Sau khi quyết định quay về Võ Đồng Viện, Vũ Tinh Hà cũng không vội quay về quận La Giang mà tiếp tục nán lại Tần gia trang một tháng.
Một tháng này, Vũ Tinh Hà nghiêm khắc dựa theo kế hoạch chấp hành, mỗi ngày nghe thấy tiếng gà thì rời giường, chạy quanh trấn Đông Lâm mười vòng.
Việc này chẳng những là để rèn luyện thể lực, rèn luyện thân thể, đồng thời cũng rèn sức của đôi chân cùng sự chịu đựng. Mấu chốt nhất chính là hạng nhất của Khảo nghiệm Võ đồng bốn năm sau.
Tần Liên Sơn đưa hắn đến Võ Đồng Viện của quận La Giang học thêm, trong đó một nguyên nhân chính là nhằm vào Khảo nghiệm Võ đồng bốn năm sau, muốn cho hắn trong cuộc thi lấy được thành tích cao cao một chút.
Tập chạy xong, lại đi sân tập của gia tộc nâng cầu sắc tạ đá, rèn luyện lực cánh tay cùng lực thắt lưng.
Làm xong những việc này, thì đã là trưa.
Sau khi nghĩ ngơi và hồi phục, buổi chiều là tu luyện vũ kỹ. Kết hợp với vũ kỹ dương cương lộ tuyến của kiếp trước của mình, lựa chọn một bộ Đại Kim Cương Quyền làm kỹ năng tấn công chủ đạo.
Chạng vạng, lần thứ hai chạy vòng quanh trấn Đông Lâm.
Ban đêm, đóng cửa phòng sớm, tĩnh tọa trong phòng nhớ lại công quyết kiếp trước.
Tần Liên Sơn bận việc kinh doanh gia tộc, cũng không có thời gian đốc thúc hắn. Ngược lại là Tần Tụ, giao cho nàng phụ trách công việc gia tộc, toàn tâm toàn ý chiếu cố đệ đệ chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày.
Gia tộc không phải không có hạ nhân, cũng không phải không có nha hoàn. Nhưng Tần Tụ lại cố ý tự mình làm, vì Vũ Tinh Hà an bài hợp lý đồ ăn hàng ngày. Tần Tụ là thân con gái không có thể chất tu luyện, nàng đem tất cả khát vọng tu luyện chôn chặt trong lòng từ lâu hoàn toàn ký thác lên người đệ đệ.
Mục tiêu của Vũ Tinh Hà trong khoản từ ba đến sáu tháng là hoàn thành tu luyện Lực Võ Cảnh. Nguồn: https://truyenfull.vn
Sau bốn năm, trước Gia tộc Luận phẩm, khôi phục bảy tám thành công lực của kiếp trước.
Hắn cố gắng, hoàn toàn hướng Gia tộc Luận phẩm cố gắng.
Gia tộc còn, hết thảy hy vọng đều còn.
Đương nhiên, này chính là bước đầu kế hoạch của Vũ Tinh Hà.
Việc thực thi các giai đoạn cụ thể, còn phải dựa vào cần mẫn khổ luyện mỗi ngày. Nếu tâm còn may mắn, thậm chí cảm thấy được mình có thể nhờ vào thành tích trong quá khứ, may ra tu luyện bằng kiếp trước!
Vũ Tinh Hà tái thế làm người, kiếp trước lại học rộng, tự nhiên biết cách tu luyện, kiêng kỵ lớn nhất chính là tự phụ tự mãn.
Có mục tiêu, có kế hoạch, bắt đầu làm luôn, Vũ Tinh Hà tuyệt đối sẽ không chịu thua. Một tháng này, mỗi ngày hắn thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ so với cẩu còn trễ hơn.
Một tháng bất tri bất giác trôi qua. Vũ Tinh Hà đã dần dần thoát khỏi sự không thoải mái sau khi sống lại, hoàn thành việc chuyển hoán, hoàn toàn dung nhập vào gia đình mới, mỗi ngày cùng người nhà sớm chiều ở chung, càng làm cho hắn cảm nhận sâu sắc người Tần gia thuần hậu hiền lương, thân tình cũng càng ngày càng… nồng hậu.
Trong tháng này, hắn quyết định từ bỏ cái tên Vũ Tinh Hà, hoàn toàn trở thành Tần Vô Song.
Vũ Tinh Hà, kỳ thật cũng không phải là tên thật của hắn ở kiếp trước, làm như vậy cũng không tính là quên nguồn quên gốc. Trên thực tế, ở kiếp trước hắn căn bản là cô nhi, không biết cha mẹ, lại càng không biết dòng họ. Được một lão nhân tu luyện cổ võ thu dưỡng, bởi vì luyện võ, cho nên dùng chữ Vũ làm họ, về phần Tinh Hà, chẳng qua là lão nhân có kỳ vọng với hắn thôi. Là hy vọng ngày sau luyện võ có thể luyện đến cảnh giới khí trùng tinh hà.
Ký ức về võ điển cùng kinh nghiệm quý báu của kiếp trước, đồng thời để Tần Vô Song hưởng một chút.
