Nhìn thấy Tần Vô Song khí thế đột nhiên tăng cao, Cổ Kêu cũng thực sửng sốt. Hắn vốn dĩ nghĩ với thân tu vi này của chính mình, tu luyện giả nhân loại cho dù có là cường giả cấp bậc Ngưng Thần Đạo, cũng khẳng định không thể làm gì được hắn. Cho nên, hắn mới có thể không kiêng nể gì cả như thế.
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy khí thế thúc giục của Tần Vô Song, sự tin tưởng mãnh liệt của Cổ Kiêu, không ngờ cũng không kềm chế được xuất hiện một tia vết rạn trong lòng. Tự nhiên cảm thấy, nhìn ánh mắt của Tần Vô Song, rõ ràng có chút cổ quái.
Dương Dạ khẽ thở dài:
- Kẻ này, chính mình muốn chết à!
Thanh âm tuy rằng nhỏ, lại giống một thanh đao nhọn, trực tiếp đâm vào trong ngực của Cổ Kiêu. Cổ Kiêu trong lòng hiện lên một tia ý niệm là điềm xấu, chẳng lẻ, sự đè ép này là một cái bẫy mà Vương phủ Bàn Long bố trí với ta? Tìm cớ tới diệt Khiếu Nguyệt Đảo của ta?
Một không làm, hai không dừng, chỉ có thể liều mạng!
Rống to một tiếng, Cổ Kiêu kêu lên:
- Tiểu tử, để ta xem xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng đi!
Nói xong, Cổ Kiêu thân mình dựng thẳng, cái đuôi vừa nhấc, nhất thời bắn ra hai đạo tia chớp màu tím, ước chừng có quy mô cỡ thùng nước, mang theo bộ mặt dữ tợn, bay thẳng đến bên Tần Vô Song bắn tới.
Tia chớp màu tím này, quỷ dị dị thường, tại bên trong thủy vực, tốc độ truyền tới chỉ trong chớp mắt, căn bản không nhìn thấy khoảng cách không gian.
Tần Vô Song khóe miệng tràn ra một tia mỉm cười lạnh nhạt, cánh tay nhẹ nhàng khẽ nâng, Thần đạo Hộ Thuẫn liền đón gió mà căng ra, trực tiếp biến thành hình dạng một ô che lớn, chắn phía trước.
Tia chớp kia nổ đùng đoàng trên Thần đạo Hộ Thuẫn, phát ra từng trận thanh âm chói tai gào thét. Tiếp theo đó, tia chớp lại dần dần ảm đạm đi xuống, tại phía trên Thần đạo Hộ Thuẫn kia, tản ra khói xanh lượn lờ, có vẻ vô cùng quái dị.
Con ngươi Cổ Kiêu khẽ thu hẹp lại:
- Vũ khí Thần đạo…
Tần Vô Song đạm mạc nói:
- Ngươi cũng có con mắt nhìn hàng đó!
Cổ Kiêu rít gào nói:
- Vũ khí Thần đạo, vậy thì sao chứ? Ta muốn coi coi vũ khí Thần đạo của ngươi, diện tích che phủ phòng ngự rốt cuộc rộng đến cỡ nào, tốc độ phòng ngự, rốt cuộc nhanh ra sao!
Nói xong, cả thân thể giống như một thanh cung, đột nhiên bắn ra, từng đạo tia chớp màu tím, giống như hàng vạn mũi tên, ùn ùn lũ lượt tập trung phía bên Tần Vô Song.
- Tiểu tử, tiếp lấy Điện Xà Loạn Vũ chung cực của ta đi…
Trong tiếng rống của Cổ Kiêu, pháp thân lại run run, toàn thân giống như đều là một cơ quan, không ngừng phát ra từng đạo tia chớp màu tím, không ngừng đè ép đi tới, giống như châu chấu áp sát, làm cho người ta vừa thấy thôi cũng đã cảm thấy sởn hết gai ốc sợ hãi, chứ đừng nói đến đối ứng.
Thần đạo Hộ Thuẫn của Tần Vô Song, lực phòng ngự cũng quả thật là kinh người, đỡ trái đở phải, tuy rằng không thể bảo vệ toàn thân của Tần Vô Song, nhưng tốc độ di chuyển của Thần đạo Hộ Thuẫn này, cùng với cường độ phòng ngự, vậy mà lại có thể chống đỡ ngăn trở phần lớn vạn đạo điện xà này.
