Lý Bố Y cũng không muốn ra mặt nhưng cục diện hiện nay nếu hắn không đến chúc mừng Tần Vô Song thì những kẻ có ý định có thể sẽ nổi dậy. Nếu nói năm đó Lý Bố Y chỉ ngầm ủng hộ Tần Vô Song thì nay xem ra đã trở thành công khai rồi.
Cũng nhờ có Tần Liên Sơn và Mộ Dung Thiên Cực phụ trách đón tiếp, lại có chư vị Thần đạo cường giả chủ trì nên lần này Tần Vô Song không phải vất vả gì.
Sau khi tiệc rượu tan, Lý Bố Y đến trước mặt Tần Vô Song, cười:
- Anh bạn trẻ, chiếm dụng thời gian tân hôn của ngươi một chút, không để tâm chứ?
- Lý Bố Y tiền bối nhiều lần ra tay trượng nghĩa, Vô Song cảm kích không hết. Không biết tiền bồi có gì dặn dò?
Tần Vô Song tôn trọng Lý Bố Y từ đáy lòng, hồi Lý Bố Y mới xuất hiện, Tần Vô Song không hề có thiện cảm với hắn, cảm thấy đây là một tên lừa đảo giang hồ, lừa ăn lừa uống, lại còn thích moi móc chuyện riêng của người khác.
Nay nghĩ lại Tần Vô Song vô cùng hổ thẹn, hắn đã giở nhiều trò với tiền bối Lý Bố Y, lúc đó chắc là rất ấu trĩ.
- Ha ha, anh bạn trẻ, có phải đang nghĩ lại hồi quen biết lão đầu tử ta không?
Đôi mắt đục ngầu của Lý Bố Y lóe lên những tia sáng đùa cợt, rồi khóe miệng nhếch lên như cười như không. Rõ ràng là, dù bề ngoài rất tùy tiện nhưng Lý Bố Y lại rất tinh ý, dường như có thể nhìn thấu được người khác vậy.
Tần Vô Song bối rối cười, chỉ khi ở trước mặt Lý Bố Y thì Tần Vô Song mới cảm thấy mình không có chút áp lực tâm lý nào.
- Anh bạn trẻ, có phải rất hiếu kỳ về thân phận của ta?
Lý Bố Y nheo mắt cười.
- Hà hà, trước nay Vô Song vẫn cho rằng tiền bối là một ẩn thế cường giả bỡn cợt với trần thế. Giờ có lẽ không phải vậy.
Lý Bố Y cười nói:
- Sao ngươi lại nghĩ vậy?
- Nếu tiền bối thật sự là cường giả quyết tâm ở ẩn, dù có hậu ái ngầm trợ giúp Vô Song cũng không lộ diện đắc tội với Hiên Viên Tộc. Tiền bối đã lộ diện thì chắc chắn có lý lẽ của mình!
Lý Bố Y khá tán thưởng phân tích của Tần Vô Song.
- Không sai, lần này ta ra tay là định đưa mọi chuyện ra công khai. Trước đây, ám thị có nhiều lúc không có tác dụng. Vô Song, ngươi biết không? Từ lần đầu tiên ngươi gặp ta ở các quốc gia nhân loại, lão đầu tử ta đã chú ý đến ngươi rồi. Ta thấy được trên người ngươi có điểm khác biệt với người khác. Trong ánh mắt ngươi không phải sự phóng đãng của lãng tử mà là sự ngông nghênh đằng sau sự trưởng thành, vững vàng. Rất phù hợp với khẩu vị của lão đầu tử ta. Giờ có không ít người trẻ tuổi có sự ngông nghênh đó nhưng đa số đều mù quáng hoặc chẳng hiểu phải gọi là gì.
Khi đối phương tán dương mình, đương nhiên Tần Vô Song không thể gật đầu phụ họa nếu không thì sẽ thành mèo khen mèo dài đuôi, nên hắn cứ im lặng lắng nghe.
Tần Vô Song biết lần này Lý Bố Y xuất hiện tìm mình, nhất định có chuyện quan trọng cần dặn dò. Có lẽ những thứ mà hắn vẫn luôn tò mò tìm hiểu tối nay sẽ được phơi bày.
- Vô Song, từ sau lần đó ta bắt đầu chú ý sự trưởng thành của ngươi, quan sát ngươi tiến bộ. Quả nhiên ngươi đã không khiến ta thất vọng. Bắt đầu từ khi ngươi kết oán với Đế quốc Thiên Trì đến khi đánh bại Tân Thiên Vấn, con đường trưởng thành của ngươi, với những người trẻ tuổi ở các quốc gia nhân loại mà nói thì đó chính là truyền kỳ không thể lặp lại. Ngay cả Đại lục Thiên Huyền, thành tích khiến cả thế gian phải nhìn vào của ngươi, từ xưa đến này cũng chỉ có vài người.
