Đây không phải là lần đầu tiên, Hiên Viên Dương nhìn Tần Vô Song với ánh mắt lạnh băng:
- Tần Chưởng môn, theo ngài nói thì nên có bao nhiêu tấm Tinh Hà Lệnh?
Tần Vô Song dường như không để tâm ánh mắt có thể giết người của Hiên Viên Dương, nói:
- Nếu nói phải tính đến Chân Thần Đạo cường giả trước thì Tần gia ta có ba người, nói thế nào thì cũng không thể chỉ có một tấm Tinh Hà Lệnh cao cấp.
Tần Vô Song cũng không có sự tranh giành quyết liệt, lời nói đều hợp tình hợp lý khiến Hiên Viên Dương không thể làm gì được.
- Ba Chân Thần Đạo cường giả? Vậy ta phải thỉnh giáo rồi.
Tần Vô Song xòe ngón tay tính:
- Thái thượng Trưởng lão Tần Khiếu Thiên, vẫn luôn là Chân Thần Đạo cường giả, ai cũng có thể làm chứng, đó là một. Đại Chưởng môn Tần gia là ta cũng may mắn tu luyện đến Chân Thần Đạo là hai. Thứ ba là trợ thủ của ta, Thái cổ Thần vượn huyết mạch Bao Bao cũng vừa đột phá Chân Thần Đạo.
Hiên Viên Dương kinh ngạc nhìn Tần Vô Song, Tần Vô Song cũng tỏa ra lượng khí tức Chân Thần Đạo thích hợp.
- Tốt tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.
Hiên Viên Dương cười lạnh:
- Còn Thái cổ Thần vượn, ở cuộc thi đấu Thiên Đế Sơn không phải là hộ pháp Thần thú của Phiêu Tuyết Lâu rồi sao? Không biết tại sao bây giờ vẫn ở trong Tần gia ngài?
- Thật ra nó không chiếm mất một suất thì tốt hơn, nhưng Bao Bao quả thực là Chân Thần Đạo rồi. Nếu ưu tiên Chân Thần Đạo cường giả thì đương nhiên nó sẽ được ưu tiên một tấm. Nếu nói tranh thì nó cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều việc này lại có trình tự trước sau.
Bao Bao cũng đứng ra:
- Đúng thế, Dương đại nhân, Bao Bao ta là đệ tử của Hầu Tộc là thế lực lâu năm Hiên Viên Khâu. Trong những lúc thế này không được bên trọng bên khinh chứ!
Ưu tiên Chân Thần Đạo, nếu không cho Tinh Hà Lệnh cao cấp thì không công bằng, cái tiếng này Hiên Viên Tộc không gánh nổi đâu.
Bất lực, Hiên Viên Dương nhượng bộ:
- Cũng được, nếu đã có Chân Thần Đạo cường giả đương nhiên phải tuân theo quy tắc. Tần gia được hai tấm Tinh Hà Lệnh cao cấp, giảm một tấm Tinh Hà Lệnh sơ cấp. Huyết mạch Thái cổ Thần vượn Bao Bao được một tấm Tinh Hà Lệnh cao cấp, còn lại một tấm các tông môn khác cạnh tranh.
Kỳ thực đây cũng là ân huệ cho người khác, cũng có thể bảo vệ quyền uy của Hiên Viên Tộc, đương nhiên Hiên Viên Dương biết cách lựa chọn.
Dù sao người ta cũng có thực lực Chân Thần Đạo, nếu cạnh tranh thì vẫn lấy được Tinh Hà Lệnh cao cấp như thường. Nếu thế thì tự nhiên Hiên Viên Dương lại thành tiểu nhân, chuyện này đương nhiên hắn sẽ không làm.
Như vậy, phương án chia Tinh Hà Lệnh cao cấp đã được quyết định. Tần gia về danh nghĩa được hai tấm Tinh Hà Lệnh cao cấp nhưng thực tế là Bao Bao nên tính là thuộc Tần gia.
Cuộc tranh giành còn lại thì tùy thuộc thủ đoạn của các thế lực, về tổng thể thì vô cùng công bằng.
Hiên Viên Tộc trực tiếp lấy đi mười lăm tấm Tinh Hà Lệnh, Tần gia được tám tấm, Tân gia bảy, như vậy các thế lực khác sẽ tranh giành ba mươi tấm còn lại.
Điều khiến Tần Vô Song bực mình là Hiên Viên Tộc rõ ràng thiên vị Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, cho chúng một tấm Tinh Hà Lệnh cao cấp.
Các tông môn khác có khoảng năm tấm, đương nhiên cũng có bốn, nói chúng là khoảng cách không lớn.
Tấm Tinh Hà Lệnh cao cấp còn lại đã được Tử Điện Phần Diệm Thú lấy đi.
Điều này khiến Hiên Viên Dương cực kỳ khó chịu nhưng không thể làm gì được. Như vậy là Tần gia coi như có bốn tấm Tinh Hà Lệnh cao cấp rồi.
Điều này gần như ngang bằng với Hiên Viên Tộc.
