội ứng Dị tộc!
Vương Thiền im lặng không nói, gật gật đầu:
- Nói như vậy, trong sơn động, chí ít còn bảy cường giả Dị tộc có thân xác mà chưa tìm ra được!
- Đúng, chỉ có bảy người!
Tần Vô Song nói:
- Chưởng giáo Vương Thiền, mời những người đó rời khỏi Thần Khí Mê Cung ngay, đừng để đối thủ có cơ hội thừa dịp hành động.
Vương Thiền gật đầu, cao giọng nói:
- Tất cả mọi người đều nghe rõ rồi đấy, ngoài chí tôn cường giả ra, tất cả mọi người đều phải rời khỏi Thần Khí Mê Cung. Khi ra ngoài, tất cả đều phải nghe theo sự chỉ huy của Lý Bố Y.
Đường đi ra ngoài, thật ra đường quen dễ đi.
Tần Vô Song và Vương Thiền phụ trách đưa mọi người ra ngoài lại phát hiện Lý Bố Y căn bản không hề ở bên ngoài Thần Khí Chi Môn Mê Cung. Thay vào đó là hai đại cường giả Tiêu Dật Hiên và Lý Dật Phong.
Hai người này trấn thủ ở ngoài Thần Khí Chi Môn, mỗi khi có người đi ra, đều phải trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của bọn họ, bảo đảm thân xác của người đó không bị Thần hồn chiếm giữ, mới có thể thả cho đi.
Tần Vô Song và Vương Thiền biết nhóm đầu tiên không bị Thần hồn chiếm đoạt trong Thần Khí Mê Cung, đã thoát ra ngoài, trong lòng ít nhiều có chút hổ thẹn.
Bất luận thế nào, bọn họ đã phụ sự nhờ vả.
Tiêu Dật Hiên vẫn luôn giữ dáng vẻ mặt không biểu tình, cũng không nói gì cả. Lý Dật Phong thấy Tần Vô Song có chút thần sắc uể oải, an ủi nói:
- Vô Song, đừng chán nản, chuyện này xảy ra quá đột phát, chúng ta không thể nắm bắt được. Bố Y huynh trăm phương nghìn kế cũng không tính ra được nội tình của tất cả mọi người.
Trước mặt người ngoài bọn họ đương nhiên sẽ không gọi Lý Bố Y là Đại sư huynh. Tần Vô Song truyền âm nói với bọn Lý Dật Phong:
- Nhị sư huynh, Tam sư huynh, Vân Hồng Nhi kia đã bị ta khống chế rồi, nhưng cô ta căn bản chính là một quân cờ để mê hoặc cục diện, không phải nhân vật trung tâm. Ta đề nghị tạm thời không nên động đến cô ta, sau này đối phó với Kim Ô Mẫu Hoàng, sẽ rất có tác dụng. Còn Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, lại nằm trong danh sách tám người mất tích, không nghi ngờ gì nữa, Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ nhất định là bị chiếm đoạt thân xác. Sợ rằng, căn nguyên không phải là bị chiếm đoạt thân xác, mà là chủ động dâng ra cơ thể.
Vân Hồng Nhi thật ra bình an vô sự ra ngoài, sau khi bị Tần Vô Song khống chế, cô ta cũng không có biểu hiện ra chỗ nào đặc biệt.
- Chưởng giáo Vương Thiền, Tần Chưởng môn, bên trong Thần Khí Mê Cung, các ngươi chịu khó giúp cho một chút. Nhóm đầu tiên trốn ra, bị chúng ta tiêu diệt bảy tên, còn có mười sáu tên chạy trốn. Bố Y huynh đã tổ chức người truy sát trước đó. Ở bên trong có lẽ vẫn còn tàn dư?
- Mặc dù không nhiều như nhóm đầu tiên, nhưng Thần hồn còn lưu lại trong Thần Khí Mê Cung cũng còn không ít!
- Nhớ kỹ, tàn dư của Dị tộc, cần phải diệt trừ tận gốc, trốn ra càng nhiều, hậu họa càng lớn.
Tiêu Dật Hiên thận trọng dặn dò một câu. Tần Vô Song và Vương Thiền lại một lần nữa quay lại trong Thần Khí Mê Cung.
