Lý Bố Y cười khổ, một lúc sau mới nghiêm nghị nói:
- Vô Song, Chúng Thần đại chiến cũng đã để lại hậu họa. Dị tộc năm đó thực tế là đã xâm nhập vào rồi. Vì thế có rất nhiều cao thủ dị tộc đã thâm nhập vào. Cường giả Thiên Thần Đạo dị tộc có lẽ đã bị tiêu diệt hết nhưng vẫn còn vài con cá con ẩn nấp rất kỹ không thể tiêu diệt sạch sẽ được. Một vài kẻ trong bọn chúng chỉ là Thần đạo bình thường, không thể bắt từng kẻ ra được, chúng chính là ẩn họa của Đại lục Thiên Huyền. Chưa biết chừng còn có có nội ứng.
- Thì ra là vậy!
Tần Vô Song cười khổ:
- Các vị sư huynh ở ẩn là vì không muốn chúng biết quá rõ về chúng ta, đúng không?
- Không sai, Vô Song, nếu ngươi gặp bọn nội ứng, nhất định không được nương tay, nếu không đó sẽ đại họa!
Ánh mắt Tần Vô Song bỗng lóe lên ánh sáng kỳ lạ, bỗng nhớ ra điều gì đó:
- Đúng rồi, đúng rồi!
Lý Bố Y thấy lạ:
- Vô Song, ngươi nghĩ ra điều gì à?
Tần Vô Song nói:
- Đại sư huynh, ta nhớ ra một chuyện mới xảy ra gần đây, rất kỳ lạ! Cuối cùng giờ đã nghĩ thông rồi!
- Chuyện gì?
- Đại sư huynh còn nhớ trận đại chiến giữa ta và Tân Thiên Vấn, bên trận doanh Tân gia có một đầu Thần thú tên Kiếm Nhiêm không?
- Kiếm Nhiêm thì ta biết, sao?
- Chắc chắn nó chính là một con cá dị tộc đã lọt lưới.
Ánh mắt Tần Vô Song lóe lên sát khí.
- Vô Song, Kiếm Nhiêm là Thần thú Chân Thần Đạo, ngươi có chứng cứ chính xác không?
- Đại sư huynh, Kiếm Nhiêm câu kết với Tân gia đối địch với Tần gia. Tân Thiên Vấn vừa chết hắn quay lại đầu hàng Tần gia, chịu từ bỏ hai nghìn năm tự do để được vào Thần Khí Chi Môn. Đại sư huynh nói Thần Khí Chi Môn là bí mật chung cực của Đại lục Thiên Huyền, là kho báu quý giá mà Chúng Thần để lại. Kiếm Nhiêm làm vậy chắc chắn có ý đồ, đó là thứ nhất. Còn nữa, hôm đó ta bao vây Kiếm Nhiêm ở tám môn Thiên Đế Sơn, nó đã dùng một một loại thần thông Thiên Độn, hoàn toàn bỏ qua quy tắc không gian, tác dụng của nó giống như Thiên Độn Chi Phù mà sư phụ để lại ở Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, căn bản không giống là thần thông của Đại lục Thiên Huyền. Thứ ba, lúc bị bao vây nó đã nói nó có một chủ nhân có thể khiến Vấn Đỉnh Sơn sụp đổ trong nháy mắt. Ta rất nghi ngờ đằng sau Kiếm Nhiêm là một tổ chức thần bí, hơn nữa tuyệt đối không phải Đồ Đằng Tộc.
Nét mặt Lý Bố Y lập tức nghiêm nghị bắt đầu suy nghĩ, rồi gật gù:
- Theo như ngươi phân tích thì Thần thú Kiếm Nhiêm có đến tám phần là nội ứng của dị tộc.
Tần Vô Song hậm hực nói:
- Tiếc là để nó chạy mất rồi. Nhưng nếu quyết tâm truy đuổi, có lẽ nó cũng chẳng chạy thoát được.
Lý Bố Y cười cười, hỏi:
- Vô Song, ngươi thấy nên xử lý việc của Kiếm Nhiêm thế nào? Thông báo cho các thế lực Đồ Đằng toàn lực vây bắt?
Nghĩ một lúc, Tần Vô Song lắc đầu:
- Không ổn, tuyệt đối không ổn. Khó khăn lắm mới biết Kiếm Nhiêm là nội ứng, giết nó như vậy thì quá đáng tiếc. Hơn nữa, ta dám đảm bảo, chỉ cần lệnh truy nã Đại lục Thiên Huyền đưa ra, không cần thế lực Đồ Đằng ra tay thì tổ chức của Kiếm Nhiêm đã giết nó rồi. Vì nó đã bị bại lộ, bại lộ thì có nguy cơ gây nguy hiểm cho tổ chức.
Lý Bố Y cười tán thưởng, hắn cảm thấy, sư phụ chọn rất đúng người. Trên người của vị tiểu sư đệ này Lý Bố Y thấy được quá nhiều điểm sáng chói.
