Thủ đoạn mà Lý Bố Y tiêu diệt Kim Ô Thú, khiến tất cả cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc trong nháy mắt hoàn toàn phục tùng, những toan tính nhỏ nhặt trong lòng phút chốc sụp đổ.
Toàn trường kinh hãi, hiệu lệnh của Lý Bố Y ban xuống, càng dễ dàng chấp hành nhiều hơn.
Trước đây, lai lịch của Lý Bố Y rất thần bí, thỉnh thoảng cũng ra tay, nhưng cho tới bây giờ đều là đem thực lực của mình che giấu rất tốt, nhìn qua không sai biệt lắm với cường giả chí tôn, từ trước đến giờ không có cố ý thể hiện ra điều gì nổi bật.
Không ngờ để lộ ra thực lực cao chót vót, lại có thể khoa trương như vậy!
Cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc và Kim Ô Thú quấn bện mấy chục năm, quá rõ ràng lợi hại của nghiệt súc này. Có thể nói, bọn họ là bị Kim Ô Thú chơi đùa đến mức có chút tan vỡ. Nếu có thể, bọn họ chỉ muốn lập tức vứt bỏ gánh nặng này không quan tâm đến. Vì Kim Ô Thú quá quỷ dị, xuất quỷ nhập thần, chuẩn bị không tốt thì người mất mạng chính là bọn họ.
Nhưng mà, Kim Ô Thú cường hãn như vậy, ở trước mặt Lý Bố Y, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, một chiêu tiêu diệt, hơn nữa nhìn qua còn chưa dốc hết sức lực.
Lý Bố Y ở trên cao nhìn xuống, đi tới vùng trời sơn cốc, nói lẩm bẩm, đột nhiên cánh tay liên tục hoạt động, chín đạo thần quang liên tục từ trong tay áo hắn vung ra. Trong chín đạo thần quang này, cất chứa năng lượng cường đại, giống như chín chiếc chìa khóa, rơi xuống chín phương vị khác nhau.
Vù!
Chín khu vực thần quang rơi xuống thoáng rùng mình, hình thành một vòng tròn quỷ dị, tản phát ra từng vòng thần quang gợn sóng, không ngừng lan ra.
Chính vào lúc này, cả sơn cốc nhất thời thần quang tràn ngập, một thế giới hoàn toàn xa lạ xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Một tảng đá hình tròn cực lớn, phảng phất giống như từ dưới nền đất lộ ra, gồ lên rõ ràng. Trên tảng đá hình tròn, tất cả các lỗ hổng, bắn ra đạo đạo quang mang cổ quái, tản phát ra sương mù mờ mịt, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Lý Bố Y quát:
- Cường giả có Tinh Hà Lệnh sơ cấp, mỗi người đem Tinh Hà Lệnh trong tay các ngươi đặt vào trong lỗ hổng tùy ý, nghiệm chứng thân phận.
Tinh Hà Lệnh sơ cấp này thông qua nghiệm chứng của tảng đá hình tròn, một trăm năm mươi người nắm giữ Tinh Hà Lệnh sơ cấp, bị quang mang của tảng đá hình tròn bao phủ.
Quang hoa của tảng đá hình tròn, giống như một đóa hoa sen nở rộ, quang liêm giống như mấy cánh hoa khép lại, đem một trăm năm mươi gã cường giả bao vây trong đó.
Lý Bố Y vẻ mặt trang trọng, khẩu khí nghiêm túc nói:
- Chư vị, trận lữ trình này, thời gian bốn tháng. Ta có thể nói với các ngươi trước, lượng sức mà đi, có thể bảo đảm các ngươi sẽ không trả giá bằng nguy hiểm sinh mạng. Trừ phi vận khí cực kỳ xui xẻo, mới có khả năng mất mạng. Nhưng nếu các ngươi muốn có đại thu hoạch, nhất định phải có tinh thần mạo hiểm. Đương nhiên, cái giá của mạo hiểm chính là, bất cứ lúc nào cũng có khả năng mất mạng ngoài ý muốn! Ta sẽ không cho các ngươi bất cứ ý kiến gì, sẽ không kêu các ngươi lấy giữ mạng làm thượng sách, cũng sẽ không cổ vũ các ngươi tìm phú quý trong nguy hiểm. Các vị có thể đến được đây, tin rằng trước khi xuất phát, đã chuẩn bị tất cả tâm lý. Ta chỉ có một câu khuyên bảo, làm theo chủ tâm của các ngươi, đừng do dự. Quyết đoán thích hợp, mới là tâm tính mà kẻ sĩ tu luyện như chúng ta nên có.
