Tần Thái Trùng là Đại sư huynh, thực lực dẫn đầu, địa vị cũng cao, suất của hắn chẳng ai có thể có ý kiến gì. Suất còn lại chọn giữa Tần Vô Song, Tần Chi Trữ, Tần Hạo và Tần Hồng Nhạn. Nếu là trước đây có lẽ Tần Chi Trữ sẽ có ý cạnh tranh. Nhưng những chiến tích gần đây của Tần Vô Song thực sự là quá yêu nghiệt. Ngay Tân Vô Kỵ cũng bị hắn giết, tuy có tự tin nhưng Tần Chi Trữ cũng biết suất còn lại chắc chắn thuộc về Tần Vô Song. Ba người họ mà tranh giành thì là không hiểu đại cục rồi.
Tần Chi Trữ nghĩ vậy, liền lên tiếng:
- Nhị Chưởng môn, Đại sư huynh Thái Trùng thực lực siêu quần, đương nhiên nên có một suất.
Ý kiến này Tần Hạo và Tần Hồng Nhạn cũng không thể phản đối, đều gật đầu tán đồng.
Tần Chi Trữ cười:
- Vô Song sư đệ tuy đến sau, nhưng con trai của Thiên Đế, Tân Vô Kỵ đã cũng chết trong tay đệ ấy. Ta không nghĩ ra được, trừ đệ tử của thế lực Đồ Đằng ra thì còn ai trong số các đệ tử trẻ tuổi có thế so sánh được với Vô Song sư đệ. Vì thế suất còn lại chỉ có thể thuộc về Vô Song sư đệ. Về công lẫn tư, Chi Trữ đều không có ý định tranh giành. Vô Song sư đệ hãy nhận đi.
Tính cách của Tần Chi Trữ khá lãnh đạm, không thích nói nhiều. Bình thường nói chuyện với Tần Vô Song cũng không nhiều, nhưng lúc này lại đứng ra ủng hộ khiến Tần Vô Song cảm thấy bất ngờ.
Tần Vân Nhiên cười ha ha, nhìn Tần Hạo và Tần Hồng Nhạn:
- Hai ngươi thấy thế nào?
Hai người họ còn có một khoảng cách kém Tần Chi Trữ, thấy Tần Chi Trữ nói vậy thì càng không có tham vọng gì nữa, đành nói:
- Vô Song sư đệ có chiến tích sáng ngời như vậy, dù ta có muốn cạnh tranh, chỉ e là thực lực không đủ, đương nhiên là nên để Vô Song sư đệ đi rồi.
Tần Thái Trùng cười:
- Được, ta thấy như vậy cũng được. Vô Song sư đệ, ngay cả Tân Vô Kỵ cũng không địch lại được đệ, sư huynh ta đúng là hổ thẹn.
Tần Vô Song cười:
- Thái Trùng sư huynh, khi giao chiến với Tân Vô Kỵ cũng là đệ may mắn thôi. Nếu luận thực lực thực sự thì đệ vẫn còn kém Tân Vô Kỵ.
Tần Thái Trùng cười thoải mái:
- Vô Song sư đệ không phải an ủi ngu huynh. Ngu huynh tư chất kém cỏi, nhưng rất độ lượng. Thấy đệ vượt qua ta, chắc chắn ta sẽ vỗ tay chúc mừng đệ. Tần gia chúng ta nên có thêm vài thiên tài. Vô Song sư đệ, có lòng tin giành Quán quân không? Phần thưởng lớn lắm đó!
Phần thưởng đúng là hấp dẫn thật. Phần thưởng cho Quán quân là hai trái Thần Đạo Quả, còn cả một bộ chiến y Thần đạo, một kiện vũ khí Thần đạo.
Phần thưởng quả thực cực kỳ hấp dẫn, ngay cả ba người Tần Chi Trữ ánh mắt cũng đầy thèm muốn.
Tần Vân Nhiên cười:
- Vô Song, Thái Trùng, các ngươi cũng nói xem mình có tham vọng gì? Tần gia chúng ta đều là đại nam nhi, có suy nghĩ gì phải dũng cảm nói ra.
Ánh mắt tất cả đều dừng lại ở Tần Vô Song và Tần Thái Trùng.
- Thái Trùng, ngươi là Đại sư huynh, nói trước đi!
Tần Vân Nhiên nói.
Tần Thái Trùng cảm thán:
- Đệ tử có thiên phú siêu tuyệt ở năm đại Cấm địa của Thần rất nhiều. Mục tiêu thấp nhất của đệ tử là lọt vào mười hạng đầu, nỗ lực vào bốn hạng đầu!
Tần Thái Trùng đặc biệt nhấn mạnh bốn hạng đầu là vì bốn vị trí đầu đều có Thần Đạo Quả.