Thần Khí Chi Môn có tất cả mười hai tầng mê cung, Tinh Hà Lệnh sơ cấp trong mắt Hiên Viên Tộc đã không còn bất cứ sức hấp dẫn nào nữa, nhưng vẫn lấy là để làm dáng mà thôi.
Tinh Hà Lệnh sơ cấp thì có sức hấp dẫn nhất định, nhưng Đồ Đằng Tộc cũng chẳng lạ gì với tầng thứ năm đến thứ tám của mê cung.
Họ cần nhất là Tinh Hà Lệnh cao cấp để khám phá tầng chín và tầng mười hai.
Thấy Tần gia có được số Tinh Hà Lệnh gần bằng Đồ Đằng Tộc của mình, Hiên Viên Dương có cảm giác quyền uy bị khiêu khích.
Ở một thâm cốc nào đó trong Thần Khí Chi Môn, sắc mặt Lý Bố Y nặng nề, ngẩng đầu nhìn Tinh Hà lóng lánh khẽ thở dài.
Bên cạnh, một người có khuôn mặt trẻ con, nhưng dáng người rõ ràng là người lớn, trên đầu có bím tóc chổng ngược lên trời, tạo hình vô cùng cổ quái, hắn nói:
- Bố Y Lão Đại sao lại thở dài vậy?
Lý Bố Y khẽ thở dài:
- Lão Tứ, ngươi nhìn xem, Tinh Hà rộng lớn thế kia, bao nhiêu vì sao giống như những hạt cát, nhưng mỗi vì sao đều là một Vị diện, ôm trong nó vô số sinh mệnh. Ngươi bảo Sáng Thế Chủ thật vĩ đại bao nhiêu!
Người có bím tóc chổng ngược kia là Lão Tứ của Thiên Huyền Thất Tử, đại danh Dịch Xung Thiên, bề ngoài vô cùng non nớt nhưng nội tâm vô cùng bảo thủ, cố chấp. Hắn lầm bầm:
- Bố Y Lão Đại, huynh lại đa sầu đa cảm rồi. Các Vị diện khác chúng ta quản không nổi đâu. Chỉ cần Đại lục Thiên Huyền của chúng ta không có chuyện gì là được rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Chỉ đáng tiếc, trong vũ trụ bao la này muốn bình yên cũng rất khó. Lão Tứ, ngươi nói xem, chúng ta ở đây nhìn bầu trời sao trên trời, bên trong các Vị diện kia rốt cuộc có bao nhiêu người cũng đang quan tâm đến Đại lục Thiên Huyền chúng ta, có bao nhiêu ngôi sao cũng có vận mệnh giống chúng ta?
Dịch Xung Thiên mở miệng nhưng không biết phải tiếp lời thế nào.
Cũng may, lúc đó, lông mày Lý Bố Y nhướn lên, cười:
- Họ đến rồi!
Vừa dứt lời, từ bốn phía có năm bóng người "vèo vèo vèo" đáp xuống sơn cốc.
- Đại sư huynh vẫn khỏe chứ?
- Hà hà, chư vị hiền đệ phong thái vẫn như xưa.
Lý Bố Y tươi cười.
Năm người vừa đến chính là năm người còn lại trong Thiên Huyền Thất Tử, nhận được lệnh triệu tập của Lý Bố Y đều từ các nơi đến tập trung ở đây.
Lão Nhị Tiêu Dật Hiên, theo con đường dương cương, thực lực Chân Thần Đạo hai kiếp. dáng người khôi ngô cao ráo, khí phách ngang tàng.
Lão Tam Lý Dật Phong, theo con đường phiêu dật, thực lực không hề thua kém Tiêu Dật Hiên, diện mạo thanh tú, dáng người cao ráo mảnh mai, cho người khác cảm giác phiêu dật thoát tục.
Lão Ngũ Hoa Tập Nguyệt, là người có vẻ đẹp tuấn mỹ nhất trong Thiên Huyền Thất Tử. Da dẻ trắng hơn tuyết, tính cách lạnh lùng, là người sát phạt quyết đoán. Hắn tu luyện Nguyệt Ảnh Kiếm Pháp, hấp thu Thái Âm Chi Khí vào kiếm, kiếm pháp xuất trần, biến hóa khó lường, ngay Lão Nhị, Lão Tam cũng không dám coi thường.
Lão Lục Xích Hằng Vũ, giống như một thiếu niên, tính cách hòa nhã rất trong Thiên Huyền Thất Tử, cho người ta cảm giác rất có giáo dục. Nhưng Xích Hằng Vũ là người rất coi trọng nguyên tắc, việc bình thường hắn không tính toán nhưng đã là điều hắn theo đuổi thì hắn sẽ cố chấp hơn bất cứ ai, chưa đâm vào tường chưa quay đầu lại. Vì thế khi bình tĩnh, Xích Hằng Vũ giống như mặt nước hồ phẳng lặng, nhưng một khi bộc phát thì còn đáng sợ hơn cả sóng thần.
Vì thế các sư huynh đệ khác trong Thiên Huyền Thất Tử rất quan tâm đến hắn.
