Tân Thiên Vấn rất tuyệt vọng, đến Hiên Viên Bạt cũng không thể nói được gì, hắn biết hôm nay thật sự thế là hết. Nghĩ đến việc mình mưu đồ nửa đời người, trong mười mấy năm ngắn ngủi đã làm sụp đổ hoàn toàn cơ nghiệp của Tân gia, lại còn rơi vào tình cảnh chết mất xác thế này. Hắn không cam lòng!
Nhưng đến nước này rồi, không bất cứ sự không cam tâm nào cũng chẳng có ích gì. Sinh tử chỉ trong một khoảng khắc mà thôi.
Âm Dương Tạo Hóa Đao của Tần Vô Song đã lại chuẩn bị tấn công Thần hồn rồi. Thần hồn mạnh hơn nhục thể, đặc biệt là Thần hồn Chân Thần Đạo ba kiếp thì lại càng lớn mạnh hơn.
Trong cơn tuyệt vọng tột cùng, Tân Thiên Vấn nổi giận, hét lên:
- Tần Vô Song, ngươi muốn ta chết sao? Được thôi, ta sẽ đưa ngươi cùng đi!
Tần Vô Song cười ha ha:
- Tân Thiên Vấn, không phải ngươi sẽ chơi trò tự nổ Thần hồn đấy chứ? Ngươi cứ nổ đi, ta vừa hay có nhiều phân thân Khôi Lỗi, sai một con cùng đi với ngươi cũng được để ngươi tránh cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền!
Những lời của Tần Vô Song suýt thì chọc tức chết Tân Thiên Vấn. Nhưng hắn biết, nếu Tần Vô Song phái Khôi Lỗi ra thì việc tự nổ Thần hồn sẽ chẳng có ích gì? Một con rối thì có giá trị gì chứ?
Nếu liều mình mà giết được Tần Vô Song thì còn được, ít nhất cũng vì tương lai của Tân gia. Nhưng nếu mình chết mà Tần Vô Song vẫn sống thì việc Tân gia diệt vong không còn xa đâu.
Nghĩ đến đây Tân Thiên Vấn cười lên điên cuồng:
- Được, Tần Vô Song, coi như ngươi thâm độc. Vậy chúng ta thử xem, ta không giết được ngươi nhưng cũng khiến ngươi sống mà cả đời hối hận.
Nói rồi Thần hồn Tân Thiên Vấn xông đến trận doanh của Tần gia.
Hắn định tự nổ Thần hồn trong trận doanh của Tần gia, cùng chết với cường giả Tần gia!
Ở đây gần như tập hợp hết tinh anh của Tần gia, nếu Tân Thiên Vấn tự nổ thành công, những cao thủ này tuyệt đối không sống nổi một người. Bao gồm cả Tần Khiếu Thiên, vì Tần Khiếu Thiên bị trọng thương, căn bản không thể chống cự được!
Tần Vô Song cười nhạt:
- Ngươi có qua đấy được không?
Chín con Ma Tượng Đại Khôi Lỗi từ hư không xông ra tạo nên một bức tường phòng ngự hoàn hảo bảo vệ phía dưới, chặn đứng Thần hồn của Tân Thiên Vấn.
Tần Vô Song tay cầm Âm Dương Tạo Hóa Đao, ánh mắt sâu thẳm dâng tràn đầy sát khí, hắn hét lên:
- Tân Thiên Vấn, hãy giác ngộ đi!
Đao quang lóe lên, dường như ánh sáng của hai vầng nhật nguyệt cùng tập trung ở một đao này. Đao là âm dương, là tạo hóa, là càn khôn! Tần Vô Song chắc chắn muốn giết Tân Thiên Vấn với một đao này!
Đúng vào thời khắc quan trọng, một tiếng hét lớn truyền đến, rồi một cái đại thủ ấn ập xuống chặn đao của Tần Vô Song.
Từ trên không trung, một thân hình lấp lánh bắn xuống khiến hư không cháy rực như núi lửa phun trào.
Hiên Viên Dương!
Cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc của Hiên Viên Tộc, Hiên Viên Dương với bộ pháp bào sáng chói đã xuất hiện!
Ánh mắt Tần Vô Song lóe lên sự tức giận, nhưng cuối cùng vẫn kìm chế, trầm giọng hỏi:
- Dương đại nhân, ai đã lập Sinh Tử Ước?
- Tần Vô Song, ngươi không cần phải dụ dỗ ta. Sinh Tử Ước do Đồ Đằng Tộc ta quy định, đương nhiên ta có quyền giải bỏ!
Trong lòng Tần Vô Song cuộn trào cảm giác bực bội. Lời này có nghĩa là đang nói quy tắc là do Hiên Viên Tộc đặt ra, muốn lập thì lập, muốn phá thì phá, mọi thứ Hiên Viên Tộc nói là được?