Buổi sáng hôm nay, chạy xong, Tần Vô Song đi ra sau Thương Sơn của trấn Đông Lâm, thừa dịp gió sớm ấm áp triển khai tư thế tay, đem một bộ Đại Kim Cương Quyền luyện được ra tập. Mỗi một quyền đều nện ở cổ tay phẩm chất đích thụ trên người, từng quyền không sai sót.
Mỗi một quyền vung ra là một thân cây ầm ầm đổ xuống.
Bộ Đại Kim Cương Quyền, là một môn quyền kỹ cương mãnh của Thiếu Lâm, quyền như kim cương, cứng rắn như sắt khối. Là quyền kỹ đỉnh cao của ngoại gia quyền.
Luyện xong quyền tay, tiếp theo luyện tiếp chân pháp, rồi tới chưởng pháp, đến khi toàn thân mồ hôi ướt áo. Lúc này mới chậm rãi thu công. Nhìn vào thân cây bị mình hạ, Vũ Tinh Hà thực vui mừng, cố gắng cả tháng nay thật không uổng phí.
Hiện giờ này bộ Đại Kim Cương Quyền đã tốt hơn. Mặc dù còn kém cảnh giới cao nhất xa vạn dặm, ngoài ra tình hình thay da đổi thịt khó khăn, nhưng đối với một tháng sống lại này của hắn mà nói, đã là tiến bộ nhảy vọt rồi!
Bất quá hiển nhiên còn xa mới đạt tới mong đợi của Tần Vô Song, nhiều nhất, cũng là đi một bước nhỏ mà thôi. Lấy tu vi của hắn hiện tại, ở trong thế giới mới này, thực lực cũng chỉ là tầng dưới chót thôi.
Nhiều lắm là tương đương với bậc sáu, bậc bảy, ứng phó Khảo nghiệm Võ Đồng thì dư dả, chỉ khi nào đi ứng phó trường hợp lớn, tỷ như Gia tộc Luận phẩm, lại còn không đủ.
Để đến được Lực Võ Cảnh Cửu đẳng đỉnh phong, còn có Nhất đẳng đường dài phải đi. Chớ nói chi là giai đoạn "Ngoại lực cực hạn, nội kình tự sinh".
Nhìn sắc trời, ánh sáng mặt trời mới vừa mọc lên. Dõi mắt nhìn ra xa dưới chân núi, trên đường dần dần có người đi đường.
Tần Vô Song cười cười tự giễu, lẩm bẩm:
- Mặc kệ nói như thế nào, hiện giờ quay về Võ Đồng Viện, đối mặt với khiêu khích này, chung quy cũng không đến mức bị trói chân trói tay đi, ít nhất có thể thong dong đối phó?
Vũ Tinh Hà kiếp trước bản lĩnh thông thiên, cả đời này nếu bị vài Võ đồng nho nhỏ khiêu khích mà không thể đánh trả, hiển nhiên là sầu não.
Hắn lần này đi Võ Đồng Viện, thật không chỉ thuần túy là báo thù mà đi. Bất quá nếu có cơ hội báo thù, hắn cũng tuyệt sẽ không bỏ qua. Giáo huấn một vài tiểu hài cố nhiên không có gì thú vị, nhưng có cừu oán không báo cũng không phải phong cách kiếp trước của hắn. Chiếm cứ nhà cửa ruộng đất của Tần Vô Song, coi như báo đáp, cũng phải tỏ ra biết lỗi chứ?
Tin Tần Vô Song không chết, một tháng sau lại trở lại Võ Đồng Viện, việc này khiến Võ Đồng Viện nổi sóng không nhỏ. Tất cả mọi người cảm thấy được này Tần Vô Song mạng lớn, giống với con gián.
Lúc Tần Vô Song một lần nữa bước vào bên trong cánh cửa Võ Đồng Viện, toàn bộ Võ Đồng Viện khoảng một nghìn người, phần lớn cũng chạy tới vây xem hắn bất tử mạnh mẽ.
Hiển nhiên, những Võ đồng này cũng ồn ào không rõ, rõ ràng đã tuyên bố Tần Vô Song chết, vì cái gì lại sống lại?
Nếu đã giữ được cái mạng nhỏ, không trở về trấn Đông Lâm trốn đi, còn chạy đến Võ Đồng Viện làm cái gì? Hay là không biết đến Võ Đồng Viện, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng?
Tất cả mọi người đều tò mò, Tần Vô Song lại quay về Võ Đồng Viện, rốt cuộc là toan tính cái gì?
Tần Vô Song thái độ hai thế làm người, đương nhiên chẳng việc gì đi giải thích cho mấy tiểu hài tử xấu xa này làm gì. Chỉ cười mỉm hưởng thụ khoái cảm bị vây xem, từ từ trở lại ký túc xá mình ở ban đầu.
Từng ký túc xá Võ Đồng Viện đều là phòng độc lập một người. Tuy rằng chỉ là một gian nhà nhỏ, nhưng có đầy đủ không gian để Võ đồng để đồ cá nhân. Đó cũng là vì điều kiện tu luyện của Võ đồng mà sáng tạo ra.