Tần Vô Song thở dài:
- Nói như vậy, mấy lần Vô Song gặp nguy hiểm có phải đều là tiền bối giúp đỡ?
Lý Bố Y lắc đầu:
- Không, từ trước tới giờ ta chưa từng trực tiếp giúp ngươi, trừ phi đó là cường giả tuyệt đối ngươi không thể chống lại được. Lần duy nhất ta ra tay đó là ở Nga Mi Đạo Trường. Đương nhiên những lúc khác ta cũng dọn sẵn đường cho ngươi, ví dụ như việc ngươi đến Vô Tận Đông Hải, ta lệnh cho Đồ Đằng Tộc không được phái người truy sát. Rồi ra tay cứu hai sư huynh của ngươi, giúp ngươi giải quyết một vài vấn đề lo lắng.
Tần Vô Song cảm kích:
- Hồi đó ta đã cảm thấy kỳ lạ, đã đoán được một chút, quả nhiên là tiền bối.
Lý Bố Y mỉm cười:
- Đương nhiên, lão già ẩn thế ta đây vài nghìn năm mới có một lần xuất hiện. Rất nhiều người không biết đến sự tồn tại của lão già ta, nhiều khi nói không cũng không được. Đành phải trực tiếp tìm đến sáu đại cường giả chí tôn của thế lực Đồ Đằng. Ta chứng kiến chúng trưởng thành từ thời niên thiếu. Tuy đều trở thành cường giả đỉnh cao một phương nhưng nói thật những người khiến ta hài lòng thì không nhiều!
Khẩu khí của Lý Bố Y có phần bất lực và đau khổ.
- Đồ Đằng Tộc vốn là đỉnh cao tuyệt đối, là hy vọng của Đại lục Thiên Huyền. Đáng tiếc, mấy vạn năm nay thế lực Đồ Đằng đã mất đi hào quang của thời Thái cổ, chỉ quan tâm lợi ích tự thân, tranh quyền đoạt lợi, rất ít có nhân vật lớn xuất hiện. Nghìn năm trước có xuất hiện một Kim Thiền, kết quả là bị ông trời đố kỵ.
Nghe Lý Bố Y nhắc đến Kim Thiền, Tần Vô Song ít nhiều cảm thấy kinh ngạc.
- Người cũng đã chết rồi, chuyện của Kim Thiền chúng ta không nhắc nữa. Vô Song, nếu lão phu đoán không nhầm thì có lẽ ngươi đã kế thừa Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận?
Nói đến đây, ánh mắt Lý Bố Y bỗng sâu thẳm nhìn chăm chăm vào Tần Vô Song. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Vô Song tuy kinh ngạc nhưng trước mặt Lý Bố Y hắn căn bản không thể nói dối, cũng không có dũng khí đó, liền gật đầu.
- Tiền bối biết Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận sao?
- Hà hà, ngươi đã khám phá đến Đệ lục hoàn rồi đúng không?
Tần Vô Song càng kinh ngạc hơn:
- Tiền bối biết hết ư?
Lý Bố Y lắc đầu thần bí:
- Ta cũng chỉ biết một chứ không biết hai. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết chủ nhân của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận cũng là chủ nhân của bọn ta!
- Chủ nhân của tiền bối?
Tần Vô Song bắt đầu mơ hồ.
- Ừm, có lẽ có thể nói là chủ nhân, hoặc có thể nói là ân sư. Dù sao thì cũng là cái ý đó.
Khẩu khí Lý Bố Y bỗng trở nên thâm trầm như đang hồi tưởng lại chuyện từ thời xa xưa.
- Đó là sau đại chiến Chúng Thần Thái cổ, hồi đó bọn ta vẫn còn trẻ, được chủ nhân của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, Lý Huyền Phong tiền bối thu nhận làm môn đồ. Tất cả có bảy người, hồi đó bọn ta được gọi là Thiên Huyền Thất Tử của thời đại Hậu Chúng Thần. Lịch sử mấy vạn năm khiến Thiên Huyền Thất Tử bọn ta dần dần ra khỏi tầm mắt của con người, được gọi là truyền thuyết.
- Lý Huyền Phong, chủ nhân của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận?
Trong đầu Tần Vô Song có vô số nghi vấn:
- Thiên Huyền Thất Tử? Lý tiền bối, ý tiền bối là cường giả ở cấp bậc của tiền bối trên Đại lục Thiên Huyền ít nhất có bảy người?
- Đúng, bảy người, chỉ có bảy mà thôi!