Hiên Viên Dương mặc kệ phản ứng của Tần Vô Song, bình thản nói:
- Tân Thiên Vấn, nhục thể của ngươi đã bị cắt thành hai nửa không thể cứu vãn, ngươi có thể xin Hiên Viên Bạt cho ngươi Thiên Đạo Tục Mệnh Cao để tạo nhục thân, hồi phục pháp thân.
Tân Thiên Vấn mừng húm:
- Dương đại nhân uy vũ, vào thời khắc quan trọng Dương đại nhân đến cứu ta. Xem ra sự quật khởi của Tần gia cuối cùng vẫn khiến Hiên Viên Tộc không vui. Ha ha!
Tân Thiên Vấn tuy thảm bại nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Nộ hỏa trong mắt Tần Vô Song ngày càng hiện rõ, trừng mắt nhìn Tân Thiên Vấn đằng sau Hiên Viên Dương, mặt không biểu cảm nói:
- Dương đại nhân, nói vậy thì Sinh Tử Ước của Hiên Viên Tộc có thể tùy tiện hủy bỏ sao?
- Tần Vô Song, lão phu ra mặt lẽ nào vẫn chưa đủ sức thuyết phục? Thắng thua đã phân định, cục diện Thiên Đế Sơn cần sự ổn định, chém giết lẫn nhau thì có ích gì?
- Ha ha ha ha!
Tần Vô Song bỗng bật cười lớn, khẩu khí đầy bất mãn:
- Hay cho câu chém giết lẫn nhau thì có ích gì. Nói có lý lắm, nhưng đáng tiếc, năm đó khi tám môn Thiên Đế Sơn bao vây tấn công Tần gia ta thì không có ai đứng ra nói câu công bằng!
Tất cả đều thất sắc, Tần Vô Song rất bất mãn với cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc, hơn nữa cũng đầy sự khiêu khích.
Đụng chạm đến cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc? Tên này không phải thắng được một trận mà đắc ý quá đà đấy chứ? Đánh bại được Tân Thiên Vấn tuy là rất mạnh nhưng trước mặt cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc thì chẳng là cái đinh.
Ngay những người trong Tần gia cũng rất bất mãn với hành động của Hiên Viên Dương, nhưng trong thâm tâm cũng không muốn gây chuyện với thế lực Đồ Đằng, huống hồ là cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc.
Lần đó Hiên Viên Dương đến Tần gia hẹn ba năm đình chiến, phát hiện Tần Vô Song rất dễ nói chuyện, nghĩ là lần này cũng vậy. Nhưng không ngờ, trước mắt bao nhiêu người Tần Vô Song lại cãi lại hắn, trong lòng vô cùng tức giận.
Nếu quyền uy của Đồ Đằng Tộc không được bảo vệ, dù sau lưng Tần Vô Song có kẻ nào nâng đỡ đi nữa thì Hiên Viên Dương cũng quyết không thỏa hiệp.
Hắn liếc Tần Vô Song một cái nói:
- Tần Vô Song, trước đây là một chuyện, giờ là chuyện khác, đạo lý này chắc không cần lão phu dạy ngươi nữa. Ngươi vẫn còn trẻ, đường còn rất dài, thiếu niên đắc chí không ngang ngược, đó mới là chính đạo.
Tần Vô Song cười lạnh:
- Dã tâm tiêu diệt Tần gia ta của Tân gia không mất đi, ta giết hắn là đường đường chính chính, huống hồ đã có Sinh Tử Ước. Chí tôn cường giả các hạ đã một lòng bảo vệ Tân gia, Tần gia ta đương nhiên không thể nói được gì. Hôm nay Tần gia ta nhẫn nhịn nhường một bước. Tân Thiên Vấn, ngươi nên vĩnh viễn làm rùa rụt cổ đi! Nhưng nếu có ngày ngươi rơi vào tay ta thì ngày đó chính là ngày giỗ của ngươi!
Nói rồi Tần Vô Song cung tay với Hiên Viên Dương:
- Chí tôn cường giả các hạ, tranh đoạt ngôi vị Thiên Đế cũng là quy tắc của Đồ Đằng Tộc, Tần gia ta là thắng hay thua, xin hãy phán quyết!
Lời nói này vẫn mang chút giễu cợt Hiên Viên Tộc trở mặt như trở bàn tay, không có nguyên tắc. Tần Vô Song mượn điều này để xả giận, về tình cũng có thể lượng thứ.
Hiên Viên Dương đương nhiên cũng hiểu, sầm mặt lại, nhìn kỹ Tần Vô Song một cái rồi nói đầy thâm ý:
- Thắng hay thua, trong thiên hạ những người có mắt đều có thể nhìn ra, không cần lão phu phải nói nữa. Tần gia ngươi có tương lai phía trước, hãy làm tốt trách nhiệm của Thiên Đế! Nói cho cùng thì Tần gia ngươi vẫn là thủ hạ của Hiên Viên Tộc. Nói khó nghe một chút thì vị trí Thiên Đế cũng là chỉ là một quản gia mà thôi. Đừng có đắc ý quá là được!