Còn những cái thừa ra luồn lách mà tới, hoặc là bị Tần Vô Song dập tắt, hoặc là bị Thần đạo Chiến y tiêu diệt tới vô hình.
Lớp phòng ngự bên ngoài của Thần đạo Chiến y, quả thực là không phải phòng ngự bên ngoài bình thường. Vào thời khắc mấu chốt, sự biến thái của lực phòng ngự vẫn là biểu hiện ra hoàn toàn.
- Đáng ghét, tiểu tử này, ngang nhiên trên người đều là trang bị Thần đạo! Rốt cuộc vấn đề từ đâu mà tới…
Cổ Kiêu trong lòng bất chợt kinh sợ, cũng đã biết, với thực lực hôm nay của hắn, nếu muốn hạ đối thủ chỉ e rằng cũng chẳng phải là điều dễ dàng.
Thậm chí, nếu đối phương vẫn còn có con bài chưa lật, hắn mới chính là kẻ có thể thất bại.
Nghĩ tới đây, Cổ Kiêu trong lòng nhất thời sinh ý lui binh, một bên quần đấu, một bên đem pháp thân tăng tốc vô hạn hướng bay thật nhanh lên trên động phủ, một bên quát:
- Khả Đạt, và còn ba Phó Đảo chủ, đều lui vào động phủ cho ta!
Tần Vô Song hắc hắc cười:
- Đến lúc này, còn có đường lui cho các ngươi sao?
Nhẹ nhàng huýt sáo, lại triệu hồi ra hai đầu Linh thú Phong ấn, bốn đầu linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh, nhất thời đều xuất hiện ở trên lãnh địa của Khiếu Nguyệt Đảo.
Linh thú cấp bậc Kỳ Diệu Huyền Cảnh này, đối phó với Cổ Kiêu có lẽ là bất đắc dĩ, nhưng đối phó với những kẻ khác bên phía Cổ Kiêu, cơ bản là có thể đánh cho tan tác.
Vẫn chưa đợi bọn chúng có chút phản ứng, Thôn Thiên Lục Ngô cùng Hắc Bối Huyền Xà đã đại phát thần uy, vây quanh toàn bộ ba tên Phó Đảo chủ lại.
Còn Khả Đạt tuy rằng trốn thoát khá nhanh, nhưng vẫn là bị chặn lại, trở thành tù binh của Tần Vô Song.
Cổ Kiêu thấy tay chân của mình ngang nhiên bị bắt sống như thế, trong lòng có chút khẽ loạn, giận dữ nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn tỷ thí, tìm bổn Đảo chủ là ta. Bắt giữ lấy bọn chúng, thì tính là cái bản lĩnh gì?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Vậy ngươi muốn tìm ta tỷ thí, tìm ta là được, bắt tộc nhân cùng đồng môn của ta để làm gì?
Hình dáng Tần Vô Song đạm nhạt, càng khiến cho Cổ Kiêu cảm thấy toát mồ hôi lạnh. Hắn cảm thấy, bản thân quả thực là gặp yêu quái rồi. Gã thanh niên này, rốt cuộc là từ đâu tới, thực quá đáng sợ!
- Cổ Kiêu, ta đã nói rồi, trong lòng ngươi phải chuẩn bị thật tốt cho cái giá phải trả.
Tần Vô Song cho đến giờ phút này, cũng vẫn chưa hề bỏ ra con bài chưa lật.
Thần Tú Cung, chỉ là đeo ở trên vai. Cánh tay nhẹ nhàng khẽ rung lên, Thần Tú Cung kia sẽ ngay lâp tức bắn xuống dưới. Tần Vô Song thuận tay một bắt lấy, đem Thần Tú Cung chộp vào trên tay.
Cánh tay nhẹ nhàng khẽ nhấc lên, Thần Tú Cung cũng dĩ nhiên giơ lên, bắt đầu tập trung vào Cổ Kiêu:
- Cổ Kiêu, dưới cây cung này của ta, đã có hai gã Thần đạo cường giả bỏ mạng. Ngươi là kẻ rất may mắn đó, có thể cùng Thần đạo cường giả giống nhau trở thành tế phẩm của cây cung này! Hãy nhớ kỹ, đây là ngươi tự tìm tới cái chết.