- Lý tiền bối xếp thứ mấy?
Lý Bố Y cười:
- Ta có ưu thế về tuổi tác, là Đại sư huynh, họ đều gọi ta là Bố Y Lão Đại, hoặc Đại sư huynh.
- Quả nhiên Lý tiền bối là Lão Đại, ta nhìn khí độ không tầm thường mà!
Tần Vô Song cười nói.
Sắc mặt Lý Bố Y bỗng trở nên vô cùng nghiêm nghị:
- Vô Song, ta có vài chuyện muốn nói với ngươi. Thứ nhất, ngươi không được gọi ta là Lý tiền bối nữa. Cùng lắm thì cũng chỉ được gọi ta là Đại sư huynh. Vì ngươi kế thừa Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận mà sư phụ để lại. Ngươi là người có duyên, lại là chủ nhân trận pháp, có thể kế thừa tinh thần của sư phụ. Tính ra, trong số môn hạ của sư phụ, ngươi là đệ tử chân truyền, địa vị còn cao hơn cả bọn ta.
Tần Vô Song sững người hồi lâu mới cười khổ nói:
- Đạt giả vi tôn, tiên nhập vi tôn. Đại sư huynh, hà hà, Đại sư huynh!
Tần Vô Song lúc này có cảm giác như đang trong mơ, những điều trước đây còn mơ hồ bỗng nhiên đã sáng tỏ, mọi điều nghi ngờ cũng đã có đáp án.
- Vô Song, sư phụ ban cho ngươi trận pháp này cũng cho ngươi một trách nhiệm vô thượng. Đại lục Thiên Huyền xảy ra trận đại chiến Chúng Thần Thái cổ, ngươi biết đó là chuyện gì không?
- Đại sư huynh, thời đại Thái cổ đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta chỉ biết Chúng Thần Thái cổ là thời đại huy hoàng nhất của Đại lục Thiên Huyền, Thần đạo cường giả nhiều như nấm. Sau này không biết xảy ra chuyện gì mà lịch sử bị gián đoạn, rồi đến Đại lục Thiên Huyền hiện nay, thay đổi không nhiều.
- Những điều ngươi biết về Đại lục Thiên Huyền quả thật không nhiều.
Sắc mặt Lý Bố Y rất nặng nề.
- Ta nhất thiết phải cho ngươi biết, ngoại giới nói tranh chấp nội bộ Chúng Thần thời đó dẫn đến diệt vong là lời đồn thổi, là sự sỉ nhục đối với những tiền bối trước đây. Thực tế, Chúng Thần của thời đại đó đều vì bảo vệ Đại lục Thiên Huyền mà chết. Có người chết trong tay kẻ thù dị tộc, có những người là tự hủy Thần hồn để bảo vệ Tinh Hà Kết Giới không cho dị giới đến Đại lục Thiên Huyền qua Không Gian Truyền Tống Trận.
- Dị tộc xâm chiếm? Tinh Hà Kết Giới?
Gương mặt Lý Bố Y khẽ co giật:
- Đúng vậy, Tinh Hà Kết Giới. Vô Song, Chân Thần Đạo đỉnh phong là đỉnh cao nhất ở Đại lục Thiên Huyền, nhưng ở thời đại Chúng Thần chỉ có thể tính là thượng lưu mà thôi. Thời đó, Thiên Thần Đạo rất nhiều, Thiên Thần Đạo có thần thông tuyệt diệu có thể ngao du Tinh Hà, xuyên qua vũ trụ, không cần quan tâm quy tắc không gian. Còn sự huy hoàng của thời đại Chúng Thần vì sự xâm chiếm của dị tộc mà dừng lại ở đó. Vô số Thiên Thần Đạo cường giả đã tham gia trận chiến bảo vệ vận mệnh của Đại lục Thiên Huyền. Các tu luyện giả của Đại lục Thiên Huyền trong trận chiến đó càng đánh càng lui, không thể ngăn chặn được dị tộc xâm nhập!
Tần Vô Song nghe khẩu khí Lý Bố Y rất nặng nề, trong lòng cũng căng thẳng, cục diện trận chiến đó chắn chắn rất gian nan.
Vậy thì, rốt cuộc Đại lục Thiên Huyền làm thế nào thoát khỏi trận chiến đó?
Lý Bố Y tuy hồi tưởng lại chuyện cũ mấy vạn năm trước nhưng nét mặt vẫn vô cùng nặng nề, không hề có chút thản nhiên của việc nhớ lại chuyện xưa.
Nghe khẩu khí của hắn dường như lưỡi đao phán quyết vẫn đang treo lơ lửng trên đầu khiến người ta phải nghẹt thở.