Về phần vì cái gì quay về Võ Đồng Viện? Tần Vô Song trong lòng rõ ràng, đều có tính toán.
Tần Vô Song trở về ký túc xá, mông ngồi còn chưa kịp nóng, đã có tiếng gõ cửa.
Từ trí nhớ còn lưu lại, trí nhớ biết người này kêu Hồ Tư Ngôn. Cũng là một gã Võ đồng đến từ trấn Đông Lâm.
- Vô Song, ngươi tại sao lại trở lại?
Hồ Tư Ngôn đi thẳng vào vấn đề, có chút lo lắng hỏi.
- Có việc gì?
Tần Vô Song liếc nhìn Hồ Tư Ngôn một cái, thản nhiên hỏi.
Hồ Tư Ngôn cùng Tần Vô Song quan hệ thân thiết, là đồng hương bạn tốt ở trấn Đông Lâm, vẫn thường qua lại, từ khi Tần Vô Song gặp chuyện không may, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
- Vào trong rồi nói, có thể chứ?
Hồ Tư Ngôn hướng về phòng ký túc xá.
Hai người đi vào ký túc xá, Tần Vô Song nhảy lên giường khoanh chân ngồi, cũng không hỏi Hồ Tư Ngôn đến đây làm gì.
Hồ Tư Ngôn cẩn thận mà đóng cửa, thấp giọng nói:
- Vô Song, ngươi sao còn không quay về trấn Đông Lâm? Ngươi chẳng lẽ không biết Trương Hiển bọn họ là cố ý chỉnh ngươi?
- Biết.
Tần Vô Song thuận miệng đáp một câu.
- Biết ngươi còn sống ở đây? Ta xem Trương Hiển vẫn muốn tìm ngươi gây phiền toái, ngươi khả phải cẩn thận. Nghe ta nói, ngươi vẫn là quay về trấn Đông Lâm đi.
Hồ Tư Ngôn xoa xoa hai tay, ánh mắt tha thiết mà lo lắng, sự quan tâm này cũng là phát ra từ đáy lòng.
- Ngươi tới nói cho ta biết vậy, không sợ bọn họ tìm ngươi phiền toái?
Tần Vô Song khó khăn nặng ra nụ cười.
- Ta không có gì đáng giá để bọn họ lo lắng. Hơn nữa chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên ở trấn Đông Lâm, ta không có bản lĩnh giúp ngươi, nhưng cũng không nguyện nhìn ngươi bị người khác khi dễ. Vô Song, nghe ta một câu, quay về trấn Đông Lâm đi!
Hồ Tư Ngôn chăm chú nhìn Tần Vô Song, chờ hắn trả lời.
- Tư Ngôn, sau này không có việc gì đừng tới đây. Chuyện của ta ta tự giải quyết; ngươi không muốn rước họa vào thân, cũng đừng dính dáng đến những chuyện thị phi này, không có ích gì.
Tần Vô Song nói lời khó nghe, nhưng cũng là nói thật.
- Vô Song, ngươi lại bướng bỉnh nữa! Đừng hồ đồ, nhanh chóng rời đi…
Hồ Tư Ngôn bỗng nhiên dừng lại, bởi vì hắn phát hiện Tần Vô Song đang dùng một loại ánh mắt nghiêm trang nhìn hắn chằm chằm.
- Nói xong rồi, vậy đi thôi.
Giật cửa, trực tiếp đem Hồ Tư Ngôn đẩy ra ngoài, đóng cửa lại.
Hồ Tư Ngôn đứng trước cửa ngây người vài phút, đây là đồng hương bạn tốt Tần Vô Song sao? Như thế nào không có tình như vậy?
Tần Vô Song khóe miệng khẽ nhếch, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn không phải là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng không phải cố ý muốn làm người xấu, thứ nhất hắn không muốn bị người khác quấy rầy khi luyện công, thứ hai cũng là bởi vì hoàn cảnh hiểm ác, Trương Hiển kia lúc nào cũng có thể tìm tới, hắn không thể liên lụy người vô tội.
Hồ Tư Ngôn đúng là có ý tốt, hắn cũng biết. Nhưng càng có ý tốt, hiện nay mà nói lại càng phiền toái.
Hồ Tư Ngôn còn muốn ở Võ Đồng Viện ba bốn năm, nếu bởi vì chuyện này đắc tội quyền quý đệ tử, kết cục khẳng định vô cùng thê thảm.
Tần Vô Song thì không giống, hắn trở lại Võ Đồng Viện, thuần túy là chủ động dung nhập thế giới này, muốn hết khả năng nắm giữ thế cục trước mắt, thuận tiện chờ cơ hội, hoàn thành một ít tính toán mà thôi.
Đổi lại mà nói, hắn tùy thời cũng có thể vỗ mông chạy đi.
Chỉ là, Tần Vô Song không nghĩ tới chính là, đám người Trương Hiển kia, lúc này như thế nào như thế kiềm nén được bực bội?