Lý Bố Y đem quan hệ lợi hại phân tích vô cùng rõ ràng, còn về làm thế nào xử lý, đó chính là chuyện của bản thân mỗi người.
Nhóm đầu tiên, một trăm năm mươi gã cường giả có Tinh Hà Lệnh sơ cấp, dưới sự truyền tống của thần quang, trực tiếp bị đưa vào Thần Khí Mê Cung.
Tần Vô Song nhớ tới tình hình vào nhầm Thần Khí Mê Cung ở Vô Tận Đông Hải ngày trước, trước khi hắn xuất phát, cũng đem loại tình hình này đề cập qua với những cường giả của Tần gia, để cho bọn họ lúc này duy trì được bình tĩnh.
Tần gia lần này có hai tấm Tinh Hà Lệnh cao cấp, hai tấm Tinh Hà Lệnh trung cấp, còn có bốn tấm Tinh Hà Lệnh sơ cấp, cũng là không ít.
Nhưng Tần gia bao gồm cả Tần Khiếu Thiên bên trong, có chín gã Thần đạo cường giả. Phân biệt là Tần Vô Song, Tần Khiếu Thiên, Tần Vân Nhiên, Tần Trọng Dương, Tần Thái Trùng, và bốn người Tri Hòe, Tri Bách, Tri Tùng và Tri Đồng.
Nhưng Tần Khiếu Thiên đã bày tỏ rõ ràng, từ bỏ cơ hội này. Cứ như vậy, tám miếng Tinh Hà Lệnh, đối ứng với tám người, thật là vừa vặn.
Mấu chốt nằm ở sở hữu tấm Tinh Hà Lệnh cao cấp còn lại, đưa cho Tần Vân Nhiên hay là Tần Thái Trùng, có vẻ có chút khó xử.
Tần Thái Trùng là nhân tài mới xuất hiện, thực lực không bằng Tần Vân Nhiên, nhưng tương lai về sau lại là người thanh niên vô cùng đáng được bồi dưỡng.
Mặc dù nói có Tinh Hà Lệnh cao cấp, với thực lực của Tần Thái Trùng, tiến vào Thần Khí Mê Cung sau tầng thứ chín, hệ số nguy hiểm vô cùng cao. Nhưng mọi người đều biết, bất kể là Tần Vân Nhiên hay là Tần Thái Trùng, sau khi đi vào, mấu chốt vẫn là có sự quan tâm của Đại Chưởng môn Tần Vô Song, bằng không, bọn họ đều rất khó làm được cái gì.
Cuối cùng, vẫn là Tần Thái Trùng phát huy phong cách, tôn trọng tiền bối, tấm Tinh Hà Lệnh cao cấp do Tần Vân Nhiên đạt được. Tần Vô Song đương nhiên là không có can thiệp quá nhiều.
Bốn tấm Tinh Hà Lệnh sơ cấp, đương nhiên là bốn người Tri Hòe, Tri Bách, Tri Tùng và Tri Đồng đạt được.
Hai miếng Tinh Hà Lệnh trung cấp, do Tần Trọng Dương và Tần Thái Trùng đạt được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tần Vô Song ở mỗi phân đoạn, đều sắp xếp vô cùng thỏa đáng. Cho nên cuối cùng thu hoạch như thế nào, là phải xem tạo hóa của mỗi người.
Thần Khí Chi Môn mở ra, trước sau có thời gian một năm.
Chưa đến lượt, đương nhiên phải đợi bốn tháng tiếp, hoặc là tám tháng. Đóng quân tại chỗ, hay là rời khỏi ai cũng không thể có dị nghị. Quy tắc chính là như vậy, ai dám khác người chứ?
Thời điểm vào đêm, Tần Vô Song đang nhắm mắt trầm tư trong doanh trướng, Lý Bố Y đã bay tới ngoài trướng, cười nói:
- Vô Song, nghỉ ngơi sao?
