Tư liệu biểu hiện, Nhai Tí là một trong chín con của rồng, thân rồng đầu sói, tính cách kiên cường rắn rỏi, thiện chiến, ham thích hiếu chiến, miệng lúc nào cũng ngậm bảo kiếm để tăng cường uy lực cường đại của bản thân. Tục ngữ nói: Ân đức lớn bằng một chén cơm nhất định phải trả, ân oán nhỏ bằng một cái đinh nhất định cũng phải báo. Nhai Tí chính là hóa thân đánh gục tất cả tà ác.
Nhai Tí Tộc, tính cách cực kỳ dũng mãnh, thích giết chóc vô cùng.
Ở Vô Tận Đông Hải, tu luyện giả Long Tộc bình thường đều phải né tránh tu luyện giả của Nhai Tí Tộc mấy phần. Vì vậy, một khi chọc vào tu luyện giả của Nhai Tí Tộc, rất có thể phải đối diện với sự truy sát vô cùng vô tận của một đám tu luyện giả Nhai Tí.
Nhai Tí, ghi thù, cố chấp, đối với kẻ địch, tuyệt đối hận không thể giết người khác một cách sảng khoái, tuyệt đối không cho phép kẻ địch tiêu dao trên đời.
Cho nên, dưới tình huống bình thường, ngoài Đồ Đằng Tổ Long Tộc ra, những Long Tộc khác của Vô Tận Đông Hải, đối với Nhai Tí Tộc đều phải kiêng kỵ vài phần. Không phải nói là sợ, nhưng chí ít là kiêng kỵ.
Sau khi tiến vào Nhai Tí Long Thành, loại ma nữ như Mễ Già cũng phải có mấy phần dè dặt. Điều này khiến Tần Vô Song bất ngờ, xem ra, ác nhân còn có ác nhân hơn.
Thanh danh của Nhai Tí Tộc ở bên ngoài, ngay cả ma nữ Mễ Già cũng phải có mấy phần kính nể.
Tới được Thất Sát Uyên, cách Thang Cốc, cũng chỉ có khoảng cách trăm vạn dặm. Tần Vô Song dự định, ở trong khu vực của Thất Sát Uyên, nghỉ ngơi và hồi phục một chút.
Lần trước sau khi hấp thu Long Tức của Giao Long Tộc, đối với Tần Vô Song mà nói, có rất nhiều ích lợi. Tần Vô Song ban đầu còn lo lắng đan điền của bản thân không tiếp nhận Long Tức. Kết quả phát hiện, bản thân hoàn toàn suy nghĩ quá nhiều. Long Tức đó sau khi tiến vào đan điền, không những dung hợp, hơn nữa còn cải tạo đan điền của hắn, dĩ nhiên là vô cùng dễ chịu.
Tần Vô Song lúc này cũng không bất ngờ. Hắn biết, tất cả chuyện này, vẫn là ban tặng của tẩy lễ huyết mạch Thái cổ Yêu long tại Hắc Tử Hải ở Phiêu Tuyết Liêu, trong vực sâu Bàn Long Điện. Làm cho cơ thể bên trong của Tần Vô Song đã dung hợp với huyết mạch Yêu long. Lần trước ở trong vực sâu đó, hai tay của Tần Vô Song, đã từng xuất hiện dấu hiệu của long lân.
Còn hôm nay, sau khi hấp thu Long Tức của Giao Long Tộc, thân thể của Tần Vô Song, đã lại một lần nữa có khuynh hướng lột xác. Thân hình của Long Tộc, so với cơ thể của tu luyện giả nhân loại, chí ít phải cường đại gấp đôi.
Hơn nữa, huyết mạch Yêu long, khiến Tần Vô Song dần dần có một loại cảm giác Long hóa. Tần Vô Song biết, sau khi huyết mạch không ngừng dung hợp, sớm muộn sẽ có một ngày, bản thân có thể làm theo ý mình, giống như Long Tộc, có thể tùy tiện biến hóa giữa cơ thể nhân loại và pháp thân Long Thú.
Tần Vô Song hiện tại rất ngạc nhiên, Yêu long của Bàn Long Điện, rút cuộc cường đại như thế nào? Bản thân sau khi trải qua tẩy lể huyết mạch Yêu long đó, đã có thể hấp thu Long Tức của Giao Long Tộc không hề có chút áp lực nào, còn đan điền một chút phản ứng dị thường cũng không có.