Khí thế Thần Tú Cung bắt đầu nổi lên, một luồng khí tức chết chóc thần kỳ xuất hiện, nhất thời tỏa khắp ra ngoài, giống như một cơn lốc xoáy cường đại, hình thành một luồng cắn nuốt bá đạo, dường như khiến cho thần thức của Cổ Kiêu trong nháy mắt liền sụp đổ.
Quá cường đại rồi!
Lần đầu tiên trong ánh mắt của Cổ Kiêu toát ra khí tức hoảng sợ. Trong giây lát, hắn dường như hoàn toàn tỉnh ngộ, tại vì sao mà gã thanh niên này, từ đầu tới cuối, lại có thể thong dong bình tĩnh như thế.
Hóa ra, sau lưng sự thong dong bình tĩnh này, không phải là thanh thế giả tạo, mà là có thực lực cường đại làm nương dựa. Mà mỗi một câu của gã thanh niên này, căn bản không phải là sự uy hiếp vô lực, mà là một loại tuyên án đối với Cổ Kiêu hắn! Đúng vậy, tuyên án!
Trong chớp mắt, Cổ Kiêu dường như đặt mình trong lốc xoáy vô tận, toàn lực giãy dụa. Thần thức thì giống như đang quay cuồng ở vực sâu vô tận, lúc nào cũng đều có thể bị cắn nuốt.
Khí tức giết chóc, khí tức giết chóc bi thảm nhất trần gian, không ngừng mà xâm nhập vào thần thức của Cổ Kiêu.
Tần Vô Song vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như trước, đây là trong đoạn thời gian của hắn cho tới giờ, cùng Thần Tú Cung kết hợp đạt được một loại hiệu quả cao nhất.
Hắn hiện tại rốt cục cũng biết Thần Tú Cung là một cái bảo tàng thâm thúy ra sao. Còn hắn, cũng rốt cục đã ý thức được, làm thế nào để mở được cái bảo tàng đó, đem phát huy thịnh lực lớn nhất của Thần Tú Cung.
Thần Tú Cung này, đó là không cần Xạ Nhật Tiễn, với khí tức giết chóc cường đại, cũng có thể đạt tới Thần hồn giết người của Hóa Thần Đạo cao cấp.
Thần Tú Cung lại giống như cường giả cấp bậc Hóa Thần Đạo, bắt đầu có thể lấy Thần hồn không chiến mà hàng phục được kẻ khác!
Cổ Kiêu giờ là kẻ giống như một dòng nước mềm yếu, đang giãy dụa vùng vẫy sắp chết. Gầm lớn:
- Ta đầu hàng, ta đồng ý đầu hàng!
Vẻ mặt Tần Vô Song vẫn là hình dáng lạnh lùng như trước.
Cổ Kiêu không ngừng khẩn cầu nói:
- Các hạ, thiếu hiệp, xin hãy cho ta một cơ hội, Cổ Kiêu ta nguyện ý đầu hàng, nguyện ý đem Khiếu Nguyệt Đảo hai tay dâng cho ngươi!
- Cổ Kiêu, ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc, ngươi lại hào phóng tiêu sài hoang phí đánh mất đi.
Thanh âm của Tần Vô Song không mang theo bất kỳ một tia cảm tình nhân loại nào:
- Ta không thể nói một đằng làm một nẻo, cho nên, Cổ Kiêu ngươi chỉ có một con đường duy nhất có thể đi. Chết!
Cổ Kiêu hô to kêu lên:
- Đừng giết ta, ta có một cái tin tức vô cùng kinh hoàng, ngươi không giết ta, ta nguyện ý chia sẻ cho ngươi. Đừng giết ta, bằng không ngươi sẽ hối hận…
- Lúc ta dùng lời lẽ tử tế để bàn bạc thương nghị với ngươi, ngươi đã bỏ lỡ cơ hội, bây giờ, bất kỳ sự uy hiếp cùng cám dỗ thế nào, cũng không đủ để khiến ta thay đổi chủ ý.
Nói xong, ngón tay Tần Vô Song nhẹ nhàng kéo ở trên dây của Thần Tú Cung.
Một tiếng vang lanh lảnh phát ra, tiếng dây cung chấn động, phát ra vô số từng hồi âm run rẩy ong ong, không dứt bên tai.