Bao Bao và Cô Đơn mặc dù có dũng khí rất lớn, lúc này cũng không dám nói muốn đi theo. Bọn chúng cũng biết, chuyện quan trọng đại sự, không phải là lúc bọn chúng phá phách.
Vương Thiền trên đường đi tâm sự nặng nề, hiển nhiên vô cùng hiếu kỳ với thân phận của bọn Tiêu Dật Hiên và Lý Dật Phong, không kìm được hỏi:
- Vô Song, hai vị vừa rồi, cũng là Chưởng Khống Giả sao?
Đến lúc này Tần Vô Song thật ra cũng không cố ý im lặng, nói:
- Đúng, bọn họ và Lý Bố Y đạo huynh đều là đồng bạn, cùng là Chưởng Khống Giả đỉnh cao của Đại lục Thiên Huyền.
Vương Thiền nghe thấy câu này, thầm chép miệng, quả nhiên như vậy. Hắn thấy Tiêu Dật Hiên và Lý Dật Phong khí độ vững vàng, có một loại cảm giác siêu nhiên siêu phàm thoát tục, trong lòng không kìm được nổi lên một loại cảm giác sùng kính cao như đỉnh núi.
Lúc này, bản thân Vương Thiền đã là cường giả cấp bậc Thiên Thần Đạo, mặc dù chưa từng trải qua tai kiếp của Thiên Thần Đạo nào, nhưng đã không phải là tu vi và năng lực khi còn Chân Thần Đạo đỉnh phong ban đầu, nhưng nhìn hai người này vẫn có một loại cảm giác nhìn không ra.
Không nghi ngờ gì, thực lực của hai người này còn cao hơn bản thân hắn, nghe Tần Vô Song nói như vậy, trong lòng Vương Thiền hơi ổn định, than thở:
- Nhìn hành động của bọn Bố Y đạo huynh, ta mới phát hiện, cái gọi là thế lực Đồ Đằng, quả thật là quá thiếu hiểu biết. Cho tới nay, ta vẫn coi như là tương đối nghe lời giao phó của Bố Y đạo huynh. Còn những người bọn họ, lại bằng mặt mà không bằng lòng, đối với Bố Y đạo huynh cũng không phải là bảo sao nghe nấy. Nếu không phải Bố Y huynh rộng lượng, sợ rằng trên thế giới này, căn bản không có sự tồn tại của thế lực Đồ Đằng?
Đây thật ra không phải là tự coi nhẹ mình, hiểu biết thủ đoạn của Lý Bố Y, Vương Thiền đã hoàn toàn hiểu rõ, Lý Bố Y thần bí đáng sợ như thế nào. Tần Vô Song cười cười:
- Thế lực Đồ Đằng, chung quy là thế lực cường đại của Đại lục Thiên Huyền, đối phó với Dị tộc, cần phải có thế lực Đồ Đằng tham gia, bằng không chỉ dựa vào mấy người bọn họ, cũng không làm nên chuyện gì.
- Mấy người bọn họ?
Vương Thiền chớp mắt:
- Bọn họ rốt cuộc có mấy người?
- Bảy người, Thiên Huyền Thất Tử!
Vương Thiền vui mừng hiện rõ trên nét mặt:
- Bảy người? Đều là Thiên Thần Đạo cường giả sao?
Thấy Tần Vô Song gật đầu xác nhận đáp án, Vương Thiền vui mừng:
- Tốt, thật là quá tốt, ta luôn lo lắng Đại lục Thiên Huyền chúng ta thế đơn lực mỏng, cao thủ tuyệt đối quá ít. Bây giờ xem ra, Thiên Thần Đạo cường giả, cũng không phải ít như ta tưởng tượng. Cuộc chiến với Dị tộc, ta trái lại có mấy phần tự tin!
Tần Vô Song cười khổ trong lòng, loại khẩu khí tự tin tràn đầy của Vương Thiền, hắn rất thích, cũng không tiện đi dội gáo nước lạnh. Nếu khi Vương Thiền biết kẻ địch đáng sợ nhiều như thế nào, có thể lạc quan như vậy được hay không, chính là một đáp số chưa biết.