Trải qua trận chiến đó, Tần Vô Song chí ít có thể chứng minh một điểm, cảnh giới đan điền của bản thân, còn cao hơn Thần thú Giao Long. Bằng không, Long Tức điên cuồng tiến vào, không phá hủy đan điền của hắn mới là chuyện lạ.
Mễ Già dọc đường bị đè nén, đến Nhai Tí Long Thành, thuận theo tin đồn dần dần bình ổn, nàng cũng từ từ thả lỏng cảnh giác, sau khi tiến vào Nhai Tí Long Thành, Mễ Già oán giận nói:
- Bây giờ, có thể tìm được chỗ nào tốt một chút để nghỉ ngơi không? Bổn tiểu thư sắp buồn bực đến chết rồi. Nghe nói rượu của Nhai Tí Tộc mạnh đệ nhất, có hứng thú uống mấy chén không?
- Uống mấy chén thật ra không có vấn đề gì, chỉ sợ ngươi điên lên, không quản được mồm miệng.
Mễ Già hừ giọng nói:
- Xem thường ta vậy sao?
- Nhầm rồi, không phải xem thường ngươi, mà là ta không cần nhìn, cũng biết miệng mồm của ngươi khẳng định là không đóng nổi.
Tần Vô Song lạnh giọng nói.
Mễ Già thái độ khác thường, không những không tức giận, ngược lại cười hi hi nói:
- Được rồi được rồi, ngươi nói xem, nên làm thế nào, đều nghe ngươi hết, còn chưa được sao?
Nói xong, lại có thể túm lấy cánh tay của Tần Vô Song, giống như nũng nịu đong đưa mấy cái.
Tần Vô Song thấy bộ dạng Mễ Già khác thường, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là bên trong nhất định có lừa gạt, theo bản năng kéo cánh tay ra, vẻ mặt giữ bộ dạng không dám lĩnh giáo:
- Đừng lôi kéo làm quen nữa, ta không chịu nổi ngươi đâu.
Mễ Già cười to ha ha, cười run rẩy hết cả người, thân hình như trêu ngươi nghiêng sang bên, rất là tự nhiên, giống như con chim nhỏ dựa vào vai Tần Vô Song:
- Đồ quỷ, trên người người ta có gai sao?
Nói đến đây, bản thân cũng mỉm cười, nhãn thần lại cố tình vô ý, liếc mắt nhìn về phía trước.
Tần Vô Song nãy giờ vẫn đang quan sát nhất cử nhất động của Mễ Già, nhìn thấy nhãn thần của nàng có chút bộ dạng không bình thường, trong lòng chợt hồi hộp, vội vàng nhìn về phía trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Quả nhiên, phía đối diện có một gã thanh niên Long Tộc áo mũ phiêu diêu, mặt như mũ ngọc, trên đầu đội kim quan, người mặc một chiếc long bào, chân đi kim giày, thắt lưng dắt một cây tử ngọc đái, ăn mặc giống như một đại công tử phong độ, tác phong nhanh nhẹn, sau người còn có mấy tùy tùng.
Mễ Già ở ngoài mặt đang dựa vào vai Tần Vô Song, nhưng trong lòng lại đang âm thầm gắt gao túm lấy cánh tay Tần Vô Song, hung hăng truyền âm nói:
- Vô Song tiểu tử, nếu dám làm ta mất mặt, ta sẽ kêu là ngươi ức hiếp ta.
Nữ nhân điên cuồng này một khi đã phát điên, Tần Vô Song thật sự có chút không chịu nổi, không biết cô ta muốn giở trò gì, chỉ là truyền âm nói:
- Nếu ngươi muốn Cầu Long Tộc của ngươi rơi vào phiền phức, thì cứ nói bậy đầy miệng đi.
Mễ Già mỉm cười xinh đẹp, sóng mắt ôn hòa liếc nhìn hắn, khóe miệng khẽ hiện ra dáng vẻ phong tình vô hạn, giống như cười chế nhạo, nếu không phải Tần Vô Song tâm tính kiên định, nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ này, chỉ sợ thật sự đứng núi này trông núi nọ.
Nhưng lúc này, Tần Vô Song lại tâm lặng như mặt nước, phảng phất giống như lão tăng nhập định, đối với dáng vẻ quyến rũ của Mễ Già, lại nhắm mắt làm ngơ.
Mễ Già thấp giọng bất mãn nói thầm một câu:
- Thật đúng là đồ đầu gỗ, sự quyến rũ của ta vứt cho người mù xem à?