Nhiệt huyết thiếu niên, không thiếu. Chí khí hoài bão, không thiếu. Hiếm có hơn là rất tinh tế tỉ mỉ, học một hiểu mười, lúc quan trọng có thể kìm chế để suy nghĩ, hơn nữa suy nghĩ rất chu đáo.
- Kiếm Nhiêm, ha ha, rất thú vị. Vô Song, thật ra vấn đề này Thất sư tỷ Miêu Húc vẫn luôn nghi ngờ, cũng luôn ngầm điều tra. Nhưng tổ chức này ẩn nấp rất kỹ, bình thường không có bất cứ hoạt động nào. Rõ ràng là chúng có bản lĩnh sinh tồn đặc biệt, cũng có phương thức sinh tồn đặc thù. Ngươi nhắc đến, sự xuất hiện của Kiếm Nhiêm đúng là rất cổ quái. Không ai biết nó xuất hiện ở Cấm địa của Thần nào. Từ trước tới nay mọi người đều nghĩ nó chỉ là một đầu Thần thú Biến dị nên không nghi ngờ gì về huyết thống của nó. Nay xem ra mọi người đều bị bốn chữ Thần thú Biến dị mê hoặc rồi.
- Ừm, Thần thú Kiếm Nhiêm quả nhiên suy tính sâu xa. Giết cả Tân gia không chút nương tay chỉ vì lập đầu danh trạng để đầu hàng Tần gia.
Lý Bố Y cười, chép miệng nói:
- Vô Song, kế mượn đao giết người của ngươi cũng không tệ!
Tần Vô Song cười ngượng.
- Vô Song, ngươi không cần phải cảm thấy có gánh nặng tâm lý. Là người đại thời vận, đại phúc duyên, chút sát nghiệt đó không là gì cả. Hơn nữa, trong giới tu luyện, những người thành danh có ai là không giẫm lên vô số xương trắng? Chỉ cần trong lòng luôn giữ một tín niệm đáng để nỗ lực, có điều nhất thiết phải bảo vệ, có dũng khí đánh bại mọi chướng ngại, thì cứ làm đi! Trong Chư Thiên vũ trụ, đừng nói một Tân gia nhỏ bé, dù là Đồ Đằng Tộc, khi đến khí số, muốn diệt thì cũng chỉ như thổi tắt một ngọn nến mà thôi.
Lý Bố Y dẹp đi dáng vẻ tươi cười, thần thái quả nhiên đầy khí thế. Trong mắt hắn Đồ Đằng Tộc cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ mà thôi. Quân cờ có ích thì cứ dùng tiếp, nếu không thì loại bỏ cũng rất dễ dàng. Những người có hoài bão lớn, chí khí lớn như bảy người Lý Bố Y, đương nhiên sẽ không cảm khái gì vể sự suy vong hay hưng thịnh của một Tân gia cỏn con.
Nói khó nghe một chút thì Tân gia không đủ tư cách. Tân Thiên Vấn đứng trước Lý Bố Y cũng chẳng khác gì một con kiến. Lý Bố Y còn chẳng cần động tay, dùng ý niệm phát ra đòn công kích Thần đạo là tiêu diệt được Tân Thiên Vấn. Đó chính là khoảng cách!
Nhìn thần thái điềm tĩnh của Tần Vô Song, Lý Bố Y lại cười:
- Anh bạn trẻ, xem ra ta nghĩ nhiều rồi. Dường như ngươi chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào cả.
- Ha ha, Đại sư huynh, Tân gia đầy rẫy tội ác cũng đến lúc phải bị trừng phạt. Kiếm Nhiêm đã muốn bỏ công ra thì đương nhiên ta không thể phản đối. Đương nhiên, nay đã biết thân phận của Kiếm Nhiêm, món nợ máu của Tân gia cuối cùng cũng phải tính, Kiếm Nhiêm chắc chắn phải chết, chỉ có điều không phải bây giờ.
- Đúng, phải dùng Kiếm Nhiêm làm đầu mối để lôi hết tổ chức đó ra ánh sáng. Đối phó với dị tộc là sứ mệnh lâu dài của Đại lục Thiên Huyền, nhưng nếu không hiểu rõ về bọn nội ứng kia, bất cứ hành động nào của Đại lục Thiên Huyền cũng sẽ bị khống chế, rất bất lợi cho việc chống ngoại xâm.
Tần Vô Song gật đầu:
- Còn hơn mười năm nữa mới đến lúc mở Thần Khí Chi Môn. Đại sư huynh, chi bằng chúng ta cứ đợi xem rốt cuộc Kiếm Nhiêm còn những chiêu gì nữa. Tốt nhất là nó đừng gặp lại ta, nếu không ta sẽ cho hắn một niềm bất ngờ.