Nhìn thấy Đại sư huynh tới chơi, Tần Vô Song đương nhiên sẽ không chậm trễ, vội ra ngoài nghênh đón vào trong.
- Ha ha, Vô Song à, ngươi giữ Tinh Hà Lệnh cao cấp, phải đợi tám tháng sau mới đến lượt ngươi. Ở đây cũng không có chuyện gì, ngươi có thể đi tới Đệ thất hoàn tiếp tục tu luyện. Đến lúc đó đúng giờ quay về là được.
Lý Bố Y đây là thiện ý nhắc nhở. Nghe Tần Vô Song nhắc tới Đệ thất hoàn đối với tu luyện Chân Thần Đạo mà nói, một ngày bằng trăm ngày, tám tháng này, chính là tám trăm tháng. Tương đương với thời gian sáu bảy mươi năm!
Tần Vô Song lúc này vẫn là có chút nghi vấn trong lòng, cười cười, lại nói:
- Đại sư huynh, Kim Ô Thú đó, là Thần thú Thái cổ sao? Bị ngươi giết chết, lần này sẽ không sống lại chứ?
Vấn đề này, khiến Lý Bố Y cảm thấy rất buồn rầu.
- Vô Song, Kim Ô Thú quỷ dị chính ở chỗ năng lực sống lại của bọn chúng. Theo lý thuyết, Đại Thần Hậu Nghệ thời kỳ Thái cổ đã dùng Thần Tú Cung giết Kim Ô Thú, không thể cho bọn chúng cơ hội sống lại. Nếu nói Đại Thần Thái cổ, thực lực cũng sẽ không kém hơn ta hiện tại, thậm chí còn mạnh hơn, lại có Thần Tú Cung trong tay, làm sao có thể để bọn chúng có cơ hội sống lại chứ? Nhưng mà, Kim Ô Thú sống lại, chút chuyện này, ta rất không hiểu.
- Tiêu diệt hoàn toàn, trên lý luận là không thể sống lại. Cho dù là Chí Tôn Đại La, cũng không cách nào sống lại trong thể sinh mệnh căn bản không tồn tại. Vừa rồi Kim Ô Thú đó, ta xác định mười phần, đã bị ta diệt rồi, tiêu diệt hoàn toàn. Nếu còn sống lại, đó chính là thấy quỷ rồi.
Tần Vô Song sau khi nghe xong, cũng cảm thấy trong đầu mờ mịt. Loại chuyện quỷ dị này, trong lúc nhất thời thật sự là không dễ đoán, chỉ là cười khổ nói:
- Có thể là Kim Ô Thú thời kỳ Thái cổ có đến mười đầu, có một hai đầu chưa chết hoàn toàn như vậy, tro tàn lại cháy, cũng không biết chừng?
Lý Bố Y thở dài:
- Chuyện này chỉ có thể đi một bước xem một bước. Kim Ô Thú không phải trọng điểm. Trọng điểm nằm ở thực lực che giấu sau lưng Kim Ô Thú, rút cuộc lớn thế nào. Thật sự có phải do Kim Ô Thú cầm đầu không?
- Đại sư huynh, lần này loại bỏ ra ba người, ngươi xác định là nội ứng Dị tộc sao?
- Không thể xác định mười phần, nhưng là hiềm nghi tương đối lớn. Truyền thừa mấy vạn năm, có chút thân phận đến hiện tại rất khó xác nhận. Đây cũng là chỗ lớn nhất điều tra khó khăn.
Tần Vô Song cũng cho rằng như vậy:
- Hiện tại Kim Ô Thú đã chết, có lẽ đã bứt dây động rừng. Kim Ô Thú này, thật sự thông minh quá thành ra tự hại mình.