Ngẩng đầu nhìn đại công tử Long Tộc đi tới, Mễ Già không biết trút giận vào đâu.
Công tử trẻ tuổi Long Tộc phe phẩy quạt giấy, bước đi thong thả tiến đến, khẩu khí giống như vô cùng kinh ngạc khi tình cờ gặp gỡ:
- Mễ Già tiểu thư, Dịch mỗ nói hôm nay vừa ra cửa, liền có một loại cảm giác sảng khoái kỳ lạ không biết từ đâu mà đến. Thì ra hôm nay gặp được đại vận, để ta gặp được Mễ Già tiểu thư, thật là may mắn may mắn. Lần trước cáo biệt, đến nay được ba bốn năm chưa? Không ngờ phong thái của Mễ Già tiểu thư càng đẹp hơn trước.
Mễ Già giống như cười chế nhạo nhìn công tử trẻ tuổi đó, ngữ khí mang theo sự chế giễu:
- Mấy tên đồng đảng phe cánh của ngươi đâu?
Công tử trẻ tuổi tự xưng là Dịch mỗ đó cười ha ha nói:
- Mấy gia hỏa đó, không làm việc đàng hoàng, tại hạ đã tuyệt giao cắt đứt với bọn họ rồi.
- Vậy sao? Nói như vậy, Dịch công tử ngươi thật sự muốn thay đổi triệt để rồi.
- Đúng vậy!
Dịch công tử đó vẻ mặt đứng đắn:
- Nguyện vọng lớn nhất của ta hôm nay, chính là lấy được một tiểu thư khuê các, xứng đôi với Bồ Lao Tộc ta về làm vợ. Mễ Già tiểu thư…
- Dừng lại, tiếp theo không phải ngươi muốn nói: Mễ Già tiểu thư phong nhã tài hoa, có vẻ đẹp chim sa cá lặn, có khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, sự sùng bái của tại hạ đối với Mễ Già tiểu thư giống như nước đông hải, kéo dài không dứt…
Trên mặt của Dịch công tử đó hiện lên vẻ mấy phần xấu hổ:
- Mễ Già tiểu thư, đó đã chuyện xấu đã qua rồi. Thật sự, Dịch mỗ hiện tại đã thay đổi triệt để, không còn tình cảm nam nữ nhiều năm rồi. Tâm tư này của ta…
- Sao?
Mễ Già lộ ra nụ cười có chút quỷ dị:
- Không phải ngưoi muốn nói, ngươi muốn theo đuổi ta chứ?
Dịch công tử kia cười nói:
- Mễ Già tiểu thư quả nhiên là thanh khiết thông minh. Chút tâm nguyện này của tại hạ, chỉ sợ cho tới bây giờ không thể dối gạt được pháp nhãn của nàng?
Tần Vô Song thầm cố nhịn cười, đại khái đã biết đây là màn kịch từ đâu ra. Nhẹ nhàng gỡ cánh tay của Mễ Già, chế nhạo nói:
- Mễ Già tiểu thư, người theo đuổi ngươi đến rồi, huynh đệ ta cũng không quấy rầy các ngươi ôn lại chuyện cũ nữa.
Nói xong, thản nhiên hướng về phía trước mà đi.
Mễ Già thản nhiên cười:
- Tiểu tử thối, ghen tỵ hay sao? Ta và hắn không có một chút quan hệ gì.
Dịch công tử thấy khẩu khí của Mễ Già hờn dỗi như vậy, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào người nam nhân kia, không khỏi có chút kỳ quái:
- Mễ Già tiểu thư, người này là ai vậy?
Dịch công tử không phải là kẻ ăn hại, cũng là một nhân tài trẻ tuổi của Phi Long Cửu Tộc, nhãn lực rất cao, sớm đã nhìn ra Tần Vô Song có lẽ không thuộc về đệ tử của mười tám Long Tộc.
- Hắn là tướng công tương lai của ta, đáng tiếc không phải ta tuyển chọn, là hôn ước mà bậc lão bối chỉ định, hu hu, ta thật đáng thương, không thể tự quyết định hôn sự của mình, hu hu hu…
Mễ Già nói đến chỗ đáng thương, lại còn che mặt giả vờ khóc lóc.
Tần Vô Song hoàn toàn không biết nói gì, ma nữ này thật sự có thể diễn trò này sao.