Cổ Kiêu rống to một tiếng, trong miệng một đạo máu tươi phun ra, trong mắt bắn ra dáng vẻ sợ hãi vô tận, dường như thấy được việc đáng sợ nhất trên thế giới này, toàn thân co rút không thôi.
Cổ Kiêu này lúc trước bá đạo thế nào, mà giờ phút này, lại trở nên chật vật khốn khổ như thế ấy.
Thương Dạ và Tô Mật nhìn thấy tất cả những sự việc này ở trước mắt, nội tâm cũng là từng trận sóng kinh hãi. Thế lực và sự ngang ngược của tên Cổ Kiêu này, dường như đều không được đặt trong mắt của hai người này. Cái mà hắn dựa vào, chính là thực lực cường đại của Cổ Kiêu hắn.
Nhưng mà, thực lực cường đại này ở trước mặt Tần Vô Song thật giống như trò hề, lại có thể đánh một cách nhu nhược thê thảm tới như vậy. Phải biết rằng Tần Vô Song căn bản là chưa dùng tới cung tiễn.
Chỉ vừa mới hé ra cung tiễn như vậy liền có thể đem một phương Đảo chủ như Cổ Kiêu dọa thành như thế, có thể thấy được thực lực của Tần Vô Song này so với Cổ Kiêu không biết là mạnh hơn bao nhiêu.
Cái gì gọi là không chiến mà có thể khuất binh, đây chính là thuyết minh sinh động nhất.
Tiếng dây cung chấn động, vậy mà lại có thể khiến cho tâm hồn của Cổ Kiêu bị hao tổn, phun máu ngụm máu tươi, đủ để có thể thấy sự khai phát Thần Tú Cung của Tần Vô Song lại càng thêm thành công!
Phải biết rằng tên Cổ Kiêu này, cho dù là Thôn Thiên Lục Ngô cùng Hắc Bối Huyền Xà có liên thủ với nhau đều không thể thu phục được! Nhân vật như vậy, ngang nhiên lại chỉ cần một cây cung không có một cây tiễn nào lại dọa được hắn đến nỗi phun ra cả một ngụm máu tươi, thần chí đại loạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Không thể tin nổi, quả thực là không thể tin nổi!
Một ngụm máu tươi của Cổ Kiêu phun ra, đầu óc ngược lại lại sáng sủa một chút, đang lúc muốn mở miệng nói.
Oong oong!
Lại là một thanh âm chói tai, ong ong không ngừng lan tràn ra.
- A…
Cổ Kiêu ngửa mặt lên trời rít gào, có ý đồ đối kháng.
Nhưng mà, thanh âm tràn ngập cảm xúc kia, giống như có thể bị phá vỡ toàn bộ phòng ngự, trực tiếp trúng mục tiêu trong thần thức của hắn.
Mặc kệ Cổ Kiêu có đối kháng như thế nào, tiếng chấn động của dây cung kia thật giống như ngàn vạn mũi tên sắc nhọn, không ngừng đâm xuyên vào thần thức của hắn, không ngừng công kích tới nguyên thần của hắn.
Tình cảnh thế này, ngay cả Mộ Dung Nhạn nhìn thấy cũng bàng hoàng kinh ngạc sửng sốt. Nàng biết tình lang của mình lợi hại, lại thủy chung cũng vẫn không thể tưởng, ở trước mặt cường giả như Cổ Kiêu, Tần Vô Song ngang nhiên cũng không động tới Xạ Nhật Tiễn, liền có thể khiến cho Cổ Kiêu bị bức bách tới nông nỗi chật vật như thế.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, một đạo tiếp theo một đạo, không ngừng tấn công vào trong đan điền của Cổ Kiêu. Mà đan điền của Cổ Kiêu, cũng giống như bị đao nhọn cắt từng nhát từng nhát.
Trong giây lát, toàn thân Cổ Kiêu một trận run rẩy mãnh liệt, kêu lớn một tiếng, một ngụm máu đen từ sâu trong yết hầu bắn ra, ánh mắt giống như một con cá chết lồi ra ngoài, ánh mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm Tần Vô Song, hai tay giữ lấy yết hầu, cái mũi khó khăn hít thở:
- Ngươi… Ngươi…
Ầm! Thân hình khổng lồ của Cổ Kiêu giống như một cây cột lớn, ầm ầm ngã xuống dưới.