Lý Bố Y cười hiểu ý:
- Hà hà, xem ra tiểu tử ngươi lại muốn dùng Thần Cổ Khôi Lỗi Thuật rồi. Có điều, thủ đoạn này đúng là không tệ. Nếu có thể khống chế được Kiếm Nhiêm thì rất có thể sẽ lôi hết được bọn chúng ra ánh sáng.
Đúng là Tần Vô Song định làm như vậy.
- Thôi được rồi, Vô Song, giờ ngươi cũng không cần phải nghĩ quá nhiều. Mười năm tới cứ chuyên tâm tu luyện, tranh thủ trước khi mở Thần Khí Chi Môn thăng cấp lên Chân Thần Đạo. Hãy nhớ, Thần Khí Chi Môn không phải địa bàn của sư phụ, là của Chúng Thần để lại, không có cửa sau nào cho ngươi đâu. Một khi vào đó, cơ hội và thách thức của ngươi cũng như những người khác. Vì thế nhất định ngươi phải hết sức chú tâm, không được kiêu ngạo!
Tần Vô Song cười:
- Đại sư huynh, tuy tuổi tác của ta không bằng các huynh nhưng cũng không phải thiếu niên non nớt nữa rồi. Ta biết phân biệt nặng nhẹ.
- Ha ha, đúng vậy. Việc của giới tu luyện nhất thiết phải thực tế, không được mơ hồ. Nếu ngươi nghĩ kế thừa Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận là có thể coi thường di chỉ của Chúng Thần thì chưa biết chừng sẽ thiệt thòi lớn. Hai bên không có mối liên hệ gì tuyệt đối. Rốt cuộc sư phụ có kết nối Đệ thất hoàn đến Thần Khí Mê Cung hay không, bọn ta cũng không biết. Vì thế, Vô Song, tự ngươi phải suy nghĩ thôi.
- Ừm, Đại sư huynh, ta sẽ nỗ lực tu luyện sớm ngày khám phá Đệ thất hoàn. Yêu cầu thấp nhất của Đệ thất hoàn là Chân Thần Đạo. Theo lời sư phụ để lại thì, Chân Thần Đạo đỉnh phong mới là ổn nhất.
Lý Bố Y khoát tay:
- Điều này tự ngươi quyết định đi. Ngoài ra, cũng không cần phải đi tìm Kiếm Nhiêm tránh đánh rắn động cỏ.
- Được!
Tần Vô Song đáp lời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lý Bố Y gãi gãi mũi, lại nở nụ cười giống lão ngoan đồng của mình, nói:
- Vô Song, hôm nay ta đến lôi ngươi ra nói chuyện đã làm ngươi lỡ mất chuyện động phòng. Ngươi sẽ không oán trách Đại sư huynh ta chứ? Ha ha…
Tần Vô Song dở khóc dở cười, không biết nói gì. Vị Đại sư huynh này đúng là có phần giống lão ngoan đồng, nói xong chính sự là không thể tránh được vài câu chọc ngoáy.
- Thôi được rồi, ta phải đến các vùng Cấm địa của Thần khác. Bên Vô Tận Đông Hải cục diện rất khó khăn. Bản lĩnh của chúng đúng là hơi kém, đối phó với Kim Ô Thú nhiều năm như vậy rồi mà chẳng có chút manh mối gì.
Tim Tần Vô Song khẽ rung lên:
- Đại sư huynh, Kim Ô Thú rất cổ quái, từng tác quái ở thời Thái cổ, liệu có phải là một chủng loại của dị tộc?
Sắc mặt Lý Bố Y lại trở nên nặng nề, trầm ngâm không nói gì. Một lúc lâu sau Lý Bố Y mới gật gù:
- Vô Song, ngươi đã nhắc nhở ta, xem ra ta phải quan sát kỹ con nghiệt súc này. Lâu nay ta luôn giữ nguyên tắc không can thiệp sự vụ thế tục, để tự chúng làm. Không ngờ Kim Ô Thú lại khiến cho đám cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc đó tối tăm mặt mũi.
Tần Vô Song cười khổ nói:
- Kim Ô Thú đúng là rất lợi hại. Đặc biệt là sức tiến hóa của nó vô cùng đáng sợ. Khả năng tiến hóa thần kỳ đó quả thật là rất khoa trương!
Lý Bố Y nói:
- Ta đến Vô Tận Đông Hải xem sao!
Dứt lời, Lý Bố Y biến thành một làn khói biến mất trong không gian.
- Ha ha, Vô Song, một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng. Bảo vệ Đại lục Thiên Huyền là sứ mệnh. Nối dõi tông đường đó cũng là đại sứ mệnh, không nên chậm trễ! Ha ha…
Tần Vô Song câm lặng.
Nhưng hắn vẫn nghe theo lời chỉ bảo của Đại sư huynh, đêm động phòng hoa chúc, tuy có bị chậm trễ nhưng vẫn chưa muộn.
Một đêm điên cuồng, một đêm mây mưa, mãi đến khi đêm dài đã kết thúc nhưng dường như dư vị vẫn còn đọng mãi!