Lý Bố Y cũng cười nói:
- Kim Ô Thú mới không ngu ngốc. Lần này hắn đến, khẳng định có mục đích. Là tới làm xáo trộn tâm trí của ta. Ta suy đoán, người nắm giữ Tinh Hà Lệnh, tất nhiên vẫn có người bị tình nghi. Ta loại bỏ ba người đó, chỉ là mở rộng tầm mắt, khiến hiểu biết rõ ràng mà thôi. Vô Song, lần này ta tới, chính là muốn nói chuyện với ngươi. Trong những người nắm giữ Tinh Hà Lệnh cao cấp, có hai tên như vậy. Sau khi ngươi tiến vào, có cơ hội, quan sát bọn chúng một chút. Ta đã thông báo cho Vương Thiền, hắn cũng sẽ phụ trách quan sát một chút. Hiện tại trong mấy cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc, cũng có được Vương Thiền và Kim Quang Long Vương, cảnh giới sẽ cao hơn một chút. Nhưng Kim Quang Long Vương là Thú Tộc của Vô Tận Đông Hải, ta không yên tâm lắm. Cho nên, ta cũng chỉ nói với Vương Thiền. Còn về mấy người khác, lòng dạ và tầm nhìn đều quá nhỏ, dùng bọn họ không được. Vào trong Thần Khí Mê Cung, bọn họ tự thân có thể duy trì đầu óc bình tĩnh, không bị rất nhiều bảo vật trong đó mê hoặc, đó là vô cùng quý giá rồi!
Tần Vô Song cười cười, cũng không nói gì. Cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc, hắn cũng không tiện đánh giá. Dù sao hiện tại hắn vẫn chưa tới cảnh giới của cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc.
- Đây là danh sách, ngươi xem qua đi.
Lý Bố Y đem một tấm danh sách đưa ra:
- Nếu có cơ hội, dùng Khôi Lỗi Thuật kiểm tra bọn chúng, xem xem có thể tạo ra bất ngờ lớn gì không?
Tần Vô Song nhận lấy, quét mắt, liền hủy đi luôn.
Lý Bố Y cười nói:
- Thần Khí Chi Môn, cũng là một trận đánh cờ. Đồ Đằng cường giả, mặc dù không đến nỗi rất hữu dụng, ta thật ra hy vọng lần này bọn họ có thể đem tất cả bí mật mà tổ tiên lưu lại trong Thần Khí Mê Cung đào móc ra, bất kể như thế nào, đó cũng là di sản quý giá của tổ tiên. Cũng là một tấm át chủ bài của Đại lục Thiên Huyền đối kháng với Dị tộc.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Đúng, chỉ hy vọng mọi người ít tranh chấp một chút, có thêm nhiều hợp tác. Đại lục Thiên Huyền nếu lúc nào cũng tranh chấp không ngừng, lần này có thể đánh đuổi Dị tộc, lần sau cũng khó đảm bảo không có phiền toái mới.
- Đúng vậy, Vô Song, chuyện ở đây, ta sẽ chủ trì. Ngươi đi dặn dò bên Tần gia một chút, tranh thủ thời gian, tới Đệ thất hoàn của trận pháp bế quan đi. Thời gian tám tháng, đủ để ngươi làm được rất nhiều chuyện. Đừng quên, thời gian của chúng ta không nhiều. Về lý luận, là một vạn năm là cao nhất, nhưng trong Thần Khí Chi Môn, ai có bảo đảm một số yêu nhân đã bị phong ấn bên trong cũng không có khả năng thoát ra? Một khi bên trong xuất hiện một số vấn đề, thế cục đại biến, cũng không phải không có khả năng.
Thần Khí Mê Cung là một mê cung mà Chúng Thần Thái cổ bố trí, cũng là nơi phong ấn cường giả Dị tộc, là chiến trường thời kỳ Thái cổ.
Tựa hồ có thể nói như vậy, Thần Khí Mê Cung chính là một thanh kiếm hai lưỡi. Vận dụng tốt, thực lực của Đại lục Thiên Huyền sẽ đề cao trên diện rộng. Nhưng một khi bị gian tế của Dị tộc trà trộn vào, làm chuyện phá hoại trong Thần Khí Mê Cung, giải trừ phong ấn, thả mấy cường giả Dị tộc bị phong ấn ra, phiền phức hiện ra ngay trước mắt.
Nhưng mà, bọn Lý Bố Y lại không có lựa chọn khác. Mặc dù biết, việc này tồn tại nguy hiểm, cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Lẽ nào vì Dị tộc có thể trà trộn vào, hoàn toàn phong kín Thần Khí Mê Cung, ngồi yên đợi chết? Điều này hiển nhiên cũng không hiện thực.
Cho nên, bọn họ chỉ có thể bảo đảm dưới tình huống an toàn lớn nhất, cố gắng đặt cược một phen!