Đương nhiên Tần Vô Song nghe ra được ý tứ trong đó, hắn cười không nói gì nhưng trong lòng thì vô cùng giận dữ:
- Hiên Viên Đồ Đằng Tộc ngươi không trọng đạo lý, lấy cái mông to chèn ép Tần gia ta. Được, hôm nay không đánh lại ngươi, nhường ngươi một bước. Sẽ có một ngày phải tính lại mọi nợ nần hôm nay. Để ta xem Hiên Viên Tộc ngươi có thể bảo vệ cho Tân gia đến lúc nào. Hiên Viên Tộc ngươi bất công, Tần gia ta việc gì phải giữ lời với ngươi?
Tần Vô Song vốn là người ngang bướng, hắn vốn không có thiện cảm gì với Đồ Đằng Tộc nhưng cũng không có ác cảm. Có điều từ khi Hiên Viên Uy cho Tân Thiên Vấn mượn Tịch Diệt Thiên Lê thì mọi ấn tượng của hắn với Đồ Đằng Tộc đã rơi xuống tận đáy.
Tuy trong ba năm đình chiến, Hiên Viên Dương cũng có tác dụng hòa giải, nhưng Hiên Viên Dương không quan tâm trận pháp của Vấn Đỉnh Sơn, tự ý xâm nhập, diễu võ dương oai, Tần Vô Song ít nhiều cũng bực bội. Địa bàn của Tần gia ta, ngươi muốn vào là vào, lẽ nào coi mình là chủ nhân chắc?
Còn hôm nay, khi huyết hải thâm thù với Tân Thiên Vấn sắp được giải quyết thì tên Hiên Viên Dương này lại nhúng tay vào cứu Tân Thiên Vấn, lại còn tạo pháp thân cho hắn. Sự đối xử bất công này khiến sự bất mãn trong Tần Vô Song dâng cao đến đỉnh điểm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nếu hôm nay Tần Vô Song hắn thua, bị truy sát thì Hiên Viên Dương có ra mặt hòa giải, sẽ đến cứu không?
Tần Vô Song chẳng tin Hiên Viên Dương sẽ tốt như thế. Nói cho cùng thì Hiên Viên Tộc vẫn thiên vị, vẫn đề phòng Tần gia, mãi mãi thiên vị Tân gia, giúp Tân gia đối kháng với Tần gia!
Hiên Viên Bạt thấy Tần Vô Song rời khỏi Hiên Viên Đài cười nói:
- Chúc mừng, Tần gia thăng cấp là đương nhiên rồi. Vân gia tuy đã thắng nhưng họ đã quyết định từ bỏ, có nghĩa là Tần gia ngươi đã là Thiên Đế Môn rồi!
Phía dưới đài lập tức hò reo vang trời, đệ tử của Tần gia, Thần đạo hay không cũng đều reo hò, thậm chí có người nước mắt giàn giụa.
Niềm vui này vốn cũng là điều mà Tần Vô Song mong chờ đã nhiều năm, nhưng lúc này cảm giác hạnh phúc đã chẳng còn gì nữa.
Tân Thiên Vấn không chết, hắn rốt cuộc vẫn là một đại họa. Lúc này nhìn Tân Thiên Vấn ở ngay trước mặt, Tần Vô Song không kìm được mà nắm chắc thanh Âm Dương Tạo Hóa Đao.
Mặt Hiên Viên Bạt biến sắc:
- Tần Đại Chưởng môn, ngươi không được lỗ mãng!
Hiên Viên Dương hừ một tiếng, xuống khỏi đài, vị trí đứng chắn ngay giữa Tần Vô Song và Tân Thiên Vấn.
Vừa rồi đúng là Tần Vô Song đã có ý nghĩ mặc kệ tất cả để giết Tân Thiên Vấn, nhưng không ngờ đã bị ngăn chặn.
Đúng lúc ấy, trong không trung vang lên một tràng cười cởi mở:
- Náo nhiệt quá, ta không đến muộn chứ?
Một hạt sáng nhỏ rơi xuống Hiên Viên Đài, tựa như quả trứng nở, ánh sáng bắn ra xung quanh, từ trong đi ra một thuật sĩ với gương mặt tươi cười.
Hiên Viên Dương nhìn thấy người này, sắc mặt hơi thay đổi.
Thuật sĩ đó không phải ai khác, chính là Lý Bố Y. Tần Vô Song rất kinh ngạc:
- Lý tiền bối, sao tiền bối lại đến đây?
Lý Bố Y cười hà hà, liếc nhìn Tân Thiên Vấn một cái, quay sang Hiên Viên Dương, nói:
- Dương lão đệ, ta nói thật, Sinh Tử Ước đã là quy định của Hiên Viên Tộc, tùy ý sửa đổi như thế hình như không thỏa đáng lắm. Thay đổi xoành xoạch như vậy thì Hiên Viên Tộc còn uy tín gì nữa?
Hiên Viên Dương thầm than khổ, vị này đúng là bực mình nên đến đây ra mặt đòi lại công bằng đây…