Trong các đồng môn, Lão Lục Xích Hằng Vũ cũng rất có tiếng nói, mọi người cũng rất yêu mến chăm sóc vị tiểu sư đệ này.
Còn Lão Thất Miêu Húc, nhập môn muộn nhất, tu vi cũng kém một chút nhưng tính cách vô cùng mạnh mẽ, ghét cái ác như thù, hiếm có là trong tính cách nóng nảy lại có sự tinh tế tỉ mỉ. Điều này khiến Miêu Húc trở thành người Lý Bố Y tin tưởng nhất, chỉ cho Miêu Húc đi lại trong thế tục tìm hiểu thông tin.
Thiên Huyền Thất Tử tập trung lại, hiển nhiên là có việc quan trọng cần bàn bạc.
Mọi người đều nhìn Lý Bố Y, từ trước tới nay, vị Đại sư huynh bỡn cợt với đời này lại là chỗ dựa tinh thần cho họ. Ai cũng biết, sư phụ không còn nữa, Đại sư huynh thật ra chính là một nửa sư phụ của họ, vì thế trong mắt mọi người, Lý Bố Y vừa là thầy, vừa là cha.
- Lão Nhị, Lão Tam, trong hoàn cảnh này chúng ta không cần khách sáo nữa, nói tình hình Tinh Hà Kết Giới đi.
Lý Dật Phong nhìn Tiêu Dật Hiên một cái.
Tiêu Dật Hiên biết Lý Dật Phong bảo mình nói, hắn cũng không từ chối:
- Đại sư huynh, Tinh Hà Kết Giới gần đây cũng có thể coi là ổn định, nhưng vài chục năm trước có một trận rung chuyển rất mãnh liệt. Theo bọn ta suy đoán, nếu không có bất trắc gì lớn, tám nghìn năm là ít nhất, nhiều nhất cũng không quá một vạn hai nghìn năm. Đại sư huynh, thời gian rất cấp bách rồi!
Dịch Xung Thiên lúng búng:
- Đại sư huynh, lần này không thể do dự được nữa. Cho dù có tử thương nặng nề cũng phải để họ vào tầng thứ chín trở lên của mê cung. Nếu cứ sợ chết không vào sâu bên trong, cứ kéo dài thế này Đại lục Thiên Huyền chúng ta sẽ chẳng có tương lai!
- Đúng vậy, Đại sư huynh, lần này đừng ngăn cản nữa. Sống hay chết chỉ dựa vào thực lực và vận số. Dù bây giờ họ có đang sống bám nhưng ngày Tinh Hà Kết Giới bị phá vỡ vẫn thành nô lệ của dị tộc. Chi bằng bây giờ buông tay, chết phải chết cho khoan khoái, sống phải sống cho thoải mái.
Tiêu Dật Hiên cũng nói.
Hoa Tập Nguyện không nói nhiều, chỉ gật dù:
- Thà chết đứng còn hơn sống quỳ!
Lão Lục Xích Hằng Vũ cười:
- Đại sư huynh à, chúng ta phải cho họ chút áp lực, nếu không thì Thần Khí Chi Môn mãi mãi không thể khám phá được đến tận cùng. Thời gian không đợi người đâu, tám nghìn năm, quá cấp bách rồi!
Vợ chồng Lý Dật Phong và Miêu Húc không nói gì nhưng từ nét mặt có thể thấy họ cũng hy vọng sẽ khám phá sâu hơn nữa.
Nghe xong ý kiến của mọi người, Lý Bố Y cười:
- Chư vị hiền đệ, mọi người quả thật có suy nghĩ giống ta. Vốn dĩ ta đã định lần này tạo chút áp lực cho mọi người. Đợi dị tộc xâm chiếm rồi chết thảm không bằng quyết tâm đến Thần Khí Chi Môn, biết đâu Thần Khí Chi Môn sẽ đem đến cho Đại lục Thiên Huyền một cơ hội chuyển biến!
Có một điều là chắc chắn, trong Thần Khí Chi Môn bảo vật chất đầy như núi, chỉ cần đến và sống trở về thì chắc chắn có thu hoạch lớn.
- Đại sư huynh, tiểu sư đệ đã xuất hiện, ta thấy những ngày khổ cực của chúng ta chắc cũng hết rồi phải không?
- Ha ha, thật sự rất mong đợi. Không biết sư phụ đã chuẩn bị cho tiểu sư đệ cái gì? Đại sư huynh, tiểu sư đệ tu vi thế nào rồi?
- Chân Thần Đạo ba bốn kiếp rồi thì phả.
Lý Bố Y khẽ thở dài, vẫn có chút nuối tiếc:
- Nếu hắn có thể đạt đến chín kiếp thì thật tốt. Ta rất muốn sớm ngày giải trừ hoàn cảnh khó khăn này của Đại lục Thiên Huyền.
Nghe Lý Bố Y nói vậy, nét mặt của mọi người đều trở nên nghiêm trang, đúng là họ cũng cần giải tỏa sự ức chế trong mấy vạn năm nay!