Không ngờ Dịch công tử đó vừa nghe lời này, một luồng cảm xúc thương hoa tiếc ngọc, tự nhiên nảy sinh, cảm giác đảm nhiệm vị trí sứ giả bảo vệ nữ nhân, nhất thời tràn ra.
- Cái gì? Bây giờ là thời đại nào rồi, còn có chuyện tiền bối chỉ định hôn sự như vậy sao? Đây không phải là cướp đoạt hạnh phúc cả đời của người trẻ tuổi sao?
Dịch công tử lòng đầy căm phẫn nói.
Ánh mắt nhìn Tần Vô Song, nhất thời thay đổi. Phảng phất giống như một lão địa chủ đang nhìn một nông nô áp bức, tràn đầy thù hận giai cấp.
- Nhất định là tên gia hỏa này bám chặt lấy ngươi, có đúng không?
Ánh mắt của Dịch công tử cũng đỏ ngầu lên.
Trong lòng Mễ Già thầm buồn cười, nàng chán tên Dịch công tử này không phải ngày một ngày hai, chính là tâm tình đang bị đè nén, tên gia hỏa này không thức thời tìm đến tận cửa, Mễ Già không trêu cợt hắn mới lạ.
- Đúng vậy, hắn muốn ép ta phải thành hôn, ta… ta thà chết chứ không theo.
Dịch công tử vừa nghe, lòng đã sắp nát rồi, nổi trận lôi đình, cũng không quan tâm đến hình tượng hảo công tử phong độ tài hoa nữa:
- Chuyện này còn nữa sao, thời đại này còn có chuyện bức hôn sao? Tiểu tử, đứng lại cho ta, hôm nay không nói chuyện rõ ràng, ngươi đừng nghĩ đến chuyện muốn đi.
Mễ Già giả vờ khuyên nhủ:
- Dịch công tử, ngươi đừng như vậy. Một mình ngươi, đánh không lại hắn đâu. Ngươi hiện tại lại đoạn tuyệt với bằng hữu của ngươi, không có trợ thủ…
Dịch công tử nhếch miệng cười, môi huýt một tiếng, từ bốn phương tám hướng, nhất thời xông ra mấy tên gia hỏa ăn mặc khác nhau, nhưng trên mặt đều không ngoại lệ viết bốn chữ "ăn chơi trác táng".
Mễ Già lắp bắp nói:
- Ngươi… không phải ngươi nói đã cắt đứt tuyệt giao với bọn chúng rồi sao?
Dịch công tử hắc hắc cười nói:
- Mễ Già tiểu thư, ta tuyệt giao với bọn họ, bọn họ gắt gao không chịu, trái tim ta vốn mềm yếu, sợ bọn họ tự tìm cái chết, cho nên mới để bọn họ lại bên người để quan sát, xem biểu hiện của bọn họ, sau đó mới quyết định có cần tuyệt giao hoàn toàn hay không.
- Thì ra là như vậy, vậy các ngươi khuyên nhủ hắn, đừng đánh nhau làm gì.
Mễ Già nói đến đây, bản thân tựa hồ không kìm được nở nụ cười.
Đám ăn hại quần là áo lượt này vẫn dễ dàng bị dụ dỗ như vậy, chỉ cần mấy câu nói, đã khiến bọn chúng không tìm được phương hướng rồi.
- Tiểu tử, Dịch ca kêu ngươi đứng lại, không có tai hay sao?
- Nếu không đứng lại, đừng trách chúng ta không khách khí với ngươi.
Tần Vô Song bất đắc dĩ nhìn quét qua đám gia hỏa này, lại nhìn Mễ Già đang cười trên nỗi đau người khác ở bên cạnh, thầm nghĩ nữ nhân điên cuồng này, thời gian này không tìm phiền phức, khẳng định là muốn phát tác rồi.
Lạnh lùng liếc nhìn những người này, vẫy vẫy tay, chỉ vào đầu:
- Nếu trên cổ các ngươi có cái đầu, có lẽ sẽ không bị một nữ nhân đầu to ngốc nghếch ấy lừa gạt.
- Đầu to không não, ngươi nói ai chứ?
Đám quần là áo lượt đó đều quát ầm lên.
- Các ngươi cảm thấy nói ai thì chính là người đó.
Tần Vô Song liếc mắt nhìn Mễ Già. Mễ Già không thèm để ý, ngược lại còn có chút hả hê nhếch nhếch miệng lên.