Nói thật là tông môn truyền thừa từ Thái cổ như Tần gia chắc chắn có nhiều Thần đạo chiến y và vũ khí Thần đạo hơn mấy tông môn như Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông. Vì thế thân là Đại sư huynh của Tần gia, Tần Thái Trùng đương nhiên không quá chú tâm đến Thần đạo chiến y và vũ khí Thần đạo. Cho nên mục tiêu cao nhất của hắn là vào bốn hạng đầu để lấy được một trái Thần Đạo Quả.
Đương nhiên, tuy là thiên phú của Tần Thái Trùng siêu tuyệt nhưng ba mươi bảy thế lực, cường giả nhiều như lá mùa thu, cũng không ít kẻ có thiên phú trác tuyệt. Cùng cấp bậc như Tần Thái Trùng ít nhất cũng có mười đến mười lăm người. Hơn nữa còn có kẻ lợi hại hơn Tần Thái Trùng, ví dụ như cấp bậc của Tân Vô Kỵ.
Tuy Tân Vô Kỵ là người đứng đầu dưới Thần đạo ở Hiên Viên Khâu đã chết, nhưng những Cấm địa của Thần khác không phải không có kẻ như Tân Vô Kỵ. Vì thế mục tiêu cạnh tranh bốn hạng đầu của Tần Thái Trùng vẫn rất khó khăn.
Tần Vân Nhiên cười:
- Thái Trùng, hãy cố gắng hết sức. Tính cách của con cởi mở, không tính toán được mất. Có thể sẽ có thu hoạch bất ngờ cũng chưa biết chừng. Nhưng dù có vào bốn hạng đầu cũng không phải thua, được vào mười hạng đầu đã là đại thắng lợi rồi!
Bảy mươi bốn người, có thể vào mười hạng đầu đương nhiên là thành tích rất tuyệt. Điều đó có nghĩa gì? Nghĩa là ngoài thế lực Đồ Đằng ra, là mười người đứng đầu trong lứa thanh niên của Đại lục Thiên Huyền! Đương nhiên là cực kỳ vinh dự!
Tần Thái Trùng cười:
- Vô Song sư đệ, đệ thì sao?
Tần Vô Song thấy mọi người đều nhìn mình, biết là không nói gì không được, bèn nói:
- Mục tiêu của đệ cũng gần như Đại sư huynh, nói chung là dốc hết sức. Cứ nỗ lực hết mình, thành tích thế nào chỉ là thứ yếu!
Tần Vô Song trải qua rất nhiều trận chiến đấu lớn nhỏ, tâm thái đã rất tốt, đương nhiên không quá tính toán được mất trong trường hợp thế này.
Tuy vũ đài này rất lớn, nhưng kiểu diễn võ mang tính chất luyện tập này cũng chẳng có sự uy hiếp về tính mạng, có thể khiến Tần Vô Song dao động mới lạ.
Tần Vân Nhiên biết tính cách Tần Vô Song khác với Tần Thái Trùng, Tần Thái Trùng thì thẳng thắn thoải mái, còn Tần Vô Song lại khá kín đáo. Từ ánh mắt hắn có thể thấy hắn rất có hoài bão nhưng không biểu lộ ra ngoài, chỉ biểu đạt một cách rất kín đáo.
Tần Vân Nhiên cũng không ép hắn, cười động viên:
- Thôi được rồi, dù thế nào, lần này Tần gia chúng ta dù không vì phần thưởng thì cũng nên vì danh tiếng mà chiến đấu. Trận chiến này ta không yêu cầu có nhiều phần thưởng, chỉ có một mong mỏi!
- Ồ?
Tần Thái Trùng nhướng mày:
- Nhị Chưởng môn nói đi.
Tần Vân Nhiên cất đi vẻ mặt tươi cười, nghiêm nghị nói:
- Tám môn Thiên Đế Sơn vẫn luôn cạnh tranh không ngừng. Ta chỉ hy vọng, trong trận chiến này các ngươi có thể chứng minh cho ngoại giới biết rằng Tần gia chúng ta vẫn là người đứng đầu tám môn Thiên Đế Sơn! Nếu có thể, nhất định phải dìm Tân gia và Vân gia dưới chân mình!
Hắn chỉ nhắc Tân gia và Vân gia chứ không có thế lực khác, rõ ràng là trong mắt Tần Vân Nhiên, các thế lực khác không thể sánh ngang với Tần gia.
Tần Vân Nhiên thấy mỗi người một vẻ mặt, cười nói:
- Đừng nhìn ta với ánh mắt hồ nghi như thế. Không sai, đây chính là kỳ vọng của ta với các ngươi. Vân gia quan hệ với Tần gia chúng ta không tệ, ít nhất thì cũng không phải thế lực đối địch. Nhưng sự cạnh tranh này không thể nhún nhường. Nếu có thể ép được Vân gia thì có thể chứng minh được rằng Tần gia không giống như bên ngoài vẫn nói là đời sau không bằng đời trước. Hiểu không?
Tần Thái Trùng và Tần Vô Song nhìn nhau, gương mặt cùng tỏ ra đã lãnh hội được. Một cảm giác mang sứ mệnh, cảm giác vinh dự khiến nét mặt họ thêm nghiêm túc và trang trọng.
Tần gia, đúng là đã đến lúc chứng minh thực lực rồi! Tâm trạng Tần Vô Song có phần dâng trào.
Mộng Huyễn Thiên Trì, một nơi như mộng ảo, đây cũng là lần đầu tiên Tần Vô Song tiếp xúc bí cảnh Đồ Đằng thần bí, ít nhiều cũng khiến Tần Vô Song mong chờ.
Tần Vân Nhiên cảm thán:
- Vô Song, giờ mọi người đều biết ngươi đã giết Tân Vô Kỵ, ngươi cũng không cần cảm thấy quá áp lực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tần Vô Song cười:
- Yên tâm, căn bản là ta không lo nghĩ đến những vấn đề ấy.
- Được, vậy chúng ta đi báo danh! Trận chiến này phải thể hiện được khí thế của Tần gia. Cho ngoại giới biết rằng Tần gia Thiên Đế Sơn chúng ta là truyền thừa bất bại!
Ánh mắt Tần Vân Nhiên lấp lánh ánh sáng, hiển nhiên lần diễn võ này cũng khiến hắn có cảm giác mong chờ mạnh mẽ.
Rất nhanh đã báo danh xong. Danh sách bảy mươi bốn người của ba mươi bảy tông môn rất nhanh cũng đã có. Danh sách này về cơ bản cũng chẳng có nhiều bất ngờ. Kẻ chán nản nhất chẳng phải ai khác chính là Tân gia. Tân Vô Kỵ mạnh nhất của chúng đã chết, vì thế những đệ tử phái đi căn bản chẳng có ưu thế gì so với Tần gia.
Trong đó có Tân Vô Ưu cũng tương đương Tần Thái Trùng, thậm chí có chút kém hơn. Một người khác là Tân Vô Phong, tương đương Tần Chi Trữ.
Nhóm này tuy cũng khá sáng chói nhưng so với Tần gia thì hơi kém đôi chút.
Những thế lực khác của tám môn Thiên Đế Sơn, ngoài Vân gia có không ít điểm sáng thì năm tông môn còn lại thực lực so sánh đều có phần kém hơn.
Đặc biệt là Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, tuy đệ tử kiệt xuất nhất không tổn hại gì nhưng mất Yến Thiên Tùy và Lôi Oanh cũng khiến chúng tổn thất không ít.
Hai đệ tử của Vân gia là Vân Trung Dã và Vân Trung Hạc, thực lực cũng rất nổi bật. So ra thì cũng uy hiếp được Tân gia.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong tám môn Thiên Đế Sơn, do thiếu Tân Vô Kỵ nên thực lực của Tân gia đã không còn sáng láng bằng Tần gia và Vân gia nữa. Vì thế, danh tiếng cao nhất không phải Thiên Đế Môn mà là hai thế lực già là Vân gia và Tần gia!
Đặc biệt là Tần gia, tông môn vẫn bị cho rằng đang trượt dốc, lần này lại có một nhân vật yêu nghiệt, giết Tân Vô Kỵ, con trai của Thiên Đế. Các thế lực dưới Đồ Đằng, bất cứ ai cũng không thể không coi trọng Tần Vô Song, đồng thời coi hắn là một kẻ địch âm thầm!
Dưới sự dẫn dắt của Đồ Đằng cường giả, bảy mươi bốn tuyển thủ đến thông đạo Truyền Tống. Chưởng môn Tuyết Thiền nói:
- Truyền Tống Trận này khởi động sẽ đưa mọi người đến hòn đảo đầu tiên. Hòn đảo này cũng là giai đoạn nhập môn, độ khó là thấp nhất, ta tin là sẽ không có vấn đề gì lớn. Nhưng sau đó, mỗi hòn đảo sẽ tăng dần độ khó. Vì thế các ngươi không được chủ quan! Bây giờ mỗi người đều tiến lên đây nhận Ngọc bài Truyền tống. Khi gặp lúc sinh tử, cảm thấy mình không thể cố gắng được nữa, lập tức khởi động Ngọc bài Truyền tống, sẽ có Thần quang Truyền tống đưa các ngươi đi! Đương nhiên, khi đã khởi động nó thì có nghĩa là hành trình của các ngươi đã kết thúc!
Mọi người đều đã biết rõ quy tắc, cũng không phải nói nhiều đều lên nhận Ngọc bài Truyền tống. Khi Tần Vô Song bước lên thì cảm nhận được rất nhiều ánh mắt tập trung vào mình, đặc biệt là có bốn năm tia nhìn rất sắc lạnh và mạnh mẽ. Tần Vô Song biết chúng nhất định là của những người có tham vọng giành Quán quân!
Họ coi Tần Vô Song hắn là đối thủ tiềm tại.